Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 : Thay đối phương chọn quần áo

"Tôi thực sự đã ở trong cái bệnh viện này một tuần, chết tiệt, ròng rã một tuần!"

Rốt cục cũng có thể xuất viện, Leon nhịn không được lớn tiếng oán trách trước mặt Ada, anh đã lựa chọn nhượng bộ và đồng ý ba ngày không làm gì cả, không ngờ tới khi định thần lại, anh mới phát hiện thời gian đã sớm vượt quá dự tính ban đầu. Nhưng vấn đề càng lớn hơn là anh không có cách nào cùng kẻ đầu têu tiến hành kháng nghị.

Còn Ada thì so với trong tưởng tượng còn muốn nôn nóng Leon ra viện hơn nhiều, cô nghĩ rằng nếu như còn kéo dài thêm một chút nữa thì chắc chắc sẽ bức cô phát điên. Cô xưa nay chưa bao giờ biết Leon có nhiều điều để nói không hết như vậy, anh cơ hồ là đã nói gần như từ thành phố Raccoon đến vết thương gần đây nhất của mình, tiếp đó là về lũ BOW, đây là lần đầu tiên cô biết Leon có thể huyên thuyên không ngừng về từng đặc điểm của những vũ khí sinh học đó.

Tất nhiên là cô có thể rời đi, nhưng khi một đặc vụ DSO bị thương nhìn cô một cách đáng thương bằng đôi mắt xanh xám lấp lánh gần như không thể tin được của anh ta, giống như thể anh ta vẫn còn là cảnh sát tân binh non nớt ở thành phố Raccoon, nắm lấy cánh tay cô rồi dùng một biểu lộ tan nát cõi lòng nói: "Anh cần em, đừng rời xa anh." Ada nghĩ mình mềm lòng cũng là chuyện bình thường.

"Ngậm miệng, Leon." Nói là mềm lòng, Ada vẫn không thể phủ nhận tuần vừa qua gần như đã tiêu hao sạch toàn bộ sự kiên nhẫn của cô, cho nên cô bây giờ trông giống một điệp viên bị truy nã quốc tế hơn là một người bạn sống chung an toàn và vô hại, "Thu dọn đồ đạc của anh và đi thôi."

Ada tính toán tìm một việc gì đó để cho Leon làm, cô không biết liệu bộ phận y tế của DSO có sử dụng đến biện pháp đặc biệt nào hay không, bởi vì chỉ sau một tuần, những vết thương khủng khiếp của anh gần như đã khỏi hẳn, đương nhiên, nếu không phải là anh luôn tìm cách trốn viện, thì vết thương có thể đã lành nhanh hơn.

Sau đó, cô ném túi giấy trong tay cho viên đặc vụ đang do dự có nên trực tiếp mặc quần áo bệnh viện bước ra ngoài hay không, người sau ngạc nhiên tiếp nhận túi giấy, sau đó từ bên trong móc ra một kiện áo sơ mi màu đỏ cùng quần jean màu đen.

"Ừm, màu đỏ cũng không tệ." Leon xem xét quần áo trước mặt, cẩn thận không để Ada phát giác ánh mắt ghét bỏ của mình. Anh đến nay vẫn không rõ vì cái gì Ada luôn thích một màu sắc nổi bật như vậy, "Tôi chưa bao giờ thử màu này trước đây."

Ada cũng không phí tâm tư đi phân biệt trong lời nói của Leon có bao nhiêu châm chọc, cô đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy mấy người theo dõi vội vàng rời đi.

"Em ở chỗ này quá lâu," Leon thanh âm bất đắc dĩ từ đầu bên kia truyền đến, anh đang bận rộn kéo khóa quần, "Bọn họ không có điều tra được cái gì, hoài nghi cũng là bình thường." Anh vừa nói vừa một bên kéo ống quần, cái cảm giác bó chặt này thực sự là không hề dễ chịu một chút nào.

"Bọn họ là sợ tôi ám sát anh sao, đặc vụ xuất sắc nhất của họ?" Ada mỉm cười hỏi, nhân tiện bắt đầu nghiêm túc cân nhắc chính mình có cần hay không tạo dựng một cái thân phận giả để làm vỏ bọc. Cô có thể kiếm được đủ danh tính giả, nhưng cô càng cảm thấy thích thú hơn khi để những người muốn điều tra cô không thể tìm ra bất cứ điều gì, chỉ có thể tại trên hồ sơ để lại ba chữ 'không xác định'.

"Có lẽ là sợ hãi em từ miệng tôi moi ra được cơ mật không thể tiết lộ." Leon nói, anh đã sớm quen với việc này từ lâu, ngay cả bạn bè của anh cũng sẽ bị điều tra chứ đừng nói đến một cô 'bạn gái' không rõ lai lịch từ đâu xuất hiện này. Cũng may mắn phần lớn bạn bè của anh đều quen biết ở trên chiến trường sinh học — bọn họ giấu giếm bí mất so với anh cũng không hề ít. "Hoặc là mê hoặc tôi để tôi ăn cắp bí mật quốc gia?" Leon dang hai tay ra, "Đừng cười, loại chuyện này thỉnh thoảng cũng xảy ra với tôi."

Anh rốt cục cũng đem áo sơ mi của mình mặc xong, màu sắc tươi sáng khiến Leon cảm thấy rất không thoái mái. Anh lặp đi lặp lại động tác kéo cổ áo, thậm chí còn muốn ở bên ngoài mặc lên áo khoác chiến thuật sau lưng.

"Thật là một bộ phận rắc rối." Ada bĩu môi, cô rất nhanh nhận ra rằng mình không có tư cách để đưa ra đánh giá như vậy. Tổ chức của cô khả năng so với Leon còn muốn nghiêm ngặt hơn, nếu như phát hiện cô vì Leon mà làm ra hành vi bất thường nào đó, thì sẽ không chỉ đơn giản là điều tra hay cảnh cáo, mà sẽ là trực tiếp bị tiêu diệt.

"Nhưng bọn họ sẽ không trắng trợn làm ra chuyện gì, bởi nếu họ làm vậy sẽ khơi dậy sự chán ghét của tôi." Leon nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình cũng không còn đồ vật nào đáng giá để mang đi. Vết thương của anh vẫn còn hơi đau, bất quá chỉ là râu ria. Đây không phải là lần đầu tiên anh bị thương nặng, và nó cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.

Leon rất biết ơn vì Ada đã ở cùng anh trong bệnh viện, dẫu sao thì đây cũng không phải là một công việc dễ dàng. Kể từ khi Chris, người đến thăm anh vì anh nằm viện một năm trước, đã bị anh làm cho không chịu nổi đến mức phải kiếm cớ bỏ trốn, Leon liền chưa thấy qua có người nào có thể chịu đựng được việc ở bên cạnh khi anh bị thương trong thời gian dài.

"Bọn họ thế nhưng biết rất rõ," Leon bước tới đứng bên cạnh Ada, dõi theo ánh mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những người theo dõi đã hoàn toàn biến mất, "Em tại Tây Ban Nha đã cướp đi của tôi cái gì."

Leon thề rằng anh không có đem chuyện này nói ra, anh cũng không biết những người đó là từ nơi nào lấy được tin tức này. Bởi vì sự việc này mà anh đã bị bắt lại để tiếp nhận thẩm vấn, nội dung đại khái là về mối quan hệ của anh với Ada và thông tin về nữ gián điệp quốc tế này, đương nhiên, anh bị trách móc vì sao lại đưa mẫu virus cho đối phương một cách dễ dàng như vậy.

Anh lúc ấy phán đoán cấp trên đại khái cũng chỉ là mới đưa ra suy đoán, cho nên một mực đưa ra rất nhiều câu trả lời sai dẫn dắt bọn họ đến một câu chuyện hoàn toàn khác.

"Tôi đã cướp đi cái gì?" Ada quay đầu nhìn một bên mặt của viên đặc vụ, khoanh hai tay trước ngực, lười biếng dựa lưng vào tường, "Nụ hôn đầu tiên của anh sao?"

"Ada!" Leon nhíu mày, hiển nhiên là không tán thành cô ở thời điểm này vẫn còn nói ra câu đùa giỡn. Bọn họ đang thảo luận về một chủ đề rất nghiêm túc, với lại anh thực sự chưa bao giờ có cơ hội để hỏi cô cho rõ ràng về những gì đã diễn ra ở Tây Ban Nha.

"Vậy là tôi nhớ nhầm, nụ hôn đầu tiên mà tôi đã cướp đi của anh là ở thành phố Raccoon?"

「......」

Leon đỡ trán lắc đầu, nội tâm có chút mệt mỏi nhìn vẻ mặt cười như không cười của Ada. Dù sao anh cũng không có cách nào tại ngôn ngữ chiếm được tiên nghi của cô, dứt khoát liền từ bỏ thảo luận chủ đề này đi. Anh biết Ada đang trêu chọc anh, nhưng tệ nhất chính là anh hiện tại hoàn toàn nghĩ không ra ý tưởng nào để phản bác lại.

"Đi thôi, bệnh viện này tôi chịu đựng đủ rồi." Cuối cùng Leon lựa chọn thở ra một hơi thật dài, có chút rõ ràng đồng thời cứng ngắc thay đổi chủ đề. Anh cúi đầu nhìn xuống chiếc áo sơ mi đỏ của mình, thuận đường liếc Ada một cái. Trang phục đôi cũng có thể xem như là anh kiếm được.

Anh có lẽ nên hôn Ada. Từ bệnh viện đi ra Leon bắt đầu nghĩ ngợi, xem như là để ăn mừng vì anh đã sống sót trở ra một lần nữa trong tay BOW và chợt nhớ đến bản di chúc đã không phát huy được tác dụng của nó lần này. Nhiệm vụ lần này của anh kỳ thực rất đơn giản, anh không nhất thiết phải trực diện đối đầu với Kẻ Bám Đuôi. Nhưng anh vẫn là theo thói quen không thể bỏ mặc những những người lính chưa từng có kinh nghiệm đối phó với vũ khí sinh học đó, anh chỉ là không muốn thấy có thêm nhiều người chết bởi vì BOW.

Nắng chiều ở Washington ấm áp chiếu lên người Leon, rời xa khỏi bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, anh cảm thấy như được sống lại. Anh không thích bệnh viện, không phải vì mùi thuốc khử trùng, mà bởi vì cái tông màu nhợt nhạt và lạnh lẽo luôn vây xung quanh anh, thời điểm ở trong bệnh viện cũng là lúc anh bắt đầu nảy sinh hối hận vì sao không thể cứu thêm nhiều người sống sót.

"Vậy anh muốn ăn cơm ở bên ngoài hay là trực tiếp quay trở về căn hộ?" Ada đi qua một con đường dừng lại hỏi, cô biết phụ cận có một nhà hàng Trung Quốc rất ngon, nghĩ đến những bữa ăn dinh dưỡng trong bệnh viện mà Leon ăn trong suốt một tuần qua, cô cảm thấy anh nên được cảm thụ mỹ thực thực sự.

Leon cũng đồng thời dừng lại, ánh mắt anh nhìn về phía Ada có chút hoảng hốt, nhưng giây tiếp theo rất nhanh liền trở lại bình thường. Anh chỉ đứng tại chỗ, nhìn Ada nở một nụ cười khác hẳn với những gì anh đã thấy trên chiến trường sinh học trước đây. Có lẽ nguyên nhân là bởi vì ánh nắng, anh phát hiện nụ cười của đối phương dịu dàng đến không ngờ, nhìn qua không có cách nào liên hệ với nữ gián điệp từng chĩa họng súng lạnh như băng lên đầu anh.

Sau đó anh nghe thấy được nhịp đập đã mất từ lâu từ trái tim đang mãnh liệt nhảy lên của mình, đặc biệt rõ ràng trong đám đông ồn ào. Anh đang đóng phim à? Leon bật cười với suy nghĩ của chính mình, ngay cả vết thương mà anh vô tình kéo ra cũng không thể ngăn lại được nụ cười của anh. Đây là hình tượng cho tới bây giờ anh đều không nghĩ tới sẽ liên hệ với Ada, có thể tại thời điểm anh dưỡng thương bồi bạn bên cạnh.

Anh muốn nói với Ada rằng anh đã quen với những bữa ăn dinh dưỡng trong bệnh viện dành riêng cho các đặc vụ DSO từ lâu, ngon hơn nhiều so với đồ ăn đông lạnh mà anh đã ăn khi bị nhốt bên trong căn hộ vì vết thương của mình. Mà hiện tại thứ anh muốn ăn nhất bây giờ cũng không phải là món ăn có tiếng tăm lừng lẫy trong nhà hàng Trung Quốc, mà là một chiếc bánh Hamburger với phô mai dưa chua, cùng một ly Coca đá lớn.

Nhưng những lời này anh một câu cũng đều không dám nói ra miệng.

"Không, chúng ta về nhà đi." Leon nghe được chính mình nói ra câu này, hô hấp dồn dập cùng nhịp tim không có cách nào chậm lại. Anh quan sát biểu hiện của Ada đầu tiên là hoang mang, sau đó là nghiêm túc và cuối cùng là dịu dàng trở lại. Điều này khiến anh vô thức nuốt nước bọt, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, "Nhà của chúng ta."

Anh chìa tay về phía Ada, mọi tế bào trong cơ thể anh vì cú bóng thẳng này mà thét chói tai vang lên. Suy nghĩ đầu tiên của anh là làm thế nào để đối phó với sự xấu hổ khi bị từ chối, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, anh nhận ra rằng điều đó hoàn toàn không cần thiết. Bởi vì Ada nhét tất cả vật nặng trong tay cô cho anh, sau đó tự mình tiếp tục đi về phía trước.

"Như vậy liền về nhà, đẹp trai" cô thản nhiên nói, "Anh phụ trách bữa tối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro