Chap 50
Ở một nơi vắng vẻ xung quanh toàn là rừng núi xung quanh không có một bóng dáng của người dân.
Chỉ có một chiếc xe đen bóng đậu trong lề ô đất trống, tuy đoạn đường này có phần vắng vẻ nhưng không đến nổi không có một ai đi ngang qua, vậy mà bỗng dưng hôm nay một người cũng không thấy.
Chỉ là... Có mình Tiêu Diễm không biết, rằng đoạn đường này đã bị phong tỏa, phía xa bị đoàn người áo đen đứng che chắn không cho người khác đi vào, cho nên một đoạn đường không có bóng người, là do Hoắc Tu và Hoắc Kình đã sắp xếp.
Phía xe ô tô, cửa xe đóng chặt, một màu đen tuyền từ những cửa sổ đập vào mặt.
Chiếc xe đậu ở đó rung lắc kịch liệt, dường như bên trong có xô xát rất lớn, nhìn chiếc lâu lâu rung lắc dữ dội.
Nếu có người đi qua sẽ rất dễ gây chú ý.
Trong xe...
Tiêu Diễm bị Hoắc Tu và Hoắc Kình áp chế trên ghế, quần áo anh bị lột sạch xé rách rơi vãi trên ghế phụ.
Hai tay bị chiếc thắt lưng trói chặt phía sau.
Mắt, miệng đều bị khăn đen bịt kính không thấy gì, không nhìn thấy không thể phát ra tiếng động.
Hơi thở anh khó khăn mà gấp gáp dữ dội, bản thân anh run rẩy kịch liệt.
Ức...ưmmm...ư
Tiêu Diễm lắc đầu, cả người đầm đìa mồ hôi.
Tiêu Diễm bị Hoắc Kình bóp chặt cổ, khuôn mặt Tiêu Diễm được y cố định trước mắt y, nhìn chân mày anh chau lại vì đau đớn.
Hoắc Kình càng siết chặt cổ anh ngày càng mạnh.
Hoắc Tu phía sau thở ra một hơi nặng nề, ngón tay thon dài trắng nõn của y nắm lấy thắt lưng Tiêu Diễm.
Phía dưới dương vật cậu chôn sâu trong cơ thể anh không ngừng ra vào.
Ặc...khụ...
Tiêu Diễm bị trói gô khó khăn lắc lắc đầu, cơ thể co rúm lại run rẩy kịch liệt.
Ha ha....
Trong không gian chật hẹp, Tiêu Diễm bị ép giữa hai thân hình cao lớn của Hoắc Tu và Hoắc Kình , dưới sự thúc hông đầy tàn bạo của Hoắc Tu, cả cơ thể quỳ rạp của anh không ngừng đung đưa mãnh liệt.
Hoắc Kình không khỏi ngơ ngác mà nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt mình, y tháo lớp vãi bịt miệng anh ra, không kiềm chế được mà điên cuồng chiếm đoạt.
" Ức...ưm ..." Tiêu Diễm co giật đau đớn, anh vùng vẫy quẫy đạp, nhưng bị kiềm hãm một cách bất lực.
Đau quá.... Sắc mặt Tiêu Diễm càng lúc càng tái nhợt, môi cũng dần mất huyết sắc vốn có vì đau đớn từ thân dưới truyền đến đại não.
Khi bị ném vào xe, Tiêu Diễm đã lồm cồm bò dậy muốn mở cửa chạy thoát thì bị Hoắc Kình kéo lại, Tiêu Diễm liền vung nắm đấm vào mặt cậu nhưng Hoắc Kình né được, hai người vây lấy anh, không nói gì mà dùng sức mạnh áp chế.
Xé rách quần áo, mặc anh vùng vẫy mà xỏ xuyên vào trong....
Hoắc Tu ra vào điên cuồng, cậu nhìn tấm lưng run rẩy của anh phía dưới, trong mắt cậu có trách cứ, có giận dữ và có phần nhớ nhung, hai tay y cố định thắt lưng anh, rút dương vật mình ra rồi thúc mạnh vào...
Cảm nhận được sự siết chặt mạnh mẽ, Hoắc Tu không khỏi thở ra một hơi thõa mãn, ánh mắt lạnh lẽo tràn ra ý cười vui vẻ, động tác đưa đẩy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hung tợn không chút lưu tình mà đâm vào rồi rút ra.
Cơ thể rung lắc của Tiêu Diễm đung đưa kịch liệt.
Tiếng nấc nghẹn kẹt trong cuống họng, trong không gian nhỏ bé của khoang xe tràn đầy mùi dâm mỹ tàn nhẫn, không chút thương tình mà động thân.
Y liếc mắt thấy ngón tay Tiêu Diễm vì kích thích mà run rẩy kịch liệt, Hoắc Tu liền mĩm cười cởi trói.
Anh rơi vào lồng ngực to lớn của Hoắc Kình phía dưới.
" A... " Tiêu Diễm đột nhiên cong lưng, bắp đùi anh run rẩy kịch liệt, đầu ngón tay cũng run lẩy bẩy.
Hoắc Tu ngừng lại, nhìn thấy Tiêu Diễm run rẩy dưới thân , y vuốt ve tấm lưng của anh, xúc giác cho thấy anh đang chịu kích thích rất lớn đến thở không được.
Hoắc Kình cho tay vào khoang miệng anh, cậu thọc sâu vào tận cuống họng, lúc này Tiêu Diễm mới nấc lên yếu ớt, anh ngửa cổ nấc lên sau đó như diều đứt dây mà ngã xuống ngực Hoắc Kình thở hổn hển đứt quãng.
Hoắc Tu lại ra vào...từ chậm rãi sang dồn dập giả vào.
Tiêu Diễm nhíu chặt mày, đau đớn hét lên, anh vô lực lắc đầu phản kháng, cánh tay run rẩy mò mẫm ra sau đẩy hông Hoắc Tu, ngón tay bấu trên da thịt y không có sức để siết lấy, chỉ là muốn dùng chút sức lực ngăn lại hành động thô bạo của cậu.
Hoắc Kình hưởng thụ nhìn nét mặt ẩn nhẫn đầy vẻ bối rối của anh.
" Nhìn xem, ông rốt cuộc cũng không chạy thoát khỏi tay chúng tôi..."
" Sao nào?... Haha, nhìn dáng vẻ yếu ớt của ông hiện giờ đi, thật làm cho chúng tôi vui vẻ mà " Vừa nói Hoắc Kình vỗ vỗ vào mặt Tiêu Diễm như muốn cho anh tỉnh táo lại.
Cậu nâng mặt Tiêu Diễm lên, cho chính bản thân nhìn rõ khuôn mặt này.
Khuôn mặt này... Là khuôn mặt khiến hai người mất ngủ suốt mấy năm nay.
Bây giờ có trong tay rồi, đương nhiên là phải hưởng thụ chứ.
Vật đổi sao dời, nhìn xem lúc xưa ông kiêu ngạo bao nhiêu, mạnh mẽ bao nhiêu mà hiện tại lại rên rỉ yếu ớt dưới thân chúng tôi.
Tay anh chống lên đệm tạo khoảng cách với Hoắc Kình, anh nghe từng chữ từng một, chúng đánh thẳng vào mỗi tế bào trên cơ thể anh.
" Ức...ha " Tiêu Diễm há miệng nhưng chỉ phun ra tiếng nấc nhẹ nức nở, cơ thể lên xuống khiến anh không khống chế được mà lắc đầu.
Sau một lần động thân, Hoắc Tu thở dài rút dương vật to lớn của mình ra, Tiêu Diễm thuận thế ngã lên ghế, cả cơ thể anh run rẩy dựa vào thành ghế đớp từng ngụm không khí.
" Không, không....đừng... " Tiêu Diễm cảm nhận được chân bị kéo ngược về trước, hạ thân bị hai bàn tay bắt lấy, lưng anh dựa vào thành ghế run rẩy .
Hạ thân lần nữa bị xỏ xuyên, Tiêu Diễm quờ quạng ngửa cổ thở gấp.
" Aaaaa....ức " sau đó là một trận dồn dập không hồi kết lần nữa bắt đầu.
Hoắc Tu nâng khuôn hàm Tiêu Diễm lên, đặt lên một nụ hôn không chút khe hở.
Tiêu Diễm vùng vẫy kịch liệt, anh thở khó khăn muốn thoát ra nhưng cứ bị bắt lấy và áp chế rồi điên cuồng bị xâm nhập.
Trong xe khắp nơi đều là mùi hoa linh lan tràn lan thơm ngát,bên trong rất đều đặn mà vang lên tiếng va chạm từ cả hai thân thể, tiếng nhớp nháp dính dính xấu hổ vang vọng ở không gian chật hẹp, lâu lâu còn có tiếng thở dốc bị dồn nén của Tiêu Diễm.
Hoắc Kình cũng mạnh mẽ tiến công, đến khi bản thân y bắn ra, cậu mới thỏa mãn mà rút ra.
Nhìn tinh dịch của bản thân đang chảy ra từ cơ thể của Tiêu Diễm, Hoắc Tu và Hoắc Kình phá lên cười vui vẻ.
Tiêu Diễm run rẩy không còn chút sức lực co quắp ngồi đó, anh mệt mỏi thở dốc.
Hoắc Tu và Hoắc Kình sửa soạn lại quần áo chỉnh tề, mặc kệ Tiêu Diễm nằm đó thở yếu ớt.
Hai người mở cửa trở lại ghế lái, chiếc xe lần nữa khởi động chạy một mạch đến trung tâm thành phố....
----
Hoắc Tu mở cửa, Hoắc Kình liền ném Tiêu Diễm lên giường.
Hai người khóa chặt cửa phòng sau đó gấp gáp cởi quần áo.
Đương nhiên một lần là không đủ.
Vừa xoay người đã thấy Tiêu Diễm nhảy ra một góc tường, hạ thân quấn chiếc khăn mỏng, cả cơ thể run rẩy, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn hai người phía trước.
" Xem ra sức khỏe của ông vẫn còn tốt nhỉ?"
Hoắc Tu thấy cảnh này, cậu chống hông nhìn Tiêu Diễm phía xa, bọn họ chậm rãi đi lại gần anh.
Chậm rãi từng bước kéo gần khoảng cách.
" Đừng lại gần đây!" Tiêu Diễm gầm gừ hét lớn, ánh mắt đầy hận ý nhìn hai người như nhìn kẻ thù.
Hoắc Tu liếc mắt, nhìn giữa chân Tiêu Diễm chảy ròng tinh dịch của cả hai, phía dưới thân y lại nhức nhối khó chịu, hơi thở lập tức khô khan, yếu hầu cả hai lên xuống liên tục.
Tiêu Diễm xanh mặt, ánh mắt anh trở nên nóng nảy.
" Bọn mày thả tao đi đi " Tiêu Diễm hạ giọng.
Hoắc Tu và Hoắc Kình đi đến sopha ngồi xuống bắt chéo chân im lặng nhìn Tiêu Diễm.
Hoắc Kình kéo khóe miệng: " Bọn tôi còn định vài ngày nữa sẽ đến Bắc Wilmington bắt ông , không ngờ ông tự vác xác đến đây, hóa ra là trở về để du lịch cùng gia đình bạn gái sao?" càng nói giọng nói của cậu càng âm trầm đáng sợ.
" Hai người xem ra rất thân thiết nhỉ?"
Tiêu Diễm không trả lời, anh nhìn chằm chằm vào hai tên trước mắt.
Xem ra chuyện một năm trước bọn chúng không nhớ gì sao...
" Thì sao?" Tiêu Diễm thấp giọng trả lời.
Hoắc Tu và Hoắc Kình nhướng mày.
Khuôn mặt xinh đẹp nay đã không còn non nớt của những năm về trước , góc cạnh khuôn mặt đã có nét của sự trưởng thành của một người đàn ông rồi, nhìn bọn chúng có một khuôn mặt tựa như thiên thần nhưng mà lại có hành động và suy nghĩ biến thái với chính cha nuôi bọn chúng....
Cho dù có xinh đẹp đấy nhưng hiện tại Tiêu Diễm không muốn thấy nhất lại là cái mặt chết tiệt đó.
" Mỗi người đều có cuộc sống riêng , bọn mày đã đạt được mục đích trả thù rồi, leo lên vị trí cao nhất của hiện tại, bọn mày còn muốn gì nữa?"
" Cuộc sống riêng?"
" Ông nghĩ bọn tôi sẽ buông tha cho ông sao? Tiêu Diễm, ông nghe cho rõ đây,trừ khi chúng tôi chết, tôi cũng sẽ kéo ông theo "
Hoắc Tu âm trầm nói: " Còn với người phụ nữ Linh Tuệ Đan kia, tôi không muốn cô ta chứng kiến cảnh thân mật của chúng ta cho nên tôi cho ông thời gian giải quyết với cô ta ".
" Bọn chó chúng mày điên rồi ".
" Đó là người phụ nữ của tao, chúng mày không được phép đụng chạm vào " Tiêu Diễm hét lớn, anh trợn mắt hung tợn nhìn bọn chúng.
" Ông nghĩ ông còn có thể ở cạnh cô ta sao? Tôi không phân biệt nam với nữ, nếu như cô ta lẩn quẩn trước mắt tôi,tôi không biết tôi sẽ làm gì với cô ta đâu "
" Và cả... "
Vừa dứt lời, cổ của Tiêu Diễm bị nắm lấy, anh bị ghì chặt trên tường.
" Cởi tấm da này ra ".
" Cút!" Tiêu Diễm siết tay, trong mắt kinh sợ.
Cái gì vậy, tốc độ đó sao lại nhanh như vậy?
" Đã vậy... "
Hoắc Kình cười khẽ, cậu ném Tiêu Diễm xuống sàn, Hoắc Tu lập tức chế trụ mà áp Tiêu Diễm xuống đất.
" Đã vậy tôi muốn xem ông cứng đầu đến lúc nào, thời gian chúng ta rất dài, tôi cũng rất thích tính cách cứng rắn của ông đấy, lúc trước nó làm chúng tôi khó chịu, nhưng đến hiện tại,tôi muốn xem sự cố chấp của ông được bao nhiêu ngày "
" Cút ra!!! Lũ chó chết ." Tiêu Diễm hét toáng giơ nắm đấm nhưng bị Hoắc Kình nhẹ nhàng bắt lấy.
Lưng ang tiếp xúc với nền gạch lạnh lẽo, cơn lạnh chạy dọc theo sống lưng đánh thẳng lên đỉnh đầu.
Tiêu Diễm đột nhiên sợ hãi, anh càng ra sức vùng vẫy kịch liệt, tuy nhiên một chọi hai, Tiêu Diễm sau một tiếng hét thê thảm.
Thân thể lại lần nữa bị xâm nhập.
Hoắc Tu nhìn dương vật mình chậm rãi chui vào cơ thể Tiêu Diễm.
Nhìn anh run rẩy mà cậu hưng phấn đến đỉnh điểm.
Sau khi ép vào đến cả gốc lẫn rể, bị siết chặt đến đầu y nổi gân xanh.
Hoắc Tu thở ra một hơi nặng nề đau đớn.
" Mới đây mà khít lại rồi sao? Thả lỏng ra " y vung tay đánh vào mông anh, cảm giác bên trong ôm trọn lấy y làm Hoắc Tu giật giật yết hầu liên tục.
Tiêu Diễm bị Hoắc Kình giữ chặt hai tay, anh cong lưng đau đớn, miệng há to thả dốc kịch liệt, hơi thở nặng nề thở lên mặt Hoắc Kình đang từ trên nhìn xuống anh , thu hết biểu cảm đau đớn của anh vào tầm mắt.
Y vươn tay siết lấy quai hàm Tiêu Diễm, khiến miệng anh đau đớn không khép lại được.
Hoắc Kình lè chiếc lưỡi của mình chậm rãi xâm nhập vào khoang miệng của anh.
Cách xâm nhập này làm môi miệng hai người không một điểm hở, Hoắc Kình nôn nao mà đảo loạn, hấp tấp mà điên loạn mút lấy.
Hoắc Tu sau khi ở một chổ để Tiêu Diễm thích ứng, cậu cũng bắt đầu động thân.
Nhìn dương vật Tiêu Diễm yếu ớt không chút sinh khí, Hoắc Tu liền nắm lấy mà chơi đùa.
Ha...ha...ha...
Tiêu Diễm uốn éo giãy giụa, anh chống tay lên ngực Hoắc Kình, xoay đầu chổ khác để thở dốc.
" Ức... " Tiêu Diễm giật nảy, Hoắc Tu động thân kịch liệt.
Anh khó khăn giãy giụa, lắc lắc đầu điên cuồng.
" Dừn...ức..." Tiêu Diễm thở hồng hộc, ánh mắt căng ra nhìn vẻ mặt đầy xăm soi của Hoắc Kình, đầu anh lại bị giữ lấy, y ấn xuống nụ hôn thô bạo đầy vẻ bực dọc .
" A... " Tiêu Diễm bật người chống tay ngồi dậy, tay vô thức đẩy hạ thân của Hoắc Tu đang đưa đẩy điên cuồng, cơ thể anh co giật mà nắm lấy tay y cố tạo khoảng cách.
Hoắc Tu điên cuồng ra vào, y đỉnh vào một chổ khiến Tiêu Diễm co giật dữ dội dưới thân, nhìn anh vùng vẫy, Cậu xốc hông một phát, nắm lấy hông anh kéo sát lại, lần nữa động thân điên cuồng.
Khoái cảm ập đến như sống vỗ vào bờ dưới cơn bão thịnh nộ, từng cơn co bóp làm Hoắc Tu sảng khoái rên rỉ thành tiếng, hông y cứ nhấp liên tục dưới khoái cảm do Tiêu Diễm mang lại.
Thật thích...
Nhìn xuống người mình đang xỏ xuyên là Tiêu Diễm, khóe miệng y không nhịn nổi mà kéo lên góc cười ôn nhu hiếm có, đẩy Hoắc Kình đang độc chiếm khoang miệng Tiêu Diễm, cơ thể to lớn của cậu phủ xuống ôm siết anh dưới thân, cậu hôn xuống nụ hôn ôn nhu mà Hoắc Tu không hề phát giác, sau đó siết cơ thể anh trong khoang ngực, tham hít mùi hương nhè nhẹ hoa linh lan vờn ngay đầu mũi, những cú dập bỗng dưng điên cuồng và thô bạo.
Dập điên cuồng, thắt lưng cậu chuyển động liên tục thúc sâu vào bên trong, rất lâu và rất lâu.
Tiêu Diễm bị ôm siết không cử động được, anh nhắm nghiền mắt mà rên rỉ vì bị thúc liên hồi.
" Dừng, dừng lại, buôn...A.." Tiêu Diễm lắc đầu mặt bị khoang ngực to lớn bao phủ.
Tiếng rên đứt quảng của anh vang lên khiến Hoắc Kình bên cạnh nuốt khan, cậu không khống chế được mà đưa tay sờ soạng tóc của anh.
Dập vào rất lâu... Đến khi Tiêu Diễm nấc nghẹn Hoắc Tu mới dừng lại.
Ức.... Tiêu Diễm dưới thân co quắp run bần bật , Hoắc Tu thở hồng hộc cảm nhận được bên dưới bị siết chặt đến nóng nảy, đỉnh thêm vài phát cậu liền rút ra.
Ha...ha...
Tiêu Diễm run rẩy giật nảy dưới đất, cả cơ thể thon dài anh co lại, đến ngón chân cũng quắp vào nhau.
Tiêu Diễm mờ mịt chớp mắt, cảm thấy thân dưới đau rát, anh sợ hãi bò dậy thì bị Hoắc Kình ấn lại xuống đất, cậu gác hai chân anh lên vai, xâm nhập một cách chặt chẽ không một khe hở.
Hức....anh ngửa cổ, khó khăn mà nâng đầu lên, vì quá kích thích nước vãi của anh chảy dọc theo khóe miệng, ánh mắt gần như tan rã, hơi thở anh run rẩy mà đứt quãng, hai tay vô lực mà nắm lên hai tay chống hai bên của Hoắc Kình, run rẩy đập đập.
" Quá..quá...ức " Tiêu Diễm nói không thành tiếng, sau cú nhấp khởi động của Hoắc Kình, Tiêu Diễm mới thở hắc ra một hơi.
Và sau đó là một cơn sóng khác ập đến....
Anh quỳ rạp dưới đất, hai tay run rẩy đỡ lấy thân trên của mình.
" A " Tiêu Diễm mím môi, anh lắc đầu, lưng bất giác cong lên.
Hoắc Tu ngồi ghế không xa nhìn chằm chằm hai người họ, Hoắc Kình dĩ nhiên đang nắm lấy thắt lưng muốn trốn của Tiêu Diễm,hông cậu đỉnh liên tục khiến Tiêu Diễm rên lên thành tiếng.
Vì trốn những cú húc đầy thô bạo, Tiêu Diễm mệt mỏi bò về phía trước, Hoắc Kình cũng nhích theo.
Anh bò thế nào, lại vô thức bò về hướng Hoắc Tu đang bắt chéo chân ngồi không xa.
Tiêu Diễm không ý thức được, anh chỉ biết kéo xa khoảng cách nhưng khi trong tầm mắt xuất hiện đôi chân, Tiêu Diễm ngẩng mạnh đầu thì thấy Hoắc Tu triểm chệ ngồi đó.
Hoắc Kình cũng cười thành tiếng.
Cậu nắm tóc Tiêu Diễm kéo ngược ra sau, phần hông húc mạnh khiến Tiêu Diễm mất cân bằng ngã vào giữa hai chân Hoắc Tu.
Tiêu Diễm nhìn dương vật ngẩng cao đầu của Hoắc Tu, Tiêu Diễm liền bật ra muốn tránh.
" Ông trốn sao?" Hoắc Tu nắm lấy tóc anh kéo đến giữa chân mình.
Môi Tiêu Diễm chạm vào dương vật, anh muốn bật người tránh ra lại bị Hoắc Kình phía sau đỉnh cho run rẩy.
" Cút...cút ra đi " Đầu bị nhấn vào nơi đó, Hoắc Tu còn dùng nó vỗ vỗ lên mặt anh sau đó cậu ta tự mình động tay.
Một tay giữ đầu Tiêu Diễm cố định, một tay nắm lấy dương vật của mình lên xuống, lâu lâu dùng nó vỗ lên mặt của anh , chất dịch rỉ ra từ đầu khấc dính lên mặt.
A.... Tiêu Diễm ngửa cổ, thắt lưng run rẩy lợi hại, hai tay chống xuống đất, hai chân quỳ rạp của anh run rẩy .
Dịch đặc quánh chảy dài từ hạ thân xuống đất tạo thành một vũng dính nháp nhỏ.
Tuy nhiên Hoắc Kình vẫn không mỏi mệt mà ra vào không chút nghỉ ngơi.
Tiêu Diễm nhắm mắt, anh nhục nhã mà cắn chặt môi đến chảy máu.
Ức....
Trận nước rút của Hoắc Kình rất lâu sau đó mới ập đến, cả cơ thể to lớn cậu ập xuống áp anh cứng ngắc trên đất, cố định anh lại rồi dập vào mạnh mẽ.
Tiêu Diễm ức lên vài tiếng, lưng anh không chịu được mà run kịch liệt nặng nề ngã sang một bên, ấy vậy mà cơn rút của Hoắc Kình vẫn chưa kết thúc, anh hét thê thảm, ngửa cổ ra sau ức lên liên hồi.
Thế là sau đó, anh co quắp nằm trên đất, mặt anh dính đầy tinh dịch của Hoắc Tu, Hoắc Kình bên dưới tinh dịch nóng bỏng của y vẫn còn đang bắn vào trong.
Tiêu Diễm rã rời, cả cơ thể ướt đẫm mồ hôi.
Không... Không thể nữa.
Nhìn thấy Hoắc Tu đứng dậy đi đến gần mình, Tiêu Diễm giật giật khóe môi, anh không còn sức để phản kháng.
Anh yếu ớt lắc đầu, nhưng Hoắc Tu đã bế xốc anh lên đặt lên bàn.
Cậu dang rộng hai chân anh ra, nhìn nơi đó mắt thường có thể thấy đang chậm rãi khép lại, tinh dịch đang chậm rãi chảy ra nhiễu lên bàn rơi xuống đất.
" Không...không "
Tiêu Diễm mệt mỏi nói.
" Ông không thể nhưng tôi có thể làm ông đến sáng hôm sau đấy " Hoắc Tu vỗ vỗ mặt anh, trong mắt chứa đầy oán trách cùng phẫn nộ chất chứa, cậu trực tiếp động thân, nhanh nhẹn thúc vào.
" A " Tiêu Diễm đau đớn kêu lên, sau đó... Lại là một cuộc hoan ái không từ bi tiếp tục xảy ra...
Tiêu Diễm bị hai người giày vò đến sáng hôm sau, cơ thể anh loang lổ dấu vết bị gặm nhấm, đau đớn từ hạ thân truyền đến.
Cơ thể anh rung lắc liên hồi vì những cú thúc không nương tình, Tiêu Diễm gần như tan rã, đầu anh rơi xuống mép giường,cổ ngửa ra sau,đôi mắt vô hồn nhìn cửa sổ rộng lớn bên ngoài từ lúc còn sáng, chuyển tối... Hiện tại đã sáng rồi sao...
Tiêu Diễm rên yếu ớt.
Anh bị thúc đến đầu ngửa ra sau.
Bụng anh đau đớn, Tiêu Diễm vô thức sờ lấy bụng mình.
Hoắc Kình đang dập mạnh bạo vào trong, Hoắc Tu thì đang ngậm lấy ngực anh đùa giỡn, bất ngờ...
Tiêu Diễm ho sặc sụa.
Máu bắn lên bụng anh,rất nhiều máu, Tiêu Diễm vẫn còn ho, máu từ khóe miệng anh ọc ra chảy lên ga giường trắng tinh.
Hoắc Tu và Hoắc Kình đang hưng phấn bỗng dưng kinh hãi, hai người ngồi dậy xốc Tiêu Diễm lên.
" Tiêu Diễm?! Tiêu Diễm? " họ lo lắng vỗ vỗ mạt anh.
Tiêu Diễm ho sặc sụa,máu vẫn chảy không ngừng.
" Bác sĩ!!! Đưa bác sĩ đến đây!!!" Hoắc Tu hét lớn, bọn họ gấp gáp mà ôm lấy anh, nhìn mặt anh trắng bệch liên tục ho ra máu.
Đột nhiên Hoắc Tu và Hoắc Kình sợ hãi.
Dương vật đang ngóc đầu bỗng xìu xuống, hoảng loạn lau vết máu cho anh.
Sau khi ho liên tục, Tiêu Diễm liền hức lên rồi ngất đi.
" BA ƠI!!! " Hoắc Tu và Hoắc Kình kinh hãi, bọn họ ôm lấy anh xông ra chạy đi tìm bác sĩ.
Cả hai mất khống chế hô hoán trong biệt phủ, họ chạy xuống tầng trong tình trạng lỏa lồ, chỉ có trên người Tiêu Diễm phủ chiếc chăn dính máu đang bất động trong tay Hoắc Kình.
Bác sĩ rất nhanh xuất hiện.
Hoắc Tu và Hoắc Kình gấp gáp đi qua đi lại bên giường.
Nhìn anh truyền nước và được sơ cứu khắp cơ thể.
Đến khi thấy ông bác sĩ chuẩn bị lấy chăn che chắn hạ thân Tiêu Diễm.
" Được rồi, chổ này để tôi làm ".
" Hai thiếu gia, cơ thể vị tiên sinh này đã đến cực hạn rồi, có lẽ... " nói đến đây ông ta đẩy gọng kính.
" Phần dưới tổn thương rất nặng, mất rất nhiều thời gian để hồi phục, có thể cậu ấy sẽ bị ảnh hưởng về tâm lý vì làm tình quá nhiều, thời gian sắp tới, ít nhất là một tháng không được quan hệ ".
Nhìn Tiêu Diễm miên man trên giường, Hoắc Tu và Hoắc Kình phất tay bảo ông ta ra ngoài.
Hai người ngồi xuống,nhẹ nhàng lấy chăn ra.
Hoắc Tu chậm rãi tách chân Tiêu Diễm.
Có lẽ vì đau mà anh nhíu mày, miệng bất giác rên rỉ.
Hoắc Tu nín thở làm chậm rãi.
Vừa nhìn thấy.
Hai người sa sầm mặt nhìn nhau.
Hai người loay hoay dịu dàng giúp anh thoa thuốc, sợ Tiêu Diễm bị đau rồi giật mình, bọn họ vừa nhẹ nhàng thoa vừa thổi.
Sau khi thoa xong.
Cả hai kéo ghế đến ngồi thẩn thờ nhìn khuôn mặt của anh.
Bọn họ mím môi ngồi đó rất lâu, chỉ là ngồi đấy, ngây ngốc nhìn anh thật sâu, mỗi khi Tiêu Diễm đau đớn giật mình, bọn họ cũng lo lắng đến khi anh lại chìm vào giấc ngủ.
Trải qua rất lâu,ngồi đến khi mặt trời sập tối bọn họ mới đứng dậy đi làm việc.
Thật sự hiện tại có rất nhiều việc cần họ xử lý.
Cánh cửa đóng lại.
Tiêu Diễm vẫn nằm đó rơi vào miên man.
Anh ngủ rất lâu, sau ba ngày rốt cuộc anh cũng tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy hai thân ảnh xa xa đang ngồi trên ghế nghiêm túc làm việc.
Tiêu Diễm lăng lệ nhìn xong lại nhắm mắt.
" Ông dậy rồi đó sao? "
Hoắc Tu quay sang nhìn Tiêu Diễm.
Tiêu Diễm lười trả lời, anh nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp .
Một loạt tiếng động, Hoắc Tu và Hoắc Kình đã đến trước giường, cậu nhìn xuống anh đã lật người sang bên kia.
Hoắc Tu đi lấy nước, chậm rãi ngồi xuống xoa xoa tóc anh.
" Uống chút nước đi ".
" Tao không khát " Tiêu Diễm hít vào một hơi, hạ thân đau nhức khiến anh rùng mình.
Lại như vậy rồi...
Hoắc Tu mĩm cười, cậu uống hết cốc nước sau đó xoay đầu anh qua cưỡng ép hôn xuống.
Tiêu Diễm lạnh lùng nhìn cậu.
Bốn mặt nhìn nhau.
Nhìn vào mắt anh, Hoắc Tu không thấy một chút nào tình cảm của ngày xưa.
Khi đẩy hết nước vào miệng anh, Tiêu Diễm đẩy y ra, ghét bỏ lau miệng.
Hoắc Tu không để ý, cậu vẫn ngồi đó mà xoa mái tóc dài của anh.
" Biến đi " Tiêu Diễm hất tay y ra.
Hoắc Kình đẩy cửa bước vào, trên tay cầm bát cháo nóng hôi hổi tiến đến.
" Dậy ăn một chút đi ".
" Cút " Tiêu Diễm nhả chữ ra khỏi miệng liền chùm chăn kín đầu tỏ ý từ chối nói chuyện.
" Ông đây là đang chống đối ư?"
" Bọn mày có giỏi thì chơi tao đến chết đi, hà cớ gì phải cứu sống rồi tỏ vẻ quan tâm thế? Mạng tao quan trọng thế à?"
Tiêu Diễm cười khẩy: " Xem ra bọn mày hành hạ chưa đủ nên chưa muốn tao chết đúng không? Ha, mạng của tao đối với bọn mày quan trọng đến thế nhưng với tao chết là hết thôi, cho nên đừng để tao có cơ hội giết đi " Chổ chứa tinh dịch " của bọn mày, Cút!"
Hoắc Tu và Hoắc Kình dần sắc mặt dần nên tối sầm.
" Ông không nghĩ nếu ông chết, Linh Tuệ Đan, Sát Phách, cùng anh em của ông sẽ bồi táng theo ông sao?"
Tiêu Diễm hừ lạnh: " Điều tao làm trước giờ chưa từng hối hận, chỉ có khi gặp bọn mày, nuôi dưỡng bọn mày, tao tưởng bản thân đã làm một việc tốt còn tưởng tượng ra viễn cảnh lúc về già hưởng thụ cuộc sống... Ai đâu ngờ rằng là họa không phải phúc ".
Tiêu Diễm không đợi bọn chúng nói , anh liền bảo: " Giết đi, giết chết hết cũng ổn, kiếp này gặp bọn mày là xúi quẩy đời tao, nếu tao chết đi cũng được, dưới âm trì hội ngộ cùng anh em, ở đâu cũng được, miễn rằng không hít thở cùng bầu không khí với chúng mày tao đã quỳ lạy trời đất rồi "
" Tiêu Diễm! "
" Thế nào? Không phải đúng ý bọn mày rồi sao? Tức làm cái chó gì? Con mẹ chúng mày, làm người thật sự đáng tiếc, bọn mày nên làm thú bốn chân mới hợp lý "
" Câm miệng lại " Hoắc Tu hung hăng bóp cổ anh.
Tiêu Diễm bị nghẹn nhưng anh vẫn trừng mắt nói: " Bọn mày là thú bốn chân, tụi chó chết, biến thái bẩn thỉu như thằng cha bọn mày, bóp chết tao đi,không chết làm súc vật đ*o được đầu thai !".
" Con mẹ nó!" Hoắc Tu bị kích thích mà nổi máu điên.
Khi thấy Tiêu Diễm sắc mặt trắng bệch cậu vẫn không đành lòng mà buông tay.
Nhìn cổ Tiêu Diễm hằng lên mười ngón tay dữ tợn.
Vết thương trên người ông ta hồi phục rất chậm.
Nếu Hoắc Tu và Hoắc Kình không nhớ lầm, cơ thể Tiêu Diễm rất đặc biệt, vết tích sau một đêm sẽ lặn mất tăm mà hiện tại, vết bầm tím khắp người vẫn còn nguyên, tốc độ hồi phục quá chậm.
" Sao cơ thể ông hồi phục chậm như thế?" nhìn cổ Tiêu Diễm chuyển bầm trong tích tắc, Hoắc Kình nghi ngờ hỏi.
Tiêu Diễm ho khù khụ, đụng đến hạ thân anh liền yếu ớt hẳn, hừ lạnh: " Đi mà hỏi thằng cha bọn mày, lũ chó, cút đi " Tiêu Diễm vẫn không chịu nói lời dễ nghe.
Anh lần nữa vung chăn kính đầu.
" Lũ chó "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro