Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ 10 ]

           

Cuối cùng sau chuỗi ngày dài lê thê - thực ra mới có một hai ngày gì đó, nhưng một hai ngày đều phải đối mặt với tử thần thì luôn dài nên tôi tính vậy; cả hai cũng đến được nhà trẻ của em gái tôi.

Cổng trường mở toang, xác của bác bảo vệ nằm ngay bên cái cột, với cái thòng lọng thắt chặt và quả bóng xì hơi cách đó vài bước. Có lẽ bác ta bị tấn công ngay lúc đang mở cổng để cho lũ trẻ về với bố mẹ chúng. Nhưng ai mà biết được điều khủng khiếp này lại xảy ra. Nếu như biết trước, có lẽ bác cũng đã cố gắng ở lại trong phòng bảo vệ và không để lộ bất cứ bộ phận nào ra ngoài – dù chỉ là một ngón tay.

Tôi nghĩ mình nên chạy thật nhanh vào đó để kiểm tra xem mẹ và em gái còn ổn không. Tôi đã chờ khoảnh khắc này lâu rồi, thế nhưng lúc này lại chần chừ. Nhỡ đâu, trong trường hợp xấu nhất là quả bóng không bịa chuyện, em gái tôi đã chết rồi. Và mẹ cũng thế thì sao.

Lucas như nhìn thấy vẻ lo lắng và bất an của tôi, cậu ta an ủi, "Sao thể hở Grudy? Giây phút bồi hồi trước khi được đoàn tụ với gia đình hở?"

Tôi kể vắn tắt cho Lucas nghe những thông tin chưa rõ thực hư mà quả bóng đã truyền đạt cho mình cách đây không lâu. Cậu ta ra chiều ngạc nhiên lắm, thậm chí đã lấy ra khẩu súng và giữ chặt nó ở tay phải.

"Gì cơ? Cậu nói là bọn họ ăn thịt người sống? Ăn thịt người còn sống sờ sờ ra đấy?"

"Tôi được nghe là vậy." Lại nhìn đến cánh cửa đang mở toang của căn phòng cách đó không xa, tôi do dự nói, "Có phải tôi hơi cực đoan không nếu như nghĩ rằng khi chúng ta vào đó thì bọn họ sẽ giết chúng ta luôn?"

"Ồ không, cậu hoàn toàn có quyền suy nghĩ như thế." Lucas đáp với vẻ cảm thông, tay lăm lăm khẩu súng. "Đi thôi, cùng vào xem nào."

Thế là Lucas đi trước, còn tôi bước theo sau. Ngôi trường này được xây theo kiểu liền một khối, giống như cái hộp khép kín. Đường đi khá là bừa bộn – có một cái tủ đựng đồ bị đổ chắn ngang, rất nhiều mấy món đồ vớ vẩn – như là ruy băng, cặp sách, bút vẽ... la liệt trên sàn. Có lẽ chúng bị bỏ rơi trong khi chủ nhân đang hoảng loạn chạy trốn. Xung quanh khá yên tĩnh, ngoại trừ mấy âm thanh do chính chúng tôi gây ra – như là bước đi và hít thở, thì gần như không có gì khác. Lucas cứ cắm cúi đi như thể không có ý định dừng lại. Tôi hỏi nhỏ, "Này, cậu biết mọi người đang ở đâu không?" Nghe ra thì thật xấu hổ, nhưng tôi chưa từng vào trường học của em gái, cùng lắm chỉ đứng ở ngoài cổng chờ nó ra và dắt về nhà – thế là hoàn thành nhiệm vụ đón em. Bởi thế, kiến trúc của ngôi trường này đối với tôi rất xa lạ. Thậm chí tôi còn không biết nếu muốn đi WC thì phải đi đường nào.

"Đó." Lucas chỉ xuống dưới chân. "Cứ đi theo những đồ vật bị làm rơi này là sẽ đến được chỗ chủ nhân của chúng." Cũng chính lúc này, chúng tôi đang đứng trước cửa một căn phòng, theo tấm biển đề bên trên thì đó là "phòng thể chất". Vẫn có đồ vật rơi ở ngã rẽ gần đó, nhưng Lucas quyết định mở cửa phòng thể chất trước tiên xem sao hẵng.

Và ngạc nhiên chưa, cậu ta đoán trúng rồi.

Đã lâu tôi chưa thấy nhiều người sống đến thế. Ít nhất cũng phải mười người.

Nhưng ai nấy đều có vẻ không được khỏe lắm. Ngay cả động tác ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, họ cũng làm hết sức chậm chạp. Quần áo nhàu nát và rách đôi ba chỗ, đứng cách cả mét mà vẫn ngửi thấy mùi hôi. Cái mùi này ghê thật đấy. Tôi hơi không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bản thân là một người lịch sự. Chúng tôi không có biểu hiện gì cho thấy mình khó chịu với vẻ nhếch nhác của họ và đứng ở cửa tầm hai, ba phút. Hai bên cứ giương mắt nhìn nhau mà không nói lời nào. Cuối cùng một người đàn ông ở bên kia lên tiếng, "Họ... họ cử các cậu đến à?"

Trong phòng thể chất, âm thanh được khuếch đại, vì thế cả hai đều nghe rõ ông ta nói gì. Tôi cảm thấy hơi áy náy nếu như nói thẳng là mình chẳng biết họ là ai, và rằng tôi chỉ đến vì mẹ và em gái. Thế nhưng Lucas lại nhanh hơn tôi một bước. Cậu ta nhẹ nhàng giấu khẩu súng đi, trưng ra vẻ mặt tươi cười.

"Đúng thế, họ cử chúng tôi đến đây. Vì thế trước tiên ông hãy bảo bạn ông bỏ cái rìu xuống được không?"

Tôi và Lucas đứng khá sát nhau, hơn nữa vì cái ba lô sau lưng cậu ta quá lớn, từ khoảng cách xa như thế, họ khó mà nhìn thấy Lucas đang làm gì phía sau.

Và cậu ta đang bí mật đưa sang cho tôi một con dao găm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro