Chap 8: Gặp Lại
Bác quản gia lay lay người cô
- Phu nhân! Phu nhân!
Cô nghe thấy có tiếng người gọi, liền dụi dụi mắt từ từ mở giọng nói ngái ngủ
- Sao vây?.
- Thiếu Gia nói tôi lên cô dậy.
- Làm gì?. Đôi mày cô hơi trĩu xuống
- Thiếu Gia dặn cho cô 5 phút, nếu không xuống thì khỏi phải đi làm!.
- Đi làm? Làm gì cơ?.
- Đương nhiên là tới công ty làm rồi!.
- Còn bao nhiêu phút!?.
Bác quản gia nhìn đông hồ
- 3 phút 29 giây.
Cô vội chạy thay quần áo, đầu tóc cũng chưa kịp chải chỉ gạc gạc vài cái rồi phi như bay xuống. Vừa xuống đến nơi là thở không ra hơi. Cô vội hít lấy hít để không khí đứng thẳng người.
- Đi thôi!.
- Vâng. Người tài xế đáp.
Cô theo anh lên xe, ngồi bên cạnh anh lấy đủ thứ đồ ra để chăm sóc mặt mũi. Cô lấy thỏi son trong túi ra soi gương rồi tô lên môi mình, tự cười nói:
- Oke rồi!. Cô cười quay sang chỗ anh, hướng môi lên cao
- Đẹp không?.
Anh không trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Cô biết khi anh nhìn như vậy chắc chắn là muốn cô im lặng, cô cũng đâu có ngốc chọc giận hắn chả có gì tốt, cứ nghe hắn đã, dù sao cũng đang đến công ty, hắn là chủ không nghe hắn thì coi như xong.
- Tôi làm gì?
- Thư kí. Anh lạnh giọng trả lời
- Tại sao?
- Đừng hỏi nhiều, tôi tự có sắp xếp.
- Ò...
Cô đành nghe lời hắn vậy, dù sao cô cũng không hứng thú mấy với mấy công việc bộ phần phải tính toán chạy đôn chạy đáo phiền phức.
Công ty Thiện Mỹ
Cô theo anh lên phòng Tổng tài, vừa vào đã bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của biết bao nhân viên. Cô cúi mặt xuống đi sau lưng anh như một thư kí chuyên nghiệp tận tình với nghề!.
Sau khi lên tới tầng 27 của công ty A Sảng chỉ cô ngồi làm việc trước phòng anh. A Sảng là người trong nghề biết rất nhiều thứ, cô cũng là người thông minh nên học rất nhanh các công việc thường phải làm.
- Cô tên gì? A Sảng hỏi
- Bạc Linh ạ. Cô mỉm cười trả lời
- Bạc Linh... Vậy sau này tôi gọi cô Tiểu Linh nhé, được chứ?
- Được.
- Cô là gì với người "ấy" thế?
- Cũng có quen biết.
- À..
A Sảng rời khỏi đó còn mình cô ở lại thích nghi với công việc.
Một người phụ nữ bước vào, khuôn mặt xinh đẹp, mặc một chiếc váy liền màu trắng sát đùi. Chỉ cần nhìn qua là biết người có tiền, có địa vị. Mà kể ra khuôn mặt này đánh chết cô cũng nhận ra là ai. Gặp được ở đây cũng coi như có "duyên" đi. Cô cúi người lễ phép
- Xin hỏi Tiểu thư có hẹn trước không?
Cô ta nhìn cô ánh mắt khó chịu
- Cô là nhân viên mới?.
- Vâng.
Cô ta quan sát cô từ đầu tới chân, mặc dù chỉ thoa qua một lớp son nhưng cũng đủ làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô ta nhìn cô một hồi rồi cất tiếng:
- Cô bị sa thải, qua phòng nhân sự nhận tiền đi!.
Cô nhìn Hàn Tiểu Mễ ánh mắt sắc nhọn, Sa thải? Con mẹ nó nghĩ mình là ai?.
- Nếu cô không có hẹn với Lạc Tổng mời về cho.
Cô ta tiến gần lại chỗ cô, chống hai tay vào bàn, nhẹ giọng nói gần tai cô:
- Tôi không thích phụ nữ gần "chồng chưa cưới" của tôi.
Cô ta cố nhấn mạnh ba chữ "chồng chưa cưới" ngầm nhắc cô, cô ta là bà chủ tương lai. Cô chống tay vào bàn, nghiêng người ghé sát tai cô ta:
- Cũng vẫn là chưa cưới! Ai biết được Lạc Tổng lại thích của lạ như tôi đây?.
Cô đứng thẳng người vào vị trí, cười tươi cúi chào.
- Cô...!
- Mời Hàn tiểu thư về cho! Hôm nay Lạc Tổng rất bận.
- Tôi muốn gặp Dật, cô mau vào thông báo đi.
Cô nhìn cô ta hồi lâu rồi mới gõ cửa đi vào. Cô đứng trước bàn làm việc của hắn từ từ nói:
- Hàn Tiểu Mễ muốn gặp anh!.
Anh khẽ nhếch môi cười trả lời cô.
- Cho cô ta vào đi!
Cô cúi người đi ra
- Vâng.
- Cô ở lại. Anh gọi vọng tới, cô quay lại nhìn anh.
- Tôi?.
Anh gật đầu. Hắn định làm gì đây? Cô hơi dừng lại nhưng cũng đành làm theo lời hắn. Cô mời Hàn Tiểu Mễ vào rồi theo vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro