Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 163: cái kết

Vào một đêm mùa đông buốt giá, Thiên Kỳ trở về, anh khoác áo dạ dài màu đen bao trùm cơ thể,khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn vô cùng sắc bén , hơi thở nặng nề bước vào nhà

" Kiều nhi.." giọng anh khàn khàn không rõ, tiếng nói vang vọng khắp biệt thự , nhưng dường như không có hồi âm

" đi đâu được chứ..?' Tâm tình anh đột nhiên nóng như lửa đốt, vội vàng chạy lên lầu , thấy cô ngồi trước cửa sổ, mái tóc đen xõa dài, khoác áo mỏng nhẹ , nhìn ra ngoài

" không lạnh sao?" Thiên Kỳ khẽ trách cứ, anh tiến tới, cởi bỏ áo khoác còn vương mùi tuyết ẩm, chiếc khăn len xuống giường, tiến tới ôm lấy cô

" lạnh, nhưng giờ ấm rồi" Sở Kiều thở đều, mỉm cười nhìn anh, bàn tay run run sờ nhẹ lên mặt anh, khiến các cơ cô đau nhói, cô không thể di chuyển nữa rồi

" ừm.." anh không nói nhiều, dựa nhẹ mặt vào vai gầy của cô, cùng nhìn ngắm tuyết trong im lặng

" Thiên Kỳ,..em không hối hận đâu.." Cô đột nhiên lên tiếng, hôn nhẹ lên má anh, gục đầu vào cơ thể anh lần cuối, khẽ nhắm mắt

" nói linh tinh.." Thiên Kỳ cưng chiều đến tột độ, khẽ trách yêu, tùy ý cho cô dựa vào người, thời gian lúc này trôi qua thật chậm, đến khi tuyết rơi đầy hiên rồi mới biết là đã muộn rồi

Thiên Kỳ ôm cô trong cơ thể, dùng hơi ấm để ủ ấm cho cô, nhưng cứ cảm thấy cô lạnh đi, dù có cố ôm thật chặt, buông ra lại lạnh như vậy, anh lay cô dậy, cô cũng không hề nhúc nhích, cứ thế mà rời xa

Anh bất giác không nói được gì, căm phẫn đến tột độ, không hiểu sao nước mắt lại lăn xuống, trước giờ anh chưa từng khóc, mà lại đổ nước mắt trước mỹ nhân

Thiên Kỳ mất hồn, lặng lẽ ôm cô trong lòng, hôn nhẹ lên trán cô, run sợ nắm chặt lấy tay cô, chỉ sợ bỏ ra cô sẽ tan biến

" King.." Tiêu Dao đi tới, khuôn mặt cô suy sụp đến lạ, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run run

" cút.." Thiên Kỳ thở dốc, anh không kiềm chế được cơn tức giận của mình, khàn khàn nói nhưng sát khí đã khiến cô run sợ

" nhưng..." Tiêu Dao còn vật đưa anh , chưa thể rời đi được

" cút...." Thiên Kỳ gằn giọng nói, cay độc quay ra nhìn cô, đôi long nhãn đen giờ phủ một tầng sương lạnh, cơ thể cường tráng không kìm được mà run lên

" vậy..tôi để ở đây" Tiêu Dao sợ sệt nói, cô đặt bức thư trên giường , vội vàng rời đi

Tiếng cửa đóng sầm lại, cách biệt với thế giới bên ngoài, Thiên Kỳ đặt cô lên giường, đắp chăn cẩn mật, ngồi trên ghế, không dám nhìn lại

Sực nhớ ra chuyện gì đó, anh chạy đến mép giường, cầm lấy mảnh giấy trên tay không kìm được bóp chặt, mùi hương vẫn còn mới..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro