Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

73-74

Chương 73: Mật ngọt

Hoàng cung, Ương Hoa điện.

Bởi vì Tần Diệp Minh bệnh nặng, ngoài Ương Hoa điện cơ hồ là trọng binh canh gác, năm bước một người, mười bước một đội, canh phòng nghiêm ngặt chặt chẽ. Ương Hoa điện mỗi đêm đều có mười tên thái giám cung nữ cùng hai gã Thái y gác đêm, để ngừa Hoàng Thượng bỗng nhiên bệnh tình chuyển biến xấu. Trong điện đồng dạng có mười tên thái giám cùng cung nữ tùy thời hầu hạ. Nhưng duy độc trong phòng ngủ chỉ có hai nhân thủ, một là nội thị bên cạnh Tần Diệp Minh, đồng thời cũng là thái giám tổng quản Ôn công công. Lúc trước hắn hầu hạ tiên đế , từ khi tiên đế băng hà, sau hắn trở thành nội thị thái giám của Tần Diệp Minh, đến bây giờ đã có hai mươi mấy năm. Một gã còn lại là tiểu thái giám bên cạnh Ôn công công, Tiểu Lâm Tử, giờ phút này hắn đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật. Ôn công công nhìn hắn một cái, cũng không có đánh thức hắn, tự mình lấy một bồn nước ấm cấp Hoàng Thượng lau mặt.

Hắn đi theo hai triều hoàng đế đã có hơn phân nửa đời, nay Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, nói trong lòng không nóng nảy, không đau lòng là giả . Bất quá hắn không thể lộ ra một chút bối rối, muốn bảo trụ mệnh Hoàng Thượng, muốn bảo trụ mạng già của mình, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe Hiền vương phân phó cùng an bài. Hiện tại Ương Hoa điện đã không còn thuộc về Hoàng Thượng, nơi này trừ bỏ chính mình cùng Tiểu Lâm Tử, đều là người Hiền vương phái đến. Hắn là lão nhân trong cung, có cái gì mà không thấy qua, cái gì không trải qua? Chuyện giết cha, hành thích vua như vậy cũng không hiếm thấy? Hắn hiện tại có thể làm, chính là nghe lời một chút, không cần làm mấy thứ dư thừa, càng không cần nói những lời thừa thải. Chỉ cần đem sự tình đều nhịn xuống, đợi Hiền vương đi lên ngôi vị hoàng đế, tuyên bố Hoàng Thượng trở thành thái hoàng, hắn lại có thể đi theo bên cạnh Tần Diệp Minh, hầu hạ hắn sống nốt quãng đời còn lại. Chỉ là, hắn phải thực xin lỗi tiên đế, thực xin lỗi thái tử điện hạ rồi.

Nhớ tới đây, Ôn công công cảm thấy bi thương, một hàng lão lệ cứ như vậy hạ xuống. Nếu, nếu như là "y" có mặt, thì tốt rồi......

"Băng" một tiếng rất nhỏ trầm đục bừng tỉnh Ôn công công đang âm thầm thương tâm, nếu không ở bên trong thất, những người khác tuyệt đối nghe không được điểm động tĩnh ấy. Ôn công công nhanh chóng lau khô nước mắt xoay người nhìn, liền thấy Tiểu Lâm Tử nguyên bản đang ngủ gà ngủ gật đã hoàn toàn ngã xuống!

A ! Có thích khách ! Ôn công công kinh hoảng đứng lên che ở bên cạnh Tần Diệp Minh, vừa muốn kêu to, một bóng người lắc mình tiến lên, xuất thủ như điện điểm á huyệt hắn.

Ôn công công miệng mở lớn nhưng không thể động đậy, ánh mắt lại trừng lớn như miệng chuông đồng, trong mắt tràn đầy không thể tin cùng kinh hỉ.

"Ôn công công, biệt lai vô dạng." Trước mắt nam tử mặc một thân hắc y, khoanh tay đứng nhìn Ôn công công thản nhiên cười.

Thanh âm ôn nhu, khuôn mặt tuấn dật nho nhã, chỗ khóe mắt rất nhỏ lộ ra vết tích năm tháng phong sương để lại. Tuy rằng đi qua ba mươi năm, nhưng Ôn công công không bao giờ quên hắn!

Điện hạ! Ôn công công nhìn người trước mắt, lão lệ tung hoành, miệng mở ra khép lại như muốn nói nói, lại bởi vì bị điểm á huyệt nên cái gì cũng không nói được.

"Ôn công công không cần lên tiếng, ta hiện tại sẽ giải huyệt đạo của ngươi." Dứt lời, hắc y nam tử liền giải huyệt đạo cho Ôn công công.

Ôn công công một hơi thở ra, vỗ về ngực mạnh mẽ hô hấp mấy khẩu không khí, sau đó "Bùm" một tiếng thẳng tắp quỳ gối trước mặt người nọ, nghẹn ngào thấp giọng kêu lên: "Thái tử điện hạ !"

Người nọ tao nhã cười, tiến lên nâng dậy Ôn công công, nói: "Ta đã sớm không phải cái gì thái tử nữa rồi. Hiện tại ta, chỉ là một người tên là Tần Diệp, bình dân dân chúng, bình thường đến không thể bình thường hơn." Người này, chính là Tần Diệp! Thân phận chân chính là thân đại ca của Tần Diệp Minh, là thái tử gia năm đó của Hoàng Diệp! Năm xưa hắn muốn mỹ nhân không cần giang sơn, từ bỏ thái tử vị mang theo người yêu đi xa thiên nhai. Mà tiên đế trong cơn bi phẫn đem Tần Diệp gạch tên khỏi tông tịch, cũng nghiêm cấm bất luận kẻ nào đàm luận chuyện này, nếu có ai vi phạm, sẽ xem như nghịch tặc mà xử lý! Bất quá năm đó tiên đế trừ bỏ loại tên của Tần Diệp ra khỏi tông tịch, cũng không có thuyết minh là nguyên nhân gì, hơn nữa lệnh nghiêm cấm đã ban ra, căn bản không có người dám đề cập tới nó. Hai chữ "Tần Diệp", đã trở thành cấm kỵ trong Hoàng Diệp. Cho nên thậm chí ngay cả Tần Nghị cùng vài hoàng tử khác, cũng không biết chính mình thế nhưng còn có một thân bá phụ sống trên nhân thế, Tần Diệp Minh đối với chuyện này lại miệng kín như bưng. Bởi vì luận tư chất hay bối cảnh, năm đó nếu không phải Tần Diệp muốn mỹ nhân không thích giang sơn, như vậy hôm nay người ngồi trên long ỷ, sẽ không phải Tần Diệp Minh. Hoàng gia kiêng kị nhất, chính là chuyện năm đó.

"Không !" Ôn công công chịu đựng trong lòng bi thương, cố chấp nói: "Ngài chính là thái tử điện hạ! Ngài vĩnh viễn đều là thái tử điện hạ Hoàng Diệp trong ta!" Năm đó tiên đế tuy rằng loại bỏ tên cùng tông tịch của Tần Diệp, nhưng chưa hề hạ chỉ phế truất thái tử vị. Hơn nữa năm đó thời điểm Tần Diệp rời đi Hoàng Diệp, tiên đế cho hắn vài thứ, vài thứ này đủ để cho Tần Diệp thay đổi triều đại! Nếu, nếu thái tử điện hạ đã trở về, như vậy hắn sẽ không cần sợ Hiền vương ! Mà Hoàng Thượng cũng có thể cứu !

Nhìn ra tâm tư Ôn công công, Tần Diệp cười nhẹ, không tiếp tục thảo luận đề tài này. Hắn năm đó có thể bỏ mặc hết thảy rời đi, chính là đối cái gọi "Ngôi vị hoàng đế", cái gọi "Thiên hạ giang sơn" không hề hứng thú, mấy thứ này ở trong mắt hắn xem ra, còn thua xa một tươi cười trân quý của Hoa nhi.

"Hoàng Thượng tình huống như thế nào?" Tần Diệp chuyển đề tài.

"Ai !" Ôn công công nhớ tới Hoàng Thượng, nước mắt liền muốn rơi xuống: "Hoàng Thượng đến bây giờ còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Thái y căn bản nhìn không ra Hoàng Thượng bị bệnh gì!"

"Ta đến xem." Tần Diệp nói xong, lướt qua Ôn công công đi đến long sàn rộng thùng thình hoa lệ. Tần Diệp Minh sắc mặt tái nhợt, thần sắc cũng cực đạm, hô hấp tuy rằng vững vàng cũng rất mỏng manh. Xem mặt sắc không giống như là trúng độc, ngược lại càng giống đang ngủ. Tần Diệp mang theo nghi hoặc cấp Tần Diệp Minh bắt mạch, sau một lúc thì biến sắc, vòng qua đầu Tần Diệp Minh nhìn nhìn phía sau cổ hắn, quả nhiên! Tần Diệp giúp Tần Diệp Minh đắp hảo chăn, quay đầu nghiêm túc nhìn Ôn công công.

"Điện hạ, rốt cuộc làm sao vậy? Ngài trăm ngàn lần đừng dọa lão nô a !" Ôn công công run run thanh âm nói.

"Hoàng Thượng bình thường thích ăn cái gì?" Tần Diệp không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi ngược lại.

"Ăn cái gì?" Ôn công công sửng sốt, vì cái gì hỏi vấn đề này? Nhưng nhìn đến Tần Diệp sắc mặt liền nghiêm túc hồi tưởng lại: "Hoàng Thượng thích thức ăn nhẹ, đồ ngự phòng đưa tới đều là chúng nô tài tự mình thử trước, xác nhận không ngại sau mới có thể cấp cho Hoàng Thượng. Này, cái này sẽ không phải là hạ độc đi? Nhưng Thái y như thế nào không kiểm tra được?"

"Trừ bỏ mấy thứ này? Tỷ như những cái không cần thử độc." Tần Diệp lại hỏi, độc này không có khả năng hạ trong thức ăn bình thường, tuy rằng độc dược mãn tính, nhưng Ôn công công thử thức ăn đều vô sự, như vậy nhất định là ở trong thứ khác, một loại không cần thái giám thứ trước.

Không cần thử độc? Ôn công công nhíu mày: "Cái này, Hoàng Thượng bình thường về phương diện cơm nước, nô tài đều đã tự mình thử độc, những thứ không cần thử độc gì đó, giống như thật sự không có......"

"Không có?" Tần Diệp nghi hoặc, Tần Diệp Minh trúng độc là một loại độc vật thực hiếm có — Trầm Mộng. Loại độc này ngoại hình như trân châu mượt mà, ánh sáng màu hồng nhuận, hương vị lại thanh điềm ngon miệng. Thứ này nếu ăn một lần thì thật ra không có gì, chẳng những vô sự còn có thể có trợ giúp giấc ngủ, nhưng nếu ăn nhiều hơn, đặc biệt dùng lâu dài sẽ tựu thành kịch độc giết người. Người trúng độc hoàn toàn không có bất luận cảm giác, đại phu bình thường lại tra không ra nửa điểm dấu vết để lại. Lâu dài dùng "Trầm Mộng" cơ thể sẽ thường thường cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, đến sau đoạn hậu kỳ dần xuất hiện tình trạng đau đầu, cuối cùng liền như Tần Diệp Minh hiện tại vậy, ngủ say bất tỉnh, trong vòng một tháng nếu không có phương pháp, sẽ chết đi trong khi ngủ. Nhưng mà: "Trầm Mộng" loại này quả thực chỉ có Quỷ Tà mới có, hơn nữa sản lượng cũng rất thưa thớt, Quỷ Tà quốc bình thường chỉ dùng trong phương diện y dược, người biết độc tính của nó càng thiếu, vì cái gì xuất hiện ở Hoàng Diệp?

"A, lão nô nghĩ tới! Là Hiền vương tự mình sản xuất bách mật quả!" Trầm tư suy nghĩ Ôn công công rốt cục nhớ lại đây, vỗ chưởng nói: "Ba năm trước, Hiền vương hàng năm từ đất phong trở về đều mang một lọ bách mật quả tự mình sản xuất, đưa cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng rất thích. Vừa mới bắt đầu Hoàng Thượng dùng quả mật này, lão nô còn có thể thử độc, nhưng không quá vài ngày Hoàng Thượng liền nói Hiền vương là nhi tử hắn yêu nhất, tuyệt đối sẽ không hại hắn, từ nay về sau không cần để lão nô tiếp tục thử độc. Hoàng Thượng thực thích mật quả đó, cơ hồ mỗi ngày đều phải pha ra uống một ly. Nhưng mà, lão nô sau khi Hoàng Thượng hôn mê, đã kiểm tra qua hết thảy mọi thứ, bao gồm bách mật quả, đều không có dấu vết bị hạ độc a !"

Tần Diệp sau khi nghe xong, cảm thấy hiểu rõ, cũng không thể không bội phục tâm cơ chất nhi của hắn."Trầm Mộng" bất quá chỉ là một loại thực vật, lại bị xen lẫn trong nhiều loại quả như vậy, có quỷ mới điều tra ra! Nếu không phải người trúng độc "Trầm Mộng", sau cổ sẽ xuất hiện một dấu tơ hồng rất nhỏ, hắn cũng tra không được. Nhưng mà Tần Nhan chỉ là một Vương gia, cũng căn bản không có đến Quỷ Tà, hắn như thế nào biết tới "Trầm Mộng"? Bản thân hắn, cũng là năm đó từ miệng của Hoa nhi mới biết được loại độc vật hiếm lạ này.

Như vậy cũng chỉ có một khả năng. Tần Diệp ánh mắt tối sầm lại, xem ra hảo nhi tử của hắn đã vì Tần Nhan làm không ít chuyện tình a!

"Ôn công công, năm ngày sau ta sẽ lại đến. Trong khoảng thời gian này, ngươi hảo hảo chiếu cố Hoàng Thượng, trừ bỏ một ít nước canh, dược do Thái y khai tất cả đều vụng trộm đổ đi." Tần Diệp thấp giọng nói.

Ôn công công sửng sốt, hiểu được sau thật mạnh gật đầu nói: "Dạ, lão nô tuân chỉ !"

Ngoài phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến thanh âm, Ôn công công cả kinh, vừa muốn ra ngoài nhìn xem, đã thấy một thân hình tiến vào.

"Thiết, Thiết thống lĩnh?!" Ôn công công vẻ mặt kinh ngạc nhìn người tới

"Ôn công công." Thiết Viêm thản nhiên đối Ôn công công bình đạm gật đầu, nói: "Thỉnh Ôn công công không cần kêu tại hạ là thống lĩnh, ba mươi năm trước, tại hạ đã không còn là thống lĩnh cấm vệ quân. Hiện tại ta, bất quá là nô bộc của chủ nhân mà thôi."

Ôn công công hai mắt rưng rưng gật gật đầu, năm đó thái tử điện hạ trốn đi, Thiết thống lĩnh cũng buông tha chức vụ thống lĩnh cấm vệ quân, mang theo vị hôn thê cùng điện hạ rời đi Hoàng Diệp. Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn vẫn đều trung thành và tận tâm đi theo điện hạ, không rời không phản.

"Chủ nhân, không sai biệt lắm." Thiết Viêm trầm giọng đối Tần Diệp nói, dược tính mê dược sắp đi qua, thái giám cung nữ trong điện sắp tỉnh. Hơn nữa ngoài điện thị vệ cũng đến lúc đổi người, phía sau đều đã có người tiến vào xem xét.

"Ân." Tần Diệp gật gật, lại đối Ôn công công nói: "Ôn công công bảo trọng, năm ngày sau ta sẽ lại đến."

"Dạ, cung tiễn điện hạ." Ôn công công lòng tràn đầy không nỡ nhìn Tần Diệp, thẳng đến khi hai người đã ly khai, Ôn công công còn trố mắt nhìn theo phương hướng của bọn họ.

—————

Phác Xán Liệt cắn một cọng cỏ non, thoải mái mà nằm ngửa ở trên cỏ xanh đậm mềm mại, nhìn trời xanh mây trắng. Phía trước là một con sông nhỏ xanh biếc, xuân phong phất một cái, thích ý phi thường. Bởi vì quan hệ với Ngô Diệc Phàm, hắn rất ít xuất môn, cơ hồ ngày ngày đều đợi ở Kim Long Các. Hắn không phải không muốn ra ngoài, chỉ là lần trước mang theo Ngô Diệc Phàm ra ngoài một lần liền gặp được phiền toái, Ngô Diệc Phàm còn giết một người, sau hắn liền tình nguyện ngồi ở nhà đọc bộ tiểu thuyết mới nhất vừa đưa ra thị trường cho Ngô Diệc Phàm nghe. Buồn thì có buồn, nhưng tránh được rất nhiều phiền toái không phải sao?

Bất quá ngay tại thời điểm hắn nghĩ đến mình ở nhà đến sắp mốc meo, Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên đối hắn nói, hôm nay ra ngoài đạp thanh đi! Không đợi hắn phản ứng, đã bị người kéo lên xe ngựa, sau đó đi ra ngoại ô. Nói là ngoại ô, kỳ thật nơi này thực gần Thượng Tinh Lâu, chỉ cần vừa nhấc đầu, có thể nhìn thấy xuyên qua phiến tùng lâm rậm rạp, trên không xuất hiện một tầng tháp cao. Bất quá nơi này phong cảnh quả thật không tồi, non xanh nước biếc, phong cảnh di nhân, Phác Xán Liệt gần đây liền thích tới nơi này. Có thể nguyên nhân là do ở gần Thượng Tinh Lâu đi, vùng này hoa cỏ cây cối cùng các loại động vật đều tựa hồ dẫn theo một chút linh khí, cùng trong thành không giống nhau. Đặc biệt tiểu động vật ở đây, căn bản không sợ người. Tựa như vừa rồi Phác Xán Liệt vừa mới vừa nằm xuống, còn có một con sóc nhỏ đang cầm một quả tùng sôi nổi từ bên cạnh hắn nhảy qua, tò mò nhìn hắn một cái, sau lại sôi nổi chạy đi. Thực khiến Phác Xán Liệt luôn luôn mỉm cười.

Về phần cái người đem hắn mang đến đây......

"Lão gia, ngài cẩn thận một chút, không bằng để cho Mặc Trúc đến đi ?" Mặc Trúc cuốn cao ống quần, xoắn lên tay áo, đứng ở bở sông nhỏ sốt ruột nhìn Ngô Diệc Phàm cũng đồng dạng kéo tay áo, cuồn cuộn ống quần.

"Đúng vậy lão gia, không bằng cho Bạch Hiền cùng Mặc Trúc đến! Ngài cùng công tử trò chuyện, thưởng ngắm hoa, thật tốt a!" Bạch Hiền cũng đứng trong dòng sông nhỏ, cùng Mặc Trúc khuyên nhủ.

"Các ngươi đều câm miệng!" Ngô Diệc Phàm cầm một ngư xoa bằng mộc (một cây lao vuốt nhọn một đầu, đâm xuống nước để bắt cá), hướng về phía bọn họ kêu, trên mặt tinh xảo tuấn mỹ dính một chút bọt nước: "Đều cút ngay cho ta, cá đều bị các ngươi dọa chạy!"

Bạch Hiền cùng Mặc Trúc khóc không ra nước mắt liếc nhau, vẻ mặt cầu xin nói: "Dạ......" Trời biết vì cái gì Ngô Diệc Phàm mắt không thể thấy, lại huyết ý dâng trào muốn cấp Phác Xán Liệt bắt cá, còn nói cái gì cho dù nhìn không thấy, nhĩ lực hắn còn rất tốt, nghe thanh âm cũng có thể bắt được cá, sau đó cấp Phác Xán Liệt nướng ăn !

"Xán nhi, ngươi chờ một chút, ta rất nhanh có thể bắt xong!" Ngô Diệc Phàm giơ ngư xoa lên cao hướng về phía Phác Xán Liệt ở trên bờ kêu.

Phác Xán Liệt ngoáy ngoáy lỗ tai, miễn cưỡng nói: "Được ~" Sau đó bắt chéo chân ngậm cỏ tiếp tục nhìn trời.

Nửa giờ sau......

Sông nhỏ xanh biếc đã bị Ngô Diệc Phàm giảo cho đục ngầu không chịu nổi, hắn lại vẫn vô tri vô giác giơ mộc xoa tiếp tục đem bùn đất dưới sông quấy động lên, còn khiến chính mình một thân ướt đẫm. Trong sông đừng nói là cá, cho dù là con tôm nhỏ cũng bị hắn dọa chạy!

"Ai !" Phác Xán Liệt tâm tình trầm trọng thở dài, quả nhiên gặm cỏ non kết cục giống hiện tại, chịu đựng ngây thơ cùng tính trẻ con của đối phương a...... Phác Xán Liệt bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn Ngô Diệc Phàm ở giữa sông thực cố gắng nhưng cũng thực ngốc kia, giơ mộc xoa ở trong sông vô mục đích đâm xuống đâm lên, Bạch Hiền cùng Mặc Trúc thực ăn ý trốn ra xa, nhưng vẫn là bị nước văng lên thấm ướt không ít.

Xưa có Na Tra nháo hải (điển tích Na Tra đại náo long cung), hiện tại có Rồng giảo hà. Nhưng người trước đó là uy phong lẫm lẫm, truyền tụng đời đời, người nay lại...... Phác Xán Liệt vẫn quyết định đi ngăn cản một chút, bị người khác biết kẻ như động kinh đó là Các chủ Kim Long Các, mặt mũi cũng không còn biết giấu đi đâu!

Đem vạt áo thật dài nhét vào bên hông, cởi hài xong xăn lên ống quần, Phác Xán Liệt triệt khởi tay áo cũng bước xuống sông.

"Rầm" một tiếng, nguyên bản Ngô Diệc Phàm chỉ ướt có một nửa, hiện tại là ướt từ đầu đến chân .

Ngô Diệc Phàm tay dừng lại giữa không trung, nước sông thanh lương từ tóc dài trên trán xuôi dòng nhỏ xuống lại dòng sông.

Phác Xán Liệt ngâm mình xuống nước, khó có được nghịch ngợm hướng về phía Ngô Diệc Phàm cười nói: "Uy, nướng cá của ta đâu? Lâu như vậy ta chỉ nhìn thấy một con rồng trăng hoa ướt sũng."

Ngô Diệc Phàm trố mắt nhanh chóng lấy lại tinh thần, gợi lên khóe miệng, rõ ràng lưu loát vứt bỏ ngư xoa trong tay. Ngô Diệc Phàm loan hạ thắt lưng hứng một dũng nước trong tay rồi hắt về phía Phác Xán Liệt, lớn tiếng cười nói: "Ở chỗ này đây!"

"Ân !" Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, giơ tay lau nước trên mặt, người mù này thật đúng là nhĩ lực lợi hại a, có thể chính xác như vậy!

Sau đó, một hồi trận đấu hắt nước cứ như vậy bắt đầu. Nguyên bản Phác Xán Liệt muốn ngăn cản Ngô Diệc Phàm ngây thơ không cần tái làm chuyện mất mặt, nghĩa vô phản cố lại cùng đi theo hắn làm chuyện mất mặt ngây thơ.

Nhìn hai người trong nước đánh nhau vui vẻ, Bạch Hiền cùng Mặc Trúc bỗng nhiên nhớ lại thời điểm mùa đông năm trước bắt đầu, lão gia cùng công tử cũng ném một trận tuyết cầu.

Liếc nhau, Bạch Hiền cùng Mặc Trúc biết hôm nay kế hoạch ăn cá nướng đã hoàn toàn thất bại, bất đắc dĩ thở dài, hai người ăn ý tiêu sái ra giữa sông, lên bờ tiến vào rừng kiếm mấy món ăn dân dã. May mắn thời điểm tới đây mang theo một ít rượu, bằng không hôm nay thật sự chỉ có thể ăn đồ dân dã.

Bên kia Bạch Hiền Mặc Trúc vào rừng, bên này hai người ở trong nước đánh đến khí thế ngất trời.

Ngô Diệc Phàm "nhìn không thấy", tự nhiên không có động tác "nhanh nhẹn" như Phác Xán Liệt, rất nhiều thời điểm hắn tránh không khỏi Phác Xán Liệt công kích, từ trong ra ngoài đều ướt đẫm. Phác Xán Liệt tự nhiên nắm bắt thời gian dùng sức khi dễ Ngô Diệc Phàm, mấy ngày qua bọn họ đều làm tổ ở trong Diên Phi viện, nhàn cư vi bất thiện đã bị hắn kéo lên giường hảo hảo làm một phen "vận động", hiện tại là hảo thời cơ để trả thù!

Bỗng nhiên, một con cá không biết mắt mũi thế nào, nhàn nhã bơi vào chiến khu của hai người. Thời điểm bơi qua dưới chân Ngô Diệc Phàm, có thể là bị mắt cá chân trắng như tuyết kia hấp dẫn, cảm thấy có vẻ giống thứ gì đó ăn ngon, liền dùng miệng cắn cắn mấy cái. Phát hiện cư nhiên không có mùi vị gì cả, lại thực ghét bỏ dùng đuôi cá đảo qua, sau đó từ từ đào tẩu.

Chính là chạm qua một cái như vậy, Ngô Diệc Phàm bị con cá không có mắt này làm cho chân phải vừa ngứa vừa đau, lui chân ở trong nước gọi tới gọi lui: "Có cái gì cắn ta!" Đáng tiếc hắn đã quên chính mình đang ở trong nước, đá sỏi dưới chân đều bị nước ăn mòn trở nên bóng loáng vô cùng, một cái không cẩn thận liền — trợt.

"Di ?" Ngô Diệc Phàm mất đi cân bằng hiển nhiên còn chưa phản ứng lại, thế nhưng liền như vậy thẳng tắp ôm chân phải đổ về phía sau.

"Ngô Diệc Phàm!" Phác Xán Liệt bản năng vươn tay giữ chặt hắn, đáng tiếc hắn cũng đã quên chính mình cũng ở trong nước, dưới chân đồng dạng giống nhau, hơn nữa Ngô Diệc Phàm so với hắn chỉ nặng chứ không nhẹ hơn......

"Bùm" một tiếng, hai người ngã vào trong sông.

Phác Xán Liệt đặt ở trên người Ngô Diệc Phàm, thân thủ mạnh bạo lật hắn lại, ngoan thanh nói: "Đầu heo!"

Không để ý tới Phác Xán Liệt không một chút lưu tình kia, Ngô Diệc Phàm thuận tay ôm lấy thắt lưng Phác Xán Liệt, một tay ấn hạ đầu, tìm đúng vị trí hôn lên môi Phác Xán Liệt. Bất quá một chút liền tách ra, Ngô Diệc Phàm liếm liếm môi, nói giọng khàn khàn: "Ngươi có biết đang ngồi ở trên vị trí "điểm chết" của ta. Không cần khiêu khích như vậy, hiện tại đang ở trong sông, nếu cứ vậy mà làm ngươi sẽ cảm lạnh."

Tuy rằng biết Ngô Diệc Phàm nhìn không thấy, Phác Xán Liệt vẫn là bị cặp ánh mắt kia gắt gao nhìn chăm chú làm đỏ mặt, ra vẻ tàn nhẫn nói: "Còn nói nữa tin hay không ta thật sự phế đi ngươi !" Ở trên mặt Ngô Diệc Phàm không nhẹ không nặng vỗ một chút, Phác Xán Liệt đứng lên, thuận tay đem Ngô Diệc Phàm còn đang bất động kéo lên theo. Cũng chú ý thấy được ở trong nước có một ngọc bài độ lớn nhỏ bằng một bàn tay.

Phác Xán Liệt xoay người nhặt lấy, hỏi: "Trong nước rớt cái ngọc bài, có phải của ngươi hay không?" Cái này đúng là làm bằng dương chi ngọc thượng thừa! Mặt phải lệnh bài là một con rồng trăng hoa giương cao hai cánh, một mặt khác có khắc hai chữ "Kim Long". Không cần phải nói, Phác Xán Liệt thực xác định đây là gì đó của Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm từng cho hắn một quả lệnh bài vàng ròng, cùng cái này không sai biệt lắm, bất quá một cái là ngọc, một cái là hoàng kim, điêu khắc đồ án giống nhau, chỉ là chữ trên đó bất đồng mà thôi.

Trong mắt sắc bén chợt lóe qua, cúi đầu quan sát đến ngọc bài Phác Xán Liệt căn bản nhìn không thấy. Ngô Diệc Phàm cười cười nói: "Vừa rồi vẫn là của ta, hiện tại là của ngươi." Ngô Diệc Phàm khiên trụ tay Phác Xán Liệt, nói: "Hảo hảo bảo quản, cái này cùng lệnh bài bình thường bất đồng. Có thứ này, ngươi tuyệt đối có thể ở toàn bộ Hoàng Diệp tung hoành."

Phác Xán Liệt nhíu mày, không có nửa điểm khách khí nhận lấy. Tuy rằng không biết dùng làm cái gì, bất quá cảm giác rất lợi hại, nếu Ngô Diệc Phàm đều nói cho hắn, vẫn là chính mình thu hảo.

"Lên bờ, tái đứng ở trong nước, chúng ta thật sự sẽ cảm lạnh ." Cất tốt ngọc bài, Phác Xán Liệt lôi kéo Ngô Diệc Phàm lên bờ.

Lúc này Bạch Hiền cùng Mặc Trúc bắt thỏ hoang trở về. Phác Xán Liệt nhìn thoáng qua, thầm nghĩ ăn những thứ kia có thể hay không tạo nghiệp chướng? Bất quá lời này hắn cũng không nói ra, bởi vì hắn đói bụng, vẫn là nhét đầy bụng có vẻ thực tế hơn.

Bạch Hiền cùng Mặc Trúc đốt hai đống lửa, một đống dùng nướng thỏ hoang, một đống cấp Phác Xán Liệt cùng Ngô Diệc Phàm hong khô quần áo cùng cơ thể.

Sau khi ăn no rượu thịt, Ngô Diệc Phàm cùng Phác Xán Liệt song song ngồi ở trên một sườn dốc, hai người chỉ mặc nội y màu trắng, cả giầy cũng chưa mặc vào, chân trần mà ngồi.

Bạch Hiền cùng Mặc Trúc đã sớm nắm xe ngựa cùng hai con ngựa kia đi đến xa xa ăn cỏ, không ai sẽ đến quấy rầy bọn họ.

Thanh phong từ từ thổi qua, thoải mái di nhân. Nghe thảo hương nhẹ nhàng khoan khoái, Phác Xán Liệt cùng Ngô Diệc Phàm đều không nói chuyện, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh khó có được này.

Bỗng nhiên nhớ tới Ngô Diệc Phàm vừa rồi nói chân bị cái gì cắn, Phác Xán Liệt theo bản năng xem qua, sau đó ngây ngẩn cả người. Hắn chưa từng cẩn thận nhìn chân Ngô Diệc Phàm, thế nhưng thật ra Ngô Diệc Phàm ở trên giường thực thích cắn mắt cá chân hắn, nói mắt cá chân hắn thực tinh tế trắng nõn, cốt cách rõ ràng. Bởi vì Ngô Diệc Phàm bộ dáng cao lớn, cho nên bàn chân so với Phác Xán Liệt cũng lớn hơn một chút, cũng rất tinh tế. Phác Xán Liệt cảm thấy bốn chữ để hình dung nữ tử "oánh oánh chân ngọc" này, cũng thực thích hợp với Ngô Diệc Phàm.

Trong lòng có chút rung động kỳ dị, Phác Xán Liệt hoạt động chân phải tới gần chân trái Ngô Diệc Phàm, dùng mấy ngón chân nhỏ nhẹ nhàng đụng chạm ngón chân của Ngô Diệc Phàm một chút, sau đó tách ra. Chân Ngô Diệc Phàm ấm áp, không có lạnh như hắn.

Ngô Diệc Phàm chấn động, ngón chân giật giật. Phác Xán Liệt hơi hơi gợi lên khóe miệng, lại nghiêng góc độ đụng chạm hắn một chút sau đó lập tức rời đi. Ngô Diệc Phàm ngón chân lại giật giật, đồng thời cũng gợi lên khóe miệng.

Thời điểm khi Phác Xán Liệt lại dùng mấy ngón chân đụng chạm Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên ôm lấy chân Phác Xán Liệt, gắt gao ôm lấy, không cho hắn rời đi.

Trên mặt tươi cười dần dần mở rộng, Phác Xán Liệt tay ở phía sau chuyển qua trên mu bàn tay Ngô Diệc Phàm, gắt gao nắm chặt.

Nhìn trời xanh, hai người tươi cười thực sáng lạn, trong lòng, đồng dạng ngọt ngào quanh quẩn.

—————–

Chương 74: Mật tín

Hiền vương phủ.

Trong thư phòng chỉ điểm một ngọn đèn, chúc quang hôn ám miễn cưỡng chiếu sáng án thư. Tần Nhan sắc mặt vi huân, thưởng thức chén rượu trong tay, trên án đặt hai bầu rượu, trong đó một cái đã cạn sạch, một cái khác cũng chỉ còn không đến nửa bình.

Nam Vũ hầu ở một bên, muốn khuyên giải an ủi Tần Nhan uống ít lại, nhưng nhìn đến hắn sắc mặt âm trầm, sau cũng không dám mở miệng. Nếu lúc này nói chuyện, sẽ chỉ làm Tần Nhan cơn tức lớn hơn nữa.

Tần Nhan nâng chén uống một hơi cạn sạch, ngơ ngác nhìn chén rượu một hồi, bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi nói, bổn vương hiện tại có phải hay không muốn gió được gió, muốn mưa được mưa ?"

Bởi vì uống quá nhiều, Tần Nhan thanh âm có chút ám ách, ngữ khí cũng không thể rõ ràng, vô đoan làm cho Nam Vũ cảm thấy có chút âm trầm.

Nam Vũ không biết Tần Nhan vì cái gì bỗng nhiên hỏi như vậy, cẩn thận nghĩ nghĩ, thận trọng nói: "Vương gia ngài hiện tại đương nhiên là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nay có ai tôn quý so được với ngài? Hoàng Thượng trước khi hôn mê đã đem sự vụ trong triều giao cho ngài xử lý, tuy nói còn chưa lập chiếu thư cũng chưa phế thái tử, nhưng đây không phải sáng tỏ Hoàng Thượng là có ý muốn đem triều chính giao cho ngài sao? Hơn nữa, trong triều đại bộ phận thần tử đã tỏ vẻ nguyện ý trung thành với ngài, giả sử nói lời bất hảo, Hoàng Thượng lỡ như vạn nhất — Vương gia, ngài thế nhưng chính là người thích hợp nhất cho thái tử vị a!" Hắn lời này cũng không phải vuốt mông ngựa mà thôi, trên thực tế, Tần Nhan đã nhiều ngày ở trong triều nghiễm nhiên có khí thế dưới một người mà trên vạn người, hơn nữa Tần Nghị bên kia vẫn không hề động tĩnh, cũng không có vào triều, lại thêm Phúc vương minh xác thái độ hỗ trợ Tần Nhan, Tần Nhan thế lực gần như khống chế toàn bộ triều đình! Tuy rằng người chưa tỏ thái độ còn có hơn một nửa, nhưng tuyệt không có bất luận một người nào dám công khai phản đối hắn!

"Hừ." Tần Nhan cười lạnh một tiếng, Nam Vũ cảm giác được tiếng cười có chút ý tứ hàm xúc tự giễu ở bên trong."Thật là như vậy sao? Kia, vì cái gì người ta muốn lại không chiếm được? Thậm chí ngay cả việc ta muốn giết một người, cũng khó mà thực hiện?" Nói tới đây, Tần Nhan trong mắt bỗng nhiên hiện lên âm ngoan.

Nam Vũ cả kinh, hắn hiểu được Tần Nhan chỉ cái gì. Lại nhiều lần phái người đi ám sát Phương Lâm, nhưng không một lần thành công, ngược lại còn kéo theo nhiều người đi vào, mà Ngô Diệc Phàm cũng cách Tần Nhan càng ngày càng xa.

Trán mồ hôi lạnh ứa ra, vẫn kiên trì nói: "Vương gia, 'Phương Lâm' kia bất quá là dựa vào vài phần vận khí, may mắn mà thôi. Còn có Các chủ, hắn bất quá nhất thời tham mới mẻ, chờ hắn chán ngấy, tự nhiên lại đối tốt với Vương gia. Chuyện như vậy từ trước không phải từng có vài lần sao? Cho nên Vương gia ngài không cần lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ trở lại như cũ."

"Hừ." Tần Nhan lại là một tiếng cười lạnh, may mắn? Tham mới mẻ? Phương Lâm kia bất quá là hảo mệnh, mỗi lần gặp chuyện không may đều có Ngô Diệc Phàm cứu hắn. Về phần Ngô Diệc Phàm, nếu chỉ tham mới mẻ sẽ dùng một năm thời gian sao? Lúc trước hắn tham mê, mỗi lần coi trọng người, nhiều nhất chỉ nửa tháng liền chán, nhưng lần này, hắn hoàn toàn nhìn không ra Ngô Diệc Phàm có ý niệm chán ngấy trong đầu! Chỉ có khi Phương Lâm chết, Ngô Diệc Phàm mới có thể lại nhìn đến hắn, mới có thể trở lại bên cạnh hắn! Phải, chỉ có khi Phương Lâm chết!

"Biểu đệ, bổn vương mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, trước khi bổn vương đăng cơ, nhất định phải trừ bỏ 'Phương Lâm'! Bổn vương không muốn sau khi đăng cơ còn để tiện nhân này tựu thành rủi ro của bổn vương!" Tần Nhan nâng cốc uống một ngụm, ngoan thanh nói.

"Dạ." Nam Vũ rùng mình, nhanh chóng nói: "Bất quá......" Nam Vũ có chút do dự, nhìn đến Tần Nhan lạnh lùng quét hắn liếc mắt một cái, vội vàng nói: "Vương gia, từ sau khi Các chủ hai mắt mù, 'Phương Lâm' đó cơ hồ không ra khỏi Kim Long Các nửa bước, cho dù đi ra ngoài, bên cạnh nếu không phải đi theo vài vị cao thủ, thì chính là Các chủ tự mình làm bạn ở bên cạnh hắn. Nếu muốn xuống tay, có điểm khó khăn......" Lần trước ngộ thương Ngô Diệc Phàm, Tần Nhan thiếu chút nữa đem thân ca ca Phúc vương của mình giết chết, về sau Nam Vũ liền không dám nhắc lại chuyện ám sát, Tần Nhan cũng không nói tới. Nếu lần này kế hoạch không đủ chu đáo lại làm bị thương Ngô Diệc Phàm, Nam Vũ dám khẳng định Tần Nhan sẽ giết hắn! Nghĩ đến đây, Nam Vũ có chút oán hận Ngô Diệc Phàm. Oán hận hắn vì cái gì muốn giấu cũng không đem người giấu hảo một chút, lại nói mấy lời sứt sẹo dối lừa Tần Nhan, cái gì mà đem người đưa đến mã phòng làm mã phu, diễn trò cũng không biết làm giống một chút, quang minh chính đại như vậy mang theo người lắc lư tán tỉnh, giống như sợ người khác không nhớ thương mạng nhỏ của Phương Lâm kia!

Tần Nhan nghe không thấy Nam Vũ trong lòng tính toán, chỉ là câu nói "Các chủ hai mắt mù" làm cho hắn mặt nhăn mày nhíu. Ngô Diệc Phàm ánh mắt đã sớm tốt, hắn biết, nhưng vì cái gì hắn vẫn còn đối bên ngoài tuyên bố chính mình nhìn không thấy? Hắn suy nghĩ cái gì, Tần Nhan một chút đều đoán không ra, hắn tin tưởng Ngô Diệc Phàm tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, nhưng hắn lại không rõ hắn làm như thế có ý đồ gì! Chẳng lẽ là muốn Tần Nghị đối hắn giảm bớt cảnh giác? Tần Nhan nghĩ, mở miệng nói: "Bổn vương sẽ tạo cho ngươi cơ hội, tiếp qua không lâu cuộc chiến giành ngôi vị nhất định sẽ bùng nổ, Tần Nghị sẽ không trơ mắt nhìn bổn vương thuận lợi đi lên đế vị. Cho nên, bổn vương sẽ có rất nhiều cớ cho Diệc Phàm rời đi 'Phương Lâm'. Hiện tại chuẩn bị về đất phong thị sát, bổn vương tính mang theo Diệc Phàm, đây là cơ hội tốt của ngươi."

Nam Vũ ánh mắt chuyển hai chuyển, thầm nghĩ nguyên lai Tần Nhan sớm đã tính tốt, liền trầm giọng nói: "Vương gia yên tâm, đệ đệ ta nhất định sẽ đem chuyện lần này làm thỏa đáng."

Trên nóc nhà, hai hắc y nhân ghé vào trên mái ngói, nghe xong Tần Nhan cùng Nam Vũ đối thoại rồi liếc nhau, sau đó nhỏ giọng rời đi, không có kinh động tới bất luận kẻ nào.

Có thể ở trong Hiền vương phủ trọng binh canh gác, cơ quan trùng trùng mà đến đi tự nhiên, đương nhiên chính là Tần Diệp cùng Thiết Viêm đã từng ra vào hoàng cung như chỗ không người. Bọn họ bất quá chỉ nghĩ tới nơi này thám thính một chút về tin tức loại độc "Trầm Mộng" trên người Tần Diệp Minh, nhưng ai biết giải dược "Trầm Mộng" không tìm được, lại nghe thấy một tin tức khác không lường trước.

Mặc một thân y phục dạ hành, ở trên các nóc nhà Miên Cẩm thành bay vút, Tần Diệp buồn rầu nhíu mày, hắn có nên hay không đem tin tức này tiết lộ cho xú tiểu tử kia biết? Người Tần Nhan muốn giết là con dâu hắn a...... Vẫn là nhắc nhở một chút hỗn tiểu tử kia đi, bất quá hắn cùng Thiết Viêm cũng không thể lộ diện, tiểu tử đó rất tinh, bọn họ đi mật báo khó bảo toàn sẽ không bị hắn nhận thấy được cái gì. Kia, cho ai đi thì tốt? Tần Diệp hao tổn tinh thần.

——————–

Sắp vào hạ, thời tiết dần dần nóng lên. Phác Xán Liệt mặc áo đơn ngồi ở trong viện trên ghế đọc sách, ách, phải nói là học bài.

Ngô Diệc Phàm từ sau lưng gắt gao ôm thắt lưng Phác Xán Liệt, đem cằm gác ở trên vai hắn, ngửi hương vị của Phác Xán Liệt.

"Thư sinh biết được chính mình bị bệnh bất trị, sau vì không liên lụy vị hôn thê, liền làm bộ ở trên đường đi thi gặp phải sơn tặc trụy nhai mà chết không toàn thây. Vị hôn thê của thư sinh......" Phác Xán Liệt nói tới đây dừng một chút, banh banh thân mình có chút cứng ngắc đang hoàn toàn hãm ở trong lòng Ngô Diệc Phàm, suy nghĩ một chút vẫn là nói: "Ngươi không nóng sao?"

"Ân?" Ngô Diệc Phàm nghe chưa hết chuyện, bất mãn cau mày, tùy ý nói: "Không nóng không nóng, ngươi nói mau a, nói mau."

"Nhưng mà ta nóng." Phác Xán Liệt giận tái mặt, một tát chụp khai tay người nọ đang ôm chặt bên hông hắn, ngồi dậy nói: "Ta chẳng những nóng, còn khát, càng mệt!"

Ngô Diệc Phàm trong lòng trống không, lảo đảo một chút về phía trước. Phác Xán Liệt không nhìn tới, cầm lấy chén trà trên bàn gỗ một bên uống một ngụm. Bị Ngô Diệc Phàm ôm cả buổi, cả lưng đều đổ mồ hôi!

"Làm sao vậy? Vừa rồi còn hoàn hảo." Ngô Diệc Phàm đáng thương hề hề ngồi xuống, thân thủ định bắt tay Phác Xán Liệt, đáng tiếc hắn "nhìn không thấy", ở khoảng cách cách Phác Xán Liệt mấy thước, quơ quơ một trận cũng chưa bắt được.

Phác Xán Liệt tối không thể xem bộ dáng đáng thương của hắn, hô hấp ảo não, vẻ mặt thất bại đem chén trà tiến đến bên miệng hắn uy một miệng, nói: "Không cần tái ôm ta, nóng chết."

Ngô Diệc Phàm thiếu chút nữa bị Phác Xán Liệt kia không quá ôn nhu làm rầu rĩ, nghe được hắn nói như vậy, sau vẻ mặt cao hứng hướng bên cạnh xê dịch, nói: "Được được được, ngươi mau ngồi xuống, đem còn lại kể cho ta, thư sinh kia sau làm sao vậy!"

Vẻ mặt tính trẻ con chờ mong làm cho Phác Xán Liệt buồn cười, nghẹn cười ngồi vào bên cạnh hắn, cầm lấy sách lại bắt đầu đọc: "Thư sinh chạy đến một cái thâm sơn cùng cốc núp vào, một bên chờ chết một bên tưởng niệm người yêu phương xa. Vị hôn thê của hắn biết được tin tức, ở trong đêm đó liền thắt cổ, hoàn hảo bị người trong nhà đúng lúc phát hiện cứu trở về. Một tháng sau người nhà vị hôn thê đem nàng hứa hôn cho một hộ nhân gia khác, nhưng ngay tại ba ngày trước khi xuất giá, tân nương tử chạy trốn, lưu lại một phong thư nói là muốn đi tìm hài cốt trượng phu nàng......"

Ngô Diệc Phàm vẻ mặt suy nghĩ sâu xa chờ đợi Phác Xán Liệt nói tiếp, nhưng đợi thật lâu đều không nghe thấy Phác Xán Liệt lên tiếng nữa, ngược lại nghe được hắn "hấp lưu hấp lưu", thanh âm uống trà.

"Sau lại thế nào?" Ngô Diệc Phàm nhịn không được thúc giục nói.

"Muốn biết hậu sự như thế nào, thỉnh đợi xem 'Ngàn dặm tìm phu kí' xuất bản tháng sau, mong được ủng hộ." Phác Xán Liệt đọc xong dòng cuối cùng, sau đó nhìn Ngô Diệc Phàm.

"......"

"Ta nói, ngươi như thế nào đối mấy loại lạn tục tiểu thuyết như vậy cảm thấy hứng thú?" Phác Xán Liệt khó hiểu xem Ngô Diệc Phàm vẻ mặt buồn bực, Ngô Diệc Phàm người này thấy thế nào đều như là cái loại thích ti trúc đàn xướng, ca cơ rượu ngon hầu hạ, thưởng thức vũ đạo nổi bật linh động đi? Như thế nào lại, lại thích mấy cái này chứ? Chẳng lẽ từ cổ đại đã bắt đầu lưu hành tiểu thuyết – tình cảm?

"Viết tốt lắm a, nhân vật ở bên trong tình cảm thực có thể đả động lòng người!" Ngô Diệc Phàm vẻ mặt tươi đẹp ưu thương khiến Phác Xán Liệt khắp cả người phát lạnh: "Ngươi không biết, nam nữ nhân vật chính kia, tình yêu rối rắm hỗn loạn thật sự là làm cho người ta lệ nóng lưng tròng. Ta còn kỳ quái ngươi vì cái gì có thể đem tiểu thuyết khiến người khác rơi nước mắt mà đọc theo một cách không hề tình cảm như vậy chứ!"

Ta xem ngươi mới là tinh thần rối loạn! Phác Xán Liệt chịu đựng xúc động rít gào, quay đầu trừu khóe miệng nói: "Là nước mắt ngươi quá rẻ mạt. Còn có, ta không biết tình yêu như vậy có cái gì đả động lòng người. Nếu thư sinh kia thật sự thương vị hôn thê hắn, nên đem mọi chuyện đều cùng nàng nói rõ ràng, mà không phải lừa gạt nàng, nếu yêu nhau như vậy, tình yêu chính là chuyện của hai người. Thư sinh kia cứ như vậy giả chết lừa nàng rốt cuộc tính toán cái gì? Hắn nghĩ mình như vậy, sẽ khiến nữ chủ kia có thể thật sự buông tha tình yêu đối với hắn, đi thành thân một lần nữa tìm hạnh phúc thuộc về mình? Căn bản chính là vô nghĩa! Cả thẳng thắn thành khẩn tín nhiệm tối thiểu đều không có, còn nói cái rắm gì yêu!" Nói xong lời cuối cùng Phác Xán Liệt đều có chút kích động, có lẽ nguyên nhân do cha mẹ hắn, thế nên hắn chán ghét nhất chính là tồn tại lừa gạt tình yêu, trong cảm nhận của hắn xem ra, vô luận có nổi khổ gì, lừa gạt đối phương chính là sai! Mười phần sai!

Ngô Diệc Phàm hô hấp cứng lại, hắn thật không ngờ Phác Xán Liệt sẽ nói ra những lời này. Qua đã lâu, Ngô Diệc Phàm mới sáp thanh hỏi: "Ngươi, ngươi chán ghét người khác lừa ngươi?"

Phác Xán Liệt sửng sốt, mới phát hiện chính mình quá mức kích động, trầm giọng nói: "Có lẽ đi."

Ngô Diệc Phàm tâm co rút, thời điểm vừa muốn hỏi "Nếu ta lừa ngươi, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao", Thiết Hoán liền vội vàng đi vào, đối Phác Xán Liệt gật gật đầu, sau đó đối Ngô Diệc Phàm thi lễ, nói: "Lão gia, thuộc hạ có việc bẩm báo." Sau đó liền cúi đầu đứng ở một bên, không hề lên tiếng.

Phác Xán Liệt trong lòng biết Thiết Hoán cố ý lảng tránh hắn, liền đối với Ngô Diệc Phàm nói: "Ta ra bên ngoài một chút." Nói xong xoay người bước đi.

"Phác Xán Liệt !" Ngô Diệc Phàm trong lòng căng thẳng kêu một tiếng, Phác Xán Liệt dừng cước bộ trở lại nhìn hắn.

Ngô Diệc Phàm hai mắt không tiêu cự không nhúc nhích nhìn Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng nói câu: "Sớm một chút trở về."

Phác Xán Liệt sửng sốt, gật gật đầu, nhớ tới Ngô Diệc Phàm nhìn không thấy, còn nói thêm: "Ân, ta chỉ là ở trong Các dạo một chút, ngươi lo công việc đi." Nói xong, liền xoay người rời khỏi.

Ngô Diệc Phàm nhìn Phác Xán Liệt rời đi, quay đầu nhìn về phía Thiết Hoán, nguyên bản hai mắt không hề có tiêu cự, chậm rãi ngưng tụ ra một tia ánh sáng lạnh, thanh âm lạnh lùng nói: "Lần sau nhìn thấy Phác Xán Liệt ở bên cạnh bổn tọa, vô luận có bao nhiêu chuyện trọng yếu cũng không được phép lại đây quấy rầy chúng ta."

Thiết Hoán rùng mình, trầm giọng nói: "Là Hiền vương phái người mang lời nhắn lại đây."

Ngô Diệc Phàm nhíu nhíu mày, nói: "Hắn còn chưa hồi đất phong?"

"Hiền vương đã đối ngoại phát ra tin tức, nói năm ngày sau sẽ về đất phong. Lão gia ngài mấy ngày nay cũng chưa ra khỏi cửa, cho nên không biết." Thiết Hoán vẻ mặt lạnh nhạt, thanh âm cứng nhắc.

"Là như thế sao." Ngô Diệc Phàm thản nhiên gật gật đầu, nói: "Kia, vì cái gì phái người đưa lời nhắn lại đây? Không phải đã thương thảo tốt, chỉ dùng ám vệ liên lạc sao? Hắn nhắn cái gì?"

"Hiền vương nói, đêm mai giờ Tuất, ở Lãm Nguyệt Lâu chờ."

Lãm Nguyệt Lâu? Ngô Diệc Phàm nghi hoặc, Tần Nhan cho tới bây giờ cũng không tới loại địa phương phong hoa tuyết nguyệt này, lúc trước ước hẹn gặp mặt đều là ở Phương Hoa Lâu, như thế nào lúc này...... Tinh tế nghĩ nghĩ, Ngô Diệc Phàm hiểu được, hắn thích địa phương như vậy, đối bên ngoài Các chủ Kim Long Các đến loại địa phương này một chút cũng sẽ không kỳ quái, cũng sẽ không dẫn người chú ý. Hơn nữa, năm đó Nam Vũ chính là ở nơi đó bị Thiết Hoán mua trở về, nghĩ đến Lãm Nguyệt Lâu hẳn là ám cọc lớn nhất mà Tần Nhan xếp vào Miên Cẩm đi, cho nên Tần Nhan đi vào trong đó muốn không bị phát hiện cũng không khố. Nơi phong hoa tuyết nguyệt, hướng đến đều là nhiều người nhất, tin tức tối linh thông.

"Nói cho Tần Nhan, bổn tọa hội đúng giờ phó ước." Ngô Diệc Phàm nói, sau đó nhìn thoáng qua mấy án tiểu thuyết bị Phác Xán Liệt để lại, lại nói: "Đi đem Phác Xán Liệt kêu trở về, nói ta ở nơi này chờ hắn."

Thiết Hoán ngẩn ra, sau đó gật gật đầu nói: "Dạ, thuộc hạ cáo lui."

Đợi Thiết Hoán đi rồi, Ngô Diệc Phàm lại lâm vào suy nghĩ sâu xa.

"Chủ nhân !" Một đạo bóng đen chợt lóe, một hắc y nhân liền cung kính quỳ gối trước mặt Ngô Diệc Phàm.

"Ngươi?" Ngô Diệc Phàm nhíu mày, trên mặt dẫn theo chút chán ghét: "Ngươi như thế nào đã trở lại? Phía sau liền an phận chút, không cần dẫn tới người khác hoài nghi."

Vô Tướng chấn động, hắn biết Ngô Diệc Phàm chỉ điều gì, cũng không dám phản bác, cúi đầu không nói.

"Nói, trở về nhất định có đại sự." Ngô Diệc Phàm cầm lấy chén trà vừa rồi Phác Xán Liệt đã uống qua nhấp một ngụm.

"Chủ nhân, Hiền vương sẽ đối Phác...... công tử bất lợi!" Vô Tướng buồn thanh nói.

"Cái gì?" Ngô Diệc Phàm mạnh mẽ ngồi xuống, đem cái chén đặt lại trên án thư, trầm giọng nói: "Ngươi như thế nào biết!"

"Đêm qua có người cấp thuộc hạ tặng một lệnh tiễn, mũi tên quấn lấy một mảnh vải." Vô Tướng nói xong, không đợi Ngô Diệc Phàm mở miệng liền đem mảnh vải đêm qua thu được đưa cho Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm lấy qua mảnh vải mở ra đọc, nhất thời cả kinh, đây là viết cho hắn!

"Tần Nhan dùng kế điệu hổ ly sơn, đối Phác Xán Liệt bất lợi, cẩn thận."

Một câu này chỉ dùng chu sa màu đỏ viết, nhìn qua tựa như huyết thư. Miếng vải cũng thực bình thường, là á ma bố, mà chữ trên đó lại viết thực xấu, tựa như hài đồng ba tuổi vừa học viết tự, bút họa cong vẹo không thể dính thành một khối.

"Là ai đưa tới ngươi biết không?" Ngô Diệc Phàm sắc mặt âm trầm nhìn Vô Tướng, người kia nếu có thể tìm được Vô Tướng, lợi dụng hắn truyền tin cảnh cáo, nói đúng hơn, là người kia biết thân phận Vô Tướng! Thần bí nhân đó đến tột cùng là ai? Hắn đến tột cùng biết bao nhiêu? Là địch hay là bạn?

"Thuộc hạ không biết, thuộc hạ canh bốn thu được lệnh tiễn. Đuổi theo ra thì không nhìn tới bất luận thân ảnh kẻ nào, người kia võ công nhất định cực cao, có thể ở địa phương đó, đến đi tự nhiên không kinh động bất luận kẻ nào, võ công cũng có khả năng, trên cả ngài." Vô Tướng đôi mắt duy nhất trên mặt kia tràn ngập nghi hoặc cùng lo âu, chuyện này, thật sự là rất rất không ổn!

Ngô Diệc Phàm mạnh mẽ cầm mảnh vải kia, trong mắt tràn đầy lãnh liệt, nói: "Chuyện này ngươi không cần để ý, làm tốt chuyện thuộc bổn phận của ngươi là được."

"Nhưng công tử hắn......" Vô Tướng còn chưa nói xong, viện ngoại liền truyền đến một trận tiếng bước chân quen thuộc, là Phác Xán Liệt đã trở lại !

"Hắn không cần ngươi quan tâm, cút!" Ngô Diệc Phàm miệng không nhúc nhích, dùng truyền âm nhập mật nói cho Vô Tướng nghe.

Vô Tướng bị Ngô Diệc Phàm trong mắt ngoan lệ dọa, không cam lòng dập đầu, sau đó lắc mình biến mất vô tung vô ảnh.

"Nhanh như vậy liền cùng Thiết tổng quản nói xong?" Phác Xán Liệt mặt mang tiếu ý đi đến.

"Ân, không có gì hay, luôn lấy chút chuyện rườm rà nhàm chán phiền ta." Ngô Diệc Phàm tự nhiên vươn tay, Phác Xán Liệt thực tự nhiên cầm.

"Xán nhi, đêm nay làm trứng luộc lòng đào cho ta đi, ta thật lâu chưa ăn ......" Ngô Diệc Phàm lấy lòng tựa vào trên vai Phác Xán Liệt nói.

"...... Được rồi, xem ở ngươi gần đây nghe lời như vậy, luộc cho ngươi hai cái."

"Yêu ngươi chết mất, Xán Liệt!" Ngô Diệc Phàm cao hứng ở trên mặt Phác Xán Liệt ấn một cái hôn.

Phác Xán Liệt một cái tát đem Ngô Diệc Phàm không đứng đắn đẩy ra, nói: "Thành thành thật thật ở đây chờ, không cần chạy loạn lộng bản thân bị thương, ta hiện tại đi làm." Nói xong Phác Xán Liệt đi hướng phòng bếp phía sau Diên Phi viện.

Đợi Phác Xán Liệt đi rồi, Ngô Diệc Phàm tươi cười trên mặt mới dần dần biến mất không thấy, thay thế là vẻ mặt hàn sương. Mặc kệ người kia là địch hay là bạn, hắn đều phải đem người tìm ra! Người đó sao biết được tin tức Hiền vương phủ, biết thân phận Vô Tướng, thuyết minh người này cực kỳ nguy hiểm. Không diệt trừ hắn, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng! Về phần Tần Nhan, Ngô Diệc Phàm lạnh lùng cười, nếu hắn dám khiêu chiến điểm mấu chốt của chính mình, bản thân sẽ làm hắn nếm thử một lần tư vị mất đi hết thảy!

————–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #krisyeol