
🌸 Chương 9: Cuối tuần náo nhiệt ở công viên 🎡🎠🎶
Sáng thứ bảy, trời mát mẻ hiếm thấy. Mới bảy giờ mà gió nhẹ đã luồn qua khe cửa sổ, làm lay động mấy chậu cây nhỏ Seungcheol đặt ngoài ban công. Anh vốn quen dậy sớm, hôm nay cũng vậy, tỉnh giấc từ khi thành phố còn lờ mờ ánh nắng. Sau khi vệ sinh cá nhân gọn gàng, anh lẳng lặng xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.
Bếp nhỏ thoang thoảng mùi trứng chiên bơ, xen chút vị ngọt dịu của sữa nóng. Đặt hai phần ăn tươm tất lên bàn, Seungcheol ngồi xuống sofa, tiện tay mở điện thoại lướt web. Tình cờ thấy nhiều người khoe đưa con tới công viên giải trí mới mở – nơi dành riêng cho trẻ dưới 8 tuổi, anh hơi nhướng mày. “Ừm… cái này hợp cho Wonwoo quá nè.” Không chần chừ, anh nhanh tay mua vé online, đề phòng cảnh chen chúc mua trực tiếp.
Xong xuôi, anh đứng dậy đi về phía phòng con trai. Mở nhẹ cửa, anh thấy bé Wonwoo vẫn cuộn tròn trong chăn, mái tóc mềm loà xoà che gần nửa gương mặt, miệng còn khẽ chu chu như đang mơ ăn kem. Anh bật cười, tiến lại gần, khom lưng vỗ nhẹ vào vai con.
– Wonwoo à… dậy thôi con, hôm nay bố đưa con đi chơi.
Bé ú ớ, mắt lim dim chưa mở hẳn, chỉ nghe loáng thoáng chữ “đi chơi” liền lồm cồm bò dậy, vẫn ôm chăn như gấu con. Seungcheol dịu giọng:
– Nhanh đánh răng thay đồ rồi ra ăn sáng nha.
Wonwoo dụi mắt đi vào phòng vệ sinh, bàn chải cứ lắc qua lắc lại yếu ớt như sắp ngủ gật thêm lần nữa. Trong lúc đó, Seungcheol đã chuẩn bị sẵn quần áo cho bé: bộ áo thun ba lỗ trắng phối sơ mi mỏng khoác ngoài, quần ống rộng giống hệt style của bố – chỉ khác màu.
Ít phút sau, hai bố con ngồi ăn sáng. Wonwoo vừa nhai trứng vừa ngáp, còn bố thì nhắc nhở:
– Nhai kỹ nào, kẻo lát đi chơi lại đau bụng thì mệt đó.
– Dạaaa… – Wonwoo trả lời nhưng giọng kéo dài, nghe y chang mèo con lười biếng.
Ăn xong, hai người xuống hầm lấy xe. Nhìn họ đi bộ cạnh nhau, cứ tưởng hai bố con không có xe, ai dè rẽ sang khu đỗ xe riêng, một chiếc xe hơi gọn gàng đã chờ sẵn. Wonwoo hí hửng ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn rồi quay sang giục:
– Bố lẹ lẹ đi, công viên chắc đông lắm đó.
Seungcheol chỉ bật cười, chỉnh nhạc chill nhẹ nhàng rồi lái xe ra khỏi bãi. Trên đường, bé mở quyển sách khoa học hôm qua mới mua, vừa đọc vừa lẩm bẩm: “Natri… clo… ờ, muối ăn nè.” Bố liếc nhìn con trai tập trung như ông cụ non, bất giác cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường.
Mất gần 50 phút mới đến nơi. Xe vừa dừng, Wonwoo mở cửa bước xuống thì trùng hợp thay, chiếc xe kế bên cũng bật cửa. Một cái đầu nhỏ ló ra – chính là bé Chan.
– Cậu Wonwoo!!! – Chan reo to, lao tới ôm chầm lấy bạn.
– Chan! – Wonwoo cũng mừng rỡ, ôm lại không kém.
Seungcheol vừa ra khỏi xe, chưa kịp cười chào thì đã thấy Chan ríu rít kéo tay ba mình – chính là Mingyu – lại gần. Hai người lớn bỗng chốc trở thành tâm điểm, cả hai thoáng giật mình trước sự trùng hợp này.
Mingyu hôm nay mặc áo ba lỗ đen, quần jean gọn gàng, thêm nón lưỡi trai và kính râm. Còn Chan thì trông như “phiên bản mini” của ba, đội mũ hình con rái cá, đồ y hệt. Bên này, Wonwoo cũng phối đồ giống hệt Seungcheol. Nhìn qua, ai nấy đều không nhịn được mà bật cười.
– Anh Cheol cũng đưa con đi chơi à? – Mingyu gãi đầu, cười trừ.
– Ừ, trùng hợp ghê ha. – Seungcheol gật nhẹ.
Thế là hai gia đình “sát vách” bước vào cổng cùng lúc. Vì đã mua vé online, họ chỉ cần quét mã là xong. Lấy thêm thẻ phòng gửi đồ, cả bốn bắt đầu hành trình khám phá.
Đầu tiên, hai bé đòi đi xe điện đụng. Chan lái xe cứ xoay vòng vòng, đâm loạn xạ, còn Wonwoo thì bình tĩnh né tránh, mặt nghiêm nghị như thật sự tham gia cuộc đua lớn. Tới lượt tàu lượn, tiếng cười la vang cả góc trời. Rồi thú nhún, tàu hỏa mini… Cả hai ông bố phải thay nhau chạy theo giữ đồ, trong khi hai bé thì cười lăn cười bò.
Đến trưa, cả nhóm tìm quầy ăn uống. Seungcheol gọi hai phần cơm gà nhỏ, thêm hai ly trà đào cho bọn trẻ. Mingyu thì chọn cơm trộn cùng nước ngọt cho mình và Chan. Cả bốn ngồi chung bàn, vừa ăn vừa trò chuyện. Chan hay bắt chước ba, gắp miếng nào cũng “ưm ngon ghê”, khiến Wonwoo nhăn mặt:
– Ăn thôi cũng phải diễn sao Chan?
– Hứ, cậu không hiểu đâu, ba tớ dạy vậy mới ra dáng “người đàn ông lịch thiệp”! – Chan chống nạnh tuyên bố.
Hai ông bố nghe thế thì chỉ biết cười ngất.
Ăn xong, Seungcheol bế Wonwoo lên, đưa máy ảnh cho Mingyu nhờ chụp hộ. Mingyu vui vẻ nhận lấy, chưa kịp bấm thì Chan đã nhảy phóc vào khung hình. Tấm hình tưởng chỉ của hai bố con, cuối cùng lại thành “bố – con – kèm thêm bạn hàng xóm”.
Thấy vậy, Wonwoo kéo áo bố, thì thầm:
– Hay mình chụp luôn với chú Mingyu và Chan đi bố. Vui hơn.
Seungcheol gật đầu, mỉm cười. Nghe bé Wonwoo gọi “chú” mà Mingyu thoáng giật mình, nhưng vẫn gật gù. Anh nhanh chóng chỉnh chế độ hẹn giờ, chạy lại đứng cạnh, thế là một tấm ảnh 4 người ra đời – vừa tự nhiên vừa ấm áp.
Buổi chiều, họ quay lại phòng thay đồ để chuẩn bị xuống hồ bơi. Wonwoo thay bộ đồ bơi tay dài màu đen, nhìn đơn giản nhưng cực đáng yêu. Ra ngoài thì thấy bố còn loay hoay. Bé tò mò tiến lại gần, và…
– Ơ bố ơi! Bắp tay bố to dữ vậy, sao con không biết? – Wonwoo mắt tròn xoe.
Seungcheol giật mình, vội quơ lấy áo sơ mi mỏng khoác vào. Nhưng đã muộn, ánh mắt bé trai sáng lấp lánh như phát hiện kho báu. Chưa kể, hình xăm sau lưng bố – một cái cây tán lá rậm, rễ cách điệu thành kim cương – khiến Wonwoo mê tít:
– Đẹp quá… y như bìa sách khoa học con hay đọc!
Trong khi đó, bên kia, Chan diện đồ bơi hình con rái cá. Ba Mingyu thì tự tin khoe body, cơ ngực rộng, múi bụng rõ, cao ráo ấn tượng. Nhiều ánh nhìn xung quanh đều dõi theo, đến mức Chan vênh mặt khoe:
– Thấy chưa, ba tớ đúng chuẩn daddy!
Khi hai bên gặp nhau ngoài hồ, Seungcheol hơi ngượng ngùng, còn Mingyu lại thầm nghĩ: “Sao anh Cheol bên kia nhìn còn đẹp trai hơn mình vậy trời…”
Đúng lúc đó, Chan kéo tay bạn, thì thầm rõ to:
– Cậu Wonwoo, thầy cậu đẹp trai hơn ba tớ á!
Wonwoo chưa kịp đáp, cả hai đã ùa xuống hồ bơi, té nước chí chóe. Hai ông bố chỉ biết cười trừ, rồi ngồi xuống ghế ven hồ, vừa trông con vừa trò chuyện. Dù không nói nhiều, không khí lại tự nhiên thoải mái, như thể họ vốn quen biết từ lâu.
Cả buổi chiều, bốn người cùng nhau bơi lội, chơi bóng nước, ăn kem bên hồ. Nhiều phụ huynh khác đi ngang cứ thì thầm: người thì chỉ Mingyu “đúng chuẩn bánh mật, cao ráo, nổi tiếng quá mà giờ chơi với con đáng yêu ghê”, người thì lại trầm trồ Seungcheol “eo nhỏ, vai rộng, hình xăm đẹp lạ, nhìn hiền mà body mạnh mẽ ghê”.
Đến khi trời ngả hoàng hôn, họ mới rời công viên. Hai bé quyến luyến chẳng muốn về, còn cứ hẹn nhau:
– Cậu ơi, mai mình lại đi chơi tiếp nha!
– Ừ, nhưng phải hỏi bố với ba đã!
Nghe hai nhóc bàn tán, Seungcheol và Mingyu nhìn nhau bật cười. Một ngày cuối tuần tưởng chừng bình thường, lại hóa ra đầy ắp tiếng cười, kỷ niệm và chút gì đó… ấm áp lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro