Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

201-250

Chương 201

Đường Hạo đang nhìn văn kiện từ từ ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cô gái trả từ lâu vẫn coi như em gái của mình.

Hắn điều chỉnh tư thế ngồi của mình rồi mới mở miệng nói: “Lỵ Nhi, em năm nay đã 23 tuổi rồi nhỉ?”

“Anh Hạo à! Em sắp sang tuổi 24 rồi đấy!” Tiền Lỵ Nhi cải chính, tiếp sau đó âm thầm quan sát Đường Hạo, suy đoàn xem hắn ta đang định nói chuyệngì.

“Ah.. Vẫn còn trẻ! Đúng độ tuổi mà con gái hay được các chàng trai theo đuổi nhất!” Giọng điệu của hắn rất thoải mái. Ngữ điệu nàythật sự khiến người nghe không đoán được hắn muốn nói đến chuyện gì.

Sắc mặt Tiền Lỵ Nhi hơi có vẻ ngượng ngùng: “Đích thực là có rất nhiều anhchàng theo đuổi em, nhưng những người đó em đều không thích. Bời vì emlà hôn thê của Hạo mà, làm sao có thể để mắt đến một chàng trai nào khác được!”

“Lỵ Nhi, kỳ thật em cùng một số chàng trai khác kết giaocũng là chuyện tốt. Nói không chừng sau khi kết giao em lại thấy họthích hợp với em. Có lẽ anh cũng không phải là mẫu người mà em yêu thích thì sao?” Hắn dần dần lộ ra vấn đề muốn nói hôm nay.

“Không! Hạo! Em biết rõ là anh, không cần phải thử!”

“Lỵ Nhi, em nghe anh nói này..” Hắn đứng dậy từ bàn làm việc, đi đến bên cạnh cô.

Đôi mắt đẹp như tranh vẽ mở to nhìn người đàn ông anh tuấn bất phàm đang đi đến bên cạnh mình. Trong ánh mắt của cô lộ rõ sự mê luyến, có một phầnlà sùng bái, một phần là điên cuồng.

Nhìn hắn dần dần đi đến bêncạnh mình, cô cũng đứng lên. Đôi giày cao hơn 10 cm vừa đủ để cô đứngngang đến chóp mũi hắn. Hai dáng người tuyệt mĩ cùng khí chất cao quýđối xứng lẫn nhau.

Bất quá, đây chỉ là cách nhìn của riêng cô – Tiền Lỵ Nhi.

Bàn tay xinh đẹp, nơi đó còn có một chiếc vòng gắn kim cương cỡ lớn, đưalên định nắm lấy cánh tay người đàn ông đứng đối diện mình. Nhưng ĐườngHạo lại lịch sự tránh né.

“Anh …Hạo….” Tiền Lỵ Nhi khó hiểu nhìn hắn.

“Lỵ Nhi! Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi!” Hắn không có che lấp, nói thẳng ra.

“Vì sao?” Đôi mắt mở to hơi ươn ướt khiến ai nhìn vào cũng thấy nao lòng.Cô đang duy trì hình tượng một Tiền Lỵ Nhi nhu thuận và đáng yêu trướcmặt Đường Hạo. Nhưng nếu có người thứ ba ở đây, chắc hẳn sẽ nhìn rõ,những chiếc móng tay chăm sóc độc đáo, vẽ họa tiết đáng yêu kia lại đang gắt gao nắm chặt lại, thậm chí đâm cả vào trong lòng bàn tay cô gái.

Nửa giây sau, cô ta mới vung hai tay đánh về phía Đường Hạo, khóc lớn: “Anh Hạo, rốt cuộc em đã làm sai chỗ nào? Tại sao anh lại muốn hủy bỏ hônước? Anh đang đùa em có đúng không? Anh chỉ là đang trêu chọc em thôimà!” Cô ta lại cười.

Đường Hạo giữ lấy cổ tay cô ta, thấp giọngnói: “Lỵ Nhi, em rất tốt. Em là một cô gái tốt. Nhưng từ trước đến nay,anh chỉ xem em như một cô em gái, anh không thể cưới em được!”

“Cái gì mà em gái? Em không phải là em gái của anh. Em là vị hôn thê củaanh. Em họ Tiền, anh họ Đường….” Cô khóc, gắt gao cầm chặt lấy vạt áocủa Đường Hạo không chịu buông ra.

“Chính là, anh đã xem em nhưem gái ruột của mình! Lỵ Nhi, mong em chấp nhận lời đề nghị của anh! Sau này chúng ta vẫn có thể là bạn bè hoặc anh em kết nghĩa. Đương nhiên,nếu em không đồng ý, anh cũng vẫn sẽ hủy bỏ hôn ước này!” Hắn kiên địnhnói, không một tia do dự.

Đáng chết! Vấn đề này hắn thực khôngmuốn giải quyết tuyệt tình như thế này. Tài chính của công ty sẽ bị ảnhhưởng. Hắn muốn chuẩn bị kỹ, nhờ những người bạn thân lâu năm giúp đỡ,hơn nữa cậu cũng đã đáp ứng sẽ tương trợ.

Hắn không muốn cứ phảilảng tránh cô gái nhỏ kia. Lần sau khi cô hỏi “Anh coi tôi là gì? Anhđịnh sẽ thế nào với tôi?” thì hắn sẽ thoải mái mà trả lời. Hắn muốn nóicho cô biết, hắn đã coi cô như vợ của mình, chứ không phải đơn giản chỉlà mẹ của con trai hắn .

Hắn sẽ cho cô biết, hắn không phải vìcon trai nên mới đem cô trói chặt bên mình. Là hắn thích cô, yêu cô thật sự cho nên hắn mới muốn cùng cô ở chung một chỗ.

Khuôn mặt nhưhoa của Tiền Lỵ Nhi biến sắc, ngồi phịch xuống ghế, nước mắt ủy khuấttuôn ra như suối: “Anh Hạo! Em thật sự rất thích anh! Em không thể sốngmà không có anh được! Suốt sáu năm qua, em đã ở bên cạnh anh như vậy,anh nói anh chỉ coi em như em gái. Chuyện này… chuyện này.. thật sự emkhông thể nào thừa nhận được!”

“Sáu năm này, anh thật sự xinlỗi!” Phiền toán, nếu không phải Lục Giai Ngưng xuất hiện thì có lẽ hắntùy tiện mà đi cưới một cô gái nào đó rồi.

“Là bởi vì có ngườiphụ nữ khác, đúng không?” Cô biết có Lục Giai Ngưng tồn tại nhưng vẫn cứ hỏi hắn. Hừ! Nhất định phải hỏi cho ra là người đàn bà chết tiệt nào?

“Đúng vậy!” Nếu điều này có thể dập tắt hy vọng của cô ta, hắn chẳng ngại thừa nhận.

“Là mẹ của Dương Dương, có đúng không?”. Vừa lau những giọt nước mát trên khuôn mặt, cô ta hỏi.

“Đúng vậy!”

Tiền Lỵ Nhi nhanh chóng lau nhanh những giọt nước mắt trên khuôn mặt, nóibằng giọng khàn khàn có chút âm mũi: “Hạo! Em hy vọng anh nên suy nghĩkỹ một chút.Anh có biết chúng ta giải trừ hôn ước sẽ ảnh hưởng đến việckinh doanh của hai nhà thế nào không? Đường Thị sẽ bị tổn thất như thếnào? Em đã yêu anh thành tâm thành ý, một trăm phần trăm, trên thế giớinày không có một cô gái này yêu anh giống như em yêu anh đâu!”

“Lỵ Nhi! Cảm ơn đã lo lắng ! Anh…..!”

Cô lắc đầu thật mạnh, hét to như người bị thần kinh: “Không! Anh trước hết nghe em nói hết đã. Anh có thể sống cùng với mẹ của Dương Dương nhưngcũng không cần phải giải trừ hôn ước với em! Em đã nói rồi đấy thôi, anh không nghe sao? Trên đời này không ai yêu anh nhiều hơn em và cũngchẳng có người phụ nữ nào yêu anh giống như em cả. Người ta nói, yêu aiyêu cả đường đi. Anh Hạo, em đã chấp nhận Dương Dương, anh muốn ở cùngvới mẹ Dương Dương một nơi em cũng đã mắt nhắm mắt mở chấp nhận rồi.Nhưng chuyện hôm nay quả thực… em không tiếp nhận nổi!”

Cô vừa khóc, vừa tỏ ra nhu nhược yếu đuối. Bộ dạng này thật khiến người ta xao động, xót thương.

“Anh Hạo… Anh… Trước tiên xin anh đừng đem chuyện chúng ta hủy bỏ hôn ướccông khai với giới truyền thông có được không? Em thật sự không chịu nổi đả kích này!”

“Sẽ không! Chuyện này chỉ là chuyện giữa hai người chúng ta, giới truyền thông không thể biết được!”

“Cảm ơn!” Nói xong, Tiền Lỵ Nhi thần hồn lạc phách rời văn phòng của Đường Hạo.

Đường Hạo nhịn xuống suy nghĩ muốn đưa cô về hiện lên trong đầu. Tuy rằng đối với Tiền Lỵ Nhi vô cùng áy này nhưng bản thân hắn không thể để cô cònbất cứ hy vọng nào đối với mình.

Đau dài không bằng đau ngắn. Chuyện này kết thúc sớm thì ai nấy đều tốt cả.

Sau khi bước ra khỏi đại sảnh của tập đoàn Đường Thị, khuôn mặt ủy khuấtcủa Tiền lỵ Nhi hoàn toàn biến mất. Bước lên xe, cô ta phẫn hận nhấn ga, muốn lái xe đến nhà Đường Hạo: “Đường Hạo! Anh nghĩ Tiền Lỵ Nhi tôi làai hả? Hao tốn bao nhiêu thời gian bên cạnh anh như vậy nghĩ chỉ là công dã tràng thôi sao? Định bỏ tôi sao? Quyết tâm phải cao lắm đây. Ngànvạn lần đừng có ép đến tôi tức giận. Tôi mà phát hỏa, sẽ rất đáng sợ đó! Các người cứ đợi đấy mà xem!”

Hai tay của cô ta nắm chặt lấy vôlăng: “Lục Giai Ngưng! Ả đàn bà không biết xấu hổ này! Xem ra lần trướctôi giáo huấn cô chưa đủ, vẫn còn dám cả gan đi cướp người đàn ông củatôi. Chờ đấy! Xem tôi trừng phạt cô thế nào!”

Cánh môi cô ta đỏ thẫm như máu, khí lạnh tỏa ra. Khuôn mặt cô ta hiện giờ giống như sứ giả địa ngục.

Chương 202

Chuyện Đường Hạo và Tiền Lỵ Nhi hủy bỏ hôn ước nhanh chóng truyền đếntai hết thảy những người lớn trong Đường gia. Đường Lập Huân lần đầutiên nổi cơn lôi đình chưa từng thấy với đứa con trai độc nhất.

Nhìn cả phòng lộn xộn bừa bãi, Hàn Tú vội vàng bước tới, xoa xoa ngực củachồng mình nói: “Lập Huân! Đừng nên tức giận như vậy! Cẩn thận nếu không lại sinh bệnh!” Tiếp theo bàn không biết phải nói như thế nào chỉ quay sang nhìn con trai, nước mắt lưng tròng: “Hạo Hạo! Bao năm qua ba mẹ đã quan tâm lo lắng cho con như thế nào, để bây giờ con đối xử với ba mẹthế này ư? Chẳng nhẽ con không nghe lời mẹ và ba con hay sao? Không biết suy nghĩ của ba mẹ là như thế nào sao?”

“Mẹ, con thực sự thíchTiểu Ngưng. Lúc trước con cũng đã nói qua chuyện này với ba mẹ rồi. Tạisao ba mẹ vẫn không chịu tiếp nhận cô ấy?” Đường Hạo chống tay lên mặtbàn, có chút mệt mỏi.

Đường Lập Huân hét lớn như sấm dội bên tai: “Một đứa con gái bán thân, thử hỏi liệu có cách nào để chúng ta tiếpnhận được nó? Mày nói thử xem!”

“Ba! Cô ấy không phải là gái bánthân!” Đường Hạo tức giận rống lên. Từ lúc gặp cô, hắn ghét nhất là nghe ai đó nói Tiểu Ngưng bán mình. Hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai: cô chỉ thuộcvề riêng một mình hắn.

“Không đúng hay sao? Nó là do ta mua bằng năm trăm vạn đem về cho mày, chẳng nhẽ tao lại không rõ?”

“Vậy chẳng phải ba biết rõ cô ấy vẫn còn là một cô gái trong trắng hay sao?Con không muốn nghe những lời nhục mạ cô ấy từ miệng ba, nếu không consẽ mang Dương Dương đi, và cùng vĩnh viễn không quay lại cái nhà này!”

“Mày dám…. Dương Dương là cháu đích tôn của tao! Mày dám đem nó đi thì taosẽ đem ghế tổng tài Đường thị mày đang giữ triệt hủy bỏ luôn!” Đường Lập Huân từ trước đến giờ đều luôn công tư phân mình, nhưng bây giờ lạichẳng còn chút lý trí nào để phân biệt công với tư.

“Con chẳng có gì mà không dám cả! Ba, ba cho rằng nếu không có gia đình giàu có nàophù trợ thì con sẽ chẳng làm được gì hay sao? Nếu ba thật sự nghĩ nhưvậy thì con xin hai tay giao ra vị trí tổng tài này, tự bản thân con sẽlàm lại từ đầu! Dù sao thân thể của ba của rất tốt, mười hay hai mươinăm nữa chắc cũng chẳng có vấn đề gì!” Những lời này, Đường hạo nóikhông có bất cứ tia cảm xúc nào cảm, hoàn toàn bình tĩnh.

ĐườngLập Huân trầm mặc không nói gì, nhìn chằm chằm vào con trai. Nếu contrai ông có ý định làm lại thì chắc chắn nó sẽ xông vào thiên hạ củaông.

Đường Lập Huân rõ ràng bị hù dọa không ít, dáng vẻ hung hăng ban nãy giảm bớt một ít: “Mày hủy hôn với Tiền Lỵ Nhi thì Tiền gia nhất định sẽ ghi nhớ món nợ này. Mày đã suy nghĩ đến điều này chưa hả? Đừngtrách tao không nói trước , nếu mày đem cơ nghiệp của Đường gia tanthành mây khói thì…..”

“Ba! Những chuyện này trước kia ba cũng đã nói qua rồi! Con đã có cách giải quyết. Ba yên tâm! Nếu Tiền gia rútvốn đầu tư thì sẽ có người khác ra tay giúp đỡ!”

“Ai?” Đường LậpHuân có vài phần tức giận hỏi, ngang nhiên cùng hắn đối đầu: “Đường Hạo, người giúp đỡ mày muốn nói đến có phải là tên tiểu tử thúi Hàn Mặc Vũkia không?”

“Ba, nếu cậu mà biết ba gọi cậu như vậy thì cậu sẽtức giận lắm đấy!” Đường Hạo trêu ghẹo, hắn cảm giác ba có điểm sợ hãichính mình. Tâm tình của hắn tốt lên một chút.

“Mày cho rằngĐường gia là xí nghiệp nhỏ hay sao? Một chút vốn tiền liệu có đủ không?Nếu không có vốn quay vòng chúng ta không thể chi trả lương cho hàngngàn nhân viên, những hạng mục lớn cũng không thể khỏi động hay duy trì. Nếu bây giờ Tiền gia muốn đối phó với màythì tập đoàn Đường Thị củachúng ta chắc chắn sẽ gặp nguy cơ lớn!”

Đường Lập Huân nói nhữnglời cực lỳ thấm thía, cũng không ngoa chút nào: “Mày cảm thấy hội đồngquản trị sẽ chấp thuận đề nghị của mày hay sao? Hôn ước với Tiền Lỵ Nhikhông chỉ là việc riêng của hai người mà liên quan đến cả tập đoàn. Tiền gia và Đường Gia không trở thành thông gia với nhau, mày nói thử xemliệu chuyện này các vị cổ đông kia có đồng ý không?”

Những lờinày của ba khiến cho tâm tình vừa mới tốt lên của Đường Hạo lại một lầnnữa bị chấn động, hệt như người đứng trên vách núi, ngàn cân treo sợitóc. Đúng vậy! Ba nói không sai. Đám cổ đông kia sẽ không tán thành vớiquyết định của hắn.

“Ba! Nếu đã là như vậy, xin ba hãy giúp con, chúng ta cùng thuyết phục hội đồng quản trị!”

“Đối với cổ đông mà nói, tao hay mày thì có khác biệt hay sao? Cái mà bọn họ quan tâm chỉ có hai chữ lợi ích. Mày kết hôn với Tiền Lỵ Nhi sẽ khiếncho Đường Thị phát triển đem lại lợi ích cho bọn họ. Còn Lục Giai Ngưng, không những không mang lại lợi ích mà còn đẩy Đường thị vào cảnh nguynan. Tao hay mày nói liệu có tác dụng hay sao?”

Đường Hạo suynghĩ thật lâu. Hắn không nghĩ rằng vấn đề tưởng chừng đơn giản trong suy nghĩ của hắn hóa ra thực tế lại gặp biết bao nhiêu là khó khăn, trởngại.

*************************

Tiểu Ngưng cầm bình nướctưới cho những mầm hoa siêu nhỏ vừa mới mọc lên. Thật sự cô rất mongchúng mong chóng lớn lên, nở hoa rực rỡ. Cả bồn hoa này sẽ là hoa lan.Hương hoa lan thoang thoảng bay trong gió. Vừa nghĩ đến là có thể cảmnhận được, Tiểu Ngưng nở nụ cười, bất quá nụ cười này có chút chua xót.

Hy vọng trước khi rời đi, cô có thể nhìn thấy cả bồn hoa lan nở rộ.

Kỳ thật, cô không muốn phải ở lại nơi này. Hắn chưa bao giờ thuộc về nơinày, cô cũng không thuộc về nơi này…. Chẳng có lý do gì để ở lại.

Aaaa……… Không đúng! Trước kia cô cũng đã từng ở đây mà! Cô còn để lại Harry.Harry! Cô ở đây lâu như vậy rồi mà tại sao không nhìn thấy Harry?

Chẳng lẽ hắn đem Harry đi cho người khác rồi sao? Hay là do nó lớn quá, già rồi nên không nuôi nổi mới đem cho người ta?

Khuôn mặt xinh xắn bỗng nhăn lại, trong lòng cảm thất rất khó chịu.

“Hi! Chị Ngưng!” Hải Uy mặc quần bò, báo T-shirt hí hửng chạy tới bên Lục Giai Ngưng

“Vì sao đến khi mọi thứ trong bồn hoa xong hết rồi mới nhìn thấy cậu hả?Cậu thật quá kì quái.” Tiểu Ngưng nhìn cậu ta, có chút không vui hỏi.

“Ha ha… Bởi vì cậu chủ không cho phép em! Bây giờ thì không sao rồi! Phòngcủa em ở phía cuối hành lang, trước khu phòng của người làm ! Ha ha ”-Cậu ta cười khan hai tiếng. Còn một điều nữa mà cậu chưa nói. Đó là cậucũng thích những bồn hoa lộng lẫy đầy loài hoa.

“Tại sao lại gọi Đường Hạo là cậu chủ. Cậu đâu phải là người làm ở đây? Còn nữa, tại sao lại phải ngủ ở khu nhà của người làm!”

Tiểu Ngưng rất nhanh hỏi ra những điều mình không rõ.

Hải Uy nhún vai cười cười: “Bởi vì lúc trước em không phục. Bị giáo huấnrồi bắt buộc phải gọi như vậy! Thiếu niên ngỗ ngược mà!”

“Là nhưthế nào?” Tiểu Ngưng không tin, há to miệng nhìn cậu ta. Hải uy là mộtthiếu niên có khuôn mặt như mặt trời tỏa nắng, ngoan ngoãn, lễ phép.Thật không thể tin nổi là lúc trước cậu ta từng là một kẻ chơi bời, lêulổng.

“Ngưng! Chị nhìn không ra đâu! Em năm đó là một đứa ngangtàng, ngỗ ngược chơi bời lắm! Là anh Hạo muốn đem em dạy dỗ, để em bớttình thiếu gia đi! Anh ấy không cho gọi bằng anh, chỉ được phép gọi bằng chủ nhân hoặc cậu chủ. Mang em đem đến biệt thự này làm công, cho ởcùng với những người làm ở đây. Chị Ngưng có biết không!Ở chỗ đó có mộtcái chuồng chó! Tại sao anh ta có thể đối xử với em như vậy? Oa…” Hải Uy tức giận đến mức khóc oa oa lên.

Tiểu Ngưng không nhìn vẻ mặtphát điên của của cậu ta, chỉ chăm chú hỏi vấn đề của mình: “Chuồng chó? Có con chó nào ở trong chuồng đó không?”

Chương 203

“Chó? Chó nào chứ?” Hải Uy ngơ ngẩn, khó hiểu nghi hoặc nhìn cô.

“Trong nhà này không phải có một con chó lai màu vàng sao?” Tiểu Ngưng nhăn lông mày lại, tiến lên một bước hấp tấp hỏi.

“Không có! Tôi ở đây 4 năm rồi mà có thấy con chó nào đâu! Ngưng, sao chị lại hỏi vậy?” Hải Uy tò mà nhìn cô, ánh mắt như đang nghiền ngẫm điều gìđó.

“A! Không có gì! Chỉ là tùy tiện hỏi thế thôi!” Tiểu Ngưngcười yếu ớt, lắc đầu, trong ngực thì lại đau xót, ánh mắt chuyển tầmnhìn về phương xa. Hắn sẽ không cần một con chó ở bên, ở bên cạnh đã cóquá nhiều người quan tâm hắn rồi. Là cô nhiều chuyện, con chó nhỏ kia có lẽ đã bị hắn ném đi đâu đó rồi.

Nghĩ đến con chó đó đã chết hoặc lang thang ngoài đường, Tiểu Ngưng nhịn không được mà càng cảm thấy đau lòng. Con chó kia dễ thương lại biết điều, giống như một đứa trẻ. Nóngoan ngoãn để cô dẫn về đây. Bây giờ, chỉ cần nghĩ đến nó bị bỏ đóichết ngoài đường kia là cô lại thấy tim mình đau tê tái.

“ChịNgưng! Chẳng lẽ trước kia chị đã từng ở đây hay sao?” Nửa ngày khôngthấy cô trả lời, Hải Uy khua khua tay trước mặt Tiểu Ngưng để thu hút sự chú ý của cô.

Một lúc lâu sau, Tiểu Ngưng mới hồi phục tinh thần, xấu hổ cười nói: “Thật có lỗi! Vừa rồi thất thần quá!”

“Cùng một thiếu niên tiêu sái như tôi đây nói chuyện, thế mà chị cũng thấtthần! Thật sự chẳng để cho tôi chút mặt mũi nào!” Hải Uy nửa tức giận,nửa trêu ghẹo, mười phần giống như một đứa trẻ.

“Ha ha ha…” Bộ dạng của cậu ta khiến Tiểu Ngưng bật cười, tiếp tục lại mang bình nước vào bồn hoa tưới tiếp.

“Ngưng, có phải trước kia chị từng sống ở đây?” Hải Uy hỏi lại một lần nữa.

Tiểu Ngưng cười nhẹ, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm: “Có quan trọng sao?”

“Đương nhiên là quan trọng rồi! Tôi hoài nghi chị chính là người con gái trong lòng cậu chủ!”

“Ha ha!” Cô cười hời hợt đáp lại lời nói của cậu ta. Đối với chuyện này, cô cũng không muốn nói đến nhiều. Dù sao cô cũng đã biết rõ hắn yêu haykhông yêu cô có quan trọng hay không.

Ít nhất cô hiện tại cũng biết rõ hắn không yêu cô.

Cô cảm thấy rất đau lòng. Trên thế giới này không có ai coi trọng, nângniu cô, chính xác mà nói sẽ chẳng có ai lo lắng đặt cô lên trên tất cả.

Cô cảm thất mình quá đáng thương. Cô luôn ao ước và mong chờ được nhữngtình cảm trân quý nhất trên đời, nhưng ông trời không công bằng, kết quả luôn luôn trái ngược lại so với kỳ vọng của cô. Mỗi một lần hy vọng làlại thêm một lần thất vọng, biến thành trò hề trong mắt người khác.

Cô cảm thấy mình quá cô độc. Cả cha và mẹ đã không còn, con trai của côthì bị bị bà nội của nó cướp đi, còn bản thân hắn – người cô yêu thì sắp trở thành chồng người ta.

Khó có thể ức chế thương cảm, thân thể và tinh thần của Tiểu Ngưng đều đang bị hung hăng gặm nhấm. Hít thậtsâu, cô thản nhiên đáp: “Được rồi, hiện tại tôi muốn trở lại phòng. Lúcnào rảnh thì chúng ta lại tán gẫu tiếp!”

“Chị Ngưng à! Người tamuốn tán gẫu với chị, kết quả chị lại trốn đi! Khó coi quá đi được! Chỉsợ từ nay về sau chúng ta lại càng khó nói chuyện hơn!” Hải Uy nói bằnggiọng rất đáng thương. Kỳ thật, gần đây trong xí nghiệp dệt xảy ra mộtsố vấn đề, mà cậu cũng muốn thừa dịp này để đoạt lại công ty của bamình.

Đúng vậy! Cậu ta lâu rồi không có nói chuyện với cô. Cơ hội gặp mặt hầu như không nhiều. Cô cũng muốn nói chuyện với cậu ta nhưngcàng lún sâu hơn e rằng chính bản thân lại càng đau nhức không dứt rađược.

“Ha ha, hữu duyên thiên lý năng tương hội. Trong thế giớinày có bữa tiệc nào mà lại không kết thúc chứ? Có duyên thì sẽ gặp lạithôi!” Mấy câu này nói ra tuy có phần đau đớn nhưng đây cũng là đạo lýthiên cổ mà.

“Ngưng! Chị đối với tôi thật là lạnh nhạt, nghĩ đếnviệc sắp tới chúng ta không được gặp nhau thì tôi lại thấy khóe mắt mình cay cay! Tôi sẽ rất nhớ chị !!” Lúc Hải Uy nói câu này, trong đôi mắtđẹp của cậu ta lộ ra nhiều thương cảm.

Ngắm nhìn cảnh cật xungquanh, cậu đã ở đây suốt bốn năm qua. Cảnh vật và con người ở nơi này đã thấm nhuần trong tâm hồn của cậu khiến cho cậu lưu luyến không muốnrời.

Ở nơi này, những người giúp việc đối xử với cậu rất tốt. Bốn năm qua, những người giúp việc lớn tuổi một chút thì đều coi cậu nhưcon của mình. Cậu yêu mến những món ăn do họ làm, thích được nghe họkhen ngợi, thích được họ hôn lên trán, cảm giác giống như mẹ mình. Cậucũng thích họ giúp cậu làm việc, giúp cậu dọn phòng, giặt giũ quần áo.

Còn một người nữa cậu nghĩ đến, đó chính là cậu chủ. mặc dù cậu chủ chưabao giờ lộ ra khuôn mặt tươi cười đối với cậu nhưng cậu biết rõ, cậu chủ là người tốt, là ân nhân cả đời của cậu.

Cậu chủ chính là ngườiđã làm thay đổi cả con người của cậu, một kẻ ngỗ ngược, không có chíkhí. Nếu không có cậu chủ thì bây giờ không biết cậu đã biến thành cáidạng gì. Hải Uy tự cười bản thân mình. Nếu lúc trước không gặp được cậuchủ Đường Hạo thì có lẽ cậu đã biến thành con sâu rượu, lang thang khắpcác quán bar hoặc trở thành một tên lưu manh côn đồ suốt ngày đánh đánhgiết giết trong các song bài, sân bóng…. Nếu không có cậu chủ, liệu bâygiờ cậu có thể đứng ra quản lý và bảo vệ công ty do ba mình tạo dựngđược hay không?

Đáp án cho tất cả là không thể.

“Hải Uy,tôi cũng rất nhớ cậu!” Cô vẫn chỉ nhàn nhạt cười, cũng không dám nói gìnhiều hơn nữa. Bây giờ dù có nói gì thì cậu ta cũng vẫn phải đi.

Ha ha… Ngưng, chị và cậu chủ sau này phải sống cùng nhau cho tốt nha! Tôihy vọng sau mấy năm nữa trở lại đây sẽ được nhìn thấy vài cái đầu nhỏchơi đùa trên bãi cỏ kia. Chà! Nếu bọn tiểu tử đó mà đi tiểu lên bãi cỏmà cậu chủ yêu thích, không biết cậu chủ sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?Tôi thật sự rất háo hức chờ xem! Ha ha…” Hải Uy cười xấu xa, đáy mắt lộra một chút tính toán nham hiểm.

Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùngcậu được cười như một đứa trẻ, lần cuối cùng cậu được coi mình như mộtcậu bé thiếu niên mới lớn. Sau khi trở về Anh Quốc, cuộc sống của cậu từ đây sẽ chỉ có lạnh lùng và tàn nhẫn, không có sự thật, chỉ có lợi íchlạnh băng và thủ đoạn đen tối không chút tình người.

Tiểu Ngưngkhông nói gì, thầm tự suy nghĩ. Rất nhanh, hốc mắt cô hơi đỏ, ươn ướt.Cô lấy tay giả vờ chải những sợi tóc trước mặt, che dấu đi đôi mắt đầynước của mình, “Thật xin lỗi! Tôi đi trước! ”Nỗi đau trong long khiếnnước mắt cô rơi càng lúc càng nhiều. Cô không thể không chạy đi trướckhi nước mắt vỡ òa, không thể kiểm soát .

“Ngưng! Em tin rằng chị và cậu chủ sẽ hạnh phúc bên nhau…bởi vì anh ấy rất yêu chị!” Hải Uynhìn theo bóng lưng Tiểu Ngưng đang chạy xa khuất, nhẹ nhàng nói. Cậuthật sự đã xem cô như chị gái của mình.

Vừa mới vào trong biệt thự, đi đến đại sảnh, Tiểu Ngưng chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhìn một lượt trong đại sảnh không thấy có ai, cô mới lại gần nhấc điện thoại lên: “A lô…”

“Lục Giai Ngưng!? Tại sao lại là cô?” Từ đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói dò hỏi và có phần cay độc.

Trái tim Tiểu Ngưng chợt run lên, bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại, những ngón tay đã trở nên cứng nhắc: “Tiền…tiểu…thư…”

“Lục Giai Ngưng, lại là cô sao? Thật uổng công tôi tin tưởng cô, không ngờcô lại dám ở chung với anh ấy! Cô đã từng cam đoan thề thốt trước mặttôi như thế nào hả?” Giọng nói của cô ta đầy sự chỉ trích và ai oán.Điều này khiến cho Tiểu Ngưng từ tận đáy lòng cảm thấy áy náy.

“Tôi….” Tiểu Ngưng nghẹn ngào không nói lên lời. Thật sự, chuyện của cô thật đáng cho người ta phỉ nhổ.

Chương 204

“Tôi cái gì mà tôi! Cô đã biết rõ anh ấy sắp kết hôn với tôi mà vẫn còn ở chung cùng anh ấy hay sao?” Giọng nói củập vẻ của Tiền Lỵ Nhi tràn đẩysự bi phẫn và thống khổ, khiến cho người nghe cảm tưởng như cô ta đangphải chịu một nỗi đau quá lớn.

“Tiền tiểu thư, tôi…. thật sự…không có ý… hôn lễ của cô. Cô là hôn thê… của Đường Hạo, anh ấy …nhấtđịnh… sẽ…. cưới cô…!” Tiểu Ngưng nghẹn ngào đáp lại, đau đớn trong tim,cổ họng cô giống như có cục đá lớn chắn ngang, phải vất vả lắm thì mớinói ra được mấy câu đó,

“Cô nói như thế nào để tôi tin cô đây?Hiện tại rõ ràng là cô đang sống chung với anh ấy! Lục tiểu thư, chẳngnhẽ mỗi câu cô nói với tôi đều là nói dối thôi sao?Cô nói cô muốn có tôn nghiêm, cô nói cô sẽ không phá hủy hạnh phúc của tôi, cô nói cô hoàntoàn không thích anh ấy, cô còn nói cô đã có bạn trai…..” Tiền Lỵ Nhinhắc lại những lời trước kia của Tiểu Ngưng.

“Tôi không quên!Những lời tôi nói đều là sự thật!” Cánh môi Tiểu Ngưng run run, cảm giác áy náy càng lúc càng nhiều lên, nước mắt không ngừng tuôn trào ra bênngoài.

“Tôi nghĩ cô bây giờ chắc đã quên mất rồi, và cô cũng đãchẳng còn muốn có tôn nghiêm cho bản thân mình nữa! Nếu tôi đoán khôngsai, mỗi này được ở chung với anh ấy, cô chắc hẳn vui lắm. Vui đến mứcmà tình nguyện trở thành một cô tình nhân không danh không phận ở chungvới anh ấy, đúng không? Cô nhìn thấy tôi khóc thì vui đến phát điên, cóđúng không, hả?”

“Không! Tôi không có!” Khuôn mặt Tiểu Ngưng đẫmlệ phủ nhận. Cô thật sự không muốn là một người phụ nữ không biết liêmsỉ đi phá hoại gia cang nhà người khác.

“Vậy…. Cô hãy rời khỏianh ấy đi!”. Tiền Lỵ Nhi bắt đầu nói trực tiếp vào vấn đề cô ta muốnnói nhất. Dựa theo lời nói của Tiểu Ngưng, cô ta đã đoán ra Đường Hạovẫn chưa nói chuyện hắn muốn hủy hôn ước. Lộ ra một tia mỉm cười tràophúng, đi theo hắn suốt sáu năm, cô ta đã quá hiểu người đàn ông này.

“Tôi…..!”

Tiền Lỵ Nhi được đà lấn tới, phát ra toàn bộ mọi hỏa giận trong lòng, khíthế áp bức không cho phép Tiểu Ngưng mở miệng: “Cô định nói cái gì? Côcăn bản không có ý định rời khỏi anh ấy có đúng không? Cô ước gì được ởbên anh ấy có phải không? Cô muốn cướp đi hạn phúc của tôi có đúngkhông, hả?”

“Không phải! Cô hãy nghe tôi nói! Tôi không có!” Nóng lòng muốn phản bác lại, Tiểu Ngưng quên cả khóc, chỉ nắm chặt ống ngheđiện thoại: “Tôi không phải là không muốn đi mà là Đường Hạo không chotôi đi! Tôi thật sự có ý muốn rời đi!”

Lời vừa dứt, quả nhiên Tiền Lỵ Nhi đã dừng lại vài giây đồng hồ, sau đó lại thử dò hỏi: “Cô nói Đường Hạo không cho cô đi!?”

“Ừ!” Cô nhắm mắt, trầm mặc vài giây đồng hồ lại tiếp tục khẩn trươngnói tiếp: “Hiện tại tôi muốn đi cũng không thể đi được. Nếu cô có thểgiúp tôi…. Tôi thật sự muốn rời khỏi hắn!”

“Cô nói thật chứ?”Cô ta không tin, hỏi lại.

“Đúng vậy! Lời tôi nói đều là sự thật!” Tiểu Ngưng gật mạnh đầu. Kỳthật, người bây giờ có thể giúp cô trốn thoát khỏi đây có lẽ chỉ có mộtmình Tiền Lỵ Nhi: “Nếu như cô muốn tôi rời khỏi Đường Hạo thì xin hãygiúp đỡ tôi. Tôi muốn trốn ra nước ngoài!” Hiện tại, Lương Bân ở đó đãcó công việc, nếu ra nước ngoài ít nhất còn có người giúp đỡ cô. Thếgiới rộng lớn như vậy, Đường Hạo muốn tìm cô cũng rất khó.

Saukhi suy tính vài giây, Tiền Lỵ Nhi nói: “Được! Tôi sẽ giúp cô thu xếpthủ tục xuất ngoại! Hy vọng cô sẽ làm như lời cô nói, tôi sẽ chuẩn bịthỏa đáng cho cô. Nhanh nhất nếu có thể!”

“Tôi biết chỉ có cômới giúp được! Tốt rồi! Tôi nhất định sẽ rời đi!” Tiểu Ngưng cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh như trước, cố gắng đè nén những tiếng nức nởnghẹn ngào và nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

“Tốt lắm! Tôi sẽ nghĩ biện pháp để làm hộ chiếu ra cho cô! Sau đó tôi sẽ giúp cô rời đi!”

“Được!” Tiếng “được!” này Tiểu Ngưng phải dùng toàn bộ sức lực còn lạitrong cơ thể mình để bật ra. Cúp điện thoại xong, cả người cô co quắplại nằm rúm ró trên ghế sa lon.

Gương mặt trắng bệch hoàn toànkhông có tia huyết sắc nào, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng, giống nhưmột màn mưa xối xả không có điểm ngừng càn quét xuống cánh hoa xinh đẹp. Cố gắng chống cự cũng không còn một chút khí lực để tiếp tục sống.

Lục Giai Ngưng yên lặng, lau khô nước mắt trên mặt. Cho dù cô lưu luyến đến đâu thì cuối cùng vẫn nhất định phải ra đi.

Đây là vận mệnh của cô! Số mệnh mới khổ làm sao! Cho dù dùng mọi cách chống cự cũng không thay đổi được số mệnh này.

*************************

Đáng chết! Cha nhắc nhở hắn phải trấn an hội đồng cổ đông của tập đoàn làhoàn toàn có lý. Hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp khiến bọn họ phảitâm phục khẩu phục. Họ cần lợi ích, hắn phải lấy tốc độ tăng trưởng củacông ty và giá cả cổ phiểu để thuyết phục họ.

Cho nên việc cầuhôn Tiểu Ngưng có lẽ phải chờ đến lúc thích hợp hơn bây giờ. Hút lấyđiều thuốc lá, Đường Hạo tự nhắc nhở bản thân mình đạo lý dục tốc bấtđạt.

*dục tốc bất đạt: ý nói nóng lòng sẽ làm hỏng việc.

Đô…Đô…Đô..

Tiếng chuông điện thoại nội tuyến cắt đứt dòng suy nghĩ của Đường Hạo. Hắnvươn tay ra, ngón tay đè xuống phím điện thoại: “A lô!”

“Tổng tài! Lương Bân tiên sinh muốn gặp ngài!” Tiếng thư kí nghiêm túc, bài bản truyền đến từ đầu kia điện thoại.

Lương Bân!? Hắn tại sao lại trở về? Hắn đến đây làm gì? Lông mày Đường Hạo chau lại, thấp giọng đáp lại : “Để anh ta vào!”

Cửa văn phòng được đẩy ra, dưới sự hướng dẫn của cô thư ký, Lương Bân một thân tây trang tiến vào trong phòng.

“Xin chào! Không biết hôm nay Lương Bân tiên sinh đến đây vì chuyệngì?” Đường Hạo không đứng dậy, cũng không có vươn tay ra, chỉ ngổi yêntrên ghế làm việc của mình. Hắn nhìn vào chiếc ghế đối diện, ý bảo Lương Bân ngồi xuống đó.

Đôi mắt sắc bén nhìn quét Lương Bân, ĐườngHạo đang thầm suy đoán xem có phải lần này Lương Bân đến đây để tuyênchiến giành lấy Lục Giai Ngưng hay định xin hắn buông tha cô, để haingười bọn họ đến với nhau?

Nhưng, cho dù có như thế nào thì Đường Hạo hắn cũng nhất quyết không chịu nhượng bộ.

Lớn hơn Đường Hạo vài tuổi, nên Lương Bân có vẻ hiểu chuyện, rộng lượng hơn Đường Hạo: “Chào cậu! Cậu cũng không cần phải để tâm nhiều. Tôi đến đây chỉ là muốn gặp Lục Giai Ngưng một lần, sau đó tôi sẽ mang con gái củamình đi!”

Một đáp án mà không hề nghĩ đến, Đường Hạo cảm thấykhông yên. Hắn ngồi thẳng lưng, nhìn Lương Bân, hỏi: “Anh nói cái gì?Anh muốn dẫn Nhị Nhị đi?”

Lương Bân cười nhạt một tiếng, nóichuyện thản nhiên: “Đúng vậy! Đó là chuyện đương nhiên, đừng quên tôi là cha ruột của Nhị Nhị. Trước kia vì ra nước ngoài vội quá, công việc lẫn cuộc sống của tôi lúc đó không ổn định nên mới nhờ Giai Ngưng chăm sóchộ Nhị Nhị. Bây giờ, mọi chuyện cũng đã ổn rồi, tất nhiên là tôi phảiđón con gái mình đi cùng!”

“A!..” Đường Hạo bỗng nhiên buồnmà không biết vì sao lại cảm thấy buồn như thế. Hắn như mất đi sức lực,dựa vào ghế sô pha, nghĩ đến Nhị Nhị. Nhị Nhị… cái con bé điên kia, đểcô bé đi, hắn thật sự không nỡ.

Nhưng hắn cũng không có lý do gì để không cho Lương Bân đem Nhị Nhị đi. Bởi vì, Lương Bân là cha ruột của cô bé.

“Hiện tại, tôi không liên lạc được với Tiểu Ngưng cho nên mới mạn phép đếnđây làm phiền Đường tổng, thuận tiện cũng muốn nhờ Đường tổng liên lạcgiúp với Tiểu Ngưng!” Lương Bân cố ý tìm đến Đường Hạo, bởi vì trước đóTiểu Ngưng đã gọi điện qua. Đường Hạo hiện tại đang giam lỏng cô, khôngcho cô tiếp xúc với bên ngoài.

Cho nên, hắn mới giả bộ không liên lạc được với Tiểu Ngưng, giả bộ như không biết con gái của mình khôngcó ở bên cô mà đến đây tìm Đường Hạo.

Đường Hạo suy nghĩ một lát, sau đó hắn mới gật gật đầu nói: “Được rồi! Chúng ta hẹn nhau lúc nàođó, tôi sẽ mang con gái anh cùng Lục Giai Ngưng đến để các người gặpnhau!”

“Cám ơn!”Lương Bân trầm ổn cười.

Chương 205

“Cái gì? Lương Bân đã trở về rồi sao?”Tiểu Ngưng kinh ngạc. Trước đó, cô đã từng liên lạc một lần với Lương Bân, xin anh trở về mang Nhị Nhị đi, nhưng sau đó lại không thể liên lạc được nữa nên giờ cô cũng không hềbiết hắn đã trở về.

“Đúng vậy! Hôm nay, hắn đã tới gặp tôi! Hắnbây giờ đã phát triển công việc không đến nỗi tệ lắm, cho nên trở về đểchuẩn bị mang Nhị Nhị đi!” Đường Hạo nói bằng giọng có vẻ buồn bực.Không hiểu sao chuyện này khiến hắn không vui vẻ chút nào.

Vừanghĩ tới sau này có thể sẽ không còn nhìn thấy con bé điên điên kia,không được nghe nó đánh đàn, tiếng đàn nghe rất hay, không còn được nhìn thấy nó nhảy múa thì Đường Hạo cảm thấy trong lòng trùng xuống vàiphần: “Nếu như Lương Bân cứ để Nhị Nhị ở lại bên em, chúng ta giúp anhta chăm sóc nó thật tốt, như vậy cũng không tệ phải không?”Theo thóiquen, bàn tay hắn phủ lên vùng ngực mềm mại của cô, tự nhiên như thể đặt tay lên ngực mình.

Tuy hiện tại hắn cũng không có ý gì, nhưngnơi mềm mại cao ngất đó của cô dưới sự đụng chạm của bàn tay đó có chútngại ngùng: “Đường Hạo, anh đừng có như vậy!” Tiểu Ngưng đẩy bàn tay hắn ra, hờn dỗi nói.

Đường Hạo giống như không nghe thấy cô đangkháng cự, ôm lấy cô trong lồng ngực mình, nỉ non bên tai cô: “Ngưng! Emthử nói chuyện với Lương Bân xem. Nói với anh ta để chúng ta chăm sóccho Nhị Nhị, như vậy anh ta đi tìm bạn gái mới cũng dễ dàng hơn. Có NhịNhị bên cạnh không phải là rất ảnh hưởng sao?”

“Cái nàykhông được!” Tiểu Ngưng né đầu, tránh sự tiếp xúc với hắn, vội vàng nóithêm: “Dù sao Nhị Nhị cũng là con gái anh ấy mà!”

Trong lòng Tiểu Ngưng thì lại khổ sở than vãn. Nhị Nhị nếu không đi thì làm sao cô có thể thoát đi được.

“Đúng vậy, tôi cũng đâu có nói cô bé không phải con của anh ta đâu. Chúng tagiúp anh ta chăm sóc con, thuận tiện cho Dương Dương một người bạn chơicùng, không tốt sao?” Đường Hạo nhịn không được bắt đầu suy nghĩ sâu xahơn, muốn tìm cho Dương Dương một cô dâu tương lai.

“Anh…” Tiểu Ngưng nhìn bộ dạng có chút khờ dại của hắn, cười cười nói: “Anh định chuẩn bị nuôi con dâu nuôi từ bé sao?”

Đường Hạo khẽ nhếch môi, chớp chớp mày rậm. Hắn cũng không ngại nói ra: “Cógì không được? Nếu con chúng ta yêu mến Nhị Nhị thì tôi cũng đang địnhlàm như thế!”

“Anh!” Tiểu Ngưng nhìn bộ dạng của hắn vừamuốn giận lại vừa muốn cười: “Đừng có ở trước mặt con mà nói những lờilung tung như thế này! Nó vẫn còn nhỏ! Tôi không muốn nó còn nhỏ mà đãphải biết quá nhiều! Hãy để nó là một đứa trẻ bình thường, ngây thơ nhưbao đứa bé khác! ”

“Ha ha!” Đường Hạo cười khẽ một tiếng. Lầnnày, vẻ mặt hắn mập mờ, bàn tay thăm dò phía bên trong, chạm vào da thịt mềm mại của cô.

“Ư…!” Một cảm giác nóng bỏng truyền đến bụng,khiến đôi môi mỏng của cô đỏ phát ra tiếng rên nhẹ: “Anh…. Đừng có làmloạn được không?!” Bàn tay nhỏ bé đè bàn tay của hắn xuống, cái mũi nhỏnhăn lại.

“Ha ha… Tôi có làm loạn gì sao? Tôi chỉ cảm thấy chuyện mình làm rất đứng đắn! Em là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con traitôi, chuyện tôi đang làm là chuyện rất hợp tình hợp lý!” Hắn dõng dạcnói, đồng thời cũng đưa môi mỏng xuống, dùng sức cắn mút lên chiếc cổtrắng ngần của cô.

“Anh..!” Không kịp thở, cô biết rõ mình không có khả năng thoát khỏi hành động “đứng đắn”đó của hắn.

Một tiếng thở dài phát ra từ miệng cô, tròng mắt cô rơm rớm nước mắt: “Tôithực sự rất sợ, sợ về sau Dương Dương sẽ học những tính xấu của anh!” Cô rất sợ con mình sẽ giống như ba của nó, làm cho người con gái yêu mìnhphải thương tâm.

“Ha ha..!” Đường Hạo đắc ý cười cô, hắn ngẩngđầu, ngón tay càng lúc càng tà ác, gặm nhấm lên xương vai của cô, ở mộtbên lẩm bẩm: “Học cái xấu? Xấu ở phương diện nào? Kết giao với phụ nữsao? Ha ha ha! Tôi thật sự rất hy vọng đến lúc con trai mình mười bảymười tám tuổi thì ôm về một đứa bé và nói rằng đó là con của nó! Haykhông?”

“Anh… Anh… Thật đáng ghét! Không thể dạy con như vậy!Đừng có mà….!” Tiểu Ngưng lo lắng hô lên. Cô sẽ rời khỏi đây, và ngườicô quan tâm nhất chính là Dương Dương. Phải rất nhiều năm sau nữa thì cô mới lại được nhìn thấy nó. Lúc đó, cô hy vọng nó trở thành một ngườiđàn ông chân chính.

Hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể của cô, điđến bên chiếc giường lớn. Hắn áp khuôn mặt mình lên trên gò má nóng hổicủa cô, nhẹ nhàng liếm lên sống mũi thẳng, rồi mở miệng nói: “Vì sao lại không thể? Em lúc mười bảy tuổi trở thành người phụ nữ của tôi, mườitám tuổi thì sinh con cho tôi! Em cho rằng con của tôi sẽ kém tôi sao?Ha ha ha, tôi thì nghĩ rằng chúng còn trưởng thành sớm hơn chúng tađấy!!”

“Anh … Anh … Anh… Đừng nói những lời lung tung! Đángghét!” Lúc này khuôn mặt Tiểu Ngưng không chỉ đỏ mà thực sự giống như bị thiêu đốt. Rõ ràng là đang nói chuyện của con, tại sao lại đổ ngược lên người cô?

Hắn chậm rãi hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô, khuônmặt hắn rất vui vẻ: “Tôi nói đều là sự thật! Chẳng nhẽ em chỉ “cho phépchâu quan đốt lửa mà không cho phép dân chúng đốt đèn*”!!”

“Đúnglà nước đổ lá khoai! Không nói chuyện với anh nữa!” Tiểu Ngưng muốn từdưới thân hắn bật dậy nhưng lại bị hắn đè ép không thể động đậy.

“Vì sao lại không cho tôi nói tiếp? Anh nghĩ con chúng ta sẽ còn sớm hơn so với chúng ta, lúc đó chúng ta sẽ trở thành ông nội bà nội trẻ tuổinhất! Bọn chúng kết hôn sớm sau đó sẽ sinh cho chúng ta vài đứa cháutrai cháu gái!” Tâm nguyện lớn nhất của hắn có lẽ chính là đến năm bốnmươi tuổi sẽ được lên chức ông nội.

Đúng vậy! Kỳ thật để hoàn thành cái tâm nguyện lớn nhất đó căn bản không có gì là khó khăn.

“Anh nói chuyện càng lúc càng kỳ cục! Đường Hạo, tôi nói cho anh biết anhkhông thể dạy dỗ Dương Dương học những cái xấu như vậy! Nếu anh mà dạynó, tôi nhất định không để cho anh yên!” Tiểu Ngưng dùng sức đánh vàolồng ngực của hắn, nước mắt lại rơi lã chã.

“Đây là chuyện tốtmà! Ơ kìa! Tại sao em lại khóc?” Đường Hạo kéo nhẹ khóe miệng cô rồi mỉm cười vài tiếng, đưa ngón tay lên lau đi những giọt nước mặt cho cô.

“Chuyện tốt !? Trên đời này chẳng có ai nói như thế cả. Không có ba mẹ nào lạimong muốn con mình mới có mười mấy tuổi đã trở thành một người cha. Chỉcó kẻ gia trưởng mới nghĩ như thế!” Hắn nói thế định dỗ cô sao? Muốn côthương tâm thêm thì có. Còn lâu cô mới tán thành suy nghĩ kia. Hiện tại, cô thật sự rất lo lắng.

Dương Dương của cô!

Dương Dương của mẹ! Mẹ không thể ở bên, nhìn con khôn lớn trưởng thành nữa rồi!

Đường Hạo nhìn cô, nước mắt cô đang rơi như mưa. Hắn không hiểu tại sao côlại khóc, chuyện này không phải là chuyện tốt hay sao? Hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, nghi hoặc hỏi: “Ngưng!Em làm sao vậy?! Chúng ta bây giờ chỉ là đang giả dụ tương lai Dương Dương sẽ sớm đem cháu về cho chúng ta ẵm thôi mà! Đây đâu phải là thật!”

Tiểu Ngưng nghe hắn hỏi thìthoáng cái đã ngưng khóc nức nở. Cô thấy mình quá nhạy cảm: “Anh… Từ sau này xin đừng nói lung tung như thế là được rồi! Tôi rất sợ Dương Dươngsẽ giống như anh, trở nên hư hỏng!”

“Anh mà là kẻ xấu sao?”ĐườngHạo bất mãn với lí lẽ của cô. Nhìn người dưới thân mình, hắn hạ thủkhông lưu tình, sát sao hỏi: “Em nói anh xấu xa ư? Xấu chỗ nào?”

Chương 206

“Ha ha ha…!” Tiểu Ngưng vừa cười vừa giãy giụa, tránh bàn tay hắn đanggãi trên người cô: “Đừng! Đừng làm loạn!Ha ha ha! Đừng mà! Anh không xấu ! Anh không xấu chỗ nào cả, được chưa?”

Những ngón tay mảnh khảnh đẩy ngực của hắn ra, không thể không cầu xin hắn dừng lại.

Hai má Tiểu Ngưng vì cười mà nhuộm thành hai đóa hoa màu đỏ làm say lòngngười. Lúc này, tâm tình cô cũng buông lỏng, lơ đãng lại nở một nụ cườitươi cực kỳ.

Hai con ngươi của Đường Hạo nhìn càng lúc càng thâmtrầm, chìm đắm trong vẻ đẹp mị hoặc của cô. Bàn tay hắn từ dưới nách của cô không tiếp tục gãi tiếp mà tiến lên giữ lấy, lôi kéo quần áo trênngười của cô.

“Đừng mà! Vẫn còn chưa đến tối!” Cô lắc đầu tỏ ý ngăn cản yêu cầu của hắn.

Đường Hạo cắn nhẹ lên chóp mũi của cô, bàn tay vẫn không ngừng thực hiện động tác đang làm: “Em thừa hiểu chuyện này không phải chỉ buổi tối mới cóthể làm được! Chúng ta đều có thể tùy lúc, tùy nơi..!”

Lời vừa dứt thì hắn cũng cởi lớp áo trên người cô ra.

“Anh…. Thật đúng là đồ háo sắc!” Tiểu Ngưng chỉ có thể đỏ mặt phối hợp cùng với hắn.

Bỏ đi, dù sao thì cô cũng muốn! Bây giờ, tại sao lại không thể hưởng thụcảm giác được hắn yêu thương? Một lần cuối cùng cảm thụ được tình cảmmãnh liệt mà hắn dành cho cô.

Nghĩ đến đây, Tiểu Ngưng buông lỏng, tự bản thân cô phải hưởng thụ toàn bộ đoạn thời gian này, triệt để điên cuồng đi theo hắn.

Cô đột nhiên vặn vẹo thân thể mình, hai tay vòng qua cổ hắn. Những ngón tay mềm mại vuốt ve tấm lưng vững chãi của hắn.

Toàn bộ máu đang chảy trong người Đường Hạo sôi trào, giọng nói của hắn khàn khàn: “Em đang đùa với lửa đấy!”

“Đùa với lửa là như vậy sao?” Cô tỏ vẻ vô tội nhìn hắn, ngón tay chỉ chỉ vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Ngón tay cô chu du trên từng tấc da thịtcủa hắn khiến hắn run rẩy liên hồi.

Tim của hắn đập nhanh, co rút. Hắn bật dậy, tiếng hít thở khô khốc.

“ Ha ha…!” Nhìn thấy hắn không khống chế nổi bản thân, cô bất giác bật cười khanh khách.

“Tôi sẽ cho em biết đùa với lửa là như thế nào!” Môi của hắn khống chế đôi môi cô, triền miên không dứt.

Cô theo bản năng trèo lên người hắn. Bờ môi nhiệt tình đáp lại nụ hôn củahắn. Hắn thở dốc vì kinh ngạc. Trời ạ! Hắn không nghĩ cô sẽ chủ động táo bạo như vậy!

Tim của cô đập mạnh, không rõ nhịp. Hai má như có lửa bên trong, đỏ tươi vô cùng.

Hắn mãnh liệt hôn lấy cô. Hôn cô nhiệt tình đến mức quên đi phương hướngĐông Tây Nam Bắc. Mọi ý thức của hắn bây giờ chỉ chìm đắm trong hố bùnxuân tình nhiệt liệt này.

Một vùng phong tuyết thật đẹp. Hắn hôntrên chiếc cổ trắng của cô, gấp gáp hôn lấy một đường dài, để lại nhữngdấu hôn đậm nét. Nụ hôn di chuyển đến vùng ngực cao ngất của cô, khiếncô thở dốc liên tục.

Cô uyển chuyển ngâm nga làm cho hắn cười đến mười phần tà mị. Bàn tay kia không an phận tiến nhập xuống sâu vào trong quần cô.

Cô thật sự rất nhạy cảm! Hắn sờ đến lớp quần lót bên ngoài đã thấm mộttầng chất lỏng ẩm ướt, đầu ngón tay tiến sâu hơn vào bên trong nơi tưmật.

“Ư…a…!” Cô cong người lên, nghênh đón hắn. Trong miệng phát ra những tiếng ngâm thỏa mãn, thích thú.

Hắn véo nhẹ hoa tâm. Cô nhịn không được, toàn thân run rẩy.

Một làn chất lỏng ướt át ào ạt chảy ra từ trong cơ thể của cô, thấm ướt cả đầu ngón tay của hắn.

Hắn lại cười tà mị, ngón tay thấm đẫm chất lỏng nâng lên, đưa tới trước mặt cô. Ngón tay đó chậm rãi đưa lên gần miệng cô, hắn chơi đùa chậm rãi,vỗ về, vẽ nhẹ lên bờ môi đỏ của cô.

“Không cần! Thật khó ngửi!” Tiểu Ngưng nhăn mày khó chịu, đưa tay muốn lau đi.

Hắn một tay đem tay của cô áp chế ra phía sau lưng, lắc đầu nói: “Không! Một chút cũng không khó ngửi! Hơn nữa, ăn rất ngon!”

Nói xong, hắn cúi xuống hôn, nuốt lấy cánh môi của cô. Phảng phát giống ănhương vị trên người cô mới là món ngon nhất trần gian.

Mặt TiểuNgưng đỏ bừng lên. Cô nhìn theo tuấn nhan của hắn, học theo bộ dạngtrước kia của hắn mà nói: “Anh đối với những người phụ nữ khác cũng nhưthế này phải không?” Cô không thích hắn làm như vậy với những người phụnữ khác. Chỉ nghĩ đến việc hắn đã từng làm như thế này với ai đó thì tâm tình thiện lương vốn có của cô giống như có ai cầm dao cứa vào, đauđớn, phảng phát như trái tim mình đang chảy máu ra bên ngoài.

“Ngu ngốc! Tôi chỉ đối với em duy nhất như thế này thôi! Tôi là kẻ vô cùngthích sạch sẽ, em nghĩ rằng tôi là miệng thùng rác hay sao?” Hắn mangtheo tức giận trừng phạt cô, ở trên người cô càng lúc càng găm nhấm.

Vin lên tấm lưng của hắn, cô nâng cánh môi lên mỉm cười một cái. Đống thời, từ đôi mắt của cô lăn xuống hai giọt nước mắt giống như hai viên ngọctrai.

Đủ rồi! Đủ rồi! Hắn đã cho cô đủ nhiều rồi! Có phải cô cũng nên biết dừng lại hay không?

“Ngưng! Em phải biết rõ một điều. Em là người phụ nữ duy nhất tôi thân mật.Tôichỉ biết hôn lên môi em, hôn lên ngực em… Duy nhất chỉ có một người, đólà em!”

Ngón tay hắn thô lỗ di chuyển theo đường cong trên cơ thể của cô, nhanh chóng chạm đến nơi tư mật kia: “Tôi chỉ biết hôn một mình em, trong lúc này….”

“Ừ!” Cô nhịn không được mà phát ra những tiếng rên điên cuồng, yêu kiều.

Dọc theo cánh hoa hồng đỏ ướt át, hắn cúi nhẹ xuống hôn lên môi cô rồingẩng lên nhìn cô: “Ngưng! Em đừng nghĩ tôi là kẻ có khẩu vị tốt! Vị trí này, tôi chỉ hôn có hôn có một mình em! Em khiến tôi cam tâm tìnhnguyện vứt bỏ cho cái tính ưa sạch sẽ, khiến tôi điên cuống chỉ muốn hôn em!”

“Hạo!” Tiểu Ngưng bị từng câu “tôi chỉ hôn có một mình em” mà kích động nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đường Hạo tách đôi chân của cô ra, vùi mặt vào giữa hai chân cô rồi ngẩng lên nhìn cô nói: “Ngưng! Em phải nhớ kỹ! Đối với em tôi mới như vậy!”

Nói xong, gương mặt hắn vùi sâu vào… nơi có vết sẹo.

“Ư…!” Khi đầu lưỡi của hắn hạ xuống, thân thể của cô như thủy xà giãy dụa.

Dưới bụng chưa bao giờ lại nóng bỏng thiêu đốt như lúc này, cô chỉ muốn đem hết nhiệt tình này phóng ra bên ngoài.

Mà hắn giống như kẻ đi trên sa mạc lâu ngày đói khát. Hắn nuốt lấy toàn bộ nước ở nơi tư mật của cô, hành động này khiến cho cô càng thêm ướt átlan tràn.

“Em đã chuẩn bị xong?” Hắn ở giữa hai chân cô, ngẩngđầu lên hỏi. Kéo khóa quần xuống, phóng thích tấn mãnh giống như mãnh hổ xông ra, áp chế rong ruổi trong cơ thể của cô.

“A… Nhẹ một chút… Hạo!” Cô liều lĩnh phối hợp với hắn, hai chân vòng lên quấn chặt lấyhắn. Cô không hề giữ lại chút gì mà kính dâng lên tất cả.

“Ừ!Ngưng! Em thật giỏi!” Hắn thật sự chưa bao giờ tìm được khoái cảm thỏamãn như hôm nay. Hắn cuồng nhiệt muốn giữ lấy, xé nát cơ thể của cô.

Tiểu Ngưng nhắm chặt hai mắt nhuốm màu ly biệt. Cô phải nhớ kỹ từng phúttừng giây này được cùng hắn ở chung. Cô muốn khắc sâu vào trong tim, cảđời cũng không thể quên được.

Thân thể của hắn vội vàng đưa đẩymạnh mẽ, hận không thể đâm thủng cô. Nhiệt huyết của hắn phun trào, bắnvô số vào cơ thể cô.

Chương 207

 cố tình dựa thân người mềm oặt vào Tiểu Ngưng, reo lênnhư một cái chuông nhỏ:”Cháu nhớ dì, rất nhớ dì, đều là tại chú đángghét của cháu không cho cháu gặp dì, cũng không cho cháu số điện thoạicủa dì!“

Tiểu Ngưng nhìn gò má Nhị Nhị, biểu lộ rõ ràng từng lời phàn nàn của cô bé làm cô cũng cảm thấy thích thú.

Cô nặng nề tựa gò má vào bím tóc đang đong đưa của Nhị Nhị:”Đúng vậy, dìcũng đã nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều là do tên chú đáng ghét kia !”

Sau khi bị cô bé gọi là “chú đáng ghét” trước mặt cô, người bạn nhỏ nàydùng chữ “đáng ghét” để miêu tả về mình, hắn không nỡ tức giận mà cònđưa ánh mắt vừa dịu dàng vừa yêu chiều nhìn cô bé.

Hắn chuyển ánh mắt sang khuôn mặt xinh đẹp của cô, còn cô thì nhìn chăm chú vào khuônmặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé, trong mắt bao phủ một làn sương mù, che giấu đi tất cả cảm xúc,Tiểu Ngưng nghẹn ngào hỏi cô bé:”Tại sao cháulại ghét chú ấy?”

“Dì muốn nghe cháu nói thật chứ?” Nhị Nhị ngước mắt lên, chớp chớp hỏi.

”Ừ, dì chỉ muốn nghe sự thật, không muốn nghe nói dối.” Tiểu Ngưng gậtmạnh đầu, nhấn giọng, ánh mắt không ngừng xẹt qua kẻ đối diện.

Trước không cần hiểu con tiểu quỷ này có thích thú với những cuộc tình dâydưa của hắn không, nhưng giờ không thể phủ nhận rằng hắn cũng đang rấtmuốn biết. Hắn nhìn chằm chằm vào Nhị Nhị, gương mặt trở nên cứng ngắcchờ đợi.

Nhị Nhị gãi đầu hết nhìn sang dì rồi lại ngó sang chú,một hồi lâu sau mới chậm rãi nói:”Cháu rất yêu quý chú ấy, chú ấy đốivới cháu rất tốt.”

Tiểu Ngưng có chút kích động mỉm cười ôm chặt Nhị Nhị vào trong lòng.

Đường Hạo vươn cánh tay dài qua bàn ăn nhéo nhẹ một cái vào cái mũi nhỏ củacô bé: “Xem ra tiểu quỷ nhà ngươi vẫn còn có lương tâm lắm, chú sẽ ghinhớ chuyện này!”

Nhị Nhị chớp chớp mắt hiếu kì hỏi:”Tại sao lạihỏi cháu như thế? Không phải hôm nay chú cho cháu gặp dì chính là đểchúng ta sau này có thể sống cùng nhau sao?”

Trước đây, chú đã từng nói với mình là nếu mình ngoan ngoãn thì sẽ đưa mình đến sống ở biệt thự cùng với chú và dì mà!

Đang trong lúc Nhị Nhị nghi ngờ thì một thanh âm ôn hòa bất ngờ vang lên:”Nhị Nhị của ba,bảo bối của ba!”

Nhị Nhị quay lại. Cô bé nhìn thấy ba của mình, ngay lập tức lao đến ômchầm lấy ba rồi reo hò: “Ba !Ba về từ khi nào thế? Nhị Nhị rất nhớ ba!”

Lương Bân hôn lấy hôn để con gái, cũng đồng thời tiếp nhận những cái hôn lêntrán từ cô bé. Nhị Nhị bắt đầu nức nở kể lể:”Cha biết không, đêm nào con cũng nằm mơ ba kể chuyện cho con, còn hôn vào trán con nữa, nhưng cứđến đó là con lại tỉnh.”

Đôi mắt to của Nhị Nhị nhanh chóng đỏlên, đầu mũi cũng theo đó mà ửng hồng, cô bé đưa bàn tay nhỏ nhắn lên vỗ nhẹ vào gò má cha như muốn chứng thực đây không phải là mơ: “Ba đừngbao giờ đi xa con nữa nhé!”

Nhìn bộ dạng khổ sở,nước mắt tèm lemkhắp mặt nhưng miệng vẫn tươi cười của cô bé, Lương Bân cũng không kìmđược, nước mắt dâng lên trong hốc mắt:”Ừ, từ bây giờ, cho dù ba có điđâu cũng nhất định sẽ mang con đi theo.”

“Vâng! Vâng! Con muốn được sống cùng với ba! Sống với ba!”

Nhìn cảnh Nhị Nhị thân mật quấn lấy Lương Bân, trong lòng Đường Hạo lại nổilên sự ghen ghét, đố kị,càng lúc càng căm tức Lương Bân hơn.

Hắncứ ngỡ Nhị Nhị đã có thể tiếp nhận hai người chú dì này mà chịu sốngcùng, ai ngờ hóa ra đối với cô bé vẫn còn có một người quan trọng hơnhết thảy.

Tiểu Ngưng kìm nén cảm xúc rất nhanh, nhẹ giọng chào hỏi Lương Bân:”Anh trở về từ khi nào thế ạ?”

Lương Bân đưa tay lên lau nước mắt nói:”Tiểu Ngưng, cảm ơn em và Đường tiên sinh bấy lâu nay đã luôn chăm sóc cho Nhị Nhị!”

”Không cần cảm ơn, Nhị Nhị đáng yêu như vậy,chúng tôi đều sẵn sàng chăm sóc cho con bé.” Đường Hạo rất không vui nói. Hắn bỗng cảm nhận ra làmình đã phản ứng thái quá, rõ ràng đó là con gái người ta cho dù cô bécó thân thiết với hắn đi chăng nữa, nhưng chứng kiến cảnh này lại làmhắn mất hứng.

Nhị Nhị vùi đầu trong ngực của ba mình, không thèm nhìn Đường Hạo, cũng chỉ ngẫu nhiên lướt qua dì một chút.

Nhị Nhị đột nhiên xem mình như là người xa lạ khiến cho Đường Hạo vô cùngkhông thoải mái. Hắn cầm một ít hoa quả giơ đến trước mặt Nhị Nhị.

Nhị Nhị có vài phần thẹn thùng quay đầu đi như không nhìn thấy hắn.

“Nhị Nhị như vậy là vì đang xấu hổ đó, có ba cô bé ở bên cạnh nên không nỡbuông ra.” Tiểu Ngưng vội mỉm cười giải thích với Đường Hạo.

“À…”, Tuy ứng khẩu để người khác nghĩ là mình đang nghe nhưng trong lòng hắn lại bị tổn thương.

Thật không ngờ chỉ một cô bé con như thế mà lại có thể làm tổn thương ngườikhác. Lúc trước chỉ có mặt hai người thì cô bé thân thiết chơi đùa,trưng ra bộ mặt tươi cười, có lúc cao hứng thì tặng hắn một nụ hôn.

Thế mà bây giờ, khi cha vừa xuất hiện thì ngay lập tức coi như không quen biết mình.

“Một lần nữa cảm ơn hai người trong suốt thời gian qua, giờ tôi sẽ đưa NhịNhị đi.” Lương Bân hàn huyên vài câu rồi ôm Nhị Nhị đứng lên.

Tiểu Ngưng bước lại trước Nhị Nhị, hôn lên trán cô bé:”Cháu phải nhớ dì đấy nhé!”

“Vâng,cháu sẽ nhớ.” Nhị Nhị gật gật đầu, trong đôi mắt hồng lại toátlên nước mắt, “Tuy dì không làm mẹ của cháu được nhưng từ giờ trong lòng cháu dì đã là mẹ rồi, cháu sẽ quay lai thăm dì.”

“Ừ, cháu nhớ phải ngoan ngoãn không được làm phiền ba cháu ,có biết không?” Tiểu Ngưng lo lắng dặn dò.

“Vâng, cháu biết, cháu còn phải luyện chơi đàn thật nhiều để sau này có thể trở thành một nghệ sĩ chơi đàn piano nổi tiếng!“

”Ừ, cháu ngoan lắm.”

“Vậy nhé, tạm biệt.Hẹn gặp lại sau.” Lương Bân khách khí chào, cũng không nhìn Tiểu Ngưng lâu.

Lúc Nhị Nhị vì sắp bị ba đưa đi, bấy giờ cô bé mới quay lại nhìn Đường Hạo, vẫy vẫy bàn tay nhỏ:”Cháu cũng sẽ nhớ chú, sẽ luôn nghĩ về chú nữa!”,nói xong cô bé quay nhanh đi.

Chỉ mấy câu nói của Nhị Nhị thôicũng đủ khiến cho Đường Hạo kích động đến mức mắt mở lớn nhìn TiểuNgưng, giọng khô khốc: “Nhị Nhị nói sẽ nhớ đến anh.”

Chương 208

Tiểu Ngưng chắp hai tay lại đưa lên trước ngực cảm tạ trời đất đã để cho Lương Bân sớm đến đón Nhị Nhị đi, đây chính là lúc cô có cơ hội để trốn khỏi đây.

Cầu xin ông trời! Lần này hãy giúp con thành công!

“Người thì tiều tụy thế kia mà còn đứng đó cầu nguyện cái gì thế?” Đường Hạobước vào trong phòng, nhíu mày nhìn cô đang đứng bên cửa sổ hỏi.

Tiểu Ngưng vội bỏ tay xuống,xoay người lại:”À, không có gì.Chỉ là đang nghĩ vẩn vơ vài chuyện thôi.”

Nhìn bộ dạng tay chân lúng túng của Tiểu Ngưng, Đường Hạo không hài lòng, đoán thử:”Là đang cầu nguyện cho Lương Bân sao?”

“Tôi có sao nói đó! Anh đừng có mà nghĩ lung tung.” Tiểu Ngưng thần sắc bốirối, mặt trắng bệch không còn một giọt máu vội vàng thu xếp đồ đạc.

Đường Hạo tiến đến ôm lấy thân thể cô tiếp tục phách lối nói:”Không có? Anhthấy em sau khi Lương Bân rời đi, thần trí có chút không tập trung!” Cảđêm qua hắn cũng chỉ vì suy nghĩ đến chuyện này mà không yên lòng, chỉlà hiện tại không muốn nghĩ đến mà thôi.

Cho dù thế nào thì Lương Bân đã đến và dẫn con anh ta đi rồi, điều đó cho thấy anh ta cũng đãkhông có hi vọng gì ở Tiểu Ngưng nữa.

Hắn sẽ cho cô thời gian để thích ứng dần,không nóng vội bắt ép cô điều gì.

“Tôi không có nghĩ gì cả,tôi đã bị anh khống chế thế này rồi thì đâu còn sức lực và tư cách gì mà nghĩ đến người nhà chứ.” Tiểu Ngưng cong môi lênnói với vẻ đầy oán giận càng làm cho câu nói này của cô trở nên chânthực và đầy trọng lượng.

“Ha ha,anh hiểu được điều đó.” Đường Hạo rốt cục cũng bị bộ dạng đáng yêu của Tiểu Ngưng làm cho bật cười, xoayngười cô lại đối diện với hắn,vẻ mặt tham lam:”Ngưng,chúng ta sinh mộtđứa con gái đi được không?Anh muốn có một đứa con gái giống em, sau đóchúng ta có thể cho nó ăn mặc như một công chúa.”

Từ lúc Nhị Nhịđược cha cô bé mang đi, trong lòng hắn có một thứ cảm giác…cảm giác mấtmát…nó mang lại sự khó chịu cho hắn. Hắn cũng muốn có một đứa con gáixinh xắn như thế, để hắn có thể cho con bé chơi đàn dương cầm, cho nóhọc ở một lớp vũ đạo, buổi tối cũng có thể kể chuyện cổ tích cho nónghe, rồi ngày Chủ nhật có thể mang nó đi khắp phố phường dạo chơi vàmua những bộ váy nhỏ đẹp nhất cho nó.

Nghĩ đến lúc bên mình cómột đứa con gái xinh xắn luôn thân tình thân thiết, sẵn sàng tặng nhữngnụ hôn đáng yêu cho mình, hắn càng không thể chờ đợi hơn đượcnữa:”Ngưng,sinh cho anh một đứa con gái đi! Khi đó, con gái của chúng ta sẽ không để ai cướp đi nữa, nhất định là như vậy.”

Mỗi một lờicầu khẩn của Đường Hạo đều khiến cho trái tim Tiểu Ngưng không ngừng run lên, cô thống khổ nghĩ thầm:”Ồ….., Đâu cần phải như thế. Từ nay về sau, anh đều có thể có con gái, chẳng phải Tiền Lỵ Nhi sẵn sàng sinh con cho anh sao?”

Cô làm sao có thể để cho con của mình trở thành đồchơi trong tay hắn chứ? Nhẹ nhàng đẩy hắn ra hời hợt nói:”Chúng ta đã có Dương Dương rồi, có một bảo bối như thế, tôi đã mãn nguyện rồi.”

”Cái gì? Không đủ! Em nhất định phải sinh thêm cho anh một tiểu côngchúa, anh muốn có một đứa con gái!” Đường Hạo nắm chặt lấy bờ vai của cô nói như ra lệnh, nũng nịu y như một đứa trẻ đang đòi”kẹo mút”: “TiểuNgưng, chúng ta còn trẻ như vậy, đương nhiên một đứa con là không đủ.Chúng ta cần phải “ tăng gia sản xuất” để góp phần cống hiến cho sự phát triển của xã hội chứ?”

Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay to qua lật hết từng tầng váy mỏng đang ngăn cách giữa hắn với cô.

Nói là làm, nghĩ thế nào là làm thế ấy, từ trước đến nay, đây đều là phong thái làm việc của hắn.

Tiểu Ngưng vừa định trốn nhưng lại bị bàn tay còn lại của hắn giữ lấy thắtlưng một mực khống chế làm cho cô không còn đường chạy. Hắn hướng cặpmắt tràn ngập dục vọng về phía cô mập mờ nói: “Ngưng, bây giờ chúng tasẽ bắt đầu tạo người, ha ha ha.”

“Tại sao lúc nào anh cũng đối xử với tôi như thế?” Cô ngượng ngùng nói, trên mặt đầy nét mỏi mệt.

”Hôm nay là chủ nhật rồi, em cũng phải cho anh thư giãn một chút chứ.”Hắn đem cơ thể của mình quấn lấy cô khiến cô phải bám lấy bàn trangđiểm.

Hắn ấn cô xuống rồi bắt đầu kéo khóa quần, đem vật thể đã cương cứng đâm thẳng vào trong cô.

Sau một hồi ân ái hoan nộ, nếu như nó diễn ra bình thường thì đã không cóchuyện cả hai người đều kiệt sức, không thể động đậy như thế.

****************************************************************************

“Đường Hạo, bây giờ anh cả ngày nhốt em trong nhà,không cho bước chân ra khỏicửa khiến em rất bức bối.” Hoan ái qua đi, Tiểu Ngưng bây giờ thân thểtrần truồng nằm cạnh Đường Hạo cũng trần như nhộng, ngẩng mặt lên nhìnhắn cầu khẩn.

“Đi ra ngoài làm gì. Không phải em mỗi ngày đều ởtrong nhà không phải cũng vẫn rất tốt hay sao?” Đường Hạo mở to miệngngáp, có thể thấy sau lần ân ái vừa rồi hắn đã mệt muốn chết, hắn cũngkhông thích cô cứ chạy linh tinh bên ngoài, chỉ muốn mỗi khi trở về làlại có thể nhìn thấy cô đang ở nhà chờ hắn.

”Bình thường em ởtrong phòng cả ngày, đến một người bạn cũng không có.” Tiểu Ngưng nhănmũi lại nói, cố ý để cho hắn hiểu là cô cũng phải làm việc, cũng cầnphải có những hiểu biết xã hội cần thiết, càng cần phải kết giao bằnghữu.

“Ha ha, không phải cùng anh nói chuyện là được rồi sao? Haylà em vẫn còn có ý định chạy trốn?” Hắn giơ cánh tay nhéo mạnh cái mũiđang vểnh lên của cô.

“Nếu như chạy được thì em nhất định đã chạy rồi, Đường Hạo anh cho em cơ hội đó sao?” Cô trơ mắt nhìn hắn có chútphản đối, nhưng lại có dụng ý để cho hắn nghĩ cô đã biết nghe lời.

Cái thể loại làm nũng này của đàn bà quả thật không thể không khiến cho đàn ông động lòng, không nỡ cự tuyệt:”Vậy em có dự định gì hay chưa? Mỗingày ra khỏi nhà sẽ làm gì, đi đâu, có thể nói qua cho anh trước đượckhông?”

Hắn không chỉ là hỏi vì tò mò mà còn vì muốn biết kếhoạch tương lai cũng như suy nghĩ của cô để hắn có thể giúp cho cô hoànthành nó.

Tiểu Ngưng nằm lại trên lồng ngực hắn, mắt đảo nhanhnói:”Em nghĩ chắc là em còn vài phần công việc nữa! Đúng rồi, là côngviệc!”

“Vậy em muốn làm công việc gì ? Hay là em định làm việc trang điểm hóa trang đó?” Đường Hạo đoán hỏi.

“Công việc này cũng tốt mà! Ít nhất em cũng làm tốt việc này nên mới được mọi người yêu thích, để cho em tùy ý tạo hình cho họ chứ!” Nâng bản thânlên trong điểm này, Tiểu Ngưng hai mắt chớp động, cả người như sáng bừng lên, lấy lại tự tin đã mất từ lâu.

Vì vậy mà làm cho Đường Hạocàng si mê hơn, “Chính là anh không muốn em đi làm cái ngành dịch vụnày.” Từ nay về sau cô sẽ là vợ hắn, chính thức là thiếu phu nhân củatập đoàn Đường thị, cho nên nếu làm công việc này thì so với vai vế vàthân phận của cô thật không tương xứng.

Sợ hắn cự tuyệt không cho cô ra khỏi cửa đi làm,Tiểu Ngưng lập tức sửa lại lời nói: “Nếu như anhkhông thích, thì em sẽ không làm, cho em đi học có được không?”

”Ha ha, nhưng chính em mới là người thích tạo hình cho người ta khôngphải sao?” Hắn nghĩ với con mắt sáng đó thì hẳn là cô không hề dối lừahắn, nếu cô thật sự nghĩ như vậy thì hắn cũng bằng lòng chấp nhận.

Mà hiện tại cô lại rất sốt sắng được đi học như vậy. Hẳn là trước đây côrất thông minh, tiếp thu rất nhanh, nếu có người đào tạo chỉ bảo thìchắc chắn cô sẽ không chỉ là một cô gái tầm thường ở quán bar nhỏ hẹpđó.

Chương 209

đồng ý cho cô bước chân ra ngoài, chỉ có điều cô phải trình bày sơ qua về nội dung chương trình học.

Tiểu Ngưng nghĩ về thời gian được đi học sắp tới, vui vẻ hôn nhẹ vào môi Đường Hạo: “Cảm ơn anh!”

Trái với suy nghĩ của cô, hắn chưng ra bộ mặt dè chừng cẩn thận khiến cô không khỏi giật mình.

Cô tuy rằng đã từ bỏ cái mộng tưởng có thể làm việc ở công ty lớn nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi tại sao chỉ vì không có bằng cấp, thiếu kinhnghiệm mà một người xinh đẹp, thật thà, thoáng nhìn đã thấy giỏi giangnhư cô lại không thể kiếm được một chân trong văn phòng chứ?

9h sáng nay có một tiết học nên Tiểu Ngưng dậy sớm tân trang lại bản thân.

Bị ánh sáng bên ngoài làm cho chói mắt, Đường Hạo mới chịu buông TiểuNgưng ra, “Sao em dậy sớm quá vậy?” Mắt vẫn nhắm, nhưng giọng nói hướngvề phía buồng tắm gọi.

“Không còn sớm nữa! Trước đây em chưa baogiờ đến muộn tiết nào, còn được cả thầy khen. Nếu hôm nay mà đến muộnthì biết giấu mặt vào đâu chứ.” Vừa đánh răng Tiểu Ngưng vừa nói.

”Em đúng là đồ ngốc! Chỉ mới được người ta khen một câu mà đã khôngbiết phải trái gì rồi.” Bị cô đánh thức, hắn lăn qua lăn lại trêngiường, vẫn còn buồn ngủ không muốn dậy.

”Đúng vậy. Em chính làluôn rất để tâm đến những nhận xét của người khác đối với mình, vì thếnên dù gì cũng không thể đến muộn được.” Cô vẫn nhồm nhoàm nói, cầm lấycốc nước đưa lên súc miệng, rồi vo khăn lau mặt.

Hắn chống tayngồi lên phía đầu giường, tay đỡ trán cảm giác có phần choáng váng, mộttay lại đưa ra quờ hướng tủ đầu giường tìm điếu thuốc hút cho tỉnh táo.

Sờ soạng một hồi lâu cũng không có, đến cả hộp thuốc lá cũng không còn.

Lúc này mới nhớ ra, hắn đã hút sạch lúc nửa đêm. Hắn bò dậy kéo ngăn kéo tủ.

Hắn nhớ rõ hồi trước hắn có thói quen bỏ 2 bao thuốc vào đây, hắn gọi “Tiểu Ngưng, em để thuốc lá ở chỗ nào trong ngăn kéo vậy? Tại sao lại khôngthấy?”

”Ở bên trong ấy, anh kéo thêm một chút là thấy ngay đấy.” Đường Hạo đưa mắt tìm, đột nhiên bị một cái bình trắng nhỏ thu hút. Hắn nheo mắt lại cầm lọ thuốc lên, đọc mấy chữ trên đó xong mặt trầm hẳnxuống.

Không nghe thấy tiếng hắn nói tìm được hay chưa, cô ở trong phòng tắm dò hỏi: “Tìm được chưa?”

Đường Hạo rất nhanh bỏ cái lọ về chỗ cũ rồi đứng lên khỏi sàn nhà:”Tìm được rồi.”

”Anh không nên hút quá nhiều thuốc như vậy, không tốt cho sức khỏe chút nào!” Những lời này không biết cô đã nói bao nhiêu lần nhưng đều bị hắn xem nhẹ, chỉ cười cho qua chuyện.

“Anh biết rõ chuyện này.”Đường Hạo cầm thuốc lá và cái đèn bật theo, kéo cửa sổ ra đi về phía sân thượng, dường như suy nghĩ điều gì.

Chỉ thấy từng làn khói trắng bị hơi lạnh gió sớm làm tan biến nhưng đồng thời cũng thổi tan cơn tứcgiận vừa mới hình thành trong hắn.

Đúng là bây giờ cô không hề có ý định sẽ sinh cho hắn một đứa con, bởi hắn đâu có cho cô được một danh phận nào, thế thì hắn cũng làm gì có tư cách trách cứ cô tại sao lạiuống thứ thuốc này chứ.

Hắn tự giễu cười bản thân mình, thảo nàodù hắn có cố gắng thế nào thì cô vẫn một mực muốn đúng giờ mà thoát khỏi hắn. Đường Hạo nhìn xuống lọ thuốc trong tay, haha, cuối cùng thì vìcái thứ thuốc này mà mọi công sức của hắn đều uổng phí rồi!

Đôimắt tự giễu bỗng tối sầm lại, siết chặt vật trong tay. Hắn sẽ khôngtrách cứ cô gì cả nhưng từ nay tuyệt đối sẽ không cho cô dùng thứ thuốcnày nữa.

Hắn muốn có con vì hắn nhất định sẽ lấy cô, đến lúc đóhắn có thể thoải mái nói với cô rằng không cần lo lắng gì hế. Hắn chỉyêu cô và sẽ chỉ lấy cô mà thôi.

Hắn nhoẻn miệng lên cười nhưchính mình đang đứng trước mặt cô cầu hôn, giờ chính là lúc có bầu không khí thích hợp để giúp cô mang thai đây.

”Tiểu Ngưng, em nói xem liệu bây giờ trong cơ thể cục cưng của chúng ta hay không?” Hắn khôngbiết từ lúc nào đã đi vào nhà tắm lấy tay chụp lên bụng cô.

Tiểu Ngưng dừng sấy tóc nói: “Làm gì ở đâu có chuyện nói có thai là có thai ngay được.”

“Chính là vì mỗi ngày chúng ta đều dốc sức như vậy, cơ thể cũng không có vấnđề gì, theo nguyên lý bình thường thì có một tiểu bảo bối cũng không khó mà!” Hắn hỏi thử và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô quan sát phản ứng.

Tiểu Ngưng hơi có chút bối rối, sợ bị lay động cố không mở mắt ra nhìn hắn,đỏ mặt nói:”Em không có thời gian nói chuyện này với anh! Em còn muốnlên lớp, còn anh nếu không mau rửa mặt đi thì sẽ đi làm muộn đấy.”

”Nhưng anh vẫn muốn ta bàn về chuyện này, em ngay cả khi nhắm mắt vàocũng thật xinh đẹp. Anh thật sự muốn có một đứa con gái mà.”

”Vậy thì anh cứ bảo các cô gái khác sinh cho, đến lúc đó đảm bảo anh sẽcó rất nhiều con gái.” Cô nói nửa đùa nửa thật, tiếc là cô cũng khôngthể làm cho đứa con của hắn sống lại.

”Được, em quả nhiên không hề quan tâm đến anh! Đã thế, lại muốn đem anh cho vô số phụ nữ ngoài kia sao?”

Hắn thật sự không muốn làm tổn thương cô nhưng chính vì câu nói “các cô gái khác sinh con cho “của cô đã khiến hắn bực mình.

“Ha ha, anh đừng làm loạn nữa.” Tiểu Ngưng vừa cười vừa giãy giụa thoát khỏi ngực hắn chạy ra khỏi phòng tắm.

**********************************

Tiểu Ngưng vừa nhìn xem các động tác của nhà tạo mẫu nổi tiếng thế giới, vừa chăm chú lắng nghe rồi ghi chép những điều mà mình còn chưa biết.

Từ lúc đi theo nhà tạo mẫu xinh đẹp này học tập,Tiểu Ngưng mới biết được bản thân và người trong ngành khác biệt như thế nào.

Người chuyên nghiệp đã sắp đặt tạo hình không chỉ làm cho người mẫu xinh đẹphơn mà còn làm tăng lên khí chất cùng đẳng cấp của họ.

Hơn nữađiều này cũng cho cô thấy tại sao tạo hình lại cần nhiều kiến thức nhưthếc. Căn bản, nó không đơn giản như cô nghĩ. Hơn nữa, cũng có rất nhiều lĩnh vực phát triển cần đến tạo hình xếp đặt, nếu như cô học giỏi, tốtthì cũng có thể trở thành người nổi danh trong nghề, chứ không còn làhạng vô danh tiểu tốt như bây giờ.

Cô muốn thành công, muốn làm nên sự nghiệp của riêng mình.

Khi cô vừa khép lại quyển sổ bỏ vào bao da thì đúng lúc điện thoại vang lên.

Tiểu Ngưng hướng về phía cô giáo mỉm cười nhã nhặn, may mà vừa rồi cô giáođã cho nghỉ giải lao không thì đúng là mất mặt. Cô khinh khỉnh cứ tưởnghắn có thời gian rảnh gọi cho mình nên nét mặt còn mang vẻ ức chế khôngcười nổi.

“Nghe giọng nói của cô thì hình như rất là hạnh phúcđấy nhỉ! Lục Giai Ngưng, có phải cô muốn lừa tôi hay không, hả?” Mộtthanh âm châm chọc của phụ nữ truyền qua điện thoại truyền tới.

Chương 210

“Không! Tôi không có! Cô ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm!” Tiểu Ngưng bịtchặt điện thoại, chạy nhanh đến một chỗ không có người, vội vàng giảithích.

Tiền Ly Nhi cũng đổi giọng ngay tức thì, từ trào phúngchuyển sang ủy khuất khóc nức nở: “Lục tiểu thư, tôi cũng không muốn làm khó cô, tôi chỉ khẩn cầu cô. Cầu cô đừng quên chuyện cô đã hứa với tôi. Xin đừng cướp mất Đường Hạo của tôi! Tôi không thể không có anh ấy……!”

Chịu không được lương tâm cắn rứt, Tiểu Ngưng vội vàng cắt lời cô ta: “Tôinhớ rõ! Tôi sẽ không, thực sự sẽ không! Tôi biết rõ, anh ấy là vị hônphu của cô! Nhớ rõ hai người muốn kết hôn với nhau….” Nói ra những từnày xong, nước mắt Tiểu Ngưng lại rơi xuống như mưa. Nghĩ đến cảnh Đường Hạo và một cô gái khác cùng nhau sánh vai bước vào thánh đường trởthành một đôi vợ chồng thì trong lòng của cô đau đớn như thể bị lưỡi dao sắc bén đâm vào.

Cô chỉ cần nghĩ hắn và một người phụ nữ khác ởcùng một chỗ thì trong lòng đã khó chịu và đau đớn như vậy. Làm thế nàocó thể trơ mắt đứng bên cạnh nhìn hắn lấy người khác, nhìn cánh tay hắnbị người khác nắm giữ kéo xa khỏi cô?

Tiểu Ngưng nhắm chặt mắtlại, buông cánh môi đỏ mọng đang cắn ra: “Tiền tiểu thư, cô có thể giúptôi rời đi thì tôi nhất định sẽ rời đi khỏi anh ấy được, cô không cầnphải nhắc nhở tôi. Tôi không quên, chỉ mong cô mau chóng giúp tôi!”

“Được! Vậy, cô mau đưa chứng minh thư của cô cho tôi!”Tiền Ly Nhi thu lại tiếng khóc của mình.

“Chúng ta đây là…..” Hẹn thời gian, địa điểm với Tiểu Ngưng xong, Tiền Lỵ Nhi cúp điện thoại.

Vừa mới quăng điện thoại xuống thì không lâu sau điện thoại lại đổ chuông.

Tinh thần sớm đã hoảng hốt lo sợ, Tiểu Ngưng tiện tay cầm điện thoại lên,không nhìn xem người gọi tới là ai đã lập tức nói: “Tôi đã đáp đứngchuyện của cô thì nhất định sẽ làm được!”

“Ngưng!….. Em sao vậy?” Đầu bên kia truyền đến một giọng nói nam giới quen thuộc, dừng lại một hồi rồi mới hỏi tiếp.

Tiểu Ngưng nuốt nước bọt xuống, hấp tấp trả lời: “A…không có gì…Chỉ là một người bạn….Cô ấy nhờ em lấy hộ lọ nước hoa…”

“Ha ha, nhanh như vậy mà em đã có bạn bè rồi sao? Xem ra em là người rất có duyên…!” Đường Hạo trêu ghẹo, trong giọng nói của hắn có thể nghe rahắn tin lời Tiểu Ngưng.

“Đúng vậy! Nhân duyên của em vốn rất tốtmà!” Tiểu Ngưng nói bằng giọng thoải mái nhưng vẻ mặt cô vẫn trắng bệchnhư trước, “Anh gọi điện cho em, nhưng bây giờ vẫn đang là giờ làm việcmà, tại sao? Khoan…Đừng nói là…..”

Hắn đối với chương trình họccủa cô nắm vững như lòng bàn tay, kể cả thời gian bắt đầu lẫn kết thúc.Cô vừa hết buổi học là hắn gọi điện đến. Tuy rằng biết đó là hắn đang“tuần tra giám sát” cô nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào khiến cômuốn yêu đương. Ha ha, cô giống như một cô gái chưa trải qua chuyện yêuđương vậy!

“Ừ! Anh đang chở ở ngoài trường em, đón em tan học!Chúng ta cùng đi đón Dương Dương nhé, sắp đến giờ tan học của nó rồi!”Đường Hạo nói ra một câu trả lời nằm ngoài suy nghĩ của Tiểu Ngưng.

“A!” Tránh ở trong một góc, Lục Giai Ngưng không thể không kêu lên mộttiếng, không dám tin hỏi: “Thật vậy ư? Anh thật sự để cho em gặp DươngDương sao?”

“Ha ha ha…”

“Anh chờ em! Em ra ngay!” Tiểu Ngưng vội vàng lấy đồ của mình, chạy một mạch ra cổng trường.

*****************************

“Thật không ngờ, anh lại cho em gặp Dương Dương! Hạo, cám ơn anh nhiều lắm!”Ngồi vào trong xe, Tiểu Ngưng nhịn không được mà nói lời cảm ơn vớiĐường Hạo.

Đường Hạo săn sóc vì cô mà thắt dây an toàn cho cô,rồi cười yếu ớt, nói: “Sao chứ? Em nói giống như đến bây giờ anh mới làngười tốt! Giống như không cho em gặp Dương Dương thì anh giống như kẻđáng chết vậy! Nhưng anh chưa từng có ý nghĩ này đâu nhé!”

TiểuNgưng mở trừng hai mắt, cô cũng không có phản bác lại lời của hắn. Cô đã từng nói gặp Dương Dương không còn là điều quan trong với cô nữa, nhưng là…đó chẳng phải là do hắn quản lý cô hay sao?

Nhìn ra ánh mắtcô không phục, Đường Hạo bấm véo cái mũi nhỏ của cô rồi nói: “Cho embiết, anh không có ý không muốn cho em và Dương Dương ở cạnh nhau. Chỉlà có thêm con trai ở bên cạnh, thật sự không tiện!”

“Ừm!?” Cô phát ra một tiếng nghi hoặc, nghe không được rõ.

Hắn mập mờ nhìn cô rồi thay đổi thái độ, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Vẫncòn chưa rõ sao? Chúng ta ở cùng một chỗ, phải không có người nào, không có con kỳ đàn cản mũi nào cỡ lớn cản trở chúng ta thì mới là tốt nhất.Anh lúc nào cũng muốn em, chúng ta đang dắt nhau lên đến đỉnh của thiênđường lại vang lên những tiếng “rầm, rầm, rầm” đập cửa liên hồi. Thậtlà, giống như lấy mạng anh còn hơn!”

Hắn ai oán, cười ha ha khổ sở nhìn cô. Lúc trước hắn đã từng nếm qua một lần hương vị thống khổ này.

Nghe rõ lời hắn nói, hai má Tiểu Ngưng lập tức nhuộm lên hai đóa hồng vân.Cô . ngượng ngùng giống như một cô gái trẻ mới lớn. Vẻ mặt này làm chongười ta không thể nào nghĩ cô là mẹ của một đứa trẻ sáu tuổi.

Đường Hạo khởi động xe. Chiếc xe chậm rãi hòa vào dòng xe cô tấp nập.

Nhìn cả ba và mẹ cùng nhau xuất hiện trước cổng nhà trẻ, Dương Dương hưngphấn nhảy dựng lên. Sau đó, nó không để ý bản thân mình như thế nào nhảy vào lòng mẹ: “Mẹ! Mẹ! Dương Dương rất nhớ mẹ! Rất nhớ mẹ!”

Thânthể mảnh khảnh của Tiểu Ngưng bị thân thể của con trai mình đâm sầm vào. Nó đã mập hơn trước rất nhiều, cũng đã cao hơn. Tiểu Ngưng lảo đảo luivề sau vài bước sau đó mới đứng thật vững, vươn tay ôm chầm lấy con. Côôm sát thân thể của con trai bảo bối, hôn liên tiếp lên khuôn mặt nhỏnhắn của nó: “Mẹ cũng rất nhớ con! Con bây giờ ….mập quá, mẹ…. bế….không nổi….!” Cô tức giận, tức đến mức nói cũng không xong, hai gò mávì dùng quá nhiều sức mà trở nên đỏ bừng.

Nhìn cô đang cố hết sức để bế con, Đường Hạo ôm lấy con từ trên người Tiểu Ngưng, đem tên tiểuquỷ đặt xuống đất: “Con bây giờ đã lớn rồi, đừng có để mẹ con ôm như thế nữa, biết không?”

Hơn nữa, hắn cũng không thích nhìn cô ngoạitrừ hắn ra, ôm một tên nam giới nào khác. Cho dù đó là người đàn ôngtrưởng thành hay chỉ là cậu bé con, kể cả con trai của bọn họ cũng không thể được.

Dương Dương mất hứng, quay lưng đang đeo chiếc ba lôhoạt hình màu da cam, lè lưỡi với ba nó, nhưng thân thể bé nhỏ vẫn dánchặt lên người của mẹ nó: “Mẹ! Mẹ!”

Kỳ thật, gọi “mẹ ”như vậycũng chẳng phải chuyện gì. Nhưng là gọi một cách nũng nụi, yêu thươngnhư vậy truyền vào tai Đường Hạo thì giống như một thói ỷ lại, yếu đuối.

“Đừng có gọi “mẹ, mẹ”như vậy! Thật giống như con dê con, chẳng có chút bảnlĩnh nào! Nhanh lên xe, chúng ta còn phải đi mua quần áo và đồ dùng họctập nữa!” Đường Hạo sờ lên đầu con, trưng ra bộ dáng của một người changhiêm khắc.

“Dạ!” Dương Dương nặng nề gật đầu, thuần thục mở của xe, leo lên ngồi ở ghế đằng sau. Trong mắt nó tràn đầy hạnh phúc nhìnba mẹ ngồi đằng trước. Hì hì, ba mẹ cực kì thân mật! Hì hì, đây khôngphải là muốn một gia đình hoàn chỉnh hay sao?

Ha ha, hơn nữa ánhmắt độc chiếm mà ba nhìn mẹ chứng tỏ ba rất là thích mẹ! Không sai, aha, ba sẽ không kết hôn với cái dì họ Tiền gì gì đó, đúng không? Đây mớilà…

A… Ba của nó tuyệt quá! Ba nó không để nó thất vọng! Nếu nhưba làm cho nó thất vọng, không biết quý trọng mẹ của nó, sau này nó sẽkhông thèm để ý đến ba nữa!

“Dương Dương ngoan ngoãn của mẹ!”Tiểu Ngưng cố ý nhảy xuống ghế sau ngồi, ôm chặt lấy thân thể đang lớnmau của con mình. Thời gian được ở cùng với con không có nhiều, cho nên, cô phải quý trọng từng giây từng phút này.

Chương 211

Hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời cậu bé Đường Ngạo Dương. Sau khi tan học, cậu bé không chỉ được gặp mặt mẹ, còn được đi mua quần áo mới, đến văn phòng phẩm mua đồ dùng học tập, đồ chơi. Sau đó, ba của cậu bélại đưa cậu đến một biệt thự nho nhỏ mà cậu bé chưa từng đến bao giờ.

Nhìn hoa viên và phòng ốc của biệt thự đẹp như vậy, Dương Dương nhịn khôngđược mà reo lên: “Oa! Hóa ra nhà của ba cũng đẹp đến như vậy! Sau nàycon sẽ ở cùng với ba mẹ nha! Từ nay về sau, con có thể ở cùng một chỗvới ba mẹ rồi!”

Dương Dương bỏ mặc ba mẹ ở phía sau lưng, chạy nhanh vào phòng.

“Tiểu thiếu gia!”Một vài cô hầu gái nhìn thấy Dương Dương, sau đó đều mỉm cười với cậu bé đáng yêu như một tiểu tinh linh.

“Chào các dì!!!” Dương Dương chạy lên cầu thang bên cạnh, phất tay chào mấycô hầu gái. Nhanh như chớp, thân người nhỏ bé của nó đã biến mất ở cầuthang lầu chung.

“Đứa nhỏ này thật sự là rất giống thiếu giachúng ta nhỉ! Còn nhỏ mà đã đẹp trai đáng yêu như thế rồi!” Một cô hầugái trẻ nhịn không được mà cảm thán, bởi vì cô từ trước đến giờ đều ởtrong biệt thự này nên chưa có nhìn thấy tiểu thiếu gia.

“Đúng vậy! Lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé, dì cũng nghĩ nó nhất định là con trai của thiếu gia!” Vú Từ một bên đắc chí nói.

“Xem ra, thiếu gia sẽ cưới Lục tiểu thư! Con trai đã lớn thế rồi cơ mà, mẹquý vì con mà!” Cô hầu gái lúc trước vừa nói, vừa lau bình hoa.

“Tôi nghĩ thiếu gia cũng thích Lục tiểu thư! Về điểm này, chúng ta ai cũngcó thể nhận ra, đúng không vú Từ?” Kỳ thật, các cô hi vọng cô gái tốtnhư Lục tiểu thư có trở thành thiếu phu nhân của Đường gia. Ai nói trong hiện thực thì không thể xuất hiện cô bé lọ lem như trong cổ tích chứ?

“Từ nay về sau con sẽ ở căn phòng này! Hì hì, tối hôm nay con sẽ ngủ ởđây!” Dương Dương từ cửa ra vào của một căn phòng, đầu lấp ló lộ ra nóivới ba mẹ đang đi tới.

“Không được! Biệt thự này không có phòngcho con đâu! Phòng của con ở bên nhà bà nội!” Đường Hạo nghiêm nghị nói, ngữ khí không để cho người nghe có suy nghĩ phản bác.

Nếu như là chủ quản của công ty đối thủ hoặc nhân viên cấp dưới trong công ty thìnhất định không có người nào dám lên tiếng phản bác lại hắn. Đáng tiếc,bây giờ không phải là trong công ty mà trong nhà của hắn, cũng khôngphải là nhân viên hay đối thủ cạnh tranh mà là con của hắn.

Cho nên, hắn dùng loại ngữ khí này có thể nói là lãng phí.

“Không! Con muốn ở với mẹ và cả ba nữa cùng một chỗ cơ!” Dương Dương không cóthỏa hiệp, nói to. Nó dùng ngữ khí cầu khẩn nhìn ba nó.

Đường Hạo đem toàn bộ khẩn cầu của con coi thường, bỏ qua: “Không được! Nơi này không có chỗ của con đâu!”

“Hừ! Ba không có đạo lý! Con không cần ba!”Dương Dương chuyển ánh mắt nhắmthẳng về phía mẹ, làm nũng nói: “Mẹ! Mẹ cứ nói đi! Mẹ muốn con ở bêncạnh mẹ đúng không?”

Hì hì, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, chỉcần nó sử dụng đến loại điệu bộ này thì nó nói gì mẹ cũng nghe nấy. Chonên, nó có trăm phần trăm xác định: mẹ nhất định sẽ đồng ý với mình.

Bất quá, lúc này đây Dương Dương đã suy nghĩ lầm rồi. Tiểu Ngưng chỉ cúiđầu, không có nhìn con, nói: “Dương Dương, mẹ nghe ba con! Tốt hơn hếtlà con nên ở bên ông bà nội”

Bởi vì cô cúi đầu cho nên cha con họ không có nhìn thấy biểu tình của cô.

Vì không đáp ứng lời Dương Dương, cô xấu hổ cúi đầu.

Vì để tỏ vẻ nghe lời Đường Hạo, cô xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu.

Chỉ có Tiểu Ngưng biết cô đau lòng, tê tâm liệt phế đến mức độ nào. Khi nói ra những lời trái lương tâm, cô cố gắng kiềm chế sự nghẹn ngào tronglời nói. Nước mắt nóng ướt trên vành mắt đỏ hồng chỉ trực chờ rơi xuống. Rất nhanh, cô mở to mắt, không muốn những giọt nước này rớt xuống dưới.

Trời ạ! Cô làm sao có thể để cho con ở lại nơi này! Cô sao có thể nhẫn tâmđể con mình phải chứng kiến cảnh mẹ nó trốn đi! Không thể được! Đối vớimột đứa trẻ, đây quả là một đả kích rất lớn.

Tại vì chưa có cáchnào để rời đi, dưới tình huống này, cô chỉ có thể trở thành người mẹ xấu trong mắt con. Có như vậy con cô mới ít chịu thương tổn nhất!

Hơnnữa, để con đến bên ông bà nội của nói, ít nhất nó cũng được bà nội chăm sóc tử tế. Bọn họ tuyệt đối không để cho nó chịu nửa điểm tổn thương.

Nhìn con mình giờ cao lớn như vậy, rắn chắc như vậy, cô cũng đủ biết Đường phu nhân đối với nó có bao nhiêu chăm sóc.

Dương Dương lộ bộ dáng khóc ủy khuất, nhăn mũi lại, ai oán: “Oa oa, mẹ khôngthích con, có phải mẹ chỉ thích cha thôi không? Oa oa, hai người chỉbiết yêu mến lẫn nhau thôi, hoàn toàn ném con ra một chỗ! Oa oa , con là đứa trẻ đáng thương, mọi người không cần con! Không ai cần con!”

Trong lúc khóc lóc kể lể, Dương Dương còn dùng chân đạp lên mặt đất, trưng bộ mặt “ai oán” giống nhau như đúc với Nhị Nhị.

Tiểu Ngưng cúi đầu. Một lần, lại thêm một lần nữa tự thầm thì: Xin lỗi con, xin con tha thứ, mẹ không xứng đáng là mẹ của con!

Nước mắt à! Đừng rơi xuống mà!

Nước mắt không thể để rơi bây giờ cũng đã rơi.

Con trai càng giận dỗi, thì lão ba lại càng đắc ý. Đường Hạo nâng khuôn mặt đang cúi của cô lên, định nói với cô ra ngoài một phen.

Chương 212

Khi nhìn thấy hai hàng nước mắt đang lăn dài trên gương mặt mịn màngtrắng như ngọc của cô, trái tim Đường Hạo giống như thắt lại: “Ngưng! Em làm sao vậy?” Cặp lông mày kiếm rậm rạp của hắn chau lại, bàn tay đưalên lau đi giọt nước mắt đang rơi của cô.

“Không có!” Cô bối rối, cố gắng cười khổ tiếp tục diễn: “Aizza! Người ta khóc vì thấy có lỗivới con đấy! Con giận đến mức không muốn đứng dậy rồi kia kìa!” Nói xong còn bổ sung thêm hành động, cô ngượng ngùng vùi mặt vào lồng ngực hắn,che dấu đi toàn bộ cảm xúc.

Không khống chế được, cô lập tức épmình phải ngừng khóc, không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.Trong lòng cô ngàn vạn lần tự nhủ, bây giờ không được phép khóc.

Đường Hạo đắc ý, nhếch lông mi nhìn con trai của hắn đồng thởi ôm chặt lấyngười phụ nữ trong lòng: “Phụ nữ ngốc này, cái gì mà có lỗi chứ? Nó bâygiờ cũng đã sáu tuổi rồi, đâu còn là đứa trẻ hơi tí là khóc nhè nữa. Chỉ một thời gian nữa thôi, nó sẽ yêu mến một cô bé nào đó, lúc đấy chỉ sợchẳng còn nhớ đến người mẹ như em!”

Bản thân hắn, lúc sáu tuổi đã bắt đầu để ý trêu ghẹo mấy cô bé đồng học ở trong vườn trẻ. Còn đến khi hắn mới mười ba hay mười bốn tuổi thì đã biết hẹn hò quan hệ rồi, cũngchẳng nhớ rõ lắm.

Ha ha, có lẽ con trai của hắn hiện tại cũng đã bắt đầu để ý một cô bé xinh xắn nào đó rồi cũng nên!

Tiểu Ngưng dùng đầu nặng như chùy đập vào lồng ngực hắn vài cái, đồng thờidùng dùng chân đạp lên bàn chân của hắn, đá một cước: “Đường Hạo, anhđừng có nói lung tung trước mặt con!”

Cô nâng cao gò má ửng hồng, nhướn cao đôi mi thanh tú nhìn hắn đầy cảnh cáo.

“Ha ha ha!” Đường Hạo dùng vẻ cười cợt che dấu đi sai lầm của mình, “Đúng là không nên nói lung tung với con trai!”

“Ba! Ba thật quá đáng!” Dương Dương giống như bị nói trúng tim đen, sắc mặtđỏ bừng. Nó nhanh tay chen vào giữa ba mẹ: “Nếu như hai người đã xem con như là đại kỳ đà cả mũi thì con sẽ không chen vào giữa ba mẹ nữa. Nhưng hai người phải hứa sớm sinh một em trai hoặc em gái, để bọn nó chơicùng với con!”

“Được!” Thân là cha, Đường Hạo thoải mái nhận lời, không chút xấu hổ mà đảm bảo : “Được! Ba cùng mẹ của con sẽ cố gắng!Chúng ta sẽ sớm cho con có một đứa em trai hoặc em gái!”

“ĐườngHạo! Anh….” Lần này, Tiểu Ngưng đá mạnh một cái lên bắp chân của hắn.Mặc kệ cha con bọn họ hí hửng nói chuyện với nhau, cô trở về phòng thayquần áo, không thèm để ý.

Trong khoảnh khắc, chỉ trong nháy mắtnước mắt của cô lại tuôn trào như bão tố. Thật xin lỗi Dương Dương! Mẹkhông thể thỏa mãn tâm nguyện này của con rồi!

Dương Dương nháy mắt với ba nó, cười rộ: “Ba! Con yêu ba nhiều nhiều! Ba giỏi quá!”

“Ha ha ha, lúc này mới yêu ba sao? Không tức giận nữa à?” Đường Hạo vuốtcái mũi nhỏ bé của con trai mình. Lần trước khi nhìn thấy con nhìn mìnhbằng ánh mắt thất vọng đã trở thành ác mộng đả kích hắn, cảnh cáo hắnkhông được làm gì có lỗi với cô.

Dương Dương mạnh mẽ gật đầu, ômchầm lấy ba nó: “Ba có thể yêu mến mẹ, thật tốt quá! Chỉ cần ba đối xửvới mẹ tốt thì con sẽ không bao giờ giận ba nữa!”

Đường Hạo hơi nhoẻn miệng cười nhưng cũng thở dài một hơi.

Không để ý đến sự phản đối của Đường Hạo, Tiểu Ngưng ở lại cùng con một buổitối. Vỗ về ru con ngủ, Tiểu Ngưng nhè nhẹ vuốt lên những sợi tóc nhỏtrên cái trán nhẵn mịn của con. Dưới ánh đèn ngủ màu càng mờ ảo, cô cốgắng ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt của con, khắc sâu vào tâmtrí.

Sáng sớm, sau khi ăn dấm chua cả một đêm, Đường Hạo đem cậucon trai của mình còn chưa kịp ăn sáng, ném lên chiếc xe thể thao đắttiền của mình và đưa đến trường.

Tiểu Ngưng chạy vội ra ngoài cửa phòng, vẫy tay nhìn con trai dần xa mình, nghẹn ngào nói: “Tạm biệt!”

****************************

“Những gì mà cô cần đây! Mời cô mau mau giúp tôi!” Tiểu Ngưng đưa chứng minh thư giao cho Tiền Lỵ Nhi.

Tiền Lỵ Nhi nắm lấy chiếc thẻ, nhưng không buông tay Tiểu Ngưng ra, nói:“Như vậy, ít nhất tôi cũng tôn trọng cô! Tin tưởng tôi, chờ sau nàyDương Dương lớn lên, cô sẽ biết chuyện cô đang làm ngày hôm nay đúng đắn biết bao nhiêu. Và con cô cũng sẽ không cảm thấy mất mặt vì cô…..!”

“Xin cô hãy làm nhanh giùm tôi có được không? Chứng minh thư này không thể ở trong tay cô quá lâu được, anh ấy sẽ nghi ngờ! Tôi không muốn gây nhiều phiền phức cho cô!” Cô không muốn nghe thêm những lời châm chọc này của cô ta nữa. Mỗi lần cô gái này nói ra những điều đó đều làm cô đau lòng, khó chịu.

Tiền Lỵ Nhi cố nhịn xuống cơn giận, nhịn xuống khôngtát cho Tiểu Ngưng một cái. Cô ta cố gắng kiềm chế xúc động, nâng caocọng kính râm trên sống mũi, nói: “Tốt! Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạccủa mình! Chờ xem tôi sẽ giúp cô nhanh chóng rời khỏi anh ấy!”

“Cám ơn cô!” Tiểu Ngưng ngẩng đầu, chuẩn bị bước xuống xe rời đi: “Tôi đi đây!”

“Ừ!” Tiền Lỵ Nhi nắm chặt tay lái, mắt kính râm màu đen che dấu sự hung ác trong mắt cô ta.

Xuyên qua cửa kính ô tô, nhìn Lục Giai Ngưng dần dần đi xa, Tiền Lỵ Nhi nặngnề tựa lưng lên ghế, “Người đàn bà chết tiệt! Tôi có điểm gì không bằngcô? Vì cái gì người anh ấy lại thích cô mà không phải là tôi? Lục GiaiNgưng, bây giờ vẫn chưa phả lúc, hãy đợi đấy! Tôi nhất định không dễdàng bỏ qua cho cô như vậy đâu, toàn bộ giận dữ bao lâu nay trong lòngtôi, nhất định phải trút lên hết người cô!”

Hôm nay không giốngnhư thường ngày, Lục Giai Ngưng sau khi tan học không về thẳng biệt thựmà kêu tài xế đưa cô đến trụ sở của tập đoàn Đường thị. Cô đột nhiênthấy rất nhớ hắn, muốn được gặp hắn.

“Tiểu thư, thật xin lỗi! Cô không có hẹn trước nên không thể vào gặp tổng tài chúng tôi được!”

“Tôi là bạn của tổng tài, anh ấy nhất định sẽ chịu gặp tôi!”- Lục Giai Ngưng nhìn cô thư kí tổng tài, cam đoan nói.

“Thật xin lỗi! Tổng tài chúng tôi đã cố ý ra chỉ thị không tiếp bất kì aikhông hẹn trước, đặc biệt là phụ nữ!” Cô thư kí lặp lại nguyên những gìtổng tài đã nói.

Lúc trước scandal giữa tổng tài và nữ minh tinhKỳ Kỳ xôn xao một thời, cho nên lúc Kỳ Kỳ tiểu thư đến đây nói muốn gặptổng tài thì cô đã liền ngay lập tức cho Kỳ Kỳ tiểu thư kia lên lầu. Kết quả, cô thiếu chút nữa là bị đuổi việc, cho nên không thể chủ quan,việc quan trọng nhất vẫn là bảo trụ công việc hiện tại.

Một lần giáo huấn đủ để cô không dám chủ quan tái phạm sai lầm lần thứ hai.

“A…”

Tiểu Ngưng trơ mắt nhìn thang máy, thất vọng nói: “Xin lỗi đã quấy rầy!” Sau khi nói xong, cô xoay người định bước ra khỏi văn phòng đại sảnh.

Cô vừa quay đầu thì đập ngay vào mắt cô chính là một thân hình mặc áo váy kiểu châu Âu quý phá i- Đường phu nhân.

Lấy xuống chiếc kính mát, Hàn Tú cũng không thể bỏ qua cô gái trẻ Lục GiaiNgưng này, mẹ đẻ của cháu trai bà. Dừng bước, đôi môi đỏ mận của bà khẽnói: “Sao cô còn dám đến đây?”

Vừa mới mở miệng thì đã là giọng nói đầy chất vấn, hơn nữa còn mang theo cả sự nén giận tích tụ.

Tiểu Ngưng vô thức lui về phía sau vài bước, khó xử cúi đầu: “Cháu….Cháu…cóchuyện muốn tìm anh ấy!” Đối mặt với người phụ nữ cao quý như Đường phunhân, Tiểu Ngưng không khỏi sợ hãi, chống đỡ không nổi.

Hàn Túđánh giá cô từ trên xuống dưới vài giây sau đó mới lạnh lùng phát ratiếng nói: “Lục tiểu thư, cô đi theo tôi! Tôi có chuyện muốn nói vớicô.”

Chương 213

“Lên xe đi!” Hàn Tú ngồi yên vị trên chiếc Rolls-Royce rồi mới chỉ vàoghế đối diện trong khoang xe rộng rãi, sau đó cũng chẳng thèm để ý đếnTiểu Ngưng, hướng đầu nhìn ra bên ngoài cửa.

Đứng ở ngoài cửa xe, Tiểu Ngưng lại nuốt từng ngụm nước bọt sau đó chậm rãi ngồi vào trong xe.

Không biết là bởi vì Hàn Tú, một thân khí chất cao quý khiến cô khiếp sợ haylà bởi vì bà là bà nội con trai cô, mẹ Đường Hạo mà cô không dám nghĩ sẽ kháng cự mệnh lệnh của bà.

Tiểu Ngưng còn chưa có ngồi vững vàng, Hàn Tú liền đã lệnh cho tài xế lái xe rời đi.

Đợi cho xe chạy ra khỏi sảnh lớn của tập đoàn Đường Thị, Hàn Tú mới đem ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài đặt lên trên khuôn mặt Tiểu Ngưng: “Cô cònchưa có đi sao? Hay là vẫn muốn dây dưa cùng Hạo, có phải không?! Tôithật sự thất vọng về cô!”

Tiểu Ngưng cúi đầu, nhẹ giọng đáp lại: “Thực xin lỗi!”

“Không cần! Người cô nên nói lời xin lỗi không phải là tôi mà là mẹ của cô mới đúng! Nếu mẹ cô biết cô làm tình nhân của một người đàn ông đã có hônthê, tôi nghĩ chắc bà ấy sẽ rất đau lòng!” Trong mắt Hàn Tú tràn đầy sựkhông vừa ý với Tiểu Ngưng.

Tiểu Ngưng không nói tiếng nào, lặngyên nghe Hàn Tú quở trách. Nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt rơixuống trên áo, rồi trên cả váy của cô.

“Cô không có gì để biệnbạch cho mình sao? Cô bây giờ còn dám công khai đến công ty gặp Hạo, cóbiết như vậy sẽ ảnh hưởng đến nó, đến cả tập đoàn Đường thị như thế nàokhông? Mặt cô càng lúc càng dày rồi đấy!” Hàn Tú khống chế không nổi nói ra những lời nói nặng nề. Lúc bà nhìn thấy cô xuất hiện ở đại sảnh công ty thì đã vô cùng lo lắng rồi.

Bây giờ vốn dĩ quan hệ giữa Đường Hạo và Tiền Lỵ Nhi đang rất căng thẳng, nếu hôm nay chuyện Lục GiaiNgưng đến công ty tìm Đường Hạo bị người Tiền gia biết được, thì đó sẽlà một cái cớ quá tốt để họ có cơ hội trách cứ.

Chuyện Đường Hạokết hôn cùng Tiền Lỵ Nhi không thể hủy bỏ. Bà không muốn con trai mìnhlưu lại ấn tượng xấu trong mắt vợ chưa cưới của nó.

Nước mắt Tiểu Ngưng lại càng rơi nhiều hơn, mang theo nghẹn ngào, ở trong lòng côkhông ngừng giải thích. Cô không nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, chỉ là,trong chút thời gian ngắn ngủi còn lại này, cô chỉ muốn được nhìn thấyhắn nhiều hơn. Sau này, cô sẽ không còn cơ hội được gặp hắn nữa.

Cho dù biết, sau này hắn sẽ là chồng của một người con gái khác.

Tiểu Ngưng cắn chặt cánh môi của mình, một hương vị chua xót lan tràn trongcuống họng cô, khiến cô khống chế không nổi mà phát ra những tiếng nứcnở qua khẽ môi run run.

Nhìn bộ dạng khóc lóc của cô, Hàn Tú cũng cảm thấy không đành lòng. Nhưng không thể chỉ vì nhìn thấy cô khóc màbỏ qua sai lầm kia: “Tôi vẫn chỉ có mấy lời nói với cô như vậy! Cô đitheo Hạo kết cục sẽ vẫn là thê thảm! Lục tiểu thư, tôi nhắc nhở cô, côbé lọ lem chỉ là câu chuyện cô tích xa xưa, hiện thực khắc nghiệt này sẽ không bao giờ có chuyện đó!”

Tiểu Ngưng gật mạnh đầu, mang theo âm mũi, nghẹn ngào nói: “Cháu ….hiểu! Cháu…biết …rõ..!”

“Cô và Hạo cách biệt quá xa! Chưa kể đến địa vị, xuất thân, ngay cả chuyệnhọc hành cô cũng chưa được hết cấp cao trung. Hai người có bao nhiêuđiểm bất đồng? Hiện tại chưa có vấn đề gì lớn phát sinh giữa hai người,đó cũng chỉ là bởi vì Hạo đang trong giai đoạn tình cảm mãnh liệt. Nhưng cô đã suy nghĩ chưa, một khi tình cảm mãnh liệt đó chấm dứt, nó sẽchẳng chút lưu tình mà đá văng cô đi!”

Vốn đã quá tự ti lại bịnói như vậy, Tiểu Ngưng lại càng cảm thấy mình cái gì cũng sai: “Đườngphu nhân, cháu hiểu được! Cháu hiểu rõ mà, vậy nên xin bác đừng nóinhững lời nhục nhà cháu như vậy nữa! Cháu nhất định sẽ rời khỏi ĐườngHạo!”

Hàn Tú liếc nhìn cô một cái, thở dài một hơi nói ra: “Hyvọng lần này cô không có gạt tôi! Cô ngàn vạn lần đừng phá hỏng hạnhphúc của người khác! Không phải của mình có chiếm cũng không được!”

“Không! Sẽ không! Cháu nhất định sẽ rời khỏi Đường Hạo!” Tiểu Ngưng nâng cao gò má đầy nước mắt cam đoan nói.

Đúng vậy! Cô biết rõ bản thân mình không xứng đáng với hắn! Về điểm này, cô rõ ràng hơn hết thảy.

******************************

“Hạo! Anh xem, em mặc váy này có đẹp không?” Đó là bộ váy trước kia Đường Hạo mua cho cô nhưng cô chưa mặc bao giờ.

Phụt!

Một chai rượu vang đỏ được bật nắp. Chất lỏng màu đỏ xinh đẹp, quyến rũ đang đưowjc rót vào hai chiếc ly thủy tinh thân dài.

Tiểu Ngưng khẩn trương, nuốt nước bọt, rất nhanh đem một thứ bột màu trắng bỏ vào trong ly rượu, nhẹ nhàng lay động.

Người đàn ông nửa nằm ở phía xa kia chợt gọi to: “Ngưng! Đang làm cái gì vậy? Nhanh lên!”

“A! Được rồi, đừng vội,em tới ngay!” Tiểu Ngưng bưng ly rượu, nở nụ cườikiều mị đã luyện tập bao nhiêu lần, chậm rãi hướng đến chỗ hắn.

Chương 214

Nhìn cô đi tới, Đường Hạo từ trên trên giường lớn ngồi dậy. Hai tay hắn duỗi ra ôm lấy eo cô, đem cô ôm sát bên mình.

“A..!” Tiểu Ngưng kinh hô lên một tiếng, trong nháy mắt cô đã ngồi cạnh hắn.

“Ưm! Hôm nay em làm sao vậy? Vui vẻ như vậy là có chuyện gì rất tốt haysao?” Đường Hạo cảm thấy hôm nay cô có gì đó rất khác lạ, tuy nhiên haingười đã trải qua bao lần thân mật, đều là hắn chủ động bắt đầu, còn côthì chỉ hùa theo sao. Tình cảm mãnh liệt nãy giờ, cô đều chủ động phốihợp với hắn, điều này chưa từng có bao giờ, nếu có cũng chỉ là sau khicô mất đi lý trí mới hùa theo hắn.

Vì che dấu sự căng thẳng củamình, cô chủ động dâng đôi môi, dán chặt lên đôi môi đỏ mọng của hắn,nhẹ nhàng cắn cắn: “Ha ha, hôm nay em được giáo viên khen ngợi. Cô giáonói em rất có năng khiếu, học rất nhanh!” Cô bịa chuyện, tìm lấy một cái cớ lấp liếm.

Bàn tay to lớn của Đường Hạo lại bắt đầu chu dutrên vùng thân thể mềm mại của cô, thăm dò vùng tuyết ru, nhẹ nhàng chơi đùa trước ngực cô. Hắn câu dẫn khóe môi, cười tà, chỉ nói: “Anh biết em rất thông minh, học cái gì cũng nhanh hơn so với những người khác!”

Cầm lấy hai rượu, Tiểu Ngưng hiếu kỳ thay đổi sắc mặt hỏi một cách đơn thuần: “Cái gì? Em học nhanh cái gì?”

Môi của hắn ghé sát bên tai cô, phả ra một luồng khí nóng, nhẹ giọng nói:“Anh cũng không ngờ em lại học nhanh một số việc như vậy!”

Trêngương mặt Tiểu Ngưng lại hiện lại sự nồng nhiệt, hung hăng, liếc mắtnhìn hắn một cái: “Đáng ghét!” Rất nhanh đưa ly rượu bên tay trái chohắn, còn ly tay phải thì đưa đến môi mình: “Hạo, để ăn mừng em được côgiáo khen ngợi, chúng ta cùng cạn ly nhé!”

Hắn nhếch mi, gật đầu: “Được!” Kỳ thật, nhìn cô đã đạt được chút ít thành tựu tròng lĩnh vựcchuyên nghiệp của chuyên viên trang điểm, được khen ngợi, hắn cũng cảmthấy mừng thay cho cô.

Tiểu Ngưng nâng ly, chạm vào chiếc ly tinh xảo trong tay hắn. Tiếng thủy tinh va chạm vào nhau, ‘tinh’ một tiếng thanh lảnh.

Đường Hạo đem toàn bộ rượu trong ly đổ hết vào trong miệng mình. Tiểu Ngưngbất ngờ, không kịp đề phòng đã bị hắn nâng cằm lên. Môi của hắn chuẩnxác áp lên môi cô.

“Ưm….” Tiểu Ngưng mở to mắt, đầu loạng choang: “Ưm…”

Đường Hạo đem toàn bộ rượu trong miệng mình truyền sang miệng cô, buộc cô đem toàn bộ rượu đó nuốt xuống, rồi mới phóng thích đôi môi của cô: “Ha haha, thế nào? Uống rượu như vậy mới đúng?”

Sắc mặt càng lúc càng đỏ, Tiểu Ngưng vừa tức vừa giận nói: “Anh thật là….Sao lại làm như vậy?”

“Như vậy mới có tình thú, cô bé ngốc!” Hắn nhéo mũi cô, quyền chủ động mộtmực nằm hoàn toàn trên người cô, cho nên hắn cảm giác không thích ứngmới đem toàn bộ rượu mớm cho cô.

“Em cũng muốn làm!” Nói xong,cô nhìn hắn, đôi gò má trùng xuống, mắt càng thêm mở to, đôi lông minhư hai chiếc lá liễu. Bộ dạng của cô khiến hắn ngứa ngáy.

Tráitim căng thẳng nhảy lên, Tiểu Ngưng đem toàn bộ rượu trong ly của mìnhđổ vào trong miệng. Đôi môi nhỏ nhắn của cô mím chặt vươn tới, chậm rãihôn lên môi của hắn.

Học theo phương thức của hắn, nắm bắt lấygương mặt hắn, làm cho hắn phải mở hai hàm răng ra, cô đem toàn bộ rượutrong miệng mình đẩy vào miệng hắn. Lập tức, cô thổi một luồng khí nóngvào, xác đinh rượu đã được hắn uống hết, thì cô mới ngẩng đầu lên, buông môi hắn ra.

“Xem ra không chỉ học nhanh mà còn biết cách sángtạo thêm cái mới. Biết thổi thêm khí vào nữa cơ đấy!” Hắn cười yếu ớt,sau đó đem cô đặt ngang giường lớn.

Đôi mắt xinh đẹp mở to mang theo ngượng ngùng chậm rãi nhắm lại, gò má nhô lên, chờ đợi một việc phải đến.

Lúc này sự khô nóng của bản thân hun thúc Đường Hạo nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người của cô.

“Ưm…!” Khi tay hắn lơ đãng đụng vào, cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên nhẹ.

Nhìn cô gái đã bị mình cởi bỏ hoàn toàn, Đường Hạo nhẹ nhàng dừng lại trênvùng ngực đẫy đà của cô, nhỏ giọng phàn nàn: “Ngưng! Hôm nay muốn tôisao? Sẽ không phải chỉ làm có thế này thôi chứ?”

Tiểu Ngưng trợn to mắt, con ngươi thủy tinh xấu hổ nhìn hắn, nghẹn lời: “Em…”

“Tôi thích em nói ‘ừ’ hơn!” Hắn lôi kéo cánh tay cô, làm cho cô ngồi dậy.

Tiểu Ngưng tay chân luống cuống, một tay che lấy bộ ngực trần của mình, ngu ngơ hỏi hắn: “Thế em nên làm như thế nào?”

Hắn quỳ gối trước người cô, môi nhẹ nhàng đặt lên môi cô: “Em nói thử xem!”

Mặc dù hắn không có nói rõ, nhưng Tiểu Ngưng lại hiểu được hắn ý hắn muốn nói là gì.

Cô ngượng ngùng rũ mi xuống, khép đôi mắt mình lại. Chậm rãi quỳ gối trước hắn, lôi ra cự vật dương cương của hắn, nhất trụ kinh thiên, cô sợ hãiđến mức quên luôn cả hô hấp.

“Sợ ư?”Hắn quan tâm hỏi, nhưng lại muốn cô dùng miệng để thỏa mãn hắn.

Cô thành thật gật đầu, mái tóc dài rũ xuống, hai tay cô vỗ về chơi đùa với nam căn cực đại của hắn. Động tác ngốc nghếch nhưng lại làm cho hắnthoải mái, trong lòng cũng dấy lên cảm giác tương đối thỏa mãn.

Cô chậm rãi ngậm lấy nam căn của hắn, trực tiếp ngậm sâu đến tận cổ họng, làm cho miệng cô nhô lên cao thấp động đậy.

Hắn hài lòng hưng phấn muốn phòng thích dục vọng trong cơ thể mình, nhưnghắn cưỡng chế nhịn xuống: “Đủ rồi! Buông anh ra!” Có lẽ hôm nay do côchủ động đến mức thái quá làm cho hắn có chút không khống chế được cảmxúc của mình.

Đáng chết! Hắn sợ, hắn mà còn ở trong miệng cô nữa thì chắc không khống chế nổi bản thân mình nữa.

Cô buông hắn ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn: “Em làm không tốt sao?”

“Em làm rất tốt! Rất được! Giờ đến lượt anh nhé, cho em thoải mái!”

Hắn đem cô đẩy mạnh xuống giường. Kiều nộn của cô phập phồng trắng tuyết hiện lên hoàn toàn trước mắt hắn.

Hắn kéo phanh hai chân cô ra, ánh mắt liệt hỏa hừng hực như thiêu như đốt,nhìn thẳng vào nơi u cốc của cô. Đầu ngón tay thô ráp chạm đến bãi cỏthần bí.

Cô cảm thấy có một luồng điện từng đợt chạy trong cơ thể mình, cuối cùng theo từng cử động của hắn mà xuyên qua cơ thể cô.

Khuôn mặt cô màu hồng, toàn bộ cơ thể cũng ửng hồng một cách huyền ảo.

Hắn công kích giữa hai chân cô, tìm được một giọt nước hồng như mộng thịt nhẹ nhàng kéo lấy.

Cả người cô choáng một cái, thật sâu.

Khi cô bắt đầu kêu lên những tiếng nỉ non, hắn rốt cuộc cũng không chờ được nữa mà thẳng tắp xuyên qua cơ thể của cô.

……..

Nhìn người bên cạnh ngủ say, Tiểu Ngưng mới nhấc cánh tay to lớn của hắnđang đặt trên ngực cô ra. Sau đó, cô mặc nhanh quần áo của mình, lấy túi hành lý đã sắp xếp trước cất trong tủ áo.

Nhìn hắn, nước mắtkhông khống chế nổi lại rơi ra chỉ trong tích tắc, : “Hạo! Đừng tráchem! Em làm thế này đều là việc tốt đối với cả hai chúng ta! Đừng tìm em, ngàn vạn lần đừng có tìm! Em sẽ luôn yêu anh, chỉ yêu một mình anhthôi!”

Nói xong, Tiểu Ngưng lau nước mắt, rời khỏi phòng.

Hôm nay, cô cố ý bảo mọi người nên đi nghỉ sớm, cho nên sẽ không ai biết cô rời đi lúc này.

Chương 215

Kỳ thật, cô đã làm một kế nhỏ tự bỏ thuốc vào ly rượu mình sẽ uống, đưa ly không có thuốc cho hắn.

Trước đó cô cũng ngập tràn sợ hãi, lo lắng nếu hắn yêu cầu tráo ly của haingười, như vậy vừa vặn hắn sẽ cầm đúng ly có bỏ thuốc. Còn nếu như không có, cô sẽ tự dâng rượu bằng miệng mình cho hắn uống.

Và cô đã làm đúng như vậy. Quả nhiên hắn thuận lợi uống rượu rồi ngủ say. Cô thật sự đã thành công trong việc đánh thuốc mê hắn.

Ban đêm, cơn gió to cho dù thổi bay những giọt nước mắt của cô nhưng khôngthể nào cuốn đi cơn đau tê tái trong lòng. Cô cắn chặt môi, đẩy cửachính của biệt thự. Quả nhiên, cách đó khoảng ba mươi thước có một chiếc xe con đang đỗ.

Tiểu Ngưng nhìn lại ngôi biệt thự mình đã từngsống qua hai lần. Buổi tối, dưới ánh đèn mờ ảo, càng làm nổi bật lên một tòa thành xinh đẹp, lung linh như trong truyện cổ.

Đúng vậy! Cổ tích mãi mãi là cổ tích, trong hiện thực này, câu chuyện của cô không thể nào có kết thúc như trong cổ tích được.

Tiểu Ngưng cố gắng kiềm chế cơn xúc động, chạy nhanh tới chiếc xe con xa xa cách đó.

Khi cô vừa chạy đến, còn chưa kip nhìn vào trong xe, cửa đã bật mở: “Saolại chậm như vậy?” Ngồi ở vị trí lái xe, Tiền Lỵ Nhi thúc giục nói, vẻmặt có vẻ không bình tĩnh.

Lúc này, cô ta hoàn toàn thay đổiphong cách ăn mặc so với lúc trước. Không trang điểm cầu kỳ, mái tócxoăn dài được búi lên gọn gàng ở sau gáy, trên đầu có đội một chiếc mũlưỡi trai.

Bất quá, mặc kệ cô ta ăn mặc sang trong quý phái haychỉ là đồ bình thường như lúc này, Tiểu Ngưng ngồi bên cạnh cũng cảmthấy mình không sánh kịp.

Ánh mắt ưu thương của Tiểu Ngưng dịchchuyển từ trên người cô ta sang phía cửa sổ. Một túi hành lý không lớnđặt ở trên, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Tiểu Ngưng quay lại hỏiTiền Lỵ Nhi: “Hộ chiếu của tôi đâu? Cả vé máy bay nữa!”

Giữa trưa hôm qua, cô nhận được điện thoại của Tiền Lỵ Nhi. Cô ta đã chuẩn bịxong xuối tất cả mọi thứ cho cô, chỉ cần cô buổi tối hôm nay ra ngoài là được, cô ta sẽ đến đón.

“Ừ! Tôi đã chuẩn bị xong, lát sẽ đưa cho cô! Bây giờ chúng ta cần phải đi trước đã! Nhanh thôi!” Tiền Lỵ Nhinhìn về phía trước, đôi mắt đen sắc xảo nhưng đồng thời lại có một tiagian ác.

Đèn xe bật lên, chiếc xe chạy theo hướng ngược lại vớibiệt thự. Tiền Lỵ Nhi chỉ tập trung lái xe, không hề ‘khóc lóc kể lể’,châm chọc hay giở giọng ‘giảng dạy’ với Tiểu Ngưng.

Trong xe, không khí trầm mặc khiến cho Tiểu Ngưng lâm vào một hồi suy nghĩ.

Nhìn cảnh vật quen thuộc càng lúc càng xa, trong lòng Tiểu Ngưng lại càng lúc càng không nỡ rời bỏ.

Những hình ảnh Đường Hạo yêu thương, sủng nịnh cô cứ dần hiện càng lúc càngnhiều, nước mắt cô không ngừng rơi, trong lòng như bị níu chặt, đau đớn.

“Tôi chỉ hôn một mình em. Trong lúc này, tôi chỉ biết hôn một mình em thôi, trong lúc này…..!”

Ngày đó, hết thảy hắn nói, hắn làm đều là vì cô. Nhưng điểu hắn nói lúc đóchỉ thoáng qua, nhưng bây giờ lại vang lên rõ rệt bên tai cô. Chỗ đó rất bẩn, nếu không phải là yêu thì hắn sẽ không làm đến mức độ đó, còn mang theo biểu lộ hạnh phúc hôn lên môi cô.

Xe càng lúc càng chạy xabiệt thự, cô càng lúc càng cảm thấy Đường Hạo đối với mình là yêu thậtlòng. Không có chuyện gì có thể đặc biệt chứng minh, nhưng ngày thường,cùng hắn sinh hoạt, hắn đối xử với cô lại là loại quan hệ đó. Hắn chămsóc, coi cô như là người hắn yêu mến, ánh mắt hắn nhìn cô cũng đã thayđổi nhiều….

“Mẹ! Con rất thích cảm giác hiện giờ, có mẹ, có ba!Hì Hi, một nhà ba người đẩy đủ cùng sinh hoạt một chỗ! Mẹ , con thấy barất yêu mẹ!”

“Phải không? Con chỉ là một đứa trẻ, làm sao hiểu được chuyện của người lớn!”

“Thật mà! Con không hiểu nhiều chuyện, nhưng con nhận ra ba rất yêu mẹ, mẹnhất định phải tin con! Đúng rồi, nếu ba không yêu mẹ thì làm sao có thể hứa chắc với con sẽ sinh một em trai hay em gái để con chơi cùng! Connghe bà nội và bà dì nói, bởi vì thân thể bà nội không khỏe cho nên mớichỉ sinh được một mình ba, ông nội cho dù thích trẻ con nhưng vì chỉ yêu một mình bà nội cho nên mới không sinh thêm nữa. Họ nói đàn ông contrai chỉ sinh con với người phụ nữ mà mình thích thôi!”

Những lời nói của Dương Dương ngày đó lại văng vẳng bên tai cô. Những câu kia làm lòng cô cảm thấy thật chua xót. Đúng vậy! Nếu Đường Hạo không yêuthương cô thì làm sao có thể để cho cô sinh con được?

Hắn khôngphải không ý thức được trách nhiệm của một người đàn ông. Hắn sẽ khôngđể con mình trở thành những đứa con riêng ngoài giá thú.

Nhữngngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy vạt áo trước ngực. Ngăn không được, một sự kích động đột nhiên hình thành trong ngực cô. Chậm rãi hình thànhmột câu: Đường Hạo yêu mình! Đường Hạo yêu mình!

Đúng vậy! Hắn từ trước đến nay vốn là con người kiêu ngạo, tự đại thì làm sao có thể mởmiệng tự mình nói ba chữ anh yêu em với cô. Nhưng không nói đâu phải làhắn không thương cô, hắn muốn dùng hành động để chứng minh cho tình cảm.

Hai hàng nước mắt mang theo hương vị mặn mặn chảy xuống, mâu thuẫn hiện rõ trên khuôn mặt hoàn mỹ của cô.

Cô muốn đánh cuộc một lần. Nếu hắn thật sự yêu cô, vậy thì một nhà ba người bọn họ có thể đoàn tụ được rồi.

Nghĩ đến cảnh một nhà ba người sống vui vẻ hạnh phúc cùng nhau, lông mày cô càng ngày càng căng ra cho cô gấp đôi dũng khí.

Không có tri thức, cô có thể cố gắng học tập. Trước đây, thành tích học tậpcủa cô trong trường không có tệ, cô không phải không muốn học mà làkhông có cơ hội đến trường thôi.

Cô yêu Đường Hạo cũng không phải là bởi vì hắn là thiếu gia nhà giàu mà chỉ đơn giản hắn là Đường Hạo, là cha của con cô.

“A! Đến rồi” Giọng nói của Tiền Lỵ Nhi kéo Tiểu Ngưng đang chìm đắm trongsuy nghĩ trở về. Cô theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa xe. Hai người đã đến chỗ để xe của một khách sạn

Tiểu Ngưng không ngừng nổi lêntâm lý hoảng sợ, đề phòng nhìn cô gái đối diện: “Tiền tiểu thư, hộ chiếu của tôi đâu? Tại sao cô lại đưa tôi đến chỗ này?”

Tiền Lỵ Nhi vỗ vỗ quần áo trên người, cười yếu ớt nói: “Ừ! Được rồi! Mười giờ sáng mai khi ra sân bay tôi sẽ đưa, còn đêm nay hãy ngủ tạm ở đây!”

“Không cần! Làm phiền cô, tôi đến sân bay ngồi chờ cũng được!” Tiểu Ngưng cảmthấy thật kỳ quặc, vươn tay yêu cầu lấy thẻ chứng minh: “Tiền tiểu thư,cô đưa thẻ chứng minh cho tôi được không?”

“Cô gấp làm gì? Tôigiữ thứ đó thì có lợi gì cho tôi đâu! Ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng maitôi đưa liền cho cô!” Tiền Lỵ Nhi không kiên nhẫn nói, đôi mắt lóe lêntai hung ác.

Tiểu Ngưng sợ hãi, lui về phía sau vài bước: “Tiềntiểu thư, tôi phải đi, có một thứ quan trọng gửi ở chỗ một người bạn,sáng mai chúng ta gặp lại ở trên phi trường!”

Không! Cô không muốn rời đi nữa! Cô phải trở về bên cạnh Đường Hạo.

Ngay trong khoảnh khắc này Tiểu Ngưng thấy tại sao bản thân mình lại ngu ngốc đến thế, đi tin tưởng cô gái trước mặt.

“Cô nghĩ mình sẽ có thể đi dễ dàng hay sao?” Tiền Ly Nhi cười ác ý, mắt nhướn lên với người đằng sau Tiểu Ngưng.

Chương 216

Xoay người định bỏ chạy, nhưng toàn thân Tiểu Ngưng cứng đờ, cánh môi run rẩy: “ Các người… Các người muốn làm gì?”

Không biết từ lúc nào ở phía sau lưng Tiểu Ngưng đã xuất hiện hai gã đàn ôngto con, có vẻ lưu manh. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiểu Ngưng cực kỳhèn mọn và bỉ ổi. Không trả lời câu hỏi của Tiểu Ngưng, bọn chúng nhanhchóng chế trụ hai tay cô, một tên dùng tay bóp lấy cổ cô.

TiểuNgưng cảm thấy cổ tay bị giữ chặt, liều mạng giãy dụa, kêu lớn: “Cứuvới! Cứu mạng!….Ưm…ư…ư….” Đang sắp kêu đến tiếng ‘cứu mạng!’ thứ ba thìmột chiếc khăn bông màu trắng đã được nhét vào trong miệng cô.

Vài giây sau, cô không còn giãy dụa nữa, đầu rủ xuống một bên.

“ Đem cô ta kéo vào nhanh lên!” Tiền Lỵ Nhi thấp giọng ra lệnh, chỉ về phía khách sạn phía trước.

Ngay sau đó, hai gã đàn ông giữ chặt lấy người Tiểu Ngưng, đi theo một đoàn người, hấp tấp tiến vào trong khách sạn.

Trong cơn hôn mê, Tiểu Ngưng bị hai tên đó ném lên chiếc giướng lớn, hoàn toàn không nhúc nhích.

“ Oa! Thật là xinh đẹp nha! Chơi sẽ rất sướng đây!” Một trong hai tên đàn ông vừa nhìn Tiểu Ngưng vừa chảy nước miếng ròng ròng, không ngừngsuýt xoa.

Một người đàn ông khác nhìn cô gái thuê bọn họ, nhíulông mày, uể oải hỏi: “ Tiểu thư xinh đẹp, có muốn cùng đi hay không?Mọi người chơi cùng mới sướng!”

“ Biến!!” Tiền Ly Nhi nhìn bàntay xấu xí đang vuốt ve ngực mình, vẻ mặt chán ghét: “ Bằng loại đàn ông như các người mà cũng dám động đến bổn tiểu thư sao? Nói cho các ngườibiết, các người chỉ xứng chơi loại đàn bà này! Hôm nay cô ta để cho các hưởng hưởng dụng, sau khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ đưa số tiền còn lại cho các người!”

“ Ha ha , người đẹp quả nhiên kiêu ngạo! Kỳthật là do cô chưa hưởng qua tư vị của anh em chúng tôi thôi, nếu như cô hưởng qua….hì hì, chắc chắn mỗi ngày đến nói muốn chúng tôi đến chếtđấy chứ!” Người đàn ông vẫn cố vuốt ve, không phục nói. “Phụ nữ nếu cởihết quần áo ra không phải cũng đều giống nhau hay sao? Còn ra vẻ caongạo phân cấp cái gì ?”

“ Đê tiện! Cút đi…” Tiền Lỵ Nhi tức giậnhô lên, sau đó chỉ vào Lục Giai Ngưng đang nằm trên giường, “ Các ngườichừng nào thì bắt đầu làm việc? Nếu không làm, tôi sẽ tìm người khác…”

“ Đừng ! Bây giờ bắt đầu liền….” Một người đàn ông trèo lên giường, vuốt ve thân thể cách mọt lớp quần áo của Tiểu Ngưng.

Tiền Lỵ Nhi lấy chứng minh thư, hộ chiếu của Lục Giai Ngưng từ trong túixách ra, còn có mấy túi màu trắng vứt xuống bên cạnh. Cô ta mỉm cườitrông cực kỳ đáng sợ.

“ Đến lúc đó các người phải nói thật hay, nói thật rõ cho tôi! Tôi sẽ cho các người thêm tiền thưởng!”

Hừ! Để cho cô gái này xuất ngoại sao? Thật là hay nói đùa. Mục đích của côkhông phải là khiến cho Lục Giai Ngưng tránh xa khỏi Đường Hạo, làm nhưvậy chỉ khiến Đường Hạo nhớ mãi không quên cô ta thôi. Điều cô cần chính là phải làm cho Đường Hạo triệt để mất hết hy vọng đối với Lục GiaiNgưng, không bao giờ muốn gặp cô ta nữa!

Mà làm cho cô ta bị người đàn ông khác đùa bỡn, chắc chắn Đường Hạo sẽ không bao giờ muốn cô ta nữa.

“ Ha ha ha, tốt lắm…..” Một người đàn ông khác đi cùng Tiền Lỵ Nhi rờiphòng. Loại chuyện này đương nhiên phải có một người đi cùng, bằng không hai anh em đều bị bắt thì ai sẽ đi lấy tiền?

Người đàn ông ở lại thì hưng phấn đứng thẳng. Nhấc cao làn váy của Tiểu Ngưng, khi nhìnthấy vùng giữa hai chân trắng như tuyết của cô thì hưng phấn kêu lên: “Oa..! Dáng người thật sự là tuyệt quá! Chân đẹp ghê! Hàng tốt như vậyđâu có thể một ngụm mà ăn hết! Nhất định phải chậm rãi, từ từ chơi chođến mất hồn thì thôi!”

Đang lúc hắn đè thấp đầu, chuẩn bị hôn môi xuống thân dưới giữa hai bắp đùi trắng tuyết của Tiểu Ngưng thì…

“ Rầm ! Rầm ! Rầm- Cảnh sát đây, mau mở cửa!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một phụ nữ. “ Nhanh mở cửa ra!”

Người đàn ông trên giường tức giận hô: “ Chưa xong, đừng gõ nữa!” Hắn lậptức nhảy xuống giường, mặc lại quần: “ Mẹ nói, con điếm thối, dám lừagạt ! Không phải đã nói cho chúng ta từ từ chơi xong mới báo cảnh sátsao? Chết tiệt, còn chưa bắt đầu mà cảnh sát đã tới! Để lại đàn bà chochúng ta, còn không cho vui vẻ!”

Gã đàn ông vừa mở cửa phòng, hai cảnh sát đưa ra giấy chứng nhận: “ Chúng tôi là cảnh sát khu vực này!Vừa mới nhận được tin báo có người ở nơi này tiến hành giao dịch phạmpháp!”

Gã đàn ông nhún vai, ngả ngớn nói: “ Người đẹp cảnh sát! Muốn hay không mà lại chăm chú nhìn như vậy? Chúng tôi ở đây là đang vui vẻ sảng khoái, sao lại có chuyện giao dịch phạm pháp được? Cô không lêngiường ngủ với chống cô được hay sao?”

“ Im đi, A Tam! Anhhôm nay lại là…. Hôm trước mới bị bắt tạm giam, hôm nay lại không thànhthật khai báo!” Nữ cảnh sát tựa hồ rất quen với người đàn ông này, không khó nhận ra bởi vì hắn ta là ‘khách quen’ của sở cảnh sát. Nữ cảnh sátnói với người đồng sự bên cạnh: “ Cậu mang cô gái trên giường đi, chúngta quay về sở cảnh sát!”

Tiềng cãi nhau khiến Tiểu Ngưng mơ màngtỉnh lại, mở to mắt. Cô còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấybên tai có người hô lên:

“ Trong này có hàng cấm!”

“ Thuốc phiện sao? Tịch thu lại, giải tất cả đi!”

“ Rõ!”

Đại não còn trống rỗng, chưa hiểu là đang diễn ra chuyện gì, Tiểu Ngưng chỉ cảm thấy có ai đó mạnh mẽ kéo cô đi, lôi ra phía cửa.

Đến trướcsở cảnh sát, đầu óc Tiểu Ngưng lập tức hoàn toàn tỉnh táo trở lại, côngồi yên trên chiếc ghế trong phòng thẩm vấn, đối với các câu hỏi nàocủa vị cảnh sát cũng lắc đầu:

“ Không! Tôi không có..”

“ Tôi không có bán thuốc phiện….!”

“ Tôi không có hút thuốc phiện!….”

“ Tôi không buôn bán thuốc phiện….”

Vị cảnh sát điều tra liên tục lên án nói cô buôn bán, sử dụng và vậnchuyển thuốc phiện. Từng tội danh này cũng làm cho Tiểu Ngưng choángváng đầu óc, sợ tới mức toàn thân run run: “ Nếu như cô không buôn bánthuốc phiện thì tại sao lại ở cùng một chỗ với Trần A Tam bị chúng tôibắt được? Nếu như cô không có hút và buôn thuốc thì tại sao những thứnày lại được tìm thấy trên người cô?” Cảnh sát gõ mặt bàn hỏi, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ với Tiểu Ngưng.

Tiểu Ngưng nhắm mắt hồi tường, hai bàn tay gắt gao đan chéo vào nhau. Thật lâu sau, cô mở tomắt, rốt cuộc cũng đã suy nghĩ sự tình lại từ đầu đến cuối: “ Cảnh sát,tôi bị oan! Có người hãm hại tôi!”

“ Ai? Là ai hãm hại cô?”

“ Tiền Lỵ Nhi! Chính Tiền Lỵ Nhi hãm hại tôi! Tôi bị cô ta đưa đến kháchsạn bằng ô tô, sau đó bị người ta đánh thuốc mê, những chuyện sau đó thì tôi nhớ không rõ…..”Tiểu Ngưng lắc đầu thật mạnh, cô không dám tin Tiền Lỵ Nhi lại hiểm ác như vậy.

“ Tiểu thư, cô có bằng chứng gì chứng minh Tiền Ly Nhi đưa cô đến khách sạn đó!” Cảnh sát nhăn đầu lông mày dò hỏi.

Tiểu Ngưng nghĩ ngợi, bất đắc dĩ lắc đầu: “ Không có!”

“ Lục Giai Ngưng tiểu thư, hiện tại cô có quyền giữ im lặng không nói gì. Mỗi câu nói của cô bây giờ đều trở thành bằng chứng ở trên tòa.” Viêncảnh sát trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, điều này khiến cho Tiểu Ngưng biết sự việc ngày càng nghiêm trọng.

Cô sợ hãi đến mức mặt màytrắng bệch, nước mắt lạnh buốt tuôn ra bên ngoài không khống chế nổi: “ Không! Anh cảnh sát! Tôi không có bán, không có hút thuốc phiện! Tôithật sự không có mà! Tôi không muốn ngồi tù!”

Đúng lúc này, Trần A Tam từ trong một phòng thẩm vấn khác bước ra ngoài.

Dựa theo trí nhớ lúc trước của mình, Tiểu Ngưng biết đây chính là người lúc trước đánh thuốc mê mình. Vừa khóc, vừa chạy lên bắt lấy hắn, lôi kéoquần áo của hắn, không cho hắn đi: “ Chính là anh! Chính anh đã đánhthuốc mê tôi! Anh mau giải thích với cảnh sát chính anh là kẻ đã lôi tôi vào trong khách sạn!”

Chương 217

Tiểu Ngưng nức nở ngồi trên ghế đợi Đường Hạo. Trong lòng cô đang cực kì sợ hãi.

Lúc trước, cảnh sát đã thẩm vấn Trần A Tam. Họ nói hắn đã khai rằng khônghề cùng cô có giao dịch bất hợp pháp nào. Cảnh sát cũng đã tiến hànhkiểm tra lại. Còn về chuyện tình cảm, hắn không nói rõ chi tiết. Cô biết rõ mình chưa bao giờ gặp tên này, mà hắn, không phải là người rõ nhấthay sao?

Sau đó, cảnh sát tiến hành xét nghiệm náu cho cô, xácđịnh cô không hề sử dụng thuốc phiện hay ma túy. Điều cô quan tâm nhấthiện nay chính là liệu bản thân cô có bị người đàn ông kia xâm phạm haykhông?

Nếu có, Tiểu Ngưng chỉ muốn đâm đầu chết đi cho rồi! Cô quá ngu! Quá đần!

Kích động, Tiểu Ngưng giơ tay đập liên tiếp vào đầu mình. Hai mắt cô sửngđỏ, nước mắt thì không ngừng rơi. Hối hận hoang mang cực độ, tự mắngchính mình: Lục Giai Ngưng, thật đáng đời mày! Ai bảo mày ngu ngốc đếnvậy, bị người ta lừa. Mày vẫn không muốn ở bên canh anh ấy, muốn bỏ đicơ mà? Nhưng cuối cùng lại mong đợi anh ấy đến cứu mày sao?

Khicảnh sát muốn khởi tố vụ án, buộc tội cô tàng trữ và buôn bán thuốcphiện, cô đã rất sợ hãi. Và chính lúc đó, cô biết chỉ hắn mới cứu đượccô.

Đường Hạo mặt mày tái nhợt đi vào trong cục cảnh sát. Hắnnhìn người phụ nữ đang khóc nức nở trên băng ghế, gân xanh trên tráncàng nổi rõ.

Cúi đầu, Tiểu Ngưng cảm giác cả người đang bị hàn ý lãnh khốc bao phủ. Ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, cô nhìn hắn.

“Đường Hạo!”Thấp giọng lẩm bẩm gọi tên của hắn, cô đã có biết bao nhiêu là sợhãi, nhưng bây giờ còn sợ hãi hơn khi đối diện cùng hắn. Những giọt nước mắt như chuỗi hạt trân trâu đứt đoạn, thi nhau rơi xuống. Cô đứng dậy,luống cuống chạy về phía hắn.

Mà Đường Hạo thì vẫn lạnh lùng nhìn cô, sắc lạnh như băng. Hắn không thèm nói gì cả, bỏ mặc cô lại rồi rời đi.

Trong nháy mắt, Tiểu Ngưng dừng mọi hành động. Thân thể cứng nhắc đứng đó. Cô đứng yên như pho tượng, trên mặt không chút huyết sắc. Cô lại càng thêm khủng hoảng tinh thần, hắn lại không để ý đến cô. Hắn đang rất giận cô.

“Lục Giai Ngưng! Có người bảo lãnh cho cô, tạm thời cô có thể rời khỏi cụccảnh sát. Nhưng trong thời gian này, tuyệt đối không được xuất ngoại hay ra ngoài thành phố, cảnh sát có thể triệu tập cô bất cứ lúc nào!”Vịcảnh sát trước đó là người thẩm vấn Tiểu Ngưng, quăng một văn kiện đếntrước mặt cô.

Quá kinh hãi, cô nhất thời không có phản ứng, người đứng ngây ra như phỗng, hỏi vị cảnh sát kia: “Tôi có thể đi được rồi sao?”

“Đúng vậy! Ký vào đây là có thể về!” Nam cảnh sát nhún vai nói.

“Cám ơn! Cám ơn!”– Ký nhanh vào chỗ tên mình, Tiểu Ngưng vội vàng tỉnh lại,cúi đầu chào mấy cái rồi chạy ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Đường Hạo!” Cô muốn giải thích mọi chuyện với hắn, để hắn đừng hiểu lầm cô.

Nhưng khi cô đuổi ra ngoài thì đã không còn thấy bóng dáng hắn nữa rồi, chỉthấy vệ sĩ của hắn đứng đó. Cô hỏi: “Anh Lục Phong! Đường Hạo đâu rồi?”

“Thiếu gia đã đi trước rồi! Cậu ấy lệnh cho tôi đưa cô về biệt thự!” Qua nhiều năm, Lục Phong càng trở nên trầm ổn, lãnh mạc.

“A.!” Tiểu Ngưng thất thần nhìn về phía hành lang. Hắn không cho cô cơ hộigiải thích, bất quá cô nhất định phải giải thích với hắn.

**************

Ba ngày liên tiếp, Tiểu Ngưng không thấy Đường Hạo trở về biệt thự. Mà côcũng không biết cảnh sát định xử trí vụ án của cô thế nào. Căng thẳng,sợ hãi, cùng khát vọng muốn gặp hắn khiến trái tim cô như muốn nhảy rakhỏi lồng ngực.

Tối hôm trước, Tiểu Ngưng đã bị quản gia nhắc nhở cô, mỗi ngày 4 giờ sáng phải thức dậy quét dọn toàn bộ biệt thự.

Nói cách khác, cô trở lại là người hầu ở đây.

Đối với yêu cầu này, Tiểu Ngưng cũng không có thấy đau lòng hay tủi thân.Đây là công việc cô muốn làm, một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi hayủy khuất, cô chỉ khát vọng được nhìn thấy hắn. Cô rất nhớ hắn, muốn giải thích với hắn.

Cô muốn rời xa hắn, bất quá cuối cùng lại hối hận muốn trở về, nhưng lại bị Tiền Lỵ Nhị hạ thuốc mê. Tất cả là một cáibẫy Tiền Lỵ Nhi giăng ra từ trước, chỉ chờ cô nhảy vào.

Cô muốngiải thích với hắn. Cô không có tang trữ hay buôn bán thuốc phiện. Tấtcả là do Tiền Lỵ Nhi gây ra. Lục Giai Ngưng lại khổ sở, cắn chặt môi,nước mắt ủy khuất lại rơi xuống.

Cô bất giờ khát vọng mãnh liệtcó người tin tưởng mình. Cô không phải là một người phụ nữ xấu xa nhưcảnh sát vào giới truyền thông nhận định. Cô không có làm những chuyệnkia. Trong lòng cô lại mộ lần nữa kêu rên lên một tiếng lớn.

Trước đây, chưa từng có áp lực, căng thẳng nào khiến cô khổ sở, chán nản nhưlúc này. Cô không biết phải làm như thế nào để bản thân mình yên ổn lạimột chút. Chỉ có ngóng trông, hy vọng hắn trở về, làm cho hắn lắng nghecô giải thích. Cô có quá nhiều điều muốn nói với hắn, những điều nàygiấu ở trong lòng thật là khó chịu.

“Đường Hạo! Anh chừng nào thì trở về? Anh chừng nào thì đến gặp em?” Tiểu Ngưng ngừng việc đang làm, ngã phịch xuống ghế sô pha.

Đôi mắt phủ nước nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn, đồng thời cũng nổi lên ý nghĩ muốn gọi điện thoại cho hắn.

“Đường Hạo! Xin anh… xin anh…anh nhất định phải nghe điện thoại của em!”

Trong lòng Tiểu Ngưng tự cầu nguyện nhiều lần, sau đó mới lấy tất cả dũng khí bấm một số điện thoại quen thuộc.

Tiếng nhạc chờ điện thoại vang lên một hồi lầu, Tiểu Ngưng càng nghe càngthất vọng. Rất lâu sau, khi giai điệu sắp chấm dứt thì có tiếng ngườibên kia bắt máy.

Bất quá, đối phương bên kia cũng không có nói gì. Tất cả chỉ một loại yên lặng đến đáng sợ.

“Hạo! Anh rốt cuộc đã nhận điện thoại của em! Hạo, Anh mau trở về di, em rấtnhớ anh!” Tiểu Ngưng thổn thức, nước mắt nóng hổi kích động tuôn ra chảy đến khóe miệng của cô. Một vị mằn mặn lan xâm nhập vào trong khoangmiệng, nhưng cô cũng chẳng thèm để ý đến những chuyện này bởi cô có quánhiều chuyện phải nói với hắn: “Hạo! Em không có làm những chuyện đó!Tất cả là do Tiền Lỵ Nhi hãm hại em…..”

Trầm mặc một hồi lâu, đầu dây bên kia mới có tiếng nói đáp lại: “Lục Giai Ngưng! Mời cô ăn nóicẩn thận, nói chuyện không có bằng chứng, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!”

Tiểu Ngưng ngừng khóc tức thì, mắt mở to: “Tiền Lỵ Nhi! Cô tạt sao lại hãmhại tôi? Tôi nhất định phải nói hết mọi chuyện cho Hạo nghe!”

“Ha ha ha…! Tôi đâu có làm chuyện gì, một chút cũng không có, sao phải sợcô nói! Tôi tin chắc anh Hạo cũng không có tin lời nói của cô đâu!” Tiền Lỵ Nhi lúc đầu nói bằng giọng vô cùng đắc ý, sau đó cô ta chuyển giọng, đay nghiến, tiếp tục nói: “Nói cho cô biết, Lục Giai Ngưng! Từ nay vềsau cô nên ý thức được chỗ của mình là ở đâu, tôi và Hạo sắp kết hônrồi, mời cô cút khỏi Đường gia ngay lập tức!”

“Không!” Sắc mặt Tiểu Ngưng trắng bệch. Cô không tài nào tiếp nhận được tin tức này.

“Cô không tin phải không? Báo cho cô hay, cuối tháng này chúng tôi sẽ cửhành hôn lễ. Bây giờ mở kênh tài chính và kinh tế ra xem đi, giới truyền thông đang điên cuồng đưa tin đấy!”

“Theo thông tin chúng tôimới nhận được, tổng tài tập đoàn Đường Thị và tiểu thư Tiền Lỵ Nhi củatập đoàn tài chính Tiền Thị đã công khai tuyên bố ngày 28 tháng này sẽcử hành hôn lễ của hai người, chấm dứt quãng thời gian tình yêu suốt sáu năm dài, từ này sẽ trở thành thân thuộc…..”

Câu tiếp theo TiểuNgưng hoàn toàn không nghe được. Bên tai cô chỉ nghe được những tiếngong ong và giọng nói ủy khuất, không cam của chính bản thân mình: ĐườngHạo, tại sao anh không chịu nghe em nói? Vì sao lại muốn kết hôn vớiTiền Lỵ Nhi?

Chương 218

“Ai bảo em tự tiện nghe điện thoại của anh?” Vừa mới kết thúc một cuộchọp, trở lại văn phòng, Đường Hạo đoạt lấy điện thoại trong tay Tiền LỵNhi rồi áp lên tai mình.

Lúc này, điện thoại đã ngắt.

Tiền Lỵ Nhi lè lưỡi, tỏ vẻ đáng yêu, nhanh chóng giang hai tay như cánh bướm nhào đến áp mặt lên ngực Đường Hạo: “Anh Hạo đừng tức giận nha! Vừa rồi là Lục Giai Ngưng gọi điện thoại đến, em nói với cô ta là anh đanghọp!”

Nghe ba chữ “Lục Giai Ngưng”, sắc mặt Đường Hạo trầm xuống, hai tay nắm chặt lại.

Nhìn vẻ mặt này của hắn, trong lòng Tiền Lỵ Nhi vui vẻ khai hoa. Quả nhiên,cô đã đúng trong việc sử dụng một tên lưu manh trong kế hoạch này. Mọithứ đang diễn ra theo đúng ý cô, tên lưu manh kia sẽ khai báo với cảnhsát theo đúng như những gì cô căn dặn.

Cô đã cho Trần A Tam biếtdanh tính, ngày tháng năm sinh của Lục Giai Ngưng. Khi cảnh sát hỏi cung hắn, hắn sẽ khai rằng : mấy hôm trước có người phụ nữ tên Lục GiaiNgưng chủ động đến tìm hắn. Hai người kết giao, và quan hệ phát sinhkhông tệ lắm. Tiếp theo, hai người lên kế hoạch bỏ trốn trong đêm đó.

Bất quá, bọn họ vừa mới xuống xe đến khách sạn, còn chưa kịp chuẩn bị làm gì thì cảnh sát đã đến.

Nghe giống như bọn họ là một đôi tình nhân lưỡng tình tương duyệt, bỏ trốn cùng nhau.

Ha ha… Đây cũng là lý do vì sao ngày đó cô lại lái một chiếc xe bìnhthường và mặc trang phục đàn ông. Nguyên nhân cũng là bởi vì trước cửaĐường gia có camera giám thị. Buổi tối, đêm khuya, trời tối đen như mực, thêm vào đó khoàng cách của camera giám thị đó lại ở phía trên cao khócó thể nhận biết ai với ai, chỉ có thể nhìn vào hình dáng và trang phụcđể nhận định đó là một người đàn ông.

Cô tin chắc rằng Đường Hạosẽ cho điều tra, và đầu tiên sẽ là nhìn đoạn phim ghi hình của cameraquan sát. Lúc đó, hắn ta sẽ nhìn thấy cảnh Lục Giai Ngưng kia lên xe của một người đàn ông rồi bỏ trốn.

Tiền Lỵ Nhi lại một lần nữa mỉmcười trong lòng, tự trầm trồ than phục bản thân ‘ thông minh cơ trí’.Tuy nhiên, màn kịch này diễn cũng có điểm quá khoa trương nhưng vẫn cóđủ lực tác động. Ha ha, cô đã thành công, không phải hay sao? Đường Hạođã công bố với giới truyền thông ngày kết hôn của hai người, hơn nữa tối qua hắn còn tặng cho cô một chiếc nhẫn kim cương nhãn hiệu nổi tiếngquốc tế.

Vị trí Đường gia thiếu phu nhân đã nằm gọn trong tay của cô. Đường Hạo đã công bố chính thức tin tức về hôn lễ với giới truyềnthông, hắn sẽ không còn cơ hội đổi ý một lần nữa.

Tiền Lỵ Nhi ômlấy Đường Hạo, hướng khuôn mặt vào lồng ngực của hắn, bộ dạng ủy khuất,sợ hãi. Cô ta nhỏ giọng nói: “Hạo, anh giận em phải không? Là em khôngtốt, em không nên nói chuyện với cô ấy!”

Mùi nước hoa nồng nồngsộc vào mũi của hắn, Đường Hạo không được tự nhiên đẩy Tiền Lỵ Nhi rakhỏi người mình, mặt lạnh đáp lại: “Không riêng gì cô ta! Bất luận là ai gọi điện đến, anh cũng không hy vọng có người khác tiếp nhận thay!”

“A… Em biết! Hạo, từ nay về sau em sẽ không…..!” Tiền Lỵ Nhi nhu thuận nóixong lại trưng ra một bộ dạng ủy khuất hơn. Nước mắt rơi xuống nhìn rấtthương tâm, cô ta giống như một cô vợ nhỏ nhẫn nhịn chịu đựng, nói:“Hạo! Có phải anh yêu cô ấy không? Có phải hay không anh đã yêu mẹ củaDương Dương rồi?”

“Câm miệng! Cô ta không phải là mẹ của DươngDương, Dương Dương giờ không có mẹ!” Đường Hạo nghiến răng nghiến lợinói, bàn tay nắm chiếc điện thoại của hắn đang run lên.

Đángchết! Lục Giai Ngưng mang theo thuốc phiện trong xe hơi bị bắt tại khách sạn đã bị đám kí giả chó săn kia phát hiện không ngừng tung tin ra bênngoài gây xôn xao. Hắn chỉ có thể xin ba mẹ chú ý, đừng cho Dương Dươngtiếp xúc với truyền thông, báo chí. Hắn không biết, liệu sau khi biếtđược những điều này, con trai của hắn sẽ phải chịu đựng bao nhiêu thương tổn.

Nếu không phải hắn dùng tiền điều đình với cảnh sát, thì lúc này có lẽ Lục Giai Ngưng đã bị bắt giam.

“Anh Hạo, Lục Giai Ngưng đã như vậy, nếu còn để cho cô ấy ở lại trong Đườnggia không phải là càng khiến cho giới truyền thông chú ý hay sao? Bọn họ cái gì cũng có thể viết, còn có…..!” Cô hơi ngừng lại, e dè cẩn trọngnhìn Đường Hạo rồi nói tiếp: “Còn có…. Chính là…Chúng ta sẽ kết hôn, emkhông hy vọng có một người đàn bà như thế xem vào cuộc sống của chúngta. Em thật sự không thể là một người phụ nữ …bao dung…được cả nhữngchuyện như vậy..”Kế tiếp là những tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào thay cho những lời nói đứt quãng.

Nhìn bộ dạng khóc lóc ủy khuất của Tiền Lỵ Nhi, Đường Hạo thở dài một tiếng, vỗ nhè nhẹ sống lưng cô ta, nói:“Thật xin lỗi, Lỵ Nhi! Anh để cô ta ở biệt thự chính là không muốn cô ta gây thêm chuyện gì bê bát nữa, ảnh hưởng đến Dương Dương!”

Tiền Lỵ Nhi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh phủ nước nhìn hắn: “Hạo, anh yêu cô ta không? Có yêu không?”

Đường Hạo nhìn cô một hồi, sau đó tay vuốt lên má của cô ta : “Người đàn bà kia… không đáng để anh yêu, thật sự không đáng!”

Ha ha ha…. Hắn thật là ngốc nghếch. Một lần, một lần lại thêm một lần tintưởng cô. Vì cô, hắn không tiếc cãi lại lời ba mẹ. Vì cô, hằng ngày ởtrong văn phòng, làm việc đến bạt mạng, cũng không ngừng đi xã giao mởrộng quan hệ. Mục đích của hắn là trong một thời gian ngắn tạo nên đượcthành tích đáng kể cho tập đoàn, có như vậy hội đồng cổ đông mới có thểngậm miệng, cam tâm tình nguyện nghe theo sự lãnh đạo của hắn.

Thậm chí, hắn đã yêu cầu nhãn hiệu áo cười nổi tiếng nhất làm riêng cho cô một bộ váy cưới để chuẩn bị cho hôn lễ.

Kết quả, cô lại dùng kế hạ thuốc mê với hắn, cùng một người đàn ông hạ lưubỏ trốn. Một lần nữa, cô lại muốn rời bỏ hắn. Bao nhiêu này qua, cô chỉtoàn lừa gạt hắn. Việc này, hắn thực không có cách nào tha thứ được, chỉ muốn bóp chết cô.

Nhưng hắn đã từng thề, dù có chuyện gì xảy racũng không làm tổn thương cô nữa. Cho nên, mấy ngày qua, hắn không cótrở lại biệt thự. Hắn sợ, một khi đã trở về sẽ không thể khống chế nổisự tức giận của bản thân, mà phá bỏ lời thề đó.

“Vậy… Anh định để cô ta ở lại biệt thự với thân phận gì?” Tiền Lỵ Nhi như bị đả kích lớn, cánh môi trở nên trắng bệch.

Đường Hạo nheo đôi mắt lại, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Người hầu!”

“Ý của anh là nói với bên ngoài cô ta là người hầu, hay là, từ giờ trở đicô ta là người hầu trong biệt thự?” Tiền Lỵ Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định,quyết hỏi cho ra nhẽ, phập phồng chờ đợi câu trả lời của hắn.

“Đương nhiên là một người hầu thật sự!” Hiện tại, hắn tuyệt đối sẽ không yêucô nữa. Và trong lòng hắn vĩnh viễn sẽ không có người phụ nữ nào đủ tưcách để hắn yêu thích nữa.

Hắn cũng sẽ không nhàm chán đi trả thù cô, bởi vì cô không đáng để hắn phải hao tổn tâm tư.

Nước mắt trên mặt Tiền Lỵ Nhi biến mất: “Hạo, em hy vọng anh không gạt em,bởi em thật sự rất yêu anh!”Ánh mắt thay đổi, Tiền Lỵ Nhi nhìn Đường Hạo rồi nói một yêu cầu: “Hạo, em muốn bố trí lại biệt thự chúng ta ở saunày. Nếu không, em cũng chẳng dám bước vào biệt thự của anh đâu!”

Đường Hạo vuốt cằm: “Được, Lỵ Nhi! Chuyện của công ty còn bề bộn, anh khôngthể cùng giúp việc chuẩn bị hôn lễ được, làm phiền em rồi!”

“Không sao! Dù gì thì em cũng chẳng có việc gì làm, bận rộn chuẩn bị cho hônlễ của chính mình là là điều cực kì hạnh phúc!” Tiền Lỵ Nhi nhếch miệngcười trông có vẻ đáng yêu và hạnh phúc. Nhưng thật ra, trong nội tâm ácđộc thì đang nảy ra một âm mưu quỷ kế.

Chương 219

Tiền Lỵ Nhi cao ngạo quét mắt nhìn một hàng dài, hơn mười người hầu đứng thẳng tắp, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ mọi người đã biết, tôi và Đường Hạo sắp kết hôn. Sau này, tôi sẽ chính thức trở thành nữ chủ nhân của cácngười. Cho nên, từ hôm nay trở đi tất cả mọi người đều phải nghe theomệnh lệnh của tôi, đừng có chọc giận tôi, bằng không hậu quả tự gánhlấy. Đừng trách tôi không nhắc nhở mọi người, bây giờ tìm được một côngviệc là rất khó, hơn nữa lại là công việc có đãi ngộ tốt như ở đây thìcòn hơn cả mò kim đáy biển!”

Trong thời buổi khủng hoảng kinh tế toàn cầu hiện nay, mọi người đều biết giúp việc trong Đường gia nhận được đãi ngộ cao nhất.

“Dạ!”

Ngoại trừ vẻ mặt phẫn nộ đang nhìn chằm chằm Tiền Lỵ Nhi của Tiểu Ngưng,những người còn lại đều lên tiếng đáp lại. Mặc dù mọi người đều chánghét Tiền Lỵ Nhi nhưng dưới mái hiên nhà người khác phải biết cúi đầu.

Tiền Lỵ Nhi nhìn thoáng qua Lục Giai Ngưng, lại cười châm chọc, nói: “Tốtlắm! Những người khác có thể tiếp tục đi làm việc!” Sau đó chỉ vào người không phục, “Cô ở lại!”

“Tiền Lỵ Nhi, bụng dạ cô thật ác độc!Tại sao lại hãm hại tôi?” Tiểu Ngưng vươn tay bắt lấy người cô ta, bộc lộtoàn bộ nỗi tức giận trong lòng.

Bốp…

Một âm thanh nặng nề vang lên, một dấu tay đo đỏ hằn in trên gương mặt của Tiểu Ngưng. TiểuNgưng đầu tiên cảm thấy giật mình, buông Tiền Lỵ Nhi ra, bưng lấy mặt.Sau đó cô định vung tay lên nhưng lại bị gã vệ sĩ đứng sau lưng Tiền LỵNhi nhanh tay chặn lại,”Không được vô lễ với tiểu thư chúng tôi!”

“Buông tôi ra! Các người đều là người xấu!” Tiểu Ngưng khóc, thét lớn, điên loạn giơ chân đá đạp tên vệ sĩ đang ngăn cản cô.

Tiền Lỵ Nhi giơ tay lên, hung hăng giáng cho Tiểu Ngưng thêm hai cái tátnữa. Sau đó cô ta chỉ vào mặt Tiểu Ngưng, nhăn mũi nói: “Cô cho rằngmình có thân phận gì ở đây mà dám vô lễ với nữ chủ nhân như vậy hả? Xemra, tôi phải dạy dỗ cô thật cẩn thận mới được, bằng không cô lại khôngbiết trời cao đất rộng là gì!”

Bị tát cho đến đầu óc choáng váng, Tiểu Ngưng chỉ cảm thấy hai má bỏng rát, khẽ run, trong miệng có mùi máu.

Hai tay bị người kia tóm lấy nên chỉ có thể dùng ánh mắt giận dữ nhìn TiềnLỵ Nhi. Miệng khẽ mở ra, một dòng máu đỏ tươi tràn ra, hàm răng nhuộmmột tầng máu đỏ, oán hận nhìn Tiền Lỵ Nhi: “Tiền Lỵ Nhi, nhất định sẽ có ngày, tôi vạch trần những chuyện cô đã làm với tôi!”

“Tôi đã làm chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?” Cô ta nhún vai, vẻ mặtvô tôi, cười hỏi: “Lục Giai Ngưng, nếu cô không muốn chịu thêm oan ứcnữa thì hãy cúi đầu chịu khó nghe mệnh lệnh của tôi! Còn không thì hậuquả cực kì thê thảm!”

“Tôi sẽ không nghe theo lời cô nữa! Côchẳng là gì cả! Cái gì tôi cũng không nghe!” Tiểu Ngưng nghiến răngnghiến lợi nói. Nữ chủ nhân gì chứ? Đường Hạo đã nói rồi, chính cô mớilà chủ nhân của nơi này. Đúng vậy, chính là cô.

Hai mắt TiểuNgưng phừng phừng ánh lửa không chịu khuất phục. Chính bản thân cô cũngkhông hiểu tại sao lúc này cô lại đặc biệt tin tưởng vững chắc vào việcĐường Hạo yêu cô. Chỉ cần cô nói rõ hết thảy mọi chuyện, chắc chắn Đường Hạo sẽ tha thứ cho cô.

Có lẽ đây chính là cảm giác sắp mất đirồi mới khát khao giữ chặt lại người yêu quý nhất. Lúc biết tin ĐườngHạo quyết định sẽ kết hôn với Tiền Lỵ Nhi, cô mới biết mình nhất địnhphải đấu tranh dù chỉ là một lần. Vì chính hạnh phúc của bản thân, sốngvì bàn thân mình và người yêu mình, vì sao lại không cố gắng một lần,cho dù đó chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, cô cũng phải tranh thủ nắmgiữ.

“Tốt! Cô đã quật cường đến vậy, tôi cũng không ngại cùng côchơi đùa!” Tiền Lỵ Nhi thấp giọng. Trong giọng nói của cô ta không giảmbớt một chút âm tàn, đùa cợt.

Tiền Lỵ Nhi thảnh thơi đi đến chiếc ghê sa lon trong đại sảnh, ngồi xuống, mang theo vẻ cao ngạo như nữ chủ nhân, mỉm cười nói: “Từ hôm nay trở đi, công việc cô phải làm sẽ là hầu hạ tôi”

“Tôi không thể! Tôi sẽ không hầu hạ cô! Côlà gì mà tôi phải nghe lời cô?” Lục Giai Ngưng thét lên như người điên,giãy dụa để thoát khỏi bàn tay tên vệ sĩ áo đen.

“Nếu như côkhông hầu hạ tôi, tôi sẽ cho cô cuốn gói ra khỏi nơi này! Cô không phảilà muốn gặp Hạo để thanh minh mọi chuyện hay sao? Ha ha ha! Nếu giờ màbị đuổi, cô sẽ không còn cơ hội mà gặp lại anh ấy nữa!”

“Cô….!”Sự phẫn nộ trong lòng Tiểu Ngưng rõ ràng bị áp chế đi mất vài phần.Không sai, nếu bây giờ cô bị đuổi đi thì sau này việc gặp được hắn sẽrất gian nan.

“Thế nào? Chúng ta cùng đánh cuộc xemĐường Hạo rốt cuộc là thích ai. Anh ấy sẽ tin lời cô hơn hay lời của tôi hơn?” Tiền Lỵ Nhi đã đoán trước bộ dạng này của Tiểu Ngưng. Cô ta tựtin bản thân mình đã cầm sẵn chiến thắng.

Ha ha… Đối phó với một người đàn bà ngu ngốc, làm sao cô có thể thua được!

Thấy Tiểu Ngưng không nói, Tiền Lỵ Nhi tiến thêm một bước, bức bách: “Tốt!Cô đã không đồng ý, vậy thì cút đi! Hiện tại, tôi chính là nữ chủ nhâncủa biệt thự này, có quyền đuổi đi bất cứ ai mà tôi muốn đuổi!”

“Không!” Lục Giai Ngưng hô lớn, sau đó nhắm mắt lại, khó khăn nói: “Được! Tôichấp nhận!” Dù sao cũng chỉ là hầu hạ cô ta thôi, quan trọng là bản thân phải ở lại nơi này, cho dù bọn họ có làm gì thì cũng phải chịu.

“Tốt! Bất quá, cô phải ngoan ngoãn cho tôi! Con mắt tôi thích bắt bẻ, cô làmkhông tốt, tôi dứt khoát sẽ không lưu tình đâu!” Tiền Lỵ Nhị hướng mắtvề phía tên vệ sĩ của mình, ý bảo buông Tiểu Ngưng ra.

Tiền LỵNhi nhìn Tiểu Ngưng một cái. Cô mới nói có mấy câu thôi người phụ nữ này đã sa vào bẫy. Đúng là đầu óc bã đậu, ngu ngốc! Từ bây giờ cô sẽ bắtđầu đùa bỡn từ từ với cô ta.

Lục Giai Ngưng vuốt vuốt cổ tay bịđau, cũng chẳng muốn nói nhảm nhiều nữa: “Cô nói đi! Tôi phải làm cáigì?” Chỉ cần Đường Hạo xuất hiện, cô lấy được tin tưởng của anh thì cũng chẳng cần phải hầu hạ cô gái này.

Tiều Ngưng trong lòng lại thầm cầu nguyện: Đường Hạo! Anh nhất định phải tin tưởng em! Hiện tại, emhầu hạ cô ta chẳng khác nào…. Đây là ông trời trừng phạt em, trừng phạtvì đã né tránh anh. Xin anh, nhất định phải tin tưởng em!

“Ha ha! Vậy, trước tiên quét dọn, lau chùi toàn bộ nhà cửa cho tôi! Sau đó đemquần áo của tôi xếp vào trong tủ quần áo….” Tiền Lỵ Nhi chỉ lên cầuthang to rộng, ngồi trên ghế salon, hất hàm ra lệnh!

“Dạ!” Tiểu Ngưng nhà nhạt trả lời, đi lên. Điều kiện tiên quyết là phải đem được những chiếc vali đồ kia đi lên cầu thang.

Cô cắn chặt cánh môi, cố kéo từng chiếc vali lên một. Khi lên được trênhành lang tầng hai, tấm lưng mảnh khảnh của cô giống như gãy vụn bởi mấy cái vali siêu lớn này.

Nhìn Tiểu Ngưng đang cố gắng hết sức chật vật, Tiền Lỵ Nhi càng cười tươi hơn:”Đúng rồi! Phòng của tôi cũng chính là phòng của anh Hạo, đừng có nhẫm lẫn nhé!”

Trái tim Tiểu Ngưng đột nhiên đau xót. Sau chừng nửa phút, cô không nhịn được mà hô hấp trở nên dồn dập, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh: “Dạ! Tôi đã biết!”

“Biết là được rồi! Bất quá, từ nay về sau không có lệnh của tôi thì không cho phép cô tùy tiện vào phòng anh ấy!” Tiền Lỵ Nhi nắm chặt tay lại, nghĩđến việc Tiểu Ngưng và Đường Hạo ở cùng một chỗ thì không kiềm nổi tứcgiận

Chương 220

“Cà phê pha thế nào mà khó uống vậy?” Tiền Lỵ Nhi đem tách cà phê mà chưa uống qua một ngụm hắt trực tiếp về phía Tiểu Ngưng.

Tránh không kịp, toàn bộ chất lỏng màu nâu còn bốc hơi nóng dính đầy trênquần áo của Tiểu Ngưng. Trên cổ cô cũng dính một phần, thậm chí là cảtrên mặt.

“A….!” Bị bỏng, cô theo bản năng kêu lên một tiếng.

“Aizza! Bị phỏng sao?” Tiền Lỵ Nhi ra vẻ quan tâm, tiến đến bắt lấy tay Tiểu Ngưng.

“A..!” Tiểu Ngưng lại càng cảm thấy đau thêm, kêu lên, mạnh mẽ thoát khỏi bàntay Tiền Lỵ Nhi: “Cám ơn Tiền tiểu thư quan tâm! Tôi không sao!” Nhìnlại bàn tay mình lại có thêm vết bầm, Tiểu Ngưng chỉ có thể cố gắng kiềm chế uất ức trong lòng.

Mấy ngày qua cô đã hiểu rõ một chuyện,cường ngạnh với Tiền Lỵ Nhi chỉ tổ là cho cô phải chịu càng nhiều khổsở. Cho nên vừa rồi, trước mắt cô chỉ có thể cúi người, nhẫn nhịn mọichuyện.

“Không có chuyện gì thì tốt, bằng không ai giặt quần áocủa tôi!?” Tiền Lỵ Nhi tiện tay ném một đống quần áo lên người TiểuNgưng.

Tiểu Ngưng ném cơn giận trong người, lấy quần áo bẩn bịném lên người, nhịn xuống cảm giác chán ghét cực độ nói: “Dạ! Tôi sẽ đigiặt ngay đây!”

“Cô nên cẩn thận, đừng có giặt quá mạnh tay!Những thứ này rất đắt, giặt hỏng là cô không đền nổi đâu!” Tiền Lỵ Nhihoàn toàn xem mình là bà chủ của nơi này, mỗi ngày đều sai Tiểu Ngưnghết việc này đến việc khác. Cô ta chính là muốn đày đọa Tiểu Ngưng.

Ha ha, không đuổi ả đàn bà này đi cũng có chỗ tốt! Ít nhất thì cuộc sốngcủa mình cũng có thêm niềm vui! – Tiền Lỵ Nhi nghĩ thầm.

TiểuNgưng hít một hơi, sau đó thì gật đầu: “Tôi hiểu!” Nói xong, cô xoayngười muốn rời đi. Khi cô đi ra ngoài cửa, thì ở đó đã có một người đànông đang đứng. Đó cũng là suốt mấy ngày qua cô khát vọng muốn được gặp.

Tóc hắn so với mấy hôm trước dài thêm một ít, râu dưới cằm cũng chi chitthêm. Có thể dễ dàng nhìn ra, mấy ngày rồi hắn không có cạo râu. Điềunày hoàn toàn bất đồng với thói quen ngày thường của hắn.

Bấtquá, điều đó cũng không làm mất đi một phần anh tuấn nào của hắn. Chỉlà, Tiểu Ngưng không nghĩ đến những chuyện đó, cô chỉ biết hắn hiện đãtrở về. Qua mấy ngày, rốt cuộc anh ấy đã trở về rồi!

Lúc này,toàn bộ khổ sở, ủy khuất không thể bộc lộ suốt mấy ngày qua của cô hóathành nước mắt, tuôn rơi như mưa. Cô không cách nào khống chế được những tiếng nức nở, nghẹn ngào, run run: “Hạo! Anh …..đã…. trở lại! Mấy ngàyqua… em …rất nhớ…anh! Em…em ..có rất nhiều…chuyện…muốn..nói …cùng anh!”

Khuôn mặt gầy đi trông thấy của Đường Hạo không chút biểu cảm nhìn vết cà phê còn chưa khô trên quần áo của người phụ nữ trước mặt. Vừa rồi, hắn cũng đã nhìn thấy hết Tiền Lỵ Nhi khi dễ cô như thế nào. Đường Hạo nhịnxuống, tự nói với mình không cần phải cảm thấy đau lòng cho cô. Hắn nhíu mày, chớp ánh mắt lạnh như băng, nói với Tiểu Ngưng: “Cô đi ra ngoài!Làm việc mà cô phải làm đi!”

Đang ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, Tiền Lỵ Nhi nghe thấy câu nói của Đường Hạo thì lập tức rũ bỏ cảm giácrun sợ trong lòng, cô ta thân mật nghênh đón Đường Hạo: “Hạo! Anh đã trở về rồi sao? Người ta còn tưởng anh đi miền Nam công tác phải mấy ngàynữa, sao lại trở về nhanh vậy?!”

Đường Hạo nhẹ nhàng vuốt cằm mình, cũng không có nhìn qua Tiểu Ngưng, dù chỉ là một cái liếc mắt.

Mặt mũi đầy lệ, Tiểu Ngưng không cam lòng chạy đến trước mắt Đường Hạo,khóc như hoa lê trong mưa: “Hạo! Sự tình không như anh nghĩ đâu! Mọichuyện không phải như vậy! Chính là….cái kia….bộ dáng đó….Em không cólàm mấy chuyện kia!!”

“Câm miệng! Tôi không muốn nghe!” Đường Hạo đẩy cô sang một bên. Có lẽ bởi vì hắn dùng sức quá mạnh nên Tiểu Ngưngthoáng cái đã bị ngã nhào trên sàn nhà.

Tiểu Ngưng chẳng chútquan tâm đến hai đầu gối bị ngã mà đau nhức, đứng bật dậy trước mặtĐường Hạo: “Hạo! Chẳng nhẽ anh nghĩ rằng em và người đàn ông kia có quan hệ với nhau hay sao? Anh cho rằng em là đầu cơ trục lợi, hám tiền đếnmức đi buôn thuốc phiện hay sao? Những thứ kia chính là do…..”

“Tôi bảo cô câm miệng lại! Không được nói nữa!” Đường Hạo tức giận, hô lớnnhư phát điên. Cặp mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt nổi lênnhững tia máu đỏ vằn: “Cô có phải vẫn chưa cảm thấy mọi chuyện đã quá rõ ràng phải không? Chuyện của cô, cô muốn cho nhiều người nữa biết đúngkhông? Nếu vậy, tôi không ngại đem cô giao cho cảnh sát, để mặc cho bọnhọ xử lý!”

“Hạo! Vì sao anh lại không chịu tin em? Mọi chuyện không phải là như vậy đâu! Hết thảy đều là….”

“Lục Giai Ngưng! Cô không cảm thấy mình rất quá đáng haysao, hả? Làm sao cô có thể hành động không có chút tự trọng như vậy?AnhHạo là vị hôn phu của tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi! Tôi không cho phép cô gọi anh ấy là ‘Hạo’ như vậy, càng không cho phép cô tiếp tục dây dưa với anh ấy!” Tiền Lỵ Nhi ở phía sau ủy khuất khóc lóc, chỉ trích TiểuNgưng có những hành vi ‘không đúng’.

Biểu tình khổ sở này giốngnhư Tiểu Ngưng đã là gây ra tội ác tày trời gì đó với cô ta: “Chuyện này tôi sẽ không tha thứ! Hạo, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh đã nói khôngcó chút tình cảm dư thừa nào dành cho cô ta, không phải hay sao?” Đôimắt mọng nước của cô ta nhìn Đường Hạo, nhắc nhở hắn.

“Khôngphải! Hạo, anh đừng có tin cô ta! Tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của cô ta!” Tiểu Ngưng thét lên như kẻ điên, tiếng giải thích đặc biệt bénnhọn.

Đường Hạo nhăn đầu lông mày lại, nghiêm khắc nói: “Lục Giai Ngưng, cô câm miệng lại cho tôi! Yêu cầu cô làm theo những gì vợ tươnglai của tôi nói, không được gọi tôi là ‘Hạo’! Tôi là ông chủ của cô, ởđây cô chính là người hầu!”

Những lời này, trước kiaTiểu Ngưng đã nói bao nhiêu lần, cô là người làm ở đây, giờ đây lại được phát ra từ miệng Đường Hạo, cô đau đớn nói : “Anh nói cái gì? Vì saolại không tin tưởng em? Những chuyện như thế kia em làm sao có thể làmđược! Em thật sự không có làm chuyện gì….!”

“Tri nhân tri diệnbất tri tâm, có những việc không phải cứ cảm thấy là thật thì có quyềnnói nói là sự thật!” Tiền Lỵ Nhi lại một lần nữa cắt đứt lời nói củaTiểu Ngưng. Cô ta đương nhiên biết nấu một món ăn thì cần phải biết thêm mắm, thêm muối đúng lúc.

“Tiền Lỵ Nhi, cô câm miệng lại! Mọichuyện đều là do cô! Cô người đàn bà vô cùng…..” Tiểu Ngưng kích độngnói. Cô không còn kiểm soát được tiếng nói phát ra từ miệng mình.

“Lục Giai Ngưng, cô không có quyền gọi thẳng tên họ của tôi! Yêu cầu cô gọitôi bằng Tiền tiểu thư hoặc Thiếu phu nhân!” Tiền Lỵ Nhi nắm chặt lấycánh tay Đường Hạo. So với Tiểu Ngưng, cô ta khóc trông còn ủy khuấthơn, không những thế còn thông minh nói thêm vào mấy câu.

“Hạo…cô ta… Tiền Lỵ Nhi….” Ngón tay Tiểu Ngưng run run chỉ vào Tiền Lỵ Nhi. Cô muốn vạch trần hết thảy bộ mặt giả dối kia.

“Lục Giai Ngưng! Cô là ai mà dám không biết trên dưới dám gọi thẳng tênchúng ta! Tôi và cô gái này đều là chủ nhân của nơi này! Hãy gọi thiếugia và thiếu phu nhân, nghe rõ chưa?” Đường Hạo mở lớn mắt, nhưng tuyệtđối không có nhìn Tiểu Ngưng, lạnh lùng thờ ơ nói.

“Không!” Những lời vô tình hắn thốt ra đã đánh tan tất cả hy vọng trong người cô. Côđau lòng, đau đầu, toàn bộ tế bào toàn thân đều là đau nhức, tất cả cáccảm giác khác đều không có.

Trong lòng cảm thấy kinh hỉ, nhưngmặt thì vẫn đầy nước mắt, Tiền Lỵ Nhi chỉ tay ra ngoài cửa lớn, ra lệnh: “Cô bây giờ đi giặt quần áo cho tôi ngay lập tức! Đừng quên đó là bổnphận của người hầu!

Chương 221

Nghe được Tiền Lỵ Nhi ra lệnh, Tiểu Ngưng chỉ nhìn chằm chằm vào ĐườngHạo, run rẩy hỏi: “Đường Hạo! Sao anh…..anh thật sự định để cho em giặtquần áo của cô ta sao?” Cô bi phẫn hỏi, đây cũng là câu hỏi cô dùng chút khí lực còn lại, gồng mình lên hỏi hắn.

Đường Hạo cũngkhông thèm liếc nhìn cô, từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc, nhom nhem châm một điếu. Hắn không nói cũng đủ làm cho Tiểu Ngưng thương tâm đếnchết.

“Đúng! Đây vốn là công việc của một người hầu!”

Nước mắt trong suốt như hạt trân trâu nối tiếp nhau rơi xuống, cô không cònchút sức lực nào để kiên trì nữa, chậm rãi cầm lên quần áo rơi trên sànnhà.

“Đường Hạo! Vì muốn nhìn thấy anh nên em mới ở lại nơi này!Anh đã không tin em, không nghe em giải thích, em cũng không thể ở đâyđược nữa rồi!”

Nói xong, cô xoay người, muốn rời đi.

“Cô không được phép bỏ đi! Cô phải ở lại nơi này!” Đường Hạo tiến lên một bước, nháy mắt đã bắt được cô.

“Nếu cô dám bước ra khỏi cánh cổng của biệt thự này, tôi đảm bảo cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy Dương Dương nữa!”

“Đường Hạo, để cho cô ấy đi cũng tốt mà….” Tiền Lỵ Nhi cũng chạy đến ôm lấycánh tay Đường Hạo. Cô không ngốc đến mức đi ngăn cản hắn đâu!

Đường Hạo rút cánh tay mình ra khỏi tay Tiền Lỵ Nhi, lạnh lùng buông xuốngmột câu: “Chuyện của tôi còn chưa đến lượt cô quan tâm!”

“Anh…!” Tiền Lỵ Nhi mở to hai mắt nhìn hắn. Cô không thể nào tin được, Đường Hạo lại dùng ngữ điệu này để nói chuyện với mình.

Đường Hạo cũng cảm thấy ngữ khí vừa rồi của mình có hơi quá, nên ôn nhu nói:“Lỵ Nhi, xin lỗi em, anh bị người phụ nữ này làm cho giận đến điên lên,dọa đến em rồi!”

“Không sao! Bất quá, anh Hạo tứcgiận vì người phụ nữ này thật không đáng! Cô ta chỉ là kẻ hầu!” Thật sựbị người phụ nữ kia làm cho tức giận, Tiền Lỵ Nhi trong lòng lại tiếptục cười thầm đắc ý.

“Lỵ Nhi, bảo bối, đi nói với nhà bếp, tối hôm nay anh ở đây dùng cơm, làm cho anh vài món thật ngon!”

“Vâng! Anh Hạo!” Tiền Lỵ Nhi liếc mắt một cái, xác định ánhmắt hắn nhìn Lục Giai Ngưng lạnh như băng rồi mới yên tâm rời đi.

Nhìn hắn đối xử với người phụ nữ khác ôn nhu đầy đủ, còn đối với mình thìlại lãnh khốc vô cùng. Chuyện này so với chuyện lúc trước càng làm chothân thể cô kịch liệt run rẩy, đau đớn hơn. Hai mắt cô đẫm lệ mông lungnhìn hắn. Vì sao hắn không chịu tin tưởng cô một lần? Vì sao mỗi một lần hắn không cần đến cô thì đều gây cho cô tổn thương nặng nề?

Chẳng lẽ đây là cách duy nhất để yêu hắn hay sao? Nếu là như vậy, cô tình nguyện chưa bao giơ gặp hắn.

Khuôn mặt Đường Hạo lạnh như băng, nhìn Tiểu Ngưng, hắn nói lại một lần nữa: “Nếu như cô dám bỏ đi…..”

“Thì sẽ không bao giờ cho tôi nhìn thấy Dương Dương nữa, đúng không?” TiểuNgưng lại tiếp tục nhận thức được lời nói uy hiếp của hắn, cô cười nhànnhạt, đau khổ. Một hơi nói ra: “Tôi ở đây cũng đâu có được nhìn thấyDương Dương… Vốn dĩ là không được gặp… Dương Dương của tôi… Anh và người nhà của anh đã cùng nhau chia rẽ tôi với con của mình…” Tiểu Ngưng ungdung lên án, nước mắt chạy dọc theo sống mũi hơi vểnh rơi xuống: “Khôngquan trọng, dù sao tôi cũng đã quen với với việc không có Dương Dươngbên cạnh một thời gian rồi. Anh chẳng uy hiếp được tôi đâu!”

Nhìn cô lung lay như cây sắp đổ, biểu tình giống như không thể chịu thêmbất cứ đả kích nào, Đường Hạo bống dưng cảm thấy đau nhức, bối rồi. Hắnbiết cô cũng đang đau lòng.

Nhưng, hắn không cho phép bản thânđau lòng vì cô. Hiện tại, tất cả mọi đau khổ này đều là trừng phạt mà cô đáng phải nhận. Ai bảo cô lại một lần nữa rời bỏ hắn. Mà cái kế hoạchbỏ trốn này có lẽ đã được cô vạch ra từ rất lâu rồi. Nghĩ đến việc côđối với hắn có tâm cơ sâu, hắn không có cách nào khống chế được sự tứcgiận trong lòng, không có cách nào ngăn cản việc hắn trừng phạt cô thêmmột lần nữa.

Mắt hắn nheo lại, hàn ý trong mắt thì càng lúc càngmãnh liệt, khuôn mặt lại tươi cười lộ ra tia nguy hiểm: “Giỏi lắm, cô đã quen không có Dương Dương rồi ư? Đáng chết! Lục Giai Ngưng, không ngờcô lại nhẫn tâm khiến tôi không ngờ đến vậy! Theo như lời cô nói, DươngDương về sau có không khỏe mạnh, vui vẻ hay không cũng chẳng có liênquan gì đến cô, có đúng không? Cho dù sau này nó có bị người khác bắtnạt, hay gặp phải chuyện gì không may…. Có phải cô cũng chẳng thèm….”Mấy từ sau cùng, hoàn toàn do hắn gằn ra từ hai hàm răng.

Nhữnglời hắn nói ra khiến cô nhịn không được mà khủng hoảng. Cô lắc đầu thậtmạnh: “Không! Người nhà của anh tuyệt đối sẽ không để cho thẳng bé bịthương tổn, sẽ không…”

“Cô cứ tin chắc chắn như vậy đi? Một người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ con mình mà còn hy vọng vào người khác hay sao?”Đường Hạo nhìn chằm chằm vào đôi má đã trắng bệch của cô, chậm rãi nói.

Tiểu Ngưng rủ vai xuống, lui về phía sau hai bước. Buông xuống đôi mắt ủ rũ, suy tư về lời hắn nói. Hắn nói không có sai, bản thân cô là mẹ củaDương Dương, cô không thể ở bên chăm sóc cho nó thì liệu có ai sẽ chămsóc nó một cách tốt nhất được.

Đường Hạo phả một làn khói mỏng từ trong miệng ra, tiếp tục nói một câu giống như rút ngòi nổ một quả bomcực lớn ném vào người Tiểu Ngưng: “Cô muốn bỏ đi cũng được thôi! Nhưngchờ tôi và Tiền Lỵ Nhi kết hôn xong, Dương Dương cũng sẽ chuyển về đâysống cùng chúng tôi. Theo cô, Tiền Lỵ Nhi sẽ đối xử với con chúng ta như thế nào?”

Tiểu Ngưng không tin nhìn hắn: “Đường Hạo… Không cầnphải…. Anh cũng biết Tiền Lỵ Nhi đối xử với tôi như thế nào rồi đấy. Anh xem, trên người tôi đều là cà phê nóng do cô ta dội lên….?” Tiểu Ngưngduỗi cánh tay ra, những vết thương còn máu khiến người ta nhìn vào màcũng thấy giật mình, “Những điều này đều là do cô ta làm. Đường Hạo, cô ta nhất định sẽ ngược đãi Dương Dương, anh không thể làm như vậy được!”

“Mẹ ruột còn nhẫn tâm, nói gì đến mẹ kế.” Đường Hạo thờ ơ nói.

Nghe được lời của hắn, lại nhìn sắc mặt hắn, Tiểu Ngưng chợt hiểu ra: “Đường Hạo, anh biết rõ Tiền Lỵ Nhi là hạng người gì, đúng không? Anh biết rõcô ta chỉ giả bộ thiện lương bên ngoài, vậy tại sao còn muốn kết hôn với cô ta? Anh có biết chính cô ta là người hãm hại em …..?”

“Nói có sách mách có chứng, nếu không, cô tốt nhất đừng tùy tiện nói lungtung.” Đường Hạo nhăn đầu lông mày lại, ngăn cản cô sắp thốt ra nhữnglời nói kia. Sau đó, hắn lại bổ sung thêm: “Tôi tin Lỵ Nhi khinh thườngnhững loại chuyện như vậy, mong cô đừng ăn nói bừa bãi, xúc phạm đến côấy…”

“Anh tình nguyện tin tưởng cô ta, cũng không tin tưởng em..”

“Chính là do cô. Cô cùng người khác bỏ trốn, buôn bán thuốc phiện. Có thểthấy, mấy ngày trước đó cô đều lừa gạt tôi, để cho tôi hoàn toàn tintưởng cô, cho cô quyền lợi quản lý hết tất cả người hầu. Sau đó cũng lợi dụng tín nhiệm của tôi, cho tôi uống thuốc ngủ, nhân cơ hội mà bỏ trốn . Đây đều là sự thật, không phải sao? Tôi là thằng ngốc thì mới tiếp tụctin cô!” Nói lại một lượt chuyện đã qua, hắn lại càng thêm thất vọng.

Tiểu Ngưng bị hắn chất vấn đến nghẹn lời, nước mắt rơi đây, nức nở nói: “Em… Lúc sau, em đã muốn quay trở về biệt thự….Em đã không muốn đi nữarồi…Chính là bị Tiền Lỵ Nhi làm cho ngất xỉu…..”

“Im miệng! Tôikhông muốn nghe chuyện này nữa! Nếu cô không muốn Dương Dương sau này bị tổn thương, thì ở lại đây làm người hầu. Suốt đời hầu hạ tôi và Tiền Lỵ Nhi!” Đường Hạo lớn tiếng nói. Độ lớn đủ vang dội đến từng ngõ ngáchtrong gian phòng.

“Anh muốn trói buộc em! Anh muốn em suốt đời chịu đựng đau khổ! Anh muốn em không bao giờ được hạnh phúc, đúng không?”

Lúc này, Tiểu Ngưng phảng phất giống như người bị lạc mất linh hồn, thì thào nói.

Chương 222

“Đúng vậy!” Đường Hạo lạnh lùng phun ra hai tiếng ấy. Và hắn biết, hắn đã thành công trong việc giữ cô lại.

“Anh Hạo! Đợi một chút nha!” Đúng lúc này, Tiền Lỵ Nhi từ bên ngoài bướcvào, mỉm cười càng sáng lạn, “Hạo, em đã đi bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ănrồi!”

Trong lúc nói chuyện, hai cánh tay phách đạo của cô ta quấn lấy người Đường Hạo, hôn dán lên hắn, nhìn về phía Tiểu Ngưng khoekhoang quyền sở hữu của mình.

Tiểu Ngưng không muốn nhìn xem mộtmàn đau lòng này. Đôi mắt cô rũ xuống, cố nói bằng giọng bình tĩnh: “Nếu như thiếu gia không còn phân phó chuyện gì khác, tôi đi quét dọn đượcchứ?” Xác thực, cô rất sợ, sợ Dương Dương bị Đường Hạo kéo đến đây sống, như vậy bảo bối sẽ bị Tiền Lỵ Nhi ngược đãi mất.

Nếu như có thểđổi lấy được sự lớn lên bình an cho bảo bối, cô tình nguyện…. nguyện đem tất cả tương lai, hạnh phúc của mình chôn vùi tại nơi này.

Đúnglúc Tiểu Ngưng xoay người rời đi, Tiền Lỵ Nhi nở một nụ cười thiên sứ,ngăn trở cô bước đi: “Tiểu Ngưng, cô quên không cầm quần lót của tôi đisao? Tôi muốn cô giặt sạch, quên rồi ư?”

Tiểu Ngưng hít một hơi,nhịn xuống nước mắt đang tràn trên mi, nhặt lên từng kiện quần áo rơi tứ tung trên sàn nhà, rồi đi ra khỏi phòng.

“Anh Hạo, em giao những việc này cho cô ấy, anh không đau lòng chứ?” Tiền Lỵ Nhi nháy mắt hỏi,âm lượng không lớn không nhỏ nhưng đủ để người đang ở đi xa kia vẫn cóthể nghe được.

Đường Hạo không đếm xỉa nói: “Làm sao có thể, em có quyền bắt cô ta làm bất cứ việc gì mà!”

“Vậy là tốt rồi…” Tiền Lỵ Nhi nhún vai nói: “Đương nhiên, nếu như anh Hạokhông muốn cô ấy phải làm những công việc này thì cứ nói một tiếng, emhiểu mà, dù sao đó cũng là mẹ của Dương Dương. Em sẽ không có ý kiếngì!”

“Chuyện này không quan trọng!”

Bọn họ mỗi người mộtcâu, từng lời nói đều rơi vào tai Tiểu Ngưng, hoàn toàn không sót mộtchữ. Nhưng thật là kỳ quái, cô không hề cảm thấy đau lòng, phảng phấtnhư thể người mà bọn họ đang nói đến không phải là cô. Có lẽ do lòng côđã có quá nhiều vết thương, vết thương chồng chất vết thương, một vếtthương mới căn bản cũng chẳng còn cảm thấy đau nữa.

Tiểu Ngưng mang theo nụ cười khổ, biến mất ở góc rẽ thang lầu.

…..

Nhìn Đường Hạo từ trong phòng thay quần áo, lấy ra quần áo tắm rửa, Tiền LỵNhi kiều mị nói: “Anh Hạo, em giúp anh chuẩn bị nước tắm nhé…”

“Không cần, anh đến thư phòng, còn một số việc cần giải quyết!”

Tiền Lỵ Nhi đi lên trước, chăn đường đi của hắn: “Anh Hạo, anh vừa mới đicông tác trở về, vẫn là nên thư giãn nghỉ ngơi một chút! Đừng cự tuyệtem có được không?”

Cô đã ở bên hắn sáu năm rồi, sáu năm… hắn chưa từng chạm vào cô. Giờ cô đã được bước vào căn phòng của hắn, cô muốnquan hệ giữa hai người tiến thêm được một bước nữa. Cô muốn được trởthành người đàn bà của hắn.

“Lỵ Nhi, anh còn phải làm việc….”

“Không! Em… Anh đừng đi làm việc được không? Em muốn anh ôm em!” Tiền Lỵ Nhinhào vào lòng hắn, dùng bộ ngực đầy đặn của mình dụ hoặc hắn.

Rất nhiều người đàn ông mê muội cô vì dáng người xinh đẹp này, nhưng vì đểgiữ vững vị trí thiếu phu nhân của Đường gia, cô một mực phải giữ thântrong sạch, chờ đợi Đường Hạo, khát khao hắn cướp đi tấm thân xử nữ củamình.

Cô đã luôn nghĩ đến việc trở thành một người đàn bà thật sự. Cô khát khao muốn hưởng thụ qua chuyện làm tình của nam nữ.

Đường Hạo nhẹ nhàng đẩy người đang ôm thân mình ra. Hắn vẫn theo thói quencũ, vỗ nhẹ đầu Tiền Lỵ Nhi: “Lỵ Nhi, anh đã nói qua với em rồi! Anh hyvọng hết thảy chuyện này sẽ xảy ra trong đêm tân hôn! Anh đây là tôntrọng em, bảo bối ạ!”

“Anh Hạo…”

“Anh còn có chuyện phảigiải quyết, em có thể tìm một ít chuyện mà làm. Nhìn căn phòng này xemmuốn sắp xếp như thế nào, đúng không?” Đường Hạo lấy lại tinh thần nói,sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.

Tiền Lỵ Nhi khó hiểu nhìnbóng lưng của hắn. Theo lý thuyết, một người đàn ông bình thường sẽkhông thể cự tuyệt cô. Dù sao thì cô cũng là một cô gái rất xinh đẹp,dáng người đủ để sánh với gái Phương Tây, chỉ có tên đàn ông nào bất lực thì mới bỏ qua một mỹ vị như cô.

Chẳng lẽ Đường Hạo thật sự bấtlực? Không, không, không, cô lập tức xóa ngay suy nghĩ này. Có lẽ hắnthật sự muốn để dành tất cả cho đêm tân hôn – đêm đầu tiên của haingười.

Đường Hạo tắm rửa thay quần áo xong, rất nhanh bấm một dãy số điện thoại. Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của hắn dịu đi rấtnhiều: “A lô, hôm nay có ngoan ngoãn nghe lời không? Ăn được gì không?”

“Có, hôm nay con rất nghe lời ông bà nội… Ăn cũng thiệt là nhiều!” Giọng nói của Dương Dương có vẻ yếu ớt, từ trong điện thoại truyền ra.

“Ừ! Nhất định phải ăn nhiều vào, có như vậy thân thể mới nhanh lớn được!”

“Con biết mà! Ba đừng lo lắng cho con. Con chỉ nhớ mẹ, ba cũng không để mẹ đến gặp con!”

“Bây giờ thì không được, đợi một thời gian nữa, ba mang mẹ đến gặp con. Giờcon phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn cơm, sau đó có thể cùng ông nội điđánh bóng chày…”

“Hôm nay con có đánh với ông, cùng ông Chu đánhbóng, ông nội chạy mà cứ một chút lại thở hổn hển, một chút lại thởgấp…” Dương Dương nói chuyện ngày hôm nay, nó không thể quên được tiếngông nội thở hổn hển.

Nghe được tiếng nói đùa Dương Dương, tảng đã đè trong lòng Đường Hạo mấy hôm nay cũng được dỡ xuống, khiến hắn thoải mái không ít: “Vậy con nên cùng ông nội vận động nhiều một chút, có như vậy ông mới khỏe như con, đúng không?”

“Nhưng mà bà nội sẽ rấtđau lòng! Bà cứ ở bên một mực lau mồ hôi cho ông nội, chỉ sợ thân thểcủa ông bị mệt chết thôi! Ba, con cảm thấy bà cứ lo lắng thái quá, giống như ông nội là một ông lão bảy, tám chục tuổi vậy………….!”

Kế tiếp, Đường Hạo không nói gì, chỉ mỉm cười, nghe con trai mình nói.

Vào ngày Lục Giai Ngưng chuốc thuốc mê hắn, Dương Dương bị người ta bắtcóc. Hôm đó, tài xế nhà hắn trở về nói là không đón được Dương Dương,cha của hắn Đường Lập Huân cùng với mẹ hắn vì sợ hắn sẽ lo lắng màtrách cứ, nên không nói rõ cho hắn biết.

Cho đến khi sắc trời đãmuộn, phái người đi tìm cũng không tìm được Dương Dương, họ mới cảm giác được tình hình nghiêm trọng mới gọi điện thoại tới cho hắn.

Nhưng hắn lại bị trúng thuốc mê, ngủ say như chết. Trong biệt thự lại khôngcó ai, chỉ khi Lục Phong đến đánh thức hắn, hắn mới tỉnh dậy được.

Lúc đó, hắn vừa mới biết con trai mình đang gặp nguy hiểm, lại nhận đượcđiện thoại từ sở cảnh sát. Họ nói Lục Giai Ngưng đang bị tạm giam, chờhắn đến nộp tiền bảo lãnh. Lúc ấy, hắn thật sự chỉ muốn để cho người phụ nữ ngốc nghếch đó bị nhốt luôn tại sở cảnh sát cho rồi, suốt đời khôngbao giờ được thả thì tốt hơn.

Cô thật sự rất đáng giận. Trong lúc hắn khẩn trương lo lắng cho con trai còn đang trong cơn nguy hiểm thìlại phải bỏ mặc nó mà chạy đến sở cảnh sát bảo lãnh cho cô. Cũng may,cuối cùng Dương Dương cũng được cảnh sát cứu ra bình an. Nếu không, hắnnhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho người phụ nữ này.

Cô luônmiệng nói yêu Dương Dương. Thật sự yêu Dương Dương mà lại có thể vứt bỏnó mà ra đi một mình hay sao? Phụ nữ này không phải nhẫn tâm ở mức bình thường.

Sau khi nói thật, thật là nhiều, Dương Dương đột nhiênđổi đề tài: “Ba, con nghe nói ba sắp kết hôn với Tiền a di kia phảikhông ạ?”

“Con nghe tin này ở đâu?” Đường Hạo nhíu mày hỏi.

“Trên TV ạ, ba, trên TV có nói…”

Đường Hạo nắm chặc nắm tay, hắn đều có nhắc nhở cha mẹ đừng cho Dương Dươngxem tv, làm sao lại phải không chú ý .”Trẻ con không nên nhìn TV. Conbây giờ không cần quan tâm đến chuyện của ba mẹ, chỉ cần biết tự chămsóc bản thân là đủ…”

……………………..

“Thiếu phu nhân, đây làquần áo đã giặt sạch sẽ!” Vú Từ, sắc mặt không chút biểu tình, ngữ điệuvẫn mang vẻ cung kính tất yếu. Bà chưa từng gặp qua cô gái nào lại không biết xẩu hổ như vậy, vẫn còn chưa có kết hôn với thiếu gia mà đã bắttất cả mọi người phải gọi mình bằng ‘thiếu phu nhân’.

“Ừ! Cứ để ở trên giường trước đi!” Tiền Lỵ Nhi ngồi một bên vuốt tóc, nhìn chiếcnhân kim cương lấp lánh trên ngón tay. Đây là tác phẩm của một nhà kimhoàn nổi tiếng, càng nhìn lại càng thấy thích.

“Dạ, thiếu phu nhân! Nếu không còn chuyện gì phân phó, tôi xin phép đi xuống!”

“Đi, đi!” Tiền Lỵ Nhi ngạo mạn, cũng không có nhìn vú Từ lấy một cái, khoát tay nói ra.

Nhanh chóng, vú Từ đi ra khỏi phòng ngủ lầu hai.

“A! Đây là… Như thế nào? Vú Từ, Vú Từ!” Tiền Lỵ Nhi cầm chiếc quần nhỏ chính mình vừa xé, bén nhọn hô lên.

“Dạ ! Tôi tới đây! Thiếu phu nhân, có chuyện gì ạ?” Vừa mới rời căn phòng này, vú Từ lại nhanh chóng trở lại.

Tiền Lỵ Nhi đem chiếc quần nhỏ có vết rách, ném thẳng vào ngực của vú Từ:“Bà xem, quần lót của tôi tại sao lại có vết rách thế này, rõ ràng là bị ai đó xé!”

Vú Từ chán ghét nhìn xuống, dùng tay đem chiếc quầncon ở trên người mình lấy ra, đặt ở trên giường: “Cái này…. Tôi làm saomà biết được! Lúc mang lên, nó không phải vẫn còn lành lặn hay sao?”

Tiền Lỵ Nhi khoanh hai tay trước ngực, lông mi dựng thẳng lên, cay nghiệtchất vấn: “Vú Từ, bà như vậy là có ý gì? Bà muốn nói những thứ này là do tôi tự xé rách, sau đó vu oan cho bà?”

“Không! Không! Không! Thiếu phu nhân đừng hiểu lầm, tôi không có ý này!” Vú Từ ngay lập tức thanh minh.

“Tôi xem bà chính là có ý này! Hừ, những quần áo này là do ai giặt?” Tiền Lỵ Nhi biết rõ còn cố hỏi, những quần áo này đều là do cô ta sai TiểuNgưng đi giặt.

Vú Từ lắc đầu, thầm than. Bà cảm giác được Tiền Lỵ Nhi đang muốn gây khó dễ cho Tiểu Ngưng, nhưng bà cũng đang trong hoàncảnh bồ tát qua sông, đến bản thân mình còn khó bảo toàn, chỉ có thầmcầu phúc cho Tiểu Ngưng thôi!

“Vậy thì ai? Mau gọi người giặt quần áo của tôi lên đây!”

Vú Từ bất động, đứng yên ở đó.

Tiền Lỵ Nhi trừng lớn hai mắt, hổn hển hô to: “Bà bị choáng đấy à? Tôi bảobà đi gọi người giặt quần áo của tôi đến đây, bằng không chút nội y đắttiền này của tôi các người không đền nổi đâu!”

Vú Từ không gánh nổi cơn tức của Tiền Lỵ Nhi, chỉ có thể xoay người đi gọi người giặt quần áo tới.

Không lâu sau, Tiểu Ngưng thân thể mảnh khảnh lại đứng trong căn phòng ngủcủa chủ đó: “Thiếu phu nhân, quần áo bị làm sao ạ?” Cô làm việc luônluôn cẩn thân, trên thực tế vốn là không có chuyện hư hỏng gì.

“Hóa ra chính là cô, mẹ ruột của tiểu thiếu gia của nhà họ Đường! Tôi cũngnghĩ là không phải ai cũng có gan làm hỏng quần áo của tôi!”

“Tôi chỉ giặt, không có làm hỏng!” Tiểu Ngưng hếch má lên, cô biết rõ hết thảy đều do cô ta đang muốn gây khó dễ cho mình.

“Được, vậy là cô muốn nói tôi tự mình xé chúng? Giỏi lắm, để xem hôm nay cô có bao nhiêu cái miệng mà dám nói láo như vậy?” Bàn tay cô ta vung lênnhằm thẳng gò má Tiểu Ngưng định đánh tời.

‘Bốp’ một tiếng.

Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, bất quá, tiếng vang của cái bạt tai đókhông phải rơi trên mặt Tiểu Ngưng mà là…Tiểu Ngưng giáng một cái tátthật mạnh lên mặt Tiền Lỵ Nhi.

Chương 223

Tiền Lỵ Nhi không dám tin mở to hai mắt, một tay vuốt gò má tê tê, mộttay chỉ vào Tiểu Ngưng lại nói lớn: “Cô… một con hầu mà cũng dám đánhtôi?”

“Đánh cô thì sao, tôi là vì con trai tôi nên không thểkhông ở chỗ này, tôi không sợ cô đâu. Một cái tát này là tôi muốn đánhcô lâu rồi! Đừng nói tôi cho cô một cái tát, cho dù có đánh nát mặt côra, cũng không thể giải mối hận trong lòng của tôi đâu. . . . . .” TiểuNgưng nổi giận, cảm nhân được tức khí đang làm toàn thân cô run rẩy. Lúc đánh Tiền Lỵ Nhi xong, cô mới biết bản thân mình cũng có thể lợi hạinhư vậy.

“Cô …. Lục Giai Ngưng, chuyện hôm nay tôi sẽ không bỏqua cho cô đâu! Vú , Vú, mau tới đây!” Tiền Lỵ Nhi gọi to vú nuôi củamình, lệ trong mắt tràn đầy cừu hận.

Rất nhanh, vú nuôi của Tiền Lỵ Nhi đã đến trước mặt cô ta: “Tiểu thư, cô làm sao vậy, tại sao mặt lại sưng hồng lên thế này?”

“Vú, vú mau bắt cô ta lại cho tôi! Dạy dỗ cho thật tử tế vào, cô ta dám đánh tôi!” Tiền Lỵ Nhi chỉ vào Tiểu Ngưng đứng bên cạnh cửa, lớn tiếng ralệnh.

Bảo mẫu của Tiền Lỵ Nhi như là hộ pháp, chỉ bằng một tay đã khống chế được Tiểu Ngưng: “Đồ đê tiện không biết xấu hổ này, dám đánhtiểu thư nhà chúng ta, hôm nay nhất định phải cho cô một bài học nhớđời!”

Bàn tay mũm mĩn đang định đánh xuống mặt Tiểu Ngưng thì…

“Vú, không cần phải đánh! Đừng lưu lại bất cứ dấu vết nào trên người cô ta!” Tiền Ly Nhi kéo lấy cánh tay của vú nuôi, ngăn cản.

“Vậy dùng kim! Thử kim châm xem!” Vú nuôi nhẫn tâm, não hoạt động rất nhanh đã nghĩ ngay ra cách hành hạ khác.

“Được! Tôi đi lấy!” Có rất nhiều thứ bọn họ đã chuẩn bị sẵn.

Tiểu Ngưng kịch liệt giãy dụa, cô biết Tiền Lỵ Nhi lòng dạ ác độc, cố ý làmkhó dễ mình, nhưng là chưa bao giờ nghĩ cô ta lại độc ác đến mức độ này, “Các người buông tôi ra, các ngươi không có quyền đánh tôi. . . . . .”

“Không có? Người đàn bà đê tiện không biết xấu hổ này, lát nữa thôi, cô biếtchúng tôi có quyền hay không!” Vú nuôi của Tiền Lỵ Nhi là một phụ nữtrung niên hung ác, tâm ngoan thủ đoạn, đang hưng phấn nắm chặt TiểuNgưng.

Trong tay cầm vài gốc nhi châm nhỏ, Tiền Lỵ Nhi đi đến bên người Tiểu Ngưng cùng vú nuôi, mỉm cười đầy hung ác cùng vui vẻ, khoáihoạt nói. “Vú , châm cầm đến rồi đây! Ha ha, vú giữ chặt cô ta cho tôi, tôi châm cho cô ta vài cái!”

“Đâm vào mông, sau đó là lưng! Ảđàn bà này không phải là dùng mông mình để quyến rũ đàn ông hay sao?Đemmông cô ta châm thành cái tổ ong, để xem cô ta còn mê hoặc được ai không nào?” Bà vú hưng phấn nói, sau đó đem thân thể Tiểu Ngưng cuộn lại,lưng hướng về phía trần nhà.

“Các người buông tôi ra! Các ngườilàm như vậy là vi phạm pháp luật!” Tiểu Ngưng giống như rắn nước vùngvẫy thoái khỏi tay người thợ săn. Cô liều mạng chống cự, thân thể khôngngừng vặn vẹo như rắn, có lẽ do đạo hạnh thợ săn quá cao, sức lực quámạnh cho nên con rắn không thể nào thoát khỏi. Tiểu Ngưng cho dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi tay của bà vú kia.

Tiền Lỵ Nhisiết chặt cây kim châm dài trong tay, không nương tay chút nào, hunghăng đâm tới mông của Tiểu Ngưng. Chỉ thấy lúc kim đâm qua lớp vải củaquần, cô ta mỉm cười khoái trá nhìn mặt Tiểu Ngưng bị hõm sâu xuống,chân kịch liệt run rẩy.

“…….A…………….Các người….thả tôi ra………A……”Cảm giác đau đến tận tim làm cho Tiểu Ngưng giãy dụa dữ dội, ngược lạichỉ nhận được những tiếng cười lạnh lùng của hai người kia, lập tức đauđớn gào thét lên thành tiếng.

Loại đau đớn này giống như lấy đi tất cả mọi cảm quan trên người cô, ngay cả khóc cũng không khóc nổi.

Lúc này, nhìn người phụ nữ đang bị ngược đãi, Tiền Lỵ Nhi lại cảm thấy sựsung sướng trước nay chưa từng có, giống như người nghiện sau cơn đóithuốc dài mới có được thuốc để tiêu tan: “Biết đau rồi phải không? Haylà vẫn chưa biết? Châm thêm vài cái nhé!” Nói xong, cô ta rút chiếc kimchâm dài vẫn còn dính đầy máu ra, ác độc đâm tiếp xuống. Cô ta cứ làmđộng tác đó vài lân, càng làm trên mặt càng biểu lộ sự hưng phấn thỏamãn.

“Ư….ư….ư…” Bị đâm vài lần, Tiểu Ngưng đã không còn cảm giácgì nữa. Không giãy dụa, không kêu cứu, tiếng kêu thét cũng không có, chỉ còn những tiếng rên đau đớn dần dần suy yếu, không còn chút sức lực.

Gương mặt nhỏ trắng bệch đầy mồ hôi, lông mày nhíu chặt, cánh môi không ngừng run lên, lúc này cô mới biết bản thân mình có bao nhiêu đau khổ, và còn phải chịu đựng bao nhiêu loại thống khổ nữa…

“Dừng tay lại!” Được vú Từ báo cho biết, Lục Phong đã văng cửa phòng ngủ, hùng hổ đỡ lấy Tiểu Ngưng, ném bà vú kia sang một bên.

“Ai…ui..” Bà vú bị đập đầu vào tướng kêu thảm một tiếng đau đớn, từ mặt đất ngồidậy, nhìn cô chủ của mình ai oán: “Tiểu Tiền, cô xem người này….”

Tiền Lỵ Nhi nhanh tay giấu đi thứ vũ khí nhỏ bé ở trong tay mình, ngạo mạnnhìn người đàn ông khoảng bốn, năm chục tuổi mặc áo đen trước mắt: “LụcPhong, anh thật to gan, dám tự tiện xông vào phòng ngủ của chủ?”

Lục Phong nhăn đầu lông mày lại nhìn nữ chủ nhân tạm thời, sau đó mím môiôm lấy Tiểu Ngưng đang hấp hối trên mặt đất, nói: “Tuy tiểu thư là nữchủ nhân mới, nhưng cũng không có quyền ngược đãi người hầu. Ở Đường gia không có quy định này! Tiền tiểu thư, nếu thiếu gia biết cô làm nhữngchuyện này chắc chắn cậu ấy cũng không đồng ý để cô tiếp tục xử phạttheo kiểu này đâu!”

“Cậu… Cậu chỉ là một kẻ bảo vệ theo chân màcũng dám nói với cô chủ như vậy à? Tôi sẽ nói lại chuyện này với Đườngthiếu gia, để anh ấy đuổi việc cậu!” Bà vú kia đứng lên nói lớn.

Lục Phong trừng mắt nhìn bà vú. Bà vú kia lập tức không dám lên tiếng.

Mặt Tiền Lỵ Nhi không đổi sắc, mỉm cười, sau đó tỏ vẻ không hiểu nói: “AnhPhong à! Có phải anh đã hiểu lầm tôi rồi? Tôi đâu có khi dễ cô ta. Mớivừa rồi chính cô ta ra tay đánh tôi, sau đó thì ngã nhào trên mặt đất đó chứ!” Tiền Lỵ Nhi chỉ chỉ vào chính gò má đang hồng lên của mình choLục Phong nhìn, “Anh xem, đây chính là chứng cứ xác thực cô ta vừa đánhtôi đấy!”

Lục Phong nhìn thoáng qua, không nói một lời, ôm Tiểu Ngưng rời đi.

Hai hàng nước mắt lẳng lặng rơi xuống từ hốc mắt của Tiểu Ngưng, vài sợitóc rồi loạn trước mặt, cô chớp chớp mở mắt ra nhìn: “Anh Phong, cám ơn anh, em không sao! Cứ để mặc em đi!”

Cô giãy dụa muốn xuống, Lục Phong đành buông cô ra: “Tiểu Ngưng, tôi thấy trước mắt cô không nêngây chuyện với cô ta, nhịn vẫn hơn là….” Lục Phong muốn nói lại thôi,câu nói tiếp theo nuốt trở lại trong bụng.

Tiểu Ngưng cúi đầuxuống, nước mắt rơi không ngừng, nhỏ từng giọt xuống mặt đất, “Ừ! Từ nay về sau em sẽ nhịn…..” Vì Dương Dương, vì bản thân mình, không nên ngốcnghếch hồ đồ để cho cô ta có cớ mà đánh, phải biết nhẫn nại, ở trong này liệu có ai sẽ giúp cô đây?

“Từ nay về sau, tôi sẽ quan sát kỹ cô ta, tận lực không để cho cô ta khi dễ cô đâu!”

“Cám ơn anh, Lục Phong!” Tiểu Ngưng dùng hết sức hành lễ cảm ơn: “Em còn phải làm việc, nên đi trước đây!”

Tiểu Ngưng lau nước mắt rồi bỏ đi.

Càng muốn nước mắt không rơi thì nó lại rơi càng nhiều, nội tâm của cô không ngừng dâng lên cảm xúc chua xót cuồn cuộn.

Cô không cam lòng nhìn lên bầu trời, muốn biết mình còn phải chịu baonhiêu đau khổ, bao nhiêu tổn thương. Ông trời à! Chẳng lẽ ông cho conđến thế giới này chỉ để cho người ta khi dễ, vũ nhục hay sao?

Tiểu Ngưng bịt chặt miệng lại. Những tiếng nức nở, bi thương nghẹn ngàotruyền ra từ những khe nhở bàn tay, nước mắt chạy ra không ngừng: “Dương Dương à! Con phải nhanh lớn lên, mau chóng trưởng thành, có như vậy mẹmới giải thoát được! Lần này, quả thực mẹ thật sự không chống đỡ nổi!”

Chương 224

Đường Hạo mặt không cảm xúc đi tới phòng ngủ. Bất cứ cô gái nào, cho dùkhông làm chuyện xấu nhưng nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm này của hắn cũngtránh không được mà run lên sợ hãi. Tiền Lỵ Nhi cố giữ vẻ bình tĩnh củabản thân bước về phía trước, giọng nói nhu thuận cất lên dò hỏi: “AnhHạo, sao hôm nay lại trở về sớm như vậy?”

“Ừ, sợ em ở trong biệtthự sẽ không có ai trò chuyện, không có việc gì làm!” Đường Hạo rất tựnhiên nói, theo nét mặt không nhìn ra được một chút tâm tình của hắn.

Nhưng lời này vào tai Tiền Lỵ Nhi thì cô ta lại cảm thấy hắn ta có chuyện gìđó. Chẳng lẽ hắn biết chuyện cô khi dễ Lục Giai Ngưng sao?

Cô tatrong lòng tự hỏi vài giây đồng hồ sau đó mới tố cáo với hắn: “Anh Hạo,anh xem mặt người ta này!” Nước mắt cô ta rơi lã chã, chỉ vào gò mámình.

Đường Hạo đưa tay lên, vuốt ve hai má của cô ta: “Làm sao vậy? Định khoe đồ trang điểm mới mua sao?”

“Không phải! Anh không thấy mặt người ta đỏ hồng lên hay sao….” Lúc này, nước mắt trên mặt cô ta càng lúc càng nhiều.

Đường Hạo chau mày, chăm chú nhìn: “Có thấy, rất đẹp, hàng mới ra có loại hồng tươi như thế này sao?”

“Không phải! Là Lục Giai Ngưng làm đó!” Tiền Lỵ Nhi dùng sức lắc đầu, lớntiếng kêu lên cả tên họ của Tiểu Ngưng, “Anh Hạo, là Lục Giai Ngưng đánh em! Chưa từng có người nào đánh em cả, thế mà cô ta lại dám đánh em…..”

“Cô ấy vì sao lại đánh em?” Đường Hạo tựa hồ không quan tâm đến chuyện cô ta bị đánh, chỉ quan tâm đến cô ta vì sao lại bị đánh.

Tiền Lỵ Nhi co lại thút tha thút thít, một hồi sau mới nhỏ giọng đáp, giốngnhư bị ủy khuất rất lớn nói: “Cô ấy giặt làm hỏng quần áo của em. Sauđó, em gọi cô ấy lên và nói rằng lần sau giặt thì cẩn thận một chút. Kết quả, cô ấy lại không nghe, bước lên giáng cho em một cái tát!”

“Sau đó thì sao?” Hắn nheo mắt lại hỏi.

Tiền Lỵ Nhi đang khóc nghe hắn hỏi thì nước mắt ngừng rơi, hỏi lại: “Cái gì sau đó ?”

“Sau khi cô ấy đánh em, em xử trí cô ấy thế nào?” Đường Hạo vô cảm nói, đôi mắt chim ưng xuất hiện những tia lãnh ý.

Tiền Lỵ Nhi lui về phía sau vài bước, chau đôi mi thanh tú lại: “Hạo, em cảm giác được anh không hề quan tâm đến em, người mà anh đang quan tâm làLục Giai Ngưng, đúng không? Anh có phải là đang lo lắng sợ em hại cô ấy? Muốn trách em đi gây chuyện với cô ấy, đúng không?”

Đường Hạothong dong nhếch lông mày lên, khóe miệng đồng thời câu dẫn lên nụ cườiấm áp: “Lỵ Nhi, em nói cái gì vậy? Anh làm sao có thể không quan tâm đến em được? Chẳng lẽ em quên rồi sao? Người anh muốn lấy là em. Hiện tạitất cả mọi người ở Đài Loan này đều biết Đường Hạo anh muốn cưới vợ làthiên kim của tập đoàn Tiền thị, em còn hoài nghi cái gì? Hoài nghi anhđối với em có ý đồ khác hay không sao?”

Đường Hạo chỉ tùy tiệnnói vài câu dỗ ngọt lại khiến Tiền Lỵ Nhi choáng váng, nước mắt vẫn rơinhưng không khống chế nổi mà mỉm cười: “Chính là…. Có thể là do nét mặtvừa rồi của anh rất dọa người, giống như là muốn ăn thịt em không bằng!”

Đường Hạo nhẹ vỗ về gò má Lỵ Nhi, quan tâm nói: “Như như lời em nói, em chính là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ luôn được cưng chiều yêu thương, anhbiết rõ điều này! Vậy… sau khi cô ta đánh em, em xử trí cô ta như thếnào, có trừng phạt thích đáng hay không?”

Tiền Lỵ Nhi lau nướcmắt trên mặt, ôn nhu thiện lương nói: “Nói có thì có, em nghĩ bản thânmình không cần phải đi chấp nhặt một người hầu! Nói đi nói lại, bất kểnhư thế nào, cô ấy cũng là mẹ Dương Dương, dù cho em mất hứng thế nào,tức giận như thế nào, cũng muốn chờ sau khi anh trở về rồi nói. Hạo, emnghe lời của anh, anh nói em hãy nhịn xuống, em đây sẽ nắm lửa giận mànhịn xuống cho đến cùng!”

Đường Hạo nhìn cô ta một hồi lâu, sauđó cho một cái ánh mắt tán thưởng. “Lỵ Nhi, em thực sự có một phong cách quý phái, cô gái như em có người đàn ông nào mà không thích?”

“Anh Hạo. . . . . .” Tiền Lỵ Nhi thẹn thùng, nhào vào trong ngực của hắn.

“Từ nay về sau chịu ủy khuất cái gì, cô ta lại khi dễ em, em đều nói vớianh, anh sẽ thay em trút đi cơn tức này! Lỵ Nhi, anh không muốn em mấtđi phong cách của một cô gái con nhà gia giáo, cũng không muốn em mất đi vẻ đáng yêu này! Nếu như em trở thành một người đàn bà chanh chua, lúcđó chắc anh chẳng muốn nhìn đến nữa!”

Trái tim Tiền Lỵ Nhi xiết chặt, lập tức lắc đầu chối bỏ nói: “Anh Hạo, anh yên tâm đi, em sẽ không thế đâu! “

“Vậy là tốt rồi. . . . . .” Đường Hạo yên tâm cười, sau đó lớn tiếng ralệnh: “Quản gia, gọi Lục Giai Ngưng ra đại sảnh, tôi có chuyện muốn hỏicô ta”

“Dạ, thiếu gia!” Quản gia đứng trước của phòng, cúi đầu sau đó xoay người rời đi.

“Tiểu Ngưng, thiếu gia nói cô đến đại sảnh ngay, có chuyện muốn hỏi cô!” VúTừ đi vào phòng giặt quần áo, nói với người đang giặt đồ.

“Tìmcháu, tìm cháu có lời gì muốn nói?”. . . Tiểu Ngưng tiều tụy nghĩ mãimà không rõ. Hắn muốn nhìn cô bị Tiền Lỵ Nhi đánh thê thảm như thế nàosao? Nếu là như vậy, cô cảm thấy một chút cũng không cần thiết.

Bởi vì cô cùng hắn một chút quan hệ đều không có, cô cũng không cần nhìn xem hắn có để ý đến cô hay không.

“Không biết! Thiếu gia chỉ nói là cô qua đó!” Vú Từ đau lòng nhìn cô gái trẻtrước mắt. Thật không hiểu, bọn họ một hồi giống như một cặp vợ chồngmới cười, thân thân mật mật làm những người làm ở đây đều rất hâm mộ.Một hồi lại trở nên thật lạ lẫm, tựa hồ như thâm cừu đại hận ngày càngnhiều. Bà làm sao mà không hiểu, bảo bà như thế nào nói cho Tiểu Ngưngbiết đây? Thiếu gia là muốn trách cứ cô ấy, mới bảo đi đến đại sảnh.

Không muốn phải nhìn thấy Đường Hạo nữa, Tiểu Ngưng bắt tay vào làm tiếpnhững công việc đang làm dở, nhếch môi mỏng lên, mặt không biểu tìnhnói: “Vú Từ, bà cứ đi nói với anh ta, cháu hiện tại còn phải làm việc,đi không được!”

Vú Từ khó xử thở dài, kéo lấy cánh tay TiểuNgưng “Tiểu Ngưng, cô đây không phải là muốn khó tôi hay sao? Thiếu giamuốn cô đi thì cô nhất định phải đi !” Nếu không đi, chỉ trong chốc látcơn tức càng lớn, chỉ tổ càng làm hại đến cô gái trẻ này thôi.

Nghe xong vú Từ nói Tiểu Ngưng lại trừng mắt nhìn, tùy tiện lau khô tay trên tạp dề. “Dạ, cháu đi ngay!” Đi ra khỏi phòng giặt quần áo, xuyên quahành lang dài sạch sẽ, bóng loáng, Tiểu Ngưng lại lại một lần nữa đi vào căn phòng mà cô không muốn bước chân vào nhất.

Bên ngoài ánh mặt trời chói mắt làm cho Tiểu Ngưng mới vừa tiến vào trong phòng không thể thích ứng, trước mắt tối như mực…

Vài giây sau, tầm mắt của cô mới chậm rãi xuất hiện hình một hình ảnh. Chỉthấy trên ghế salon lớn là Đường Hạo cùng Tiền Lỵ Nhi đang ngồi. ĐườngHạo đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, mà Tiền Lỵ Nhi ngồi ở bêncạnh của hắn, nức nở lau nước mắt.

Biểu lộ của hai người bọn họlàm cho Tiểu Ngưng cảm thấy kỳ quái. Có ý gì? Bọn họ không phải muốnthấy cô bị họ tra tấn có thảm đến thế nào hay sao? Nhìn cô thê thảm nhưthế này, bọn họ đáng ra phải lộ ra bao nhiêu vui mừng mới đúng chứ?

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì trong đại sảnh đã truyền đến một giọng nói chất vấn lãnh khốc: “Lục Giai Ngưng, hôm nay cô dám ra tay đánh vị hônthê của tôi sao?”

Tiểu Ngưng kinh hoàng, hiểu rõ mọi chuyện rồimở to mắt nhìn hắn. Toàn thân cô chấn động, lạnh lẽo như băng. Thì ra,hắn gọi cô đến đây không phải là để chế giễu cô, lại càng không phải làquan tâm đến cô, mà là để chất vấn cô, vì Tiền Lỵ Nhi.

TiểuNgưng siết chặt bàn tay lại, sau vài giây cô chậm rãi gật đầu, nhịnxuống đau lòng nói: “Đúng vậy, tôi đã đánh vị hôn thê của anh…”

Chương 225

Đường Hạo từ trên ghế salon đứng lên, hùng hổ đi về phía cô: “Chỉ là một người hầu, cô ở nơi nào mà dám có dũng khí đi đánh nữ chủ nhân củamình? Nói cho tôi nghe!”

Tiểu Ngưng giương gò má lên, nhìn hắnnói, “Cho dù là chỉ là một người hầu, tôi cũng có nhân cách của mình!Dựa vào cái gì vô duyên vô cớ mà lại bị các ngươi đánh?” Chỉ sợ cô lànữ hầu bi thảm nhất trên đời này rồi. Bất luận chủ nhân đối đãi với cônhư thế nào, bọn họ cũng không có quyền chà đạp lên tự trọng của cô.Nhưng mà hiện này, điều duy nhất cô có thể làm là chịu đựng, vĩnh viễnnhẫn nại, vĩnh viễn chịu đựng tổn thương, đau khổ.

“Ha ha, LụcGiai Ngưng, giờ cô trở nên ngốc nhưng lại rất lợi hại! Bất kể nói thếnào thì cô đánh người là không đúng!” Đường Hạo thấp giọng nói, ngữ khíkhông nặng nhưng là đối Tiểu Ngưng lực sát thương lại không nhỏ.

“Tôi là bị các người đánh là đáng đời tôi lắm hay sao?” Tiểu Ngưng cười khổ hỏi, tay nắm chặt lại vô lực buông ra.

“Vấn đề là cô đã đánh người, không phải người khác đánh cô!” Đường Hạo uốnnắn sai lầm của cô, sau đó rất nghiêm khắc nói: “Bây giờ, cô phải xinlỗi vị hôn thê của tôi, và hứa từ nay về sau sẽ không làm như thế!”

Tiểu Ngưng nhếch môi nhìn hắn, dùng ánh mắt tràn ngập ai oán chất vấn hắn.Buồn cười, bi ai cỡ nào, cô là người bị đánh, lại thành kẻ đánh người,là sao đây?

“Cô còn có điều gì không phục, cô đánh người là sựthật, cô nên xin lỗi!” Đường Hạo hai tay đặt vào trong túi quần, nghiêmkhắc ra lệnh cho cô. Nét mặt của hắn là không có tức giận, không cóthiên vị. Tất cả đều là lẽ đương nhiên, cách làm của hắn đều là đối vớimọi người ai cũng vậy.

Hắn, không tin cô.

Hắn, chỉ quan tâm vị hôn thê của hắn.

Hắn, lúc này đây đâm một nhát đau nhức vào trong lòng của cô. Trái tim đãsớm máu chảy đầm đìa, đã không biết thống khổ như thế nào.

Nhẫn, nhẫn nại là vì làm cho mình ít bị thương tổn đi, nhẫn nại chính là vũ khí duy nhất có thể bảo vệ tự mình .

Nhẫn, cũng là cô phải chấp nhận số mệnh. Cô không nên ôm bất cứ hy vọng nào với hắn.

Nhẫn, vì Dương Dương, hãy nhẫn nại! Cô là một người mẹ thất bại, vô phương vô cách bảo vệ con của mình.

Tiểu Ngưng chậm rãi cúi đầu, lướt qua Đường Hạo, lưng thẳng tắp đi về phíacô gái đang ngồi ở trên ghế sa lon. “Thiếu phu nhân, tôi sai rồi, là tôi đã có hành vi không đúng với cô! Xin cô đại nhân đại lượng, đừng chấpnhặt với một người làm như tôi!”

Mặc dù chỉ là vài câu lại đơngiản, những lời này mà nói… chỉ cần theo trong cổ họng của cô phát ra là tốt rồi. Nhưng chính bản thân cô lại phải dùng tất cả khí lực để thốtra được.

Cô sẽ không nói chuyện Tiền Lỵ Nhi dùng kim đâm cô. Nóira thì liệu lại có ai sẽ thương tiếc cho cô, sẽ cho cô một sự công bằng? Không ai, cô chỉ có thể tự mình liếm láp miệng vết thương của chínhmình.

Tiền Lỵ Nhi lau nước mắt, rất rộng lượng nói: “Lần này coinhư xong, từ nay về sau cô chú ý là tốt rồi! Ngưng à, hi vọng từ nay về sau cô đừng có địch ý với tôi, được không?”

Địch ý? Trong lòngTiểu Ngưng châm chọc cười khổ, Tiền Lỵ Nhi này quả là một cao thủ vềdiễn xuất. “Tôi không dám, cũng sẽ không có. Từ nay về sau, khi làm việc tôi sẽ rất chú ý! Nếu như thiếu phu nhân, thiếu gia cảm thấy tôi làmviệc không có thuận mắt, giặt quần áo không đến nơi đến chốn, như vậy ,tôi có thể làm công việc khác cũng không sao. . . . . .”

“Sẽkhông đâu! Mặc dù mấy bộ nội y đó tôi rất thích, nhưng là…. tôi cảm thấy cô giặt quần áo rất sạch sẽ! Chỉ cần từ nay về sau chú ý hơn là đượcrồi!” Tiền Lỵ Nhi lập tức nói ra, cô chính là muốn làm cho con tiện nhân này giặt quần áo cho mình. Hừ, khiến cho người phụ nữ này chuyên môn đi giặt quần lót cho cô!

“Anh nghĩ hay là như vậy, để cho cô ta điquét sạch sân nhỏ, quản lý mặt cỏ, không cho cô ta làm việc liên quanđến phòng ở! Anh không muốn cô ta làm em tức giận thêm lần nào nữa!”Đường Hạo ngồi ở bên người Tiền Lỵ Nhi, sủng nịnh nói với cô ta.

“Anh Hạo. . . . . . Em thấy hay là. . . . . .”

“Công việc quét dọn sạch sẽ là cực khổ nhất, ai bảo cô vô lễ với thiếu phunhân tương lai! Cái này xem như là trừng phạt!” Đường Hạo cắt đứt lời mà Tiền Lỵ Nhi định nói, ngạo mạn ra phán quyết với Tiểu Ngưng. “Còn nữa,từ nay về sau không cho phép cô một mình tiến vào phòng ở này! Trong lúc này, đây không phải là nơi cô dễ dàng ra vào, nhớ chưa?”

“Dạ!”Đã không hề cảm giác, Tiểu Ngưng chỉ là nghe theo của lời hắn, cũngkhông có phân tích xem công việc này có thoải mái một chút, hay là quánặng một chút. “Xin hỏi thiếu gia cùng thiếu phu nhân còn có chuyện gìphân phó không ạ?”

“Không có! Cô đi xuống đi!” Đường Hạo nhìn cômột cái, lập tức đưa ánh mắt chuyển đi, trong hai mắt thoáng qua có phức tạp cùng….. đau lòng.

Tiểu Ngưng gật đầu một cách máy móc, xoay người muốn rời đi cái đại sảnh làm cho cô vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm này.

Đột nhiên, Tiểu Ngưng lại cảm giác trước mắt tối sầm, thân thể chệch choạng bước đi, từ từ muốn ngã xuống mặt đất.

“Ngưng. . . . . .” Đường Hạo nhanh tay tiến lên, ôm lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của cô.

Cái mông bị đau của cô chạm vào người hắn. Một cơn đau buốt dâng lên khiếncô tỉnh táo trở lại: “Thiếu gia, còn chuyện gì sao?”. Tiểu Ngưng vội đẩy hắn ra, tựa hồ như thân thể của hắn chứa đầy vi khuẩn lây bệnh, “Tôixin phép đi trước!”

Đường Hạo nhìn cánh tay trống trơn của mình,rồi lại nhìn theo bóng lưng cô rời đi, hai con ngươi xuất hiện một tiaảo não. Bất quá, hắn đã rất nhanh khống chế những cảm xúc này.

“Anh Hạo, có phải anh đã yêu thương cô ấy không? Nếu đã là như vậy, để cô ấy làm những công việc đó, anh đang đau lòng lắm, có đúng không!”

“Đau lòng? Anh vì cái gì mà yêu thương cô ta? Cô ta là gì của anh hay sao?”Đường Hạo châm một điếu thuốc lá, không đếm xỉa đến câu hỏi lại của Tiền Lỵ Nhi, bộ dạng của hắn một chút cũng không quan tâm đến vấn đề này.

“Cô ấy là mẹ Dương Dương…..”

“Anh đã nói với em rồi, Dương Dương hiện giờ không có mẹ, cô ta không phải,nhớ cho kĩ điều này!” Đường Hạo tức giận nói. Loại biểu cảm này của hắn giống như việc Lục Giai Ngưng là mẹ của Dương Dương là một sỉ nhục rấtlớn.

“A! Dạ, em nhớ kỹ rồi! Từ nay về sau nhất định không nói!”bTiền Lỵ Nhi cam đoan.

“Từ nay về sau đừng có nói chuyện người khác làm anh tức giận, có biết không?” Đường Hạo cảnh cáo.

Chuyện của người khác? Không sai, cô rất thích cách nói này, “Đúng vậy, anhHạo! Hàng ngày anh phải làm bao nhiêu là việc, bận rộn như thế , em nhất định sẽ không làm gì để anh thấy phiền muộn đâu!” Tiền Lỵ Nhi thân mậtnhào vào ngực hắn, trên mặt tươi cười nở rộ.

Thật tốt! Xem ra trong lòng của hắn đã triệt để không có người đàn bà kia rồi!

“Ừ! Như vậy cũng tốt!” Đường Hạo ôm Tiền Lỵ Nhi, trong ánh mắt phóng ra xa càng trở nên phức tạp thêm. . . .

…………….

Làm việc cả một ngày, cuối cùng Tiểu Ngưng cũng được trở về căn phòng ở của người giúp việc trong biệt thự. Cảm giác mệt mỏi mê man càng ngày càngmãnh liệt, cô đổ ập người lên chiếc giường nhỏ nghỉ ngơi.

Côchuyển từ căn phòng lớn trong biệt thự đến căn phòng nhở hẹp chật chộicủa người làm này đã được một thời gian. Bất quá, mọi thứ đều ổn, chỗ ởnày của cô cũng đầy đủ tiện nghi. Chỉ riêng có phòng tắm cùng phòng vệsinh là tất cả mọi người phải dùng chung.

Toàn thân đầy mồ hôi, cô bất đắc dĩ trở mình, tay chống vào giường chiếu đỡ lấy thân thể.

“Tại sao lại như thế này? Đứng dậy cũng khó khăn như vậy, một chút sức lựccũng không có! Đừng mà! Đừng trở thành bộ dạng này, mày có biết khônghả, Lục Giai Ngưng? Càng yếu đuối, càng nhu nhược thì càng bị bọn họ khi dễ!” Tiểu Ngưng suy yếu tự cười giễu mình. Lắc lắc đầu cho tỉnh táolại, cô đi đến bên tủ quần áo, định lấy quần áo đi tắm.

Đang lúc mở cánh cửa tủ, một mùi vị long não cầu dâng lên trong cổ họng.

“Ọe….Ọe….” Cảm giác chán ghét mãnh liệt muốn phá tan cổ họng cô, khiến chô không khống chế được mà nôn ra

Chương 226

Tiểu Ngưng lại một lần nữa cảm thấy chán ghét, thả dụng cụ làm cỏ trongtay ra, ngồi trên mặt cỏ nghỉ ngơi. Theo cơn gió mát lạnh, mùi cỏ thơmxộc vào trong mũi cô, làm cho toàn thân cô cảm thấy thoải mái hơn rấtnhiều.

Có lẽ gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, khẩu vị của cô không được tốt, thế nên dạ dày mới có những phản ứng kháng nghị.

“Lát nữa đi đến hiệu thuốc mua một ít thuốc là được rồi.” Nghĩ đến đây, Tiểu Ngưng bắt đầu đứng dậy, tiếp tục công việc đang làm dở, nhổ bỏ hết đámcỏ úa vàng, còn những việc khác để người làm vườn chuyên nghiệp xử lý là được rồi.

Trước đây, những việc này đều là do Hải Uy làm, nhưng giờ Hải Uy đã đi rồi, cho nên….

“Tiểu Ngưng, đã lựa hết cỏ héo úa rồi sao?” Một lão bá tuổi chừng sáu mươiđang kéo một chiếc xe đẩy chở đầy hoa cỏ xanh tươi đi đến.

Tiểu Ngưng lễ phép cười, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, cháu lựa đi hết rồi!”

“Vậy thì chúng ta bắt đầu trồng lớp cỏ mới đi!” Vừa nói, vừa đồng thời cầm những mảng cỏ xanh đi đến bên trên bãi cỏ.

“Hóa ra công việc của cô lại nhàn hạ thế này sao?!” Một giọng nói trào phúng đột nhiên truyền đến.

Dù cho không cần nhìn cũng biết là người đó là ai, Tiểu Ngưng hít một hơi thật sâu, cúi đầu nói: “Xin chào thiếu phu nhân..”

Tiền Lỵ Nhi cười nhạt đi đến gần Tiểu Ngưng, ở bên tai cô nhẹ giọng: “Khátốt! Haizza,…. đêm qua Đường Hạo làm cho người ta mệt muốn chết điđược!”

Tiểu Ngưng đột nhiên cảm thấy cô gái trước mặt này lạiđang có ý gì đó, không rõ cô ta rốt cuộc là muốn nói chuyện gì với mình? Giống như là đang khoe khoang xem Đường Hạo có bao nhiêu yêu chiều vớicô ta vậy. Bất quá, những chuyện như thế này mà cô ta cũng muốn nói chotất cả người hầu biết hay sao?

Thấy Tiểu Ngưng không có phản ứng gì, Tiền Lỵ Nhi có chút tức giận: “Cô có nghe tôi nói chuyện không đấy hả?”

“Có nghe!” Tiểu Ngưng lập tức đáp lại.

“Vậy, vì sao cô lại chẳng có phản ứng gì?” Bắt nạt một người mà cá nhân người đó lại không có chút phản ứng thực sự là một việc làm khiến người khácthấy bực bội.

“Thiếu phu nhân, cô muốn tôi nói cái gì đây?” Tiểu Ngưng không hiểu hỏi.

“Cô có nghe rõ ràng tôi nói cái gì sao? Tôi nói, đêm qua Đường Hạo làm chotôi mệt mỏi suốt cả đêm, đến hừng đông mới buông ra!” Tiền Lỵ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói. Trời biết, cô bây giờ là đang nói láo. Đáng chết,đêm qua cô đi hấp dẫn hắn, lại bị hắn đuổi ra khỏi thư phòng. Cơn tứcnày, cô nhất định phải tìm người để trút, nếu không nhịn không chết mớilà lạ. Hừ, hừ, nói những lời đó trước mặt người phụ nữ đê tiện này chắcchắn cô ta sẽ rất đau đớn trong lòng. Cô chính là muốn nhìn thế bộ dạngthương tâm muốn chết của cô ta.

Tuy hiện tại có lẽ Đường Hạo đãkhông còn thích Lục Giai Ngưng nữa, nhưng cô vẫn căm hận người phụ nữnày. Cũng chính vì cô ta mà Đường Hạo suýt nữa không cần đến cô. Hơnnữa, cũng khó bảo đảm trong tương lại liệu Đường Hạo có lại thích cô tahay không?

Cô nhất định phải tìm cách đuổi người phụ nữ này đi.Bằng không, một ngày cứ phải nhìn mặt cô ta mấy lần, cô không thể nào an tâm được.

Tiểu Ngưng cũng không ngờ, tiểu thư nhà giàu cũng cóthể hào sảng giống như mấy cô gái trong quán rượu. Trước kia, lúc cô còn làm việc trong quán bar, có vài cô gái dung nhan và địa vị cũng khôngtồi, vì muốn tranh giành một đại gia mà không tiếc lôi cả những chuyệngiường chiếu ra kể. Thật là không biết xấu hổ!

“Thế nghĩa làthiếu gia yêu thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đang rất hạnh phúc!” TiểuNgưng vừa nói chuyện vừa cố gắng mỉm cười thêm vào, căn bản không biểulộ một chút đau thương, khổ sở.

“Cô không khó chịu sao?” Tiền LỵNhi vẫn chưa từ bỏ ý định, “Cô không khó chịu chút nào sao? Anh ấy khẩnkhoản nói yêu tôi, còn nói tôi trên giường biểu hiện tốt hơn so với cônhiều!”

“Không. . . . . . Không. . . . . . Tôi chỉ là một ngườihầu, làm sao dám so sánh với thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân, so sánh với tôi không phải là đã hại thấp thân phận của cô hay sao?!” Tiểu Ngưngvội vàng nói, sau đó tiếp tục cúi đầu.

Những lời này của cô làmcho Tiền Lỵ Nhi phát hiện bản thân mình thất thố. Đáng chết, cô tại saophải đi so mình với một kẻ thấp hèn như thế này, “Hừ, coi như cô tự hiểu bản thân mình!”

“Dạ!” Thấy Tiền Lỵ Nhi xoay mũi giày định rờiđi, Tiểu Ngưng ngẩng đầu lên hỏi: “Thiếu phu nhân, tôi muốn đi ra ngoàimua một ít đồ, có thể xin cô cho nghỉ phép được không ạ?”

“Đi ra ngoài?”

“Đúng vậy, tôi muốn đi mua một ít đồ.” Tiểu Ngưng gật đầu thật mạnh. Hiệngiờ, Đường Hạo đang khống chế việc ra ngoài của cô, nếu như Tiền Lỵ Nhiđồng ý cho cô đi ra ngoài, bảo vệ cửa mới có thể để cho cô ra khỏi cổng.

“Cô muốn mua cái gì?” Tiền Lỵ Nhi đề phòng hỏi.

“Một ít đồ linh tinh!”

Tiền Lỵ Nhi nhìn cô vài lần rồi gật đầu: “Đi đi! Nhưng đừng có làm trễ nảicông việc! Nếu cô dám lười biếng, tôi nhất định sẽ nói chuyện này vớithiếu gia!”

“Tôi không dám!” Tiểu Ngưng vội vàng lắc đầu, “Cảm ơn, thiếu phu nhân!”

Sau khi nói xong, Tiểu Ngưng tranh thủ chạy về phòng mình. Không được rồi!Dạ dày lại cảm thấy khó chịu, ngày càng đau đớn khiến cô đổ mồ hôi. Toàn thân càng lúc càng lạnh như băng, cảm giác bực bội trong lòng làm chocô chỉ muốn hét to lên gọi ai đó.

Chỉ có điểu, lúc này cô khôngthể dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình bừa bãi như vậy, cho nên chỉ có thểliều mạng nhẫn nhịn chịu đựng.

Trở về phòng người làm thay đồ, cột tóc đuôi ngựa, Tiểu Ngưng mang theo một chiếc ba lô nhỏ đi ra trước cửa cổng chính.

“Thực xin lỗi, Lục tiểu thư! Thiếu gia không cho phép cô ra ngoài!” Nhân viên bảo vệ đứng trước cửa nói.

“Là thiếu phu nhân cho tôi ra ngoài, chẳng nhẽ vẫn không được sao?” TiểuNgưng nhướn mắt lên, vì sao ai cũng muốn làm cho cô cảm thấy khó xử?

Nhân viên bảo vệ vẫn là lắc đầu. “Lục tiểu thư, đừng làm tôi khó xử, khôngthể được đâu mà! Thiếu gia đã có thông báo, Lục tiểu thư tuyệt đối không thể ra khỏi cửa!”

“Vậy ý của anh là chính là lời nói của thiếuphu nhân không có gái trị phải không? Tôi đây hiện tại sẽ đi nói chothiếu phu nhân biết bảo vệ ở cổng căn bản không xem lời của thiếu phunhân ra gì!” Ngực chất đầy tức giận,Tiểu Ngưng lấy cớ uy hiếp người, hơn nữa sự uy hiếp của cô xem ra còn rất có hiệu quả.

Anh nhân viênbảo vệ thất kinh ngăn cản Tiểu Ngưng bước đi. “Lục tiểu thư, cô ngàn vạn lần không cần phải tìm thiếu phu nhân nói chuyện đâu! Thật sự đây làchỉ thị của thiếu gia mà. . . . .”

Thấy thái độ của bảo vệ kháhòa hoãn, ngữ khí của Lục Giai Ngưng cũng mềm hơn. “Không phải tôi muốnkhó anh, dù sao chúng ta đều đều là người làm ở đây! Thiếu gia không cho tôi đi ra ngoài đơn giản là sợ tôi chạy trốn không trở lại, nhưng tôisẽ quay trở về mà! Anh yên tâm, tôi chỉ muốn đến hiệu thuốc phía trướcmua một ít thuốc, rất nhanh sẽ trở về !”

Anh nhân viên bảo vệ trẻ tuổi nghĩ ngợi một lúc, sau đó gật đầu. “Được rồi! Lục tiểu thư nhất định phải nhanh lên trở về đấy !”

“Nhất định sẽ về mau! Tôi sẽ không làm khó cho anh đâu, yên tâm!” Lục GiaiNgưng khoát tay áo nhìn anh bảo vệ, đi ra khỏi cổng chính.

Anhbảo vệ nhìn bóng lưng Lục Giai Ngưng đi xa, tầm mắt vừa mới thu hồi, lập tức lại lần nữa kinh hoảng. “Phong. . . . . . anh Phong. . . . . .”

Lục Phong nheo mắt lại, mặt không biểu tình dò hỏi: “Mới vừa rồi là aira khỏi ?” Lúc trước hắn ở phía xa, chỉ thoáng nhìn thấy một bóng lưng,nên còn chưa chắc chắn có phải là Lục Giai Ngưng hay không.

“Là . . . . . Là . . . . .” Bảo vệ ấp a ấp úng, nghĩ có nên hay không nói.

“Nói mau, vừa rồi là ai ra khỏi ?” Lục Phong nghiêm khắc hỏi.

“Lục tiểu thư!”

“Đáng chết, làm sao cậu có thể cho cô ấy đi ra ngoài?” Lục Phong tức giận hôlên, giống như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng sẽ xảy ra.

Chương 227

Bầu trời hôm nay xanh thẳm, bao la vời vợi. Dưới tán cây loang lổ nhữngtia nắng mặt trời, in bóng trên những phiến là khô, khiến đường phố mang một khung cảnh trông thật hài hòa.

Tiểu Ngưng đi bộ trên đường, tung tăng giống hệt như một cô nữ sinh, thích thú dẫm lên từng bóng nắng in trên mặt đất.

“Đã lâu không ra ngoài, cảm giác tự do tự tại này thật tuyệt!” Tiểu Ngưngnâng cao gò má mình lên, trên mặt lộ rõ vẻ gầy gò, tiểu tụy. Cô khẽ nởnụ cười nhàn nhạt.

Nhưng nụ cười nhạt này lại khiến tinh thần Tiểu Ngưng tốt lên không ít.

Nơi này là một khu biệt thự cao cấp. Mỗi căn biệt thự ở đây chiếm một diệntích khá lớn, cho nên trên con đường trải đầy lá này chỉ có mỗi TiểuNgưng. Tiếng động cơ xe ở phía sau lưng khiến cô nhíu mày lại. Sao lạicó xe chạy ở chỗ này? Họ muốn chạy vượt lên trước sao?

Tiểu Ngưng hiếu kỳ xoay người lại, trông thấy một chiếc xe hơi màu đen đang chạy cách cô chừng 40 mét.

Hình như người lái chiếc xe hơi màu đen đó đột nhiên nhấn ga tăng tốc laothẳng về phía Tiểu Ngưng. Tiểu Ngưng nhất thời không phản ửng kịp, đứngngây ra như phỗng.

‘ Kíttttttt…’ một tiếng, chiếc xe đã lao đếnchỗ Tiểu Ngưng. Một người đàn ông nhanh tay kéo Tiểu Ngưng né sang mộtbên. Chiếc xe hơi lao nhanh đi mất, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Ngồi dưới đất, Tiểu Ngưng nhất thời chấn động từ đầu đến chân. Cô ngồi ngâyra như người gỗ, không nhúc nhích nhìn chiếc xe hơi màu đen có rèm chevừa mới lao nhanh sượt qua mình. Mặt cô xám ngắt như tro, lưỡi nhíu lạixanh lè, miệng mở to, quên cả hô hấp.

“Tiểu Ngưng! Cô không có chuyện gì chứ?” Lục Phong chạy lại, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Tiểu Ngưng, quan tâm hỏi.

Tiếng nói trầm ổn của Lục Phong làm cho tinh thần Tiểu Ngưng hồi phục trởlại, cô run rẩy nói: “Anh …Phong…”. Hóa ra là Lục Phong. Lúc cô tưởngmình sắp bị xe đụng chết thì có bóng người kéo cô sang một bên, thì rađó chính là Lục Phong. Anh đã cứu cô một mạng.

Lục Phong chìa tay ra: “Đứng dậy nào!”

Tiểu Ngưng đưa tay ra, bàn tay đặt lên tay của hắn, thân thể đột nhiên bịkéo bật dậy. Lúc này, cô mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Anh Phong…cảm…cảm ơn anh…!”

“Tại sao ra đây? Thiếu gia không phải đã nói cô không được phép tùy tiện ra ngoài rồi sao?” Tiếng nói của LụcPhong có phần không vui, giống như đang trách cứ cô không hiểu chuyện.

Tiểu Ngưng vẫn chưa hoàn hồn, nước mắt ủy khuất sợ hãi chảy ra: “Dạ dày embị đau, muốn ra ngoài mua một ít thuốc! Em …chỉ là …muốn hít thở khôngkhí bên ngoài một chút. Không khí trong biệt thự quá dồn nén, ức chếkhiến em không thở nổi!” Lục Phong là người hiểu rõ nhất mối quan hệgiữa cô và Đường Hạo. Tiểu Ngưng nói những lời này, phảng phất giống như đang cảm thán với anh trai, bộc lộ ra hết thảy mọi tâm tư khổ sở sâukín trong lòng: “Anh Phong! Em muốn bỏ đi, nêu không chắc em điên mất!”

Lục Phong nhìn Tiểu Ngưng khóc, không khỏi đau lòng, giọng nói cũng ôn hòahơn đôi chút: “Đừng nghĩ mọi chuyện thê thảm như vậy! Thiếu gia…thiếugia không phải người xấu, trước đây cô luôn nói như vậy, không phải sao? Tuy tình tình cậu ấy rất tệ, rất bá đạo, nhưng cậu ấy cũng không phảingười xấu, cô biết điều này mà. . . . . .”

Tiểu Ngưng lau nướcmắt, vành mắt đỏ bừng, lắc đầu. “Không giống nhau! Đó là anh ấy của sáunăm trước, sáu năm sau anh ấy đã thay đổi, trở nên thật đáng sợ. . . . . . Anh Phong, anh ta còn dùng Dương Dương để uy hiếp, Dương Dương cũnglà con của anh ta, vậy mà lại định để mặc cho Tiền Lỵ Nhi ngược đãi nó. . . . . .”

Nói đến đây, Tiểu Ngưng cảm thấy trái tim mình buốt lạnh. Đau lòng, nước mắt cô lại tuôn trào như thác đổ.

“Có lẽ, thiếu gia chính là không muốn để cô rời đi cho nên mới phải uy hiếp cô như vậy!”

“Không muốn cho em đi? Anh ta muốn kết hôn, vì cái gì mà vẫn còn quan tâm đếnem? Anh Phong, chẳng nhẽ anh không nghĩ, làm như vậy với em là rất tànnhẫn hay sao?” Tiểu Ngưng lấy hai tay bưng lấy mặt mình. Tiếng nức nở,nghẹn ngào truyền qua từng khẽ hở giữa các ngón tay.

“Có lẽ thiếu gia có lý do của cậu ấy! Tiểu Ngưng, trước mắt cô hãy nghe lời thiếugia, đừng chạy lung tung, được không?” Lục Phong nhìn Tiểu Ngưng rồi mới nói ra một câu cuối cùng, nhắc nhở cô: “Tiểu Ngưng, chẳng nhẽ cô chorằng chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn sao?”

Tiểu Ngưng buông hai tay, hướng mặt lên nhìn hắn ta: “Anh… muốn nói…chiếc xe kia là muốn lấy mạng em sao?”

“Tôi không nói như vậy, chỉ là mong cô chú ý một chút, đừng tự tiện đi rangoài biệt thự! Nếu có cái gì cần thì hãy nói với tôi hoặc vú Từ, hoặcnhờ người khác ra ngoài mua hộ cho!”

“Dạ….” Tiểu Ngưng nín khóc,gật đầu. Vừa rồi cô nghĩ đến chuyện chiếc xe kia muốn đâm chết mình,nhưng là ai? Là ai nhẫn tâm muốn lấy mạng cô?

Chẳng lẽ là… Tiền Lỵ Nhi?

Tiểu Ngưng một lần nữa lại sợ hãi, cô ta đang muốn lấy mạng mình sao? “Nếulà như vậy, ở trong biệt thự không phải là càng nguy hiểm hơn hay sao?Anh Phong…..”

“Trong biệt thự thì làm sao có nguy hiểm? TiểuNgưng, cô đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần làm theo yêu cầu của thiếu gia là được rồi! Thôi được, bây giờ đến hiệu thuốc, tôi đi cùng cô…”

“Có thể sao? Liệu có nguy hiểm với anh Phong không? Hay là…” Tiểu Ngưng bất an hỏi. Cô không muốn Lục Phong phải gánh chịu nguy hiểm cùng với cô.

“Tôi sẽ không có chuyện gì đâu! Đi!” Hắn biết cô ở trong biệt thự chịu rấtnhiều ủy khuất, nhưng bây giờ đó thực sự là nơi an toàn nhất cho cô.

*********************

“Đối với các hạng mục đầu tư gần đây, các vị cổ đông có hài lòng không?”Đường Hạo tựa lưng ngồi trên ghế, gương mặt lộ ra một chút tươi cười hời hợt nhìn một lượt tất cả các cổ đông đang ngồi họp. Mấy tháng ngắn ngủi mà đã được lợi nhuận lên đến gấp ba lần, chắc hẳn đã đủ hợp khẩu vị của mấy lão cáo già này?

Đối với thành tích đáng kinh ngạc này,Đường Hạo không chỉ thỏa mãn với công việc của chính mình, mà còn trútbỏ được tảng đá đè lên ngực suốt thời gian qua. Những tin đồn tài chínhkhó khăn đều đã biến mất, mọi nguy cơ hắn cũng đều đã hóa giải. Mà kếtiếp, hắn sẽ thả chậm tiết tấu đầu tư, bởi vì có chuyện quan trọng hơncần giải quyết.

“Thỏa mãn! Thỏa mãn…Ha ha..!” Trương đổng sự đeokính cười ha hả nói, ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương to đùng chói mắtlật đi lật lại những trang giấy số liệu, “Tổng tài của chúng ta thật làtuổi trẻ tài cao! Ha ha ha, xem ra bây giờ thế giới là của những ngườitrẻ tuổi rồi!”

Hiện nay, ở Đài Bắc cũng có vài tập đoàn do nhữngngười trẻ tuổi nắm quyền điều hành. Tre già măng mọc, mới cũ luân chuyên cũng không khác nhau là mấy.

Vương đổng sự cầm điều xì gà cònđang nhả khói, đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường, nói: “Có thể đi theo tổng tài trẻ tuổi tài cao, mấy lão già chúng ta đúng là có phúc khírồi…”

“Ha ha, được sự tin tưởng của các vị đổng sự ở đây ĐườngHạo tôi vô cùng cảm kích. Kết quả này đều là công sức phấn đấu của mọingười, hy vọng sau này chúng ta sẽ vẫn duy trì quan hệ hợp tác. Chỉ cầnmọi người tin tưởng tôi, cứ theo đà này, trong tương lai phần trăm lợinhuận các vị đổng sự có được sẽ càng lúc càng nhiều!” Lời nói của ĐườngHạo tuy nghe có vẻ rất khiêm tốn, nhưng thực ra thì không phải như vậy.Hiện tại, hắn đang khéo léo truyền đạt, làm cho tất cả mọi người đềuphải tin tưởng hắn.

“Đương nhiên! Đương nhiên là chúng tôi tin!Hiện tại tổng tài lại sắp kết hôn với con gái độc nhất của Tiền gia,tương lai Đường Thị sẽ ngày càng lớn mạnh, chúng tôi đều đồng ý tìnhnguyện đi theo tổng tài!” Một vị đổng sự gầy gò, nói với các cổ đôngkhác.

“Đúng!”

“Đúng thế!”

Mấy vị cổ đông khác cũng phụ họa theo.

Ngồi ở vị trí trung ương, Đường Hạo nhăn đầu lông mày lại, thu hổi vẻ mặtmỉm cười, nói: “Ý của các vị là phải có ngân hàng Tiền thị hậu thuẫnphía sau, còn bản thân Đường Hạo tôi đây không đủ sức dẫn dắt mọi ngườikiếm được lợi nhuận? Các vị xem năng lực của tôi nhỏ đến thế sao?”

Chương 228

“Không, làm sao có thể! Chúng tôi đương nhiên tin tưởng năng lực củatổng tài. Dù cho không có Tiền thị, tôi cũng vẫn tin tưởng tổng tàichúng ta . . . . .”

“Đúng vậy! Đúng vậy! chỉ nhìn một cách đơnthuần vào vị thế của tập đoàn Đường thị chúng ta thì cũng đã có rấtnhiều ngân hàng chủ động muốn hợp tác với rồi!”

Sau đó vài cổđông khác cũng gật đầu đồng ý theo. Nụ cười trên khóe miệng của ĐườngHạo càng lúc càng nhếch lên cao. Hắn chính là chờ mấy câu này từ lâu.

Đường Hạo mang theo tâm trạng rất tốt đi ra khỏi công ty, lái xe đi tẳng đếnđại trạch* của Đường gia. Xe vừa chạy qua cổng chính, hắn đã thấy DươngDương mặc đồ chơi bóng chày, đang chạy tới: “Ba! Ba.!”

*đại trạch: nhà lớn, nhà chính.

“A…ui…đừng chạy quá nhanh, coi chừng vấp ngã!” Bà nội trẻ Hàn Tú lo lắng chạy theo phía sau, lo sợ cháu nội ngoan bị té ngã. Không may, bà không chạy được nhanh như đứa cháu của mình, chỉ một lát đã bị nó bỏ xa ở phía saulưng.

Đường Lập Huân cũng đi lên kéo lão bà đang không thở kịpcủa mình, dịu dàng nói: “Yên tâm! Dương Dương sẽ không có chuyện gì đâu! Thằng bé không yếu ớt như vậy đâu!”

“Dương Dương lúc trước đã bị thương rồi, bây giờ không thể để nó lại bị thương được!” Hàn Tú khôngbiết là bản thân mình đã quá nhạy cảm. Dương Dương là cháu trai nhàgiàu, đương nhiên là nó sẽ bị chú ý hơn những đứa trẻ khác.

“Lãothái bà à! Nói cho cùng, Dương Dương là một thằng bé con, là cháu traicủa Đường Lập Huân tôi. Thể chất của nó đâu có kém cỏi như vậy đâu.” Lúc khen cháu, Đường Lập Huân cũng không quên nói ngọt chính bản thân mìnhtrước mặt vợ.

“Giờ ông lại đi so sánh với thằng bé con sao? Cháutrai bảo bối của tôi!” Hàn Tú bỏ qua lão công của mình, chạy theo saulưng đứa cháu.

Đường Hạo dừng hẳn xe lại, bước xuống. Hắn còn chưa đứng vững thì đã bị con trai chạy đến ôm choàng lấy.

“Ba ! Ba! Ba!”

Đường Hạo thuận thế ôm lấy con, xem xét thân thể của nó: “Thế nào? Người cònđau không?”Lúc trước, cả chân tay, toàn thân của thẳng bé đều bị trầyxước. Nhìn con lúc đó, hắn thật sự đau lòng không thôi.

“Không có chuyện gì ! Tất cả đều tốt rồi ạ !” Dương Dương giờ lên hai nắm tay, làm tư thế trông rất khỏe mạnh.

Đường Hạo hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ bé của con, sau đó mới buông thân thể khá nặng của Dương Dương ra, thả xuống mặt đất: “Tiếp tục đi chơi bóngchày đi nhé! Ba và ông nội nói chuyện nột chút!”

“Mẹ…..” Dương Dương đứng bất động ở nơi đó, lời muốn hỏi còn chưa nói ra được, làm sao có thể nói đi là đi.

“Mẹ con hôm nay không đi cùng ba!”

“Con có nhìn thấy là mẹ không đi cùng ba, con muốn hỏi là, khi nào thì bađưa mẹ đến nơi này gặp con?” Dương Dương nheo mắt lại nhìn ba nó. Lúcthân thể nó đau đớn, người nó mong gặp nhất chính là mẹ. Tuy có ông bànội cùng với các dì giúp việc ở bên, nhưng nó vẫn cứ đau, bọn họ khôngthể thay thế mẹ. Bây giờ, nó rất muốn được gặp mẹ, khát vọng được mẹ ômnó ngủ.

“Lần sau! Lần sau, ba sẽ đưa mẹ con đến!” Chướng ngại vật lớn nhất đã giải quyết xong rồi, hiện tại vấn đề chỉ là cơ hội và thờigian.

“Lần sau ba có thể đưa mẹ đến đây sao? Ba, ba nói thậtchứ?” Trong hai mắt Dương Dương rõ ràng hiện lên sự không tin tưởng. Bởi vì, nó cảm nhận được ông bà nội căn bản không thích mẹ của nó. Đã lâunhư vậy mà ông bà không nhắc gì đến mẹ của nó, cứ như thể mẹ nó khôngtồn tại trên đời này vậy.

Bị con trai hỏi như vậy, Đường Hạo nhíu mày lại. Hắn cảm giác con trai đang chất vấn mình.

“Ba, ông bà bội xem thường mẹ, có đúng không ạ?”

“Vì sao lại nói như vậy?” Trái tim Đường Hạo siết chặt lại, trên gương mặtcon của hắn lộ rõ vẻ đau khổ. Vẻ mặt này giống hệt người phụ nữ kia.

“Chẳng lẽ không đúng sao ạ? Con cảm nhận được điều này! Con sẽ có mẹ kế sao?Con không cần, đừng mà….” Dương Dương lớn tiếng nói với ba nó, cũng lànói để cho ông bà nội nghe được, “Không ai tốt bằng mẹ của con! Mẹ củacon là tốt nhất! Tại sao các người không yêu thích mẹ của con? Vì saolại muốn tìm mẹ kế cho con?”

Ánh mắt Đường Lập Huân cùng Hàn Túkhó xử nhìn nhau. Sau đó, họ xấu hổ đứng sang một bên. Chỉ có thể đemcháu trai đang khóc lóc đáng thương giao cho con trai mình, còn họ thìkhông biết nên nói gì.

Đường Hạo lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏbé của cậu con trai. Hắn không biết nên trấn an thằng bé, hay là kể chonó nghe sự thật: “Ba sẽ không lấy ai ngoài mẹ con, trước kia không phảiđã nói rồi sao? Con không tin lời ba nói à?”

Dương Dương chậm rãi ngừng khóc, nức nở nhìn ba: “Thật vậy không? Nhưng trên TV không phảilà nói ba cùng dì Tiền kia sẽ lập tức cử hành hôn lễ sao ạ? Nếu ba cướidì ấy, dì ấy không phải là trở thành mẹ kế của con hay sao?”

“Có hôn lễ rồi sao?” Đường Hạo không có trả lời con mà hỏi ngược lại.

Dương Dương nghĩ nghĩ, lắc đầu.

“Ừ! Vậy còn chưa có hôn lễ đúng không?”

Lần này, Dương Dương gật nhẹ đầu.

“Cho nên, con bây giờ là đang lo lắng quá sớm rồi, có phải không?”

Nước mắt Dương Dương lại rơi xuống lần nữa, khẽ nhếch miệng lên: “Nhưng là…. Con sợ ba kết hôn….đến khi con hỏi lại ba lần nữa thì ba đã kết hônxong rồi……như vậy không phải là đã muộn rồi sao? Ba, ba gạt con….hu hu…”

“Ba không có gạt con, tin ba đi, được không?” Ha ha, xem ra con trai hắnthật sự đã lớn rồi, không phải nói mấy câu là có thể lừa được!

Hai mắt Dương Dương Dương đẫm lệ, mông lung nhìn ba của nó, tiếp tục hỏi:“Ba muốn con tin ba như thế nào? Ba lại lừa con thôi! Ba cùng cô gáikhác kết hôn rồi sao, con phải làm gì bây giờ?….”

“Vậy con định cả đời này không để ý đến ba ư?”

Dương Dương dùng bàn tay nhỏ bé của nó lau nước mắt trên mặt, sau đó lại laubàn tay đó vào ống quần của ba nó. Động tác trước sau như một, nó nói:“Có lẽ ba căn bản không để ý đến con! Sau khi ba cùng dì khác kết hôn sẽ có rất nhiều em, đến lúc đó không có một đứa bé như con lại là chuyệntốt!” Điều kiện này nó vẫn cảm thấy không an tâm. Không được, nó nhấtđịnh không chịu thỏa hiệp, phải khóc nhiều hơn nữa.

Nước mắt chảy ra càng nhiều, trên mu bàn tay, lẫn cả nước mũi đều được lau chùi trên ống quần tây màu đen của Đường Hạo.

Đường Hạo âu yếm nhìn động tác đáng yêu của con trai mình. Hắn khi nhỏ cũngtuyệt đối không làm hành vi trả thù kiều này. Thói quen của hắn là làmlớn chuyện lên, càng to càng tốt. Về điểm này, có lẽ thằng bé được ditruyền từ người phụ nữ kia.

“Vậy con muốn ba lấy cái gì cam đoanđây? Ba nghĩ không ra!” Đường Hạo nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ranên lấy cái gì cam đoan.

“Vậy ba nói đi, nói là nếu ba nói dối,ngoài trừ mẹ ra lại lấy kết hôn người khác, ba sẽ chết không an lành!”Nó đã xem trên TV, thấy nhiều đứa trẻ khác cũng dùng phương thức này làm điều kiện uy hiếp tốt nhất. Dù sao cũng không có gì quý hơn mạng sốngcả!

Nghe thấy lời thề ác độc như vậy, Đường Lập Huân và Hàn Tú đứng bến sắc mặt đại biến, khó coi.

“Không thể hồ đồ, Dương Dương, cháu không thể nguyền rủa ba cháu như vậy!” Hàn Tú tiến lên kéo lấy cháu trai phê bình.

“Chuyện của người lớn, một đứa trẻ đừng có can dự vào! Dương Dương, cho dù cháu có mẹ mới thì ông bà nội đây tuyệt đối sẽ không để cháu phải chịu thiệt thòi!” Đường Lập Huân nghiêm mặt dạy bảo. Hắn và vợ đã có kinh nghiệmtrải qua một lần suýt mất con, cho nên bọn họ tuyệt đối không thể để con cháu mình chịu bất cứ thương tổn ngoài ý muốn nào nữa.

Chương 229

“Không! Ông nội! Bà nội, Dương Dương không hồ đồ! Ba nhất định phải nói, nếu ba không nói cháu sẽ không ngừng khóc, cháu sẽ rất đau lòng!” Dương Dương giãy dụa người, không để cho ông bà nội ôm lấy mình. Hai tay nóníu chặt lấy ông quần của ba nó, vẻ mặt lại khao khát quật cường nhìnlên ba nó. Ba không thề độc, nó sẽ không buông tay. Vì mẹ, vì bản thânmình được ở cùng với mẹ, vì một bà mẹ kế không thể hiểu nổi, không hềquen biết sẽ xuất hiện, nó nhất định phải bắt ba nó thề độc. Nó biếtnhững lời lẽ này là không lễ phép, không có giáo dưỡng, nhưng nó mặc kệ, nó phải kiên trì.

“Dương Dương! Cháu lại không hiểu chuyện nữarồi! Ông nội, bà nội sẽ không thích, không thương cháu nữa!” Đường LậpHuân sắc mặt khiến người khác rét run, rõ ràng là đã trở nên không cònvui vẻ gì nữa. Dương Dương là cháu trai bảo bối của ông, không sai,nhưng tính mạng của con trai ông cũng rất quý giá không kém!

HànTú đối với những lời nói đại nghịch bất đạo của đứa cháu trai cùng kinhsợ không kém: “Dương Dương, nếu cháu vẫn cứ không hiểu chuyện như vậy,bà nội sẽ không thích cháu nữa đâu!”

Quả nhiên là đứa trẻ đượcsinh ra và giáo dục bởi người đàn kia, bằng không làm sao thẳng bé ngoan ngoãn biết nói những từ ngữ khó nghe như thế. Chỉ riêng điểm này thôi,bà cũng sẽ không bao giờ cho con trai mình kết hôn với cô gái kia.

Đối với những lời nói của ông bà nội, Dương Dương làm như mắt ngơ tai điếc, chỉ nhìn chằm chằm vào ba nó: “Ba, ba có phải không có niềm tin vớichính mình hay không? Ba có phải chỉ muốn gạt một đứa trẻ như con haykhông? Ba ….ba…ba …hu hu ……hu hu…..”

Dương Dương khổ sở rơi lệ đầy mặt, trong mắt đầy sự thất vọng về ba mình.

Đường Hạo lau nước mắt trên mặt con trai, mỉm cười với ba mẹ, rồi cam đoanvới con trai: “Nếu như ba cưới một người khác ngoài mẹ của Dương Dương,ba sẽ chết trôi lềnh bà lềnh bềnh!”

Hắn nói chuyện với con trai một cách âu yếm, nhưng cũng có đôi chút chột dạ và sợ hãi.

Nghe thấy lời thề độc của ba mình, Dương Dương đầu tiên là há hốc miệng, sau đó nó cũng cảm thấy áy náy trong lòng. Rủ mi mắt xuống, nói hỏi: “Banói thật chứ ạ?”

Đường Hạo vuốt cái mũi nhỏ của con trai, khóemôi hắn nhếch lên, nhìn con rồi nói: “Không phải con muốn ba nói ư?Không hài lòng sao? Thoải mái tâm tình chưa?”

Dương Dương vừakhóc vừa cười gật đầu, sau đó lại ôm lấy đùi của ba nó: “Ba, con biết rõ ba là người ba tốt nhất!” Sau khi không bướng bỉnh, không đại nghịchbất đạo, đương nhiên phải ngoan ngoan đáng yêu, bằng không ba từ nay vềsau sẽ không thích nó.

Đường Lập Huân cùng Hàn Tú lại lo lắng tới cực điểm đối với lời nói của con trai. Nhất là thân làm mẹ như Hàn Tú,vành mắt đỏ bừng nhìn con : “Hạo Hạo, con không quý trọng chính mìnhthì cũng phải nghĩ xem ba và mẹ lo lắng cho con như thế nào chứ! Nhữnglời này cũng không chắc chắn, đều không được tính!”

Dương Dươngxoay người, giữ chặt tay bà nội nó: “Bà nội, làm sao có thể không tínhtoán gì hết! Chỉ cần ba có thể lấy mẹ, như vậy ba sẽ không có nguy hiểmgì, bà đừng lo lắng được không ạ?”

Hàn Tú cũng nghiêm mặt nhìnDương Dương, không còn vẻ yêu thương như hồi nãy: “Dương Dương, cháuthật sự quá không hiểu chuyện chuyện rồi, bà nội không có nói chuyện với cháu!”

“Bà nội. . . . . .” Sắc mặt Dương Dương rõ ràng trở nênsợ hãi, nó không nghĩ đến bà nội sẽ dùng ánh mắt lạnh nhạt kia nhìnmình.

Đường Lập Huân dựng con ngươi lên, nhìn con trai rồi buônglời nói xuống: “Đường Hạo, theo ba đến thư phòng, ba có lời muốn nóicùng con!” Sau đó, ông rời đi khỏi tiền sảnh.

“Mẹ, mẹ không cầnphải lo lắng!” Đường Hạo đưa ánh mắt thoải mái nhìn mẹ hắn. Hắn mớikhông tin mình thật sự sẽ có nguy hiểm. Như con trai nói, chỉ cần hắnkhông vi phạm lời thề độc của mình, như vậy hết thảy đều là không sao.

Hàn Tú không để ý đến con trai, cũng không để ý tới cháu trai, vuốt đi nước mắt vừa mới rơi xuống, đi theo sau lưng chồng mình.

Dương Dương lo lắng nhìn ba nó: “Ba, ông nội cùng bà nội sẽ không không thích con nữa sao?”

“Không đâu, Dương Dương! Chỉ cần nói mấy lời dễ nghe với ông bà, thế là khôngcó chuyện gì rồi!” Đường Hạo an ủi con, nắm tay nói dẫn vào trong phònglớn.

“Ta thật không ngờ con có thể nói ra những lời vô tráchnhiệm như vậy? Con có còn là tổng tài của cả một tập đoàn lớn không hả?Bị một thằng bé con miệng còn hơi sữa vòi vĩnh mà đã đáp ứng, thật làmuốn làm người cha này tức chết đây mà!” Con trai vừa mới bước vào cửa, Đường Lập Huân đã oanh oanh tạc tạc tức giận nói.

“Ba, không cần phải tức giận vì chuyện này! Con sẽ không có chuyện gì cả, và…con làmchuyện gì thì trong lòng con tự biết chừng mực!” Đường Hạo thoải máicười, hời hợt nói.

“Đều biết ư? Con thử nói ta nghe xem tronglòng con biết được cái gì?” Đường Lập Huân ngồi vào ghế, cầm lấy điều xì gà Cuba lên hút, sau đó nhả ra một làn khói mỏng. Trên mặt, thịnh nộ vì lời nói của con trai mà vẫn chưa hết, ngược lại càng lúc càng tức giậnthêm. Nheo đôi mắt lại, ông đang chờ con mình trả lời.

“Ba, mấyhạng mục đầu tư mới đây đã thu hồi lại được vốn ban đầu, hơn nữa lợinhuận đạt được rất cao. Vốn lưu chuyển của chúng ta đang rất dồi dào…”

“Ý của con là hiện tại không cần ngân hàng Tiền thị cho vay tiền? Cho nênbây giờ con muốn hối hôn, đúng không?” Đường Lập Huân ngắt lời của conmình.

“Đúng vậy, con không thể kết hôn với Tiền Lỵ Nhi. Tiền BảoChâu hiện nay đang tìm chỗ để gây phiền nhiễu cho Đường thị, muốn dùngtiền để uy hiếp chúng ta. Thậm chí còn thuê người bắt cóc Dương Dương.Gây ra nhiều chuyện như vậy còn mong đợi con lấy con gái bà ta sao?Chuyện này thật sự lá quá nực cười! Bà ta nghĩ Đường Hạo này là kẻ ngốchay sao? Nghĩ con sẽ không điều tra ra được ư? Con nhất định phải để bàta mở rộng tầm mắt, làm cho Tiền gia trở thành trò cười trong giớithượng lưu mới được!” Lúc nói chuyện này, ánh mắt Đường Hạo trở nên lạnh như băng. Lúc trước, Tiền Bảo Châu lợi dụng quan hệ làm dao động khôngít thành viên trong Hội đồng quản trị, lợi dụng cổ đông để uy hiếp hắnlấy Tiền Lỵ Nhi, lại còn âm mưu đen tối bắt cóc con trai của hắn.

Tiền Bảo Châu đối với một đứa trẻ mà có thể ra tay độc ác, tâm ngoan thủđoạn như vậy khiên Đường Hạo kinh hồn táng đảm. Tiền Lỵ Nhi thì cố ý hãm hại Lục Giai Ngưng. Cô suýt nữa đã bị cường bạo, càng làm cho hắn hậnđến cực điểm. Hắn mà không ‘cẩn thận’ trả thù hai mẹ con nhẫn tâm nhànày thì thật sự có lỗi với đời. Cho nên hắn đã tương kế tựu kế công bốngày kết hôn với Tiền Lỵ Nhi, sau đó lại đem những việc làm trái phápluật của hai mẹ con bọn họ truyền tin ra bên ngoài. Đến lúc đó hắn hốihôn, mấy lão cáo già trong ban quản trị kia cũng sẽ á khẩu không dámphản đối. Như vậy sẽ không còn lý do nào để uy hiếp hay ngăn cản hắnnữa. Đồng thời, mẹ con Tiền Lỵ Nhi cũng sẽ bị giới truyền thông kia chỉtrích. Ha ha, đến lúc đó bọn họ hẳn sẽ rất khó coi.

Đường Lập Huân không phản bác lời của con, bởi vì thật sự ông cũng không muốn Đường Hạo lấy Tiền Lỵ Nhi nữa.

Nhưng mà….

“Con có thể không cưới Tiền Lỵ Nhi, nhưng ba cũng sẽ không đồng ý cho conkết hôn với cô gái Lục Giai Ngưng kia!” Nhả ra một làn khói, Đường LậpHuân kiên định nói.

Đường Hạo từ trên ghế salon đứng lên, không dám tin hô: “Ba. . . . . .”

“Không phải là Tiền Lỵ Nhi thì sẽ là một tiểu thư nhà danh môn khác,tuyệt đối không thể là Lục Giai Ngưng!” Đường Lập Huân một lần nữa cốchấp nhắc lại.

Chương 230

“Ba, tại sao ba cứ phải cố chấp như thế nhỉ? Ba tình nguyện để cho conkết hôn cùng người không hề quen biết, mà không muốn để con lấy cô gáimà mình thích.” Đường Hạo muốn cố gắng thêm nhưng vẫn còn phải cần tranh thủ chờ thời cơ.

Gương mặt điển trai tràn đầy vẻ mệt mỏi và thất vọng. Mấy ngày qua, hăn căn bản không ngủ được, mới chỉ vừa mới có chút cảm giác tốt hơn một chút, nghĩ rằng đã kiểm soát hết được mọi việc,vừa mới hưng phấn đã bị chính cha mình làm cho tiêu tan.

“Bởi vìloại con gái đó không đủ tư cách bước chân vào nhà chúng ta. Tôi đồng ýđể cho cô ta chỉ có thể là tình nhân, chứ tuyệt đối không thể nào trởthành vợ chính thức của cậu được!”

“Ba à! Ba đối với con thật quá quan tâm, thật quá yêu thương, còn khuyến khích con đi nuôi vợ bé bênngoài!” Đường Hạo trào phúng nói. Những đường gân xanh trên trán hắnđang hiện lên, càng lúc càng rõ, đủ thấy hắn đang rất tức giận.

“Đây còn không phải bởi vì cậu gặp ma nên mới đi yêu người phụ nữ kia haysao? Tôi chẳng phải là muốn mọi chuyện đều tốt đẹp, đỡ cho các ngườitương lai phải chịu cảnh xa mặt cách lòng, tình cảm bất hòa rồi khiếncho ly hôn phiền phức!”

“Ba vừa nói chỉ để cô ấy là tình nhân, …bây giờ lại nói ly hôn phiền phức, ý của ba có phải là….?”

“Hiểu là được rồi!” Đường Lập Huân dừng vài giây đồng hồ mới tiếp tục nói:“Chẳng lẽ cậu không nghe thấy lời Dương Dương vừa nói hay sao? ‘chếtkhông yên lành’ – những lời này tôi nghe mà sởn hết cả tóc gáy. ĐườngHạo, cậu nên suy nghĩ một chút, lúc còn nhỏ liệu cậu có nói ra được mấylời như thế không? Không có! Vì sao thằng bé lại có thể nói ra được? Bời vì trên người nó chảy dòng máu của người đàn bà kia! Đây chính là sựchênh lệch giữa cô ta và nhà chúng ta!”

“Ba, làm sao ba biết được hồi còn bé con không có nói những câu như thế? Con nói so với con traicon tuyệt đối còn khó nghe hơn, chứ không kém đâu! Chẳng qua con khôngnói trước mặt người đó thôi!” Đường Hạo giữ gìn cho con trai mình. Người khác chối bỏ con của hắn, hắn đương nhiên cảm thấy không thoải mái. Dùcho người chối bỏ con hắn chính là ông nội của nó, hắn cũng không thích.

Đường Hạo đút tay vào trong túi quần, tiếp tục hậm hực nói: “Mà trước kia, ba và mẹ đâu có phải cách xa nhau,, vì vậy con cũng không cần bắt ba phảithề độc!”

“Hừ, bất kể thế nào, cô gái kia chỉ có thể làm tình nhân của cậu. Tôi và mẹ cậu sẽ tìm cho cậu một người vợ khác!”

Đường Hạo dùng hết sức ngăn cơn giận trong lòng, bất cần đời hỏi: “Ba, đốivới chuyện này ba có kinh nghệm phong phú quá nhỉ! Chẳng lẽ ba giấu mẹ ở bên ngoài nuôi rất nhiều tình nhân rồi?”

“Thằng con súc sinh,chết tiệt, mày nói cái gì? Tao khi nào thì nuôi tình nhân hả? Tao chỉ có mẹ mày là người phụ nữ duy nhất!” Đường Lập Huân bật dậy, trừng mắt tức giận nhìn con trai mình.

“Vậy sao ba lại còn khuyên con đi nuôi vợ bé ?”

“Cái này…chuyện này sao có thể nhập nhằng làm một?!”

“Thế nào mà không thành một được? Nếu như ba muốn con nuôi vợ bé ở ngoài thì trước hết ba hãy làm mẫu cho con xem đã! Ba dám làm, con sẽ nghe theolời của ba!” Đường Hạo khiêu khích nói, một chútcũng không phải là đùagiỡn.

Đường Lập Huân bị chọc cho tức giận đến mức nắm lấy lọ đựng bút, ném thẳng về phía con trai mình.

Đường Hạo né rất nhanh, chỉ thấy sau lưng hắn, chiếc lọ đựng bút kia va mạnh vào tường, một tiếng ‘binh’ vang lên.

“Mày cút đi cho tao! Cút!” Đường Lập Huân chỉ thẳng vào mặt con mình thét lên.

“Con có thể cút đi, nhưng con muốn nói rõ trước một điều. Con tuyệt đối sẽkhông để cho mẹ của Dương Dương phải làm vợ bé đâu!” Đường Hạo giật mình nói theo.

“Tốt, mày dám khiêu chiến với tao! Đường Hạo, mày nghe cho rõ đây: Nếu mày dám cùng Lục Giai Ngưng kết hôn, tao sẽ đoạn tuyệtquan hệ cha con với mày, làm cho mày trong giới thương gia không còn chỗ dựa nào nữa! Để xem, tao muốn nhìn xem mày sẽ lấy cái gì để nuôi giađình, lấy cái gì để cưới vợ?” Tung hoành trong thương giới bao nhiêunăm, Đường Lập Huân dĩ nhiên không phải là đèn đã cạn dầu, làm sao cóthể dễ dàng bị con trai ông khống chế? Đừng quên, cái gì gọi là gừngcàng già càng cay.

“Tốt, nếu đã như vậy, ba mẹ cũng không cầnphải nhọc lòng đi tìm tiểu thư nhà giàu nào cho vất vả! Nếu không chocon lấy Lục Giai Ngưng, vậy thì con lấy Tiền Lỵ Nhi tâm địa ác độc kiavậy!” Dù sao, nếu không phải là Lục Giai Ngưng thì ai cũng giống nhau cả thôi, “Kỳ thật, ba và mẹ chấp nhận Lục Giai Ngưng thì giữa chúng ta đâu cần tranh chấp kịch liệt thế này! Nói thêm, con giờ đã thề độc rồi, nếu kết hôn với người khác ngoài mẹ của Dương Dương, các người không sợ con sẽ ‘chết không yên lành’ sao?” Đường Hạo tự đùa với bản thân mình mộtcâu, đồng thời cũng là uy hiếp muốn cha hắn chùn bước.

Đường LậpHuân cũng đâu phải là kẻ dễ bị uy hiếp, ông vẫn cố chấp nói: “Được, nếuphải lựa chọn giữa Lục Giai Ngưng và Tiền Lỵ Nhi, tao đây tình nguyệncho Tiền Lỵ Nhi trở thành con dâu duy nhất của nhà mình!”

Ôngkhông tin con trai mình, cũng không tin vào cái lời thề độc địa kia. Bất quá, ông phải thắng con trai mình. Ông nhất định phải làm cho Đường Hạo nhận thua trước mặt mình.

Đường Hạo nghe xong lời của ba hắnnói, mặt không cảm xúc, nói: “Được, chúng ta quyết định như vậy. Đến lúc nào đó, cô ta cầm thuốc độc hại ba mẹ, thì cũng đừng có trách con đãlấy nhầm người!”

“Mày……cút đi…..” Đường Lập Huân tức giận đến toàn thân phát run.

*****************

Tiểu Ngưng khổ sở ngồi trên ghế đấ, cố gắng hít thở không khí mang theohương cỏ xanh thoang thoảng. Đã lâu như vậy, dạ dày của cô vẫn khó chịu, cảm giác khó chịu muốn chết.

Lại một cỗ cảm giác khó chịu xông lên cổ họng. Tiểu Ngưng lấy tay vuốt ngực mình, ngăn chặn tiếng nôn ọe phát ra.

Nhưng, chính lúc đang muốn cúi đầu xuống, cô lại nhìn thấy một thân hình đitới phía mình. Cô vô thức ngẩng đầu, lập tức lại biểu lộ thái độ lạnhnhư băng.

Đường Hạo mặc một bộ quần áo nhàn tả đi đến bên cô, đầu lông mày hắn nhíu lại, nói: “Làm sao vậy? Sắc mặt của em trông kémquá!” Vốn định trêu chọc cô, nhưng lại nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cô,hắn không khỏi quan tâm.

Tiểu Ngưng ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn như không thấy, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Đáng tiếc, thân thể đơn bạc của cô thoáng cái đã bị hắn ôm vào trong ngực.Một tay Đường Hạo khống chế cô, một tay vuốt ve trán cô.

TiểuNgưng chán ghét tránh khỏi tay của hắn, đẩy ngực của hắn ra, đứng ở tưthế bình thường, đề phòng nhìn hắn. “Thiếu gia, xin anh hãy tự trọng!”

Đường Hạo nhìn cánh tay trống trơn của mình, gò má chếch qua một bên cườikhẽ, sau đó xoay đầu lại. “Em có khí lực như vậy, xem ra thân thể rấttốt mới đúng.”

“Thân thể của tôi tốt hay không tốt, không liên quan gì đến anh!” Tiểu Ngưng cầm chổi, xoay người lần nữa bỏ đi.

Đường Hạo một lần nữa lại đi theo, ôm lấy cô từ phía sau. “Em lại không nghelời rồi! Vụng trộm chạy ngoài, đúng không? Lời của tôi nói em căn bảnkhông có nghe phải không? “

“Anh buông tôi ra! Anh là thiếu gia, tôi là nữ hầu! Anh không có quyền ôm tôi!”

“Đừng làm loạn, để cho tôi ôm em một cái.” Đường Hạo ôm chặt hơn nữa, ngựcdính sát trên tấm lưng mảnh khảnh của cô. “Ngưng, em gầy đi rất nhiều!”

Tiểu Ngưng cố gắng xoay người, cầm lấy chổi, vung hết sức về phía hắn.“Lưu manh, tôi béo hay gầy cũng chẳng liên quan đến anh! Anh không cóquyền đụng vào tôi!”

Chỉ thấy chiếc chổi đầy bụi bẩn thoáng cáiđã nện vào đầu Đường Hạo, rơi ra một đống đất bụi. Hai mắt Đường Hạodính dầy bụi đất. Hắn không thể không thả cô ra trước.

Chương 231

Đường Hạo dụi dụi hai mắt đến chảy nước, phàn nàn nói: “Em thật dám đánh tôi. . . . . .”

Hai tay Tiểu Ngưng nắm thật chặt chổi, bởi vì lời của hắn nói thoảimái, vô tư, lại có phần mập mờ, toàn thân cô tức giận tới mức runlên.”Anh có hành vi xấu đối với tôi cho nên tôi có quyền đánh anh đểphòng vệ! Tôi giờ vì con của mình nên không có cách nào khác là ở lạilàm người hầu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh vũ nhục tôi!Đường Hạo, anh không có quyền này!”

Nhẹ nhàng nháy mắt, Đường Hạo rốt cục có thể mở mắt ra, đập vào mắt hắn đúng là hình ảnh Tiểu Ngưngmặt tràn ngập uất hận. Gương mặt của cô càng ngày càng gầy gò, làn dagiống như cây khô héo không có một chút hơi nước. Hai mắt so với trướcthoạt nhìn càng thêm to nhưng sáng ngời, chỉ có thể là do cô cực kỳ gầy. Mà trong đôi mắt sáng ngời đó của cô tràn ngập đều là oán hận.

Điều này làm cho Đường Hạo nhịn không được mà kinh ngạc. Chẳng qua mới chỉvài ngày, cô thậm chí đã có thay đổi nhiều như vậy. Xem ra mấy ngày này, cô thật sự đã nhận bao nhiêu ủy khuất và thành hạ.

Đường Hạo tuy rất đau lòng nhưng không có ý định nói rõ cho cô biết chuyện hắn đangđối phó với mẹ con nhà họ Tiền. Bởi vì hắn định đem phần ‘cực lực giấudiếm’ này trở thành một loại hình phạt cho việc cô bỏ trốn, muốn cô đaulòng.

Ban đầu, hắn đã rất giận cô, thật sự muốn để cho Tiền LỵNhi hung hăng khi dễ cô. Chẳng qua, khi Tiền Lỵ Nhi làm cô bị thươngthật sự, hắn tức giận muốn trực tiếp cầm kim châm kia đi đâm cho Tiền Lỵ Nhi trăm nhát thật đau. Rốt cuộc, hắn vẫn là không dễ dàng tha thứ chokẻ nào dám khi dễ cô.

Cũng may, lời nói của Lục Phong đã ngăn cản cơn xúc động của hắn, hắn mới chưa vạch mặt với Tiền Lỵ Nhi. Cho nên,trước mặt Tiền Lỵ Nhi, hắn mới cố ý giả bộ không quan tâm đến TiểuNgưng, để cô đi theo bên người ả ta. Dù sao cô cũng thích vườn tược cỏcây, cho nên hắn điều cô đi chăm sóc bãi cỏ.

Aizza… Vậy mà cô gái ngốc nghêch này không nhìn ra dụng tâm khổ cực của hắn!

Mà lúc này nói ra so với lúc ngả bài với Tiền Lỵ Nhi cũng không còn mấyngày nữa, hắn vẫn còn phải đợi chờ. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ kéo côđến bên mình, đánh cho cô một trận thật đau, hỏi cô vì sao lại cứ hếtlần này đến lần khác muốn rời bỏ hắn. Hắn sẽ ôm cô vào trong lồng ngựcmình, dùng sức mà hôn để giải thoát nỗi tương tư giày vò suốt mấy ngàyqua.

“Ngưng, vết thương trên người em đã tốt lên chưa?” Hắn không để ý đến sự tức giận của cô, vẫn chỉ quan tâm hỏi thăm xem thương thếtrên người cô.

Tiểu Ngưng chau mày, không rõ ý tứ của hắn. Nhưthế nào? Giờ lại muốn đùa cô sao? Cho nên mới dối trá quan tâm đến cô?“Chuyện của tôi không phiền đến anh quan tâm, đại thiếu gia!” Cô vẫn nói như cũ, cuối câu lại còn cố ý kéo dài ba chữ ‘ đại thiếu gia’ kia.

Đường Hạo nhịn xuống việc muốn nói cho cô biết. Hắn muốn nói cho cô biết, hắn là đại thiếu gia, nhưng cô chính là đại thiếu phu nhân, “Ngưng, nếukhông có chuyện gì thì đừng chạy lung tung! Cũng đừng có khờ khạo mà đitrêu chọc Tiền Lỵ Nhi, nếu không người thiệt thòi vẫn sẽ là em, có biếtkhông?”

Khờ khạo? Trong lòng hắn nhất định là xem mình như mộtcon ngốc? Cho nên mới tùy ý khi dễ mình như vậy! – Tiểu Ngưng nghĩ ngợirồi nói:

“Thiếu gia, tôi khờ hay thông mình thì cũng đâu có canhệ gì đến anh! Xin anh đừng nói chuyện với tôi, tôi nghe mà không hiểu!Ngộ nhỡ để đến tai thiếu phu nhân, cô ấy sẽ rất tức giận!”

“Cô ta hôm nay trở về nhà mình, không có ở đây!” Đường Hạo giải thích, không để cô lo lắng.

Nhưng những lời này vào tai Tiểu Ngưng thì lại cực kỳ khó nghe: “Hóa ra cô ấy không có ở đây nên thiếu gia mới đi trêu đùa người hầu, đúng không?Đường Hạo, anh đúng là một tên siêu cấp đại hỗn đản! Tôi hận anh chết đi được!”

Tiểu Ngưng tức giận, toàn thân phát run, tay lại cầmchổi, hung hăng đập tới tấp vào Đường Hạo. Trong không khí lại càngnhiều hạt bụi tung bay múa lượn tràn lan.

Bộ quần áo ngày thường màu trắng sáng của Đường Hạo vì vậy mà trở nên đem xám lại, dính đầy bụi đất.

“Đủ rồi, đừng đánh nữa!”

“Biến, anh cút ngay đi cho tôi! Tôi chán ghét nhìn thấy anh lắm rồi!” TiểuNgưng không để ý tới. Lúc trước nước mắt cô không rơi, giờ thì mặt cô đã đẫm lệ.

Dưới ánh mặt trời loang lổ, bóng hình của cô càng khiến người ta đau lòng.

Trong lúc lơ đãng nhìn thấy cô như vậy, Đường Hạo sững người không né tránhnữa, ngây ngốc đứng im đó để mặc cho cô dùng chổi đập vào mình. Tốt lắm! Nếu đánh hắn làm cho cô cảm thấy dễ chịu trong lòng, khiến cô hăn giận, như vậy thì hắn tình nguyện để cho cô đánh.

Hắn cũng không hy vọng cô lại tiếp tục mắc lỗi, như vậy hắn sẽ lại càng đau lòng hơn.

Tiểu Ngưng vẫn không ngừng tay, đem toàn bộ sức lực dồn vào chiếc chổi đánh lên người hắn. Lúc thì ở đầu, lúc thì trên người….

“Anh là đồ hỗn đản! Đường Hạo, anh để cho Tiền Lỵ Nhi ba lần bảy lượt khi dễ tôi! Anh biết rõ cô ta là người xấu mà còn đối xử tốt như vậy! Anh lạicòn dùng cả an nguy của Dương Dương để uy hiếp tôi! Đường Hạo, các người khi dễ tôi, tôi sống không nổi nữa rồi! Tôi sống không nổi nữa rồi….”Nói xong câu cuối cùng, Tiểu Ngưng ngã phịch xuống mặt đất trải đá cuộiphía dưới.

Người bám đầy bụi đất Đường Hạo tiến lên đến chỗ cô,rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, rồi nhẹ nhàng nâng cô dậy: “Ngưng, đừng khóc…”

“Đừng có gọi tôi là ‘Ngưng’! Đường Hạo, anh không xứng,không xứng!” Cô đột nhiên hét lên, hai tay bưng chặt tai không muốn nghe thêm bất cứ điều gì hắn nói: “Anh đi đi! Anh đi mau đi! Tôi không muốnnhìn thấy anh…”

“Được rồi! Được rồi! Anh gọi em là ‘Tiểu Ngưng’thì có thể chứ? Đừng khóc nữa!” Đường Hạo nhẹ nhàng dỗ dành. Đáng ra hắn phải là người nổi giận mới đúng, vậy mà lại trở thành dáng vẻ gì đây?

“Anh buông tôi ra! Tôi không muốn anh đụng vào tôi…” Cô lại một lần nữa kêu lên.

“Được! Được! Anh không đụng vào em! Em đứng dậy trước đi!” Đường Hạo mạnh mẽnâng người cô dậy, cho đến khi cô đứng vững hắn mới buông tay ra.

Tiểu Ngưng lau nước mắt ướt át trên mặt, dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn hắn nói: “Đường Hạo, anh chỉ có thể uy hiếp tôi được chỉ bởi vì bây giờ Dương Dương chưa trưởng thành! Chỉ cần Dương Dương lớn lên, có thể bảovệ mình, tôi sẽ tìm lại tự do của mình, không ai quản nổi! Tôi cũngkhông cần phải chịu đựng sự khi dễ của anh và Tiền Lỵ Nhi nữa!”

“Tiểu Ngưng, em nói cái gì?” Từng câu chữ của cô như kìm điện đâm vàongười khiến hắn kinh hồn táng đảm, làm cho hắn sợ hãi. “Tiểu Ngưng, anhsẽ không để em rời khỏi anh! Em cứ an tâm ở bên cạnh anh, nhớ kỹ đấy!”

Mấy năm trước hắn là người mù, hắn đã nghĩ có lẽ cô ghét bỏ mình nênmới rời đi. Được rồi! Ai bảo chính hắn tàn tật, cô làm sao mà không sođo cho được!

Lúc trước, cô lại chạy thoát khỏi hắn là vì đã cóngười trong lòng. Được rồi! Hắn cũng có thể không quan tâm, bởi vì hắnsẽ làm cho cô yêu thương hắn. Cho nên hắn chịu đựng được.

Lần bỏđi gần đây nhất chính là vì hắn đã không cho cô một danh phận thật sự,không cho cô được một sự an tâm. Được rồi! Chuyện này hắn hắn thừa nhận.

Nhưng, từ nay về sau hắn sẽ làm cho cô trở thành vợ hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không cho cô có bất cứ lý do nào để trốn tránh.

Tiểu Ngưng cười khổ, thản nhiên nói: “Tôi nói tôi sẽ bỏ đi! Tôi không làm người hầu cho các người cả đời đâu!”

Tiểu Ngưng nhìn hắn, chậm rãi quay đầu. Cô thật sự không hiểu hắn, Tiền LỵNhi là cô gái hư hỏng như vậy, sao hắn vẫn không chút do dự muốn lấy côta?

Chương 232

“Anh Hạo, anh xem một chút đi! Đây là áo cưới mẹ em đặt ở Pháp mớichuyển về! Coi có đẹp không?”Tiền Lỵ Nhi vừa trở về đã đi đến thẳng thưphòng của Đường Hạo, cho hắn xem áo cưới.

Đường Hạo chớp đôi mày rậm, vẻ mặt thưởng thức nói: “Không sai, thật sự rất đẹp!”

“Vậy anh nói thử xem em đẹp hơn, hay là quần áo đẹp hơn?”Tiền Lỵ Nhithay đổi vẻ mặt, ý bảo muốn được nghe hắn khen ngợi mình nhiều hơn.

Đường Hạo đưa mắt nhìn bộ lễ phục một hồi lâu, lại nhìn cô ta một chút.

Tiền Lỵ Nhi khẩn trương nắm chặt bộ lễ phục, hắn rất ít khi nói cô xinh đẹp. “Thế nào. . . . . .”

Đường Hạo khẽ vuốt cằm, vẻ mặt khó xử…. “Ừm. . . . . .”

“Hạo, anh nói mau đi!”Tiền Lỵ Nhi thúc giục.

“Áo cưới đẹp kết hợp cùng một gái đẹp, lại càng xinh đẹp hơn….!”Đường Hạonói ra một đáp án đủ để làm cô gái trẻ kia vui lòng. Bất quá, trong lòng hắn lại thầm nghĩ: ‘Ha ha, đáng tiếc mình sẽ không dẫn cô ta vào lễđường!’

Hắn không tin cha mẹ có thể để mặc cho hắn cưới loại con gái rắn rết này. Ha ha, hắn đang chờ cha mẹ giơ tay nhận thua.

“Hạo, giờ em không thể chờ đợi được nữa! Muốn mặc ngay áo cưới này trở thànhcô dâu của anh!” Tiền Lỵ Nhi buông lỏng chiếc áo cưới ra, nhào vào ngựcĐường Hạo.

Đường Hạo nhăn mũi lại- nước hoa thật là nồng, “LỵNhi, hôm nay cùng anh tham gia một buổi dạ tiệc nhé! Nhớ là phải ăn mặccho thật đẹp, biết không?”

“Dạ! Người ta đã lâu rồi không cùng anh tham gia tiệc rượu!” Cô đặc biệt yêu thích các bữa tiệc, vẻ mặt hưng phấn lên nói.

“Vậy nhanh đi chuẩn bị đi! Chúng ta còn phải dùng bữa tỗi, sau đó thì đi đến chỗ buổi tiệc!” Đường Hạo đã an bài ổn thỏa lịch trình. Đêm nay hắn sẽđể cho cô ta biểu diễn hết mình.

“Dạ! Thế anh chờ người ta mộtchút!” Tiền Lỵ Nhi tranh thủ thời gian trở về phòng của mình. Đêm nay,cô nhất định phải trở thành người phụ nữ được hoan nghênh nhất.

Tiểu Ngưng đang sửa sang lại bồn hoa, lạnh lùng nhìn hắn một thân đồ tâychỉnh tề cùng với cô ta một thân quần áo hoa lệ. Hai người bọn họ cùngnhau bước lên chiếc xe hơi sang trọng. Trong lòng cô dâng trào lên cảmgiác chua xót, càng lúc càng sâu. Không sai, cô thật ngốc, những quantâm lúc trước hắn đối với cô chỉ là giả dối. Nếu không, sao mà chỉ saucó hai giờ, hắn lại đối với Tiền Lỵ Nhi thân mật như thế này?

Cónén xuống cảm giác khổ sở đang muốn dâng lên lần nữa, Tiểu Ngưng đồngthời cũng tự cảnh cáo chính mình. Cô giờ chỉ là một người hầu, chuyệncủa người khác cô không cần phải để ý đến.

Đúng như Tiền Lỵ Nhinghĩ, đêm hôm đó Đường Hạo đưa cô đi đến dự một bữa tiệc rượu của giớidoanh nhân, cô ta thoáng cái đã trở thành tiêu điểm của giới truyềnthông.Tất cả mọi người trước sau đều hỏi về lễ cưới của cô, tâm trạngcủa cô trước khi kết hôn như thế nào. Cô bình tĩnh trả lời từng câu hỏicủa các kí giả. Nụ cười trên môi lúc nào cũng là nụ cười hoàn mĩ nhất.Cô đã trưng bày tất cả bộ dạng xinh đẹp cùng khuôn mặt hạnh phúc mĩ mãncủa mình.

“Mẹ, mẹ xem đi này! Những tay kí giả này thật lợi hạiquá! Bọn họ đi theo chụp hình con với Đường Hạo suốt từ lúc đi ra ở cửachính của biệt thự! Aizza, may mà hình tượng của con không có tệ lắm,nếu không bị bọn họ chụp được những hình ảnh khó coi thì làm sao bây giờ…”

“Ha ha, con gái của mẹ thì làm sao mà khó coi được! Không cần phải nghĩnhiều như thế!” Tiền Bảo Châu bưng tách cà phê lên miệng uống tiếp, khóe môi lộ ra nụ cười đắc thắng: “Hừm, cuối cùng cũng đợi được được Lỵ Nhicủa mẹ gả vào Đường Thị rồi!”

“Hừ, ả đàn bà kia đối phó cũng quádễ dàng!” Tiền Lỵ Nhi nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên cười: “Mẹ, ảđàn bà này nhất định con sẽ phải diệt trừ cô ta! Nhưng thôi, chuyện nàygác lại để sau, con không muốn trước lúc kết hôn lại có chuyện không hay phát sinh!”

“Đường Hạo đã không thích ả đàn bà đó, thì cô ta từnay về sau không phải là để cho con tự xử lý sao? Nhưng phải sớm xử lýcho sạch sẽ vào, như vậy chúng ta mới có thể an tâm được!” Trên mặt Tiền Bảo Châu lộ ra phần thâm hiểm, tuyệt đối không kém so với con gái mình. Quả nhiên, mẹ nào thì con nấy, có mẹ mới có con.

“Đúng vậy, haha ha! Bây giờ, nếu mà không có việc gì làm thì con lại lôi cô ta rahành hạ! Nhìn bộ dạng khổ sở của cô ta trong lòng con cảm thấy cực kỳthoải mái!”

“Lỵ Nhi, đừng có biểu lộ giận dữ thái quá chỉ vì mấychuyện nhỏ, nếu không Đường Hạo sẽ chán ghét con rất nhanh! Để lại ấntượng xấu trong lòng cậu ta thì hỏng bét!” Tiền Bảo Châu có chút khôngđồng tình với con gái. Vì một phụ nữ không có giá trị mà tức giận thìthật là quá lãng phí sức lực.

“Mẹ, con biết rõ mà! Con sẽ thậtcẩn thận! Ha ha, trước giờ đâu có thiếu phụ nữ để khi dễ, Đường Hạo sẽkhông hoài nghi con đâu! Mẹ yên tâm đi, con gái của mẹ rất thông minhmà!”

“Mẹ thấy người phụ nữ kia cũng chẳng còn gì đáng lo, điểmmấu chốt chính là đứa bé kia! Nó chính là cái đinh trong mắt gia đìnhchúng ta! Không nhổ bỏ thì mẹ thấy không yên trong lòng!” Tiền Bảo Châusiết chặt tay lại đến mức nổi cả gân xanh. Chuyện lần trước không thànhcông, ngẫm lại mà bà không thể nuốt trôi cơn tức này.

“Mẹ, saukhi con kết hôn xong, chúng ta sẽ tập trung đối phó với đứa bé dã chủng kia! Chỉ là một thằng bé con sáu bảy tuổi, muốn xử lý nó không khó. Mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay thôi!” Đứa bé dã chủng kia nhất định phải diệt trừ. Cô không muốn nhiều năm sau, có một đứa dã chủng cùng con của cô tranh đoạt quyền thừa kế Đường Thị.

***************

Đường Lập Huân tức giận, đem báo chí vứt mạnh xuống bàn, gân xanh nổi lên dưới lớp cổ áo, ồ ồ hô hấp.

“Ông xã, sao lại tức giận lớn như vậy? Huyết áp của anh gần đây tăng cao,ngàn vạn lần không nên nổi giận!” Hàn Tú bưng ly trà giảm huyết áp, vộivã đi đến chỗ chồng mình.

“Thẳng con bảo bối của chúng ta làm anh tức muốn chết! Em xem đi, đây rõ ràng là nó đang muốn thị uy với chúngta!” Đường Lập Huân cầm lấy tờ báo ném qua cho vợ xem.

Hàn Tú rất nhanh nhìn lướt qua tờ báo, sau đó buông xuống, nói: “Những điều này là do báo chí viết bừa đấy thôi, anh đừng cho là thật!”

“Viết bừa?Anh thấy không có giống đâu! Nó đang cố ý cho đám nhà báo có cơ hội viết lung tung! Được, nó không phải là muốn kết hôn với Tiền Lỵ Nhi sao? Vậy cứ để cho nó lấy! Chúng ta từ nay về sau ra nước ngoài, vĩnh viễn không trở về nữa…”

“Ông xã, em thấy con chúng ta sẽ không kết hôn với Tiền Lỵ Nhi đâu! Cho nên, trước mắt anh đừng tức giận mà……”

Đường Lập Huân cắt đứt lời vợ đang nói, tức giận nói lớn: “Nó đương nhiên làkhông muốn kết hôn với Tiền Lỵ Nhi, người nó muốn lấy là Lục Giai Ngưngkia kìa! Tôi thật không biết nó nghĩ như thế nào, loại con gái có xuấtthân làm sao có thể lấy! Trừ phi chúng ta chết, nếu không tuyệt đốikhông để cho nó có cơ hội này!”

Hàn Tú im lặng, bất mãn đối vớiLục Giai Ngưng tăng thêm vài phần. Đều là vì người phụ nữ kia, chính bởi vì cô ta mà giờ Đường gia trong tình trạng gà bay chó chạy, rỗi loạn vô cùng!

Lần gặp đầu, cô ta cam đoan sẽ đi. Lần thứ hai, cô ta cũng nói sẽ đi. Kết quả, bây giờ vẫn là không đi. Lòng dạ người phụ nữ nàythật không bình thường.

Trách không được con trai bà lại yêu mếncô ta, bởi vì đã sớm bị cô ta dụ dỗ mê hoặc. Chẳng lẽ vì cô ta, ĐườngHạo thật sự sẽ lấy cô gái tâm địa rắn rết kia vào cửa hay sao? Đừng,không được, nghĩ đến mà thấy thật sự quá đáng sợ!

“Gọi điện choanh, làm cho tên tiểu tử kia trở về! Anh muốn gặp nó!” Đường Lập Huânbuông ly trà xuống, thở dài nhìn vợ rồi nói.

Chương 233

Gặp hắn sao? Đường Hạo nhếch miệng cười khẽ, chỉ là nhịn không phát ratiếng: “Ba muốn gặp con sao ạ? Nhưng mà, giờ còn có chút việc công nênkhông thể đi được!”

“Trước mắt đem mọi việc tạm gác lại khôngđược hay sao? Ba của con có chuyện rất quan trọng muốn nói với con!”Tiếng Hàn Tú khuyên nhủ, khẩn thiết vọng ra.

“Thật mà mẹ, hiệntại có quá nhiều việc bừa bộn! Mẹ, chờ mấy ngày nữa có thời gian con sẽvề nhà! Ba và mẹ hãy tự chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình nhé!” Chiếutheo thói quen của hắn, câu nói kế tiếp chính là muốn tắt điện thoại.

“Hạo Hạo, con thật sự muốn kết hôn với Tiền Lỵ Nhi hay sao? Ngàn vạn lầnđừng lấy chuyện hôn nhân đại sự cả đời mình ra đùa giống như cá cược đấy nhé!” Lúc nói chuyện, giọng Hàn Tú mang theo cả âm mũi, mỗi lúc mộttăng: “Không có chuyện gì là lưỡng toàn tề mỹ* cả đâu, vì sao con khôngthể ngừng yêu Lục Giai Ngưng?”

*lưỡng toàn tề mỹ: hoàn hảo tốt đẹp.

Đường Hạo thở dài, nắm chắc điện thoại, chỉnh lại lời nói sai lầm của mẹ hắn: “Mẹ, nếu như con cưới người mà con thích, người đó lại là mẹ của contrai con. Chẳng lẽ đó không phải là vẹn toàn đôi bên sao?”

“Nhưng mà xuất thân của cô ta……”

“Mẹ, mẹ không hiểu đạo lý này sao? Xuất thân đâu phải là do bản thân mìnhchọn lựa. Nếu có thể chọn, ai lại không muốn sinh ra trong gia đình giàu có! Trước kia cha mẹ không quan niệm như thế này, chẳng nhẽ hiện tại vì lớn tuổi, có chút già cả nên hồ đồ rồi sao?”

“Cô ta là ngườibình thường trong sạch thì cũng được, mẹ cũng không phải muốn con chỉkết hôn với con cái nhà có tiền. Nhưng cô ta, ngay cả xuất thân trongsạch cũng không có. Đường Hạo, mẹ không muốn con bị người ta chê cười.Cô ta và con chênh lệch quá xa, chẳng lẽ con không cảm thấy điều đósao?”

“Mỗi một người so với một người đều có sự chệnh lệch, conkhông nghĩ đây là một vấn đề quan trọng!” Hắn chỉ cảm thấy mình hạnhphúc khi gặp cô. Được gặp cô, trong lòng hắn thấy rất an tâm. Gặp cô,cảm giác mệt mỏi sau một ngày làm việc mệt nhọc đều biến mất.

“Hai đứa có trình độ giáo dục chênh lêch nhau rất lớn! Hạo Hạo, một thờigian dài hai đứa chắc chắn sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn, bởi vì trình độnhận thức bất đồng…..”

“Mẹ, con còn phải gọi điện quốc tế đườngdài để đàm phán, trước mắt bất đồng này mẹ hãy nói sau nhé!” Sau khi nói xong, Đường Hạo trực tiếp ngắt luôn điện thoại.

Đường Hạo bất động nhìn điện thoại một hồi lâu, ngay cả mắt cũng không nháy.

Vì sao bọn họ đều coi thường Tiểu Ngưng? Điều này thật sự làm cho hắn rấttức giận, hắn cũng chẳng muốn nói chuyện thêm với mẹ nữa. Đã vậy, hắn sẽ vẫn tiếp tục kế hoạch của mình. Hắn có niềm tin vững chắc là sẽ thắnglợi.

Chỉ có điều suy nhất làm hắn buồn phiền chính là phải đấutranh với cha mẹ. Bây giờ, hắn lại còn vẫn chưa thể vạch trần mẹ conTiền thị làm chuyện xấu, hôn ước với Tiền Lỵ Nhi vẫn chưa được hủy bỏ,“Đáng chết! Tôi còn muốn chơi với cô gái kia! Thật là làm khổ người tamà…..” Đúng lúc Đường Hạo ca thán giống như một đứa trẻ thì cửa phònglàm việc đột nhiên bị đẩy vào.

“Ôi chao! Thật là khó có thể thấyđược nha! Tổng tài của Đường Thị lại giống như một đứa trẻ con thế này…” Đông Trì bỏ qua thông báo với thư ký, trực tiếp đi vào văn phòng làmviệc của Đường Hạo.

Đối với người vừa mới xông vào, Đường Hạocũng không có phản ứng nhiều, chỉ bực bội nói: “Hôm nay thế nào mà cậulại rỗi rãi đến mức đi đến đây vậy?”

“Nhìn xem cậu có bao nhiêuphiền phức! Ha ha ha, báo chí đang tràn lan hình ảnh cậu và Tiền Lỵ Nhikia, lúc nào cũng là ân ân ái ái! Nếu không phải tớ biết rõ nội tình của chuyện này thì chắc cũng nghĩ đám cưới của hai người sắp diễn ra đấy!”Đông Trì nhíu mày nói, tựa tay ở trên bàn làm việc của Đường Hạo.

“Lấy loại con gái đó, trừ khi tớ đây bị điên!” Đường Hạo nặng nề dựa vào thành ghế, thổi mấy sợi tóc trên trán.

“Sao rồi? Khi nào thì ngả bài, để tớ còn xem kịch vui?” Đông Trì tò mò hỏi.Phụ nữ Tiền gia thật là có đủ tâm ngoan thủ lạt, ngay cả đàn ông cũngcảm thấy không bằng. Ngày đó, hắn đem Dương Dương ôm về, nhìn thấy thânthể của thằng bé đầy thương tích thật sự xúc động muốn giết người. Nếunhư không trừng phạt mẹ con nhà họ Tiền kia một cách đích đáng, hắn cũng cảm thấy thiên lý khó dung.

“Bây giờ vẫn chưa phải là lúc! Cha mẹ của tớ không thích Tiểu Ngưng, không đồng ý cho chúng mình…..”

Đường Hạo đem những lời lúc trước cha hắn nói ra cho người bạn tốt cùng nghe.

“Vậy, cậu định làm như thế nào? Sẽ không một mực gạt Tiểu Ngưng nữa chứ? Tớnghĩ cô ấy nhìn cậu và Tiền Lỵ Nhi hằng ngày thân thiết, ra ra vào vào,chuẩn bị cho hôn lễ thì chắc chắn trong lòng rất đau đớn, nhất địnhkhông chịu đựng được!” Đông Trì lo lắng nói.

Trái tim Đường Hạo thắt lại, nhăn mày lại hỏi: “Vậy thì cậu nói tớ phải làm gì bây giờ? Ý của cậu là …..”

“Ý của tớ là, cậu hãy ngả bài với Tiểu Ngưng trước đi! Làm cho cô ấy trong lòng có một chỗ dựa! Cậu cũng không thể để tình trạng sau khi mọichuyện ổn thỏa thì cô dâu lại mất hết cả hy vọng được, đúng không?” Đông Trì lo lắng khuyên nhủ nói. Quyết định gì cũng có thể gật bừa, nhưngphụ nữ của mình thì không thể làm thương tâm được.

“Chính là, tớnói bố mẹ không chấp nhận cô ấy, như vậy không phải cô ấy cũng bị tổnthương giống thế hay sao?” Đường Hạo nói ra vấn đề hắn đang băn khoăn.

“So với việc bị cậu làm tổn thương thì nhẹ hơn hay nặng hơn hả? Dù saongười cô ấy yêu là cậu, chứ không phải cha mẹ cậu!” Trời ạ! Hắn thật sựhoài nghi não của tổng tài trẻ tuổi Đường Thị này có phải đã bị hỏng rồi hay không? Nếu không tại sao lại đần như thế này?

Một câu củaĐông Trì đã làm bừng tỉnh người đang trong mộng, Đường Hạo nện mạnh mộtcái xuống mặt bàn, nói: “Đúng! Cậu nói rất đúng!” Hắn hẳn là phải nóichuyện thật tử tế với Tiểu Ngưng, nếu không nhìn cô gày gò ốm yếu thếkia, hắn rất đau lòng. Trải qua lần trừng phạt này, hắn sẽ tận tâm tậnlực yêu thương cô.

Nhìn Đường Hạo kích động, người bạn thân thiết Đông Trì – hắn cũng cảm thấy thật là quái dị. Chẳng lẽ đàn ông rơi vàotình yêu, chỉ số thông minh đều rơi xuống vị trí này sao? Vì sao ngườitrong cuộc thì luôn mơ hồ, phải cần đến người ngoài cuộc nhắc nhở : “Cần mình giúp đỡ không?”

“Không cần!” Đường Hạo kiên định nói. Kíchđộng lại có chút vui vẻ, hắn nghĩ chắc chắn Tiểu Ngưng sẽ nghe lời mình, trước kia không phải đã vậy rồi sao? Chỉ cần hắn nói với cô tất cả mọichuyện, cô sẽ lại như còn mèo nhỏ vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn.

Hắn thật sự muốn biết cô sẽ biểu lộ như thế nào sau khi biết người hắn muốn lấy chính là cô. Nhất định sẽ rất là hạnh phúc, dù sao cô cũng giốngnhư hắn, hy vọng gia đình được đoàn viên, bọn họ sẽ trở thành người mộtnhà chính thức.

“Cậu cần phải giải thích thật rõ ràng đấy! Đúngrồi, cậu cần phải kiên nhẫn hơn đi, phụ nữ không phải lúc nào cũng dễ dụ đâu!” Đồng Trì thì cảm thấy tình hình không có lạc quan như vậy. Bằngmấy lần tiếp xúc với Lục Giai Ngưng, hắn cảm nhận rất rõ cô không phảilà người dễ dàng hận ai đó. Nhưng mà, nếu đã hận rồi thì chắc chắn khócó thể tha thứ.

“Vậy cậu có ý kiến gì không? Tớ có nên chuẩn bịcái gì để tặng cho cô ấy không nhỉ?” Đường Hạo bắt đầu sửa sang lại mọithứ, chuẩn bị muốn rời đi. Không được, hắn thật sự không thể chờ đợiđược nữa, phải ngả bài trước với cô thôi!

“Hoa! Phụ nữ đều thích hoa!”

“Không được! Hoa quá khoa trương rồi, có thể đánh rắn động cỏ!” Đường Hạo lậptức lắc đầu chối bỏ ngay. Hắn cũng đã nghĩ ra nên tặng cái gì rồi!

Chương 234

Thân thể mỏi mệt rã rời, Tiểu Ngưng vừa mới đẩy cửa phòng ra, đã nhìnthấy ngay bên giường có một người đàn ông đang đứng, tinh thần lập tứcbị đả kích: “Anh đi ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài!”

“Ngưng. . ..” Đường Hạo mỉm cười , nghênh ngang tiến lên trước, kéo cô vào trongphòng, sau đó tranh thủ thời gian mà khép lại cửa.

Tiểu Ngưng giơ chân lên dùng sức đá chân của hắn, tay cô nắm lại hướng ngực hắn đấmlia lịa: “Anh đi ra ngoài cho tôi! Ai bảo anh vào? Hỗn đản! Hỗn đản đáng chết!”

“Ngưng. . . . . .Em muốn đánh anh thì cứ đánh đi! Chỉ cần có thể để em trút hết những ủy khuất mấy ngày hôm nay phải chịu ở đâythì như thế nào cũng được!” Đường Hạo không chú ý cô đang dùng sức đáđánh, hắn vẫn sủng nịch đem cô ôm vào trong ngực. Bao lâu nay, hắn đãkhông dược ôm cô một cách tử tế rồi. Lúc trước ở trong vườn hoa, hắn chỉ ôm cô được từ phía sau, còn chưa thỏa mãn nỗi nhớ da diết thì đã bị‘ăn’ bao nhiêu là phát chổi. Ít nhất, hiện nay cô không cầm vũ khí, taytrần, hắn phải hưởng thụ tư vị ngọt ngào này lâu lâu một chút.

“Đường Hạo, anh rốt cuộc muốn như thế nào? Anh muốn kết hôn, hẳn là phải đốixử tử tế với vợ con anh mới đúng! Anh còn trêu chọc tôi làm cái gì?Chẳng lẽ anh còn muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc, có vợ còn không buông tha tôi?” Sắc mặt Tiểu Ngưng trắng bệch nói lớn, trong hai mắt trànngập hận ý, nhìn chằm chằm vào hắn. Nếu như ai nói ánh mắt có thể giếtngười, như vậy thì lúc này trên mặt, trên người Đường Hạo đã thành máume be bét.

*tề gia chi phúc: chỉ cảnh nhà giàu, con đàn cháuđống. Ở đây Tiểu Ngưng nói Đường Hạo đã có gia đình yên ấm đầy đủ rồi mà vẫn còn muốn lăng nhăng quan hệ với cô.

Đường Hạo giơ tay lên,nhẹ vỗ về gò má căng cứng của cô, thấp nói mớm: “Anh chẳng dám mong muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc đâu! Anh làm gì có cái năng lực kia, anhđây chăn mền chỉ biết yêu mến một người phụ nữ thôi!”

Tiểu Ngưng lạnh lùng tránh xa khỏi vòng tay của hắn, biểu tình trên mặt lạnh nhưbăng so với lúc làm việc chỉ có hơn chứ không kém. “Anh nói với tôinhững chuyện này làm cái gì! Tôi không nghe, anh yêu ai, muốn làm đámcưới với ai, những chuyện này với không có một đồng quan hệ!”

Hắn mỉm cười, chân thành nhìn cô: “Làm sao có thể không có quan hệ? Ngưng, anh trước kia đã nói với em anh chỉ yêu duy nhất một cô gái, có thậtnhiều cử chỉ thân mật cũng chỉ có thể làm với người đó! Mà người yêu đóchính là em!”

Tiểu Ngưng trong nháy mắt giống như bị yểm bùa,bị chính câu nói ‘người yêu đó chính là em’ của hắn làm cho rung động.Nhưng, rất nhanh, cô lại khôi phục vẻ lạnh lùng như ban đầu, mỉa maicười nói: “Đây là câu nói dối tôi nghe qua cả thế kỉ này rồi đấy! ĐườngHạo, lời này của anh chỉ lừa được mấy cô bé con thôi! Thật xin lỗi, tôikhông còn là một cô bé nữa rồi!”

Cô đẩy mạnh thân thể không phòng bị của hắn ra, sau đó đi về phía trước cửa phòng, định đẩy cửa ra.

Ngón tay mảnh khảnh xanh xao vừa chạm đến tay cầm của cánh cửa đã bị một bàn tay to lớn màu đồng bao trùm lên. Đường Hạo cầm lấy tay cô kéo lại, đem thân thể cô cuộn vào, làm cho sống lưng của cô tựa lên vách cửa.

Cúi đầu xuống, hắn nhìn bao quát ngũ quan từ trên xuống dưới của cô gái nhỏ bé hơn mình rất nhiều. Nhìn cái trán cao rộng của cô, cô đáng ra phảilà một người thông minh nhanh nhạy chứ nhỉ? Tại sao lại có thể thiếutưởng tượng như vậy? Hắn hai mươi chín tuổi, lần đầu tiên nói chuyện tửtế với phụ nữ mà người ta lại không tin lời hắn nói. Người ta nghi ngờkhiến hắn cảm giác ê ẩm, không chút tư vị.

“Anh buông tôi ra!Buông tôi ra!” Nghe được bên ngoài có tiếng bước chân đi đi lại lại,Tiểu Ngưng không dám lớn tiếng nói,chỉ nhỏ giọng đuổi hắn.

“Không! Anh chưa đi được! Lời muốn nói còn chưa nói, làm sao anh có thể đi được!” Đường Hạo cúi đầu xuống hôn lên trán cô.

Tiểu Ngưng cự tuyệt, loạng choạng lắc đầu, mấy sợi tóc tơ mềm mại dính lênmôi mỏng của hắn: “Vị hôn thê của anh còn đang ở trong phòng lớn đợianh, vậy mà anh còn dám ở đây bắt nạt tôi! Đường Hạo, hành động của anhlàm tôi chán ghét, chán ghét đến cực điểm!”

Hắn không để ý đến cô đang phản đối, lần này dùng thân thể cường tráng dính sát lên người cô, đem cô cùng bản thân hắn thành một khối dính chặt lên ván cửa. Một tayhắn giữ chặt lấy thắt lưng đang không ngững giãy dụa vặn vẹo của cô, một tay thì cướp lấy môi cô, khơi mào.

Bất luận làm thế nào, TiểuNgưng vẫn không thể thoát khỏi hắn, chỉ có thể giương mắt nhìn gương mặt của hắn đang áp chế đến gần mặt mình.

“Ưm….” Cô bị ép phải nâng cao má phấn, bờ môi bị hắn phong tỏa hoàn toàn, chỉ có thể phất ra những tiếng than khẽ.

Cực độ khát vọng cô nhưng hắn cũng không có giống như trước đây bá đạo màhôn. Lần này, hắn cẩn thận liếm láp qua lại cánh môi khô khốc của cô,đầu lưỡi linh hoạt ôn nhu đảo qua trêu đùa với hàm răng đóng chặt trongmiệng cô.

Hắn phảng phất đem cô trở thành một vật quý báu, bảobối của hắn. Rõ ràng là thích đến cực điểm nhưng vẫn hôn môi một cáchcẩn thận, quý trọng gấp đôi. Cử chỉ dịu dàng của hắn, chậm rãi của hắngiống như một cơn gió mát mùa xuân, chạm đến nội tâm đang phòng bị củacô.

Hai bàn tay nắm chặt thành đấm chậm rãi buông ra, thân thể cô căng cứng, cong lên, giống như băng thủy mùa xuân chậm rãi tan ra.

Cái lưỡi nóng bỏng của hắn cạy mở hàm răng cắn chặt nghiêm ngặt của cô, rồi đảo lộn qua lại, càn quét mọt đường như con bão trong khoang miệng. Hai mắt hắn híp lại, gò má bởi vì tâm tình nào đó mà chậm rãi hồng lên.Thân thể hắn cũng bởi vì người đang ôm mà máu chảy nhanh toán loạn, runnhè nhẹ.

Dựa theo một loại bản năng bẩm sinh, phần dưới bụng hắndán chặt lấy cô. Bàn tay to lớn đặt ở bên hông cô di chuyển ra phía sau, dùng sức nâng cô lên tiến sát vào mình.

Trời ạ! Hắn khát vọngcô! Hắn thật sự muốn có cô ngay lập tức. Nhưng, vì trước mắt phải giảiquyết hiều lầm giữa hai người, hắn không thể không tạm thời buông cô ra.

Môi mỏng đặt trên cánh môi cô từ từ nhấc lên. Con ngươi đen sẫm của hắnkhóa chặt trên gương mặt nhiễm một tầng phấn của cô, mê đắm nhìn chằmchằm vào.

Không kịp thở, Tiểu Ngưng chậm rãi khôi phục lại lýtrí. Tức giận, cô giơ cao tay lên, hung hăng cho hắn một cái tát vảmiệng: “Lưu manh! Anh đích xác là một tên lưu manh đáng ghét! Đi chếtđi!” Đẩy hắn ra, ánh mắt đầy thoái mạ nhìn hắn.

Lại bị cô cho một cái tát dường như đã trở thành thói quen với Đường Hạo. Hắn không cảmgiác mặt mình nóng rát, cũng không thấy khó chịu, đau đớn, bởi vậy màcũng không châm mồi lửa tức giận như mọi lần: “Ngưng, anh yêu em! Hiệntại còn một số chuyện chưa xử lý tốt được, cho nên vẫn phải ở bên TiềnLỵ Nhi! Hiểu chưa? Mọi chuyện trước mắt đây hết thảy đều là giả dối!”

“Giả dối?”Cô nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, hết thảy mọi việc chỉ là giả thôi! Hiện tại phải để em chịu khổ,nhưng xin em hãy hiểu cho anh, được không?” Lúc này, Đường Hạo xòe bàntay Tiểu Ngưng ra, đưa lên trước mắt cô. Giống như một trò ảo thuật, một chiếc nhẫn kim cương đủ mọi màu sắc sáng lấp lánh tinh xảo nằm trongtay cô. Lung linh, huyền ảo giống như trong giấc mơ hạnh phúc. Khôngsai, nhẫn kim cương đều làm cho phụ nữ điên cuồng si mê, cô cũng khôngphải là ngoại lệ.

Chỉ có điều, trái tim cô đã bị nghiền nát rồi,hết thảy những thứ tốt đẹp như thế này chỉ có thể từ xa mà nhìn. Cáinày… đã không có cách nào làm cho cô cảm động nữa.

“Ngưng! Anhmuốn được bảo vệ em! Cả đời này, em chỉ có thể làm vợ của anh!” ĐườngHạo nắm chặt lấy bàn tay cô nâng lên, chuẩn bị đem chiếc nhẫn đeo vàongón tay của cô.

Tiểu Ngưng đột nhiên rút tay trở về. Cô ngẩngđầu, lạnh lùng nhìn hắn: “Đường Hạo, mời anh giữ lại chiếc nhẫn của mình đi! Tôi không cần!”

Chương 235

“Ngưng, anh đã nói rồi anh sẽ không lấy Tiền Lỵ Nhi! Anh sẽ chỉ lấy duynhất một người, đó chính là em! Em tại sao phải cự tuyệt?” Bàn tay cầmchiếc nhẫn của Đường Hạo dừng lại bất động giữa không trung, mơ hồ hỏi.

Chẳng lẽ hắn hạ mình nói lời yêu, hứa hẹn còn chưa đủ sao? Người phụ nữ nàycòn muốn nghe cái gì nữa? Hắn đã thổ lộ hắn yêu cô, còn những thứ ngonngọt dỗ dành kia hắn nói không nổi đâu!

Nhìn bộ dạng đương nhiêncủa hắn, Tiểu Ngưng bật cười lắc đầu.”Đường Hạo, anh cho rằng anh nóithích tôi, nói yêu tôi, là tồi muốn cưới anh ngay sao?”

Bị cô nói mỉa, Đường Hạo sững sờ. Hắn không biết cách làm của mình có gì sai lầm. Con cũng đã có, chẳng lẽ cô lại muốn không gả cho hắn sao?

Nhìnvẻ mặt mờ mịt của hắn, Tiểu Ngưng giương cao gò má lên, nhìn chằm chằmvào hắn: “Anh thật quá tự cao! Anh nghĩ anh nói gì, muốn gì thì ngườikhác cũng phải nghe theo lời, phối hợp cùng anh sao? Không phải anh cứnói yêu tôi thì tôi phải gả cho anh, có biết không?”

“Ngưng! Em đừng nên cứ cáu kỉnh như vậy! Em không gả cho anh thì định gả cho ai?”

“Đường Hạo, anh cẩn thận nghe cho kỹ đây. Tôi không yêu anh, không thương anh, lại càng không phải vì có Dương Dương mà sẽ chịu gả cho anh!” Sau khinói xong, Tiểu Ngưng xoay người mở cửa phòng, chỉ ra bên ngoài, nói:“Anh đi cho tôi! Từ nay về sau đừng có tới chỗ của tôi!”

“Em….Được rồi, có lẽ tâm tình của em hôm nay không được tốt, hôm nào anh lạiđến nói chuyện với em. Ngưng, em phải tin lời nói của anh!” Đường Hạomuốn nói điều gì đó, nhưng chợt nhìn thấy có người hầu đi tới, hắn chỉcó thể nhịn không nói thành lời, rời đi.

‘Rầm…’ Cửa phòng bị Tiểu Ngưng đóng mạnh lại. Sau đó, cô giống như quả bóng bị xì hơi, dựa vàocánh cửa trượt người từ từ xuống nền nhà.

Cô ngồi dưới sàn nhà,giấu mặt giữa hai đầu gối. Hắn cho rằng hắn là ai? Nói lấy cô, nói yêucô, hắn nghĩ như thế là cô sẽ ngoan ngoãn gật đầu hay sao?

Vì sao hắn luôn luôn tự cho mình cao cao tại thượng như thế? Hắn nghĩ lời hắn nói là thánh chỉ hay sao?

Tiểu Ngưng từ đầu gối ngẩng mặt lên, gương mặt tràn đầy thống khổ, cánh môidưới có vài tia bạch sắc. Bởi vì trong lòng hắn, luôn coi cô như một kẻthấp hèn, cho nên hắn mới tự cho mình là đúng!

Hắn quan niệm nhưvậy, đối với cô lạnh lùng thì hắn nghĩ đó là điều đương nhiên, đối vớicô dịu dàng thì chính là ban ơn của hắn.

Tiểu Ngưng lại cười khổtrong. Hắn còn không hiểu tôn trọng là như thế nào, vậy mà còn nói yêucô. Tiếng ‘yêu’ phát ra từ miệng hắn không biết có bao nhiêu phần làyêu? Mà hắn hiểu yêu là gì sao?

Không cần! Cô không cần loại tình yêu rẻ mạt đó. Loại tình yêu này cô chẳng thèm ngó mắt tới.

Tóm lại, chuyện này có thể chỉ là một trò đùa của hắn, là một cách trả thùmới của hắn. Theo tính cách của hắn đối với người khác chính là ăn miếng trả miếng. Có lẽ hắn vẫn còn tức giận chuyện cô bỏ đi cùng người kháclần trước nên dùng phương thức giống y nguyên để trả thù cô. Cô có ngumới đi đồng ý với hắn. Bây giờ, chắc hắn đang ôm Tiền Lỵ Nhi, ở cùng một chỗ rồi cười ha hả.

Tiểu Ngưng nhìn xuống sàn nhà, thương tâm,đau khổ nói nhỏ: “Đường Hạo, anh đã đem toàn bộ yêu thương tôi dành chomà hủy diệt hết rồi! Thật sự rất xin lỗi, kế này của anh không thànhcông rồi….”

………..

Trở về phòng, Đường Hạo thả phịch ngườixuống chiếc giường lớn. Người phụ nữ kia lại không tin hắn, cô cự tuyệthắn. Nhìn chiếc nhẫn kim cương chói lòa trong tay, không phải người đànbà nào cũng yêu thích thứ này hay sao? Cái này chính là lời thề hứa hẹnhắn đối với cô, tại sao cô lại có phản ứng lãm đạm như vậy? ,”Tiểu Ngưng à, em rốt cuộc muốn anh phải làm như thế nào thì em mới chịu tin tưởnganh, mới chịu chấp nhận anh đây?”

Có lẽ lúc trước tổn thương hắngây ra cho cô đã quá sâu, cho nên giờ cô mới không chấp nhận hắn. Đượcrồi! Để có được sự tha thứ của cô, hắn phải kiên trì chịu đựng!

**************

“A! Chị nói danh sách khách mời cho hôn lễ ấy hả? Những chuyện này đều làdo thư kí làm. Gần đây, thân thể của tôi không được tốt nên có một sốchuyện cũng không để ý hết được!” Hàn Tú ôn hòa giải thích qua điệnthoại, trên mặt tràn đầy sự chán ghét. Người phụ nữ đáng giận như vậy,bà thật sự không muốn kết thông gia đâu. Nếu không sau này có ngày bị họ hại chết thì cũng chẳng biết chết như thế nào đâu.

“Ai da! Chịcả nghĩ quá rồi, tôi làm sao mà lại không quan tâm đến hôn lễ cả đời của con trai mình! Đây lại là con dâu duy nhất của tôi, đương nhiên khôngthể làm sơ sài được!”

“Được ! Được, chị cũng đừng quan tâm tháiquá như thế! Nhưng chuyện này thư ký thay chúng ta làm rất tốt! A….!Nồi súp tôi đang nấu sôi rồi! Cứ tạm thế đã, tôi cúp máy đây!”

“Tiền Bảo Châu điện thoại tới nói cái gì?” Đường Lập Huân đem báo buông xuống, nhìn vợ mình hỏi.

Hàn Tú cong môi lên, tức giận nói: “Muốn hỏi em vì sao cảm thấy nhà takhông giống như sắp đón con dâu vào cửa! Đoán chừng là muốn nói em tạisao không có đưa Tiền Lỵ Nhi đi sắm sửa trang sức. . . . . . Hừ, muốn em mua đồ trang sức cho con bé đó sao? Cả đời này cũng không thể nào! Mẹcon nhẫn tâm như vậy, nếu như không phải bởi vì sự việc còn giằng cotrên người Lục Giai Ngưng, chúng ta đã sớm đem chuyện xấu của mẹ con nhà họ Tiền kia công bố cho tất cả mọi người đều biết rồi!”

“Đángchết, năm đó không phải anh chọn cô bé Lục Giai Ngưng này, có lẽ hiệntại cũng không có nhiều chuyện phiền phức như vậy rồi!” Đường Lập Huântheo thói quen kéo vợ lại gần, nhích dần vào trong ngực mình.

“Nói như vậy cũng sẽ không có một đứa cháu đáng yêu! Bất kể nói như thế nào, Dương Dương cũng là một đứa trẻ được người ta yêu quý!” Hàn Tú thở ramột hơi nói.

“Anh nghĩ, Đường Hạo gánh không nổi nữa rồi! Nó nhất định trước tiên đem chuyện của Tiền Lỵ Nhi giải quyết xong hết trước,dù sao hôn nhân đại sự cả đời cũng không thể đem ra làm trò đùa được, em nói có phải không?”

Lúc Đường Hạo phán đoàn hành động của chamình thì Đường Lập Huân cũng ngồi lại mà suy xét đứa con trai. Bọn họ là cha con, quả thực quá giống nhau. Ngoại hình, phong cách làm việc màngay cả tính cách tâm lý cũng giống nhau như khuôn đúc.

“Chỉ mong là vậy!” Hàn Tú đối với chuyện này cũng không có mấy lạc quan.

“Ừ! Đến lúc đó, chúng ta sẽ tìm thật kỹ càng cho nó một cô gái có xuất thân tốt, tài mạo song toàn. Nó rồi cũng sẽ quên Lục Giai Ngưng để mà…”

Đường Lập Huân mới nói đến đây thì đột nhiên có tiếng đạp cửa ‘Rầm’ một tiếng.

Vợ chồng hai người bọn họ cùng nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy cháu trai họ đứng đấy, khuôn mặt tức giận, căm tức nhìn bọn họ.

“Cháu…..”

“Đừng có gọi tôi bằng cháu! Tôi không phải là cháu của các người!”Dương Dương lúc này đang phẫn nộ đến cực điểm, nước mắt nước mũi ào àophun ra.

Nhìn cháu trai đang khóc, Hàn Tú đứng bật dậy từ ghế sô pha, đi đến trước.

Dương Dương không ngừng lùi về phía sau, đau thương gần chết hô to: “Cácngười không phải là ông nội, bà nội của tôi! Không có ông bà nội nào lại không yêu thương bố mẹ của cháu mình! Các người muốn chia rẽ ba mẹ củatôi, các người rốt cuộc đang nghĩ thế nào? A….. Hu hu hu….Mẹ cháu có gì không tốt! Các người vì cái gì mà không thích mẹ của cháu! Nếu không có mẹ sẽ không có cháu, thế mà các người lại đóng cửa đi nói xấu mẹ cháu!Cháu chán ghét các người!”

Chương 236

“Dương Dương, cháu đừng nên hiểu lầm! Ông nội và bà nội không có nói xấu mẹ cháu đâu!” Hàn Tú đỏ mặt nhanh chóng chối bỏ. Bọn họ cũng cần phảithức thời một chút.

Dương Dương chớp chớp đôi mắt to, ngừng khóc, nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Vậy, lời hai người vừa nói không phải làthật tâm, có đúng không ạ?”

“Cái này….” Từ trước đến nay khôngnói dối, Hàn Tú bị cháu trai hỏi như vậy thì nghẹn lời, xác thực nhữnglời vừa rồi là thật tâm của bọn họ.

“Dạ! Cháu biết rõ hai ngườinói về mẹ cháu đều không có gì tốt đẹp cả! Ông nội, bà nội, hai ngườicăn bản chưa từng tiếp xúc qua với mẹ cháu, vì sao mà lại muốn chối bỏmẹ của cháu?” Trong mắt Dương Dương xuất hiện càng nhiều nước mắt, nólấy ống tay áo không ngừng lau đi.

“Chúng ta…..” Hàn Tú khó xử, quay đầu nhìn chồng.

Mà ở phía sau lưng bà, người đàn ông có tuổi kia cũng khó xử, á khẩu không trả lời được, không biết phải nói với cháu trai mình như thế nào mớiđúng. Hiện tại, đối với con trai, ông có thể hô to gọi lớn tức giận màphát tiết, có thể trực tiếp nói cho nó biết không có gì để bàn bạc cả.Tóm lại là dễ nói hơn.

Nhưng đối với cháu trai thì khác, ông phải che dấu đi suy nghĩ thật sự của mình, đồng thời mấy chuyện đó cũngkhông phải là hợp lý hợp tình để nói cho cháu nội nghe.

DươngDương nhìn ông nội rồi lại quay đầu nhìn bà nội: “Ông nội, bà nội, haingười thử chấp nhận mẹ cháu được không? Xin đừng tách cháu ra khỏi mẹcháu, có được không ạ? Mẹ cháu thật sự rất tốt mà! Trước kia khi cháucòn ở với mẹ và bà ngoại, mẹ ngày nào cũng làm việc vất vả đến tối muộnmới về nhà. Vậy mà, sáng sớm vẫn thức dậy làm đồ ăn cho cháu với bàngoại, đưa cháu đi nhà trẻ, trở về còn chăm sóc bà ngoại nữa. Thân thểbà ngoại không được tốt, mỗi tháng đều phải chi rất nhiều tiền thuốc. Bà ngoại nói, nếu như không có mẹ cháu thì chắc bà đã sớm rời khỏi thếgiới này rồi…..Nhà của cháu lúc đó rất nghèo, nhưng mẹ cháu lúc nào cũng làm cho cháu và bà ngoại vui, hay mua quần áo cho cháu, còn bản thân mẹ thì lại rất ít khi mua…..”

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Dương Dương không biết nhiều điều để chứng minh mẹ của nó tốt, nó chỉ có thểnói mẹ nó đã rất vất vả để cho ông bà nội nghe được, hiểu được.

Những lời nói non nơt, còn thiếu logic nhưng lại nặng nề đánh vào trong lòngvợ chồng Đường thị. Bọn họ nhìn lẫn nhau, sau đó lại nhìn ánh mắt đangthập phần tức giận của đứa cháu trai.

“Mẹ của cháu thật sự rấtyêu ba cháu mà! Vì yêu ba, nên mẹ mới không có đi tìm bạn trai. Ông nội, bà nội, xin hai người yêu mến mẹ cháu, có được không ạ?” Dương Dươnglay lay cánh tay ông bà nội của nó, hết nhìn người này lại nhìn ngườikia, khẩn cầu nói.

Nó không thể hiểu được, vì sao ông bà nội thương nó, mẹ cũng thương nó, chính là ông bà nội lại không có thương mẹ?

Thân là phụ nữ, Hàn Tú sớm đã nước mắt lưng tròng, đem cháu nội ôm vào trong lòng nói: “Dương Dương, đừng khóc! Bà nội….bà nội đâu có nói là khôngthích mẹ cháu đâu…..”

“Tú, trước mắt đừng nói lung tung!” ĐườngLập Huân trấn định lại tinh thần, cắt đứt lời nói của vợ. Không được,cho dù Lục Giai Ngưng kia có thế nào, ông cũng không bao giờ đồng ý chocô gái đó bước chân vào Đường gia. Nếu cô ta vào cửa, nói như vậy chẳngphải là chuyện đáng cười nhất hay sao?

Hàn Tú bị chồng lớn tiếng cắt lời, lời nói đến bên miệng bị nuốt trở lại, gọi: “Ông xã……”

“Gọi Đường Hạo trở về! Nếu nó không về, chúng ta đi tới biệt thự!” Đường Lập Huân tức giận nói. Cháu nội khóc lóc một hồi như thế, trong lòng ônglại càng thêm bực bội.

“Phải…” Hàn Tú vừa dỗ dành cháu nội, vừa đáp lại lời chồng mình.

Lúc này, Hàn Tú gọi điện tới cho Đường Hạo, nói Dương Dương khóc, muốn gặpba nó. Quả nhiên, Đường Hạo không có tìm cớ, rất nhanh trở về đại trạchcủa Đường gia.

Đường Hạo vừa mới đi vào đại sảnh liền nhìn thấycha hắn đang ngồi ở trên ghế salon. Tuy bây giờ, bên trong vẫn còn đanggiằng co, cha con hai người bọn họ càng lúc càng giống như kẻ thù, gặplà tức giận đến đỏ mắt, nhưng là Đường Hạo vẫn rất lễ phép gọi: “Ba!”

“Ừ!” Đường Lập Huân lên tiếng, chỉ vào salon bên cạnh, ra lệnh: “Ngồi xuống!”

Đường Hạo nhìn bốn phía xung quanh, sau khi ngồi xuống hỏi: “Ba, DươngDương đâu rồi ? Không phải nói nó khóc đến thảm thiết sao?“

“Giờổn rồi, đang cùng mẹ con ở trong phòng.” Đường Lập Huân nhấc chân lênbắt chéo, ánh mắt phủ sương mù nhìn mình con trai mình: “Chuyện tôi nóicậu suy nghĩ như thế nào rồi?”

Đường Hạo nhướn mi, nhún vai nói: “Những lời này hẳn là còn phải hỏi người cha cao quý của con mới đúng! Ba, chuyện con nói, người suy nghĩ thế nào?

“Tại sao tôi phải suy nghĩ? Kết hôn chính là cậu, cũng không phải tôi!”

“Nhưng bây giờ, bà à, người thân một người cha cùng những người ở ngoài không can hệ gì, lại muốn ngăn cản con lấy người mình thích, không đúng sao?” Tuy trên mặt Đường Hạo bây giờ là tươi cười, nhưng giọng điệu thì đến mười phần là chất vấn.

“Dù thế nào tôi vẫn kiên trì với ýkiến đó! Dù không phải Tiền Lỵ Nhi, cũng không thể để cho cậu lấy LụcGiai Ngưng được!” Ông sống hơn nửa đời người, chưa từng để cho người nào uy hiếp, ngay cả con ông cũng không ngoại lệ.

Đường Hạo nhìn cha mình cả nửa ngày, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Ba à! Người cảm thấy uyhiếp của người hữu dụng hay sao? Người cho rằng con sẽ nghe lời ngườinói hay sao? Con thật sự muốn kết hôn với Lục Giai Ngưng, ba không cócách nào ngăn cản được đâu!”

“Mày dám? Nếu như mày dám không để ý đến ý kiến của tao và mẹ mày, cứ vẫn tự tiện kết hôn với người phụ nữkia thì chúng ta từ nay đoạn tuyệt quan hệ cha con, mày cũng sẽ khôngcòn chỗ dựa nào mà phải rời khỏi giới kinh doanh!” Tiếng nói của ĐườngLập Huân cường ngạnh, thực sự đã coi con mình như kẻ thù.

“Ba,huyết thông cha con nói đâu phải nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt được!Người vĩnh viễn là cha của con. Còn về phần Đường thị như ngài nói, nếuphải lựa chọ giữa Đường thị và Lục Giai Ngưng thì…. Thật xin lỗi, con sẽ chọn Giai Ngưng!” Đường Hạo nói, mặt không có đổi sắc, không hề nổigiận, hoàn toàn là trong tình trạng lý trí mà nói ra, “Ba, sở dĩ con lại một lần nữa khuyên người, xin người chấp nhận Tiểu Ngưng, con cũngkhông tham lam vị trí tổng tài Đường thị. Con chỉ muốn Tiểu Ngưng bướcvào nhà ta mà không phải chịu bất kỳ ủy khuất nào. Con hy vọng ba mẹ cóthể tiếp nhận cô ấy!” Nếu hắn lấy Tiểu Ngưng trong hoàn cảnh bị cha mẹphản đối kịch liệt thì đối với Tiểu Ngưng cũng là một sự thương tổn.

“Mày muốn tao chấp nhận cô ta? Nghĩ cũng đừng có nghĩ, không bao giờ!”

“Ba!” Đường Hạo bất đắc dĩ mà gọi to. Cha hắn vẫn cứ cứng nhắc, quyết tuyệtnhư vậy, bước tiếp theo hắn phải làm như thế nào? Đáng chết, hắn đươngnhiên không thể lấy Tiền Lỵ Nhi.

“Này! Này! Vú Từ, dì có biết hôm nay thiếu gia đi gặp Tiểu Ngưng không?” Một cô hầu gái đẩy đẩy vú Từ khơi chuyện.

“Có sao? Không biết thiếu gia đi tìm Tiểu Ngưng để làm gì? Chẳng phải cậuấy muốn kết hôn với cô gái ác độc kia sao?” Vú Từ đem cốc chén đã rửasạch để vào trong khay cốc trong tủ.

“Có thể cuối cùng phát hiệnra bản thân mình yêu Tiểu Ngưng! Người trẻ tuổi luôn bất định, kết hônchóng vánh lại muốn ly hôn ngay ấy mà! Huống hồ bọn họ đã kết hôn đâu!”

“Chỉ mong thiếu gia sớm nhận ra bộ mặt thật của Tiền Lỵ Nhi kia là….”

“Giỏi lắm, các người dám ở trong này nói xấu tiểu thư nhà chúng ta!” Vừa vặnđi ngang qua, vú em của Tiền gia nghe thấy hết cả, đứng trước cửa, haitay chống eo.

Chương 237

Tiểu Ngưng lạnh lùng nhìn người đàn bà trông đã đứng tuổi đang ở trướcmặt mình, sau đó tiếp tục làm tiếp công việc đang bề bộn trong tay, giảbộ như không nghe được lời của bà ta.

“Lục Giai Ngưng, mày cónghe được tao nói gì không đấy hả? Tiểu thư nhà tao muốn gặp mày!” Vú em hung dữ nói, toàn thân đều là bộ dạng ‘cáo mượn oai hùm’.

Nhìn Tiểu Ngưng vẫn không để ý tới mình, bà ta tiến lên kéo lấy cánh tay của cô.

“Mày giả bộ không nghe được cái gì sao? Tiểu thư nhà tao muốn gặp mày!”

Tiểu Ngưng mạnh mẽ hất tay bà vú kia ra, nắm thật chặt chổi quét trong tay,phẫn nộ nhìn chằm chằm vào bà ta. Giờ đây, cô đã hiểu và cảm nhận sâusắc được rằng, không phải người lớn tuổi nào cũng đều cần tôn trọng, bởi vì không phải tất cả họ đều thiện lương, tựa như người đàn bà ác độctrước mắt này.”Tôi phụ trách sân nhỏ, không chịu trách nhiệm với nhữngcông việc trong phòng, các người tìm tôi, tôi cũng không đi!”

“Mày… Con ranh đê tiện này quả nhiên mồm mép lợi hại! Xem ra lần trước mày bị giáo huấn còn chưa đủ, có phải không?” Vú em tức giận nói, bộ dạnghung ác thấy rõ, sẵn sàng ra tay đánh Tiểu Ngưng.

“Làm người đừng nên phải ác độc như vậy, nếu không sớm muộn gì cũng có báo ứng!”

Thật quá đáng! Cô không chửi bới được những lời khó nghe, vậy thì cũng nêncó ý tốt nhắc nhở. Nói xong, cô xoay người muốn đi đến bãi cỏ.

Lúc này, Tiền Lỵ Nhi mặc bộ quần áo Tây mới đã đi tới, chặn đứng đường đicủa Tiểu Ngưng : “Lục Giai Ngưng! Sao hả? Đường Hạo đã đi tìm cô sao?Mới đó mà đã cho rằng bản thân mình cao hơn người rồi sao? Ngay cả lờinói của nữ chủ nhân tôi đây cũng đều không nghe rồi, có phải không?”

“Tôi không hiểu cô đang ở đây nói cái gì!” Tiểu Ngưng muốn lướt qua côta để rời đi. Mùi nước hoa trên người ả này quá nồng, kích thích dạ dàycủa cô, khiến Tiểu Ngưng bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Nước chua lại cuồn cuộn dâng lên trong dạ dày, lên tận tới cổ họng. Sắc mặt Tiểu Ngưng càng lúc càng trắng bệch.

Tiền Lỵ Nhi đi rảo bước tới bên người Tiểu Ngưng, tức giận châm chọc nói:“Cô không hiểu tôi nói cái gì sao? Cô, người phụ nữ không biết xấu hổnày, có phải là lại quyến rũ vị hôn phu của tôi lên giường với côkhông?”

Càng lúc càng khó thở, đồng thời trong ngực lại tràn lên một cảm giác khó chịu không cách nào khống chế được, cùng lúc tràn lêncổ họng Tiểu Ngưng: “Ọe….”

Giữa trưa ăn được gì thì bây giờ nônhết xuống lớp đá cuội dưới chân, nỗi khổ sở cực độ làm cho cơ thể gầyyếu của Tiểu Ngưng lảo đảo như muốn ngã: “Ọe….”

Tiền Lỵ Nhi lùixa vài mét, khinh miệt nhìn Tiểu Ngưng đang không ngừng nôn mửa. Đôi mắt của cô ta nheo lại, như thể nghĩ ra điều gì đó. Đáng chết! Người đàn bà này lại mang thai? Không sai, đây rõ ràng là triệu chứng của người mang thai! Mấy phụ nữ mang thai trên tivi không phải cũng đều làm bộ dạngnày sao? Tuy cô chưa có kinh nghiệm trải qua chuyện tình dục, nhưngkhông phải không có nhận thức.

Rất nhanh, cô ta thu hồi lại biểulộ chân thật của mình, mưu kế trong lòng rất nhanh đã hình thành : “Ủa,sao rồi, cô sinh bệnh sao? Có muốn tôi gọi bác sĩ đến khám cho không?Dù sao cũng là mẹ ruột của tiểu thiếu gia Đường thị, chậm trễ là khôngđược!”

“Không cần, tôi rất khỏe! ”Tiểu Ngưng không muốn nghe mấycâu châm chọc này nữa, lau miệng sạch sẽ, cúi đầu dọn dẹp chỗ mình vừamới nôn.

Cô ta không dám để cho bác sĩ khám ư? Như vậy càng chứng tỏ suy đoán trong lòng của ả là đúng. Người đàn bà Lục Giai Ngưng nàyquả thật đã mang thai. Tiền Lỵ Nhi trong lòng lại càng thêm phẫn nộ.Không được! Một đứa dã chủng đã làm cô đau đầu, làm sao có thể để chongười đàn bà này tiếp tục sinh một đứa dã chủng nữa?

Tiền Lỵ Nhikhoanh hai tay lại, nhìn Tiểu Ngưng rồi chậm rãi nói: “Việc ở đây cô đãlàm xong rồi, phải không? Sang bên kia cắt mấy nhánh cây đi! Mấy cây đóquá lớn, cành lá quá dài, trông thật khó nhìn!”

Tiểu Ngưng ngẩngđầu lên, nhìn theo phương hướng ngón tay Tiền Lỵ Nhi chỉ, rồi nhìn lại:“Được ạ, tôi sẽ đi làm ngay!” Chỉ cần người ta đưa ra yêu cầu hợp lý, cô không có quyền cự tuyệt, dù sao cái nhà này là do cô ta phụ trách .

“Nhanh lên! Tôi nhìn là thấy chướng mắt!” Tiền Lỵ Nhi thúc giục nói.

“Dạ!” Tiểu Ngưng đem chổi đi cất, bước chân rất nhanh đi vào trong một gian phòng chứa dụng cụ làm vườn.

“Tiểu thư, cô thấy rồi sao? Phụ nữ kia giống như đang mang thai?” Vú em vộivàng đem những gì mình nhìn thấy báo cáo cho tiểu thư nghe.

TiềnLỵ Nhi chau mày, không vui nói: “Mang thai? Làm sao có thể mang thai?Tôi nhìn không ra! Vú, không biết rõ chuyện gì thì đừng nên nói lungtung! Dù sao tôi cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân ở đây!”

“Dạ! Dạ!Không phải là tôi nhận ra! Tôi chỉ là nói mò !” Vú em nhanh chóng đổigiọng ngay. Đáng chết, bà lại đi vuốt mông ngựa để bị ngựa đập lại rồi.

Sắc mặt Tiền Lỵ Nhi nghiêm lại, gò má cứng ngắc nhìn Lục Giai Ngưng cầm một kéo cắt và mấy dụng cụ cưa cây đi trở lại, vênh mặt hất hàm sai khiếnchỉ huy: “Chính là ở đó, cô đã nhìn thấy chưa?”

“Dạ, tôi đã thấyrồi!” Tiểu Ngưng kiễng mũi chân, duỗi dài cánh tay, mặc dù có chút hơiquá sức nhưng cô vẫn cố đem cành quá dài cắt bớt đi.

Tiền Lỵ Nhi nhìn thấy Tiểu Ngưng sắp thu lại kéo cắt thì lại chỉ lên chỗ rất cao nói: “Còn ở chỗ đó, nhiều cành dài quá!”

Tiểu Ngưng ngước mắt lên, gò má nâng cao, cô gắng nhìn: “Những cành còn lại đâu có sao!”

“Cô muốn nói mắt tôi không tốt phải không? Nhìn đi! Theo bên trái đó!” Tiền Lỵ Nhi chỉ vào chỗ rất cao cho Tiểu Ngưng xem.

“Khá tốt mà! Không nên cắt bớt đi thì hơn!” Tiểu Ngưng nhíu mày. Cô biết rõTiền Lỵ Nhi đang muốn làm khó mình, nhưng cô cũng cần phải nghỉ ngơi.

“Không tốt! Tôi không thích, cô mau cắt bớt chúng đi!” Tiền Lỵ Nhi ra lệnh.

Tiểu Ngưng nhìn một hồi, vẫn nhẫn nại giải thích: “Chỗ đó, tôi không với tới được! Lát nữa, cô bảo người khác làm được không?”

Con mắt của Tiền Lỵ Nhi lập tức dựng thẳng lên, dáng vẻ không coi ai ra gì, nói: “Cô có ý gì hả? Có phải là tôi không được sai cô làm chút việc,đúng không? Cô nông cạn quá đây, có phải nghĩ rằng mới có được quan hệvới anh Hạo là lên mặt, cảm giác cao hơn người nên không cần làm việcnữa, đúng không?”

“Tôi không có! Tôi cho tới bây giờ chưa từngnghĩ qua như vậy, xin cô đừng lúc nào cũng lôi thiếu gia nói chung vớitôi.!” Tiểu Ngưng bị cô ta nói cũng cảm thấy tức giận. Gần nhất tínhtình của cô càng ngày càng khó khống chế, mà ngay cả chính bản thân côcũng không biết là vì sao.

“Vậy cô nghe lời tôi! Đi, đem cành cây kia cắt đi cho tôi!” Tiền Lỵ Nhi xảo quyệt nói, sau đó lại chuyển thành giọng điệu trào phúng. “Sao hả? Yêu cầu của tôi không quá sức chứ?!”

Tiểu Ngưng cố gắng thở dốc một hồi lâu, sau đó gật đầu. “Được, tôi sẽ đi lấy đồ để làm!”

Cô lại lần nữa quay trở lại phòng dụng cụ, lấy ra một cái ghế, đi về hướng phía dưới cái cây kia.

Tiền Lỵ Nhi thoả mãn cười, khen ngợi nói: “Cái này chẳng phải đúng rồi sao? Đứng ở trên ghế nhất định đủ để với tới đó!”

Tiểu Ngưng không trả lời, cầm kéo cắt đứng ở trên ghế. Bởi vì vị trímuốn cắt là ở rất cao, cô không thể không ngẩng đầu lên, cánh tay dichuyển nâng cao lên.

Tiền Lỵ Nhi ra vẻ nói cho Tiểu Ngưng nên sửa sang ở đâu, nên đến gần chỗ cô: “Đúng, cao hơn chút nữa! Cao hơn chút nữa đi!”

Một lòng nghĩ muốn tranh thủ thời gian chấm dứt công việc này, TiểuNgưng dồn tất cả sự tập trung lên phía nhánh cây cao cao kia, căn bảnchú ý tới hành động của Tiền Lỵ Nhi ở phía dưới.

Chỉ thấy Tiền Lỵ Nhi nâng chân phải lên, dùng sức đạp vào chân ghế

Chương 238

Tiểu Ngưng lạnh lùng nhìn người đàn bà trông đã đứng tuổi đang ở trước mặt mình, sau đó tiếp tục làm tiếp công việc đang bề bộn trong tay, giả bộ như không nghe được lời của bà ta.

“Lục Giai Ngưng, mày có nghe được tao nói gì không đấy hả? Tiểu thư nhà tao muốn gặp mày!” Vú em hung dữ nói, toàn thân đều là bộ dạng ‘cáo mượn oai hùm’.

Nhìn Tiểu Ngưng vẫn không để ý tới mình, bà ta tiến lên kéo lấy cánh tay của cô.

“Mày giả bộ không nghe được cái gì sao? Tiểu thư nhà tao muốn gặp mày!”

Tiểu Ngưng mạnh mẽ hất tay bà vú kia ra, nắm thật chặt chổi quét trong tay, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào bà ta. Giờ đây, cô đã hiểu và cảm nhận sâu sắc được rằng, không phải người lớn tuổi nào cũng đều cần tôn trọng, bởi vì không phải tất cả họ đều thiện lương, tựa như người đàn bà ác độc trước mắt này.”Tôi phụ trách sân nhỏ, không chịu trách nhiệm với những công việc trong phòng, các người tìm tôi, tôi cũng không đi!”

“Mày… Con ranh đê tiện này quả nhiên mồm mép lợi hại! Xem ra lần trước mày bị giáo huấn còn chưa đủ, có phải không?” Vú em tức giận nói, bộ dạng hung ác thấy rõ, sẵn sàng ra tay đánh Tiểu Ngưng.

“Làm người đừng nên phải ác độc như vậy, nếu không sớm muộn gì cũng có báo ứng!”

Thật quá đáng! Cô không chửi bới được những lời khó nghe, vậy thì cũng nên có ý tốt nhắc nhở. Nói xong, cô xoay người muốn đi đến bãi cỏ.

Lúc này, Tiền Lỵ Nhi mặc bộ quần áo Tây mới đã đi tới, chặn đứng đường đi của Tiểu Ngưng : “Lục Giai Ngưng! Sao hả? Đường Hạo đã đi tìm cô sao? Mới đó mà đã cho rằng bản thân mình cao hơn người rồi sao? Ngay cả lời nói của nữ chủ nhân tôi đây cũng đều không nghe rồi, có phải không?”

“Tôi không hiểu cô đang ở đây nói cái gì!” Tiểu Ngưng muốn lướt qua cô ta để rời đi. Mùi nước hoa trên người ả này quá nồng, kích thích dạ dày của cô, khiến Tiểu Ngưng bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Nước chua lại cuồn cuộn dâng lên trong dạ dày, lên tận tới cổ họng. Sắc mặt Tiểu Ngưng càng lúc càng trắng bệch.

Tiền Lỵ Nhi đi rảo bước tới bên người Tiểu Ngưng, tức giận châm chọc nói: “Cô không hiểu tôi nói cái gì sao? Cô, người phụ nữ không biết xấu hổ này, có phải là lại quyến rũ vị hôn phu của tôi lên giường với cô không?”

Càng lúc càng khó thở, đồng thời trong ngực lại tràn lên một cảm giác khó chịu không cách nào khống chế được, cùng lúc tràn lên cổ họng Tiểu Ngưng: “Ọe….”

Giữa trưa ăn được gì thì bây giờ nôn hết xuống lớp đá cuội dưới chân, nỗi khổ sở cực độ làm cho cơ thể gầy yếu của Tiểu Ngưng lảo đảo như muốn ngã: “Ọe….”

Tiền Lỵ Nhi lùi xa vài mét, khinh miệt nhìn Tiểu Ngưng đang không ngừng nôn mửa. Đôi mắt của cô ta nheo lại, như thể nghĩ ra điều gì đó. Đáng chết! Người đàn bà này lại mang thai? Không sai, đây rõ ràng là triệu chứng của người mang thai! Mấy phụ nữ mang thai trên tivi không phải cũng đều làm bộ dạng này sao? Tuy cô chưa có kinh nghiệm trải qua chuyện tình dục, nhưng không phải không có nhận thức.

Rất nhanh, cô ta thu hồi lại biểu lộ chân thật của mình, mưu kế trong lòng rất nhanh đã hình thành : “Ủa, sao rồi, cô sinh bệnh sao? Có muốn tôi gọi bác sĩ đến khám cho không? Dù sao cũng là mẹ ruột của tiểu thiếu gia Đường thị, chậm trễ là không được!”

“Không cần, tôi rất khỏe! ”Tiểu Ngưng không muốn nghe mấy câu châm chọc này nữa, lau miệng sạch sẽ, cúi đầu dọn dẹp chỗ mình vừa mới nôn.

Cô ta không dám để cho bác sĩ khám ư? Như vậy càng chứng tỏ suy đoán trong lòng của ả là đúng. Người đàn bà Lục Giai Ngưng này quả thật đã mang thai. Tiền Lỵ Nhi trong lòng lại càng thêm phẫn nộ. Không được! Một đứa dã chủng đã làm cô đau đầu, làm sao có thể để cho người đàn bà này tiếp tục sinh một đứa dã chủng nữa?

Tiền Lỵ Nhi khoanh hai tay lại, nhìn Tiểu Ngưng rồi chậm rãi nói: “Việc ở đây cô đã làm xong rồi, phải không? Sang bên kia cắt mấy nhánh cây đi! Mấy cây đó quá lớn, cành lá quá dài, trông thật khó nhìn!”

Tiểu Ngưng ngẩng đầu lên, nhìn theo phương hướng ngón tay Tiền Lỵ Nhi chỉ, rồi nhìn lại: “Được ạ, tôi sẽ đi làm ngay!” Chỉ cần người ta đưa ra yêu cầu hợp lý, cô không có quyền cự tuyệt, dù sao cái nhà này là do cô ta phụ trách .

“Nhanh lên! Tôi nhìn là thấy chướng mắt!” Tiền Lỵ Nhi thúc giục nói.

“Dạ!” Tiểu Ngưng đem chổi đi cất, bước chân rất nhanh đi vào trong một gian phòng chứa dụng cụ làm vườn.

“Tiểu thư, cô thấy rồi sao? Phụ nữ kia giống như đang mang thai?” Vú em vội vàng đem những gì mình nhìn thấy báo cáo cho tiểu thư nghe.

Tiền Lỵ Nhi chau mày, không vui nói: “Mang thai? Làm sao có thể mang thai? Tôi nhìn không ra! Vú, không biết rõ chuyện gì thì đừng nên nói lung tung! Dù sao tôi cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân ở đây!”

“Dạ! Dạ! Không phải là tôi nhận ra! Tôi chỉ là nói mò !” Vú em nhanh chóng đổi giọng ngay. Đáng chết, bà lại đi vuốt mông ngựa để bị ngựa đập lại rồi.

Sắc mặt Tiền Lỵ Nhi nghiêm lại, gò má cứng ngắc nhìn Lục Giai Ngưng cầm một kéo cắt và mấy dụng cụ cưa cây đi trở lại, vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ huy: “Chính là ở đó, cô đã nhìn thấy chưa?”

“Dạ, tôi đã thấy rồi!” Tiểu Ngưng kiễng mũi chân, duỗi dài cánh tay, mặc dù có chút hơi quá sức nhưng cô vẫn cố đem cành quá dài cắt bớt đi.

Tiền Lỵ Nhi nhìn thấy Tiểu Ngưng sắp thu lại kéo cắt thì lại chỉ lên chỗ rất cao nói: “Còn ở chỗ đó, nhiều cành dài quá!”

Tiểu Ngưng ngước mắt lên, gò má nâng cao, cô gắng nhìn: “Những cành còn lại đâu có sao!”

“Cô muốn nói mắt tôi không tốt phải không? Nhìn đi! Theo bên trái đó!” Tiền Lỵ Nhi chỉ vào chỗ rất cao cho Tiểu Ngưng xem.

“Khá tốt mà! Không nên cắt bớt đi thì hơn!” Tiểu Ngưng nhíu mày. Cô biết rõ Tiền Lỵ Nhi đang muốn làm khó mình, nhưng cô cũng cần phải nghỉ ngơi.

“Không tốt! Tôi không thích, cô mau cắt bớt chúng đi!” Tiền Lỵ Nhi ra lệnh.

Tiểu Ngưng nhìn một hồi, vẫn nhẫn nại giải thích: “Chỗ đó, tôi không với tới được! Lát nữa, cô bảo người khác làm được không?”

Con mắt của Tiền Lỵ Nhi lập tức dựng thẳng lên, dáng vẻ không coi ai ra gì, nói: “Cô có ý gì hả? Có phải là tôi không được sai cô làm chút việc, đúng không? Cô nông cạn quá đây, có phải nghĩ rằng mới có được quan hệ với anh Hạo là lên mặt, cảm giác cao hơn người nên không cần làm việc nữa, đúng không?”

“Tôi không có! Tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua như vậy, xin cô đừng lúc nào cũng lôi thiếu gia nói chung với tôi.!” Tiểu Ngưng bị cô ta nói cũng cảm thấy tức giận. Gần nhất tính tình của cô càng ngày càng khó khống chế, mà ngay cả chính bản thân cô cũng không biết là vì sao.

“Vậy cô nghe lời tôi! Đi, đem cành cây kia cắt đi cho tôi!” Tiền Lỵ Nhi xảo quyệt nói, sau đó lại chuyển thành giọng điệu trào phúng. “Sao hả? Yêu cầu của tôi không quá sức chứ?!”

Tiểu Ngưng cố gắng thở dốc một hồi lâu, sau đó gật đầu. “Được, tôi sẽ đi lấy đồ để làm!”

Cô lại lần nữa quay trở lại phòng dụng cụ, lấy ra một cái ghế, đi về hướng phía dưới cái cây kia.

Tiền Lỵ Nhi thoả mãn cười, khen ngợi nói: “Cái này chẳng phải đúng rồi sao? Đứng ở trên ghế nhất định đủ để với tới đó!”

Tiểu Ngưng không trả lời, cầm kéo cắt đứng ở trên ghế. Bởi vì vị trí muốn cắt là ở rất cao, cô không thể không ngẩng đầu lên, cánh tay di chuyển nâng cao lên.

Tiền Lỵ Nhi ra vẻ nói cho Tiểu Ngưng nên sửa sang ở đâu, nên đến gần chỗ cô: “Đúng, cao hơn chút nữa! Cao hơn chút nữa đi!”

Một lòng nghĩ muốn tranh thủ thời gian chấm dứt công việc này, Tiểu Ngưng dồn tất cả sự tập trung lên phía nhánh cây cao cao kia, căn bản chú ý tới hành động của Tiền Lỵ Nhi ở phía dưới.

Chỉ thấy Tiền Lỵ Nhi nâng chân phải lên, dùng sức đạp vào chân ghế.

Chương 239

Tiểu Ngưng cảm giác dưới chân không ổn, thân thể bản năng hướng về phía, tay buông cái kéo ra: “Aaaaa!”

Chỉ nghe thấy ‘ầm’ nói một tiếng, cây kéo to bằng sắt nặng nề đang xuống mặt đất.

“A. . . . . .” Tiếp theo là tiếng gào thống khổ của Tiền Lỵ Nhi. Cây kéo to kia xẹt qua trán của cô ta, nện xuống một cái.

Lúc này, Tiểu Ngưng ôm lấy cô ta, từ trên ghế ngã xuống. Rẹt…..Vải vóc đắt tiền nắm trong tay theo đó mà bị kéo rách một đường dài. Cả đầu vai lẫn một mảnh lớn da thịt trước ngực của Tiền Lỵ Nhi phơi ra hoàn toàn. Cộng thêm cả vết thương trên trán khiến cho cô ta thê thảm không thể tả.

Lúc cả người đã ổn định lại, Tiểu Ngưng mới vội vàng lui về phía sau mấy bước.

Tiền Lỵ Nhi sờ cái trán đang bắt đầu đau, lại cúi đầu nhìn cả người của mình. “Aaa! Lục Giai Ngưng, Cô….. người phụ nữ nhẫn tâm này lại muốn hãm hại tôi!”

“Không phải, tôi không có!” Tiểu Ngưng lắc đầu thật mạnh chối bỏ, những chuyện này không liên quan đến cô.

Tiền Lỵ Nhi một tay lôi kéo quần áo, một tay chỉ vào Tiểu Ngưng. “Là cô! Là cô cố ý hại tôi!Tôi bị thương rồi, cô nhẫn tâm cầm kéo hại tôi bị thương!”

“Tôi không có! Vừa mới rõ ràng là cô đạp ghế của tôi, muốn làm cho tôi bị ngã rơi, mới không cẩn thận hại đến chính bản thân cô!” Tiểu Ngưng theo bản năng cố gắng nói. Chắc chắn không sai, cô có thể cảm giác được vừa rồi cô ta dùng sức đạp mạnh ghế của mình.

Vú em của Tiền Lỵ Nhi rất nhanh tiến lên, giúp cô ta kéo lại quần áo.

“Cô còn muốn cãi ư? Rõ ràng là cô hại tôi, mà còn ở đó nói tôi đạp ghế của cô. Lục Giai Ngưng, chờ xem tôi xử lý cô thế nào!” Tiền Lỵ Nhi tức giận hô lớn: “Vú, giúp tôi xử lý cô ta, nhanh lên!”

“Dạ, tiểu thư đừng nên tức giận!” Mụ vú em quay đầu, vẻ mặt hung ác nói: “Lục Giai Ngưng, xem tao xử lý mày thế nào đây….”

Lục Giai Ngưng rất nhanh nhặt cái kéo sắt lớn trên mặt đất lên, loay hoay, kéo ra kéo vào. Lập tức cây kéo phát ra tiếng ‘răng rắc, răng rắc’, cô nói : “Bà không được qua đây, nếu tôi có làm bị thương bà thì đừng có trách!” Tiểu Ngưng đề phòng nhìn bọn họ. Lúc này, cô nhất định không thể để cho bọn họ khi dễ, nếu không cô chính là kẻ ngu ngốc nhất.

Mụ vú em nhìn cây kéo trong tay Tiểu Ngưng, sợ hãi lui về sau, quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình. “Tiểu thư, tôi thấy hay là chờ Đường thiếu gia trở về rồi xử trí cô ta! Đường thiếu gia nhất định sẽ không mặc kệ chuyện này đâu!”

Tiền Lỵ Nhi nghĩ một lúc, sau đó gật đầu. “Được! Vậy thì chờ Đường Hạo về rồi nói. Nhìn thấy bộ dạng cô ta làm tôi bị thương thế này, Đường Hạo nhất định sẽ không quấn lấy cô ta nữa !”

“Tốt! Tốt nhất làm cho hắn ta đuổi tôi đi! Nếu không từ nay về sau, tôi nhất định còn có thể làm cô bị thương nữa đấy!” Tiểu Ngưng không sợ hãi chút nào nói to rồi quay đầu đi. Thực có thể đuổi cô đi, cô vui còn không kịp!

“Được! Cô cứ chờ đấy mà xem!” Tiền Lỵ Nhi cầm chặt quần áo bị rách, khập khiễng đi trở về phòng ở của chính mình.

Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Tiểu Ngưng nhịn không được lộ ra một nụ cười. Cô đã nói rồi, làm nhiều chuyện xấu, nhất định sẽ bị báo ứng. Tiền Lỵ Nhi muốn hãm hại cô, không những không thực hiện được mà còn ngược lại làm hại chính bản thân cô ta.

Tiểu Ngưng một tay cầm kéo, một tay cầm theo ghế, mang theo một nụ cười yếu ớt đi trở về đến gian phòng ở của người làm.

…………………….

Trở về đến phòng, Tiền Lỵ Nhi tức giận nói lớn: “Vì sao con đàn bà kia không ngã từ trên ghế xuống? Đáng chết! Đầu của tôi lại còn bị thương như thế này! Áo cũng bị con ngốc đó xe hỏng một mảng!” Tiền Lỵ Nhi trong lòng không ngừng gào thét. Đáng chết! Cô đạp ghế muốn cô ta ngã xuống, có như vậy mới làm sẩy đứa bé trong bụng kia.

Mụ vú em giữ im lặng nhìn tiểu thư. Có đôi khi nói đúng lại thành sai nhiều, bà vẫn nên yên lặng thì hơn.

Nửa ngày không nghe được tiếng đáp lại, Tiền Lỵ Nhi càng thêm tức giận hô: “Vú, vú có nghe được tôi nói chuyện không đấy, hả? Chẳng lẽ lỗ tai bà bây giờ không dùng được nữa?”

“A, không có! Tiểu thư, tôi thấy cô không cần phải quá lo lắng mới đúng! Nhất thời cũng chưa cần phải nóng lòng đi giải quyết đến con của cô ta!” Mụ vú em nhanh nhảu đáp.”Tôi nghĩ người phụ nữ kia giờ còn không biết bản thân mình mang thai!”

“Hả?Vì sao lại nói như vậy?” Tiền Lỵ Nhi nheo mắt lại hỏi.

“Cô nghĩ thử xem, nếu như cô ta thật sự mang bầu, chẳng phải đã sớm đi nói với Đường thiếu gia hay sao? Như vậy ít nhất cũng sẽ không phải làm người hầu nữa, có phải không? Mà vừa rồi cô ta đứng ở trên ghế một chút đề phòng cũng không có! Nếu biết mình mang thai nhất định sẽ phải rất cẩn thận mới đúng!” Mụ vú em giảng giải phân tích rõ ràng.

Tiền Lỵ Nhi cẩn thận suy ngẫm từng lời vú em nói. Quả nhiên, vú em nói không có sai.

Nhưng mà chuyện này……

“Vú, vú nói cái gì? Vú càng nói tôi lại càng thấy hồ đồ! Con đàn bà kia mang thai thế nào mà tôi lại không biết?” Tiền Lỵ Nhi hỏi, vẻ mặt mờ mịt.

Mụ vú em lập tức biết mình đã nói sai, vội vàng lắc đầu: “Dạ! Dạ, tôi nói sai rồi! Người phụ nữ đê tiện kia không có mang thai!”

“Ừ! Vú, từ nay nói chuyện phải cẩn thận, bằng không lại có những hiểu lầm không hay!”

“Dạ… Đúng…!”

………………

Đường Hạo vừa lái xe, vừa nghĩ đến những lời mà cha hắn vừa nói lúc trước, vẻ mặt hắn lạnh lùng như băng. Những câu hỏi khiến hắn á khẩu, không trả lời được.

“Miệng cậu lúc nào cũng nói yêu Lục Giai Ngưng, vì con bé đó không tiếc cùng cha mẹ đối nghịch. Vậy thì tôi hỏi cậu, người ta có yêu cậu không?”Đường Lập Huân dùng hết sức hít một hơi thuốc bên miệng, vẻ mặt châm chọc.

Đường Hạo bị câu hỏi này làm cho sững người, rít lên hai chữ từ giữa hai hàm răng: “Đúng vậy!”

“Yêu cậu khi nào? Khi mắt cậu sáng lại à? Cô ta đã nói yêu cậu hay sao?”

Đường Hạo giữ im lặng nhìn cha mình.

“Chính bản thân cậu không trả lời được đúng không? Người ta căn bản chưa từng nói yêu cậu, cái này bất quá cũng chỉ là do cậu tự biên tự diễn, cho là như vậy!”Nhìn bộ dạng lo lắng đang dâng lên của con trai, nụ cười bên miệng của Đường Lập Huân càng lúc càng tươi.

“Không phải!”

“Ha ha, câu trả lời yếu ớt quá! Đường Hạo, tôi nói cho cậu biết, cô gái này không hề yêu cậu! Nếu như cô ta yêu cậu thì năm đó đã không cầm chi phiều mà rời đi!”Đường Lập Huân đem chuyện năm đó nói ra. Đây cũng là lần đầu tiên ông nhắc đến những chuyện trong năm đó.

“Ba….” Đường Hạo cố gắng tìm ra lý do để phản bác lại lời của cha mình, “Nếu cô ấy thật sự không yêu con thì đã không sinh con cho con, không phải sao?”

“Thế vì sao khi sinh con, cô ta lại không đến gặp cậu? Nếu như thật yêu cậu thì chắc chắn phải đến tìm cậu mới đúng!’’ Đường Lập Huân còn bổ sung thêm lý do: “Năm đó, cậu cũng chưa có kết hôn, cô ta vì sao không tìm đến cậu, nói là hai người đã có con rồi!”

“Có lẽ… Có lẽ là…..”

“Nói cho cậu hay, lúc đó cô ta chán ghét cậu, vì cậu là một người mù! Có lẽ cô ta sinh hạ đứa trẻ chỉ vì yêu mến trẻ con mà thôi!”Đường Lập Huân nheo con mắt lại nói, “Hơn nữa, tôi nghe nói cô ta không ít lần tránh né cậu, đúng không?”

Chương 240

Đường Hạo lại một lần nữa bị cha mình hỏi đến á khẩu, không sao trả lời được. Quả thật, cô không dưới một lần rời bỏ hắn. Đúng là cô năm đó đã cầm chi phiếu mà rời đi. Và đúng là, cô cũng chưa từng nói yêu hắn….

“Nhưng…. Đúng là cô ấy chưa bao giờ nói yêu con, nhưng không có nghĩa là không yêu….”

“Ha ha, hóa ra trước mắt cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào cô ta! Hết thảy chỉ là dựa vào suy đoán thôi, đúng không? Đường Hạo, đây đâu phải là cách xử sự của cậu! Sở dĩ cô ta một lần, lại một lần rời bỏ cậu là bởi vì căn bản không có yêu cậu! Người ta đã không muốn ở bên cậu như thế rồi, cậu việc gì phải cứ gắt gao dây dưa đến cùng như thế! Mười bảy tuổi, cái tuổi vẫn còn đơn thuần đó, cô ta lúc đó không yêu cậu mà lựa chọn cầm tiền bỏ đi! Bây giờ, cô ta cũng đã hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, cậu cảm thấy cô ta sẽ yêu thích cậu hay sao? Con à! Ba hy vọng đầu óc của con tỉnh táo một chút, đừng cố gắng lấy một người mà trái tim người đó vĩnh viễn không có đặt ở trên người con!”

“Không… Không phải… Nếu như cô ấy không yêu con, chắc chắn sẽ không sinh con của con ra!” Đường Hạo nắm chặt chứng cớ quan trọng nhất phản bác lại lời nói của cha mình.

“Có rất nhiều phụ nứ chính là rất yêu con cái của mình, ba nghĩ Lục Giai Ngưng cũng là tuýp phụ nữ này! Không phải cứ yêu con thì mới sinh con cho đứa bé đâu! Con thử nghĩ mà xem, nếu không phải cô gái đó rất yêu thích trẻ con thì sao có thể giúp chăm sóc con của người khác được? Cô bé lúc trước ở nhà chúng ta vài ngày tên là Nhị Nhị, đúng không?”

Một câu nói kia của cha đã triệt để làm cho Đường Hạo bàng hoàng, Khẳng định Tiểu Ngưng không hề yêu hắn.

Hắn nặng nề nắm chặt lấy vô lăng, bấm còi phát ra âm thanh chói tai.

Lục Giai Ngưng rốt cuộc có hay không có yêu hắn? Cô rốt cuộc có hay không? Nếu như cô thật sự yêu hắn, liệu có trơ mắt nhìn hắn và Tiền Lỵ Nhi kết hôn như thế hay không?

Lúc nhìn hắn cùng Tiền Lỵ Nhi ở chung, cô vì sao luôn lãnh đạm như vậy? Không nhìn ra nổi một chút ghen tuông trong mắt cô, chẳng lẽ là hắn đã bỏ qua điều gì sao?

Hắn giờ muốn hỏi cô năm đó vì sao lại cầm chi phiếu bỏ đi,vì cái gì mà biết rõ mang thai sau cũng không tới tìm hắn? Tại sao qua nhiều năm như vậy, cô cũng không có thử liên lạc qua với hắn? Nếu như cô muốn tìm hẳn là rất dễ dàng, không phải sao?

Còn nữa, chẳng lẽ giờ cô yêu Lương Bân sao? Quả thật không phải hắn ư?

Lúc hắn không ngừng suy đoàn, xe đã chậm rãi lái vào trong biệt thự.

Đỗ xe ôn thỏa xong, Đường Hạo theo bản năng muốn đi tới bãi cỏ, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của cô.

“Đường thiếu gia, ngài cuối cùng đã trở lại, ngài nhanh lên trở về phòng nhìn xem! Tiểu thư nhà tôi hôm nay bị người ta làm cho bị thương rất thảm !” Vừa mới nghe thấy tiếng xe, mụ vú em của Tiền Lỵ Nhi đã từ trong sân chạy tới, tố cáo sự việc.

“Làm sao vậy?” Đường Hạo nhíu mày, giờ hắn thật sự không muốn để ý tới Tiền Lỵ Nhi.

“Ngài đi vào nhanh một chút nhìn xem sẽ biết!” Mụ vú em thúc giục, trong ánh mắt thậm chí còn làm ra vài giọt nước mắt, không biết có phải trước đỏ nhỏ vài giọt thuốc nước vào mắt hay không? Nếu không, vú em này quả là một cao thủ diễn xuất.

“Được rồi, đừng khóc, tôi đi lên đây!” Đường Hạo lạnh lùng nói ra. Không có quan tâm, chỉ có hiếu kỳ, hắn hiếu kỳ Tiền Lỵ Nhi làm sao mà thành bộ dạng đó.

Cô ta bị thương? Thông minh ngoan độc như cô ta, không làm cho Lục Giai Ngưng bị thương đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi! Cô ta sao lại bị thương nhỉ?

Vừa mới đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Tiền Lỵ Nhi nằm ở trên giường, trên trán dán một tầng băng gạc, chân phải cũng sưng phù lên:”Làm sao vậy? Ngã bị thương ư?” Đường Hạo đi lên trước hỏi, trên mặt không có chút quan tâm.

Đang cố gắng giả bộ vùi đầu vào nội dung bộ phim đang xem, Tiền Lỵ Nhi không để ý đến sắc mặt của hắn. Vừa suy nghĩ, vừa nói: “Không phải ngã sấp xuống mà là Lục Giai Ngưng! Cô ta. . .. . .” Tiền Lỵ Nhi một bên rơi nước mắt, một bên một lần nữa thuật lại chuyện lúc trước trước: “Anh Hạo, ngươi nhất định phải làm chủ cho em! Anh xem cô ta làm em thê thảm thế nào này!”

Đường Hạo nhìn cô ta một hồi lâu, sau đó nói: “Em nghỉ ngơi thật tốt đi! Anh đi hỏi cô ta!” Sau khi nói xong, hắn mặt lạnh ra khỏi phòng, một bộ dạng giống như muốn đi hưng sư vấn tội.

Mở cửa phòng, nhìn thấy người đứng bên ngoài, nụ cười trên mặt trong nháy mắt khựng lại: “Anh lại đến đây làm cái gì? Anh có phải cảm thấy tôi chưa đủ thảm hay không!”

“Anh tới hỏi em một ít chuyện?” Đường Hạo tông mạnh cửa ra, đi vào .

Trái tim Tiểu Ngưng lạnh đi, hiểu được hắn vì sao mà đến. “Anh vì Tiền Lỵ Nhi ra mặt, muốn đến hỏi tội tôi sao?”

Đường Hạo không có phủ nhận, đóng cửa phòng lại, nhếch môi mỏng nhìn cô.

Nỗi đau đớn dâng lên, lấp đầy ngực Tiểu Ngưng. Quả thật là như vậy. Còn nói hắn không muốn kết hôn Tiền Lỵ Nhi, còn nói sẽ lấy mình, những này nói dối chưa thành đã bị hủy.

Tiểu Ngưng nắm chặt bàn tay lại thành nắm, giương mặt lên nói: “Đúng! Đúng, hết thảy đều là tôi làm! Là tôi làm cho Tiền Lỵ Nhi bị thương, là tôi dùng cây kéo đập vỡ đầu của cô ta! Là tôi, hết thảy đều là tôi! Anh hài lòng chưa?”

“Em vì sao làm như vậy? Bởi vì sao hả?” Đường Hạo nắm chặt bờ vai của cô, đôi mắt lợi hại chăm chú nhìn chằm chằm vào cô. Hắn muốn biết nguyên nhân cô làm như vậy! Có chết cũng muốn biết!

Bởi vì sao? Hắn lại hỏi cô bởi vì sao? Cánh môi Tiểu Ngưng khô khốc ủy khuất run lên. Ủy khuất chất chồng hóa thành nước mắt chua xót. Hắn tin cô làm bị thương Tiền Lỵ Nhi. Hắn lại nghĩ cô làm ra cái chuyện ác độc đó?

”Đường Hạo, anh biến đi! Anh cút ra ngoài cho tôi.” Tiểu Ngưng chỉ vào cửa phòng, liều mạng đem toàn bộ sức lực kịch liệt gào lên.

‘Không đáng, bởi vì hắn đau lòng căn bản là không đáng!’ – trong lòng cô không ngừng tự nói như vậy. Nhưng nước mắt không thể khống chế lại tuôn ra ra bên ngoài.

Đường Hạo níu chặt thân thể của cô, cúi đầu nhìn chằm chằm cặp mắt cô, khẩn thiết hỏi: “Ngưng, em nói cho anh biết! Bởi vì yêu thích anh nên mới đi đối phó với Tiền Lỵ Nhi, đúng không?”

Những lời này giống như có lưỡi dao rạch một nhát vào trong lòng, khiến cô cảm giác được một nỗi đau đớn kịch liệt. “Thích anh? Đường Hạo, anh đừng nói đùa! Tôi – Lục Giai Ngưng đời này sẽ không thích anh! Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra!”

Đường Hạo cảm giác như mình bị cô hung hăng cho một cái tát. Chưa hết hy vọng, hắn nhịn xuống thống khổ khó chịu trong lòng, tiếp tục truy hỏi: “Thật vậy ư? Em thật không có yêu mến anh sao? Ngưng, em không cần phải đùa giớn với lòng mình, nói thật với anh đi!”

Hắn lại vẫn hỏi cô yêu hắn hay không. Nếu như không yêu hắn, cô giờ đã không luân lạc tới hoàn cảnh như thế này rồi. Trong lòng thầm than, Tiểu Ngưng lạnh giọng nói: “Đúng, tôi không yêu anh! Tôi không phải bởi vì yêu anh mà sinh con của anh ra!” Nói xong câu cuối cùng, Tiểu Ngưng đã khóc không thành tiếng. Hắn không biết sau khi sinh con ra, cô ôm con trong ngực giống như được ôm hắn, mỗi ngày cô đều dựa vào suy nghĩ đó mới có chút sức sống.

Đường Hạo thất vọng buông cánh tay xuống, trên mặt kích động vơi đi, chỉ còn là vẻ lạnh lùng thờ ơ. “Thật sao, em thật không phải là bởi vì yêu tôi, mà sinh con tôi ra sao?” Cha của hắn đã nói đúng!

“Đúng! Tôi sẽ không giết hại con của mình, điều này tôi làm không được!”

“Cho nên năm đó em mới có thể cầm chi phiếu ung dung mà rời khỏi tôi! Thật sự là thế! Lúc mang thai, sao em không đi tìm tôi?” Hắn tiếp tục hỏi điều nghi vấn trong lòng.

Chương 241

“Đúng vậy!” Đắm chìm trong đau khổ, Tiểu Ngưng gật mạnh đầu, đối với một người không thương mình, cô còn có thể nói cái gì? Thôi, cô cái gì cũng không nên nghĩ nữa thì hơn.

Có một số việc cô tình nguyện vĩnh viễn chôn vùi trong lòng, cũng sẽ không nói cho hắn biết. Chi phiếu, hắn lại hỏi cô vì sao cầm chi phiếu rời đi ư? Hắn chẳng lẽ không nghĩ tới năm đó, cô đã lấy tất cả để đem về một chú chó con để lại bên hắn hay sao?

Đường Hạo nở nụ cười, cười đến rộng mở trong sáng, cười đến so với lãnh khốc càng thêm đáng sợ. “Tôi đây đã hiểu! Người trong lòng em, người em yêu, hẳn là ba của Nhị Nhị ?”

“Đúng vậy, tôi yêu ba của Nhị Nhị!” Tiểu Ngưng mặt mũi tràn đầy nước mắt thừa nhận.

Đường Hạo hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vuốt cằm. “Tốt! Rất tốt, Lục Giai Ngưng, tôi đây sẽ trả tự do cho em! Chờ tôi kết hôn xong, từ nay về sau em có thể rời đi! Tôi sẽ giúp em đi Mĩ, đi tìm người em yêu!”

“Thật sự ? Anh thật sự sẽ bỏ qua cho tôi ư? Sẽ không để cho Tiền Lỵ Nhi khi dễ Dương Dương của tôi chứ?” Tiểu Ngưng lau nước mắt nhìn hắn.

Nói để chứng thực lời của cô, nhìn vẻ mặt chờ mong, vẻ mặt khát vọng,

thật sự cô đã khiến hắn bị đùa cợt một phen. Thì ra là vì vây, hắn vẫn muốn lấy người phụ nữ luôn né tránh mình ư, vẫn không tiếc cùng cha mẹ trở mặt sao?

Hắn bây giờ là cái gì? Chỉ sợ sẽ là một con trâu ngốc nghếch. “Đúng vậy, sau khi tôi kết hôn, em muốn đi nơi nào thì đi! Bất quá, ngày kết hôn sắp đến rồi, phải làm phiền nhiều đến em….”

‘Lấy ai cũng không sao cả. Tiền Lỵ Nhi, là Tiền Lỵ Nhi cũng chẳng sao. Ít nhất như vậy cũng không uổng mất công sức của cô ta, cũng là bởi vì yêu mến mình thôi mà!’- Đường Hạo trong lòng tự châm chọc, lấy một người yêu mình còn hơn lấy một người chẳng hề yêu mình chút nào.

Tiểu Ngưng hít vào thở ra một hơi lãnh khí. Cô nghe được hắn muốn kết hôn là lại thấy đau, đau phảng phất giống như chảy máu đầm đìa. Cô cũng từng huyễn hoặc chính mình, nghĩ tới có thể làm được làm cô dâu của hắn. Cô cũng từng nghĩ qua, sự thật bao giờ cũng là tàn khốc nhất.

Nước mắt nóng hổi lại một lần nữa dâng lên trong vành mắt, cô nghẹn ngào nói: “Có thể, tôi sẽ hỗ trợ…..”

“Em đương nhiên là phải giúp đỡ! Lỵ Nhi được chân bị sưng như vậy, có rất nhiều chuyện cô ấy làm không được, làm phiền em để chiếu cố cô ấy nhiều hơn!” Đường Hạo thản nhiên nói xong, xoay người rời đi.

“Được! Tốt, tôi sẽ chiếu cố cô ta!” Tiểu Ngưng khép lại cánh cửa, bưng lấy cánh môi run rẩy, nức nở, nghẹn ngào lên tiếng. “Đường Hạo, anh vì cái gì mà cho rằng tôi không thích anh ? Chỉ là trong lòng của anh căn bản không có tôi, mới cho là tôi không thích anh! Nếu như trong lòng anh có tôi, trong tim anh có một chút yêu tôi, làm sao có thể đơn giản hoài nghi tôi, làm sao có thể căn bản không nghe tôi giải thích?”

Nước mắt như mưa rơi xuống, chảy xuôi theo dọc gò má trắng bệch tiều tụy của cô. Cô vì sao lại phải một nữa rời đi khỏi hắn?

Một người không có trong trái tim hắn, một người cho tới bây giờ không được hắn tôn trọng, cô không trốn, thì còn có thể làm sao?

…………………….

“Không được, tóc của tôi, cô chải như thế nào vậy? Quá khó nhìn!” Tiền Lỵ Nhi đem tóc vừa mới được chải xỏa rối hết ra.”Làm một kiểu mới cho tôi! Anh Hạo nói cô là người biết tạo hình trang điểm, cô nhìn xem cô đã làm gì đi! Nhìn tôi thật giống mấy cô quán rượu!”

“Thực xin lỗi, tôi sẽ làm lại một lần nữa!” Tiểu Ngưng nhanh chóng phun nước lên tóc, một lần nữa chải vuốt lại tóc cho cô ta.”Thiếu phu nhân muốn làm kiểu nào? Cô cứ trực tiếp nói cho tôi biết!”

“Ừ, vậy thì búi thành khối đi! Thử xem kiểu đó có hợp với áo cưới của tôi không? Có phải là rất đẹp? Chốc lát anh Hạo sẽ trở về rồi, vừa vặn có thể cho anh ấy xem!” Tiền Lỵ Nhi mỉm cười với cái gương, như là khoe khoang thắng lợi của mình với Tiểu Ngưng.

“Dạ!” Tiểu Ngưng cố gắng thốt ra chữ ‘dạ’ này, sau đó rất nhanh cho sửa sang lại tóc cho cô ta. Tiểu Ngưng đứng phía đằng sau chải đầu cho cô ta, sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng cô lại tựu tràn đầy tư vị đau khổ, đôi mắt đau đớn nhìn sang một bên. Nhưng cô chưa thoát được. Bởi vì lúc này, cô vẫn còn phải giúp cô ta mặc thử áo cưới. Vừa mới giúp Tiền Lỵ Nhi kéo khoá kéo ở phía sau lưng lên, từ trong gương lại hiện ra một đôi giày đàn ông kiểu châu Âu.

Tiền Lỵ Nhi nhanh chóng xoay người, mỉm cười hướng về phía người mới đến: “Anh Hạo, anh xem em mặc cái áo cưới này có đẹp không?” Tiền Lỵ Nhi thoáng lui về phía sau, nắm làn váy, tạo ra một tư thế rất đẹp.

“Đẹp! ”Đường Hạo tỏ vẻ mê muội nhìn chằm chằm vào Tiền Lỵ Nhi, anh mắt cũng không hề nhìn Tiểu Ngưng một cái.

Nhìn đôi tuấn nam mĩ nữ trước mắt, hắn mặc âu phục màu đen phối hợp với áo cưới trắng nõn của cô ta, thu hút được ánh nhìn của Tiểu Ngưng, khiến cô không rời mắt được.

Đau nhức, toàn thân của cô đều đau nhức, nhất là. . Ư..ư.. . Tiểu Ngưng cảm giác được chỗ bụng dưới bắt đầu đau ê ẩm. Trên trán cô lập tức toát ra mồ hôi lạnh. Thân thể của cô hơi cong lại, cánh tay theo bản an ôm chặt lấy bụng. Nhưng dưới bụng co rút, cảm giác đau đớn một chút cũng không giảm bớt.

“A. . . . . .” Cô thống khổ rên lên thành tiếng.

“Tiểu Ngưng, cô giúp vị hôn thê của tôi nâng vạt váy lên! Chúng ta đi đến chỗ chiếc gương lớn ở đại sạnh nhìn xem! Nhìn ở đó mới thấy rõ ràng!” Đường Hạo mở miệng chỉ huy. Lúc này, trong mắt của hắn chỉ có Tiền Lỵ Nhi, căn bản không phát hiện gương mặt của Tiểu Ngưng đang co lại, trên trán còn có một tầng mồ hôi li ti.

Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cô không thể đứng thẳng lưng. Càng làm cho cô không thể nào di chuyển người ngay lập tức. Cô vô thức muốn mở miệng gọi hắn. Cô thật sự là đau lắm rồi!

Mà động tác này của cô ở trong mắt của Đường Hạo lại biến thành lôi thôi kéo dài.”Tôi bảo cô giúp thiếu phu nhân tương lai nâng làn váy một chút, không có nghe thấy sao? Động tác sao mà chậm như vậy?”

“Ôi, anh xem cô ấy là thái độ kiểu gì vậy? Không cam lòng hay sao?” Tiền Lỵ Nhi nhìnTiểu Ngưng mặt mày nhăn nhó thì bất mãn vô cùng.

Đường Hạo lãnh đạm nhìn Tiểu Ngưng một cái, trào phúng nói: “Không đâu, một người hầu không thể có cái quyền đó!!”

Tiểu Ngưng vốn là muốn nói cho hắn biết ‘tôi đang rất đau! Nhưng ngay lập tức bị thái độ lạnh băng của hắn mà hoàn toàn phá hủy. Cô run rẩy hít một hơi sâu, nhanh chóng uốn người cầm lấy làn váy trắng dài nằm trên sàn nhà, sau đó nâng lên.

Tiền Lỵ Nhi nũng nịu giữ lấy cánh tay Đường Hạo, hờn dỗi nói: “Anh Hạo, anh phải giữ lấy tay em! Em sợ sẽ ngã sấp xuống!”

“Ừ!” Đường Hạo săn sóc dắt tay cô ta đi về phía trước, vẫn không có chú ý tới người phụ nữ như cây sắp đổ ở phía sau lưng.

Gian nan bước đi, Tiểu Ngưng ngoại trừ cơn đau nhức rốt cuộc cũng không có cảm giác nào khác. Dùng sức lắc đầu, mắt muốn nhìn rõ mọi thứ phía trước. Cảm giác đau đớn kịch liệt này khiến cho cô nhìn mọi thứ cũng phải cố gắng hết sức.

Một hàng ba người chậm rãi đi đến cầu thang. Tiền Lỵ Nhi chân đi giày cao gót phải cố gắng cẩn thận nắm chặt lấy cánh tay Đường Hạo. Đột nhiên, cô ta bước đi không xong, dẫm lên làn váy của chiếc áo cưới, thân thể thẳng tắp hướng về phía Đường Hạo.”Anh Hạo, bắt lấy em a a a. . . . . .”

Đường Hạo lanh lẹ bắt lấy Tiền Lỵ Nhi, làm cho cô ta miễn cường ngã sấp xuống. Nhưng chính bởi vì động tác của họ quá mạnh, nên mới khiến cho thân thể gầy yếu của Tiểu Ngưng ở phía sau bị lôi ngã về ra phía trước, lao xuống.

Trong nháy mắt, một loạt động tác liên tiếp xảy ra, hô hấp của Đường Hạo giống như dừng lại. Chỉ thấy thân thể Tiểu Ngưng lướt nhanh qua phía trước của hai người, theo cầu thang mà lăn xuống.

“A. .a . . a. .” Tiểu Ngưng hoảng sợ kêu, hai tay liều mạng muốn bắt cái gì đó. Nhưng thân thể cô lăn xuống quá nhanh, đụng phải bậc cầu thang. Cả người cô cứ theo đó mà va chạm mạnh với những bậc thang còn lại.

“Tiểu Ngưng. . . . . . . . . !” Chậm nửa nhịp Đường Hạo mới đuổi theo, nhưng ngay cả quần áo của Tiểu Ngưng hắn cũng không bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị ngã sấp trên mặt sàn.

Một dòng chất lỏng màu đỏ từ thân thể Tiểu Ngưng trào ra. Rất nhanh đã nhuộm đỏ cả một mảng chiếc quần màu trắng của cô.

Tiểu Ngưng đau đớn cực độ, rơi vào hôn mê. Ở giữa hai chân cô, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng sàn nhà.

Đường Hạo quỳ gối bên người Tiểu Ngưng, run rẩy ôm lấy Tiểu Ngưng đang hôn mê vào lòng, giọng nói khàn khàn kêu to tên của cô. “Tiểu Ngưng. . . . . . Tiểu Ngưng, em tỉnh lại đi. . . . . .”

Tiểu Ngưng vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt. Dưới bụng cô, máu càng lúc càng nhiều tuôn ra, nhuộm đỏ cả tay của Đường Hạo, thấm lên quần áo của hắn.

Chất lỏng ấm áp dính dính trong tay khiến Đường Hạo càng bối rồi. Hắn làm sao có thể không biết đây là gì. Đây là một sinh mệnh bé nhỏ bé. Một tính mạng nhỏ bé cứ như vậy mà mất đi trong tay hắn.

Tất cả ảo não, hối hận, đau lòng đồng loạt hiện lên trên mặt hắn. “Ngưng, thực xin lỗi, thực xin lỗi, em nhất định phải chịu đựng. . . . . . Anh sẽ đưa em đi bệnh viện ngay bây giờ!”

Hắn bối rối, ôm Tiểu Ngưng vội vàng chạy về phía cửa chính.

Tiền Lỵ Nhi mặc áo cưới nhìn vết máu trên quần Tiểu Ngưng, kinh ngạc che cặp môi đỏ mọng lại, thốt lên: “Trời ạ! Cô ấy sao vây? Sao lại không cẩn thận để bị ngã xuống vậy?”

Đường Hạo dừng bước lại, xoay người, trong hai mắt tràn ngập hung ác nhìn chằm chằm vào Tiền Lỵ Nhi. “Đều là do cô! Cô bây giờ cút ngay đi cho tôi! Cút ngay!”

Nói xong, hắn ôm Tiểu Ngưng đi, cũng không quay đầu lại, lao ra cửa chính.

*********************

Nhìn thấy đèn phòng cấp cứu tắt, Đường Hạo nhanh đi lên, nhìn thấy các y tá và bác sĩ đang đẩy Tiểu Ngưng ra. “Bác sĩ, cô ấy như thế nào?”

Bác sĩ lắc đầu, tỏ vẻ thật đáng tiếc.”Thật xin lỗi, đứa trẻ đã mất rồi. Thân thể bệnh nhân có trầy da, nhưng không nghiêm trọng. Còn nữa, bệnh nhân bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng, cần phải bổ sung mạnh dinh dưỡng, còn lại thì không có gì trở ngại. Tĩnh dưỡng thân thể tốt, từ nay về sau vẫn còn có con được!”

Hắn vốn cũng có suy nghĩ này, nhưng khi nghe thấy bác sĩ chính miệng nói đứa trẻ không còn nữa khiến hắn vô cùng đau khổ. Trái tim giống như bị ai đó hung ác đâm xoáy thành một lỗ hổng lớn, đau đớn kịch liệt.

Đường Hạo run rẩy thở dài, nắm chặt bàn tay lạnh băng của Tiểu Ngưng hỏi. “Cô ấy…lúc nào sẽ tỉnh lại?”

“Não bộ đã đã làm kiểm tra, không có chuyện gì. Chắc là một lát nữa sẽ tỉnh lại!” Bác sĩ nói xong hết thì rời đi, y tá rất nhanh đẩy Tiểu Ngưng vào trong phòng bệnh.

Ánh mắt Đường Hạo yếu ớt khẩn thiết, dè chừng nhìn người đang ngủ. Đem bàn tay nhỏ bé của cô áp lên trên gương mặt của mình, một dòng chất lỏng ẩm ướt, nóng bỏng chạy dài trên gò má, Đường Hạo vội vàng đem đôi mắt mình vùi vào bàn tay lạnh như băng của cô. Lau đi nước mắt, hắn nói. “Ngưng, em hãy tỉnh lại! Mặc kệ em có yêu anh hay không, anh đều muốn em. . . . . .”

Một khắc nhìn thấy cô từ trên cầu thang lăn xuống, Đường Hạo tự hiểu được hắn đời này sẽ không rời khỏi cô, mặc kệ cô không yêu hắn, hắn cũng đều muốn khóa chặt cô trong lồng ngực mình.

Hắn hận thấu bản thân. Hắn làm sao có thể làm tổn thương cô? Làm sao có thể tại thời điểm cô gặp nguy hiểm mà hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô không thể cứu nổi? Hắn thật là quá vô dụng, quá vô tích sự!

“Tiểu Ngưng, em mau mau tỉnh lại! Anh có thật nhiều câu muốn nói cùng em!”

Chương 242

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhưng người trên giường không thấy tỉnh lại, Đường Hạo không thể ngồi yên đợi, phải gọi bác sĩ đến. “Bác sĩ, cô xem cô ấy vì sao còn chưa tỉnh lại? Có phải bị đụng thương ở đâu hay không?”

Bác sĩ sau tiến hành kiểm tra một lượt cho Tiểu Ngưng, bỏ ống nghe ra rồi nói: “Đầu bệnh nhân không có xuất hiện bất kỳ vấn đề gì! Về phần tại sao không tỉnh lại, có lẽ là do chính bản thân cô ấy cũng không muốn tỉnh lại!”

“Có ý gì? Cô nói là cô ấy hiện tại đã tỉnh rồi ư? Chỉ là không muốn mở mắt ra thôi, phải không?” Đường Hạo tiến lên, nắm lấy thân thể của Tiểu Ngưng lay lay. “Tiểu Ngưng, em tỉnh rồi ư? Mau tỉnh lại đi!”

“Đường tiên sinh, ngài tỉnh táo lại đã! Ý của tôi là trong tiềm thức của bệnh nhân có lẽ không muốn tỉnh lại chứ không phải nói cô ấy tỉnh lại nhưng không muốn mở mắt.” Bác sĩ đẩy kính trên sống mũi, giải thích.

Đường Hạo ngừng động tác lại, xoay người nhìn bác sĩ. “Tôi phải làmthế nào? Tôi phải làm như thế nào thì cô ấy mới có thể tỉnh lại? Bác sĩ, cô mau nói cho tôi biết đi!”

“Ngài thử kể một ít chuyện, có thể là những chuyện phiếm hay những lời an ủi…. Nói như vậy không chừng có thể cho cô ấy tỉnh lại sớm một chút!” Sau khi nói xong, bác sĩ cùng y tá đi ra phòng bệnh.

Đường Hạo nhẹ nhàng vỗ về gò má gầy gò của Tiểu Ngưng. Trong ánh mắt tràn đầy hối tiếc. “Tiểu Ngưng, thực xin lỗi, lúc sự việc trở nên tồi tệ thì anh mới hối hận. Hết thảy sai trái đều là anh, đều là anh, van cầu em hãy tỉnh lại! Em có thể đánh anh, chỉ cần em vui, anh có thế nào cũng không sao cả! Anh chỉ vì quá quan tâm em, quá sợ em không thích anh, cho nên mới cố ý lạnh lùng với em! Đó cũng không phải là điều anh muốn, thật sự! Đứa bé…. mất đi đứa con này anh cũng rất đau lòng! Đó cũng là bảo bối của anh! Em cũng biết, anh đã hy vọng như thế nào, khát khao em có thể một lần nữa sinh cho anh một đứa con gái….” Nghĩ đến một ghềnh máu đỏ tươi kia, trái tim Đường Hạo như muốn ngừng đập. Hắn đời này đã làm tổn thương mẹ con cô quá nhiều rồi, muốn hắn làm thế nào để đền bù những tổn thương này?

“Ngưng, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta từ nay về sau sẽ còn có rất nhiều con! Chúng ta sẽ còn có…….Xin em….xin em mau mau tỉnh lại đi!” Đường Hạo nắm tay của cô nâng lên, đặt tại bên miệng nhẹ nhàng hôn xuống, không ngừng gọi tên cô, mỗi lần lại thêm khẩn cầu sự tha thứ của cô.

…….

“Hu hu…Hu hu hu….”T ừng tiếng khóc non nớt vang đến bên tai Tiểu Ngưng. Nhưng cô lại đang ở một nơi trông thật mơ hồ, muốn cố gắng mở to mắt để nhìn hết thảy mọi thứ trước mặt. Nhưng bất luận cô có dụi mắt đến thế nào cũng chỉ có thể nhìn không rõ lắm.

Cô chỉ có thề lần theo tiếng khóc trẻ con đó mà đi về phía trước. Bàn chân giống như đeo chì nặng nề bước đi trên đường. Nhưng chính tiếng khóc kia mới làm lòng cô đau nhức, làm cho cô thầm muốn đi đến an ủi đứa bé kia.

Cho nên, cô liều mạng bước đi, liều mạng tìm kiếm.

Tiếng khóc trẻ con đó càng lúc càng rõ. Tiểu Ngưng nhìn về phía phát ra âm thanh được bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo. Bóng hình mơ hồ nép mình bên vách tường, không rõ là trai hay gái.

“Hu hu hu…..”

Tiểu Ngưng cố gắng đi về phía trước, muốn ôm lấy đứa bé kia vào lòng. Nhưng cô vừa mới đến gần, đứa bé vội lùi ra xa. Cô vội vàng mở miệng cầu khẩn: “Bé à! Đừng đi! Để cho cô ôm bé một lát nhé!”

“Không! Mẹ, mẹ đừng qua đây! Mẹ qua đây là con lại càng lùi ra xa! Chúng ta cứ giữ khoảng cách như bây giờ là được rồi!” Đứa bé non nớt nói ra, giọng nói nghe rất êm tai. Nhưng vẫn không thể biết được là trai hay gái.

“Con cũng là con của ta sao?” Trái tim Tiểu Ngưng đau xót, nói không nên lời, khổ sở cùng kích động nói: “Con là Dương Dương hay là….của ta….?”

“Không, con không phải là bọn họ! Con là đứa con khác của mẹ….” Đứa bé ngừng khóc, ung dung nói.

“Đứa con khác ư?”Tiểu Ngưng vô thức vuốt ve bụng của mình, chẳng lẽ ….. Con là…..”

“Mẹ, con là đứa con mà mẹ vừa bị mất đi… Hu hu hu…. Mẹ, con thật đáng thương! Con ở chỗ này chờ đợi, rất lạnh, rất đói, đã lâu lắm rồi! Chỗ này lạnh lắm, con lại rất đói, không có ánh nắng mặt trời! Con muốn được nhìn thấy nhân gian, được ở cùng mẹ…. Nhưng đợi chờ hy vọng mãi, cuối cùng mẹ lại đánh mất con….hu hu hu….”

“Ta vừa mới đánh mất một đứa con sao?”T rên mặt Tiểu Ngưng tràn đầy nước mắt đau khổ. Lập tức, cô muốn ngã xuống mặt đất nhưng dưới bụng lại truyền lên một cảm giác đau đớn mãnh liệt. Một chất lỏng đỏ sẫm không ngừng chảy ra từ trong cơ thể cô.

Đúng vậy! Cô nhất định là bị sảy thai… Nhất định là bị sảy thai rồi….

Nước mắt cực kỳ bi thương chảy ra, toàn thân cô theo đó mà kịch liệt run rẩy : “Con của ta, con của ta!”

“Mẹ, con muốn nhìn mặt trời! Con muốn được mẹ ôm thật chặt , con. . . . . .” Đứa trẻ đáng thương nói.

Tiểu Ngưng nghe con mình nói đáng thương như thế thì tự trách bản thân. Cô muốn ôm con đi khỏi nơi này.

“Vậy, sau này con lại làm con của mẹ có được không?”

Tiểu Ngưng khóc, chờ đợi câu trả lời của đứa bé.

Lúc này, trong lúc này, sương mù đột nhiên dày lên, cô không còn nhìn thấy bóng hình non nớt đó nữa.

“Con à! Con à! Con mau nói cho mẹ biết, sau này con sẽ lại làm con của mẹ được nữa không?”

“Hu hu hu…. Mẹ, con phải đi! Tại sao mẹ không thể bình an mà sinh con ra? Con chán ghét mẹ…..” Giọng nói của đứa trẻ càng lúc càng nhỏ, nhưng lại khắc sâu vào trái tim Tiểu Ngưng khiến cô khủng hoảng.

“Con à… Con à…. Con ở đâu? Ông trời, xin đừng cướp con của tôi đi mà…” Tiểu Ngưng lớn tiếng gọi, động tác nhanh chóng muốn đi đến chỗ con mình: “Con à… Con….” Cô di chuyển bước chân nhanh chóng đến chỗ sương mù, lớn tiếng gọi con.

Đường Hạo nhìn thấy Tiểu Ngưng giơ cánh tay lên, trong miệng còn gọi to tiếng ‘con’, lập tức nắm chặt tay Tiểu Ngưng, kích động hô hoán. “Ngưng, tỉnh,…….tỉnh…….tỉnh. . . . . .”

Hả, có người gọi cô! Không, cô không cần phải trở về. Cô muốn cứu con của mình trước đã. Cô là một người mẹ thất bại vô dụng. Thậm chí ngay cả con của mình cũng không thể bảo vệ tốt. Cô không muốn con cô phải hận cô. Đừng khiến con cô ghét cô mà….

“Ngưng, nhanh tỉnh lại! Nhanh tỉnh lại đi. . .” Đường Hạo dùng sức gọi cô. Hắn nhìn thấy hai mắt nhắm của cô tràn đầy lệ, nhưng vẫn không có mở mắt, điều này khiến hắn càng thêm sốt ruột mà la lên.

“Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng. . . . . .”

Một tiếng nói kích động phảng phất mang theo ma lực, đem Tiểu Ngưng trở về. Cô tức giận lắc đầu. Cô không muốn nghe giọng nói này, cô muốn đi tìm con cô, muốn cứu con cô ra.

Vì sao? Vì sao giọng nói này lại khiến bản thân mình đau nhức, toàn thân đều là đau nhức, đau quá. . . . . .

“Đau quá. . . . . . Đừng gọi, Đừng. . . . . . Gọi. . mà. . . .” Tiểu Ngưng thì thào nói nhỏ , nước mắt trên mặt càng lúc càng nhiều. Có lẽ, bởi vì không cứu được con mình ra lại càng khiến thân thể cô đau đớn hơn.

“Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng, em mau tỉnh lại! Em muốn đánh anh thế nào cũng được, làm gì cũng được!” Đường Hạo nâng tay của cô lên, hướng trên mặt của mình mà đánh. Những tiếng phát ‘bốp, bốp’ thanh thúy vang lên. “Bác sĩ, Bác sĩ, nhanh lên tới đây” Đường Hạo điên cuồng hô lớn.

Rất nhanh, bác sĩ lại lần nữa đi đến. Mà lúc này, trên lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn cùng một chất lỏng ẩm ướt nóng bỏng, làm cho Tiểu Ngưng chậm rãi mở mắt ra.

Đường Hạo kích động đứng lên, tiến sát đến bên gối cô. “Tiểu Ngưng, em đã tỉnh ? Có khó chịu ở đâu không? Em nói cho anh biết!”

Thì ra người gọi cô là hắn. Chỉ thấy trên mặt của hắn không lạnh băng giống lúc trước, mà tràn đầy đau khổ. Đau khổ? Hắn sao phải đau khổ? Hắn nên vui mới đúng!

Bác sĩ tiến hành kiểm tra một lần cho Tiểu Ngưng. Tiểu Ngưng khẩn trương bắt lấy cánh tay của bác sĩ. “Bác sĩ, cô nói cho tôi biết! Tôi đã đánh mất đứa bé rồi, phải không?”

Bác sĩ nhẹ gật đầu.

Tiểu Ngưng lập tức khóc thống thiết. Lúc bác sĩ gật đầu, trong nháy mắt so với lúc trước ở trong giấc mơ càng khiến cô thêm đau đớn hơn nghìn lần, vạn lần. Nước mắt rất nhanh thấm ướt cả khuôn mặt của cô, chảy xuôi xuống làm mấy sợi tóc trên gò má ướt sũng.

Trời ơi, vì sao mình lại ngốc như vậy? Vì sao bọn họ phát hiện ra mình mang thai, còn chính bản thân mình thì lại không biết? Mình …. Mình không bảo vệ tốt được con…..

Tiểu Ngưng tự trách, tự trả thù chính mình. Cắn chặt lấy cánh môi dưới, dù cho nếm cả hương vị máu tươi, cô cũng không buông ra. Từng tiếng nức nở nghẹn ngào trầm thống theo cánh môi bị cắn của cô phát ra. Những âm thanh này ít nhiều chạm đến trái tim Đường Hạo, khiến cho hắn càng thêm tự trách khổ sở.

“Ngưng, đừng mà! Đừng làm thương tổn bản thân mình! Sai chính là anh, là anh hại chết con của chúng ta, không phải em . . .” Đường Hạo lập tức tiến lên khuyên ngăn, véo nhẹ lấy gương mặt của cô, muốn cho cô buông cánh môi ra.

Tiểu Ngưng ôm hận nhìn liếc hắn, lập tức nhắm mắt lại.

Cô thật sự không muốn liếc hắn nhiều hơn một cái nữa rồi. Nhìn nhiều hơn sẽ chỉ làm cho cô nghĩ đến hắn vô tình, sẽ chỉ làm cho cô nghĩ đến việc mất đi đứa con, chỉ làm cho cô nghĩ một màn thân mật của hắn cùng với Tiền Lỵ Nhi kia. Bọn họ muốn kết hôn!

Nhìn thấy cô lại lần nữa nhắm mắt, trên môi dưới chảy ra máu đỏ cùng với khuôn mặt trắng bệch của cô, hắn lại đau khổ không nguôi.

“Lục tiểu thư cũng đừng thương tâm quá mức! Con từ nay về sau vẫn sẽ có, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất chính là điều dưỡng tốt thân thể chính mình!” Bác sĩ đứng ở một bên khuyên lơn, sau đó rời đi phòng bệnh.

Mang theo áy náy thật sâu, Đường Hạo sợ hãi tiến gần sát gương mặt của cô, hôn lấy nàng, xin lỗi từng lần một. “Tiểu Ngưng, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Anh không biết em mang thai! Anh thật sự không biết!”

Tiểu Ngưng quay đầu, cự tuyệt nụ hôn của hắn. Động tác tuy suy yếu, nhưng lãnh lùng mười phần.

Đường Hạo đau khổ ngẩng đầu nhìn, nhẹ vỗ về gương mặt của cô.”Tiểu Ngưng, anh …. Anh sai rồi! Em nói cho anh biết…. nói cho anh biết phải như thế nào thì em mới có thể tha thứ anh?”

Tha thứ? Con cũng đã không còn, nói tha thứ thì quá muốn, quá vô dụng rồi. Hiện tại, cô cái gì cũng không muốn, thầm nghĩ muốn con về thôi, không muốn con chán ghét cô.

“Ngưng, em nói một chút gì đó đi được không?”Cô vì sao không nói lời nào? có phải là có chỗ nào bị thương? Không,vừa rồi cô còn nói nói mơ, lại còn cùng bác sĩ nói chuyện nữa mà!

Tiểu Ngưng nhắm mắt lại, không tiếng động từ chối của hắn.

Đường Hạo thất kinh, bàn tay vuốt ve gương mặt của cô, nhẹ nhàng trìu mến, sợ nàng phiền chán.”Ngưng! Em nói cho anh biết, làm sao mới có thể khiến em không tức giận? Làm sao mới có thể tha thứ anh?”

Tiểu Ngưng đẩy tay của hắn ra, đắp chăn lên người, tự nói với bản thân mình. Cô không muốn nghe giọng nói của hắn nữa, không muốn lại nhìn thấy hắn. Cùng hắn ở cùng một chỗ, cô chỉ nhận lấy được đau khổ vô tận, tai nạn và nhục nhã. Đủ, hết thảy đều đủ rồi!

“Ngưng, em trước tiên cứ nghỉ ngơi đi! Những chuyện khác để sau rồi bàn! Em nói cho anh biết muốn ăn gì, anh gọi người đưa tới!” Hắn nghĩ cách làm cho cô mở miệng nói chuyện. Nhưng đáp lại lời của hắn chỉ là sự yên lặng.

Chương 243

“Ngưng, tổ yến vừa nấu xong, mau uống cho hết nhé!” Đường Hạo cầm chiếc bát nhỏ đưa đến miệng cô. Tiểu Ngưng một chút phản ứng cũng không có, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa sổ.

“Ngưng. . . . . .” Đường Hạo lại gọi một tiếng, nhỏ giọng như sợ cô sẽ giật mình. “Ăn một chút đi được không? Em cứ không ăn cái gì thế này thì thân thể làm sao mà chịu nổi! Chúng ta mất đi một đứa con, nhưng em hãy nghĩ đến Dương Dương một chút. Chúng ta còn có Dương Dương. Dương Dương nhìn thấy em như vậy, nó sẽ rất đau lòng!”

Từ lúc cô tỉnh lại đến bây giờ, Đường Hạo đều đã thử các loại biện pháp ép cô ăn. Nhưng cô một chút cũng không nuốt được xuống. Cho dù, hắn để vú Từ đến bón cho cô, nhưng thức ăn cứ theo khóe miệng cô chảy ra. Không còn cách nào khác, hắn đành phải cho truyền dịch dinh dưỡng vào người cô. Nhưng đây tuyệt đối không phải biện pháp có thể dùng mãi, ít nhất cô cũng phải uống một ít nước mới được!

“Tiểu Ngưng, coi như vì Dương Dương, em hãy uống hết chén canh tổ yến này đi, được không?” Đường Hạo lần đầu tiên cầu khẩn một người, trong hai mắt đều là sự đau đớn và hối hận.

Tiểu Ngưng dường như không nghe được lời hắn nói bên tai. Mặt cô không biểu tình, nhìn vào cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì. Con ngươi đen vốn long lanh như ánh sao đó trở nên vô hồn, không hề xao động.

“Tiểu Ngưng, em nói cho anh biết ! Anh phải làm như thế nào thì em mới chịu ăn, mới chịu nói chuyện?” Đường Hạo đem bát canh đặt xuống, hai tay giữ lấy bả vai cô, ép cô phải nhìn hắn. “Ngưng, xin em nhìn anh đi mà! Xin em hãy nói gì đó đi….”

Thân thể mềm mại đơn bạc của Tiểu Ngưng tựa như một con búp bê vải, dưới động tác của hắn mà loạng choạng. Trừ việc hít thở, không có bất cứ biểu hiện dư thừa nào.

Linh hồn của cô phảng phất như bị mất đi. Lúc này ở lại chỉ có một thể xác đầy những vết thương chồng chất.

Cuộc đời của cô thật sự đã quá thất bại. Từ nhỏ, cô đã làm liên lụy đến mẹ mình. Nếu như không phải vì cô, mẹ cũng sẽ không bị gả cho một tên lưu manh, phải sống trong sự khổ sở. Người ta nói, bệnh theo tâm mà ra, mẹ bị ung thư, nguyên nhân có đến hơn phân nửa là bởi vì cô. Còn cô, chưa chồng mà đã có con. Nếu như năm đó cô nghe lời mẹ, bỏ đi đứa bé, hoặc là nghe mẹ, tìm một người đàn ông xứng đáng để gả, mẹ của cô cũng sẽ không vì lo lắng mà bệnh tình càng nặng thêm, đến nỗi mất đi tính mạng. Cô, đầu tiên thực sự phải xin lỗi mẹ!

Cô liều mạng sinh hạ đứa bé ra. Bây giờ lại không thể nuôi nó, không thể dạy dỗ nó, cô không còn mặt mũi mà ngẩng đầu lên. Giờ đây, cô lại còn làm mất đi một sinh mệnh bé nhỏ. Tiếng đứa bé kia gọi cô đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí cô. Trời ơi, cô thực xin lỗi những đứa con bảo bối của mình.

Không, hiện tại bảo bối của cô đã có người chăm sóc chu đáo. Duy chỉ có đứa bé kia là phải ở lại nơi lạnh lẽo đó chờ đợi cô. Cô muốn ôm nó chặt. Cô muốn đi. Cô muốn đi đến nơi đó chăm sóc cho bảo bối của mình.

Trong mắt Tiểu Ngưng chớp động ánh lệ. Ở đó có một giọt nước mắt. Rất nhanh, mắt nháy nhẹ một cái. Giọt nước mắt lại rất nhanh biến mất như chưa hề xuất hiện. Trước khi tỉnh lại, nước mắt cô đã rơi rất nhiều, bây giờ tựa hồ như đã cạn.

Một hồi chuông điện thoại vang lên, cắt đứt cái nhìn căng thẳng của Đường Hạo. Khi thấy tên người đó hiển thị trên màn hình, Đường Hạo cầm lấy điện thoại nói với Tiểu Ngưng: “Ngưng, anh đi ra ngoài nghe điện thoại, rất nhanh sẽ trở lại thôi!” Đường Hạo nhìn cô một cái, sau đó mới xoay người ra khỏi phòng.

Cạch.

Cửa phòng đóng lại, chỉ còn một mình Tiểu Ngưng. Trong phòng yên tĩnh đến dị thường.

Tiểu Ngưng giở lớp chăn mỏng lên, thân thể suy yếu khó nhọc bước xuống giường. Cô cởi bỏ từng dây dịch truyền cắm trên tay mình, đi hướng về phía cửa sổ.

Cô chậm rãi mở cánh cửa sổ đang đóng chặt ra. Ngay lập tức, một cơn gió đêm thổi vào trong căn phòng. Gió thổi trên lớp áo ngủ màu trắng của cô, thổi bay những sợi tóc đen nhánh.

Khuôn mặt vô cảm, cô bước đi ra ngoài, đứng ở trên ban công. Nhìn lên những vì sao sáng trên trời, đôi mắt vốn tưởng chừng như đã cạn khô lại chảy ra một dòng chất lỏng nóng ẩm dọc theo gò má chảy xuống: “Con yêu, con không phải sợ! Mẹ đi cùng con! Mẹ không muốn con hận mẹ! Mẹ sẽ ôm con thật chặt. . . . . .Con chờ nhé! Mẹ sắp đến rồi….”

Nói xong điện thoại với cha mình, Đường Hạo vừa vào cửa, nhìn thấy ngay cửa sổ sát đất đang mở rộng. Một thân hình màu trắng quen thuộc đang đứng trên làn can. Trong khoảnh khắc, tim của hắn như ngừng đâp. Sợ, thất kinh nhưng vẫn cố duy trì vẻ trấn tĩnh chạy ra ban công.

Hành động của Tiểu Ngưng rất nhanh, giống như với đối thế giới này đã không còn thứ gì lưu luyến. Chỉ thấy hai tay cô buông ra khỏi tay vịn lan can, chuẩn bị nhảy xuống.

“Đừng……… Tiểu Ngưng. . . . . .” Tiếng hắn kích động kêu to. Cùng lúc đó nhanh như cắt, tay hắn chộp được cánh tay Tiểu Ngưng. Cô đang sắp rơi xuống.

Lúc này cả người Tiểu Ngưng treo ở giữa không trung. Một tay cô bị Đường Hạo gắt gao túm chặt.

Cô nhìn lên hắn, vẫn trầm mặc không nói, cố gắng giãy giụa tránh thoát khỏi bàn tay to lớn kia. Ánh mắt thê lương, chỉ có đối với cái chết là kiên định, không có một tia do dự hay không muốn.

Hai tay Đường Hạo gắt gao giữ chặt lấy tay cô. Hắn dùng hết sức hô lớn: “Tiểu Ngưng! Không thể được! Em không thể như vậy! Đừng giãy khỏi tay anh! Em còn có Dương Dương, em quên rồi sao? Chúng ta còn có Dương Dương, em cam lòng vứt bỏ con sao?”

Đường Hạo nói liền như không thở. Hai tay dùng toàn bộ sức lực của bản thân kéo người Tiểu Ngưng lên.

Dương Dương? Cô là một người mẹ vô dụng. Không có cơ hội cũng không có khả năng chăm lo cho nó, cô sống chỉ uổng công. Đứa bé đó bây giờ cũng không cần cô phải săn sóc nữa, cô muốn đi cùng đứa bé kia.

Tiểu Ngưng dùng hết sức lực của mình cào cấu lên tay của Đường Hạo. Chỉ thấy, trên bàn tay đang cố gắng kéo cô lên của hắn máu me bê bết nhưng tuyệt đối không có buông.

Đường Hạo không để ý đến đến đau đớn trên mu bàn tay. Hắn dùng hết sức ôm lấy thân thể cô lên.Động tác của hắn mau lẹ. Liên tiếp không ngừng giây nào, hắn ôm lấy cả người Tiểu Ngưng bế vào trong phòng, đặt lên giường lớn.

Hắn vén những sợi tóc rồi bời trên khuôn mặt của cô ra, tiếng nói nghẹn ngào hỏi: “Ngưng! Em nói cho anh biết! Mau nói cho anh biết phải làm sao thì em mới vui vẻ trở lại? Anh không cầu em tha thứ, chỉ xin em có thể tiếp tục sống! Em đừng làm anh sợ….”

Gương mặt vẫn không chút cảm xúc, Tiểu Ngưng tùy ý để cho hắn ôm, đắm chìm trong suy nghĩ tự trách. Trong lòng cứ lặp đi lặp lại tiếng xin lỗi con. Cô thất bại rồi, không đến bên con được.

Nhìn khuôn mặt vẫn mảy may không biểu cảm của cô, Đường Hạo thống khổ nhắm mắt lại. Trời ơi! Hắn không thể để cho cô tái diễn một màn kinh hãi như vừa rồi thêm một lần nào nữa.

Hắn thật sự không dám nghĩ. Nếu như hắn đến chậm một bước, chậm một giây, hậu quả kia sẽ là gì: “Ngưng, em nói chuyện với anh đi! Em muốn đi nơi nào? Anh sẽ dẫn em đi được không? Chúng ta ra nước ngoài du lịch! Chúng ta quên hết thảy những gì không vui, được không?”

Tiểu Ngưng không hề nhắm mắt lại. Bây giờ nơi cô muốn đi nhất chính là nơi có đứa con kia của cô. Cô biết rõ nó ở nơi nào, những nơi còn lại, hoàn toàn không có hứng thú.

“Ngưng, nếu như em thật sự cảm thấy khó sống, hận anh như thế, vậy em giết anh đi! Anh tình nguyện để em đâm anh một dao, cũng không muốn em tự làm tổn thương bản thân mình!” Đường Hạo khẩn trương nói ra, không chút do dự. Thật sự, nếu cô muốn đâm hắn một dao, hắn cũng vui vẻ tình nguyện chịu đựng .

Chương 244

Hắn biết rõ cô không phải có ý hù dọa mình. Lúc thân thể cô treo lở lửng ngoài ban công, trên mặt hoàn toàn không có một chút kinh hoảng hay sợ hãi, chỉ có ý kiên định muốn chết.

Trời ơi! Hắn rốt cuộc đã làm cô tổn thương đến mức nào mà lại khiến cho cô không có một chút lưu luyến nào với thế giới này. Thậm chí ngay cả Dương Dương cũng không thể tác động tới cô. Vừa nghĩ tới thiếu chút nữa sẽ mất đi cô, toàn thân Đường Hạo run lên, lạnh như băng.

Bất luận hắn cầu xin cô như thế nào, cô cũng vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, Đường Hạo chỉ có thể ôm thật chặt cô, phảng phất giống như sợ mất đi cô. Hắn kéo cao chăn mền, đắp kín thân thể lạnh như băng của cô. Môi mỏng của hắn run rẩy, nhiều lần hôn lên gương mặt cô. Đau lòng, sợ hãi, hắn lại lo lắng khẩn cầu: “Ngưng, coi như là em chán ghét anh, hận anh, cũng đừng lựa chọn cách tổn thương bản thân mình! Em phải cố lên, sống thật tốt, sau đó trả thù anh mới đúng! Anh tình nguyện để em trả thù, như thế không tốt hơn hay sao?” Nếu như dùng oán hận có thể giữ lại tính mạng của cô, hắn cam tâm tình nguyện làm cho cô hận hắn cả đời.

Hận? Không, cô sẽ không hận hắn, cô đã không còn có khí lực để nghĩ đến điều đó. Cô chỉ muốn cùng đi với con cô, đối với cái thế giới này cô đã chẳng còn gì để lưu luyến. Không có gì cả. Ở thế giới kia đang có một sinh mệnh đang nhìn cô. Cô thật sự muốn đi, thật sự rất muốn đi!

‘Con yêu… Con yêu của mẹ… mẹ rất nhớ con! Mẹ rất muốn đi cùng con!’ – Tiểu Ngưng tràn ngập bi thương trong lòng, nỗi đau cứ quặn lên trong lòng. Cô không thể sinh, sinh rồi cũng không thể nuôi con, không thể làm bạn với con, ở bên cạnh nhìn bọn chúng lớn lên. Cô không muốn làm một người mẹ vô trách nhiệm. Cô không muốn khiến cho đứa con hận mình. Cô sợ, rất sợ các con lớn lên sẽ nhìn cô bằng ánh mắt hận thù một người mẹ không có trách nhiệm.

Cho nên, cô tình nguyện không nhìn các con mình lớn lên, không muốn con cô nhìn thấy mà hận người mẹ này. Trên thế giới này không có người nào cô có thể dựa vào, không có. Mỗi lần cô gặp chuyện không may đều phải tự mình đối mặt. Cô không muốn lúc bản thân sinh bệnh không có ai ở bên quan tâm. Cô lại càng không muốn nhìn hắn khi dễ cô. Hắn thật sự quá tàn nhẫn. Hắn làm sao có thể để mặc, nhìn người khác khi dễ cô?

Cô không muốn phải cúi mình trước cô gái kia.Từ giờ, cô không muốn cũng không cần phải giặt quần áo lót cho cô ta, không thích nghe cô sai bảo, cũng không cần bị cô tùy ý nhục mạ.

Cô không muốn trang điểm cho cô ta, không muốn kéo mép váy cho cô ta, lại càng không muốn nhìn xem của bọn họ ở trước mặt mình ân ân ái ái.

Cô muốn né tránh hết thảy, trốn đến một nơi không ai có thể thương tổn mình. Đúng, nơi kia còn có ba của cô, mẹ của cô. Đến đó, có lẽ sẽ có người quan tâm cô, chăm sóc cho cô. Hơn nữa nơi đó còn có một đứa trẻ đang chờ cô. Cô muốn đi, muốn đi. . . . . .

Trong lòng Tiểu Ngưng điên cuồng gào hét. Nhưng biểu lộ trong ánh mắt lại không có một tia gợn sóng, làm cho người ta cảm giác như đang nhìn một con búp bê vải, không khóc, không làm loạn, không kêu la.

Đường Hạo bất lực. Nhìn cô như vậy, không một tiếng động, không một phản ứng, trời ơi, hắn không muốn thấy cô như vây. Hắn muốn cô biết cười, khóc lóc, cáu giận, cầm chổi hung hăng đánh hắn, hoặc là giơ tay cho hắn vài cái tát. Bất luận như thế nào, đối với hắn đều không sao cả. Hắn chỉ muốn cô đừng như thế này nữa thôi!

Đường Hạo không ngừng nghĩ lại mọi chuyện suốt mấy ngày nay cho tới giờ. Chết tiệt, hắn đã đối đãi với cô ấy như thế nào?

Hắn cố ý lựa chọn không tin cô, biết rất rõ cô bị cảnh sát khống cáo buôn bán tàng trữ thuốc phiện đều là doTiền Lỵ Nhi giở trò quỷ. Nhưng hắn lại không nói cho cô biết hắn cũng biết rõ sự thật. Hắn tình nguyện nhìn cô lo lắng, có vô số ủy khuất cùng đau khổ cũng không nói ra.Giống như nhìn cô như vậy, hắn vui vẻ lắm. Nhưng trên thực tế hắn hoàn toàn không muốn như vậy.

Hơn nữa, hắn còn cố ý giấu diếm hết thảy, không nói cho cô. Lợi dụng cô để cho Tiền Lỵ Nhi tin tưởng, hắn đã tạo ra cơ hội để trả thù mẹ con Tiền thị. Hắn cố ý khiến cho cô hiểu lầm mình có quan hệ cùng Tiền Lỵ Nhi, chỉ vì muốn trả thù việc cô một lần nữa trốn khỏi hắn.

Hắn để mặc cho cô làm người hầu ở cạnh Tiền Lỵ Nhi. Trời ạ! Đối với việc này hắn thật đáng tội chết vạn lần. Biết rất rõ Tiền Lỵ Nhi sẽ mượn cớ này mà làm tổn thương cô, thế mà tại sao hắn vẫn còn cố tình làm như vậy?

Có lẽ đầu hắn lúc đó không tỉnh táo. Nếu như không phải hắn không quan tâm cô, nếu như không phải muốn trả thù cô thì con của bọn họ sẽ không bị mất. Cô cũng sẽ không như bây giờ, phảng phất giống như người mất linh hồn.

Đường Hạo lại một lần nắm lấy tay của cô, đánh thật mạnh vào mặt mình. “Ngưng, em đánh anh đi! Em đánh anh đi mà! Nhìn em bây giờ anh sợ lắm! Em đừng dọa anh…….”

Đánh anh, có ích sao? Đánh anh, có đổi lại được đứa con của tôi không? Đánh anh, có thể làm đổi lại những đau khổ mà tôi đã phải chịu không? Đánh anh, trái tim đã tan vỡ của tôi liệu có thể lành lại được không? Tôi hiện tại không cần anh phải thương hại, không cần tình yêu của anh, càng không cần những lời sám hối từ miệng của anh.

Hai mắt vô hồn của Tiểu Ngưng chậm rãi khép lại. Cô buồn ngủ rồi. Bây giờ, chỉ có ở trong mộng thì cô mới có thể tìm được thứ mà cô muốn tìm.

Đường Hạo đau khổ cẩn thận vỗ về Tiểu Ngưng chìm sâu vào trong giấc ngủ. Sau đó, hắn ngồi bên giường, nhìn cô đang say giấc.

Gò má tiều tụy không còn trắng nõn giống như lúc trước, hơi đen đi một chút. Những ngày vừa qua, cô phải chịu đựng những gì hắn đều biết. Lúc trước hắn thật sự là điên rồi, tại sao lại không sớm đi giải thích mọi chuyện cho cô nghe? Vì sao lại không quan tâm cô nhiều hơn một chút?

“Ngưng, một lần nữa…cho anh thêm một cơ hội được không? Anh nhất định sẽ nâng niu quý trọng em, yêu em hết lòng hết dạ…Xin hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi mà….” Hiện tại, hắn đã hiểu được yêu một người không phải là cuồng ngạo, mà là chăm sóc. Yêu một người không phải là cố gắng giữ lấy, mà là tôn trọng bảo vệ. Yêu một người lại càng không là bày mưu tính kế, mà là dùng cách đơn giản nhất, trắng đen rõ ràng để người đó hiểu.

Hắn thật là quá ngu ngốc. Ngây dại cả một thời gian dài, hắn đến bây giờ mới suy nghĩ cẩn thận về những điều này.

*****************

“Mẹ, làm sao bây giờ? Mấy tên nhập cư trái phép lúc trước đã khai hết với cảnh sát là do A Trung xui khiến bọn họ đi bắt cóc đứa dã chủng kia ! A Trung sẽ không bán đứng chúng ta chứ?” Tiền Lỵ Nhi hấp tấp đi tới văn phòng, đem tin tức vừa mới lấy được nói ngay cho mẹ mình.

Tiền Bảo Châu thở hổn hển, đem bút nặng nề ném trên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi, giữ im lặng nửa ngày mới nói.”Chết tiệt, đám hỗn đản này chẳng lẽ lấy không tiền của chúng ta sao? Bọn chúng không biết giữ chữ tín hay sao?”

“Mẹ, những tên lưu manh kia biế chữ tín là gì đâu chứ! Bọn chúng muốn chỉ là tiền! Đều là do chúng ta lúc trước quá sơ suất!” Tiền Lỵ Nhi ảo não nói. Đứa trẻ mà bọn họ bắt cóc cũng không phải là đứa trẻ bình thường. Đó là con cháu của Đường gia. Nếu Đường gia muốn truy bức đến tận cùng, chỉ sợ bọn họ gánh không nổi hậu quả.

“A Trung sẽ không bán đứng chúng ta, nhất định sẽ không!” Tiền Bảo Châu nói như đinh đóng cột, lông mày chau mạnh lại.

“Mẹ, con nghĩ Đường Hạo lần này tuyệt đối đã có chuẩn bị sẵn rồi! Hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta !”

Đúng lúc Tiền Lỵ Nhi vừa nói xong, tổng giám đốc công ty Tiền thị vội vàng đi tới. “Tổng tài, mảnh đất mà công ty chúng ta đầu tư trước, đột nhiên bị chính phủ thu hồi, làm sao bây giờ?”

Chương 245

Tiền Bảo Châu đột nhiên đứng thẳng người lên, hai mắt trợn to, hỏi: “Thu hồi ư? Vậy còn tiền mà ngân hàng chúng ta đã đổ vào đó thì sao?”

“Đều chi cho quan chức địa phương trong quá trình giải phóng mặt bằng rồi! Tổng tài, chúng ta bây giờ cần gấp vốn cơ sở cho ngân hàng! Ngày hôm qua, ngân hàng của chúng ta còn bị rút đi mất mấy triệu đô!” Tổng giám đốc tuổi trên năm mươi, vô cùng đau đớn nói. Bởi ông đã quá hiểu được tư vị của những lần đầu tư thất bại, và lần này cũng không ngoại lệ. Nếu bây giờ không có vốn cơ sở kịp thời thì công ty chắc chắn sẽ lâm nguy đến mức phá sản.

Dựa vào ngân hàng để lập nghiệp, bây giờ công ty lại lâm vào tình trạng thiếu vốn, nguy cơ nối tiếp nguy cơ. Tiền Bảo Châu không chịu nổi đả kích này, nặng nề ngã trở lại chiếc ghế tổng tài.

“Mẹ, vấn đề nghiêm trọng rồi ư? Chẳng lẽ vì một hạng mục đầu tư thất bạo là chúng ta liền gặp vấn đề sao?” Không hiểu được vấn đề trong kinh doanh, Tiền Lỵ Nhi hỏi thật lòng. Trong suy nghĩ của cô, tiền tài nhà mình cả đời cũng tiêu không hết.

Hơn nữa, bất quá cũng chỉ một mảnh đất bị chính phủ hồi, dù cho có tổn thất thì cũng chẳng là bao.

Tiền Bảo Châu không buồn trả lời con gái mình. Bà ta nặng nề thở dốc rồi nói. “Vương tổng, mau chóng tìm ngân hàng cho chúng ta vay vốn! Chỉ cần họ cho chúng ta vay, công ty có thể vượt qua nguy cơ lần này!”

Tổng giám đốc lắc đầu, không thể không nói nói: “Tổng tài, tất cả tài chính của ngân hàng chúng ta cùng với bất động sản cũng đã bị đóng băng! Viện kiểm sát đang tiến hành điều tra công ty ta, nói chúng ta có liên quan đến việc hối lộ quan chức chính phủ! Xem ra, là có người cố ý đối phó chúng ta, muốn Tiền thị phá sản!” Hiện tại Tiền thị đã trở nên hỗn loạn, có rất nhiều nhân viên cao cấp từ chức, để chuyển sang công ty khác.

Khuôn mặt Tiền Bảo Châu lập tức biến sắc, không còn sự khôn khéo như lúc trước. Tất cả khí chất cao quý bỗng nhiên biến mất không còn thấy chút dấu vết, sắc mặt trắng như tờ giấy khó coi đến đáng thương, không có lấy một tia huyết sắc.”Vương tổng, ông đi ra ngoài trước đi. . . . . .” Bà vô lực nói.

“Dạ….” Vương tổng giám đốc gật đầu, đi ra khỏi văn phòng.

“Aaaaaaaaa. . . Đường Hạo chết tiệt. . .” Theo đó, Tiền Bảo Châu tức giận gào to lên một tiếng. Mọi thứ trên bàn nhanh chóng bị bà ta hất tung hết xuống mặt sàn.

Dù cho không hiểu kinh doanh là thế nào, nhưng nghe đến chuyện tài khoản của công ty đang bị phong tỏa thì Tiền Lỵ Nhi cũng nghĩ ngay đến mọi chuyện đang hết sức nghiêm trọng.”Mẹ, mọi chuyện là do Đường Hạo làm! Nhất định là do hắn!”

“Không phải hắn thì còn có thể là ai? Còn có ai có bản lĩnh lớn như vậy nữa !”

“Mẹ, chúng ta bây giờ còn có biện pháp nào để giải quyết không? Con không thể nghĩ đến chuyện mình không có tiền…. không còn là đại tiểu thư được!” Tiền Lỵ Nhi lớn tiếng khóc. Là tiểu thư nhà giàu nhiều năm như vậy, cô đối với người khác luôn kiêu ngạo cao sang đã thành thói quen. Cô không thể tiếp nhận được sự khinh khỉnh từ kẻ khác. Cô cũng đã quen mặc quần áo hàng hiệu cao cấp, dùng đồ xa xỉ, bảo làm sao cô mà có thể chịu đựng nổi cuộc sống của kẻ không có tiền!

“Con… con bé ngu ngốc này! Trước mắt đừng có kêu la như vậy!” Tiền Bảo Châu trong lòng càng thêm phiền, không thèm đi an ủi con gái đang khóc tủi thân.

Tiền Lỵ Nhi bị mẹ mình quát như vậy, khóc càng lớn tiếng. Xong rồi, mẹ của cô chưa từng có la mắng cô! Lúc này chắc chắn mọi chuyện đã rất nghiêm trọng rồi.

Tiền Bảo Châu trước mắt kìm nén phẫn nộ, cầm điện thoại lên, rất nhanh bấm xuống một dãy số.

Ring….Ring…Ring…..

Một chuỗi tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của Đường Hạo, hắn nhìn màn hình điện thoại vài giây, mới nghĩ đến chuyện muốn tiếp lên. “A lô. . . . . .”

“Tổng tài, tổng tài Tiền thị điện thoại tới! Ngài xem có muốn tiếp nhận không ạ?” Tiếng của thư kí truyền đến từ trong một chiếc điện thoại khác.

“Ừ, nhận đi!” Đường Hạo lạnh lùng nói ra, không cần nghĩ cũng biết bà ta vì chuyện gì mà gọi điện thoại tới.

Rất nhanh, một điện thoại ở chỗ khác truyền tới giọng nói Tiền Bảo Châu. “Đường tổng tài !”

“Tiền tổng tài, có chuyện gì không?” Đường Hạo ra vẻ không biết chuyện hỏi. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Tiền thị hiện tại đã là một cuộn dây bị rối rồi.

“Chúng ta bây giờ xưng hô như thế có phải là quá xa cách rồi không? Nếu không phải cậu đột nhiên hối hôn, tôi đã trở thành mẹ vợ của cậu rồi!” Tiền Bảo Châu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Trên đời này luôn có chuyện ngoài ý muốn, tôi nghĩ Tiền tổng tài sớm đã biết sẽ có những chuyện ngoài ý muốn như thế này!” Bất kể nói thế nào, khi bà ta làm hại đến Dương Dương, chắc cũng phải nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay gặp phải nếu như chuyện bại lộ.

“Đường Hạo, chúng ta đều là kẻ sáng mắt không cần nói vòng vo. Nói thẳng ra đi, phải làm như thế nào thì cậu mới chịu buông tha cho Tiền thị? Đừng quên, Đường thị cùng Tiền thị có rất nhiều hạng mục hợp tác chung. Chẳng lẽ cậu cảm thấy Tiền thị bị đổ, Đường thị của cậu vẫn còn đạt được lợi nhuận mà không bị tổn thật gì sao?”

Vài phút đồng hồ Đường Hạo không nói gì, chỉ nghe được tiếng hít thở càng lúc càng lớn của Tiền Bảo Châu bên kia. Xem ra bà ta rất khẩn trương.

Rốt cục, Tiền Bảo Châu chịu không được thì Đường Hạo mới đột nhiên mở miệng nói ra: “Ha ha, Tiền Bảo Châu, bà nghĩ rằng tôi và bà có cùng suy nghĩ hay sao? Nói cho bà biết, coi như là có tổn thất tôi cũng sẽ không để ý! Tôi muốn các người bị hủy diệt đến cùng.”

“Cậu . . . . .”

“Tôi thấy bà bây giờ nên suy nghĩ kỹ một chút để làm sao không phải ngồi tù!” Đường Hạo nói xong, lập tức ngắt đem điện thoại.

Tiền Lỵ Nhi ngừng khóc, kéo lấy áo trên người mẹ mình. “Mẹ, như thế nào rồi ạ? Đường Hạo hắn nói như thế nào ạ?”

“Nói như thế nào? Còn nói như thế nào? Đáng chết, Đường Hạo, mày đã muốn đuổi tận giết tận, tao đây cũng sẽ không để cho mày được yên thân!” Trong ánh mắt củaTiền Bảo Châu lộ ra sự hung ác.

**********

“Ngưng, cẩn thận một chút! Chúng ta ra ngoài đại sảnh đi dạo!” Suốt mấy ngày qua đều ở trong phòng, thân thể làm sao có thể chịu được. Từ lúc trở về từ công ty, Đường Hạo lại bắt đầu tự mình chăm sóc Tiểu Ngưng.

Gương mắt vô cảm của Tiểu Ngưng nhìn về phía chân cầu thang thì đột nhiên toàn thân nổi lên một trận run rẩy. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn trong nháy mắt trở nên lạnh như băng. Cô không còn bất động, thân thể cứng ngắc tê liệt chậm rãi trượt xuống, ngã trên mặt đất.

Không cần… Đừng mà….cô không muốn đi cái cầu thang này! Con của cô mất đi ở trên những bậc cầu thang này. Nước mắt nóng hổi nhanh chóng từ trong mắt của cô chảy ra, ở trên gương mặt không biểu tình mà chảy xuống chảy xuống

“Ngưng, em làm sao vậy?” Đường Hạo rất nhanh xoa nắn cánh tay của cô, gọi cô từng tiếng một. “Ngưng. . . . . .”

Trong lúc bối rối, Đường Hạo không hiểu gì cả, chỉ biết gọi to tên của cô. Trên gương mặt hắn tràn ngập sự lo lắng. Lúc trước còn rất khỏe mà? Vì cái gì mà cô đột nhiên run rẩy thế này?

Vú Từ chạy tới, đau lòng nhìn Tiểu Ngưng ngồi trên mặt đất. “Thiếu gia, tôi nghĩ Tiểu Ngưng là vì nhìn thấy cầu thang mà bị kích thích! Cậu mau ôm cô ấy trở về phòng đi.”

Lúc này, Đường Hạo mới bừng tỉnh hiểu ra, ôm ngang lấy người Tiểu Ngưng. “Ngưng, chúng ta không đi xuống lầu nữa! Chúng ta trở lại trong phòng được không? Đừng đau khổ nữa, con sau này chúng ta sẽ lại có !”

Đúng lúc này, lão gia tử của Đường gia đi đến, chán nản nhìn bộ dạng vừa sợ sệt vừa thất thố của con trai. Trên mặt lộ ra vẻ cực độ thất vọng.

“Đường Hạo, con bây giờ là vì cô gái này mà sống hay sao? Hả?”

Giám đốc công ty đã báo cáo với ông mọi chuyện. Hiện tại Đường Hạo đến công ty ngoại trừ xử lý chuyện đối phó với Tiền thị ra, những chuyện khác đều mặc kệ, không hỏi đến.

Chương 246

“Ba, ba và mẹ chấp nhận Tiểu Ngưng cũng được, không chấp nhận cũng được! Con nhất định phải lấy cô ấy!” Đường Hạo kiên định nói với cha mình.

“Con nhìn kỹ một chút đi! Con bé vốn cũng không để ý tới con! Con cho rằng nó sẽ đồng ý lấy con hay sao?” Đường Lập Huân thở dài hỏi. Ông thật sự vẫn không thể chấp nhận xuất thân của Lục Giai Ngưng.

Trái tim Đường Hạo đột nhiên co rút lại, đau đớn. Cha hắn nói không sai, có lẽ Tiểu Ngưng không muốn lấy hắn. “Bất kể như thế nào, đời này con chỉ lấy duy nhất cô ấy. Nếu như cô ấy không muốn lấy con, con sẽ chung thân không cưới ai cả. Ba, chuyện của công ty chuyện con sẽ giải quyết. Nếu như không có chuyện khác chuyện, con trở về phòng đây!” Tiểu Ngưng vừa rồi run rẩy cực kỳ nghiêm trọng, hắn thật sự rất không yên tâm.

“Tập đoàn Tiền Thị đã chính thức bị niêm phong, mục đích của con cũng đã đạt được rồi!” Không lay chuyển được Đường Hạo, Đường Lập Huân đành chuyển đề tài nói chuyện.

“Nếu như không một lần ra tay triệt để với bọn họ, từ nay về sau sẽ còn có hậu họa, không phải sao?”

“Nhưng chính chúng ta cũng phải trả một cái giá quá cao! Đường thị vì chuyện này mà thua lỗ rất nhiều!” Đường Lập Huân nhắc nhở. Cách làm của con trai ông lần này thực sự ông không tán thành.

“Yên tâm, tất cả tổn thất bây giờ, sau này con nhất định sẽ đem lợi nhuận về!” Đường Hạo cam đoan nói. Về điểm này, hắn rất có lòng tin!

“Đường Hạo, con nhất định phải chú ý đến Tiền Bảo Châu! Bà ta sẽ không cứ như vậy mà dừng tay! Bà ta sẽ trả thù !” Điều này chính là điều làm cho ông không an tâm nhất. Ông không thể để cho Đường Hạo một lần lâm vào trong cảnh nguy hiểm.

“Ba, con sẽ chú ý! Con đã tăng cường nhân viên bảo vệ rồi!” Đường Hạo cảm thấy cha mình có vẻ đã đồng ý chuyện Tiểu Ngưng. Nhưng mà bây giờ hắn một chút cũng không nổi. Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng, anh phải làm như thế nào thì em mới trở lại như xưa?!

*************

Đêm khuya, tại biệt thự của Đường Hạo.

Một người mặc quần áo đen kịt, tử trong ống tay áo móc ra một thứ gì đó trông như một chiếc bảng điều khiển nhỏ. Người này nhấn nút vài cái, trên khóe miệng nở ra một nụ cười toan tính. Tiếp đến, chỉ thấy cả thân người của hắn nhanh nhẹn nhảy nhảy qua bức tường bảo vệ. Đáng lẽ, chuông báo động phải reo lên, nhưng đằng này lại rất yên tĩnh. Đám vệ sĩ cũng không phát hiện ra điểm gì khả nghi. Cứ như vậy, thân hình màu đen đã đột nhập thành công vào biệt thự.

Nhìn thấy Tiểu Ngưng đã ngủ say, người ngồi bên mới yên tâm rời giường. Hắn còn rất nhiều việc công ty chưa làm xong. Nhân lúc cô đang chìm trong giấc nồng, hắn tranh thủ đến thư phòng giải quyết tiếp.

Đường Hạo khẽ bước đi. Hắn sợ chỉ một động tác hơi mạnh một chút sẽ phá vỡ yên tĩnh khiến cô bừng tỉnh. Nhẹ nhàng khép lại cửa, hắn mới nhanh chân rảo bước về phía thư phòng sát vách.

Hắn vừa đi một lúc không lâu, cửa phòng lại một lần nữa được mở ra. Người mặc áo đen kia lạnh lẹ lẻn vào trong căn phòng. Thân người dựa theo ánh trăng sáng mà di chuyển đến bên chiếc giường lớn.

Có lẽ cảm thấy bất an, người vốn đang ngủ rất yên tĩnh đột nhiên mở to hai mắt, nhìn người mặc áo đen lạ lẫm ở bên giường. Tiểu Ngưng nghi hoặc, lông mày chau lại.

“Tại sao chỉ có một mình cô? Đường Hạo đâu?” Người kia thấp giọng hỏi, đồng thời giờ tay lên phía đầu Tiểu Ngưng.

Không phải là đàn ông, đó là một người phụ nữ. Hơn nữa, người phụ nữ này đang cầm súng chĩa vào đầu của cô – Ha ha, có người đến cướp tính mạng của tôi sao? Tốt, tốt quá, đã có người đến giúp tôi đến kết thúc sinh mạng này!

Chương 247

“Cô là Lục Giai Ngưng?” Cô gái nghi ngờ hỏi.

Tiểu Ngưng chớp mắt. Con ngươi trong suốt bình tĩnh, không một chút sợ hãi hay hoảng loạn nào.

“Tôi hỏi cô có phải là Lục Giai Ngưng không?” Cô ta bóp chặt lấy cổ họng của Tiểu Ngưng, lôi mạnh cô từ trên giường xuống.

Tiểu Ngưng thuận theo cô ta, trên trán hơi cảm thấy lành lạnh. Cô còn cảm thấy hưng phấn, khóe miệng nở một nụ cười. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày qua, gương mặt của cô có chút biểu cảm rõ rệt – một nụ cười.

Cô gái kia chĩa súng vào mặt Tiểu Ngưng. Cô ta nhìn người phụ nữ mình đang tóm lấy an tĩnh hợp tác theo thì trong lòng cảm thấy rất nghi hoặc: “Cô không sợ chết, vì sao?”

Giọng của cô gái này nghe thật êm ta. Tuy hành động và cả ngữ điệu trong lời nói của cô ta đều lạnh như băng, nhưng Tiểu Ngưng vẫn cảm thấy giọng cô ta thật êm tai. So với giọng của cô thì còn dễ nghe hơn nhiều.

“Cô không biết nói chuyện hay sao?” Cô ta lại mở miệng hỏi, tựa hồ cũng cảm thấy có hứng thú với Tiểu Ngưng. Nửa ngày không nghe được câu trả lời, cô gái áo đen mới chau lông mày lại, nói: “Tôi sẽ giết cô, cô không sợ sao?”

“…..Không….” Mấy ngày qua không có nói qua một chữ, Tiểu Ngưng khàn khàn mở miệng.

“. . . . . .” Cô gái áo đen nhìn Tiểu Ngưng một cái, sau đó lãnh đạm nói: “Cô đã muốn chết như vậy, tôi lại càng không cho cô toại nguyện chết ngay đâu….”

“Vì sao? Cô trực tiếp ra tay giết luôn tôi đi không phải là rất tốt sao?” Tiểu Ngưng khó hiểu hỏi. Cô tình nguyện để cho người này hiện tại lập tức lấy luôn tính mạng của mình.

“Đừng nói nhảm!” Cô gái lạnh như băng thốt ra ba chữ. Sau đó nhìn theo đầu giường sờ đến một cái gạt tàn thuốc. Ném mạnh xuống đất, trên mặt đất lập tức phát ra tiếng đổ vỡ.

Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng động này nghe thật rõ ràng.

Rất nhanh, cửa phòng lại lần nữa được mở ra. “Tiểu Ngưng. . . . . .”

Đường Hạo đẩy cửa gọi lớn. Lập tức, một màn kinh hãi đập ngay vào mắt hắn khiền máu trong người hắn như muốn ngừng chảy.

Nhưng, hắn rất nhanh khôi phục lại sự trấn định, đôi mắt như ưng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt. “Cô là do Tiền Bảo Châu phái tới ?”

“Không biết! Tôi chỉ nhận được lệnh tối nay đến lấy tính mạng của anh!” Cô gái đáp lại. Đôi mắt lạnh băng cũng nhìn như trói chặt lấy Đường Hạo.

“Ha ha, cô là sát thủ mới sao? Ít nhất cô cũng phải tìm hiểu xem đối tượng mà cô muốn lấy mạng là ai chứ!” Đường Hạo nhếch nhẹ môi mỏng, nhàn nhạt cười như không nói. Thật sự, lúc này trong lòng của hắn lại vô cùng run rẩy. Nhìn họng súng màu đen kia đang đặt trên đầu Tiểu Ngưng, toàn thân của hắn lại một lần nữa lạnh như bị đóng băng.

“Những chuyện đó tôi mặc kệ! Tôi chỉ quan tâm đến chuyện hoàn thành nhiệm vụ thôi!”

Đường Hạo không tỏ vẻ sợ hãi, giơ tay lên chỉ vào Tiểu Ngưng nói: “Cô muốn đơn giản chính là tính mạng của tôi! Cô buông cô ấy ra được không?”

Cô gái lắc đầu:”Nhiệm vụ là mạng của hai người! Tôi không thể buông cô ta ra !”

“Muốn mạng của cô ấy? Ha ha, cô ấy bất quá chỉ một túi da người, muốn hay không muốn có quan trọng hay sao?” Đường Hạo giễu cợt, ra vẻ không quan tâm. Tay chậm rãi vươn ra phía sau lưng, rất nhanh, sờ đến một con dao.

Hắn chăm chú nhìn Tiểu Ngưng, muốn cho cô thêm dũng khí, cổ vũ thêm cho cô. Nhưng Tiểu Ngưng vẫn một bộ dạng ngốc trệ, tùy ý để cho người ta khống chế.

“Nhiệm vụ đương nhiên quan trọng!” Cô gái đáp lại.

“Tốt lắm! Tôi đây đem cô ấy để lại cho cô!” Nói xong, Đường Hạo làm bộ xoay người muốn đi ra ngoài.

Cô gái rất nhanh đem khẩu súng đang chĩa vào Tiểu Ngưng dời đi, nhắm ngay vào Đường Hạo, “Pằng!”, tiếng súng vang lên.

Đường Hạo tung người một cái, linh hoạt tránh thoát viên đạn, lập tức đem dao trong tay phi ra ngoài, sắc bén lưỡi dao chuẩn xác cắm vào trên cánh tay của nữ sát thủ. Lập tức, từ cánh tay cô ta máu phun ra tứ tung. “A. . . . . .”.Nữ sát thủ đau đớn kêu một tiếng.

Đường Hạo nắm đúng thời cơ, dùng sức kéoTiểu Ngưng. “Ngưng! Chạy mau!”

Tiểu Ngưng vẫn hoàn toàn không có phản ứng, đột nhiên tránh bàn tay của Đường Hạo, lắc đầu mạnh mẽ từng cái. Đường Hạo khó hiểu lại một lần đã nắm chặt lấy tay cô, muốn đưa cô tránh ra xa chỗ này. Nhưng chính là….. Tiểu Ngưng kiên quyết bất động đứng đó.

Lần này, nữ sát thủ thân thủ nhanh nhẹn đã sẽ không cho bọn họ cơ hội chạy thoát. Cô ta rất nhanh từ trong túi áo móc ra một khẩu súng ngắn khác, nhắm ngay vào Đường Hạo. Tiếng súng lại một lần nữa vang lên.

Chương 248

Đường Hạo nhanh chóng tránh đi. Nhưng viên đạn vẫn xuyên qua cánh tay của hắn. Hắn lúc này căn bản không để ý đến đau đớn, chỉ nhìn Tiểu Ngưng lớn tiếng hô lên: “Ngưng, nhanh lên ! Chạy đi!”

Máu đỏ từ cánh tay của hắn tuôn ra, nhỏ từng giọt trên sàn nhà.Nhưng Đường Hạo không cảm giác đau đớn, chỉ là cảm thấy trong tay dinh dính.

Nhưng khi một tiếng ‘pằng’ kia vang lên, Tiểu Ngưng ngây ra như phỗng, sững sờ, Đường Hạo gọi cũng không có một chút phản ứng. Bộ dạng lạnh lùng giống như mọi chuyện đang xảy ra trước mắt đều không phải là thật mà là một đoạn phim đang xem.

Dù trong lòng cực độ sợ hãi, Đường Hạo nhanh tay kéo cô lại. Lúc này đối phương lại nã một phát súng. ‘Pằng’, viên đạn xuyên trúng bả vai của hắn.

Lần này, máu trên vết thương phun ra không ngừng. Chất lỏng màu đỏ đó rơi xuống trên gương mặt của Tiểu Ngưng. Ấm áp, dinh dính và có mùi gì đó làm cho cô hoàn hồn trở lại.

“Không. . . . . .” Tiếp đó gọi lớn:”Đường Hạo, anh chạy đi! Chạy đi mau, không cần phải để ý đến tôi. . . . . .”

“Ngưng, ngoan ngoãn nghe lời! Đi theo anh!” Đường Hạo vẫn không buông mà còn duỗi dài cánh tay ra. Bả vai không ngừng chảy máu kia dường như không khiến cho hắn có chút cảm giác đau đớn.

Tiểu Ngưng lắc đầu, đột nhiên xoay người lại, chăm chú ngăn chặn họng súng của đối phương, lớn tiếng cầu khẩn. “Cô muốn giết người thì cứ giết tôi đi! Cầu xin cô, xin cô, tôi thật sự muốn chết! Đường Hạo, anh nhanh đi đi! Tôi không cần anh quan tâm tôi! Tôi không cần anh lo cho tôi đâu!” Mấy ngày nay, lần đầu tiên Tiểu Ngưng lớn tiếng nói, nói được ra một câu đầy đủ.

Trời ơi! Ngàn vạn đừng để cho anh ấy bị thương! Nếu như có thể dùng tính mạng của con đổi lại tính mạng cho anh ấy, con cũng cam lòng.

“Không! Em không được nói xằng bậy, Ngưng! Mau tránh ra! Em ngàn vạn lần không được làm điều xằng bậy! Em quên chúng ta còn có Dương Dương! Cứ coi như là em đành lòng rời bỏ Dương Dương, vậy em có nghĩ tới Dương Dương hay không? Không có em, nó sẽ khóc, sẽ rất thương tâm!” Đường Hạo kinh hãi mà kêu to, lắc đầu kịch liệt.

Bởi vì nòng súng đang đặt ở trên ngực Tiểu Ngưng. Đối phương chỉ cần nhẹ nhàng di động ngón tay là tính mạng Tiểu Ngưng sẽ mất đi trong nháy mắt. Cho nên, Đường Hạo không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đánh mắt về phía nữ sát thủ, chỉ có thể nói với cô gái áo đen đó: “Đừng làm thương tổn cô ấy! Cô ta là người điên! Cô ta sống hay chết cũng không có khác biệt! Khách hàng của cô chỉ muốn mạng của tôi, cô cứ bắn chết tôi đi là được rồi!”

Lúc này, cảnh tượng làm cho Đường Hạo khủng hoảng chưa từng có. Máu toàn thân trong nháy mắt ngưng lại. Mắt hắn cũng không dám nháy, chăm chú nhìn vào cô.

Trong tích tắc này, hắn thật sâu cảm nhận được như thế nào là khủng hoảng thật sự, thật sâu hiểu được cái gì gọi là sợ hãi. Hắn thực sự rất sợ trong một giây sau, hoặc là chỉ trong một cái nháy mắt, hắn và cô sẽ âm dương xa cách.

Hắn hít một hơi, lại lần nữa cầu khẩn nói.”Cô buông tha cô ấy, tin tưởng tôi, cô chỉ cần giết tôi xong là sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Có thể dùng tính mạng của mình đổi cho Tiểu Ngưng, vậy hắn sẽ làm việc nghĩa không được chùn bước!

Chương 249

Cô gái áo đen nhìn người phụ nữ đang đứng trước nòng súng của mình, lại nhìn một chút người đàn ông nghe nói nổi tiếng lãnh mạc trên thương trường kia nhưng bây giờ anh ta lại đang bối rối. Trong ánh mắt của nữ sát thủ kìm không được mà toát ra vẻ hâm mộ: “Các người rất yêu nhau, có thể vì đối phương mà chết. . . . . .”

“Không. . . . . . Tôi không yêu hắn! Cô giết chết tôi đi! Van xin cô!” Hai mắt Tiểu Ngưng đẫm lệ, không ngừng cầu khẩn.”Cô giết tôi luôn đi, van xin cô!”

Không phải bởi vì cô yêu hắn. Không phải! Cô chỉ không muốn sống thôi! Mà hắn cũng căn bản không yêu cô. Hắn nếu như yêu cô thì làm sao có thể dễ dàng làm tổn thương cô? Như thế nào lại không hiểu cô, không tin cô, không tôn trọng cô? Hắn thật sự yêu cô thì làm sao có thể muốn kết hôn cùng người phụ nữ khác?

Nếu như hắn thật là yêu mình, như vậy cả nhà bọn họ đã sớm có thể hạnh phúc sống chung mà không phải giống như bây giờ. Chia cắt, đau khổ, lại để cho mình đánh mất một đứa con- Tiểu Ngưng nghĩ mà đau lòng thêm.

Một câu ‘tôi không có yêu hắn’ của cô khiến tâm tình thiện lương của Đường Hạo như bị phá nát. Bất quá, hắn cố ý xem nhẹ sự đau khổ này, cố ý không nghe lời nói của Tiểu Ngưng: “Cô ngàn vạn đừng nổ súng bắn cô ấy! Muốn giết cứ giết tôi đây! Bằng không, cô giết cô ấy tôi sẽ ngay lập tức chế trụ được cô. Về sau, cô chết là điều không thể nghi ngờ!”

”Ha ha ha” Cô gái đột nhiên nở nụ cười dài thành tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Chỉ cần là tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ thì chưa bao giờ bị thua. . .Bất quá. .” Trong hai mắt của cô ta xẹt qua chút đau xót và hâm mộ. “Các người có thể vì đối phương mà chết, quả thật làm cho tôi đây rất cảm động. . . . . . Quả thật làm cho tôi đây không cách nào ra tay. . .Tôi bỏ qua cho các người. . . .Trẻ con, không có cha mẹ rất đáng thương . . . “ Nói dứt lời, cô gái đem súng dời đi.

“Không, cô giết tôi đi! Tôi không muốn sống nữa, cô bắn chết tôi đi!” Tiểu Ngưng nắm chặt nòng súng, không chịu buông tay.

Nghe được đối phương có ý buông tha bọn họ, Đường Hạo mới dám tiến lên, liều mạng chịu đựng đau đớn trên cánh tay, mạnh mẽ ôm Tiểu Ngưng rời đi. “Ngưng, buông cô ấy ra đi! Đừng nên hồ đồ!”

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị người một cước đá văng, đèn lập tức sáng lên. Lục Phong xông vào phòng, dùng súng chĩa vào cô gái áo đen, từng bước một đi tới.

Hắn từng bước một tới gần, nheo mắt lại, trong đầu xuất hiện những hính ảnh lập lòe. Tựa hồ nhận ra đối phương là ai, nhưng hắn ta không thốt lên tên của cô ta.

“Lục Phong, không cần phải bắt cô ta! Thả đi!” Đường Hạo đột nhiên nói.

Cô gái nhìn Lục Phong liếc mắt một cái, khẽ gật đầu. “Chú Lục, nhiều năm không gặp!” Nói xong, cô gái rời khỏi bàn tay lôi kéo của Tiểu Ngưng. Đồng thời, từ tay cô ta bắn ra một khối hình cầu. Lập tức cả không gian đầy khói.

“Khụ khụ. . . . . .”

“Khụ khụ. . . . . .”

Khói mang theo hương hạt tiêu kích thích người ta ho khan. Hơn nữa cũng có vị cay làm chảy cả nước mắt.

Cô gái áo đen di chuyển lanh lẹ trong từng đoàn khói sương mù, linh hoạt nhảy ra khỏi cửa sổ.

Vài giây đồng hồ sau, khói trong phòng mới lập tức tản ra.

Vọt tới cửa sổ, Lục Phong nhìn thấy cô gái kia đã rời đi, mới xoay người lộn trở lại, đỡ lấy người toàn thân đầy máu. “Thiếu gia, thực xin lỗi! Tôi không tới kịp…”

“Khá tốt! Không …có …chuyện gì!” Đường Hạo cố gắng mở mắt. May quá! Tiểu Ngưng của hắn không có bị thương….

Nhìn xem toàn thân Đường Hạo không còn tia huyết sắc, hơn nữa vết thương còn không ngừng chảy hiểm máu, Lục Phong lo lắng nói: “Thiếu gia, tôi đưa cậu đi bệnh viện!”

“Không cần! Tôi …bây giờ …vẫn.. không.. sao…cả…” Đường Hạo đẩy Lục Phong ra, tiến lên xem xét Tiểu Ngưng.”Tiểu Ngưng… Tiểu Ngưng…em… không sao chứ?” Hắn lo lắng hỏi.

“Tôi không sao!” Tiểu Ngưng đứng ở bên cạnh hắn. Nhìn thấy vai hắn máu chảy ra như suối đổ không ngừng, nước mắt cô cũng lại không ngừng tuôn ra. “Anh đáng lẽ phải chạy đi mới đúng! Anh có thể chạy đi! Tôi không muốn anh cứu tôi! Tôi không muốn có người cứu!”

Tiểu Ngưng nhìn hắn, đầy nước mắt. Cô nén giận hắn, sao không để yên cho cô chết. Sống để phải chịu khổ nữa sao? Cô không muốn phải gánh thêm nữa! Cô chịu không nổi.

Chương 250

“Không! Ngưng, anh …..sẽ không…. để em ….đi tìm… cái chết….! Em nhất định….. phải …..sống thật….. tốt…..!” Mất máu nhiều khiến hắn không còn sức lực để nói tiếp, nhưng sự kiên định vẫn thể hiện rõ trong đôi mắt. So với đau đớn trên người, thiếu chút nữa bị mất đi tính mạng, điều làm Đường Hạo sợ hãi hơn hết thảy chính là cô cứ muốn kết thúc mạng sống của mình. Đối mặt họng súng kia, cô không trốn chạy. Một chút sợ hãi tránh né theo bản năng, cô cũng không hề có, một lòng muốn tìm đến cái chết. Tình trạng này của cô khiến hắn thực sự rất bối rối. Hắn phải làm như thế nào mới có thể giúp cô vui vẻ đứng dậy mà tiếp tục sống?

Giờ cái gì cũng không còn quan trọng. Cô rốt cuộc yêu hay không yêu hắn, điều này cũng chẳng còn quan trọng. Chỉ cần hắn yêu cô, như vậy là đủ rồi. Hắn chỉ cần cô khỏe mạnh, chỉ cần cô có thể bình yên hạnh phúc mà sống tiếp trên đời.

“Ngưng, anh không cầu mong em sẽ tha thứ cho anh! Anh chỉ mong em có thể khỏe mạnh mà tiếp tục sống tiếp! Anh cầu xin em đó, liệu có thể không?” Đường Hạo không phải vì bờ vai đang đau đớn, mà là vì biết cô không có ý định muốn sống tiếp nên hắn sợ tới mức rơi nước mắt. Ở trước mặt cô và vệ sĩ, nước mắt không kìm được cứ lặng lẽ rơi ra.

Nhìn thấy hắn rơi nước mắt, Tiểu Ngưng đau lòng nhắm mắt lại. Cô cũng rơi nước mắt, nức nở nghẹn ngào lên tiếng: “Nhưng tôi không muốn sống nữa! Tôi thực sự không muốn nhìn thấy mặt anh! Tôi thật sự không cách nào đối mặt với tất cả những chuyện đã xảy ra. Ở đây, tôi chỉ có đau khổ. Từng tế bào trong người tôi đều đau nhức, ngay cả hô hấp cũng là một sự tra tấn….. đau lắm ……. Ngoại trừ chết đi, tôi thật sự không biết làm như thế nào mới khiến cho bản thân không đau nhức nữa. Tôi không biết …..”

Sau khi nói xong, Tiểu Ngưng suy sụp ngồi bất động trên sàn nhà. Những giọt nước mắt của cô rơi trên những giọt máu đỏ tươi của Đường Hạo. Chất lỏng màu đỏ vừa mới khô lại một chút lại ánh lên màu đỏ tươi như mới.

Đường Hạo nhìn cô như vậy, đôi mắt càng đỏ hơn. “Ngưng, chỉ cần em ….muốn ….mắng anh,…. em …muốn… như thế nào ….đều không sao…. cả mà… Anh ….để tùy…. ý em đấy, được…. không?” Mất máu quá nhiều, Đường Hạo nghẹn ngào mới nói được ra hết những lời này. Ngay sau đó, thân thể cường tráng lập tức nặng nề ngã xuống sàn nhà.

“Đường Hạo!” Tiểu Ngưng kinh hãi gọi to, bò tới bên người Đường Hạo. Sắc mặt trắng bệch, thất kinh gọi: “Đường Hạo, anh tỉnh lại đi! Tôi không cần anh phải chết! Tôi không muốn anh phải chết đâu!”

Tuy hắn khiến cô bị thương tổn nặng nề, mặc dù bản thân thật sự không có cách nào tha thứ cho hắn, nhưng cô cũng không muốn hắn phải chết!

“Thiếu gia, thiếu gia!” Lục Phong ôm lấy Đường Hạo, chạy xuống cầu thang. Tiểu Ngưng mặt mũi đầy hoảng sợ chạy theo sau bọn họ. Cô không muốn hắn có chuyện gì. Cầu trời phù hộ, xin đừng để anh ấy có chuyện gì! – Tiểu Ngưng trong lòng cứ thầm cầu nguyện liên tục.

**************

Bệnh viện của nhà Thượng Quan, trước cửa phòng giải phẫu.

“Trời ơi, lần này Hạo Hạo của tôi liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?” Nhận được tin, vợ chồng Đường thị đã đến bệnh viện ngay lập tức. Hàn Tú không chịu đựng nổi tựa vào ngực chồng mình, hai mắt đẫm lệ.

“Sẽ khôn sao đâu! Hạo Hạo của chúng ta lần này không có việc gì đâu!” Đường Lập Huân không ngừng an ủi vợ, trên mặt vì khẩn trương lo lắng mà nghiêm túc đến dị thường. Thông qua lời Lục Phong kể lại, ông biết rõ vị trí vết thương của Hạo Hạo không phải ở chỗ hiểm nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng thân là một người cha, ông vẫn khẩn trương lo lắng nhìn vào cửa phòng phẫu thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: