Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 Cuộc gặp gỡ định mệnh.

Trên đoạn đường quốc lộ dài tấp nập những chiếc xe đang chạy, có rất nhiều những phương tiện giao thông đang di chuyển, rồi người người vội vàng sang lối. Khi ánh đèn giao thông trên con đường nhỏ dành cho người đi bộ, đang chuyển từ xanh thành đỏ, tất cả mọi người đều đã đi sang được đường bên kia.

Nhưng mà không hiểu sao có một người con trai, mặt vẫn cúi đầu nhìn xuống đất rồi thản nhiên bước đi. Giống như một người bị tước mất đi linh hồn.

Khi người con trai ấy ngước mặt lên nhìn bầu trời, những người khác có lẽ còn chưa kịp nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ấy thì mưa đã rơi rồi. Bởi vì có hai giọt nước mắt vừa lăn dài trên má thì mưa cũng rơi xuống, có phải chăng nó cũng hiểu được sự chua xót trong trái tim cậu lúc này. Tình yêu của cậu đã cho một người không hề xứng đáng, một kẻ lừa dối, người đó còn mang tình yêu của cậu cho một người con gái khác.

Mưa đang rơi xuống rất nhiều, mọi người lại nhanh chân chạy đi tìm chỗ trú mưa, hình như người đó vẫn còn đứng yên trong cơn mưa. Tất cả mọi người ai cũng đang chỉ trỏ về chỗ cậu, mặc dù mưa đang rơi nhưng cũng không thể át đi những câu nói đó bên tai.

" Cậu đó bị làm sao vậy? "

" Có chuyện gì sao phải dầm mưa như vậy? "

" Cậu này bị điên rồi hay sao ý? "

Đúng rồi... cậu ấy điên rồi. Điên vì tình yêu cậu dành cho ai là thật lòng, nhưng mà tất cả chỉ nhận về đau khổ và mất mát. Người con trai cậu dành cả thanh xuân để yêu ấy, một khoảng thời gian hơn năm năm chứ đâu ít ỏi gì. Mà trả lại cho cái kết quả cho sự cố gắng ấy chính là hai từ kết thúc.

Trái tim cậu để ở bên trong mà đâu phải ở bên ngoài mà tùy họ phán xét như thế. Nó cũng đau đến nhỏ máu họ có nhìn thấy không?... Nhưng nếu họ có nhìn thấy thì cũng không ai có đủ khả năng để chữa lành vết thương đó cả.

Trên con đường ấy có một chiếc Bugatti đang chạy ở trên đường, chủ nhân của nó đang bận rộn nói chuyện với thư kí của mình qua tai nghe bluetooth. Mưa đang hạn chế tầm nhìn của cậu, nên cậu không dám chạy nhanh vẫn chạy ở tốc độ cho phép.

"Hàn tổng, ngài đến nơi chưa ạ? Tất cả cổ đông đều đã đến hết rồi."

Hàn Thiên Phong con trai cả tập đoàn Hàn thị, bây giờ đang giữ chức vụ cao nhất của tập đoàn. Một con trai với nhan sắc và tài năng ngang nhau, cậu chính là ngôi sao sáng nhất trên dãy ngân hà kia. Thiên Phong vẫn còn hai người em trai, một người tên Hàn Thiên Khải là viện trưởng của một bệnh viện đứng đầu nước, người còn lại là Hàn Thiên Vũ vận động viên karate đạt giải vô địch cúp thế giới.

Chắc là đọc đến đây mọi người cũng đang khó hiểu, tại sao ba anh em lại không phải làm cùng một nghề. Thật ra hai người còn lại đều là con nuôi, nên họ không muốn xen vào những công việc của tập đoàn mà giao luôn cho Thiên Phong, nhưng hai người họ mới là anh em ruột thật sự. Bố của ba người họ là Hàn Thiên Bảo, chủ tịch tập đoàn Hàn thị, tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới, còn là nơi mang một nửa thế lực của thế giới ngầm. Còn mẹ của họ đã mất do bệnh nặng, ông ấy rất thương vợ, nên đã quyết định gà trống nuôi con hơn nửa cuộc đời mình rồi.

Thiên Phong liếc nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình, còn gần mười phút là chín giờ rồi mà mưa lại nhiều quá. Thật sự rất khó khăn để đến đó đúng giờ, cậu đành phải nhấn ga chạy nhanh hơn một chút hi vọng sẽ đến kịp.

Xe vẫn còn đang lướt chạy rất nhanh qua từng ngôi nhà, đến giữa đoạn đường ngã ba, không biết ở đâu lại xuất hiện một người đứng ở giữa đường, trong khi rõ ràng đèn giao thông vẫn còn hiện màu xanh cậu mới chạy tiếp. Thiên Phong quá hốt hoảng vội vàng đạp thắng, một tiếng két vang lên khi bánh xe ma sát với mặt đường.

Kéttttttt......

"Chết rồi..."

Thiên Phong nhìn qua khung cửa kính trước của xe nhưng chẳng nhìn thấy ai, lúc cậu thắng xe lại cô thư ký mới nghe được âm thanh lạ, rồi lo lắng mà lên tiếng hỏi.

"Chuyện gì vậy Hàn tổng?"

"Không có chuyện gì đâu."

Thiên Phong không nói gì nữa, liền đưa tay mình lên tai tắt đi cuộc gọi của mình và cô thư ký. Cậu quay người ra phía sau ghế lấy cái ô rồi bung nó ra, lúc bấy giờ cậu mới bước xuống xe.

Trời mưa nên rất tối, nhưng có đèn xe nên cậu liền nhìn thấy một người con trai đang ngồi ở dưới đầu ô tô của mình. Hai tay cứ ôm lấy đầu mình, giống như là đang sợ hãi chuyện gì đó.

Thiên Phong nhìn thấy hành động đó, cậu cứ nghĩ rằng người đó chắc đang hoảng sợ vì mình vừa mới sắp bị tông xe. Cậu liền ngồi xuống kế bên cạnh rồi nghiêng một nửa dù của mình qua che người đó. Dù Thiên Phong biết trong việc tai nạn này mình không sai, nhưng cũng đâu thể bỏ mặt người ta được.

"Này, cậu có sao không?"

Thiên Phong đã lên tiếng hỏi thăm trước, nhưng cậu vẫn không trả lời và vẫn cúi gầm mặt xuống. Ở bên tai Thiên Phong lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm khác ngoài tiếng mưa rơi, đó chính là tiếng khóc. Cậu lúc này mới đưa tay kéo hai cái tay của cậu con trai đang ôm lấy đầu kia xuống. Trời ơi, nước mưa đang rơi rất nhiều cùng với nước mắt, nhưng chẳng làm hoen đi gương mặt xinh đẹp đến mĩ miều ấy.

Một đôi mắt đen hoáy cùng với hàng lông mi dày và dài, khiến cho đôi mắt ấy thêm phần lung linh. Còn có một chiếc mũi cao dài cùng một cái miệng nhỏ đỏ xinh. Những thứ ấy phút chốc khiến cho trái tim cậu nhưng loạn lên trước cái nhan sắc đó. Ông trời đúng là đáng ganh tị, khi cho Thiên Phong một nửa hạnh phúc mà quá nhiều người mơ cũng chẳng được rồi.

"Cậu không sao chứ?"

Thiên Phong lấy lại bình tĩnh rồi hỏi cậu thêm một lần nữa, nhưng bỗng nhiên người con trai ấy lại ôm lấy Thiên Phong rất chặt. Trời thì đang mưa rất to và rất lạnh, mà tại sao máu trong cơ thể cậu lại nóng, và chạy tuần hoàn quá nhanh trong cơ thể như vậy.

Nhưng mà khoảnh khắc Thiên Phong vừa bị cậu ôm thì mưa cũng đột nhiên dừng lại, mây đen nhanh chóng kéo đi xa để lại tia nắng yếu ớt rọi xuống. Có phải chăng Thiên Phong chính là ánh mặt trời duy nhất, xua tan đi những ngày dài ưu tối của cậu con trai ấy.

"Tôi hận anh... Tôi hận anh..."

Những câu nói ấy bọc phát cùng những giọt nước mắt rơi xuống, Thiên Phong còn chẳng hiểu là tại sao. Không lẽ chỉ nhém chết một xíu thôi, mà hận người khác đến mức như vậy rồi.

Nhưng mà tự nhiên trên vai Thiên Phong lại có cảm giác gì đó đau lắm. Cậu xoay đầu lại mới nhìn thấy, thì ra là cái người đang ôm lấy mình kia đã cắn một cái thật mạnh vào vai trái. Lúc này cậu chỉ biết cắn chặt răng mà chịu đựng, xem như là trả cho món nợ tai nạn này.

Cậu con trai ấy vừa nhã cái vai của Thiên Phong, thì cũng buông luôn vòng tay của mình đang ôm lấy Thiên Phong. Cái áo sơ mi của cậu màu trắng, mà ở chỗ bị cắn đó nó đã rơm rớm màu đỏ rồi thì đủ biết cái lực cắn mạnh như thế nào rồi.

Giây phút người con trai đó rời khỏi vòng tay Thiên Phong, cậu mới ngẩng mặt nhìn lên thì mới phát hiện rằng, người ở trước mặt mình không là Minh Triết, người mà cậu đã dành tất cả tình yêu ấy. Chắc do lúc mưa rơi cộng thêm tâm trạng của cậu không tốt, trong lúc mơ màng nên cứ tưởng Thiên Phong là Minh Triết.

"Anh là ai vậy?"

"Cậu bị xe của tôi đụng phải, cậu không sao chứ?"

Cậu ấy hình như bây giờ đã bình tĩnh hơn một chút, liền nhìn xuống nơi mình đang ngồi kia, đúng là đang ở dưới đầu xe, cậu cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa rồi.

"Tôi không sao."

Cậu từ từ đứng lên, nhưng mà hình như chân đã bị trật khớp mất rồi, nó đau quá khiến cậu phải chóng một tay vào chiếc xe để đứng lên nhưng không được.

"Aaaa.."

"Có chuyện gì vậy?"

Thiên Phong nhìn thấy gương mặt ấy đau đến môi cũng cắn chặt lại rồi, còn một chân trái thì cứ nhón chắc cậu cũng đoán ra rồi.

"Chân của tôi hình như bị trật rồi."

"Đằng kia có cái ghế kìa tôi dìu cậu lại đó."

Thiên Phong nhìn qua nhìn lại liền thấy một cái ghế ở trước mặt, cậu liền dìu cậu con trai kia đi từ từ đến nơi đó, để cậu ngồi xuồng rồi Thiên Phong cũng ngồi xuống bên cạnh.

"Này, cậu tên gì vậy? Bao nhiêu tuổi? Để còn dễ xưng hô."

"Tôi tên Dương Tiểu Niệm... 24 tuổi.. Còn cậu tên gì vậy?"

Thiên Phong gật đầu một cái, gương mặt ngụ ý lại mỉm cười không hiểu là tại sao, người đó nhỏ hơn Thiên Phong đúng một tuổi.

"Tôi tên Hàn Thiên Phong, 25tuổi. Lớn hơn cậu một tuổi đấy mau gọi là anh đi nhé.."

Mặc dù là Thiên Phong đã cố ý nói một câu như thế, xem Tiểu Niệm của phản ứng rồi mỉm cười với cậu không. Không biết tại sao giây phút này, Thiên Phong lại rất muốn Tiểu Niệm ban phát cho cậu một nụ cười, khi gương mặt ấy cứ phản phất một nổi buồn gì đó xa xăm. Nhưng mà hình như nổi buồn đó nó đã nhiều đến mức, khóe môi của cậu cũng không thể nhếch lên.

"Ừm.."

Tiểu Niệm cũng chỉ biết gật đầu mà đáp trả, vì tận sâu bên sâu bên trong đã quá nhiều tổn thương rồi. Mà người ở trước mặt lại không phải là người cậu yêu, thì nói gì đây và đồi lại tình yêu đó làm sao đây.

Thiên Phong thấy tình hình có vẻ căng thẳng, nên cậu cũng chẳng muốn làm quá thêm tất cả thêm làm gì, vì người trước mặt không muốn nói mà. Với lại người ta đang buồn, làm thế nào mà lại chịu thổ lộ với người chỉ vừa mới gặp nhau lần đầu cơ chứ.

"Để anh xem chân của em sao rồi.."

Thế rồi Thiên Phong liền ngồi xuống trước mặt Tiểu Niệm, kéo chiếc giày trái của cậu ra, nhưng đột nhiên Tiểu Niệm lại giật chân của mình lại.

"Không cần đâu, em tự về nhà thoa thuốc cũng được mà."

"Không được, chân sưng lên rồi này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro