Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

115-116


Chương 115: Đệ bách thập ngũ chương


"Xán nhi ?"

Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng vừa gọi, Phác Xán Liệt đã vươn tay ôm chặt lấy hắn.


"Xán nhi, Xán nhi, Xán nhi......" Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Ngô Diệc Phàm để sát vào cổ Phác Xán Liệt nhẹ giọng nỉ non, hai tay bị khóa kịch liệt giãy dụa, suy nghĩ muốn ôm lại Phác Xán Liệt, lại chỉ có thể phí công phát ra thanh âm kim loại va chạm.


Phác Xán Liệt gắt gao cắn môi, thật sâu hô hấp làm cho chính mình tỉnh táo lại, rồi sau đó buông ra Ngô Diệc Phàm, cầm chìa khóa giải khai xiềng xích tay chân cho hắn.


"Xán nhi......" Hai tay rốt cục chiếm được tự do, nhưng Ngô Diệc Phàm bị thương lại bị khóa một ngày một đêm, mất đi chống đỡ sau thẳng tắp đổ về phía trước.


Phác Xán Liệt một phen đón lấy Ngô Diệc Phàm, lảo đảo lui về phía sau vài bước mới khó khăn đứng lại.


"Xán nhi," Ngô Diệc Phàm nằm ở trên vai Phác Xán Liệt, vươn tay phải xoa mặt hắn, trong mắt hiện lên bộ mặt bị thiêu vặn vẹo, ách thanh thống khổ nói: "Ta biết ngươi là Xán nhi của ta, ngươi là Xán nhi của ta. Xán nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......"


Phác Xán Liệt lắc đầu, thấy được miệng vết thương trên hai tay Ngô Diệc Phàm sâu đến có thể thấy được xương, vết thương chưa xử lý còn đang rỉ máu. Phác Xán Liệt nhìn trong lòng lại là đau xót, cả hô hấp đều khó chịu. Tên ám vệ kia nhanh chóng tiến lên, lấy ra thuốc trị thương qua loa thay Ngô Diệc Phàm thoa dược.


Phác Xán Liệt không dám đụng vào tay Ngô Diệc Phàm, chỉ gắt gao đỡ thắt lưng hắn, nức nở nói: "Chúng ta đi, rời đi nơi này thì tốt rồi......" Nói xong, liền dìu Ngô Diệc Phàm ra khỏi nhà tù.


"Đợi đã!" Chung Như Thủy một bên nhìn trong lòng cũng khó chịu, bỗng nhiên ngăn cản bọn họ, không đợi Phác Xán Liệt nghi hoặc, hắn liền lo lắng nói: "Ngươi đã quên, thời điểm chúng ta vào là ba người, cái này muốn như thế nào ra ngoài?! Đánh giết ra ngoài? Một đám thủ vệ trên tầng này, luận võ lâm cao thủ liền có võ lâm cao thủ!" Bọn họ còn chưa đi ra đã bị chém thành nhiều mảnh nhỏ!


Phác Xán Liệt giật mình, đúng vậy, lúc trước thầm nghĩ như thế nào tiến vào địa lao cứu người, đã quên nghĩ biện pháp bình yên ra ngoài!


"Thuộc hạ nguyện ý thay thiếu chủ lưu lại!" Tên ám vệ theo tới bỗng nhiên quỳ một gối xuống: "Chỉ cần thiếu chủ thay quần áo thuộc hạ, liền vẫn là ba người, tuyệt đối không có người khả nghi."


Chung Như Thủy cùng Phác Xán Liệt trầm mặc, bọn họ cũng đều biết đây là biện pháp tốt nhất. Chung Như Thủy xoay người nhìn tường, đem quyền quyết định giao cho bọn họ.
Kỳ thật, căn bản không cần quyết định. Tên ám vệ kia đã đem quần áo thoát xuống, hai tay cầm đưa tới trước mặt Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm đối hắn gật gật đầu, tiếp nhận. Phác Xán Liệt trầm mặc không lên tiếng giúp Ngô Diệc Phàm thay quần áo, trong lòng yên lặng đối tên ám vệ kia nói tiếng thực xin lỗi. Phác Xán Liệt đem Ngô Diệc Phàm một đầu tóc bạc cẩn thận giấu kín cũng thay đổi đâu vào đấy, xác định nhìn không ra bất luận khác thường mới nhẹ nhàng thở ra.


"Công tử, thỉnh chiếu cố hảo thiếu chủ!" Ám vệ đối Phác Xán Liệt trịnh trọng cúi đầu.
Phác Xán Liệt nắm chặt tay Ngô Diệc Phàm, đồng dạng trịnh trọng nói: "Ta nhất định."
Ba người thuận lợi từ địa lao đi ra, Chung Như Thủy trấn định tự nhiên dẫn Phác Xán Liệt cùng Ngô Diệc Phàm, nghênh ngang ở trước hai mươi thị vệ không coi vào đâu rời đi. Bóng đêm đã trầm, cửa lao chỉ điểm có hai ngọn đèn lồng. Tuy rằng Ngô Diệc Phàm so với ám vệ kia cao hơn một chút, nhưng hơi hơi hạ thắt lưng cũng đã lừa gạt được thị vệ ở cửa lao. Chỉ cần đi ra khỏi cung này, bọn họ xem như chân chính an toàn!


Đáng tiếc, sự tình cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng. Trên đường rộng lớn hôn ám, một đại đội nghi thức cùng hộ vệ thuộc về hoàng đế đã ở trước mắt, chậm rãi hướng bọn họ đi đến.


Không xong! Chung Như Thủy trừng mắt nhìn Phong Hàn Bích loan giá, sợ tới mức cả hô hấp đều đã quên !


Phác Xán Liệt cương trực thân thể đứng ở phía sau Chung Như Thủy, khẩn trương ngừng lại hô hấp. Ngô Diệc Phàm cảnh giác nhìn loan giá ở xa xa thì dừng lại, gắt gao cầm lấy tay Phác Xán Liệt.


"Các ngươi là người nào! Dám quấy nhiễu thánh giá!" Một đội hộ vệ cầm đầu mở Đường, đồng loạt rút ra bội đao bên hông, vẻ mặt sát phạt đem ba người vây quanh vào giữa!
Ngô Diệc Phàm một tay nắm cả thắt lưng Phác Xán Liệt, một tay dẫn theo cổ Chung Như Thủy lui về sau. Mà thủ vệ địa lao phía sau cũng thấy được nơi này khác thường, nhất tề chạy tới, chặn đường lui của ba người.


"Các ngươi không phải ám vệ Thánh Thượng phái tới chấp hành nhiệm vụ!" Tên thủ vệ cầm đầu kia lên tiếng nói, hiện tại có đèn lồng thay loan giá mở Đường, hắn rốt cục nhìn ra một người trong đó không phải người lúc nãy tiến vào!


"Người tới, hộ giá! Những người này là thích khách, bọn họ cướp địa lao!"


Chung Như Thủy âm thầm xem thường, kêu cái gì kêu, sợ Phong Hàn Bích không biết hay sao.


"Hộ giá! Hộ giá!" Ngự Lâm quân đang trực cũng chạy tới, một đống lớn người đem ba người bao quanh ở giữa.


Phong Hàn Bích xốc lên sa liêm, từ trong loan giá đi ra, trên cao nhìn xuống ba người bọn họ. Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra hảo hoàng hậu của hắn!


"Ngươi còn muốn nháo tới khi nào, mau tới đây!" Phong Hàn Bích thanh âm ở giữa đêm khuya có vẻ rõ ràng sắc bén, tất cả mọi người nhảy dựng, Hoàng Thượng đang nói ai?
Chung Như Thủy cởi bỏ mặt nạ sắt xuống, xấu hổ đối Phong Hàn Bích cười cười, nâng tay tiếp đón: "Hi ~ Hoàng Thượng đã trễ thế này còn ra đây a? Ngắm trăng sao? Như thế nào không gọi ta!"


Toàn bộ mọi người nhận ra đó là hoàng hậu liền hấp một ngụm khí lạnh, người cướp ngục cư nhiên là hoàng hậu nhà bọn hắn a!


"Lại đây!" Phong Hàn Bích trong thanh âm trầm thấp đã dẫn theo một tia tức giận, ánh mắt lại lạnh như băng.


Chung Như Thủy bị ngữ khí của hắn làm hoảng sợ, đi qua? Qua rồi Phác Xán Liệt cùng Ngô Diệc Phàm còn có mệnh sống sao? Cúi đầu, Chung Như Thủy hít sâu một hơi, dùng thanh âm chỉ có ba người nghe thấy nhỏ giọng nói: "Ta làm con tin." Sau đó ngửa cổ, mạnh mẽ nâng lên trung khí, mười phần thê lương hô to: "Cứu mạng a! Ta là bị uy hiếp! Bọn họ nói nếu ta không giúp, bọn hắn sẽ giết ta! Các ngươi không cần lại đây! Cứu mạng, ta sợ!"


Cái gì?! "Chân tướng" làm cho tất cả mọi người sợ tới mức không dám nhúc nhích, thật cẩn thận nhìn "ngục phỉ" (người cướp ngục), sợ bọn họ sẽ làm bị thương hoàng hậu.
Phong Hàn Bích thái dương gân xanh nổi lên, Chung Như Thủy diễn trò hắn còn không biết! Nhảy lên một cái, Phong Hàn Bích cả xe ngựa đều chưa hạ xuống, trực tiếp bay vọt đến trước mặt ba người. Lạnh lùng nhìn Chung Như Thủy, vươn tay nói: "Trẫm lại cho ngươi một lần cơ hội, lại đây!"


Chung Như Thủy ngạc nhiên, đem hai chữ "cứu mạng" cường ngạnh nuốt trở về, bị nhìn ra!
Đúng lúc này, Ngô Diệc Phàm rút ra bội đao bên hông để ở trên cổ Chung Như Thủy, thanh âm lạnh lùng nói: "Cho tất cả mọi người thối lui!"


Chung Như Thủy mồ hôi lạnh đều rơi xuống dưới, bạch mao quái diễn trò không cần quá thật nga, cổ đã cảm nhận được lưỡi dao bạc lạnh lẽo!


Phong Hàn Bích mâu sắc trầm xuống, sát khí tẫn lộ. Chung Như Thủy này không có đầu óc, hắn chân tâm giúp người khác, người khác cũng là chân tâm tổn hại hắn!


"Đều lui ra!" Phong Hàn Bích trầm giọng hạ lệnh. Chỉ một thoáng, tất cả mọi người nghe lệnh rời khỏi một dặm, khẩn trương nhìn bọn họ, tùy thời chờ đem thích khách trảm xuống dưới đao.


"Còn có ngươi, cũng thối lui." Ngô Diệc Phàm cười lạnh nói. Phác Xán Liệt bất an nhìn Ngô Diệc Phàm một cái, Ngô Diệc Phàm cảm xúc còn chưa ổn định, hắn tùy thời có khả năng thật sự thương tổn Như Thủy.


Phong Hàn Bích lạnh lùng đối diện Ngô Diệc Phàm, nhưng không có lui về sau một bước.
Ngô Diệc Phàm buộc Chung Như Thủy ngẩng cổ, lưỡi dao đè nặng yết hầu trắng nõn yếu ớt. Phong Hàn Bích trong lòng run lên, bất động thanh sắc lui về sau mười bộ.


Phác Xán Liệt cầm lấy lưng Ngô Diệc Phàm, ý bảo hắn không được phép thương tổn Chung Như Thủy.


Ngô Diệc Phàm dùng dư quang nhìn Phác Xán Liệt lo lắng liếc mắt một cái, bỗng nhiên mạnh mẽ đem Chung Như Thủy đẩy về hướng Phong Hàn Bích, sau đó một phen nắm cả thắt lưng Phác Xán Liệt bay vọt lên tường, nháy mắt mất đi bóng dáng.


"Đuổi theo! Nếu phạm nhân chống cự, giết không tha!" Phong Hàn Bích gắt gao đem Chung Như Thủy ôm vào trước ngực, hạ lệnh nói. Vừa rồi bị màn mạo hiểm kia dọa, tim hắn đập mạnh còn chưa bình phục lại, trong giọng nói càng mang theo sát ý sắc bén.


"Ngươi dám!" Chung Như Thủy từ trong lòng Phong Hàn Bích giãy ra: "Ngươi rõ ràng biết là ta cố ý phối hợp bọn họ diễn trò, vì cái gì còn muốn đối bọn họ như vậy?!"


Phong Hàn Bích mâu sắc trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chung Như Thủy, Chung Như Thủy bị ánh mắt hắn xem trong lòng chột dạ, lại quật cường cắn môi nhìn thẳng hắn.
"Ngươi phối hợp bọn họ là thật, nhưng!" Phong Hàn Bích đông lạnh Chung Như Thủy, thanh âm lãnh khốc: "Bọn họ đả thương ngươi, cũng là thật. Ai dám thương tổn ngươi, kẻ đó phải chết."


Chung Như Thủy bỗng dưng chấn động, nghe Phong Hàn Bích nói như vậy, hắn không cảm động là giả, nhưng cao hứng hoàn toàn không dậy nổi.


"Nhưng mà, ngươi có nghĩ tới hay không, là ngươi thương tổn bọn họ trước!" Chung Như Thủy không còn kích động vừa rồi, bình tĩnh nhìn Phong Hàn Bích nói: "Vô luận là Hoàng Diệp cũng tốt, Lang Hiên cũng tốt, thiên lý thế giới này theo ta nhận biết đều là các ngươi, những kẻ gọi là người cầm quyền dựa vào tùy hứng tùy ý thương tổn người khác! Ta không dám nói Ngô Diệc Phàm vô tội, nhưng hắn giết người tuyệt đối đáng chết! Đám lưu manh ở thành Đông kia, bọn họ phóng hỏa thiêu đại viện mà Phác Xán Liệt thật vất vả mới dựng nên cho những người không có nhà để về, càng chết cháy mười mấy lão nhân.

Nếu không phải bọn họ thương tổn Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm căn bản sẽ không giết bọn họ! Còn có những người Hoàng Diệp phái tới, bọn họ một đám đều là xứng đáng! Ngươi nói, ai dám thương tổn ta, kẻ đó phải chết, bởi vì ngươi yêu ta. Ngô Diệc Phàm cũng giống như vậy, hắn yêu Phác Xán Liệt, cho nên ai thương tổn Phác Xán Liệt cũng phải chết!" Chung Như Thủy thật sâu nhìn Phong Hàn Bích, mắt hạnh tròn to ướt át: "Bảy năm trước ngươi và ta từng nhận qua đau khổ cùng thù hận, bọn họ cũng đang nhận lấy, thậm chí, so với chúng ta càng đáng thương hơn. Phong Hàn Bích, thả bọn họ một con đường sống đi."


Phong Hàn Bích hai đấm nắm chặt dần dần buông ra, trong mắt hàn sương cũng dần dần tan rã. Làm như nhớ lại lúc trước, Phong Hàn Bích chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở, trong mắt thanh minh tràn đầy đau lòng cùng nhu tình. Tiến lên một bước ôm lấy Chung Như Thủy đang run nhè nhẹ, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, nhiều năm như vậy, vẫn đều là ta thực xin lỗi ngươi. Cho dù theo ta trở về, ngươi cũng chưa từng vui vẻ qua. Ta cũng không xứng đáng làm một người yêu, nhưng mà, ta sẽ dùng cả đời để yêu ngươi."


Chung Như Thủy bả đầu chôn ở trước ngực Phong Hàn Bích, buồn thanh nói: "Vậy ngươi còn muốn giết Phác Xán Liệt cùng Ngô Diệc Phàm không?"


Phong Hàn Bích bật cười, lớn tiếng nói: "Truyền lệnh xuống, không được thương tổn hai người kia, phải lông tóc vô thương đem người tìm về. Kính Ảnh, lần này trước hết tha tội khi quân của ngươi, ngươi cũng đi, mau chóng đem người mang trở lại."


"Không thể cứ như vậy thả bọn họ sao? Có Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm sẽ không tái xằng bậy." Chung Như Thủy ngẩng đầu rầu rĩ nhìn Phong Hàn Bích nói.


Phong Hàn Bích yêu thương nhéo nhéo hai má trắng noãn của Chung Như Thủy, giải thích: "Không phải ta không muốn thả bọn họ, mà là hiện tại để mặc bọn họ rời đi ngược lại chính là hại bọn họ. Ngươi biết không? Tần Nghị cùng Phó Tử Lưu to gan lớn mật, dám duỗi tay đến tận Quỷ Tà của chúng ta. Phái một đống lớn sát thủ thâm nhập Mị thành, muốn lấy mạng của Ngô Diệc Phàm kia. Ta vốn định trước nhốt lại Ngô Diệc Phàm, đợi đuổi đám người Tần Nghị đi, xem như bảo hộ hắn một mạng, ai ngờ ngươi lại gây họa. Hiện tại người bị ngươi để cho chạy mất, đám sát thủ lại đang chờ ở phía sau, nếu ta không ra mặt, chỉ sợ cả Phác Xán Liệt kia cũng bị liên lụy."


"Cái gì?!" Chung Như Thủy nghe xong lập tức xù lông mao, triệt khởi tay áo lộ ra hai cánh tay tinh tế trắng nõn, giận dữ nói: "Hảo cho ngươi một Tần Nghị! Hảo cho ngươi một Phó Tử Lưu! Dám duỗi tay đến tận nhà của ta, không hảo hảo giáo huấn một chút hai hỗn đản không biết sống chết các ngươi, các ngươi sẽ không biết trời cao đất rộng là gì!"


Phong Hàn Bích buồn cười ôm hắn vuốt lại lông mao, nói: "Cho nên ta không phải bảo người đi cứu bọn họ sao?" Hắn đều bỗng nhiên cảm thấy may mắn chính mình thực không giết Ngô Diệc Phàm thậm chí còn đi cứu người, nếu không chiếu tính tình Chung Như Thủy, hắn đời này đều sống ở bên trong nước sôi lửa bỏng.


Chung Như Thủy vẫn chưa hết giận, nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ trước kia Phác Xán Liệt không có người giúp thì thôi đi, hiện tại Phác Xán Liệt là người Chung Như Thủy hắn nhận thức, liền nhất định giúp hắn đem hết thảy khổ sở mệt mỏi lúc trước, từng chút từng chút đòi lại! Tần Nghị cùng Phó Tử Lưu, hai tiểu tử các ngươi chờ đó cho bổn đại gia, xem ta có chỉnh chết các ngươi hay không!


—————-
Ngô Diệc Phàm mang theo Phác Xán Liệt một đường hướng ngoài thành chạy, thẳng đến khi Phác Xán Liệt ho khan càng ngày càng không thích hợp mới bất đắc dĩ ngừng lại.
Đợi thấy rõ bên môi Phác Xán Liệt đỏ tươi, Ngô Diệc Phàm rùng mình, nhanh chóng đem Phác Xán Liệt ôm vào trong ngực, vội vàng hỏi: "Xán nhi, ngươi làm sao vậy? Làm sao bị thương? Chúng ta đi tìm đại phu!" Trong lòng không ngừng tức giận chính mình vì sao vẫn không nhìn ra Phác Xán Liệt khác thường.


Phác Xán Liệt cầm lấy tay Ngô Diệc Phàm, lắc lắc đầu, gian nan nói: "Không sao cả, chúng ta nhanh chóng đi, ta cùng Yến Tự đã hẹn sẵn, một bên đi thiên lao đem bọn Cốc Dương cứu ra, một bên ta đi cứu ngươi. Giờ Tý liền ở trên một tòa lương đình Vân Phong Nhai thành Tây đợi, chúng ta phải đi suốt đêm!" Vân Phong Nhai tuy rằng là nơi hiểm trở, nhưng Yến Tự nói nơi đó có một đường tắt có thể tránh đi truy binh ly khai Mị thành.


Ngô Diệc Phàm áp chế đau lòng, thay Phác Xán Liệt lau đi máu bên miệng, xoay người cõng Phác Xán Liệt lên lưng, tiếp tục đi tới.


Lúc này đã qua giờ Hợi, từ sớm đã đen thấu. Mị thành chợ đêm náo nhiệt, đèn đuốc sáng như ban ngày, Ngô Diệc Phàm chỉ có thể cõng Phác Xán Liệt ở hẻm nhỏ hẻo lánh hắc ám len lỏi, hoặc ở trên nóc nhà bay đi.


Phía sau Phác Xán Liệt hơi thở suy yếu, Ngô Diệc Phàm lòng nóng như lửa đốt chỉ có thể một lần lại một lần khu động nội lực của mình hướng Vân Phong Nhai chạy đi, bỏ mặc việc chân khí phản phệ cùng nội thương trầm tích làm cho hắn thống khổ không chịu nổi. Nhưng mà Phác Xán Liệt tình huống so với trong tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn, hắn phải mau chóng cùng Cốc Dương hội hợp!


————-


Vân Phong Nhai, ở một tòa lương đình duy nhất, đã có mười mấy người đang lẳng lặng chờ. Yến Tự lo lắng ở tại chỗ đi tới đi lui, thường thường nhìn phía trước, mắt tràn đầy chờ đợi. Cốc Dương, Bạch Hiền cùng Mặc Trúc từ một canh giờ trước cũng đã được cứu ra, tuy rằng tổn thất vài thị vệ, nhưng cũng là bình yên vô sự đem người cứu về.

Cốc Dương bị chân khí của Ngô Diệc Phàm chấn thương, sau khi uống dược đã không có gì trở ngại, hiện tại dựa ở cột đá trong lương đình nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng ngược lại Mặc Trúc rắn chắc trúng một chưởng Ngô Diệc Phàm, dược tuy rằng đã cho hắn uống, người đến nay lại vẫn chưa tỉnh.

Bạch Hiền một bên chiếu cố Mặc Trúc hôn mê bất tỉnh, một bên cũng nhìn phía trước. Hắn vừa mới biết được, nguyên lai công tử không có chết! Nhưng lại là Phác lão bản xấu như quỷ mỵ hắn từng chán ghét qua kia! Thời điểm Yến Tự nói, hắn vẫn là không thể tin được, nhưng Thiết Hoán dùng bồ câu đưa tin đúng lúc này trở lại, nội dung phía trên làm cho mọi người khiếp sợ, trừ bỏ Yến Tự đã sớm biết chân tướng.


Nhìn Thiết Hoán tự tay viết tín, Bạch Hiền mới chính thức tin, Phác lão bản chính là Phác Xán Liệt. Nghĩ đến gương mặt Phác Xán Liệt hiện tại, Bạch Hiền liền khó chịu không thể hô hấp, tâm càng đau! Công tử không chết, lại bị hủy dung mạo, ba năm này, công tử nhất định rất thống khổ đi? Nhớ lại chính mình còn từng khinh thường dung mạo hắn, liền càng thêm áy náy thống khổ. Ánh mắt vội vàng nhìn phía trước, Bạch Hiền âm thầm cầu nguyện, công tử, nhất định phải bình an trở về a!


Yến Tự ở trước đình lo lắng qua lại hai bước, nghĩ phía trên thư do Thiết Hoán dùng bồ câu đưa tới còn nói Hoàng Diệp Lang Hiên cư nhiên phái sát thủ lẻn vào, bảo bọn họ cẩn thận một chút, nàng liền càng thêm nóng lòng như lửa đốt, lo sợ bất an.

Nếu thiếu chủ cùng công tử gặp phải đám sát thủ thì sao? Nên làm cái gì bây giờ? Lắc đầu, Yến Tự thầm nghĩ không được, cho dù tiết lộ hành tung hiện tại của bọn họ cũng phải đi tiếp ứng thiếu chủ cùng công tử!
Yến Tự xoay người, ngoắc tay gọi đám tử sĩ cùng bọn thị vệ tụ tập, thương nghị đối sách.
Vân Phong Nhai, một chỗ trong rừng sâu.


"A ! !" Ngô Diệc Phàm một tiếng gầm điên cuồng, một tay giơ lên kiếm phất tay chém đứt cánh tay một người, hắn đã giết đỏ cả mắt rồi. Kiếm trong tay đã cuồn cuộn nổi lên từng chỗ nứt gãy, Ngô Diệc Phàm tùy tay vứt bỏ, phản thủ hút lên thanh kiếm khác trong tay một khối thi thể trên đất, trên mặt cùng đầu bạc đã dính đầy máu tươi của địch nhân. Phác Xán Liệt được hắn vững vàng cõng ở trên lưng, không cho bất luận kẻ nào chạm tới hắn.


Mặt đất đã vây quanh một vòng thi thể, nhóm sát thủ đánh bất ngờ không dám tái tùy tiện tiến lên. Bọn họ ngày hôm trước cũng đã thâm nhập Quỷ Tà, luôn luôn thu thập tin tức Ngô Diệc Phàm, thẳng đến hôm nay bọn họ mới tìm được. Khi Ngô Diệc Phàm từ trong hoàng cung trốn ra, bọn họ cũng đã theo đuôi ở phía sau hắn. Chỉ là ngại trên đường cái nhiều người, bọn họ không dám tùy tiện động thủ, thẳng đến khi Ngô Diệc Phàm mang theo Phác Xán Liệt tiến nhập Vân Phong Nhai, bọn họ rốt cục mới xuống tay! Nhưng mà bọn họ lại không nghĩ tới, Ngô Diệc Phàm bị thương còn cõng trên lưng một người mà vẫn khó đối phó như thế! Đột kích bất ngờ không thành, ngược lại bị hắn giết bảy tám người!


Nhìn đầu bạc nhiễm huyết, Ngô Diệc Phàm quét qua những người chung quanh cười lạnh, hai mươi sát thủ còn lại không hiểu rùng mình một cái, trong mắt có chút sợ hãi. Lúc này Ngô Diệc Phàm không giống như người, lại như một Tu La tóc bạc từ địa ngục thị huyết tàn bạo!
Bỗng nhiên, một sát thủ trong đó đánh vỡ trầm mặc, trầm giọng quát: "Chủ thượng có lệnh, lấy không được mạng của Ngô Diệc Phàm đem đầu đi gặp! Giết!"


Lời này vừa nói ra, nhóm sát thủ không còn sợ hãi, ăn ý đem Ngô Diệc Phàm vây quanh thành một vòng tròn, huy kiếm mà lên!


Ngô Diệc Phàm bóng người chợt lóe, nhóm sát thủ thấy hoa mắt, Ngô Diệc Phàm đã không còn ở tại chỗ!


Trong đó một sát thủ đột nhiên ngẩng đầu, kinh hô một tiếng! Nguyên lai Ngô Diệc Phàm cõng Phác Xán Liệt phóng người lên giữa không trung!


Ngô Diệc Phàm thân hình nhanh như quỷ mị, tại thời điểm sát thủ kia ngẩng đầu đồng thời kiếm đã thẳng tắp đâm vào mắt phải hắn, xuyên não mà qua! Mà đúng lúc này, lại một gã thích khách khác huy kiếm bổ tới!


Ngô Diệc Phàm trong lòng rùng mình, sát thủ kia là ở phía sau hắn! Quăng kiếm mạnh mẽ xoay người, nâng tay bắt được mũi kiếm, mũi kiếm cùng ngực Ngô Diệc Phàm chỉ kém một phần khoảng cách. Ngô Diệc Phàm nương theo tên sát thủ kia, cõng Phác Xán Liệt hướng phía sau lui lại, thoát ly vòng chiến.


Lúc này, lại có bốn gã cách Ngô Diệc Phàm gần nhất sáp tới gần, mắt thấy bốn thanh kiếm chuẩn bị đem Ngô Diệc Phàm cùng Phác Xán Liệt trên lưng hắn chém xuống! Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, ôm sát cổ Ngô Diệc Phàm, có thể chết cùng một chỗ, cũng là một loại hạnh phúc đi?


Tại thời khắc mành chỉ treo chuông, có một hắc y nhân lăng không đứng chổng ngược phóng xuống !


"Loảng xoảng lang" mấy tiếng, kiếm của bốn gã sát thủ kia thế nhưng lại bị hắc y nhân bỗng nhiên xâm nhập đoạt đi!


Kính Ảnh một cái xoay người vững vàng rơi xuống đất, lưu tinh chùy trong tay ở bên cạnh hắn chuyển hai vòng cũng vững vàng trở lại trên tay, đồng thời còn có bốn thanh kiếm kia! Nhóm sát thủ kinh ngạc nhìn Kính Ảnh bỗng nhiên xuất hiện, trên mặt hắn mang theo mặt nạ sắt của ám vệ, đám sát thủ không rõ ràng lắm thân phận hắn, nhất thời không dám vọng động.
Phác Xán Liệt trợn mắt nhìn lại, mắt tràn đầy kinh hỉ, là Kính Ảnh!


"Thiết!" Kính Ảnh nhíu nhíu mày, tùy tay đem bốn thanh kiếm đoạt được vứt trên mặt đất, không kiên nhẫn nhìn trước mắt đám sát thủ. Nhân số rất nhiều, mà người của hắn còn chưa tìm đến. Kính Ảnh là dựa vào năng lực điều tra nhiều năm mới ở thời khắc tối mấu chốt tìm được Ngô Diệc Phàm cùng Phác Xán Liệt, nếu hắn tái đến chậm một bước, phỏng chừng hoàng hậu nương nương sẽ vừa khóc vừa đem hắn bái tế đồng hương. Hoàng đế bệ hạ chủ tử phỏng chừng sẽ không ngăn cản, cũng có khả năng cùng giúp hoàng hậu nương nương đốt lửa thắp nhang.


Dù sao đều là chết, không bằng chết oanh oanh liệt liệt một chút, bị đem đi bái tế thật sự quá dọa người! Kính Ảnh tay phải dẫn theo lưu tinh chùy, tay trái ở sau lưng nhoáng lên một cái, trong tay liền nhiều hơn một thanh đoản kiếm. Đoản kiếm tinh quang lóe ra, trên thân phiếm hàn quang lạnh lẽo, vừa thấy liền biết là bảo kiếm chém sắt như chém bùn.
Ngô Diệc Phàm đứng ở phía sau Kính Ảnh lạnh lùng nhìn người bỗng nhiên xuất hiện, không biết hắn vì cái gì muốn cứu bọn họ. Chiếu vừa rồi tình huống ở hoàng cung, Phong Hàn Bích đã muốn giết hắn mới đúng.


"Năng lực của ta có hạn, giữ không được bao lâu, các ngươi thừa dịp hiện tại có bao xa thì chạy bấy nhiêu." Kính Ảnh linh hoạt xoay chuyển thanh đoản kiếm này, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt trên lưng Ngô Diệc Phàm liếc mắt một cái, nói: "Nếu các ngươi như vậy vẫn không sống được, hoàng hậu nương nương cũng không thể trách ta."


"Đi!" Kính Ảnh hét lớn một tiếng, tay trái đoản kiếm tay phải lưu tinh chùy, nhằm về phía đám sát thủ! Kính Ảnh thân hình nhanh như thiểm điện, hữu công tả thủ, một công một thủ đã hạ sát xong ba người!


Ngô Diệc Phàm nắm thật chặt Phác Xán Liệt trên lưng, xoay người bỏ chạy. Phác Xán Liệt hồi đầu nhìn Kính Ảnh giữ chân cho bọn họ rời đi, vô thanh nói tiếng cảm tạ.


Kính Ảnh võ công dù cao, cũng không có khả năng bằng thực lực một mình ngăn trở mọi người. Nhóm sát thủ ăn ý để lại mười người cùng Kính Ảnh triền đấu, còn thừa bảy người toàn bộ hướng Ngô Diệc Phàm cùng Phác Xán Liệt đuổi theo.


Kính Ảnh liếc mắt một cái đám sát thủ truy qua, cười khổ, cái này thật sự không biết nên công đạo như thế nào. Bất quá, Kính Ảnh ngẩng đầu lẻn đến trước một gã sát thủ, giơ tay chém xuống, sạch sẽ lưu loát dùng đoản kiếm trong tay chặt rơi đầu đối phương! Trong mắt mang theo tiếu ý thị huyết, hắn thế nhưng thật ra muốn cảm kích chủ tử đã cho hắn một lần cơ hội đại khai sát giới!


Ngô Diệc Phàm cõng Phác Xán Liệt hướng lương đình đã hẹn sẵn chạy vội. Phác Xán Liệt nghe Ngô Diệc Phàm thở dốc càng ngày càng trầm trọng, hắn biết vừa rồi trận chiến kia đã hao hết nội lực cuối cùng của hắn, hiện tại Ngô Diệc Phàm đã là tên mạnh hết đà. Kính Ảnh năng lực hữu hạn, hắn không có khả năng đem toàn bộ sát thủ đều ngăn lại .
Quả nhiên, vừa chạy ra khỏi khu rừng kia, phía sau đã truyền đến rất nhiều tiếng bước chân dồn dập. Phác Xán Liệt lòng nóng như lửa đốt, đúng lúc này, Ngô Diệc Phàm cước bộ chậm lại.


Phác Xán Liệt đang lúc nghi hoặc, chợt nghe Ngô Diệc Phàm thanh âm bình tĩnh mà kiên quyết: "Xán nhi, đợi ta đem ngươi giấu kỹ, sẽ đem những người đó dẫn dắt rời đi. Đợi xác định an toàn, ngươi lập tức cùng bọn họ Yến Tự hội hợp, lập tức rời khỏi!"
Nói xong, liền muốn dừng lại đem Phác Xán Liệt buông xuống, vì hắn tìm một chỗ an toàn ẩn thân.


"Tiếp tục chạy!" Phát hiện ý đồ Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt gắt gao ôm lấy cổ hắn, toàn thân bám vào trên người, ngoan thanh nói: "Ngô Diệc Phàm, ngươi nhớ kỹ, ba năm trước đây ta mặc kệ chân tướng như thế nào, cho tới nay đều là ngươi nợ ta! Lần này nếu ngươi thật sự đem ta buông xuống, ngươi vĩnh viễn cũng không còn cơ hội, ta sẽ hận ngươi cả đời!"
Ngô Diệc Phàm vừa định buông tay liền hơi hơi ngưng trệ, hốc mắt nóng rực, nắm thật chặt cánh tay, Ngô Diệc Phàm cước bộ nhanh hơn.


"Ta sẽ không buông ngươi, ta vĩnh viễn cũng không buông ngươi!" Ngô Diệc Phàm đem Phác Xán Liệt chặt chẽ cõng ở trên lưng, trong mắt là ý chí kiên quyết mạnh mẽ. Hắn cùng Phác Xán Liệt yêu nhau, thật sự không còn đủ khả năng dậy nổi một tia khúc chiết, mặc dù chết, bọn họ cũng muốn chết cùng một chỗ!


Ngô Diệc Phàm cùng Phác Xán Liệt đã chạy tới được vách đá Vân Phong Nhai, nơi này cách lương đình đã không còn xa! Nhưng mà, đúng lúc này truy binh đuổi tới!


Nhóm sát thủ dần dần tới gần hai người, Ngô Diệc Phàm đem Phác Xán Liệt buông xuống, ngược lại đem hắn ôm vào trong lòng, ưng mâu lãnh lệ nhìn chằm chằm bọn hắn.


"Giết!" Một người ra lệnh, bảy người nhất tề mà động, tay cầm binh khí đi lên phía trước!
Ngô Diệc Phàm nguyên bản sau khi tẩu hỏa nhập ma, nội lực so với trước kia chỉ còn lại bảy thành, sau lại mấy lần lạm dụng nội lực, hơn nữa vừa rồi không muốn sống loạn chém giết, nội lực đã sớm cạn kiệt. Hiện tại chỉ bằng võ công cùng bản năng né tránh, tận lực bảo hộ Phác Xán Liệt không bị thương tổn, mà trên người hắn đã tràn đầy đao thương lớn lớn nhỏ nhỏ!


Phác Xán Liệt được che chở chặt chẽ cắn răng không cho nước mắt chảy xuống, ở khi một tên sát thủ huy đâm về phía ngực Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt mạnh mẽ ôm Ngô Diệc Phàm lui về sau một bước, sau đó thân thủ từ bên xương sườn của Ngô Diệc Phàm xuyên qua, bắt được một kiếm này! Vẫn đều là Ngô Diệc Phàm vì hắn lấy tay đỡ kiếm, lần này nên đến phiên hắn!


"Xán nhi! ......Ta giết ngươi!" Ngô Diệc Phàm chợt quát một tiếng, xoay người dùng hết một tia nội lực cuối cùng đem tên sát thủ bị Phác Xán Liệt chế trụ một chưởng đánh bay!
Nhưng chính là một cái quay người này mà buông tay, Ngô Diệc Phàm cùng Phác Xán Liệt đã bị nhóm sát thủ tách ra!


Ngô Diệc Phàm quay đầu muốn đem Phác Xán Liệt mang về, nhưng kiếm của một tên sát thủ khác đã chặn đường hắn, một kiếm chém vào trên vai Ngô Diệc Phàm!


Hai mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn chằm chằm sát thủ kia, sát thủ đó bị ánh mắt Ngô Diệc Phàm dọa, nhất thời động tác ngưng lại. Ngô Diệc Phàm tay đã kháp vào trên cổ hắn, sát thủ kia chỉ nghe thấy thanh âm "rắc rắc" làm hàm răng như nhũn, sau đó liền gãy cổ chậm rãi té trên mặt đất, hắn thậm chí cả nửa điểm kêu lên cũng chưa phát ra.


Phác Xán Liệt chật vật tránh thoát một kiếm, còn chưa kịp phản ứng, lại bị một người làm cho lui về bờ vực phía sau. Mắt thấy kiếm tiêm đã tới gần trước mắt, Phác Xán Liệt dưới chân lại bỗng nhiên không còn chỗ đứng, ánh mắt mờ mịt nhìn kiếm kia chợt rời xa ra, mà thân thể không tự chủ được ngã xuống.


"Diệc Phàm......" Trước khi rơi xuống vực,Phác Xán Liệt thấy, chính là Ngô Diệc Phàm vẻ mặt thống khổ tuyệt vọng. Trái tim đột nhiên đau, ba năm trước đây, Ngô Diệc Phàm tìm được thi thể "chính mình", có phải hay không cũng là bộ dạng này? Diệc Phàm, không cần thống khổ như vậy, ta không muốn nhìn thấy ngươi thống khổ......


Ngô Diệc Phàm há to miệng, đầu trống rỗng. Hắn muốn la lên, hắn muốn kêu "Xán nhi", nhưng trừ bỏ hầu trung phát ra tiếng thống khổ tê rống, hắn cái gì cũng không nói nên lời. Hắn cái gì đều nghe không được, cước bộ không tự chủ được rất nhanh đi theo Phác Xán Liệt.
Xán nhi, ngươi đã nói, nếu lần này ta tái buông ngươi ra, ngươi sẽ không tiếp tục cho ta cơ hội, ngươi sẽ hận ta cả đời. Ta không cần, ta không cần ngươi hận ta, ta sẽ không buông tha ngươi......


"A, Xán nhi, ta bắt lấy ngươi, ta sẽ không tái buông ngươi......" Ngô Diệc Phàm trong mắt chỉ thấy có duy nhất Phác Xán Liệt rơi xuống núi, bởi vì hắn cũng nhảy xuống theo, vươn cánh tay, bắt được tay Phác Xán Liệt. Gắt gao nắm chặt, đến chết cũng sẽ không buông ra.


"Thiếu chủ! Công tử!" Bạch Hiền trơ mắt nhìn hai người rơi xuống vực, bi thương hô to. Hắn đã tới chậm, hắn đã tới chậm! Yến Tự vốn là sợ bọn họ gặp chuyện ngoài ý muốn, vốn định tự mình dẫn mười tên tử sĩ quay đầu tiếp ứng bọn họ. Nhưng Yến Tự thân đang mang thai, người duy nhất còn có khả năng hành động là Bạch Hiền liền đảm nhiệm trọng trách này. Bọn họ đã mau chóng chạy đến, lại vẫn là chậm một bước!


"Giết bọn họ! Đem bọn họ toái thi vạn đoạn!" Trong mắt Bạch Hiền, chỉ còn cừu hận xâm nhập cốt tủy.


——————


Chương 116: Đệ bách thập lục chương


Sau khi Phong Hàn Bích thu được tin tức Ngô Diệc Phàm cùng Phác Xán Liệt rơi xuống núi, liền lập tức tiến đến Phượng Nghi cung. Nhìn Chung Như Thủy ngồi xổm trước đại môn, ôm Chung Tiểu Trùng hoan hô tiếu ngữ không biết đang nói cái gì, Phong Hàn Bích giống như bất đắc dĩ cũng giống như áy náy thở dài một tiếng.


"Tiểu Trùng, chờ Phác thúc thúc của ngươi trở lại, chúng ta phải đi đến quán ăn gà nướng, mỗi người một con, bảo hắn mời khách!" Chung Như Thủy ôm nhi tử cao hứng nói, tưởng tượng thấy về sau nếu ở trong cung buồn chán hoặc là Phong Hàn Bích chọc hắn sinh khí, sẽ bỏ chạy đến Đường gia tiểu viện ở vài ngày, sau đó mỗi ngày đều được ăn gà nướng! Nghĩ đến đây, Chung Như Thủy vừa hút nước miếng vừa cười.


"Cha, ngươi không thể không có tiền đồ như vậy!" Chung Tiểu Trùng bộ dáng cực kỳ giống Phong Hàn Bích, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lập tức dùng tiểu nhục quyền gõ cha hắn đang chảy nước miếng một cái, nghiêm túc giáo dục: "Quán ăn không phải chỉ có gà nướng, còn có rất nhiều đồ ăn rất ngon, hẳn là bảo Phác thúc thúc mời chúng ta toàn bộ đồ ăn trong quán đều ăn một lần, tái sau đó mới là mỗi người một con gà nướng!"


"Phải phải!" Chung Như Thủy dùng sức nhi xoa đầu nhi tử, hưng phấn hai mắt tỏa sáng: "Vẫn là nhi tử ngươi thông minh! Không sai, chúng ta nên đem toàn bộ đồ ăn ăn một lần! Đem quán ăn gì đó ăn sạch, xem như để bạch mao quái thanh toán. Nghe Tiểu Xán Xán kể bạch mao quái kia là thiếu chủ đảo gì gì đó, nếu vậy nhất định có tiền!"


"So với phụ hoàng còn có tiền hơn sao?" Chung Tiểu Trùng nâng má vẻ mặt ngây thơ hỏi.
"Một quốc gia cùng một hòn đảo, ngươi nói ai có tiền hơn a, bổn nhi tử!" Chung Như Thủy buồn cười lại nhu nhu tóc Tiểu Trùng.


Cách đó không xa Phong Hàn Bích thấy một màn như vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nhưng mà, cho dù không thể nói ra miệng như thế nào, cũng phải đem kết quả nói cho hắn không phải sao?

Chung Như Thủy hình như có linh tính, ngẩng đầu liền nhìn thấy Phong Hàn Bích cách đó không xa, lập tức lôi kéo Tiểu Trùng đứng lên chạy qua, kích động hỏi: "Người cứu trở về rồi? Đi nhìn một chút đi, ta đã theo tẩu tử nói rõ, đợi Tiểu Xán Xán trở lại trước hết chữa bệnh giải độc trên người hắn, những chuyện khác về sau hãy nói."


Phong Hàn Bích không nhúc nhích, chỉ là vẻ mặt trầm trọng nhìn Chung Như Thủy. Chung Như Thủy trong lòng hiện lên bất an, nhưng vẫn cường ngạnh cười nói: "Làm sao vậy? Bạch mao quái lại giết người? Cho ngươi thêm phiền toái?"


Phong Hàn Bích lắc đầu, tiến lên một bước đem Chung Như Thủy ôm vào trong ngực, Tiểu Trùng bất an ngẩng đầu nhìn hai phụ thân của mình.


"Phác Xán Liệt cùng Ngô Diệc Phàm ở Vân Phong Nhai tao ngộ đám sát thủ Hoàng Diệp phái tới, tuy rằng Kính Ảnh cực lực nghĩ cách cứu viện, nhưng......" Phong Hàn Bích cảm giác được Chung Như Thủy ở trước ngực mình chấn động, vẫn là chi tiết nói cho hắn: "Phác Xán Liệt rơi xuống núi, Ngô Diệc Phàm cũng nhảy theo xuống, đến nay sống chết chưa biết."


Chung Tiểu Trùng vô thố nhìn nhìn Phong Hàn Bích, lại nhìn nhìn Chung Như Thủy, Phác thúc thúc chết? Chung Tiểu Trùng khổ sở trong lòng muốn khóc, sợ hãi kêu một tiếng: "Cha? Phụ hoàng?"


Phong Hàn Bích cúi đầu trìu mến nhìn Chung Tiểu Trùng, vươn bàn tay to đem hắn ôm lại đây.


Qua thật lâu sau, Chung Như Thủy thanh âm hơi tối nghĩa truyền đến.


"Vân Phong Nhai, nếu vậy phía dưới chính là Mị hà......" Chung Như Thủy từ trong lòng Phong Hàn Bích tránh ra, vội vàng nhìn Phong Hàn Bích nói: "Bọn họ nhất định đều rơi xuống sông đi! Mau phái người tìm bọn họ a! Năm đó ta rơi vào Mị hà lúc nước sông chảy xiết như vậy cũng có thể được đại ca cứu lên, hiện tại đã nhập thu, nước Mị hà càng chảy nhẹ, bọn họ nhất định sẽ không có việc gì!"


Nhớ tới trước kia, Phong Hàn Bích hốc mắt nóng lên, trầm giọng nói: "Ta đã phái thuỷ binh cùng thuyền dọc theo Mị hà tìm kiếm. Nhưng mà, Ngô Diệc Phàm cùng Phác Xán Liệt trước khi rơi xuống đã bị thương, chúng ta, phải tính tới tình huống xấu nhất......"


"Đi mà tính tình huống xấu nhất của ngươi đi!" Chung Như Thủy cắn răng trừng mắt nhìn Phong Hàn Bích, mắt hạnh đã tràn đầy đầy nước mắt: "Ta thật vất vả tìm được Phác Xán Liệt cùng ta giống nhau, ta nhất định sẽ không cho hắn chết!" Chung Như Thủy nâng tay lau khô nước mắt rơi xuống, đẩy ra Phong Hàn Bích bước đi."Ta đi tìm, ta nhất định có thể tìm được bọn họ!" Năm đó hắn cũng nghĩ đến chính mình chết chắc rồi, nhưng cuối cùng không phải là còn sống sao? Phác Xán Liệt cùng mình giống nhau, phúc thiên mệnh đại, nhất định sẽ không có việc gì!


"Như nhi!" Phong Hàn Bích lo lắng nhìn Chung Như Thủyrời đi, một phen ôm lấy Chung Tiểu Trùng theo lên.

—————–


Ngô Diệc Phàm một tay ôm Phác Xán Liệt đã hôn mê đi qua, gian nan trèo lên bờ. Ngồi ở bên sông, ôm Phác Xán Liệt không ngừng há mồm thở dốc, ngửa đầu nhìn ngọn núi cao không thấy đỉnh, Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên có loại cảm giác không chân thật của việc sống sót sau tai nạn.


Nghỉ ngơi đủ, Ngô Diệc Phàm một phen lau nước trên mặt, cõng Phác Xán Liệt ly khai bờ sông. Nếu hắn cùng Phác Xán Liệt từ địa phương cao như vậy rơi xuống cũng không chết, đã nói lên Diêm vương gia còn chưa hoan nghênh bọn họ, lão thiên gia còn chiếu cố bọn họ. Cũng là phúc thiên mệnh đại, bọn họ phải tìm địa phương an toàn ẩn nấp trước.

Tần Nghị người nọ trời sanh tính tình âm hiểm đa nghi, sống phải gặp người chết phải thấy xác, đám sát thủ này chưa tự mình xác định sinh tử của bọn họ, liền nhất định sẽ tìm lại đây, đợi khẳng định bọn họ thật sự đã chết mới có thể trở về phục mệnh. Hắn còn chưa muốn chết, hắn cùng Phác Xán Liệt bỏ lỡ ba năm, hắn đang chờ mong những ngày tháng êm đẹp về sau. Lúc trước mấy loại tiểu thuyết đường phố hắn thích đều không phải viết như vậy sao? Một đôi tình nhân khổ tận cam lai, từ đó về sau nắm chặt tay nhau, cùng sống đến bạc đầu, trải qua sinh hoạt hạnh phúc mỹ mãn.


Ngô Diệc Phàm quan sát một chút hoàn cảnh bốn phía, vị trí hiện tại của bọn họ hẳn là hạ du Mị hà, tính lên đã ra khỏi Mị thành.


Nhưng mà, bốn phía này trừ bỏ con sông chính là núi rừng, Ngô Diệc Phàm một chút phương hướng đều không thấy. Nghĩ nghĩ, Ngô Diệc Phàm lựa chọn hướng thâm sơn rừng già đi đến, núi rừng rậm rạp, là che dấu rất tốt.


Tìm một sơn động có vẻ bí ẩn, Ngô Diệc Phàm đem Phác Xán Liệt cẩn thận buông xuống, sau đó thu thập chút củi lửa trở về, lại dùng đá cùng nhánh cây đem cửa động che lại.


Từ trên người lấy ra đá đánh lửa, tuy rằng tia lửa rất yếu, nhưng hiện nay trời đã nhập thu, củi khô ráo một chút liền bắt lửa. Thẳng đến khi đem hỏa thiêu vượng, Ngô Diệc Phàm mới thật cẩn thận đem Phác Xán Liệt ôm đến trước đống lửa, cởi bỏ cho hắn quần áo ướt sũng. Bởi vì ở trong nước ngâm hồi lâu, Phác Xán Liệt thân thể tái nhợt gầy yếu lạnh lẽo, đã bắt đầu vô ý thức phát run.


Ngô Diệc Phàm cũng đem quần áo chính mình thoát ra, cầm một cây gỗ lớn cắm xuống đất, treo lên quần áo đặt ở đống lửa hong khô. Trên thân thể trần trụi tất cả đều là miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, có chỗ đã đông máu, có chỗ vẫn còn chảy huyết. May mắn khi từ địa lao đi ra, tên ám vệ kia đã đem thuốc trị thương để lại cho hắn, Ngô Diệc Phàm trước cẩn thận cấp bàn tay Phác Xán Liệt thượng dược, lại xé chút quần áo băng bó tốt cho hắn, mới tùy ý xử lý một ít miệng vết thương có vẻ nghiêm trọng trên người mình.

Sau đó mới đem Phác Xán Liệt lạnh run ôm vào trong lòng, tựa như ôm một khối kỳ trân dị bảo, trịnh trọng cẩn thận.


Ánh lửa màu trần bì chiếu lên người thực ấm áp, Ngô Diệc Phàm ôm lấy Phác Xán Liệt hôn mê bất tỉnh, hai tay ở trên người trên mặt hắn đồng loạt khẽ vuốt qua, mang theo mê luyến cùng yêu thương đến cực hạn. Khi dừng trên gương mặt bị thiêu vặn vẹo, Ngô Diệc Phàm ánh mắt vừa ôn nhu vừa đau khổ, ở trên mặt hắn mỗi một chỗ đều thật cẩn thận hôn qua, vô luận Phác Xán Liệt biến thành dạng gì, đều là thuộc về hắn, chỉ có thể thuộc về hắn!


Đôi môi mỏng áp lên bờ môi thô ráp của Phác Xán Liệt, cùng lúc đó, một tiếng khàn khàn "Diệc Phàm" từ trong miệng phát ra.


Ngô Diệc Phàm chấn động, nhưng không có rời đi môi Phác Xán Liệt, chỉ là hơi hơi kéo giãn một chút khoảng cách, nhìn cặp ánh mắt kia chậm rãi mở.
"Xán nhi của ta rốt cục tỉnh ngủ?" Ngô Diệc Phàm thanh âm trầm thấp ôn nhu mà lưu luyến, đôi mắt ở dưới ánh lửa chiếu rọi làm cho người ta có thể trầm sâu vào nhu tình trong đó.
Phác Xán Liệt có chút hoảng hốt, nhất thời nghĩ đến bản thân vẫn là ở trong Kim Long Các ba năm trước đây, mỗi ngày khi mở mắt ra, Ngô Diệc Phàm sẽ kề sát bên môi hắn, dùng thanh âm ôn nhu nhất trên thế giới này đối hắn nói "Xán nhi của ta rốt cục tỉnh ngủ."


Trố mắt vươn tay xoa gương mặt tái nhợt của Ngô Diệc Phàm, là ấm, thực chân thật, hắn không có nằm mơ. Ngô Diệc Phàm lại đụng chạm môi Phác Xán Liệt, đầu tiên là nhợt nhạt hôn, sau đó là triền miên mà kịch liệt hôn sâu. Phác Xán Liệt cũng không thể điều khiển tự động ôm sát cổ Ngô Diệc Phàm, tham lam trao đổi hơi thở đối phương. Hắn còn sống, Ngô Diệc Phàm cũng còn sống, bọn họ đều còn sống!


Thẳng đến khi Phác Xán Liệt hô hấp đều hỗn loạn, bắt đầu ho khan, Ngô Diệc Phàm mới cuống quít buông hắn ra.


"Xán nhi, Xán nhi...... Thực xin lỗi, là ta quá vội, có khó chịu không? Thực xin lỗi, thực xin lỗi......" Một tiếng lại một tiếng lo lắng cùng đau lòng, Ngô Diệc Phàm vỗ tấm lưng trần trụi của Phác Xán Liệt, như là đang hống tiểu hài tử, nhẹ nhàng cẩn thận.


"Không, khụ khụ khụ, không có việc gì......" Phác Xán Liệt thanh âm so với trước kia càng khàn khàn, hơi hơi lắc đầu, đem ho khan nhịn xuống. Trên mặt lại khó chịu không thôi, ướt ướt dính dính làm cho hắn cảm thấy cả hô hấp đều khó chịu.


"Mặt của ta," Phác Xán Liệt khó chịu cau mũi: "Thực không thoải mái......"


"Mặt không thoải mái?" Ngô Diệc Phàm trong lòng căng thẳng, tưởng vết bỏng trên mặt Phác Xán Liệt bị nước thấm vào bắt đầu đau, vội vàng nhìn kỹ mặt hắn nói: "Ta xem xem, có thể hay không là ngấm nước nên miệng vết thương chuyển biến xấu? Ta thoa dược cho ngươi, thoa dược sẽ không đau!"


Phác Xán Liệt một phen lôi kéo tay Ngô Diệc Phàm đang muốn lấy dược, trong lòng có chút trầm trọng lại có chút cảm động, cố ý cười nói: "Ta bộ dạng đáng sợ như vậy, ngươi thế nhưng dám hôn xuống, không sợ ghê tởm?"


"Nói bậy cái gì!" Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên rống lên Phác Xán Liệt một tiếng, trong thanh âm ẩn hàm lửa giận cùng đau lòng dọa Phác Xán Liệt nhảy dựng, lẳng lặng nhìn hắn không nói lời nào.


Ngô Diệc Phàm trong lòng bỗng dưng đau xót, biết chính mình ngữ khí nghiêm trọng, nhanh chóng ôm sát Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói: "Ta không phải cố ý dữ với ngươi...... Ta cho tới bây giờ cũng không để ý dung mạo của ngươi trở nên như thế nào, chỉ cần ngươi là Xán nhi của ta, ta cái gì cũng không bận tâm, chỉ cần ngươi còn sống, còn ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng không để ý! Nếu ngươi để ý mặt mình biến thành như vậy, ta đây cũng hủy mặt cho giống ngươi, hai người quái dị sống qua một đời, ngươi nói hảo hay không?"


Phác Xán Liệt không thể tự ức chế, nhếch lên khóe miệng, lại cố ý buồn thanh nói: "Không tốt, ta không thích người quái dị, nếu ngươi bị hủy dung, ta sẽ đem ngươi một cước đá rất xa, sau đó tìm một kẻ dễ nhìn về."


Ngô Diệc Phàm cứng lại, giương miệng không biết nên nói cái gì. Phác Xán Liệt cười thầm, nâng tay từng chút từng chút đem khuôn mặt giả đã đeo ba năm này vạch trần. Ngô Diệc Phàm mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn Phác Xán Liệt "biến sắc mặt".


Mày kiếm, mắt phượng, cái mũi tuấn cử, môi mỏng tái nhợt, làn da không có chút máu. Ngô Diệc Phàm run run vươn tay, đầu ngón tay lạnh lẽo trên gương mặt kia mơn trớn, đây là Xán nhi của hắn, đây là mặt của Xán nhi, khuôn mặt chính mình vô cùng quen thuộc.


"Ta hiện tại mới phát hiện," Phác Xán Liệt nhíu nhíu mày, nhìn nhìn chính mình, lại nhìn nhìn Ngô Diệc Phàm, nói: "Vì cái gì chúng ta đều không mặc quần áo?"


Vấn đề của Phác Xán Liệt đánh gãy Ngô Diệc Phàm kích động, Ngô Diệc Phàm cúi đầu liền thấy bờ ngực trắng nõn tiêm gầy của Phác Xán Liệt, bỗng nhiên cổ họng căng thẳng, sáp thanh nói: "Bởi vì quần áo đều ướt, ta sợ ngươi cảm lạnh." Lúc nãy bởi vì lo lắng Phác Xán Liệt, cho nên cho dù hai người trần trụi ôm nhau cũng không có một chút ý niệm gây rối trong đầu. Nhưng hiện tại Phác Xán Liệt tỉnh, hơn nữa vừa rồi trải qua triền miên hôn nồng nhiệt, lại thấy Phác Xán Liệt khuôn mặt anh tuấn như dĩ vãng, Ngô Diệc Phàm trong lòng biết rõ không nên nghĩ, nhưng một cỗ ý niệm xấu xa trong đầu toàn bộ xông ra, nhiệt độ cơ thể dần dần lên cao......


Chỉ thấy Phác Xán Liệt mày càng nhíu chặt, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc cũng không nói chuyện, Ngô Diệc Phàm có chút lo sợ bất an hỏi: "Xán nhi, làm sao vậy?"


"Thương thế của ngươi....." Phác Xán Liệt nằm ở trong khuỷu tay Ngô Diệc Phàm, vươn tay cũng không dám đụng chạm vết đao thương kiếm thương dữ tợn này, chỉ là cách một khoảng cách hơi hơi miêu tả, những vết thương đó đều là vì hắn mà nhận. Ngô Diệc Phàm đem hắn bảo hộ rất tốt, trừ bỏ tự mình chắn một kiếm kia, trên người hắn không có một miệng vết thương nào. Hắn chú ý tới bàn tay mình đã được cẩn thận băng bó qua, mà Ngô Diệc Phàm lại có thật nhiều miệng vết thương còn chưa xử lý.


"Ta không sao, vài năm này đem bản thân ép buộc thành da thô thịt hậu, một ít tiểu thương không sao cả." Ngô Diệc Phàm cầm lấy tay Phác Xán Liệt, để ở môi hôn lên.


Phác Xán Liệt lại ngồi dậy, lấy qua dược bình bắt đầu trầm mặc không lên tiếng cấp Ngô Diệc Phàm thượng dược. Ngô Diệc Phàm chấn động, không tự giác ngồi ngay ngắn, để tiện cho Phác Xán Liệt vì hắn thoa dược.


Vết thương trước người đều tinh tế xử lý xong, Phác Xán Liệt mới đến phía sau Ngô Diệc Phàm, vén lên mái tóc bạc của hắn lộ ra miệng vết thương, tỉ mỉ bôi thuốc bột.


Ngô Diệc Phàm không biết đau, ngược lại cảm thấy nóng hổi. Thân thể nhiệt, tâm cũng nhiệt. Địa phương bị tay Phác Xán Liệt chạm qua, không một chỗ nào không làm hắn nóng tâm. Thân thể dần dần cương trực, hô hấp cũng càng ngày càng trầm trọng nóng rực, Ngô Diệc Phàm thở lớn cũng không dám. Hắn sợ Phác Xán Liệt phát hiện phản ứng của mình, sau đó khinh bỉ hắn......
Rốt cục, Phác Xán Liệt thu tay trở về, miệng vết thương hắn đều xử lý xong rồi. Bất quá không đợi Ngô Diệc Phàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, Phác Xán Liệt liền dán tại phía sau hắn, tránh đi mấy vết thương, vươn tay ôm bờ vai của hắn.


"Tê –" Ngô Diệc Phàm cứng đờ, hô hấp bắt đầu dồn dập, "hảo huynh đệ" đã sớm thức tỉnh giờ phút này nguyên nhân vì người mình yêu chủ động mà ý chí chiến đấu sục sôi!


Phác Xán Liệt quỳ gối phía sau Ngô Diệc Phàm, nhẹ nhàng ôm hắn, hôn từ phía trên mái tóc bạc từng chút hạ xuống, cuối cùng dừng lại ghé vào lỗ tai hắn, thổi một hơi nói: "Phải khắc chế, ngươi có thương tích trong người." Ngữ khí vừa khiêu khích vừa nghiêm túc, lại trắng trợn câu dẫn!


"Ta nhịn không được!" Ngô Diệc Phàm gầm nhẹ một tiếng, thân thủ đem Phác Xán Liệt phía sau kéo vào trong lòng, sau đó phong bế môi hắn!


Phác Xán Liệt khóe miệng mang theo tươi cười giảo hoạt, trong mắt lại ẩn ẩn có chút tuyệt vọng, ở trước khi Ngô Diệc Phàm nhận thấy được liền nhắm hai mắt lại. Khiến cho hắn, tái vì Ngô Diệc Phàm điên cuồng một lần đi......


Mà lúc này, trên bờ sông Mị hà bỏ neo mấy chục chiến thuyền cùng thuyền con. Có Phong Hàn Bích phái đi, cũng có Yến Tự phái ra. Từ một nơi bí mật gần đó, cũng có rất nhiều sát thủ Tần Nghị phái tới đang tìm kiếm bóng dáng Ngô Diệc Phàm cùng Phác Xán Liệt.


—————-


Ngoài Mị thành, một chiếc xe ngựa đơn giản chậm rãi tiến vào, người đánh xe rõ ràng chính là Thiết Hoán đã ly khai gần một tháng! Bên trong xe, Thiết Viêm ngồi ở bên phải nhắm mắt dưỡng thần, mà trên thủ tọa, Tần Diệp đang ôm một tuyệt sắc nam tử, trên mặt mang theo ôn nhiên tươi cười, ánh mắt sủng nịch nhìn nam tử đang ngủ. Tần Diệp lòng tràn đầy trìu mến, Hoa nhi mà hắn yêu nhất vừa tỉnh lại, biết chuyện Diệc Phàm sau liền một đường chạy tới Quỷ Tà, đường đi mệt nhọc làm hắn mệt mỏi không chịu nổi. Tần Diệp muốn vuốt lên đôi mày của hắn khi ngủ vẫn nhíu chặt, càng muốn tiến vào trong mộng nhìn xem có chuyện gì làm hắn phiền não như thế.


"Chủ nhân, chúng ta đã tiến vào Mị thành, là trước tìm một địa phương ngủ lại, hay là trước liên lạc với mấy người di nương?" Xe ngựa ngừng lại, Thiết Hoán cách một tấm màn xe đối Tần Diệp nhỏ giọng nói.


"Trước tìm địa phương ngủ lại, Hoa nhi mệt mỏi, cần nghỉ ngơi." Tần Diệp thấp giọng nói, sợ đánh thức người trong lòng.


Thiết Hoán còn chưa trả lời, Ngô Diệc Ngữ liền lên tiếng: "Trước liên hệ người nhà, mau chóng tìm được Phàm Phàm quan trọng hơn." Tiếng nói như ngọc bàn thanh nhuận làm cho Tần Diệp trong lòng không tự giác nhuyễn một chút, liền nói: "Hoa nhi nói cái gì thì là cái đấy."


Hai mắt nhắm chặt chậm rãi trợn to, trừng mắt nhìn Tần Diệp liếc một cái, Tần Diệp lập tức câm miệng, cười không thèm nhắc lại.


"Tần Diệp, nếu con ta có cái gì sơ xuất, ta muốn toàn bộ Hoàng Diệp của ngươi chôn cùng!" Ngô Diệc Ngữ lạnh lùng nói xong, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.


Tần Diệp giật mình một cái, ha ha cười khổ, thề son sắt nói: "Nếu nhi tử xảy ra chuyện, không cần Hoa nhi động thủ, ta tự tay làm thịt tiểu tử Tần Nghị kia!"
Thiết Viêm đem mặt xoay một bên, trong lòng ai thán, chủ tử lúc trước khí phách bá đạo, nói một không hai kia đã không còn nữa rồi......


Thiết Hoán không có nghe đến hai chủ nhân đối thoại, lấy ra đạn tín hiệu liên lạc trong lòng hướng lên trời phóng một cái. Một lát sau, trên bầu trời lại tràn ra một đạo tín hiệu đỏ tươi, là tín hiệu khẩn cấp từ Yến Tự đáp lại!


"Chủ nhân, Ngô chủ nhân, cha, khả năng đã xảy ra chuyện!" Thiết Hoán nhìn phương hướng phát ra tín hiệu, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo.


Màn xe bị xốc lên, Thiết Viêm thò người đi ra, ngẩng đầu nhìn khói đỏ dần dần tiêu tán, sắc mặt dần dần ngưng trọng.


"Đó là địa phương nào." Thiết Viêm trầm giọng hỏi.


Thiết Hoán đến Mị thành mới mấy tháng, còn chưa hoàn toàn nắm giữ địa hình Mị thành. Nhìn phương hướng lửa khói biến mất, không xác định nói: "Tựa hồ là, hướng Mị hà?"


"Đi Mị hà." Ngô Diệc Ngữ thanh âm từ bên trong xe truyền đến, Thiết Viêm gật gật đầu, bảo Thiết Hoán ngồi vào bên phải, hắn tự mình đánh xe!


Bên trong xe, Ngô Diệc Ngữ sắc mặt không có bất luận biến hóa gì, cũng không đi xem Tần Diệp bên cạnh lo lắng, ngồi ngay ngắn một đường chờ tới Mị hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #krisyeol