Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 : Nghỉ trưa

Leon khăng khăng muốn ra ngoài đi dạo vào ngày nghỉ của mình, theo cách nói của anh, đã quá lâu rồi anh kể từ khi anh trải nghiệm một hoạt động ngoài trời bình thường.

Ada đương nhiên cũng không có nhiều ý kiến, kỳ thật cô cảm thấy chính mình ở nhà quá lâu cũng sắp buồn chán đến mức mốc meo. Nhưng nơi này là Washington, nếu như bị người quen nhận ra, Leon có thể nào sẽ bị ấn định tội danh tư thông với gián điệp?

"Bọn họ có lẽ sẽ chỉ nghĩ rằng em là bạn gái của tôi, dựa trên lý do mà em đưa ra khi đến bệnh viện cách đây không lâu." Ngay sau khi Ada bày tỏ sự lo lắng của mình với Leon, người đặc vụ đã trả lời với giọng điệu bất lực. Dù sao hiện giờ hầu như người đồng nghiệp nào trong văn phòng của anh cũng đều bắt đầu trêu chọc anh về người bạn gái châu Á này, anh không có cách nào để đưa ra một lời giải thích, nếu bởi vì phiền phức mà làm ra phủ định, anh nhất định sẽ đắc tội với Ada.

Sau đó, bọn họ có thể sẽ nhận thức được sự nguy hiểm của Ada với tư cách là một gián điệp, nói không chừng bọn họ sẽ tiến hành một chiến dịch bí mật để bắt giữ nữ gián điệp và khiến cô nói ra tất cả những gì mình biết. Rốt cuộc, những vấn đề liên quan đến virus thực sự quá nhạy cảm, bởi vậy mà chính phủ luôn phải đề phòng.

"Vì vậy, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là chạy đến công viên vào sáng sớm thay vì tìm một khu vực sầm uất để vui chơi?" Khi Leon cho xe lùi vào một bãi đậu xe trống, Ada rốt cuộc nhịn không được nói ra lời. Cô còn chuẩn bị sẵn thẻ ngân hàng cùng đầy đủ tiền mặt, nào ngờ Leon lại lái xe đến nơi này.

"Mười giờ ba mươi cũng không phải sáng sớm Ada." Leon rút chìa khóa xe, quay đầu hướng người bên cạnh lộ ra một nụ cười luôn thành công khi khiến đối phương không có cách nào cự tuyệt, sau đó chớp chớp đôi mắt xanh biếc. Ada nghĩ rằng đôi mắt đó chắc chắn sẽ chứa đầy sự bất bình và ủy khuất khi cô nói ra lời cự tuyệt hoặc châm chọc, vậy nên cô đã nuốt trở lại những lời định đả kích Leon tiếp theo.

Cô nghĩ rằng có lẽ cô biết lý do tại sao Leon thích đến những nơi như thế này hơn là khu vực trung tâm thành phố, có lẽ nơi có nhiều người đối với nghề nghiệp của bọn họ mà nói liền mang theo ý nghĩa nguy hiểm, một khi hiểm họa sinh học bạo phát......điều này nghe có vẻ hơi hư cấu, cô biết rất rõ khả năng loại chuyện như vậy xảy ra ở Washington là rất nhỏ, nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được cảnh giác theo thói quen.

Không chỉ ở Washington, mà khi bọn họ ở một số khu vực khác, cảm giác đem tới cũng đều giống như vậy. Đây có lẽ là một loại di chứng nào đó? Ada có chút bất lực nghĩ đến, nó đã được từng bước tích lũy lại, hay là nó đã sớm xâm nhập vào đầu óc của bọn họ ở thành phố Raccoon?

Con mèo đen trong xe nhảy từ băng ghế sau lên ghế trước, sau đó dọc theo lưng ghế trèo lên vai Leon. Không biết từ khi nào nó đã hình thành thói quen này, thỉnh thoảng nó sẽ chọn ở trên vai Ada, nhưng phần lớn thời gian nó sẽ đứng trên vai Leon và nhìn xung quanh như thể đang ước lượng lãnh thổ của mình.

Sau đó, cô nhớ lại những gì Leon đã vô tình nói về lý do tại sao anh muốn nhận con mèo đen này đến vậy——tôi chỉ nghĩ rằng nó trông hơi giống em, uhm, giống như cách tôi đã gặp được em ở bãi đỗ xe. Rõ ràng là muốn tin tưởng tôi nhưng lại ép bản thân nhe ra ​​răng nanh sắc nhọn, không, câu sau là tôi đang miêu tả về con mèo.

Cô không thể quên được sự dịu dàng ánh lên trong đôi mắt xanh xinh đẹp của người đặc vụ vào thời điểm đó.

"Cà phê?" Leon đưa cho cô cốc nước nóng trong tay, điều này khiến Ada cuối cùng cũng thoát ra khỏi những suy nghĩ của chính mình. Người đặc vụ nở một nụ cười thứ hai với Ada đang tỏ ra lơ đãng, sau khi cô nhận lấy cốc cà phê, anh để tay mình trượt xuống vai cô và bắt đâu chậm rãi vuốt ve vết sẹo quá nhỏ để có thể nhận ra trên xương quai xanh của cô bằng những ngón tay ấm áp của mình.

Cơ thể của Ada đương nhiên cũng có những vết sẹo do những trận chiến khác để lại, những vết tích mà Leon đã từng có cơ hội được kiểm chứng. Khi đó, đối phương để cho ngón tay của anh lướt lên từng vết sẹo trên người cô, từ đùi cho đến eo, anh lần theo từng vết thương của cô, có chút run rẩy vuốt ve——anh rất cảm kích khi biết được trên cơ thể của Ada không có quá nhiều vết sẹo, điều này cũng đại biểu cô không thường xuyên bị thương.

Leon luôn có thể chọn chính xác hương vị mà cô thích. Ada nhấp một ngụm cà phê, khẽ liếm khóe miệng hoài niệm dư vị lưu lại. Có thể đó là khả năng quan sát của người đặc vụ, hoặc có thể anh đã thử tất cả các sản phẩm và chọn loại mà anh cho là ngon nhất——nhưng chuyện này không có khả năng lắm, dù sao thì Leon cũng thuộc kiểu người thích cà phê đen hơn, trong khi cô thích cho thêm đường và sữa.

"Anh muốn dành cả một ngày trong công viên này sao, đẹp trai?" Ada nhấp thêm vài ngụm cà phê trước khi vỗ nhẹ vào bàn tay đang vuốt ve xương quai xanh của mình, ra hiệu cho đối phương dừng động tác này lại. Cô phát hiện trong khoảng thời gian này Leon luôn thích những cử chỉ nho nhỏ này, anh thích nắm tay cô khi ngồi trên sofa xem TV, thích chạm vào eo cô khi đang ngủ, nhưng hiện tại, ngoài việc nhìn nhau nhàn rỗi mỗi ngày, thì càng có thêm nhiều động tác tạo thành thói quen hơn trước.

Tôi phải chắc chắn rằng em đang ở đây, Ada. Leon đã đưa ra câu trả lời như vậy, Ada cho rằng người đặc vụ này thuần túy là khuyết thiếu cảm giác an toàn.

"Nơi này tốt hơn nhiều so với trung tâm thành phố đầy bê tông cốt thép." Leon rút tay về, anh hít một hơi thật sâu và thiếu chút nữa đã hét lên. Cảm giác này thật tuyệt. Đôi mắt của anh như thể đang nói với Ada rằng không có gì tốt hơn một công viên với không khí ít ô nhiễm, "Và không có virus, không có lũ BOW, Chúa ơi, tôi đã từng có một đoạn thời gian không muốn nhìn thấy bọn chúng một chút nào."

Con mèo đen đứng trên vai Leon phụ họa kêu lên một tiếng, như là để giữ thể diện đồng thời tán thành với ý kiến ​​của Leon. Con mèo đen ngay từ lúc bắt đầu đã không hề tỏ ra có ý định muốn nhảy khỏi vai người đặc vụ, Ada đoán rằng nó có thể không muốn để mặt đất làm bẩn bàn chân của mình——cô không cho rằng căn bệnh sạch sẽ của mình lại nghiêm trọng đến như vậy. Vài giây sau, Ada cảm thấy bị chọc cười với ý nghĩ liên kết con mèo đen với chính mình, cô nhìn vào cặp mắt mèo màu vàng, nghĩ rằng giữa bọn họ có lẽ thật sự có một chút tương đồng.

Leon trước mặt cô vẫn đang khớp động tác với những lời vừa rồi, làm bộ vỗ ngực giả vờ kinh hãi. Sau đó, anh giơ ngón tay cái lên, chỉ về phương hướng phía sau mình, "Cùng nhau đi?" Anh hỏi.

Thời tiết hôm nay tốt hơn nhiều so với dự kiến, bầu trời trong xanh cùng những đám mây lớn, đem toàn bộ ánh nắng đều bị che khuất. Có lẽ là do trùng với ngày nghỉ cùng thời tiết tốt, nhiều gia đình lựa chọn ghé thăm công viên này hơn bình thường. Khung cảnh này lóe lên trong đầu Ada về một ý tưởng ngớ ngẩn, viển vông về việc bắt đầu một gia đình với Leon từ cái thời mà bọn họ vẫn đang còn ở trong thành phố Raccoon.

Ý tưởng này nảy ra nhanh chóng và cũng rất nhanh chóng bị vứt bỏ. Lý trí của cô luôn có thể ngăn cô lại trước khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, sau đó cô đã làm những gì? Cô đã lừa Leon để anh ra khỏi chuyến xe điện một mình, tiến vào NEST để tìm kiếm mẫu virus.

Ada khẽ lắc đầu, cô không muốn nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó trên cây cầu ấy, nhưng cô nghĩ anh nhất định sẽ không bao giờ giận cô, Ada không biết tại sao cô lại có được sự tự tin như vậy... có lẽ điều đó đến một cách dễ dàng như việc Leon đưa cho cô mẫu ký sinh trùng ở Tây Ban Nha. Anh tin tưởng cô, cho dù bị cô lợi dụng nhiều lần cũng không xóa bỏ được lòng tin của người đặc vụ đối với cô.

Ada chợt không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào.

"Chúng ta nên đi dã ngoại." Leon cất tiếng cắt đứt Ada đang trầm tư, anh vốn là muốn oán trách cái cách mà Ada nhìn anh vừa rồi, giống như ánh nhìn mỗi khi cô rút ra súng bắn giây rồi rời đi ngay trước mặt anh, anh thật sự lo lắng Ada sẽ lấy ra khẩu súng bắn dây vào lúc này, vậy nên vội vàng thay đổi chủ đề.

"Dã ngoại?" Ada cao giọng, cô không thể ngăn mình không tỏ ra giễu cợt trước lời đề nghị của Leon "Vì Chúa, đây có phải là hoạt động mới nhất dành cho các đặc vụ của DSO không?"

"Chúng ta có thể mang theo sandwich và hotdog, cùng với một chai nước trái cây lớn." Leon tiếp tục như không nghe thấy lời Ada nói, lúc này, con mèo đen trên vai anh kêu lên phản đối khiến đặc vụ phải nhỏ giọng hứa rằng anh cũng sẽ mang theo thức ăn cho mèo.

"Tôi nghĩ rằng kinh nghiệm của anh trong lĩnh vực này đã cho anh đủ trải nghiệm về một chuyến dã ngoại là gì." Ada không chút lưu tình đả kích người đặc vụ đang tỏ ra hào hứng bên cạnh cô một cách không thương tiếc.

Leon chợt nghĩ đến lần anh nhận được một nhiệm vụ phải đi đến một nơi hoang dã, bãi cỏ lầy lội bùn đất cùng môi trường bí bách ngột ngạt, những con BOW bật ra từ một góc tối nào đó cũng đủ khiến anh mất đi tất cả khẩu vị. Nếu may mắn, anh vẫn sẽ có cơ hội được ăn đồ hộp, nếu không may mắn, anh chỉ có thể nhấm nháp một ít socola hoặc chỉ đơn giản là nhịn đói. Chúa ơi, trong suốt phần đời còn lại của mình, anh cũng không muốn nhớ lại mùi vị socola tan chảy dính nhớp khó chịu đó.

"Em nói đúng, không dã ngoại." Những ký ức này khiến hứng thú với dã ngoại của Leon giảm xuống mức thấp nhất trong giây lát, anh ngẩn người nhìn chằm chằm xuống gợn sóng nước lăn tăn trên mặt nước——như thể điều này sẽ khiến anh cảm thấy tốt hơn về việc mất đi chuyến dã ngoại. Bọn họ đã ở trong công viên được một thời gian dài mà không ai nhận ra. Có lẽ là bởi vì bầu trời nhiều mây, Leon phát hiện anh gần như mất đi khái niệm về thời gian. Với việc có thêm quầy hotdog bên trong công viên, dạ dày của anh không còn cảm thấy cần phải được ăn trưa nữa.

Leon quan sát xung quanh và nhìn trúng một chiếc ghế dài hướng ba giờ, ngay bên cạnh một cái cây, vị trí vừa vặn khuất tầm nhìn. Anh lấy cớ bản thân đã lớn tuổi nên cảm thấy hơi mệt khi đi bộ nhiều, rồi kéo Ada ngồi xuống băng ghế để nghỉ ngơi. Điều này khiến cho Ada có chút bất đắc dĩ, cô thật muốn nhắc nhở Leon, anh 'lớn tuổi' cách đây không lâu còn giết một Kẻ Bám Đuôi.

Con mèo đen có vẻ như cũng đã mỏi chân vì phải đứng trong một thời gian dài, nó nhảy khỏi vai Leon và cuộn tròn trong lòng Ada, vươn lưỡi ngáp dài.

"Nghỉ ngơi một lát." Leon nói với giọng khẳng định, anh đang cố gắng để thả lỏng cả người dựa vào trên lưng ghế, ngẩng đầu nhìn mây mù thay đổi. Anh ngập ngừng cho dây thần kinh của mình buông lỏng ở nơi công cộng. Thật khó khăn để chống lại bản năng, mỗi khi anh rời khỏi căn hộ nhỏ của mình, mọi chức năng trong cơ thể anh đều sẽ tự động điều chỉnh để tiến vào trạng thái chiến đấu, sẵn sàng đối mặt với mọi khả năng nguy hiểm.

Ada không trả lời, cô chỉ dựa cả người vào Leon, dồn phần lớn trọng lượng cơ thể lên người anh. Cô cảm thấy Leon vòng tay quanh eo cô, điều này khiến Ada hơi giật mình nhưng cô sau cùng vẫn không làm ra phản ứng cự tuyệt——được rồi, thỉnh thoảng để bản thân thư giãn một chút cũng không sao, cô tự nhủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro