
Chương 84
Một thị tứ nhỏ vốn nằm khiêm nhường dưới tiết trời mùa đông lạnh lẽo.Thường ngày vẫn đông người qua lại buôn bán hay trao đổi hàng hóa.
Thế mà hôm nay chẳng có lấy một bóng người. Ở trước thị tứ một đoàn người gồm sáu người mang tơi, đội nón lá đang đi dưới tiết trời đông lạnh giá. Họ gồm hai lão già, một người tay cầm kiếm nhưng trông như một vị thầy đồ, người còn lại mang áo da thú vai mang cung tên ở thắt lưng đeo kiếm.
Hai người đàn ông khoảng dưới ba mươi một chút, người cầm đại đao, người cầm giáo. Đến một đôi trông như Kim Đồng, Ngọc Nữ dưới tiết trời mùa đông lạnh giá nhưng trai thì tiêu sái chỉ tiếc khuôn mặt lại có nét lạnh lùng, gái thì xinh đẹp liễu yếu đào tơ mà con nhà võ lại bước chân giang hồ nên có gì đó mạnh mẽ không như con nhà khuê các. Tay họ cầm vũ khí và lặng lẻ bước từng bước một vào cái thị tứ không một bóng người nhưng từng làn sát khí bốc lên mù mịt.
Họ bước, từng bước dưới tiết trời mùa đông lạnh lẽo.
Từng bước.
Từng bước.
Từng bước.
Tay họ siết chặt vũ khí mắt quan sát bốn phương tám hướng. Chàng trai trẻ ôm thanh Bá Đao đang bước thì ngừng lại rồi cười lớn:
_ Các ngươi không ra mau còn núp ở đó làm gì?
Người đàn ông tay cầm thanh đại đao có khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, sống mũi cao, đôi mắt sáng, miệng đẹp, thân hình lực lưỡng, vạm vở hét lên:
_ Đầu Ông Quân Phục ở đây ai muốn lấy đến lấy? Ha! Ha! Ha! Nhưng các ngươi muốn lấy hãy xem thanh đại đao trong tay của Ông Quân Phục này?
Từng tràng cười, từng tiếng thách thức, nhưng bọn người kia vẫn yên lặng không nhúc nhích.
Bất chợt một tiếng pháo hiệu nổ vang rồi một ánh sáng lóe lên giữa bầu trời mùa đông lạnh lẽo với tầng mây bay thấp mang một màu xám xịt.
Lập Chinh nhìn thấy ánh pháo hiệu bay lên liền nói:
_ Sơn lão! Bọn cầm đầu ở nơi căn lầu cao tầng kia.
Sơn lão mỉm cười .
_ Lập Chinh! Sơn lão biết rồi. Thế nào chúng cũng được hưởng một mũi tên của Sơn lão này.
Sơn lão vừa dứt lời thì một tiếng quát vang.
_ Các ngươi! Bắt Ông Quân Phục, đem đầu về lĩnh thưởng.
Rồi bọn chúng ào ào lao đến như cơn sóng dữ tưởng chừng như cuốn trôi tất cả mọi chướng ngại vật trên đường.
Hoa Bách Viên thấy thế liền kêu lên.
_ Ngũ sư thúc! Bọn chúng ở đâu mà nhiều giữ vậy?
Vị Ngũ sư thúc của Hoa Bách Viên nghe thế liền động viên.
_ Bách Viên! Cháu hãy vững tay kiếm nhé. Chúng đông người cũng là phường giá áo túi cơm mà thôi.
Hoa Bách Viên nghe thế liền gật đầu:
_ Ngũ sư thúc! Bách Viên hiểu rồi mà.
Đây có phải là trận đầu của Bách Viên đâu?
Lộ Nguyên tay cầm ngọn giáo cười lên :
_ Quân Phục ca ca! Xem ra hôm nay bọn chúng quyết tâm lấy cái đầu của ca ca cho bằng được.
Điệp Chân nghe thế mới nói :
_ Chúng ta cứ y kế hoạch mà hành sự.
Điệp Chân vừa dứt lời thì ở nơi đây Lập Chinh vung thanh Bá Đao ngăn chặn bọn người thấy hơi đồng thì mê kia đang lao đến.
Bá Đao! Đao xuất thấy máu.
Một làn hoàng quang lạnh lẽo vô tình lướt qua một thân hình ngã xuống trước mũi đao. Nhưng bọn người kia cứ thế mà lao đến như điên cuồng.
Lập Chinh giờ đây cứ như một con thú dữ hoang dã trước bọn dê non . Chẳng kiêng dè, chẳng nhân từ gì cả lướt đi đến đâu thân người ngã xuống trên nền đất lạnh lẽo đến đó.
Theo sau Lập Chinh là Ông Quân Phục với thanh đại đao trong tay vừa đánh giết vừa cười lên ha hả.
_ Đầu Ông Quân Phục ở đây. Các ngươi muốn lấy hãy đến lấy.
Không cần nói bọn người thấy hơi đồng thì mê kia đều nhằm hướng Ông Quân Phục mà lao đến. Nhưng đều bị thanh đại đao trong tay của Ông Quân Phục đánh dạt ra. Đao phong lướt qua thân bọn người thấy hơi đồng thì mê kia liền ngã xuống, nhưng chúng lại lao lên như điên dại.
Lộ Nguyên thấy thế cũng xông đến đánh dạt bọn người kia ra xa rồi cười nói:
_ Còn Lộ Nguyên ta ở đây nữa. Muốn xem giáo ta cho xem giáo.
Ngọn giáo vùng vẫy như con giao long gặp nước đâm chết một tên lại vung cước đá văng một tên ra xa.
Nhưng bọn người thấy hơi đồng thì mê cứ ào ào xông đến bao vây lấy tất cả mọi người vào giữa . Thấy Hoa Bách Viên chỉ là một thiếu nữ vừa tuổi trăng rằm nên có tên liền xông đến vung đao chém xuống người.
Nhưng nào ngờ đâu Hoa Bách Viên nhanh như chớp đâm lưỡi kiếm vào người tên kia , làm cho tên đó chưa kịp kêu la thì hồn du địa phủ.
Nhưng bọn chúng quá đông.
Tên trước ngã xuống thì tên khác lại lao đến. Nhưng đã bị Sơn lão cùng Điệp Chân vung kiếm ngăn lại.
Vốn là những tay kiếm từng trải qua chinh chiến, trận mạc.Trận đánh càng khốc liệt, càng chứng tỏ bản lĩnh của những người lính dạn dày kinh nghiệm, càng bình tĩnh đường kiếm càng sắc bén đến lạnh lùng.
Sơn lão bình tĩnh hóa giải từng chiêu kiếm rồi tiến đến lách kiếm vào người của những kẻ thấy hơi đồng thì mê kia. Điệp Chân cũng chẳng muốn thua sút người bằng hữu già của mình. Vung kiếm mà chém giết tơi bời khói lửa. Tiết trời mùa đông lạnh lẽo với từng tầng mây bay thấp mang ngọn gió đông bắc lạnh lẽo cùng với ánh đao, ánh kiếm với sắc đỏ của máu chảy lênh láng trên đường cái quan. Làm cho kẻ trông thấy chỉ biết rúc vào cái ngực trắng nõn của cô ả cho bớt sợ hãi. Cái người trông thấy rúc vào ngực cô ả, lại càng làm cho cô ả, cười lên khanh khách vô cùng thích thú. Cái tên Lí Thiên Bằng cầm cây thiên phương hoạ kích nhận năm mươi lượng bạc trắng để đánh tiên phong. Nhưng cứ cầm chặt cây thiên phương hoạ kích mà la hét ầm ĩ để thúc giục bọn thuộc hạ xông lên .
_ Giết chết Ông Quân Phục ,mang đầu về lĩnh thưởng.
Có người lại la lên:
_ Đầu Ông Quân Phục có giá một ngàn lượng bạch ngân.
Tiếng hét vừa dứt, thì bọn người thấy hơi đồng thì mê kia liền ào ào lao đến nhằm hướng Ông Quân Phục. Nhưng lại bị thanh Bá Đao trong tay của chàng trai trẻ ở nơi xứ Thuận Hóa ngăn lại. Một làn đao quang toát ra cắt ngang chỉ trong một cái chớp mắt đã có mấy thân người ngã xuống đường cái quan dưới tiết trời mùa đông lạnh lẽo. Nhưng tính mạng đã treo ở nơi đầu lưỡi đao, mũi kiếm , bọn người thấy hơi đồng thì mê kia liền lao đến như một bầy ngạ quỷ .
Chúng hô lớn.
_ Giết! Giết! Sát! Sát!
Nhưng chàng trai trẻ ở nơi xứ Thuận Hóa lại cười lên:
_ Bằng vào các ngươi muốn mà được sao?
Quả thật là Bá Đao. Đao xuất thấy máu. Thanh Bá Đao trong tay của Lập Chinh tung hoành giữa bọn người thấy hơi đồng thì mê kia .Chẳng khác gì Bạch Đầu Ông năm xưa vung thanh Bá Đao giữa chốn thiên quân vạn mã như chốn không người.
Quả thật hổ phụ sinh hổ tử.
Ngày xưa Bạch Đầu Ông dưới trướng Trần tướng quân, theo tiên đế đánh đuổi quân lang sói, ra khỏi biên thùy.
Nay thanh Bá Đao trong tay của Lập Chinh vì chính nghĩa mà gắng sức.
Dưới bầu trời xám xịt, lạnh lẽo.
Đao phong, kiếm ảnh cùng tiếng hô xung sát, tiếng va chạm của sắt thép tóe lửa nghe khô khốc lạnh lẽo vang lên liên hồi.
Tiếng rên rỉ của người bị thương.
Tiếng nấc nghẹn của con người trước lúc lìa khỏi trần thế và ngọn gió lay lay trên từng tán lá như những linh hồn của con người còn tiếc nuối dương cảnh mà ở nơi nhành cây, ngọn cỏ. Thế mà trận đánh nào đã ngừng lại, càng lúc càng thêm khốc liệt hơn. Cái bọn người thấy hơi đồng thì mê kia cứ lao đến bất chấp sống chết.
Ở nơi lầu cao. Có hai người đang ngồi bên cạnh nhau trong chiếc áo hồ cừu ấm áp.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.
Hết chương 84
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro