Chương II:Bị đem đi gán nợ
Tôi ngồi trong góc , đôi mắt thâm quầng lim dim vì thiếu ngủ lúc nhắm lúc mở . Mắt tôi sưng đỏ lên vì khóc quá nhiều . "Rầm" tiếng đập cửa mạnh của ông bố tôi đây . Có lẽ ông đã về , ông mở cửa phòng tôi ra , tôi ngước nhìn ông , ông lấy bao tải trùm lên người tôi bịt kín đem đi đâu đó , trong bao tôi dãy giụa không ngừng mắng ông.
-Mau thả tôi ra , đồ thần kinh!
-Im đi ! Mày phải nghe theo tao .
Ông ta kéo tôi không khác gì một con chó , ông ta vứt tôi lên ghế ngồi của xe . Bánh xe chuyển bánh , tôi cũng không biết ông ta sẽ đưa tôi đi đâu , tôi chỉ biết im lặng . Mặc cho ông muốn đem tôi đi bán hay giết tôi cũng được . Tôi vẫn chấp nhận mọi thoả điều kiện của ông . "Bịch" ông ta mạnh bạo ném tôi xuống đất , cởi bao ra khỏi người tôi . Vì quá đau nên tôi khopmg thể nhìn rõ người đàn ông phía trước . Tôi đã ngất đi , chỉ đủ nghe thấy tiếng ông nói."Hàng của ngài đây!" .
[Cho đến tối hôm đấy]
Tôi từ từ mở mắt , cảm thấy phần dưới đau nhức , tôi cố ngồi dậy . Phát hiện quần áo nằm dưới đất , trên người tôi không một mảnh vải che thân . Tôi quay lại , thấy một nam nhân có khuôn mặt nhỏ mà lạnh lùng đang say sưa giấc ngủ . Tôi cố lê ra khỏi giường mặc lại quần áo , trèo qua cửa sổ và đột nhập ra khỏi lâu đài .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro