Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ 5 ]

Tôi và Lucas phải ở trong nhà từ tối hôm qua cho tới chập tối hôm nay. Cũng vì khoảng bảy giờ sáng, quả bóng của tôi sẽ quay lại – mặc dù tôi không biết nó có tìm được mình nhanh như thế, hay ít nhất – đã phát hiện ra tôi bỏ trốn hay không. Nhưng chắc chắn một điều, nó vẫn đang lượn lờ trên trời, và tôi không đời nào mạo hiểm mà ra ngoài.

Lucas cũng không phản đối việc ở lại trong này thêm vài giờ đồng hồ. Chủ yêu là bởi qủa bóng của cậu ta đã xuất hiện. Và trong thời gian chúng tôi ngồi chơi bài với nhau, nó cứ hướng vào nhà mà nói với cái âm giọng nhão nhoẹt như bùn.

"Heeee, Lucasss... bạn mới hả?"

"Không phải việc của mày. Im mồm đi đồ ồn ào." Lucas nói và vứt ra con hai cơ, chặn đứng át bích của tôi.

Thật lạ là cậu ta có thể bình tĩnh như thế. Giống như không hề quan tâm kẻ đang muốn giết mình đang nhìn với cặp mắt hau háu như diều hâu. Còn tôi thì run từ nãy tới giờ, không thể tập trung mà chơi một ván ra trò. Thỉnh thoảng, tôi lại không kìm được mà liếc ra bên ngoài. Qủa bóng bắt được ánh mắt của tôi. Nó cười hềnh hệch:

"Ồ, cậu bạn, người đồng hành của cậu hôm nay không đến sao?"

"Không cần quan tâm đến nó." Lucas ngắt lời một cách thô lỗ trong khi xào lại bài. "Cậu không cần thiết phải trả lời tất cả những gì chúng hỏi, hiểu chưa? Khi chúng ta ở trong này, dây thừng của chúng không cách nào vào được. Chúng ta an toàn."

Đúng thế, đâu có gì phải sợ. Tôi thở ra nhẹ nhàng, biết ơn Lucas vô cùng vì đã khai sáng cho mình.

"Như thế thì không được đâu. Nếu người đồng hành của cậu không ở cùng cậu, nó sẽ mất kiểm soát sớm thôi." Qủa bóng của Lucas ra vẻ quan tâm và nói. Nhưng có nói nữa cũng vô ích. Tôi vừa học được cách ngậm miệng lại nên bây giờ sẽ là khâu thực hành.

Trước khi rời đi, nó thở dài: "Con người các cậu lúc nào cũng thế. Ê, phải biết khi nào là lời khuyên đúng đắn, khi nào là đùa giỡn vui vẻ chứ?"

Lucas xuống bếp nấu một ít thịt. Tôi nhận ra đó là miếng thịt cậu ta xẻ từ thi thể hôm qua. Và tôi nói: "Không, không đời nào tôi ăn cái thứ đó."

Lucas kì quái nhìn tôi: "Vậy cậu định nhịn đến hết đời? Thử xem, cũng không khác thịt lợn là mấy đâu. Mặc dù hơi mùi rồi. Nhưng chúng ta nên học cách thích nghi dần là vừa."

"Tôi sẽ không ăn thịt người." Nhìn nồi canh đen ngòm trên bếp, dạ dày lại quặn lên, tôi nghĩ mình lại sắp nôn. Giọng nói của quả bóng lởn vởn trong đầu: "Em gái chúng ta đã trở thành món súp thịt cho một nhóm người."

Người mà Lucas cắt thịt để ăn, chắc hẳn cũng có gia đình. Và gia đình đang mong mỏi hoặc lo lắng cho người đó. Ấy vậy mà chúng tôi ở đây, cãi nhau xem nên ăn hay không ăn một phần thịt của ông ta.

Tôi có thể giết mèo để ăn. Nhưng không bao giờ ăn thịt người. Đây là cắn nuốt đồng loại – việc chỉ có lũ thú vật chưa tiến hóa mới làm.

Tôi nhìn Lucas như nhìn một con quái vật. Bảo sao cậu ta có thể bình tĩnh như thế trong mọi hoàn cảnh. Bạn biết đấy, khi một người đủ tàn nhẫn và bản lĩnh, họ cóc sợ gì cả.

Lucas nhún vai, cũng không ép. Cậu ta bê nồi thịt ra ngoài, để ngay ngắn lên bàn, sau đó quay ra lục ba lô lấy ra cái hộp ném cho tôi.

"Thuốc viên dinh dưỡng." Lucas giải thích. "Tôi không muốn tối nay khi đang đi cậu lại ngất xỉu và mang lại phiền toái."

Và kế tiếp, tôi nghe cậu ta bất mãn.

"Thảo nào Grudy chỉ sống được bảy ngày. Đồ nhát cáy."

Tôi tức giận, cầm lấy hộp thuốc dinh dưỡng và gào với Lucas: "Này, tôi nghe thấy đấy nhé!" Chẳng ai vui vẻ khi bị gọi là đồ nhát cáy. Đặc biệt là trong hoàn cảnh chẳng có tí ti niềm vui nào như thế này. Bạn có tưởng tượng được không?

"À..." Lucas mỉm cười vô hại. "Bạn của tôi, hi vọng cậu bỏ qua lời lầm bà lầm bầm của tôi khi nãy. Grudy mà tôi nói, đâu phải là cậu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro