Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 : Thảo luận về vật nuôi

Phim truyền hình đến giai đoạn này, nam nữ chính không phải nên ngọt ngào sống chung với nhau sao?

Leon hai tay ôm gối ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm phong cách đột nhiên thay đổi trên bộ phim truyền hình, âm thầm phàn nàn. Anh có thể nói ra miệng câu này, và nếu anh may mắn, anh có thể sẽ nhận được phản hồi từ Ada, nhưng... Ada hiện giờ không ở bên cạnh anh. Thực tế rõ ràng khiến Leon mất hết hứng thú, anh thật vất vả lắm mới được xuất viện, không nghĩ tới thay vì nhận được sự an ủi thân mật như mong đợi, ngược lại nhận được tin Ada sẽ phải đi làm, tức là đi chấp hành nhiệm vụ.

Mà phim truyền hình sở dĩ được xưng là phim truyền hình, cũng là bởi vì nó có quá nhiều biến số.

Đặc vụ nhàm chán rốt cục tại thời điểm nam nữ chính bắt đầu tranh cãi đem TV tắt đi, anh ngồi trên sofa nhìn chằm chằm màn hình TV tối đen một hồi, dự định sẽ ra ngoài đi dạo. Anh ở nhà đợi đến sắp mốc meo, thật sự nếu không có đi ra ngoài, khả năng liền cây nấm cũng có thể mọc lên.

Anh tiện tay cầm chiếc chìa khóa xe lên, nhìn chằm chằm vào chiếc móc khóa hình con gấu một cách bàng hoàng. Ada đã đi được hơn ba ngày, Leon nghĩ, cô sẽ không phải bên trong công việc gặp phải phiền toái gì đi? Nhưng gần đây anh không có từ DSO nghe được bên kia xuất hiện tình huống đặc thù nào, nếu quả thật có sự cố, người đầu tiên được cử tới hiện trường khẳng định sẽ là anh.

Ada.

Ada.

Ada.

Hiện tại mối quan hệ của họ đã tốt hơn nhiều so với trước đây. Leon âm thầm tự an ủi mình, anh bước ra khỏi nhà và định lái ô tô đi hóng gió một vòng. Ít nhất anh rõ ràng một điều Ada nhất định sẽ trở về căn hộ của mình, mà không phải chỉ có thể dựa vào vận may hy vọng vào khả năng bọn họ có thể tại nhiệm vụ tiếp theo gặp được nhau.

Bãi đậu xe, cũng chính là nơi anh và Ada gặp nhau lần đầu tiên. Leon cố gắng để cho mình bảo trì tâm trạng tốt đi đến chiếc xe trước mặt, chẳng phải anh cũng luôn duy trì cuộc sống như thế này trước khi cùng Ada ở chung một chỗ hay sao.

"Ồ?" Đang muốn lên xe Leon chớp mắt liền dừng bước, nghiêm túc nhìn kỹ bánh sau của chiếc xe, phát hiện có một vật ở nơi đó. Sau đó anh tiến lại gần thêm mấy bước, à, đó cũng không phải là thứ gì, mà là một con mèo. Nó thực sự rất khó để nhìn ra. Leon vừa nghĩ vừa bước tới định lùa con mèo đi, con mèo đen gần như hòa vào với cái bóng, may mà anh kịp phát hiện ra nó trước khi khởi động xe.

Con mèo đột ngột nâng nửa cơ thể đang nằm trên mặt đất lên khi Leon đến gần nó, gừ gừ cảnh cáo về phía anh, điều này biến thành tiếng gừ gừ giận dữ khi Leon không hề nao núng và tiếp tục đưa tay về phía nó. Nó nhìn qua tựa hồ muốn cắn hoặc cho Leon một vuốt, nhưng bởi vì trở ngại vết thương nên nó chỉ có thể yên lặng dõi theo cử động của anh.

Bất quá nó cuối cùng vẫn là cắn Leon một ngụm, ngay khi anh đang cố gắng đưa nó ra khỏi bánh xe trong một tư thế không thoải mái.

"Cho nên... hiện tại các đặc vụ đã nhàn rỗi đến mức cần đến thú cưng để giết thời gian?"

Ada vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm con mèo đen nghênh ngang chiếm cứ một góc sofa, cảm thấy có hơi xúc động trước sự nhàn nhã của Leon. Cô không ngờ rằng người đặc vụ, người sẽ không bao giờ từ bỏ những người sống sót dưới bất kể tình huống nguy cấp như thế nào, cũng có trái tim quan tâm đến mọi sinh vật như vậy, tất nhiên, điều này có thể được giải thích bởi đạo đức làm việc của Leon.

"Anh sẽ chỉ nuôi nó một thời gian thôi," Leon ngồi ở đầu kia của ghế sofa, anh không muốn cố gắng thử cưng nựng con mèo đen nữa, mười mấy vết cào trên mu bàn tay đều là bài học xương máu, "Chờ sau khi vết thương lành hẳn tôi sẽ gửi nó đi, sẽ có người muốn thu nhận nó thôi."

Ada nghe thấy một chút miễn cưỡng trong giọng nói của Leon, và sau đó cô nghĩ có lẽ đó là do viên đặc vụ này luôn thích những con vật nhỏ có lông. Bất quá, nghề nghiệp của họ đã chú định họ không thể nuôi được bất kỳ sinh vật nào, khoảng thời gian này chỉ là vừa vặn có chút nhàn rỗi, trên thực tế một khi xuất hiện tình huống xấu, một hai tháng không thể trở lại nước Mỹ là chuyện rất bình thường.

Con mèo đang ngồi ở một góc sofa tựa như nghe hiểu được cuộc nói chuyện của hai người họ, rất chậm rãi và duyên dáng đứng dậy, hai ba bước nhảy lên đùi Leon. Nó xoay vòng vài lần như để xác nhận sự thoải mái trên đùi Leon, sau đó cuộn tròn người nằm xuống. Nó hơi ngẩng đầu và nheo lại đôi mắt vàng để xem xét Ada đang đứng ở một bên, rồi nhìn đi chỗ khác như thể mất hết hứng thú ngay giây tiếp theo.

"Tôi nghĩ tôi biết vì sao anh không muốn đuổi nó đi." Ada cúi người vươn tay sờ đầu con mèo đen, không ngờ lại không có phản kháng. Cô thành công nhận được ánh mắt ghen tị từ Leon, anh giơ bàn tay trầy xước của mình lên như muốn khiếu nại, "Anh đến cùng là đang ghen tị với ai vậy, đẹp trai?" Cô trêu chọc nói, thuật thế dùng đầu ngón tay chà xát hàm dưới Leon mấy lần.

Leon dường như bị hành động chọc ghẹo của cô làm cho sửng sốt, sau một hồi sững sờ, anh nhanh chóng nhận ra rằng ngoài việc chấp nhận mọi thứ vào lúc này, anh cũng phải làm ra một hành động phản kháng thích đáng, giống như khi hai người họ đối mặt với nhau ở phía Đông Slav. Nhưng bây giờ đã ấm áp hơn hồi đó nhiều, tối thiểu nhất hai người họ lúc này không có chĩa súng vào phía nhau.

Anh nắm lấy bàn tay Ada và hôn lên đó, cảm nhận làn da mát lạnh của cô.

"Nuôi một con mèo dễ hơn nhiều so với nuôi một con chó, ít nhất em không cần phải mỗi ngày dắt nó ra ngoài đi dạo." Leon hôn xong cũng không có buông tay cô ra, cứ như vậy nắm lấy, nhìn cô cười nói. Vì Ada dường như không có bất kỳ phản đối cụ thể nào, nên anh có thể tranh thủ cơ hội nhận nuôi mèo đen, "Nếu như cả hai chúng ta đều không ở nhà, anh có thể gửi nó tại nhà đồng nghiệp của mình, anh nghĩ bọn họ sẽ không phiền đâu."

"Tùy ý anh, đẹp trai." Ada rất tùy ý trả lời, cô cũng đã lâu không có tiếp xúc với động vật bình thường ngoài lũ BOW. Cô nhớ nụ cười của Leon đến phát điên, cô phát hiện ra rằng khi ở bên cạnh Leon, cô sẽ càng tham lam muốn có thêm thật nhiều thời gian để được ở bên anh.

Đây thực sự là một sự phát triển rất xấu. Ada nhìn chằm chằm vào Leon, người sau đang cố gắng chạm vào con mèo đen một cách thận trọng bằng những ngón tay của mình, nghĩ ngợi, khoảng thời gian này ở chung một chỗ cơ hồ đã khiến cô quên đi lập trường đối nghịch giữa hai người họ.

"Nhưng tôi thực sự nghi ngờ liệu anh có thể chăm sóc nó tốt hay không." Ada từ bỏ suy nghĩ về những câu hỏi nặng nề này, thay vào đó cô ngồi xuống cạnh Leon, xem những thước phim dài tập nhàm chán và con mèo đen cùng anh. Cốt truyện đã tiến triển rất nhiều kể từ sau khi cô rời đi, vì vậy cô phải hỏi Leon và lắng nghe một loạt lời cằn nhằn từ bên kia để hiểu những gì cô đã bỏ lỡ.

Mọi thứ diễn ra sau đó trong bộ phim truyền hình đều được chuyển thành những biểu tượng kỳ quái trong tâm trí cô, và rồi cô mất đi ý thức. Cô đã kiệt sức, cô biết nguyên nhân là do cô đã dồn một nhiệm vụ đáng lẽ phải hoàn thành trong mười ngày áp đặt mình phải hoàn thành trong bốn ngày. Sau khi trở về căn hộ Ada cuối cùng cũng có thể thả lỏng, cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhưng khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc ghế dài với cái đầu chiếm cứ nơi mà đã từng là vị trí ban đầu của con mèo đen — cô đang gối lên trên đùi của Leon, chương trình TV trước mặt anh đã được thay thế bằng bản tin buổi sáng.

Cô nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, muốn dùng loại phương thức này làm mình tỉnh táo lại. Cô khẽ dời tầm mắt, phát hiện con mèo đen đang ngồi dưới đất, nhìn cô không chớp mắt. Ada không chắc ánh mắt đó là sự phản đối của con mèo đen vì nó bị cướp đoạt đi nơi thoải mái từng thuộc về mình hay là vì nó cần được cho ăn.

Nhưng Ada chỉ lật người lại để mặt úp vào bụng Leon và tiếp tục nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, công việc nuôi nấng con mèo đen thuộc về Leon, vả lại cô bây giờ tạm thời không muốn từ bỏ vị trí thoải mái này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro