Chương 1 : Ngủ cùng nhau
Khi Ada hoàn thành nhiệm vụ của mình và cuối cùng thì cũng có thể lên trực thăng trở về nhà, cô đã kiệt sức. Việc cô cần phải làm không chỉ là trốn tránh nhóm quân binh trang bị vũ khí tận răng, mà còn phải lấy thành công mẫu virus từ những nơi nguy hiểm nhất, nhưng cô không có gì để phàn nàn, vì dù sao đây cũng là công việc của cô.
Ada, sau khi xuống máy bay, do dự trong nửa phút và chọn cái sau giữa biệt thự của chính mình và căn hộ nhỏ của một đặc vụ. Trải qua một nhiệm vụ khó khăn như vậy, cô không muốn quay lại căn biệt thự trống trải kia, đương nhiên càng nhiều là bởi vì cô đã lâu không có trở về —— kể từ khi bắt đầu công việc thu thập tin tức, cô cũng đã nửa tháng không có trở lại đó, có thể tưởng tượng bụi bẩn sẽ tích tụ thành đống như thế nào.
Khi chiếc taxi đưa Ada đến căn hộ thì đã là nửa đêm. Cô thoải mái đi về phía điểm đến, lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, không ngờ đó lại chính là chìa khóa của căn hộ này, một căn hộ thuộc về đặc vụ của chính phủ Hoa Kỳ DSO.
Gián điệp và đặc vụ, sự kết hợp này không phổ biến.
Cẩn thận mở khóa cửa, Ada phát hiện đối phương đã ngủ say sau khi bước vào căn hộ. Cô chớp mắt, và chọn cách giải quyết vẻ ngoài bẩn thỉu và lấm lem sau chuyến du lịch của mình trước khi bụng cô réo lên phản đối. Cô nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, trong bóng tối lần mò trong tủ quần áo, ngẫu nhiên lấy ra một chiếc áo sơ mi, sau đó tìm được một chiếc quần lót ở ngăn bên, được đặt nằm sâu hơn một chút bên trong ngăn kéo thuộc về cô.
Lúc này, viên đặc vụ nằm trên giường quấn chăn càu nhàu, sau đó động đậy vài cái. Tưởng chừng như có thể tỉnh giấc bất cứ lúc nào, nhưng anh lại chìm vào giấc ngủ với cái đầu nghiêng nghiêng theo hơi thở quen thuộc. Hành động này khiến Ada, người đang nhìn chằm chằm vào anh, nở một nụ cười có thể coi là nuông chiều, rồi bước vào phòng tắm.
Nước nóng, đối với cô bây giờ là điều duy nhất mà cô cần. Cho đến giờ, lỗ mũi của cô vẫn bị bao vây bởi mùi thối rữa của những thây ma ngoài kia, theo sau đó là mùi khói thuốc súng nồng nặc, huống chi khoảng thời gian này nhiệt độ cũng khá thấp, dù vì lý do gì đi chăng nữa, hiện tại cô đều cảm thấy không được khỏe. Cô cài đặt nước nóng như ý muốn, rồi đắm mình trong đó. Nước nóng làm vết thương trên bụng cô rát buốt, nhưng không còn quan trọng nữa... Cô đã mong chờ dòng nước nóng này quá lâu rồi.
Cô lao ra từ nơi tràn ngập đám zombie, lăn vài vòng trong làn nước cống bẩn thỉu, lúc đó tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là phòng tắm nhỏ của viên đặc vụ — bong bóng và sự thoải mái, cùng mùi hương của anh.
Sau khi tắm xong, Ada không vội mặc chiếc áo sơ mi trắng lấy từ tủ quần áo ra, mà cầm lấy hộp thuốc bên cạnh để xử lý vết thương. Sau khi được gột rửa bằng nước nóng, vết máu khô ban đầu đã biến mất, nhưng miệng vết thương có chút trắng bệch, còn có cảm giác đau đớn không chịu nổi như kim châm. Cô tìm được bình xịt mà Leon đặt ở nơi sâu nhất, mặc dù có thể hơi muộn nhưng vẫn tốt hơn là để vết thương tự lành.
Cô gặp khó khăn trong việc giải quyết nó, và đánh thức viên đặc vụ đang ngủ để giúp cô giải quyết vết thương sẽ là một lựa chọn tốt vào thời điểm này. Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó đi, dù sao thì nửa đêm đánh thức người đang ngủ cũng không phải là một ý hay. Cô đã quen với những vết thương chết tiệt này cách thức khi phải tự mình đối phó với chúng. Hiếm khi cô để người khác xử lý vết thương của mình, đặc biệt là bệnh viện — cô thậm chí không bao giờ nghĩ đến nơi đó.
Sau khi băng được buộc lại gọn gàng, Ada mặc chiếc áo sơ mi quá rộng so với cơ thể và chỉ để lộ vài đầu ngón tay khi cô luồn qua tay áo. Điều này khiến cô lắc đầu bất lực, chiếc áo rộng thùng thình như nhắc nhở cô về kích thước cơ thể khác biệt đến thế nào của cả hai.
Sau khi mọi thứ được dọn dẹp lại ngăn nắp, Ada đứng ở cửa phòng ngủ và bắt đầu do dự, liệu cô có nên chọn chiếc giường trong phòng dành cho khách cho nửa đêm còn lại hay trèo lên chiếc giường có nhiệt độ và mùi hương của viên đặc vụ. Câu trả lời thật hiển nhiên, sức hấp dẫn của cái sau chỉ đơn giản là quá mạnh.
"Ada?" Khi cô đến gần chiếc giường ở một khoảng cách nhất định, viên đặc vụ ngủ không ngon quay đầu lại nheo mắt, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của cô trong bóng tối, anh gọi tên cô bằng giọng mũi nhẹ nhàng trong khi đang mơ màng ngủ.
Anh quay người lại và hướng ánh mắt về phía Ada đang đứng cạnh giường, trước khi kịp xác định chuyện gì đang xảy ra, anh chỉ gọi tên đối phương theo cảm giác của mình, anh không thực sự nhận ra rằng tất cả những điều này đang xảy ra trong thực tế chứ không phải là một giấc mơ.
"Leon, anh tỉnh rồi?" Ada vô thức thấp giọng xuống, đối phương tựa hồ cũng mệt mỏi giống như cô, sau đó Ada mới nhớ tới, cho dù Leon đang ở chế độ chờ, anh cũng sẽ có không ít việc cần phải giải quyết —— tất cả các loại thẩm vấn và báo cáo đều đủ để tiêu tốn năng lượng của anh.
"Ừm." Câu trả lời của Leon lúc này đã rõ ràng hơn nhiều, giọng nói từ bên cạnh kéo anh ra khỏi màn sương mơ hồ, "Tôi là đặc vụ mà, nhớ không?" Anh nghiêng đầu lẩm bẩm nói, anh làm sao có thể tiếp tục ngủ say khi có ai đó đứng trước giường của mình trong hoàn cảnh như vậy? Nếu quả thật như vậy, anh đúng là quá không chuyên nghiệp, không thể nào bình an sống cho đến tận bây giờ.
Nhưng trong tình huống này, chính xác mà nói, anh không phải bị đánh thức bởi Ada, mà là bởi vì những cơn ác mộng vô tận kia —— chúng xuất hiện vào thời điểm Ada lần đầu tiên tiến vào phòng ngủ, đại khái là khoảng thời gian đó. Chúa ơi, có quá nhiều thứ trong giấc mơ của anh, chưa kể đến nỗi tuyệt vọng từ thành phố Raccoon không bao giờ có thể biến mất trong những cơn ác mộng. Dù đã nhiều năm trôi qua như vậy, dù anh đã tiếp xúc với vô số sự cố còn đáng sợ hơn cả thành phố Raccoon, nhưng... những ngõ ngách chật hẹp tăm tối đó, những thây ma đột nhiên xuất hiện từ hư không, hình ảnh đó không bao giờ có thể tiêu tan.
Mỗi khi tỉnh dậy, anh luôn âm thầm tự nhủ trong lòng rằng mình không còn là anh chàng cảnh sát tân binh non nớt ở thành phố Raccoon nữa, mà là một đặc vụ lão luyện. Nhưng hiển nhiên loại ám chỉ này đối với anh không có mấy tác dụng, nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng cũng không có dễ dàng như vậy bị tiêu trừ —— cho dù là hiện tại, anh có thể an toàn ra vào hơn mười thành phố Raccoon.
Leon nhìn chằm chằm vào Ada đứng trước mặt anh trong bóng tối, niềm vui không thể kiểm soát dâng lên từ lồng ngực anh. Một giây tiếp theo, anh nắm lấy tay Ada gần mình nhất, dùng sức kéo cô về phía mình, trọng tâm không vững khiến cô ngã xuống chiếc giường mềm mại một cách mất tự nhiên.
Sau đó anh vén chăn lên, ôm người có chút lạnh do ở ngoài trời quá lâu vào trong lòng, dùng chăn quấn quanh người cô thật chặt. "Ngủ đi," Leon nói, mò mẫm chạm môi vào trán Ada, trao cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon. Anh không buông bàn tay đang ôm Ada mà thay vào đó là đan các ngón tay của mình vào nhau. Anh đã chịu đủ cảnh tượng trong phần sâu thẳm nhất của cơn ác mộng, nơi cô luôn tuột khỏi tay anh, nơi anh thất bại trong việc giữ Ada và ngăn cô rơi vào bóng tối. Nếu thành phố Raccoon là nơi khiến anh đau khổ, thì 80% nỗi đau đến từ điều này.
Anh phải nắm lấy bàn tay đó, và anh đoán mình không thể buông nó ra một lần nữa.
"Uhm." Khoảnh khắc Ada lên giường, toàn thân cô được bao bọc trong nhiệt độ ấm áp, khiến cơ thể vốn ẩm ướt và lạnh cóng do đứng quá lâu của cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Điều này khiến cô theo thói quen dựa vào cánh tay của Leon và hít một hơi thật sâu. Cô dụi mặt vào xương quai xanh của anh, vòng tay qua eo anh, cảm nhận hơi ấm từ làn da anh. Leon không thích mặc áo khi ngủ... có lẽ đó là một thói quen tốt? Ada, người sắp sửa chìm vào trong cơn buồn ngủ, mông lung nghĩ.
Bàn tay của Leon cẩn thận vòng qua vết thương của Ada, anh vô thức vuốt ve lưng và eo của cô với một động tác xoa dịu nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng đủ để khiến người ta buồn ngủ. Anh không hỏi chuyện gì đã xảy ra với Ada và tại sao cô lại xuất hiện trong căn hộ của mình, không một mối bận tâm hay mảy may nghi ngờ gì bởi anh luôn tin tưởng cô theo cách riêng của mình.
Thật bất ngờ khi có thể nhìn thấy Ada vào lúc này, mặc dù anh đã giao chìa khóa cho cô từ lâu... Phần lớn thời gian khi Ada đến đây tạm trú, anh đều không có ở nhà. Hoặc là họ được gửi đến bên kia thế giới để thực hiện các nhiệm vụ, vượt qua lũ quái vật và đạn pháo, hoặc họ bị giam trong trụ sở chính để hoàn thành đống tài liệu phân tích đó.
Vì vậy, khi anh trở lại căn hộ và nhìn thấy một số dấu vết do Ada cố tình để lại, trong lòng anh luôn cảm thấy khó chịu, vì anh không có cơ hội thực sự gặp Ada... trong một hoàn cảnh bình thường. Mặc dù anh đã cố gắng điều chỉnh hầu hết các giờ làm việc mà anh có thể thay đổi, nhưng vẫn không có cách nào.
Huống chi quyền chủ động luôn nằm trong tay Ada, cho dù anh tận lực đứng ngoài lề chờ đợi, nếu đối phương không muốn lộ diện, anh cũng không thể làm gì được. Cho nên anh chỉ có thể cố gắng chờ đợi, đương nhiên kiểu chờ đợi này cuối cùng cũng sẽ có kết quả, thật ra anh cũng không có việc gì, anh chỉ muốn nhìn cô một chút, nếu có cơ hội thì anh muốn ôm cô một cái. Nhưng bây giờ... anh nghĩ anh đã có đủ rồi.
Leon, người đã không còn buồn ngủ, quan sát Ada cẩn thận trong bóng tối, anh chớp mắt thật kỹ để cố nhìn rõ hơn. Đã bao lâu rồi anh mới có thể lặng lẽ nhìn cô như vậy... Lần liên lạc trực tiếp cuối cùng hình như là bốn tháng rưỡi trước. Sau đó Leon xoa dịu Ada bằng động tác càng ngày càng nhẹ nhàng, thiếu chút nữa ngâm nga một câu hát ru. Anh duy trì nhịp điệu thoải mái cho đến khi hơi thở của người trong vòng tay anh trở nên chậm rãi - rõ ràng là đã chìm vào giấc ngủ.
Chắc cô lại một mình làm nhiệm vụ nguy hiểm gì đó, sao cô không đánh thức anh dậy để băng bó vết thương cho cô? Leon có chút ủ rũ nghĩ, anh sẽ rất nguyện ý giúp Ada phương diện này, hơn nữa đây có lẽ là điều duy nhất anh có thể làm cho cô. Ngay lập tức Leon lắc đầu chán nản và bất lực, anh cúi đầu hôn lên đỉnh tóc của Ada, cố gắng chia sẻ giấc mơ với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro