Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[B2ST][T][JunSeob] Định mệnh hay sự tình cờ?

1. Lần đầu tiên Jun Hyung nhìn thấy thiên thần là vào một ngày nắng ấm áp.


"Uhm… Anh… Xin lỗi, có thể nhường con gấu đó cho tôi không?"

Trước mặt Jun Hyung, một cậu bé có mái tóc đen nhánh với khuôn mặt bầu bĩnh đang vặn vẹo hai tay một cách khổ sở, nói lí nhí. Hưm, đây là loại gấu bông duy nhất chỉ bán ở cửa hàng BEAST và cũng là con cuối cùng. Và… sau ngày hôm nay thì BEAST cũng sẽ ngừng bán hàng. Làm sao đây? Thằng nhóc Ki Kwang nhà anh chỉ muốn có loại gấu bông này, nhất định không được là loại khác. Phải là loại gấu bông độc quyền của BEAST cho nó ôm thì nó mới chịu đi ngủ. Lí do thì chắc chỉ có trời mới biết. Haizzi… Thật phiền phức!

Nhưng… nhìn cậu bé trước mặt cũng tội ngiệp quá! Thôi thì làm người tốt một lần vậy. Ki Kwang, xin lỗi nhóc!

"Uh, được thôi."

Jun Hyung mỉm cười. Nhận được chú gấu bông từ tay anh, cậu bé reo lên vui sướng. Dường như chỉ trong một khắc, một khắc thôi, anh nhìn thấy cả một bầu trời đầy nắng sáng bừng lên ở đáy mắt cậu. Hình ảnh ấy vụt qua tâm trí Jun Hyung, làm tâm hồn anh thấy bình yên như những ngày nắng ấm áp xuất hiện sau bao ngày mưa dai dẳng…

Chỉ là một ánh mắt, một nụ cười mà có thể khiến người khác ấm lòng đến vậy, cậu bé này, có lẽ là…


"Umma, con không chịu đâu! Nhất định phải là loại đó cơ! Giống con gấu mà oppa kia đang cầm trên tay ấy!"

Jun Hyung giật mình, liếc nhìn cô nhóc mặc bộ quần áo bệnh viện cùng với người mẹ, hẳn là đang rất bối rối của mình. Rồi anh lại dời sự chú ý đến cậu bé đang rơi vào tình trạng khó xử ấy. Chính cậu là người đã mở miệng hỏi lại con gấu đó từ anh, bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa muốn có nó. Haizzi, thiệt là rắc rối quá mà! BEAST ơi là BEAST, số lượng sản xuất kiểu gì mà để khách hàng tranh nhau sản phẩm vậy nè?

"Ah, xin lỗi hai cậu! Nào Seungie, đừng bướng nữa. Để umma bảo DooJoon oppa tặng con một chú gấu bông khác nhé, được không? Seungie à…"

Người mẹ càng cố sức dỗ dành thì cô nhóc càng tỏ ra bướng bỉnh, nhất quyết không chịu rời mắt khỏi chú gấu trên tay cậu bé kia. Jun Hyung chờ đợi phản ứng của cậu. Cậu ấy ngập ngừng một chút, rồi thật nhẹ nhàng và cẩn thận, đi đến trước mặt cô bé tên Seungie, khẽ khàng lau đi giọt nước mắt đang chực chờ rơi ở khóe mắt cô nhóc.

"Nào bé ngoan, đừng khóc! Oppa tặng em chú gấu bông này nhé!"

Cậu ấy mỉm cười thật dịu dàng, đặt chú gấu vào tay cô nhóc như trao tặng một thứ gì đó thật tin tưởng và yêu mến. Cô nhóc ấy cười tít mắt, hai má bầu bĩnh hồng lên:

"Cảm ơn oppa!"

Cậu ấy cũng cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn lúc nãy. Và Jun Hyung lại thấy bầu trời ấy, hình ảnh ấy lướt qua tâm trí mình, một lần nữa. Thậm chí còn đẹp hơn, ấm áp hơn gấp ngàn lần…


"Ah, xin lỗi anh! Tôi lại tặng con gấu đó cho cô bé kia mất rồi! Anh cũng cần nó đúng không?"

Ngay sau khi cô nhóc vừa bước ra khỏi cửa, cậu ấy liền hướng Jun Hyung mà cúi đầu xin lỗi khiến anh bật cười nhẹ. Cậu bé này, là trái tim cậu quá ngốc nghếch hay quá đơn giản và thanh khiết đây Nhưng sau đó, cậu ấy quay mặt đi và thì thầm thật nhẹ, nếu không chú tâm thì sẽ không thể nào nghe được: "Sau hôm nay, cửa hàng này sẽ đóng cửa. Con gấu bông đó là món quà cuối cùng mà tôi có thể dành cho em gái tôi, cũng trạc tuổi như cô bé ấy…"

Jun Hyung sững người. Anh chợt thấy có gì đó hơi nghẹn lại trong cổ họng khi cậu bé ấy mỉm cười cúi chào và bước đi. 


Jun Hyung lặng lẽ ngước nhìn bầu trời. Bầu trời mùa xuân vẫn cao và trong xanh, dường như cứ rộng ra mãi, ôm trọn lấy thế gian. Nắng chiếu từng vệt lấp lánh sắc vàng lên những tán cây biêng biếc chồi non.

Cậu bé ấy, có lẽ là… một thiên thần lạc xuống tràn gian trong một ngày nắng ấm chăng ?

2. Lần thứ hai Jun Hyung nhìn thấy thiên thần là vào một ngày gió bất chợt lặng thinh.


Mùa hè. Nắng. Nắng. Nắng. Và nắng.

Chói chang.

Bức bối.


Thật khiến người khác muốn nổ tung mà. Cũng là nắng nhưng cái nắng hạ này không làm Jun Hyung dễ chịu như nắng trong đáy mắt cậu bé thiên thần kia chút nào.

Với lại, bây giờ Jun Hyung không thích nắng. Anh muốn gió.


~*~

Jun Hyung len qua hai dãy tường nhà chật hẹp và đầy rêu mốc, cuối cùng thì anh cũng thành công. Anh đã vô tình tìm được một khu vườn nhỏ nằm khuất sau dãy nhà của kí túc xá nam. Khu vườn nhỏ ấy rất đẹp, lúc nào cũng tươi mát một màu xanh. 

Mỗi lúc rảnh rỗi hay cần yên tĩnh, Jun Hyung vẫn thường đến đây - nơi, mà theo anh, thì chỉ có một mình anh biết.

Và còn một điều đặc biệt nữa, đó là nơi đây luôn luôn tràn ngập gió. 

Gió len qua những lá cây xanh, gió đánh động từng lớp không khí, gió lăn nhanh trên mặt hồ yên tĩnh, gió rì rào những khúc hát thật nhẹ.

Lời gió hát thì thầm, thì thầm…


Jun Hyung vẫn luôn như thế. Có những khi anh ngồi lặng yên lâu thật lâu để nghe những khúc ca thật nhẹ và thật êm của gió, như bây giờ chẳng hạn. Cũng có đôi lúc anh tự hỏi, có giọng hát nào nhẹ và êm hơn giọng của gió không ?

Và gió bất chợt lặng thinh.

Gió dừng lại.

Jun Hyung giật mình tỉnh giấc. Anh vừa thiu thiu ngủ.

Gió không hát nữa.

Gió không hát nữa, để gió lắng nghe. Một giọng hát khác, cũng nhẹ và êm như gió, trong như sợi khí mỏng manh vừa sững lại, sáng như hạt nắng ngủ quên trên mặt hồ, dịu dàng như tiếng sóng biển nhè nhẹ vỗ vào bãi cát, thanh thoát như tiếng phong linh trong trẻo nơi thềm cửa sổ.

Jun Hyung theo tiếng hát mà đi về phía trước, anh, đơn giản chỉ là muốn tìm người có giọng hát này.

Thiên thần…?


Mơ hồ, rất nhẹ và cũng rất bình yên, trong lòng anh như dấy lên một cảm giác đã từ rất lâu rồi. Hình như, là từ một ngày xuân nắng ấm.

Vẫn là dáng người nhỏ nhắn ấy, vẫn là mái tóc đen nhanh hơi lòa xòa trước trán, vẫn là đôi mắt long lanh như cười… Thiên thần ngồi bó gối, dựa vào một thân cây to lớn, miệng vẫn ngân nga một khúc hát không tên. Dường như mọi thứ trong mắt cậu ấy đều biến mất, chỉ còn lại tất cả đặt trong những nốt nhạc mềm mại.

Jun Hyung ngồi xuống, thật khẽ, không gây ra một tiếng động nào cả. Anh chỉ ngồi lặng như vậy, từ một khoảng cách nhất định, lắng nghe giọng hát của thiên thần.

Mi mắt nặng dần, nặng dần…


Giấc mơ mùa hạ đến và đi nhanh như một cơn gió.

Chỉ là đôi lúc lòng ngẩn ngơ, Jun Hyung thường tự hỏi bản thân liệu có hối tiếc khi ngày hôm ấy để vụt mất thiên thần ?

Nếu có một ngày gió bất chợt lặng thinh, thì đó không phải là một ngày không có gió, mà là ngày thiên thần lại cất những khúc hát êm dịu.

3. Lần thứ ba Jun Hyung nhìn thấy thiên thần là vào một ngày mưa ảm đạm.


Giấc mơ mùa hạ ấy vẫn luôn ám ảnh lấy Jun Hyung, khiến cho anh nhiều lúc ngẩn ngơ.

Để rồi mùa thu đến, anh ngạc nhiên. Mùa thu năm nay bắt đầu những cơn mưa, không lớn, nhưng dai dẳng.

Là anh đã bước chân vào mùa thu từ bao giờ mà chính mình cũng không biết, hay mùa thu đã nhẹ nhàng đến với anh như từ trước nay vẫn thế ?

Có lẽ, là cả hai.

Mùa thu này, không biết còn được gặp thiên thần không ?


~*~


Jun Hyung vừa chia tay với người bạn gái sáu năm trời của mình - Goo Hara. Đó là một cô gái trẻ xinh đẹp và năng động, nhưng cũng rất dịu dàng, biết quan tâm đến người khác. Ừ thì đó là một cô gái khó tìm.

Thực sự Jun Hyung chẳng nhớ nổi vì sao họ chia tay. Nghe qua có vẻ thật nực cười, nhưng sự thật là như vậy đấy. Sáu năm - nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Lời chia tay nhẹ hẫng. Và quay lưng đi, và hết. Không có lấy một giọt nước mắt, không có lấy một chút đau thương. Chỉ là, trống rỗng.

Rỗng.

Rỗng như những cơn mưa mùa thu. Không lớn, nhưng dai dẳng. 


Jun Hyung lặng lẽ ngồi đợi xe buýt. Anh nghiêng đầu tựa vào chiếc ghế đằng sau. Mưa dai dẳng hoài không dứt, mờ mờ như bóng ai đơn độc đứng cuối con đường thê lương. Mưa se se lạnh, từng hạt nhẹ rơi, không vương vấn chi cả. Không vương vấn, không nhớ thương, không tiếc nuối, không buồn. Hay là, nói cách khác, mưa cố gắng không buồn bởi những chuyện không đáng buồn.


Tích tắc... Tích tắc...

Mưa nhạt nhòa, dai dẳng hoài, không dứt...


[...]


"A...!"

Jun Hyung giật mình. Anh vừa ngủ quên ngay tại chỗ đợi xe sao? Mở mắt ra, vẫn là thấy mưa rơi, vẫn dai dẳng như thế... Có lẽ thời gian anh ngủ cũng không phải là ngắn, bởi quần áo có cảm giác hơi ẩm ướt. Ừm, mưa nhỏ, nhưng vẫn là mưa mà. 

Jun Hyung quyết định không đợi xe buýt nữa, định bụng cứ như vậy hiên ngang về nhà cho rồi. Cảm mạo (nếu có) chắc cũng chỉ tí xíu thôi. Mưa nhỏ mà. Nhưng... Chiếc ô bên cạnh anh là của ai thế?

Đó là một chiếc ô màu xám bạc, giống như màu của mưa phủ lên cảnh vật vậy. Jun Hyung ngó quanh, chẳng thấy ai cả. Để quên sao? 

Mà kệ đi, chẳng liên quan đến anh. Rồi ai đó tốt bụng sẽ mang cái ô này đến chỗ cảnh sát, chắc thế.


Khoan...!

Ngay khi vừa định quay lưng đi, Jun Hyung chợt liếc thấy một mảnh giấy nhỏ được bọc ni lông (chắc để nó khỏi bị thấm nước) treo vắt vẻo bằng một sợi dây ngắn nơi cán ô. Giống như có một sức mạnh vô hình nào đó kéo anh ngồi xổm xuống, và đọc mẩu giấy kì lạ đó.


"Trời mưa, anh mang theo ô này đi. Dù là mưa nhỏ cũng có thể bị cảm đấy. : )

p.s: Chúng ta đã gặp nhau hai lần, thêm lần này là lần thứ ba. Tất cả có lẽ đều chỉ là sự tình cờ. Nhưng mà, nếu gặp nhau lần nữa, tôi sẽ tin đó là định mệnh. Và, lần đó, anh nhất định phải mang ô trả cho tôi đấy. ^o^~"


Jun Hyung bật cười nhẹ. Ừm, thiên thần sao?

Mà, ngẫm lại thì, cái lần ở khu vườn đó, cậu ấy biết anh ở đấy ư. Mang theo những câu hỏi đó về nhà, tâm tình dường như cũng tốt hơn một chút.

Họ gặp nhau, cho đến bây giờ vẫn là sự tình cờ. Có khi nào, định mệnh sẽ xảy ra không?


Trái tim rỗng, hình như đã được lấp lại một chút.

Mưa nhòa đi, bóng người con trai cao gầy với chiếc ô xám bạc gần như trong suốt khuất dần nơi cuối con đường vắng, giấu lặng những tâm tình không tên...

4. Lần thứ tư Jun Hyung nhìn thấy thiên thần là vào một ngày tuyết rơi dịu dàng.


Đợt tuyết đầu tiên bắt đầu rơi. Mới sáng sớm nhưng Yo Seob có cảm giác cả Seoul lộng lẫy xa hoa đã phủ lên một màu trắng tinh khôi. 

Cậu xoa xoa hai bàn tay vào nhau, phả ra một làn khói trắng. Cố rúc đầu vào chiếc khăn quàng cổ dày thiệt là dày, Yo Seob mặt mày nhăn tít thành một đống khi nghĩ đến những việc phải làm ngày hôm nay. Yeah, một ngày lạnh như thế này, và cậu không muốn làm gì cả ngoài việc cuộn tròn vô cái chăn ấm áp và lăn lộn trên cái giường cũng ấm không kém.


Hít một hơi thật sâu, như thể việc đó có thể xua đi cái lạnh và đem lại một sức sống mới cho cậu, Yo Seob mỉm cười bước xuống đường. 

Nào, trạm xe buýt thẳng tiến!

...


"Ha!"

Rốt cuộc cũng kiếm được chỗ ngồi yên ổn trên xe buýt đông nghịt người. Yo Seob ngồi phịch xuống hàng ghế dưới cùng, thở hắt ra một cái. Hic, mới lúc nãy còn lạnh nhăn răng ra mà bây giờ trán toát đầy mồ hôi rồi. Tiềm năng của con người quả là vô hạn mà...

Yên lặng ổn định hơi thở của mình một chút, Yo Seob mới bắt đầu để ý xung quanh. Hàng cuối cùng này chỉ có hai chiếc ghế, và người ngồi bên cạnh cậu có vẻ như đang say ngủ. Anh ta nghiêng đầu tựa vào cửa kính xe, hơi thở bình lặng đều đều. Đó là một chàng trai cao, gầy, đội mũ kín mít, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Quần áo đen từ đầu đến chân. Mùa đông tuyết trắng mặc vầy hẳn nổi bật lắm đi. 

Sau một hồi ngắm nghía, Yo Seob rốt cuộc cho ra kết luận: Người này, thẩm mĩ quả thực khác người.


Anh ta đặt mở một quyển sách trong lòng. Có vẻ đang đọc dở thì ngủ luôn. Yo Seo tò mò hơi nghiêng người sang, không hiểu sao lại muốn biết đó là quyển sách gì. Thật trùng hợp nha, sau khi học xong hôm nay cậu định sẽ đến cửa hàng sách nha.

A...

Cậu suýt kêu lên thành tiếng khi nhìn thấy trang sách đó. Trên trang sách chi chít chữ là một mảnh giấy nhỏ, còn nguyên bọc giấy ni lông. Nét chữ quen thuộc của chính cậu...


Mặt mày Yo Seob méo xệch.

Gì chứ? Định mênh thật sao? Là người lần trước. 

Cậu âm thầm thở dài, cứ như phản xạ dịch xa người kia một chút. Yo Seob tựa đầu vào chiếc ghế đằng sau, cảm giác muốn chạy ngay ra khỏi xe buýt trỗi dậy mãnh liệt.

Ở cửa hàng BEAST gặp anh ta, trong khu vườn gặp anh ta, bến xe buýt gặp anh ta. Và bây giờ thì thẳng thắn đụng độ trên xe buýt. Seoul này mỗi ngày từ địa điểm A đến địa điểm B cũng có hàng chục chuyến xe, lại là một sự tình cờ của tình cờ nữa ấy hả? Biết vậy sáng nay cậu khỏi dậy sớm, ngủ nướng thêm chút nữa cho rồi.

Không phải Yo Seob ác cảm gì người này, nhưng mà, đúng là họ có duyên thật nha. Chính cậu còn cảm thấy thú vị, nên lần trước mới ghi lại tờ giấy đó mà. 


Chiếc xe đang lăn đều bỗng "Xịch!" một cái dừng lại. Người bên cạnh cậu dường như giật mình một cái rất khẽ. 

"Á!"

Yo Seob kêu thầm trong lòng. Yeah yeah, định mệnh gì cũng được, nhưng ít nhất hiện tại cậu chưa sẵn sàng nha. May quá, trường kia rồi!

Yo Seob nhảy khỏi xe bằng tốc độ tên lửa. Trường học vạn tuế! Cậu thở phào sau gốc cây, đưa mắt nhìn chiếc xe buýt tiếp tục chạy bon bon.


Một lần nữa. Coi như cơ hội.

"Tạm biệt, người lạ thân quen!"

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng...

Yo Seob lè lưỡi nghịch ngợm khi nghĩ đến câu nói hôm trước của ông thầy Trung Hoa mới chuyển về trường cậu.

Để coi, định mệnh giữa hai người có thể kiên nhẫn lần nữa được không?


[...]


Cửa hàng sách nhỏ. 

Yo Seob nhẹ nhàng lật từng trang sách còn thơm mùi giấy mới. Cậu bước ra quầy tính tiền, nhẹ giậm giậm chân theo nhịp một bài hát đã cũ được phát trong băng, đợi có người ra thanh toán. Một cái đầu đen có hơi bù xù bước ra. 

Yo Seob mỉm cười đưa quyển sách vừa chọn.

Thế nhưng...


Lại là anh ta!

Yo Seob tròn xoe mắt. Có hàng trăm triệu hiệu sách ở Seoul rộng lớn phồn vinh này, vì cớ gì mà cậu lại đâm đầu vào đây cơ chứ!

Hôm nay hình như còn chưa đủ đau tim... A, cậu bóp bóp trán. Hừm, sáng nay ra khỏi nhà bước chân nào trước ấy nhỉ?


Anh chàng nhướn một bên mày, rồi đón lấy quyển sách, mỉm cười thật nhẹ.

"Người lạ, quen biết đã lâu. Xin chào!"

Và câu nói chính thức đầu tiên mà Yo Seob có thể nói với cái người mà cậu vẫn gọi là người lạ thân quen này chỉ đơn giản...

"Ô của tôi đâu?"

Đó là một ngày mùa đông tuyết rơi dịu dàng.

[...]

Đó có thể là Định Mệnh, cũng có thể là sự Tình Cờ. Mà có khi là cả hai. À không, dễ lắm chứ, cũng có thể chẳng là cái gì cả! Tất cả, đôi khi phụ thuộc vào Con Người. Rắc thêm một chút tình cờ nho nhỏ, một chút định mệnh dễ thương, biết đâu lại làm nên duyên phận cả đời người. 


Dù gì thì, đó cũng là một sự khởi đầu tốt đẹp cho một mối quan hệ mới, đúng không nào?


.End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: