Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 Hồi ức đau thương 1.

Bỗng nhiên Tiểu Niệm lại đẩy Minh Triết ra khỏi vòng tay mình, ở trong đầu hình như đang suy nghĩ một điều gì đó, ít ra cậu cũng phải làm một điều gì đó cho Minh Triết.

"Minh Triết, em bỗng nhiên nhớ ra mình vẫn còn một chút việc chưa làm, anh về nhà trước đi em đi làm xong thì về ngay."

Tiểu Niệm vẫy tay chào Minh Triết một cách vội vã rồi chạy mất luôn, cậu còn chưa có cơ hội chào lại Tiểu Niệm nữa thì cậu đã mất tăm rồi.

"Chạy đi đâu mà nhanh vậy?"

Minh Triết vẫn còn ngồi đó đơ ra nhìn, cho đến khi cái dáng nhỏ kia chạy khuất cậu mới quay trở về nhà.

Tiểu Niệm đang đi thì bỗng nhiên dừng lại một chút, cậu mang điện thoại của mình ra rồi gọi cho một người, chính là thầy hiệu trưởng người vừa gọi cho Minh Triết lúc nãy. Tiểu Niệm chờ chuông đổ rất lâu, rồi cuối cùng người đó cũng bắt máy rồi..

"Alo, chào thầy em là Tiểu Niệm đây.''

"Có chuyện gì thế em?"

"Thầy có ở trong phòng không ạ? Em có chuyện muốn gặp thầy."

"Em lên đi thầy đang ở trong phòng hiệu trưởng đây."

"Dạ..."

Tiểu Niệm tắt máy điện thoại rồi vội vàng chạy lên phòng hiệu trưởng, bởi vì từ lúc đầu cậu đã ở trong công viên của trường học rồi. Phòng hiệu trưởng nằm ở lầu hai của trường học, Tiểu Niệm đi từng bước lên dãy cầu thang dài kia rồi cuối cùng cũng đến nơi. Bây giờ cậu đã đứng ngay ở trước cửa phòng rồi, Tiểu Niệm hít một hơi thật sâu để chuẩn bị cho quyết định của mình rồi mới gõ cửa.

Cốc.. Cốc... Cốc...

Thầy đúng là vẫn đang ở trong, nên liền phát ra tiếng gọi Tiểu Niệm vào nói chuyện.

"Vào đi.''

Nghe được giọng thầy cho phép, Tiểu Niệm liền mở cửa bước vào trong phòng. Thầy ấy vẫn đang ngồi trên cái bàn làm việc của mình, ở trên đó có một chiếc bảng để hai từ 'hiệu trưởng'. Ông ấy là một người đàn ông tuổi ngoài sáu mươi, gương mặt đã có vài nét nhăn tóc cũng lấm tấm những sợi bạc. Khi vừa nhìn thấy Tiểu Niệm, ông liền mỉm cười nhẹ nhàng từ tốn mà nói chuyện.

"Tiểu Niệm, em đến rồi à? Em ngồi đi. "

"Dạ..."

Tiểu Niệm kéo cái ghế ở trước mặt thầy hiệu trưởng rồi ngồi đối diện với ông.

"Sao thế? Em tìm thầy có việc gì không?"

"Em đến đây có một chuyện muốn nhờ thầy ạ."

Nhìn vẻ mặt Tiểu Niệm có vẻ căng thẳng, ngay cả hơi thở cũng chẳng điều luôn rồi.

"Chuyện gì? Em cứ nói đi thì thầy mới giúp em được."

"Là chuyện đi du học của Minh Triết ạ."

Thầy hiệu trưởng nghe Tiểu Niệm nhắc về vấn đề này thì có hơi khó hiểu, việc đi du học đâu phải do ông quyết định mà Tiểu Niệm lại đến tìm ông. Cho dù Tiểu Niệm có nói gì thì đó cũng đã là quyết định của cấp trên rồi, ông hiểu rõ cả hai người đều  là bạn thân của nhau từ lúc còn nhỏ. Chắc là không nở nhìn Minh Triết buồn, nên mới muốn tìm thầy thương lượng đây.

"Chuyện này thầy không quyết định được đâu. Đó là quyết định của cấp trên rồi... Thầy cũng thấy rất tiếc cho Minh Triết."

"Không phải chuyện này ạ?"

Tiểu Niệm đưa tay vào túi quần của mình lấy ra một cái thẻ ngân hàng, rồi để nó lên bàn ở trước mặt của thầy hiệu trưởng. Ông đang vô cùng khó hiểu, không biết cậu định làm gì, Tiểu Niệm liền đẩy cái thẻ đó được đẩy trước mặt của thầy.

"Đây tất cả số tiền mà ba mẹ em để lại, dù sao em cũng không dùng tới. Thầy có thể lấy số tiền này làm học bổng, tài trợ cho anh ấy sang bên Anh du học không ạ?"

"HẢ?"

Thầy hiệu trưởng nghe câu nói của Tiểu Niệm mà bị đơ trong mấy giây, rồi cứ như vậy mà nhìn cậu với đôi mắt thán phục. Trong suốt cuộc đời dạy học của thầy ông ấy đã gặp rất nhiều người tốt. Nhưng mà Tiểu Niệm chính là người đầu tiên mà ông ấy phải bái phục, vì lòng tốt và sự lương thiện kia. Sẵn sàng đánh đổi chỉ để hi sinh cho một người, thì có mấy ai trên thế gian này làm được như thế.

"Em chắc chứ?"

Thầy lại gặng hỏi thêm một lần nữa với Tiểu Niệm, hi vọng cậu sẽ suy nghĩ lại cho quyết định của mình giây phút này là đúng hay sai. Tiểu Niệm chỉ mỉm cười rồi đáp trả thầy, cậu thu tay mình về nhưng tấm thẻ đó vẫn còn nằm ở vị trí củ, thì đã đủ thấy quyết định đó Tiểu Niệm đã chắc chắn rồi.

"Em chắc chắn ạ... Em biết Minh Triết rất thích ngôi trường đó, nên từ nhỏ đến lớn cậu ấy đã phải cố gắng rất nhiều. Bây giờ cơ hội ấy lại phải nhường cho người khác, chắc cậu ấy sẽ buồn sẽ thất vọng lắm. Em muốn làm một gì đó cho cậu ấy thôi.."

Thầy hiệu trưởng thì làm sao hiểu được thứ tình cảm xâu xa ở trong trái tim của họ, ông chỉ biết họ là thanh mai trúc mã của nhau thôi. Nhưng mà người bạn này, thật sự đáng cho người còn lại phải mang một cái nợ lớn cả đời rồi.

"Được, thầy đồng ý giúp em."

Ông nhìn thấy tấm lòng chân thành của Tiểu Niệm, nên liền đồng ý giúp dù sao thì cũng đâu phải chuyện gì to tát lắm đâu.

"Nhưng mà Tiểu Niệm này, thầy muốn nhắc nhở em một đều. Nuôi một người ăn học không phải là chuyện đơn giản, nếu như Minh Triết đi du học thì phải tận năm năm, với lại học phí ở bên đó mỗi năm điều rất cao. Một mình em thì làm sao mà lo nổi."

Thật sự những chuyện này Tiểu Niệm đã suy nghĩ kĩ mới quyết định đến đây, số tiền của cậu cũng chỉ đủ để cho Minh Triết nhập học. Nhưng mà chuyện đó cũng chẳng lo gì nhiều, cậu chỉ cần làm hai ba việc cùng một tháng thì cũng chắc sẽ đủ tiền chi trả thôi. Với lại từ nhỏ đến lớn Tiểu Niệm chịu cực cũng quen rồi, chả quan trọng những chuyện đó đâu.

"Thầy yên tâm ạ... Em sẽ tìm việc làm thêm, nếu không được em sẽ làm hai ba công việc, chắc chắn sẽ đủ tiền để chi trả mà thầy giúp em nha."

Thầy hiệu trưởng nhìn thấy sự cương quyết ấy, cũng phải đành bó tay với Tiểu Niệm. Tự nhiên ông lại mỉm cười, ở trong lòng ước gì người trước mặt là con của mình thì hay quá.

"Được rồi, thầy đồng ý... Thầy cũng

chịu thua với em rồi đó."

Tiểu Niệm nghe thầy đồng ý mới có thể nở một nụ cười nhẹ nhàng, vì giờ đã yên tâm phần nào. Nhưng mà vẫn còn một chuyện mà Tiểu Niệm chưa nói với thầy, lại là cái việc quan trọng nhất nữa.

"Thầy ơi, em vẫn còn một chuyện muốn nhờ thầy. Thầy có thể nào nói với Minh Triết là tiền này do thầy tài trợ không? Cậu ấy sẽ không nhận nếu nói đây là tiền của em... Còn tiền học phí mỗi năm em sẽ chuyển vào thẻ này, thầy chuyển cho bạn ấy giúp em nha thầy?"

Thiệt là hết nói nổi với cái con người này, sao lại có thể cao thượng đến vậy. Hi vọng tương lai Tiểu Niệm sẽ được hạnh phúc đáp trả lại, cho những thứ cậu đã lẳng lặng hi sinh kia.

"Được rồi, một lát nữa thầy sẽ cho em ấy... Em cứ yên tâm đi.''

"Dạ em cảm ơn thầy nhiều lắm... Vậy em về trước ạ."

"Ừm.."

Thầy hiệu trưởng gật đầu Tiểu Niệm mới đứng dậy, rồi nghiêng mình cúi người gần chín mươi độ để cảm ơn thầy và chào tạm biệt.

Giây phút Tiểu Niệm rời khỏi, thầy hiệu trưởng vẫn im lặng nhìn cái tấm thẻ kia rồi lắc đầu thương cho Tiểu Niệm. Ông cũng có con cũng nuôi con mà, chuyện đi học bình thường cũng nhiều khó khăn lắm rồi thì nói gì đến chuyện đi du học kia. Kể từ đây người con trai đó phải cực khổ trăm bề rồi, mới có thể khiến cho người kia yên tâm mà thực hiện ước mơ của mình.

Tiểu Niệm vừa mới về đến nhà, đã nhìn thấy một tin nhắn ở trong điện thoại của mình, là do Minh Triết gửi.

'' Tiểu Niệm, em có nhà không? Anh có một chuyện vui muốn nói với em."

Nhìn thấy tin nhắn của Minh Triết thì Tiểu Niệm đã đoán ra được, điều mà cậu muốn nói là gì rồi. Thầy hiệu trưởng đúng là nhanh thật, Tiểu Niệm vừa mới về đến nhà thì ông ấy đã gọi xong rồi. Tiểu Niệm cứ giả vờ như không biết chuyện gì, rồi liền gửi lại một tin nhắn cho Minh Triết.

'' Chuyện gì vui vậy? Em đang ở nhà đây''

Vừa nhận được tin nhắn đáp trả của Tiểu Niệm thì Minh Triết liền ngay lập tức chạy sang nhà cậu. Vì vốn dĩ trước nay nhà hai người sát vách mà, nên chạy qua nhanh lắm.

Minh Triết chẳng cần gõ cửa thế là cứ xong vào trong phòng khách, liền nhìn thấy Tiểu Niệm đang ngồi ở trên ghế sô fa. Minh Triết liền chạy đến ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Niệm rồi nắm lấy tay cậu. Cái đều vui nhất trong cuộc đời mình, Minh Triết cũng chỉ muốn nói cho Tiểu Niệm nghe trước mà thô, nên cậu mới gấp gáp chạy sang như vậy.

"Tiểu Niệm, em biết không? Anh đã được đi du học rồi... Thầy hiệu trưởng nói sẽ tài trợ cho anh để anh vào trường đó học."

"Thật không?"

Nhìn gương mặt hạnh phúc của Minh Triết, khi bản thân mình đã thực hiện được ước mơ thì rất rất hạnh phúc. Tiểu Niệm bây giờ cảm thấy những đều cậu làm đã không uổng phí rồi.

"Chúc mừng anh nha."

Nhưng bỗng nhiên nụ cười của Minh Triết tắt đi khi nhìn vào gương mặt của Tiểu Niệm. Họ vừa chính thức quen nhau chỉ mới có một ngày mà cậu đã phải đi du học rồi. Thật lòng không nở để Tiểu Niệm một mình ở đây chút nào hết.

"Nhưng mà anh đi rồi còn em thì sao? Hay là anh không đi nữa ở lại với em nha."

Tiểu Niệm xoa đầu Minh Triết một cái, cậu lại mỉm cười nhìn Minh Triết với đầy sự dịu dàng và thiết tha. Tất cả mọi cực khổ ở tương lai, Tiểu Niệm còn chịu được thì nói gì chỉ là việc yêu xa.

"Khờ quá... Anh cứ đi đi."

Mối quan hệ của hai người họ đâu phải chỉ một ngày hai ngày mà nói hết được, huống chi cũng chỉ là năm năm thôi mà. Nửa đời sau họ vẫn còn có nhau thôi, còn ước mơ của Minh Triết bây giờ mới là quan trọng nhất. Với lại Tiểu Niệm đã sắp xếp hết cả rồi, bây giờ cậu càng không thể khiến mình trở thành lí do khiến Minh Triết từ bỏ được.

"Nhưng mà phải đi năm năm luôn đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro