Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌙 Chương 4: Bữa Tối Ấm Áp & Nồi Lẩu Đêm

Buổi tối hôm đó, thành phố rực rỡ ánh đèn. Tiếng còi xe, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường, tiếng người nói chuyện hòa lẫn nhau, tạo nên một bản nhạc quen thuộc của nhịp sống nơi đô thị. Nhưng trái ngược với sự ồn ào ấy, trong căn hộ nhỏ của Seungcheol lại bao trùm một không khí ấm cúng và bình yên đến lạ.

Sau một ngày dài lo lắng, trông nom và dạy dỗ gần hai mươi đứa trẻ trong lớp S17, điều khiến anh vui nhất vẫn là được nắm bàn tay bé nhỏ của Wonwoo cùng nhau trở về nhà.

Cậu bé ngoan ngoãn, trầm tĩnh, hiếm khi đòi hỏi điều gì. Nhưng trên đường đi, Wonwoo bất ngờ kéo nhẹ tay áo anh, đôi mắt sáng ngời, giọng thì thào như tiết lộ một bí mật quan trọng:

— Bố ơi… con muốn ăn mì trộn tương đen.

Seungcheol khựng lại, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Lâu rồi anh chưa nghe con trai “đòi ăn” một món cụ thể. Thường thì anh nấu gì, Wonwoo ăn nấy, nhiều khi còn ăn ít, đến mức Seungcheol cứ lo thằng bé không đủ chất.

Anh cúi xuống, xoa đầu mái tóc mềm mượt kia, giọng đầy cưng chiều:

— Được, tối nay bố làm mì trộn cho con nhé.

Và thế là bữa tối định sẵn.

---

Trong căn bếp nhỏ, Seungcheol bận rộn như một đầu bếp chuyên nghiệp. Anh luộc mì, phi hành, xào thịt, cắt rau củ, nêm sốt tương đen sánh mịn. Hơi nóng lan tỏa, hương thơm quyện vào nhau, khiến không khí trở nên ấm áp lạ kỳ.

Còn Wonwoo thì ngồi ngoan trên ghế sofa, đôi chân nhỏ đung đưa, trên tay cầm cuốn sách nghiên cứu khoa học về đại dương. Cậu bé chăm chú đọc đến mức không nhận ra vài sợi tóc mái rủ xuống che mắt. Trên trang giấy, những bức hình cá voi xanh khổng lồ, rặng san hô rực rỡ, hay loài mực khổng lồ đang bơi lượn như một thế giới riêng đầy huyền bí.

Seungcheol vừa đảo chảo vừa liếc nhìn con trai, khoé môi cong cong thành nụ cười tự hào. "Thằng bé này… mới tí tuổi mà đã thích đọc mấy thứ sách dày như vậy." Trong lòng anh, xen lẫn niềm hạnh phúc là chút chua xót, bởi Wonwoo lúc nào cũng tỏ ra trưởng thành hơn bạn cùng tuổi.

Một lát sau, mùi sốt tương đen dậy lên khắp căn hộ. Seungcheol bưng ra hai tô mì: một to cho mình, một nhỏ cho Wonwoo, nghi ngút khói thơm phức. Anh còn cẩn thận rót thêm hai ly nước cherry đỏ thẫm, đặt ngay ngắn trên bàn.

— Wonwoo ơi, ra ăn nào!

Giọng gọi trầm ấm vang lên. Cậu bé lập tức gấp cuốn sách lại, đặt ngay ngắn rồi lon ton chạy ra bàn ăn, đôi dép nhỏ lạch cạch trên nền nhà.

Trước mặt tô mì, Wonwoo nhìn thấy một chiếc nĩa đã được đặt sẵn. Cậu ngẩng đầu lên, nói khẽ nhưng rất dứt khoát:

— Con không muốn ăn bằng nĩa đâu, con muốn tập dùng đũa cơ.

Seungcheol ngạc nhiên. Thằng bé… lớn thật rồi. Anh mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh, kiên nhẫn chỉ từng động tác cầm đũa.

Thế nhưng đôi tay nhỏ bé cầm chặt đôi đũa dài quá khổ kia cứ loay hoay mãi, chưa kịp gắp thì mì đã tuột xuống, bắn tung tóe cả sốt lên bàn. Một lần, hai lần, ba lần… cuối cùng, miếng mì thì không vào miệng, mà lại bám đầy áo.

Wonwoo mím môi, đôi mắt long lanh, vừa buồn vừa ấm ức.

Seungcheol thở dài thương con, khẽ vỗ đầu:

— Thôi, mai mình tập tiếp. Hôm nay để bố đút cho, không thì đói mất.

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu. Anh xoắn mì vào nĩa rồi đưa lên, từng muỗng một, Wonwoo há miệng ăn ngon lành, đôi má phồng phồng như bánh bao. Đôi mắt cậu bé sáng rực, thỉnh thoảng còn khe khẽ kêu “um um” đầy thích thú.

Ăn xong, Wonwoo tự tay lấy khăn giấy lau miệng, chạy đi đánh răng. Trước khi vào phòng ngủ, cậu bé ngoái lại, giọng nhẹ như gió:

— Bố ngủ ngon nha.

Cánh cửa phòng khép lại, để Seungcheol đứng yên lặng giữa căn bếp, lòng trào dâng một thứ cảm giác ngọt ngào khó tả.

Anh dọn bàn, rửa chén, lau bếp. Những việc quen thuộc nhưng không hề thấy mệt. Thế rồi, khi đang úp bát, ký ức cũ bỗng ùa về.

Anh nhớ đến ngày định mệnh ấy — đứa em gái vô trách nhiệm bỏ mặc đứa bé chưa đầy một tháng tuổi trong căn phòng tối tăm. Nếu hôm đó anh không tò mò đi theo… chắc Wonwoo đã bị bỏ rơi. Chỉ nghĩ đến thôi, sống mũi đã cay xè.

Seungcheol siết chặt bàn tay ướt nước, nước mắt trực rơi nhưng anh nhanh chóng lau đi. Anh tự nhủ:

“Bây giờ không còn cô đơn nữa. Mình còn Wonwoo. Thằng bé chính là lý do để mình tiếp tục sống và yêu thương.”

Anh tắt đèn, khẽ mở cửa phòng con. Trong ánh sáng dìu dịu, cậu bé đã cuộn tròn trong chăn, hơi thở đều đều. Seungcheol nhẹ nhàng nằm xuống cạnh, vòng tay ôm trọn con vào lòng, như một lời hứa thầm lặng.

---

Trong khi đó, ở một góc khác của thành phố, xe hơi của Mingyu lăn bánh êm ái. Trên ghế sau, bé Chan ríu rít kể chuyện ở trường:

— Ba ơi, hôm nay con làm bánh quy hình rái cá nha! Với lại bạn Wonwoo ấy, đeo kính nhìn ngầu lắm luôn! Thầy Seungcheol cũng đẹp trai nữa, hiền cực kỳ!

Cậu bé nói một thôi một hồi, đôi tay nhỏ liên tục vung vẩy minh họa, gương mặt tràn ngập phấn khích.

Mingyu vừa lái vừa lắng nghe, lòng ngập tràn niềm vui. Anh thầm nghĩ: "Con mình thật sự vui ở ngôi trường này." Nhưng lạ thay, cứ mỗi lần cái tên “Seungcheol” vang lên, tim anh lại hẫng một nhịp.

“Người gì đâu… vừa dịu dàng vừa đẹp, còn trẻ trung nữa…” Ý nghĩ ấy lướt qua khiến khóe môi anh bất giác nhếch lên.

Khi xe gần về tới nhà, Chan bất ngờ nũng nịu:

— Ba ơi, con muốn ăn lẩu nhúng! Đi ăn đi màaaa.

Cậu bé phồng má, chớp mắt liên tục, còn chắp tay giả vờ cầu xin. Mingyu vốn chiều con hết mực, thế là ngay lập tức cua tay lái vào quán lẩu quen gần đó.

Một nồi lẩu nghi ngút khói được bày ra. Chan hí hửng thả xúc xích, bỏ rau, gắp nấm, miệng cười toe. Cậu bé vừa nhai vừa cố giấu mấy miếng thịt về phía mình, sợ ba ăn mất phần.

Mingyu ngồi đối diện, bật cười thành tiếng khi thấy con má phồng như chú hamster. Anh gắp thêm đồ ăn bỏ vào bát cho con, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

“Ừ… chỉ cần con cười, ba sẽ làm tất cả.” Anh nghĩ thầm. Nhưng ngay sau đó, hình ảnh thầy giáo Seungcheol lại hiện về… khiến trái tim anh một lần nữa lỡ nhịp.

---

🌌 Đêm ấy, trong hai gia đình nhỏ, một bên là sự bình yên giản dị của cha con Seungcheol – Wonwoo, một bên là tiếng cười ríu rít của hai cha con Mingyu – Chan. Họ chưa biết rằng, những sợi dây vô hình đang âm thầm đan xen, kéo họ lại gần nhau hơn, từng chút một…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro