101-102
Chương 101: Đệ bách linh nhị chương
Thời gian trôi như bay, nhoáng một cái đã vượt qua hơn nửa tháng. Từ sau ngày ấy Ngô Diệc Phàm ngắn ngủi thanh tỉnh, liền không còn thanh tỉnh thêm lần nào nữa. Mỗi ba ngày, Ô Hương chi độc sẽ phát tác một lần, mỗi lần đều không bằng chết. Lão đại phu kia cấp Phác Xán Liệt Ma Phí Tán, mấy lần đầu vẫn dùng tốt, nhưng mà thuốc này dùng lâu hơn, liền mất đi dược tính, rốt cuộc không còn khống chế được độc tính Ô Hương bá đạo kia. Có vài lần Phác Xán Liệt không thể không đem Ngô Diệc Phàm trói lại, ngay cả như vậy, có một lần Ngô Diệc Phàm vẫn thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi chính mình. Phác Xán Liệt thúc thủ vô sách, trong lòng cũng dao động muốn cấp Ngô Diệc Phàm dùng Ô Hương. Nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng kiên trì xuống, bản thân cũng đi theo Ngô Diệc Phàm từ từ gầy yếu.
Tối hôm qua, lại là ngày Ngô Diệc Phàm độc ẩn phát tác. Miễn cưỡng một đêm, Phác Xán Liệt thay Ngô Diệc Phàm đã mệt mỏi đến mê man lau thân thể, thay đổi quần áo, chính mình cũng đi tắm rửa một cái — trên người hắn đã sớm bị mồ hôi của Ngô Diệc Phàm làm ướt nhẹp. Khi mặc quần áo, Phác Xán Liệt thoáng nhìn năm dấu ngón tay thâm tím trên cánh tay, thời điểm Ngô Diệc Phàm không chịu được độc ẩn tra tấn sẽ có hành vì tự ngược, hắn không còn biện pháp chỉ có thể cho Ngô Diệc Phàm cầm lấy tay chính mình, tuy rằng Ngô Diệc Phàm vẫn còn duy trì nửa phần thanh tỉnh không thương tổn hắn, như lực đạo lớn như vậy, đủ để cho hắn bị thương.
Mới vừa thay đổi quần áo đi ra, chợt nghe có người đứng ở ngoài sân hô lớn.
"Phác ca! Phác ca! Ngươi có đó hay không?" Tử Quân cùng Tử Thanh ở trước hàng rào hô to, lo lắng hướng trong viện nhìn.
"Đến đây đến đây." Phác Xán Liệt cả tóc cũng chưa buộc, tóc tai bù xù trực tiếp đội lên hắc sa liền ra ngoài.
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Phác Xán Liệt mở cửa hàng rào, một bên cho bọn họ tiến vào, một bên hỏi.
"Thôi thôi Phác ca! Chúng ta không vào, ngươi mau cùng chúng ta đi thôi! Lão Lục Gia trong đại viện sắp không được, nói muốn gặp ngươi lần cuối!" Tử Quân không khỏi phân trần liền lôi kéo Phác Xán Liệt muốn chạy.
"Cái gì? Lão Lục Gia sắp không được? Chuyện từ khi nào?! Tại sao hiện tại mới cho ta biết?" Phác Xán Liệt nghe xong sau hỏi liền mấy câu, cả cửa cũng không kịp đóng đã chạy theo phía sau Tử Quân, Tử Thanh.
"Chúng ta cũng không rõ ràng, sáng nay chúng ta mở cửa hàng, một hài tử trong đại viện chạy đến chỗ chúng ta thông báo. Chúng ta đành phải chia ra hành động, Tử Mạch cùng tiểu Đình đi thỉnh lão đại phu, Hải thúc cùng Ngô thúc trước hết đi đại viện chiếu cố." Tử Thanh vừa chạy vừa nói.
Phác Xán Liệt trong lòng căng thẳng, lão Lục Gia đã bảy mươi tuổi, hiện tại cho người đến truyền lời, chỉ sợ là thật sự không được! Phác Xán Liệt lúc này không còn tâm trí để ý tới trong nhà còn một Ngô Diệc Phàm đang suy yếu, chỉ hướng về đại viện chạy tới.
Khi đuổi tới đại viện, phòng lão Lục Gia đã mênh mông chật ních người, có nhiều người đã bắt đầu rơi nước mắt. Nhìn thấy Phác Xán Liệt đến, đều thực tự giác tránh ra một đường cho hắn đi vào.
Trong đại viện, một lão nhân trung niên thường xuyên chiếu cố những người hành động không tiện đi tới, vẻ mặt bi thương.
"Phác lão bản." Người trung niên đối Phác Xán Liệt thở dài, sau đó hơi hơi lắc đầu.
"Thật sự không được?" Phác Xán Liệt tiến lên một bước, trong lời nói tựa hồ còn mang theo một chút kỳ vọng.
Người trung niên không nói gì, lại lắc đầu. Phác Xán Liệt suy sụp hạ vai, hắn thế nhưng thật ra rất bình tĩnh. Nhìn thoáng qua người trong viện, cơ hồ mỗi người đều đang nhìn hắn, vẻ mặt chờ mong cùng hy vọng, tựa hồ muốn hắn có thể cứu sống lão Lục Gia, sau đó sống thêm vài chục năm.
Lúc này, lão đại phu từ trong buồng đi ra, nhìn thấy Phác Xán Liệt sau sửng sốt, tiến lên nói: "Phác lão bản, ngươi vào xem hắn đi, lão nhân gia luôn luôn nhắc tới ngươi."
Phác Xán Liệt gật gật đầu, lại hỏi một câu: "Hắn có khỏe không?"
"Lão phu châm cứu cho hắn giảm bớt thống khổ, có thể kéo dài thêm một lát, chỉ là nửa canh giờ sau, liền......" Lão đại phu không nói thêm, những lời phía sau không cần nói ai cũng có thể hiểu được.
Phác Xán Liệt thân thủ vỗ vỗ vai lão đại phu, nhẹ giọng: "Đã vất vả." Sau đó liền vén lên bố liêm rồi đi vào.
Trong phòng có ba hài tử năm, sáu tuổi quỳ gối bên giường lão Lục Gia, khóc kêu "gia gia". Ba hài tử không phải tôn tử ruột thịt của lão Lục Gia, là hắn trước đây ăn xin trên đường cứu trở về ba đứa trẻ bị vứt bỏ, cho dù thời điểm sinh hoạt tối gian nan, lão Lục Gia cũng chưa từng nghĩ tới muốn vứt bỏ bọn họ, mang theo ba hài tử lưu lạc khắp nơi ăn xin, qua được bữa nào hay bữa đó. Sau tại thời điểm bọn họ thiếu chút nữa đói chết, Phác Xán Liệt xuất hiện, đầu tiên là mỗi ngày cho bọn hắn ăn, sau lại đem bọn họ đưa tới chỗ này trong đại viện, ông cháu bốn người cuối cùng có một chỗ có thể gọi là "nhà".
Phác Xán Liệt đi đến, lão Lục Gia cặp mắt đục ngầu ảm đạm kia rốt cục khôi phục một chút ánh sáng cùng sức sống, run run hướng Phác Xán Liệt vươn tay.
"Phác lão bản......"
"Lão Lục Gia." Phác Xán Liệt tiến lên bắt lấy tay hắn, ba tiểu hài tử đang quỳ gối bên giường lão Lục Gia ngược lại quỳ gối sang bên chân Phác Xán Liệt, khóc nói: "Phác lão bản, van cầu ngươi cứu cứu gia gia chúng ta đi, cầu ngươi cứu hắn đi!"
Phác Xán Liệt trong lòng chua xót, nhìn ba hài tử nhỏ gầy khó chịu không thôi. Thật lâu trước kia, hắn cũng từng quỳ gối bên chân một người cầu hắn cứu mẫu thân chính mình, mà người nọ không niệm tình dẫn dắt hắn rời đi, mặc kệ mẫu thân hắn tự sinh tự diệt. Đợi hắn thật vất vả từ trong nHoàng giam như địa ngục kia trốn ra, chỉ nhìn thấy mẫu thân chết không nhắm mắt. Nhưng mà, lão Lục Gia hiện tại là ngọn đèn cạn dầu, muốn cứu cũng không có khả năng.
Phác Xán Liệt buông ra tay lão Lục Gia, ngồi xuống giúp ba hài tử tinh tế lau đi nước mắt trên mặt, một bên nhẹ giọng nói: "Thời điểm con người sinh ra, ông trời đều an bài cho họ một đoạn thời gian không lâu không ngắn, cho hắn đi đến một điểm kết thúc. Điểm kết thúc này không phải chấm dứt, cũng không phải tử vong, chỉ là trở lại địa phương thuộc về họ, tiếp tục một cuộc sống sinh hoạt khác. Loại sinh hoạt này thực hạnh phúc, có một ngôi nhà ấm áp, có thực phẩm ăn không cạn, có quần áo mặc hoài không hết. Sẽ không tiếp tục chịu người khác khi dễ, cũng không cần ngày ngày lo lắng sợ hãi. Gia gia các ngươi chỉ là đã đến giờ, đi đến điểm kết thúc kia, tiếp nhận sinh hoạt hạnh phúc mới. Chúng ta có thể vì hắn khóc, bởi vì hắn phải rời khỏi. Nhưng chúng ta càng nên vì hắn cao hứng, bởi vì hắn không cần tiếp tục chịu khổ. Hiểu chưa?"
Ba hài tử mê mang nhìn Phác Xán Liệt, trong mắt còn hàm chứa nước mắt.
"Chúng ta không hiểu lắm, bất quá ta biết Phác lão bản nói, chính là gia gia không cần tiếp tục chịu khổ phải không?" Trong đó một tiểu nam hài có vẻ lớn nhất nhìn Phác Xán Liệt dùng thanh âm của hài tử hỏi.
Phác Xán Liệt gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, gia gia không bao giờ phải chịu khổ nữa."
"Cũng không tái vì chúng ta bị đại khất cái đánh sao?" Một nữ hài ít tuổi nhất ngây thơ hỏi, lông mi thật dài còn vương một giọt nước mắt, khiến người trìu mến.
Phác Xán Liệt nhíu nhíu mày, bị đại khất cái đánh? Lại gật gật đầu, Phác Xán Liệt sờ sờ hai má nữ hài.
"Chúng ta đây sẽ không khóc, gia gia không bị khi dễ nữa, chúng ta liền vui vẻ!" Cuối cùng là một tiểu nam hài khoẻ mạnh kháu khỉnh, bất quá mới năm tuổi. Hắn lau đi nước mắt, ánh mắt sáng trong suốt nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, nói: "Về sau, ta sẽ thay thế gia gia bảo hộ ca ca cùng muội muội!"
Phác Xán Liệt vỗ vỗ đầu của hắn, cổ vũ nói: "Không sai, nam tử hán đại trượng phu, nên như vậy." Dứt lời, Phác Xán Liệt liền cho bọn họ ra bên ngoài trước, hắn cùng với lão Lục Gia một mình nói chuyện.
Bọn nhỏ đi rồi, Phác Xán Liệt ngồi ở bên giường. Lão Lục Gia từ lúc Phác Xán Liệt đối ba tôn nhi của hắn nói lời kia liền rơi đầy nước mắt, nay nhìn Phác Xán Liệt lại khóc không nói ra lời.
"Lão Lục Gia." Phác Xán Liệt cầm lấy khăn ở một bên ngâm vào bồn nước giặt sạch, vắt khô sau cấp lão nhân gia lau mặt, nói: "Vì cái gì lại như vậy? Mới đây vẫn còn khỏe tốt." Lão Lục Gia tuy rằng nếm qua rất nhiều đau khổ, nhưng lão nhân gia xương cốt coi như còn cường tráng rắn chắc, chút bệnh nhỏ đương nhiên có, nhưng cũng sẽ không nói bệnh tình nguy kịch liền lập tức nguy kịch. Kết hợp vừa rồi lời của ba hài tử kia xem xét, trong này nhất định có sự tình gì.
"Phác lão bản." Lão nhân gia run rẩy mở miệng: "Ngài là người lương thiện chân chính mà đời này của lão nhân ta đã gặp qua. Nếu không phải được ngài cứu giúp, ông cháu chúng ta không có khả năng bình yên còn sống, còn có một chỗ trú thân." Lão Lục Gia nói mấy câu liền vất vả mở mồm thở phì phò còn ho ra máu, Phác Xán Liệt nhanh chóng vỗ lưng hắn, uy cho hắn một chén nước ấm.
Phác Xán Liệt nhìn nước trong chén nhẹ nhàng nhiễm một chút tơ máu, bất động thanh sắc đem bát buông xuống.
"Lão Lục Gia, ngươi không phải có cái gì muốn nói với ta? Ta nhất định, sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo!" Phác Xán Liệt khi nói lời này thanh âm trầm thấp, dẫn theo một tia ngoan lệ bình thường không thấy.
Lão Lục Gia thở phì phò lắc đầu, nắm chặt tay Phác Xán Liệt nói: "Phác lão bản, việc này đừng xen vào, chỉ sợ sẽ liên lụy ngươi, lão đầu nhi ta chết không quan trọng, chỉ nguyện chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, không cần làm phiền hà ngài cùng ba hài tử là đủ."
"Ta đã có gần nửa năm không tới đại viện, có phải hay không, nơi này có người nháo sự?" Phác Xán Liệt đè thấp thanh âm hỏi. Lúc trước hắn mua đại viện này những kẻ vô gia cư một chổ có thể tá túc, ai tiến vào quán ăn nói một tiếng là được, căn bản không có đi tra qua chi tiết những kẻ này, không biết bọn họ bản tính tốt hay xấu.
Lão Lục Gia gian nan lắc đầu, thở gấp nói: "Phác lão bản, nếu còn muốn mọi người trong đại viện này an sinh, đừng tiếp tục hỏi. Lão đầu nhi chỉ cầu, chỉ cầu ngài chiếu cố ba tôn nhi của ta, lão đầu nhi đã là, đã là, cảm kích...... Khụ khụ khụ khụ khụ!" Lão Lục Gia cũng chưa nói xong, liền kịch liệt ho khan, còn phun ra một ngụm máu to.
"Lão đại phu! Mau! Mau vào!" Phác Xán Liệt giúp đỡ lão Lục Gia hướng bên ngoài hô to. Lão đại phu dẫn theo hòm thuốc nhanh chóng tiến vào, nhìn đến tình trạng lão Lục Gia nhanh chóng bắt mạch cho hắn, lại vạch ra mí mắt. Còn chưa kịp nói cái gì, lão Lục Gia thân mình đông cứng, ánh mắt trừng mắt liền đoạn khí.
Phác Xán Liệt toàn thân đều đang run ray, đây là, người thứ hai chết ở trong lòng hắn.
"Phác lão bản, đem lão Lục Gia buông đi, hắn, đã đi rồi......" Lão đại phu bi thương phe phẩy đầu nói.
Phác Xán Liệt lẳng lặng đem lão Lục Gia dàn xếp ở trên giường, nhìn hắn chết không nhắm mắt, vươn tay khép lại ánh mắt hắn, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, chỉ cần có Phác Xán Liệt ta ở đây một ngày, tôn tử của ngươi ta liền nhất định hảo hảo chiếu cố."
"Gia gia! Gia gia! Đừng chết, không cần bỏ lại chúng ta!" Ba hài tử chung quy đã nhận ra, khóc hô chạy vào nhào tới bên giường, ra sức lay động lão Lục Gia đã tắt thở, hy vọng hắn có thể mở to mắt nhìn bọn chúng.
Phác Xán Liệt nhìn ba hài tử bất lực khóc, chậm rãi nhắm mắt lại, hắn cũng muốn khóc, lại không biết nên như thế nào rơi lệ. Từ ba năm trước đây, hắn đã không còn lệ để rơi.
Hít sâu một hơi, Phác Xán Liệt mở mắt ra, nhìn lão đại phu nói: "Thành thật nói cho ta biết, lão Lục Gia đến tột cùng là vì cái gì mà chết."
Lão đại phu cứng lại, nhìn về phía Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt tuy rằng đội hắc sa, lão đại phu vẫn có thể cảm giác được tầm mắt lãnh liệt của hắn, giật mình một cái, lão đại phu cúi đầu chi tiết nói: "Lão Lục Gia, chịu nội thương thực nghiêm trọng. Vết thương chạm tới lục phủ ngũ tạng, cho nên mới......"
"Nội thương nghiêm trọng?!" Phác Xán Liệt nhìn lão đại phu, sau đó mạnh mẽ xoay người kiểm tra thân thể lão Lục Gia. Trên cánh tay, trước ngực gầy trơ cả xương, sau lưng, tất cả đều là ứ thương chồng chất, mới cũ đều có. Thậm chí ở sau đầu, còn có một cục sưng bằng quả trứng gà!
Phác Xán Liệt nhìn ba hài tử cơ hồ khóc đến khó thở, trong lòng lửa giận "bùng" một cái dâng lên.
"Lão đại phu, phiền toái ngươi trước chiếu cố ba hài tử." Nói xong, Phác Xán Liệt liền đứng dậy đi ra ngoài.
Mọi người ngoài phòng nghe thấy tiếng khóc thê lương của tiểu hài tử, biết lão Lục Gia đã đi. Phác Xán Liệt ở dưới hắc sa lạnh lùng quét mọi người trong viện liếc mắt một cái, sau đó nói: "Tiểu Đình, Tử Mạch, đi vào giúp đỡ lão đại phu chiếu cố hài tử một chút."
Tiểu Đình cùng Tử Mạch nhìn thoáng qua nhau, gật gật đầu rồi đi vào.
"Còn lại," Phác Xán Liệt thanh âm đột nhiên biến lãnh: "Đều đi theo ta."
Tử Quân, Tử Thanh, Hải thúc cùng Ngô thúc đã nhận ra một tia khác thường, ăn ý theo phía sau Phác Xán Liệt. Những người trong viện dò xét một chút, cũng đi theo lên.
Trong một phòng khác, Phác Xán Liệt ngồi ở ghế trên chính giữa, mấy người Tử Quân đứng ở hai bên sườn hắn, giống như hộ pháp.
"Ai là tổng quản đại viện?" Phác Xán Liệt lạnh giọng hỏi.
Trong đám có năm người đi ra, Phác Xán Liệt phát hiện năm tiểu tử này đều là tuổi trẻ lực tráng, tuy rằng quần áo hơi cũ, nhưng so với những người khác đều tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa, vẻ mặt bĩ khí kia cho dù bọn họ ở trước mặt Phác Xán Liệt giả bộ nơm nớp lo sợ như thế nào, đều che dấu không được. Phác Xán Liệt nhất thời hiểu được vài phần.
"Vừa rồi người chiếu cố lão Lục Gia là ai?" Phác Xán Liệt lại hỏi.
Trong đám người lại đi ra một người, chính là trung niên nam nhân vừa nãy. Phác Xán Liệt chú ý tới chân hắn, đi đường một chân một gậy. Trung niên nam nhân đứng ở bên cạnh năm người trẻ tuổi, còn cố ý kéo ra một khoảng cách, trên mặt có sắc thái e ngại. Mà một kẻ trong năm người đứng cách trung niên nam nhân gần nhất, âm thầm cho hắn một cái ánh mắt hung ác cảnh cáo.
"Tổng quản đại viện là như thế nào tuyển ra?" Phác Xán Liệt đem hết những động tác nhỏ này đều xem ở trong mắt, tuy rằng trước mắt cách một tầng hắc sa, không có nghĩa hắn là kẻ mù, huống chi còn là ban ngày ban mặt như vậy!
"Ách, là –"
"Ta không có hỏi ngươi." Phác Xán Liệt lạnh lùng đánh gãy kẻ vừa thấy liền biết là người cầm đầu nói.
"Phác ca, chúng ta cũng không rõ ràng. Chúng ta cũng chỉ ngẫu nhiên lại đây chiếu cố, đưa chút quần áo mùa đông, chăn bông này nọ. Bình thường thức ăn đều là đám hài tử trong đại viện lại đây lấy." Tử Quân là người Phác Xán Liệt tối dốc lòng nuôi dạy, chuyện trong đại viện Phác Xán Liệt cũng phần lớn giao cho hắn xử lý. Nhưng hắn đồng thời cũng quản lý thu chi cùng mọi việc trong quán ăn, cơ hồ không rãnh đi xử lý chuyện ở đại viện. Ba năm nay đều là người trong đại viện tự xử lý, có rất nhiều chuyện bọn họ căn bản không rõ ràng lắm.
"Tề đại thúc, ngươi nói đi." Tử Quân đối người trung niên kia nói, hắn đã nhìn ra, Phác Xán Liệt không thích năm người trẻ tuổi đó.
Trung niên nam tử kêu "Tề đại thúc" đi lên trước một bước, cúi đầu, có vẻ cực kì khiêm tốn yếu đuối, run thanh âm nói: "Là, là......" Hắn lại vụng trộm nhìn năm người liếc mắt một cái, không dám nói tiếp.
Phác Xán Liệt nhìn Tề đại thúc, đồng thời đánh giá những người khác trong phòng, phần lớn đều là người già yếu. Nhưng những kẻ tay chân đầy đủ, tuổi trẻ lực tráng cũng không thiếu, có hơn mười lăm người! Hơn nữa, những người khác đều tựa hồ thực sợ hãi bộ dáng mấy người tuổi trẻ này.
"Trong đại viện dưỡng bao nhiêu người." Phác Xán Liệt lạnh giọng hỏi.
"Hồi, hồi lão bản, tổng cộng có năm mươi bốn người." Tề đại thúc nói xong lại nghĩ nghĩ, nói: "Hiện tại là năm mươi ba người."
Phác Xán Liệt nhíu mày, đại viện tuy rằng kêu là đại viện, bất quá chỉ là một cái sân trăm mét vuông, chỉ có một tiền viện, mặt sau là bốn gian nhà tương liên, trong đó còn chiếm một căn phòng. Địa phương nhỏ như vậy thế nhưng chứa hơn năm mươi người?!
"Phòng như thế nào phân phối? Nam nữ có tách ra hay không? Ta vừa rồi nhìn thấy sân bên ngoài có rất nhiều giường, là chuyện gì xảy ra?" Phác Xán Liệt lại hỏi.
"Ách......" Tề đại thúc lại bắt đầu quanh co.
"Lão bản, là như vậy." Tổng quản cầm đầu kia tiến lên một bước, hạ thắt lưng vẻ mặt nịnh nọt nói: "Bởi vì phòng không đủ, nam nữ vừa muốn tách ra, vài người chúng ta vì muốn cho các lão nhân trụ hảo một chút, ngay tại sân bên ngoài nằm ra đất mà nghỉ. Xem, lão Lục Gia mới vừa nãy, chúng ta cho hắn một mình một gian, vì để tiện chiếu cố."
Phác Xán Liệt nghe xong, không lập tức tin tưởng. Sau đó, hắn nhìn thấy trong đội ngũ có vài tiểu hài tử. Hướng Tử Thanh luôn luôn mang theo kẹo đường trên người lấy một ít, Phác Xán Liệt liền đối với vài tiểu hài tử kia ngoắc tay, nói: "Lại đây."
Vài tiểu hài tử kia do dự một hồi, chung quy là vẫn không chịu được kẹo đường dụ hoặc, chạy đi qua.
"Hiện tại, ta hỏi, các ngươi nói, nếu các ngươi thành thật trả lời, ta liền thưởng cho các ngươi đường ăn. Nếu nói dối, về sau không còn đường để ăn." Phác Xán Liệt đối bọn họ nói chuyện, thanh âm chậm một chút. Vài hài tử kia sớm đã ở phố phường hỗn tạp ăn xin, so với hài tử cùng tuổi dưỡng trong nhà thành thục hơn rất nhiều, cũng lõi đời rất nhiều. Trong đó một tiểu hài tử có tròng mắt đen láy quay tròn vài vòng, liền nói: "Lão bản xin cứ hỏi, ta nhất định sẽ nói chi tiết!"
Phác Xán Liệt vừa lòng gật đầu, bắt đầu hỏi: "Tổng quản là như thế nào tuyển ra."
"Đánh ra. Mấy người tuổi trẻ kia lực tráng, không bệnh không đau, chúng ta sao có thể đánh thắng được bọn họ? Chỉ có thể cúi đầu!" Tiểu hài tử hồi đáp, vẻ mặt không bận tâm, có thể là việc này đã sớm quá quen thuộc.
"Tốt lắm." Phác Xán Liệt cho hắn một viên Đường, tiểu hài tử phi thường cao hứng tiếp nhận, nhưng không có ăn, mà là thật cẩn thận thu vào trong lòng. Mấy tiểu hài tử khác thấy cũng đỏ mắt, tranh nhau giành trả lời hắn.
"Vấn đề thứ hai, phòng nơi này an bài như thế nào?"
"Lão bản! Ngài trăm ngàn lần đừng nghe mấy tiểu oa tử này nói bậy! Bọn họ đang nói dối!" Đầu lĩnh trong năm người mắt tràn đầy phẫn hận nhìn chằm chằm tiểu hài tử nói lời thật vừa rồi kia, uy hiếp những người khác: "Các ngươi nếu còn dám nói bậy, xem lão tử như thế nào giáo huấn các ngươi !"
"Cái gì lão tử, lão tử! Lão tử là ngươi kêu thôi!" Hải thúc đã sớm ở chuyện vừa rồi nhận ra có vấn đề, xoắn lên tay áo lộ ra cánh tay tráng kiện quát: "Lão bản nhà chúng ta đang hỏi, khi nào thì đến phiên tiểu cẩu tử như ngươi chen vào! Câm miệng!" Bị Hải thúc gương mặt hung dữ hù dọa, năm người rụt cổ không dám nói nữa.
Bị gián đoạn như vậy, tiểu hài tử trả lời đầu tiên lần này không nhanh như vậy, một tiểu hài tử khác liền cướp lấy hồi đáp: "Vài tổng quản bọn họ chung một gian phòng, mặt khác mấy huynh đệ của bọn họ ngủ một gian, còn lại liền để mấy chục người chúng ta tự phân. Vốn nơi này cũng có người ở, nhưng biết lão bản ngài muốn tới, bọn họ thậm chí suốt cả đêm đem nơi này thu thập tốt lắm."
"Đúng vậy! Hơn nữa bọn họ còn đối nữ nhân nơi này đùa giỡn lưu manh! Chỉ cần có ai dám bất mãn, bọn họ liền động thủ đánh người!" Có một tiểu hài tử nói tiếp.
Phác Xán Liệt ánh mắt híp lại, gật gật đầu cho bọn hắn mỗi người một viên đường.
"Một vấn đề cuối cùng." Phác Xán Liệt dừng một chút, ngẩng đầu nhìn năm người kia mặt đã sớm mặt không còn chút máu, nói: "Lão Lục Gia là chết như thế nào."
Thoáng chốc, phòng trong lặng ngắt như tờ, mỗi người lộ vẻ e ngại.
Phác Xán Liệt cũng không nói, cứ như vậy lẳng lặng chờ.
"Là bị bọn họ đánh chết." Tiểu hài tử trả lời đầu tiên hồi nãy thanh âm vang lên, chứa thêm vài phần bi thương không nên thuộc về hài tử: "Bọn họ thường thường khi dễ chúng ta, cầm đến cái ăn phải đợi bọn họ ăn còn thừa mới tới lượt chúng ta, quần áo đưa tới tất cả đều bị bọn họ giành đồ tốt. Ngẫu nhiên được chút tiền lẻ, cũng bị bọn họ cướp đi, nếu chúng ta hơi phản kháng, phải ăn một trận quyền. Chúng ta nghĩ tới muốn tìm lão bản ngươi, nhưng bị bọn họ biết lại là một trận đánh đấm, đánh sợ rồi tự nhiên sẽ không còn người dám mật báo. Lão Lục Gia là bị bọn họ khi dễ nhiều nhất, bởi vì hắn có ba tôn tử muốn dưỡng. Tối hôm qua, bọn họ một chút thức ăn còn thừa cũng chưa cho chúng ta, ba tôn tử lão Lục Gia đã hai ngày chưa ăn cơm, hắn liền theo chân bọn họ lý luận, ai ngờ......" Tiểu hài tử không còn thanh âm, trong mắt hàm lệ.
Sự tình phía sau Phác Xán Liệt cũng tự hiểu được, đại khái là vì giấu diếm sự thật, mười mấy người tuổi trẻ lực tráng này liền uy hiếp bọn họ không cho phép nói ra, còn suốt đêm dọn dẹp làm ra cái gọi là "một gian nhà". Nếu không phải lão Lục Gia xảy ra chuyện, như vậy hắn đến nay cũng chẳng hay biết gì. Hắn không hỏi vì cái gì những người khác đều không giúp lão Lục Gia, nơi này trừ bỏ tuổi trẻ lực tráng, còn lại đều là người già yếu, tự bảo vệ mình còn khó, lấy cái gì theo bọn họ đấu?
"Ngươi theo giúp đỡ lão Lục Gia phải không?" Phác Xán Liệt bỗng nhiên đối hắn nói.
Tiểu hài tử sửng sốt, hiển nhiên không rõ Phác Xán Liệt vì cái gì biết.
"Mặt của ngươi có thương tích, hơn nữa tất cả đều là vết thương mới." Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói.
Tiểu hài tử cắn môi cúi đầu, nức nở nói: "Kia thì thế nào, lão Lục Gia không phải vẫn......" Đỉnh đầu bị vỗ nhẹ nhẹ một chút, khi ngẩng đầu trong nháy mắt miệng có vị ngọt, tiểu hài tử kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt.
"Cái này, chia cho ba tôn tử của lão Lục Gia đi, của ngươi thì giữ lấy mình ăn." Phác Xán Liệt nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn nói.
Phác Xán Liệt đứng ở trước mặt vài người trẻ tuổi kia, lạnh lùng nói: "Tử Quân, báo quan. Là ai đánh chết người, Quỷ Tà đều có luật pháp chế tài hắn."
"Lão bản van cầu ngươi!" Năm người trẻ tuổi toàn bộ quỳ xuống, không ngừng dập đầu khóc: "Lão bản chúng ta biết sai rồi, cho chúng ta một lần cơ hội đi! Lão bản van cầu ngươi tha chúng ta đi!"
Mà mấy người trẻ tuổi khác, sớm thấy tình thế không đúng đã chạy!
Phác Xán Liệt thản nhiên quét bọn họ liếc mắt một cái, nói: "Ta nghĩ, ngày hôm qua lão Lục Gia cũng là cầu các ngươi như vậy, các ngươi đều không cấp cho lão nhân gia một cơ hội sống, nay ta vì cái gì cấp cho các ngươi một cơ hội?" Nói xong, Phác Xán Liệt liền không hề để ý tới bọn họ, lập tức đi ra ngoài vừa nói: "Hải thúc Ngô thúc, nhìn bọn họ thẳng đến khi quan sai đến đây mới thôi. Tử Quân, chuyện ở đại viện toàn bộ an bài lại, về sau trừ bỏ người già yếu, còn lại giống nhau không được trụ ở đại viện. Tử Thanh, đi mua một cái quan tài, hảo hảo đem an tang lão Lục Gia."
"Đã biết!" Bốn người cùng kêu lên.
Tiểu hài tử kia miệng ngậm viên đường ngọt ngào, nhìn bóng dáng Phác Xán Liệt càng ngày càng xa, chảy nước mắt nở nụ cười.
—————–
Chương 102: Đệ bách linh tam chương
Một đêm không ngủ, lại bởi vì chỉnh đốn đại viện cùng chuyện của lão Lục Gia mà mất cả một buổi sáng, thời điểm Phác Xán Liệt đi ra ngoài đã sớm mệt mỏi không chịu nổi. Cảm giác không khoẻ truyền tới, Phác Xán Liệt vừa đi vừa ho khan.
Về nhà, mới phát hiện cửa hàng rào không có đóng. Cửa phòng cũng mở toang.
Phác Xán Liệt cả kinh, thật sự là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, đại viện mới xảy ra chuyện, nhà chính mình cũng bị cường đạo viếng thăm! không biết Ngô Diệc Phàm thế nào, Nhị Bách Ngũ đâu?
(Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: xuất phát từ tác phẩm "Tỉnh thế hằng ngôn" của Phùng Mộng Long. Gồm 2 câu:
Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ
Thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong
Giải nghĩa: phòng dột còn phải trải qua suốt đêm mưa, thuyền đã đến trễ còn phải đi ngược gió. Hàm ý: phước bất trùng lai, hoạ vô đơn chí, tai hoạ đến dồn dập.
Chuyển thơ:
Nhà dột còn gặp mưa dông
Thuyền ai chấp chới gió không cho về
)
"Nhị Bách Ngũ ! Ngô Diệc Phàm !" Phác Xán Liệt vừa kêu vừa đi vào nhà. Trong phòng vẫn tình trạng trước khi đi, chỉnh tề mộc mạc đơn giản. Phác Xán Liệt nghĩ nghĩ vào khách gian, không có người. Lại vào chủ gian, vẫn là không có người. Nhị Bách Ngũ không có, Ngô Diệc Phàm cũng không thấy!
Phác Xán Liệt một trận bực mình, bắt đầu không ngừng ho khan, nhanh chóng đến uống một tách trà, mới ngăn chận được cơn ho.
Đầu đau muốn nứt, Phác Xán Liệt gõ cái trán, miễn cưỡng đứng lên ra ngoài tìm người. Có lẽ sớm hay muộn có một ngày, hắn sẽ mệt chết đi?
Ngô Diệc Phàm không biết đường đi, Nhị Bách Ngũ cũng không hơn gì, nó xuất môn luôn luôn bị buộc lại, không được chạy lung tung. Ngô Diệc Phàm tỉnh tìm không thấy mình, nhất định là xuất môn tìm. Ngô Diệc Phàm vừa đi, Nhị Bách Ngũ khẳng định sẽ đi theo. Phác Xán Liệt một bên ở trên đường cái mù quáng mà kiếm, một bên phân tích tự hỏi. Hiện tại trọng điểm là Ngô Diệc Phàm sẽ đi đâu tìm mình? Nếu Nhị Bách Ngũ cùng Ngô Diệc Phàm thất lạc thì làm sao bây giờ? Nếu Ngô Diệc Phàm bị khi dễ phải tính sao? Hắn hiện tại căn bản là không có năng lực tự bảo vệ mình, ai cũng có thể bắt cóc hắn.
"Vương đại nương, thấy Nhị Bách Ngũ nhà ta không? Bên cạnh hắn còn đi theo một người trẻ tuổi tóc bạc." Phác Xán Liệt không có biện pháp đành phải đi hỏi một ít láng giềng.
Vương đại nương là một phụ nhân bán lê, ngồi ở trước tiểu sạp của mình, nghe được Phác Xán Liệt hỏi thì nghĩ nghĩ, nói: "Không có a, như thế nào có một người trẻ tuổi tóc bạc? Không phải chỉ lão nhân mới là đầu bạc sao!"
"Không có việc gì, cám ơn ngươi, đại nương." Phác Xán Liệt cười cười có lệ, sau đó lại hỏi nhà khác.
"Người trẻ tuổi tóc bạc còn mang theo Nhị Bách Ngũ nhà các ngươi?" Một tiểu ca mua bánh nướng gãi gãi đầu, lắc lắc nói không có.
Phác Xán Liệt nói cảm tạ một tiếng vừa muốn đi. Chợt nghe Trương bá ở cách vách nói: "Phác lão bản, ngươi muốn tìm một người trẻ tuổi đầu bạc?"
"Phải phải!" Phác Xán Liệt có chút kích động đi đến trước mặt Trương bá, hỏi: "Người nhìn thấy sao? Thấy lúc nào?"
"Có thấy, ngay tại thời điểm ta vừa dọn quán xong. Bất quá ta không dám khẳng định có phải người trẻ tuổi hay không, ta không nhìn được mặt hắn. Người kia một đầu tóc bạc, cũng rất cao, nhưng lại nắm theo Nhị Bách Ngũ nhà các ngươi. Vừa đi vừa thì thào tự nói cái gì 'Xán nhi đâu, Xán nhi đâu', giống như đang tìm người." Trương bá kể lại.
Phác Xán Liệt nghĩ rằng đúng là bọn họ! Vội hỏi phương hướng, nói cảm tạ sau nhanh chóng đuổi theo. Chỗ bọn họ đi cũng không phải là Sát Đường, mà là Ngọc Lưu phố tối phồn hoa của Mị thành, trăm ngàn lần đừng gặp chuyện không may mới hảo!
Từ Sát Đường đến Ngọc Lưu phố đi bộ phải dùng một canh giờ, Phác Xán Liệt đành phải chạy. Trên Ngọc Lưu phố người càng nhiều càng náo nhiệt, thậm chí ngay cả cửa hàng đều là tối nổi danh tốt nhất. Phác Xán Liệt ở trên đường cái phồn hoa bị đám đông đẩy đến đẩy đi, vừa tìm người đồng thời vừa phải giữ chặt hắc sa trên đầu không cho rớt xuống, chỉ sợ lộ ra bộ dáng như ác quỷ dọa người khác.
May mắn Phác Xán Liệt dáng người cao gầy, ở trong một rừng đầu người đông nghìn nghịt muốn tìm một người đầu bạc cũng không khó, nhưng vẫn phải mất nửa giờ mới tìm ra.
Phác Xán Liệt chen vào trong đám đông, nhón chân lên thấy được Ngô Diệc Phàm một đầu tóc bạc, một tay nắm Nhị Bách Ngũ, một tay gắt gao ôm một người nam nhân, miệng còn hô: "Xán nhi đừng đi! Ngươi thật sự không cần ta sao? Đừng không cần ta, ta sẽ ngoan, ta sẽ nghe lời, chớ đi chớ đi chớ đi!" Mà Nhị Bách Ngũ mắt lộ ra hung quang, nhe răng hò hét trợ uy, dọa công tử kia tránh lại không thể tránh, đi lại không dám đi, chỉ có thể trông mong nhìn người vây xem chung quanh, hy vọng ai có thể tới cứu hắn, mang đi Phong Tử (kẻ điên) này.
Đáng tiếc, người xem náo nhiệt rất nhiều, nhưng đồng ý quản việc người khác thì không có.
Phác Xán Liệt nhìn hai người một cẩu ở giữa, không biết nên khóc hay nên cười. Đây là tính cái gì? Ngô Diệc Phàm dắt theo cẩu của hắn, ôm nam nhân khác kêu "Xán nhi"? Phác Xán Liệt nhìn kỹ sau mới phát hiện, công tử một thân áo trắng kia tay cầm chiết phiến, dáng người cao ráo, bộ dạng đoan chính, bóng dáng hắn quả thật là cùng mình có vài phần giống nhau. Cũng là lúc này hắn mới biết được, Ngô Diệc Phàm vì cái gì sẽ chắc chắn như vậy kêu hắn "Xán nhi", bởi do quen thuộc bóng dáng. Cho dù mặt không giống nhau, hắn chỉ bằng cảm giác cùng kí ức của mình đi tìm bóng dáng của "Xán nhi". Ngô Diệc Phàm, có thể ôm bất luận một nam nhân nào có bóng dáng tương tự Phác Xán Liệt, vô cùng thân thiết kêu "Xán nhi".
Nếu không quản hắn, rước lấy quan sai, liền thật sự thảm. Phác Xán Liệt đau đầu lắc lắc, vẫn áp chế cơn ho khan lại bắt đầu dâng lên.
Một bên ho nhẹ một bên tiến tới, Phác Xán Liệt hoán thanh: "Nhị Bách Ngũ, trở về!"
"Ngao?" Rõ ràng nghe được thanh âm chủ nhân, Nhị Bách Ngũ sửng sốt, quay đầu hướng tiếng gọi nhìn lại, thật sự là chủ nhân! Nhị Bách Ngũ hưng phấn xoay người muốn phóng tới chỗ Phác Xán Liệt, chỉ tiếc Ngô Diệc Phàm giữ rất chặt, nó căn bản chạy không được. Chỉ có thể vừa ở tại chỗ xoay vòng vòng, vừa hướng Ngô Diệc Phàm sủa to.
Phác Xán Liệt thật sự cảm thấy chính mình sắp thăng thiên, may mắn bản thân đeo hắc sa, nếu không thật sự không biết nến giấu mặt vào đâu.
"Phác Ngũ Bách!" Phác Xán Liệt hét lớn một tiếng, Ngô Diệc Phàm đang ôm nam nhân khác kêu "Xán nhi", nghe được tên của mình thì sửng sốt, cùng Nhị Bách Ngũ phản ứng giống nhau, hướng tiếng gọi nhìn lại, sau đó vẻ mặt kinh hỉ!
Bất quá, ngay tiếp theo hắn lại mê mang, như thế nào có hai Xán nhi sao? Nhìn nhìn bóng dáng nam nhân trong lòng hắn, nghiêng đầu. Lại nhìn nhìn Phác Xán Liệt đội mũ đen, nghiêng đầu. Sau đó, Ngô Diệc Phàm thực hưng phấn một phen đem người trong lòng đẩy ra ngoài, cao hứng phấn chấn kéo Nhị Bách Ngũ chạy về hướng Phác Xán Liệt, còn biên hô: "Xán nhi! Xán nhi!"
Giờ phút này, Phác Xán Liệt rất muốn đem Ngô Diệc Phàm đang nhào tới một cước đá đến chân trời, nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng cơn tức, dắt một người một cẩu đi đến trước mặt vị công tử kia đã sắp hỏng mất, đè nặng đầu Ngô Diệc Phàm làm cho hắn cúi xuống, sau đó giải thích: "Thực xin lỗi, hắn là biểu huynh của ta. Hắn đầu óc...... không tốt lắm, thường thường nhận sai người. Thật sự rất có lỗi."
Vị công tử kia thấy Phác Xán Liệt đội mũ đen, lại xuyên một thân hắc y, bị dọa giật mình, nhanh chóng nói: "Không, không có việc gì, ta cũng không sao." Dứt lời, công tử lại nhanh chóng bỏ thêm một câu: "Về sau thỉnh trăm ngàn lần trông chừng chặt chẽ biểu huynh nhà ngươi, đây thật sự là quá nguy hiểm!"
Phác Xán Liệt gật đầu nói "Đã biết", lại đè Ngô Diệc Phàm làm cho hắn cúi mình vái chào.
"Nguyên lai là một ngốc tử a! Hại ta còn thắc mắc, như thế nào rõ như ban ngày lại dám làm như vậy."
"Nhìn hắn tuổi còn trẻ, bộ dạng cũng hảo lại một đầu tóc bạc, có lẽ là bị cái gì kích thích đến, mới biến thành tình trạng si ngốc này."
"Người kia chính là 'Xán nhi' mà ngốc tử đó nói? Như thế nào lại che mặt a? Còn xuyên một thân hắc y, xui!"
"Theo ta thấy, hắn hoặc là có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, hoặc là xấu giống như quỷ, mới che khuất mặt mình."
Dân chúng vây xem không chút nào che dấu, cao giọng nghị luận, Phác Xán Liệt bình tĩnh đối vị công tử kia nói một câu "Thật sự rất có lỗi", sau trong lúc mọi người đang chỉ trỏ cùng ác ý nghiền ngẫm, kéo một người một cẩu dẹp đường về nhà.
Ngô Diệc Phàm có ngốc, cũng biết Phác Xán Liệt sinh khí. Phác Xán Liệt bình thường tuy rằng tính tình hung dữ, lại hay uy hiếp hắn nói không nghe lời liền cút, nhưng cho tới bây giờ không hề làm thật. Lần này, Phác Xán Liệt lại nghiêm mặt lạnh lùng, không tiếp tục để ý tới hắn. Ngô Diệc Phàm trong lòng tràn đầy bất an theo Phác Xán Liệt trở về nhà.
"Xán nhi......" Vào phòng, Ngô Diệc Phàm thật cẩn thận lôi kéo góc áo Phác Xán Liệt kêu.
Phác Xán Liệt sờ sờ đầu Nhị Bách Ngũ, kéo tay Ngô Diệc Phàm ra tiến vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Bị ép buộc suốt một buổi sáng, hắn đã sớm vừa mệt vừa đói, thầm nghĩ ăn no sau có thể đi ngủ, không muốn để ai quấy rầy.
Ngô Diệc Phàm mất mát theo phía sau Phác Xán Liệt, ngồi xổm ở cửa phòng bếp tội nghiệp nhìn Phác Xán Liệt, thầm nghĩ muốn xin lỗi nhưng lại sợ làm cho hắn lửa giận lớn hơn nữa, đến lúc đó thật sự bị đuổi ra khỏi gia môn. Nhị Bách Ngũ tựa hồ cảm nhận được tâm tình Ngô Diệc Phàm, cũng không tái nháo hắn, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh cùng nhau nhìn Phác Xán Liệt, ý đồ dùng ánh mắt vừa đáng thương vừa đáng yêu làm cho Phác Xán Liệt hồi tâm chuyển ý.
Đơn giản nấu ăn đĩa đồ ăn, Phác Xán Liệt nghĩ nghĩ, lại làm thêm hai quả trứng luộc lòng đào đã thật lâu chưa từng làm, mới bưng đồ ăn xoay người.
Vừa quay người lại, thiếu chút nữa khiến Phác Xán Liệt hoảng sợ. Vô lực nhìn hai huynh đệ ngồi xổm ở cửa, Phác Xán Liệt mệt mỏi nói: "Ăn cơm." Sau đó lướt qua bọn họ ra phòng ngoài.
Ngô Diệc Phàm hạ vai, ánh mắt ảm đạm, Xán nhi thật sự giận hắn, bởi vì mình nhận sai người, bế nam nhân khác.
Hôm nay cơm trưa đặc biệt nặng nề, thậm chí ngay cả Nhị Bách Ngũ luôn luôn sinh động ở trước bàn cơm cũng tựa hồ không có tâm tình.
Ngô Diệc Phàm rất đói bụng, nhưng hắn lại ăn từng hột một trong bát cơm, ăn phi thường chậm. Hắn sợ mình ăn xong cơm rồi, Xán nhi sẽ đuổi hắn đi.
Phác Xán Liệt nhìn Ngô Diệc Phàm liếc mắt một cái, đem trứng luộc chuyển qua trước mặt hắn.
Ngô Diệc Phàm đối món đồ ăn này vẫn thờ ơ, uể oải thương tâm gắp từng hột gạo.
"Ăn cái này." Phác Xán Liệt đem trứng gà lại đẩy về phía trước.
Ngô Diệc Phàm nhìn trứng gà trước mắt, vẻ mặt mê mang, Xán nhi không phải muốn đuổi hắn đi sao? Vì cái gì còn đối hắn tốt như vậy?
Quả nhiên là không nhớ rõ...... Phác Xán Liệt có chút mất mát, lúc trước, thời điểm Ngô Diệc Phàm muốn ăn trứng luộc, luôn dùng hết mọi biện pháp dụ dỗ mình làm cho hắn, tựa hồ ăn bao nhiêu cũng không đủ. Kỳ thật lúc ở Ngọc Lưu phố, nghe được những người đó mắng Ngô Diệc Phàm là ngốc tử, trong lòng hắn rất khó chịu, mỗi câu tựa hồ giống như một con dao nhọn hung hăng cứa ở trong lòng hắn. Hắn muốn phản bác, hắn muốn nói cho bọn họ Ngô Diệc Phàm không phải ngốc tử, hắn là Ngô Diệc Phàm cao cao tại thượng, bễ nghễ thiên hạ, thậm chí dám soán vị, đứng đầu một Các! Hắn không phải ngốc tử !
"Khụ khụ khụ." Tâm tình tích tụ, Phác Xán Liệt bệnh cũ lại tái phát, che miệng không ngừng ho khan.
"Xán nhi!" Ngô Diệc Phàm cả kinh luống cuống tay chân, một bên muốn cấp Phác Xán Liệt châm trà, một bên vì hắn thuận khí, đáng tiếc luống cuống tay chân chẳng những đem ấm trà đánh nghiêng, nước trà còn rớt xuống một thân Phác Xán Liệt. Nhị Bách Ngũ ở dưới bàn vừa sủa vừa nhảy.
Phác Xán Liệt bực mình đem người đẩy ra, cố gắng áp chế phế bộ (phổi) không khoẻ, cả ho khan cũng gắng sức nhẫn xuống.
Ngô Diệc Phàm bị Phác Xán Liệt đẩy sang một bên, tâm tình ngã vào đáy cốc, Xán nhi thật sự không cần hắn......
"Đừng......" Ngô Diệc Phàm mờ mịt, trong mắt tràn ra nước mắt, tiến lên đem Phác Xán Liệt gắt gao ôm vào trong ngực: "Xán nhi đừng đuổi ta đi, ta không dám nữa, ta không dám nữa. Đừng đuổi ta đi, ta sẽ không tái ôm người khác, thực xin lỗi, đừng đuổi ta đi......"
Phác Xán Liệt đang không ngừng ho khan trong lòng một trận chua xót, hắn nghĩ mình muốn đuổi hắn đi?
"Ta không phải, khụ khụ khụ khụ khụ, không phải muốn đuổi ngươi đi." Phác Xán Liệt một bên ho khan vừa nói: "Khụ khụ khụ, buông tay, ta rất khó chịu."
Nghe được Phác Xán Liệt nói khó chịu, Ngô Diệc Phàm bị dọa nhanh chóng buông ra, vội vàng thuận khí cho hắn.
Phác Xán Liệt ho khan giương mắt nhìn Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm giống như tiểu hài tử làm sai, vẻ mặt sợ hãi không yên.
Ho xong một trận, Phác Xán Liệt rốt cục cảm thấy thư thái một chút. Mới lôi kéo Ngô Diệc Phàm cho hắn ngồi xuống, tầm mắt lại dừng ở miệng vết thương vắt ngang qua lòng bàn tay phải hắn, trong lòng lại là một trận đau đớn.
"Ta không vui, không phải bởi vì ngươi." Phác Xán Liệt nhìn Ngô Diệc Phàm nói, ánh mắt phức tạp: "Ta sẽ không đuổi ngươi đi." Yêu thương đối với Ngô Diệc Phàm, hắn vẫn tưởng đã quên mất, lại không thể quên được, muốn buông, lại buông không xong. Ngô Diệc Phàm là thương tổn mình, nhưng đã cũng liều mạng cứu chính mình. Nếu cả đời si ngốc cùng bị độc ẩn tra tấn là báo ứng đối với Ngô Diệc Phàm, như vậy để bản thân mình tới chiếu cố hắn đi, dù sao hai người dây dưa không dứt, đã sớm phân không rõ ai nợ ai.
"Thật vậy chăng?!" Ngô Diệc Phàm kinh hỉ mở to hai mắt nhìn, Phác Xán Liệt gật gật đầu. Có được đáp án khẳng định Ngô Diệc Phàm rốt cục thả lỏng, đồng thời bụng cũng kêu vang một tiếng.
Cho Phác Xán Liệt một khuôn mặt tươi cười, Ngô Diệc Phàm nói: "Xán nhi, ta đói bụng!"
"Ăn cơm đi." Phác Xán Liệt gắp cho hắn một đũa đồ ăn, mà tảng đá lớn trong lòng Ngô Diệc Phàm rốt cục hạ xuống, mới chú ý tới hai quả trứng luộc lòng đào, hơn nữa vừa ăn một lần liền thấy không dừng được, cuối cùng còn đem đĩa liếm sạch sẽ.
Phác Xán Liệt xem Ngô Diệc Phàm miệng đầy lòng đỏ trứng, muốn cười lại cảm thấy lòng chua xót, bất tri bất giác, liền hỏi ra miệng: "Ngươi còn nhớ hay không trứng gà này?"
Ngô Diệc Phàm mê mang, lắc lắc đầu.
Không cam lòng, Phác Xán Liệt lại hỏi: "Ngươi còn nhớ rõ sự tình trước kia không? Cùng Xán nhi?"
Ngô Diệc Phàm càng mê hoặc, mờ mịt lắc đầu, trong mắt thoáng hiện lên một tia thống khổ, Phác Xán Liệt thế nhưng không có chú ý tới.
"Ngươi nhớ rõ chính mình gọi là Ngô Diệc Phàm không? Ngươi là Các chủ Kim Long Các!" Lần này hỏi có chút vội vàng, nhớ tới những người đó mắng Ngô Diệc Phàm là ngốc tử, Phác Xán Liệt càng không cam lòng.
"Ngô Diệc Phàm?" Ngô Diệc Phàm thì thào nhớ lại, không ngừng lắc đầu, trong mắt thống khổ càng ngày càng nhiều: "Không nhớ rõ, là ai? Ngô Diệc Phàm là ai? Ta không phải, ta là Phác Ngũ Bách......"
"Nếu vậy vì cái gì ngươi còn nhớ rõ Phác Xán Liệt! Vì cái gì ngươi còn nhận được ta!" Phác Xán Liệt có chút kích động, lập tức, Phác Xán Liệt lại thất bại nói: "Không, không phải, ngươi căn bản không nhận biết ta, căn bản không nhận biết......" Ngô Diệc Phàm có thể ôm bất luận một nam nhân nào cùng mình tương tự kêu "Xán nhi"!
"Xán nhi, Xán nhi...... Ta nhớ rõ Xán nhi." Ngô Diệc Phàm ôm đầu, mắt tràn đầy thống khổ mê mang: "Xán nhi là ai? Ai là Xán nhi?" Lại ngẩng đầu, Ngô Diệc Phàm hai mắt đỏ bừng nhìn Phác Xán Liệt, mắt tràn đầy sát khí: "Xán nhi của ta đâu? Xán nhi của ta ở nơi nào?!"
Phác Xán Liệt cả kinh, lúc này mới để ý tới mình đã hỏi Ngô Diệc Phàm cái gì, cũng rốt cục phát hiện Ngô Diệc Phàm khác thường.
"Ngô Diệc Phàm, ngươi không sao chứ?" Phác Xán Liệt cầm lấy hai tay Ngô Diệc Phàm lo lắng hỏi, Ngô Diệc Phàm hiện tại quá xa lạ, làm cho hắn không hiểu cảm thấy sợ hãi.
"Xán nhi, Xán nhi ở nơi nào?!" Ngô Diệc Phàm phản thủ bắt lấy Phác Xán Liệt, điên cuồng mà hô: "Không, không phải, Xán nhi là ai? Ta vì cái gì biết Xán nhi? Xán nhi là ai?!"
"Ngô Diệc Phàm! Bình tĩnh một chút!" Phác Xán Liệt giãy dụa không ra, cánh tay bị Ngô Diệc Phàm siết chặt đến cơ hồ muốn đứt, thống khổ cắn răng hy vọng có thể làm cho Ngô Diệc Phàm khôi phục thanh tỉnh."Ngô Diệc Phàm, ngươi tỉnh tỉnh! Đừng tiếp tục như vậy! Ngô Diệc Phàm!"
"Ngô Diệc Phàm?" Ngô Diệc Phàm sửng sốt, điên cuồng cùng thống khổ trong mắt lui đi một chút, có chút mê mang cùng vô thố: "Ai là Ngô Diệc Phàm? Ngô Diệc Phàm, đúng vậy, Ngô Diệc Phàm hại chết Xán nhi, là hắn hại chết Xán nhi......" Ngô Diệc Phàm thì thào, bỗng nhiên ngẩng đầu đối Phác Xán Liệt quỷ dị cười, Phác Xán Liệt tâm nhảy dựng, có một loại dự cảm không tốt.
"Đúng vậy, ta chính là Ngô Diệc Phàm. Ta hại chết Xán nhi của ta......" Ngô Diệc Phàm lẩm bẩm: "Ta hại chết hắn, báo thù, ta phải thay Xán nhi báo thù. Ngô Diệc Phàm chết, Xán nhi có thể ngủ yên!" Nói xong, Ngô Diệc Phàm ngưng tụ toàn bộ nội lực trong lòng bàn tay, nâng chưởng liền hướng thiên linh cái trên đầu mình chụp xuống.
"Phác Ngũ Bách!" Phác Xán Liệt mạnh mẽ ôm chặt Ngô Diệc Phàm, cả người không ngừng run rẩy: "Ngươi không phải Ngô Diệc Phàm, ngươi không có hại chết Xán nhi, ngươi là Phác Ngũ Bách, không phải Ngô Diệc Phàm, không phải......."
Ngô Diệc Phàm tay thoáng ngừng lại, mê mang nói: "Ta không phải Ngô Diệc Phàm?"
"Không phải !" Phác Xán Liệt gắt gao ôm Ngô Diệc Phàm, cắn răng nức nở nói: "Ngươi không phải, ngươi là Phác Ngũ Bách, đây là danh tự ta đưa cho ngươi, Phác Ngũ Bách, không phải Ngô Diệc Phàm......"
Ngô Diệc Phàm buông lỏng người, thì thào lặp lại lời Phác Xán Liệt nói: "Ta là Phác Ngũ Bách, Phác Ngũ Bách......" Trong mắt không còn loại tuyệt vọng điên cuồng vừa rồi, tuy rằng vẫn vô thố mờ mịt, nhưng cũng thanh tỉnh không ít: "Xán nhi......" Ngô Diệc Phàm thân thủ ôm Phác Xán Liệt, trước mắt hiện lên một màn đen liền mất đi tri giác.
"Diệc Phàm!" Phác Xán Liệt đem người ôm sát, Ngô Diệc Phàm đã hôn mê. Đem Ngô Diệc Phàm dàn xếp hảo, không dám tiếp tục một mình rời đi, Phác Xán Liệt đành phải đội hắc sa, đi đến hàng xóm cách vách ủy thác họ thỉnh lão đại phu lại đây. Hàng xóm tò mò hướng tiểu viện của Phác Xán Liệt nhìn xung quanh, hỏi: "Phác lão bản, nhà ngươi có phải hay không có người tới? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Giống như đang cãi nhau a!"
Phác Xán Liệt biết không thể đánh lừa được mấy người chuyên buôn chuyện này, thuận miệng nói: "Là một biểu huynh bà con xa của ta, mọi người trong nhà đã mất, hắn, có bệnh không tiện nói ra, cho nên thân thể không tốt lắm, hai ngày trước ta đem hắn mang về để tiện chiếu cố."
"Nga, nguyên lai là như vậy a!" Hàng xóm tâm hiếu kì được thỏa mãn, liền giúp Phác Xán Liệt đi tìm đại phu.
Đợi lão đại phu đến đây thay Ngô Diệc Phàm chẩn mạch, Phác Xán Liệt mới lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Đang êm đẹp liền té xỉu."
"Cái này, vị công tử đây nội tức hỗn loạn, chân khí toàn thân tán loạn khiến tâm mạch tổn thương, tựa hồ như vừa rồi đã bị kích thích rất lớn." Lão đại phu vuốt bộ râu dài đáp.
"Ta vừa rồi, hỏi hắn có nhớ hay không sự tình trước kia." Phác Xán Liệt bất an nói.
Lão đại phu nghĩ nghĩ: "Khó trách, người bị tẩu hỏa nhập ma, phạm vào điên chứng, tối kị chính là kích thích. Phác lão bản, ta khuyên ngươi tốt nhất không cần tái kích thích hắn, hết thảy thuận theo tự nhiên là tốt rồi."
Phác Xán Liệt gật gật đầu, lại nhờ lão đại phu giúp Ngô Diệc Phàm kê đơn thuốc điều dưỡng nội thương.
"Ta sẽ chọn dược tốt nhất bảo dược đồng đưa lại đây, Phác lão bản không cần tự mình tới lấy." Lão đại phu thu thập hòm thuốc của mình, lại hỏi: "Vừa rồi lão phu nghe được chứng ho khan của ngươi lại tái phát, gần đây có phải hay không thường xuyên như vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, tối hôm qua lại không có nghỉ ngơi tốt mới như vậy, không có gì trở ngại." Phác Xán Liệt một bên ho nhẹ, một bên không thèm để ý nói.
Nhớ tới sáng nay lão Lục Gia chết, lão đại phu lại cùng Phác Xán Liệt thổn thức một trận, mới dẫn theo hòm thuốc rời đi.
Nhị Bách Ngũ vẫn thực ngoan, nằm ở dưới giường nhìn hai người. Phác Xán Liệt ngồi ở mép giường nhìn Ngô Diệc Phàm đang hôn mê, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, cũng không muốn nghĩ. Tâm thần mỏi mệt, nhưng lại không thể ngủ.
————–
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro