Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

GeorgeWales: [Chap 4]

Một lát sau, tất cả chúng tôi đang ngồi trong bàn với katsu kare ngồi trước mặt chúng tôi, đây là một trong những món ăn tuyệt đối yêu thích của tôi.  Giống như Wales, tâm trí của tôi nói với tôi. Tôi liếc nhìn cô gái đang ngồi bên phải tôi với Houshou bên trái tôi. Duke Of York ngồi đối diện tôi.

Khi chúng tôi bắt đầu ăn, Houshou nói chuyện rất vui vẻ. "Vậy thì," Cô ấy nói khoảng nửa bữa, đúng lúc tôi cắn một miếng.

"Hửm?" Tôi không dám nói gì thêm với thức ăn trong miệng. Điều đó còn tệ hơn cả cách cư xử tệ! Đó là một sự xúc phạm hoàn toàn.

Thì mấy đứa người Anh các bà có khác nhau là mấy đâu ┐( ∵ )┌

"Về sắp xếp phòng của cô," Cô bắt đầu một biểu cảm tinh nghịch thú vị trên khuôn mặt. Từ khóe mắt tôi có thể thấy Wales đang nhìn mình, một khuôn mặt cảnh báo.

"Chiếc ghế sofa có vẻ ổn," Tôi không thực sự thích làm phiền mọi người.

"Không được," Duke Of York nói.  "Chị là khách của chúng em để chị ngủ trên ghế sofa là cách cư xử tồi tệ và nhất là khi chị vừa khỏi bệnh"

"Huh?" Tôi hỏi.

"Em sẽ ngủ trên sofa và chị ấy có thể có giường của tôi," Wales nhanh chóng đề nghị.

"Không!" Cả Houshou và tôi đều nói cùng một lúc và một khi Houshou nghe thấy tôi, cô ấy nhìn tôi với đôi lông mày nhướn lên. "Ý chị là," tôi nói và nghịch với đũa của mình. "Chị không thể đá ai đó ra khỏi giường, thật không công bằng"

"Thế còn phòng sau?" Wales cố gắng.

"Nó đã không được làm sạch từ lâu", Houshou nói.

"Vậy thì, tôi sẽ ngủ trong phòng kho," Wales cố gắng một lần nữa, gần như tuyệt vọng.

"Tất cả bụi trong đó sẽ khiến cô bị phát ốm, Wales à," Houshou nói với vẻ tức giận và vẻ mặt tối sầm khi cô ấy nhìn Wales. Tôi xem họ nói qua lại như một trận bóng bàn.

"Vậy…?" Wales hỏi như không muốn nói với Houshou nữa.

"Hai người có thể chia sẻ giường của Wales mà," Duke Of York gợi ý.

"York à!" Wales hét lên và hai má của em ấy biến thành màu đỏ giống như tôi nhưng có lẽ vì những lý do khác nhau.

"Gì?" Duke Of York ngây thơ hỏi.

"Ugh," Wales nói và sau đó em ấy đứng dậy và mang đĩa thức ăn đã xong của mình ra bếp. "Nếu chị thấy không phiền thì em cũng không có thêm ý kiến." Và với điều đó, em ấy đi và để tôi nhìn chằm chằm vào em ấy.

"Cô ấy sẽ đi lấy tấm nệm," Houshou nói và cũng đang theo sau Wales. "Cô ấy quá tốt để khiến cô ngủ trên sàn nhà, George."

"Nhưng," tôi bắt đầu định nói nhưng Duke Of York liền ngăn lại. "Chị ấy cứng đầu lắm và chị sẽ không thể khiến chị ấy thay đổi suy nghĩ đâu."

"Điều đó thực sự ổn chứ?" Tôi liền đẩy đĩa thức ăn của tôi sang bên, không thực sự đói nữa.

"Không thành vấn đề với Wales," Houshou nói. "Wales quan tâm đến sự thoải mái của người khác hơn là chính cô ấy nên cô ấy sẽ không phiền đâu."

"Chị không cần phải ép mình ăn nếu chị không đói", Duke Of York nói khi nhận thấy sự thiếu thèm ăn của tôi.

"Tại sao cô không đi lên và tắm nước nóng nhỉ?" Houshou gợi ý. Đó là lúc tôi nhận ra rằng tôi chưa thay đổi quần áo.

"Ừm," tôi bắt đầu ấp úng nhưng Houshou dường như biết ý của tôi và nói, "Tôi sẽ giúp cô về chuyện quần áo để thay. Cô có vẻ cao hơn Wales một chút, nhưng tôi chắc rằng chúng ta có thể tìm thấy đồ cho cô." Một nụ cười hiện trên môi cô ấy khi cô ấy đứng dậy và lấy bát đĩa của mình.

Thấy vậy, tôi cũng liền lấy đĩa tôi và theo cô ấy đến bồn rửa. "Cô có muốn tôi giúp gì không?" Tôi hỏi. "Đó là điều tối thiểu tôi có thể giúp cô khitôi ở lại đây."

"Điều duy nhất cô phải làm cho tôi," Cô nói và sau đó ghé sát vào tai tôi, "Cố giữ ấm cho Wales tối nay không."

"Gì?" Tôi hỏi và đỏ mặt ngay lập tức.  Tôi thực sự cần phải dừng sự đỏ mặt này. Nó nghiêm túc không thể làm được gì ngoài việc làm mình bị lộ!

"Cô nghe tôi rồi đấy," Houshou nói rõ ràng và cũng đang đỏ mặt một chút.  "Cô ấy cười nhiều hơn khi có cô và đây là lần đầu tiên tôi gặp cô. Xin hãy giữ cô ấy cười." Sau đó cô ấy đi về phía cầu thang để tôi đứng đó sững sờ trong bếp.

Wales cười nhiều hơn khi có mình?  Má hồng ban đầu phả vào má tôi bây giờ lan đến tận tai tôi khi trái tim tôi đập nhanh hơn và một nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt tôi.

"Cảm ơn vì bữa ăn," tôi nói với Duke Of York, khẽ cúi đầu.

"Không có gì," Duke Of York nói với một nụ cười khi tôi ra khỏi phòng đến cầu thang. Wales, tôi nghĩ, nhẹ nhàng đưa tay chạm nhẹ vào khu vực phía trên trái tim tôi. Ngay cả thông qua quần áo của tôi, tôi có thể cảm thấy nhịp của nó. Mình cần phải bình tĩnh lại…

Không biết phải đi đâu, tôi đi đến phòng của Wales nhưng trên đường đi, tôi có thể nghe thấy nước tắm đang chảy từ phía sau một trong những cánh cửa khác. Khi tôi đến cửa của Wales, tôi do dự một chút khi tôi thấy em ấy đang đặt tấm nệm bên cạnh giường. Tôi gõ vào khung cửa sau một lúc xem em ấy làm việc.

"Này," Wales cười nhẹ nói.  "Xin lỗi về hai người bạn cùng phòng của em."

"Không sao, Wales," tôi nói rồi bước một bước vào phòng không thực sự chắc chắn phải làm gì.

"Chị có thể dùng giường của em", Wales nói khi lấy ra một chiếc chăn và gối từ tủ quần áo. Em ấy chắc đã quên mất tấm nệm bởi vì khoảnh khắc tiếp theo em ấy không nói nên lời và hai chân em ấy trượt ra khỏi mặt đất. Mọi thứ dường như chuyển động chậm chạp khi tôi nhảy ra sau lưng em ấy và vòng tay quanh eo Wales và ôm em ấy thật chặt vào lòng mình.

"Ouch!" Cả hai chúng tôi la lên khi cơ thể chúng tôi chạm sàn và lưng tôi trượt vào cánh cửa tủ quần áo.

"Ôi chúa ơi, chị ổn chứ!?" Wales hỏi ngay khi nghe thấy tiếng lưng tôi đập mạnh vào cửa tủ. Em liền ném gối và chăn đang ôm đi và quay lại kiểm tra tôi. 

"Ừ," tôi lấy tay xoa lưng. "Em ổn chứ, Wales?"  Tôi hỏi, cố gắng né tránh khi em ấy tiến lại gần để kiểm tra tôi xem có dấu vết nào không nhưng tôi không thể đứng dậy được, tôi đã áp hoàn toàn cơ thể mình vào cánh cửa tủ quần áo.

"Không sao cái gì chứ!?" Wales nói với đôi mắt nghiêm túc. Đưa mặt gần đến mức tôi có thể nhìn thấy những vệt đen ẩn giấu trong mắt đỏ của em ấy tạo ra một cái gì đó mà tôi có thể nhìn chằm chằm mãi mãi.

"Em ổn chứ Wales?" Tôi thử hỏi lại

"Vâng," Wales nói vẫn không rời đi.  Tôi nhận thấy một màu đỏ bắt đầu leo ​​lên trên khuôn mặt của em ấy và tôi chắc chắn rằng chính tôi trông giống như một ánh sáng Giáng sinh.

"Em xin lỗi," Wales nói như thể em ấy nhận thấy sự gần gũi của chúng tôi và bắt đầu di chuyển đi. Không nhận ra mình đang làm gì, tôi đưa tay ra và ngăn em ấy bằng một tay mình lại. Cả hai chúng tôi liền hoàn toàn yên lặng.

"Đừng xin lỗi," tôi nói kéo em ấy nhẹ nhàng về phía tôi. "Bây giờ hãy cứ bình tĩnh, được chứ?" Tôi hỏi em ấy.

Dường như không nói nên lời, Wales chỉ gật đầu với tôi. Tôi không hoàn toàn chắc chắn nhưng dù bằng cách nào đi nữa Wales rất xinh đẹp và tôi nói với em ấy như vậy. "Em có đôi mắt đẹp đấy, Wales" tôi nói khẽ và không rời mắt khỏi ánh mắt của em ấy. Có chuyện gì với tôi vậy? Tôi tự hỏi mình.  Mình đang làm gì vậy?!

"C-c-cái-cái gì?" Wales lắp bắp, hai má em ấy biến thành màu đỏ thậm chí đỏ hơn chỉ khiến đôi mắt em ấy đẹp hơn.

"Em nghe chị đấy," tôi nói. Mình... không thể... Nhưng bằng cách nào đó vào khoảnh khắc đó tôi có thể ôm em ấy vào lòng thay vì làm điều gì đó có lẽ tôi có thể, có lẽ sẽ không, hối tiếc.

"G-G-George?" Em ấy lắp bắp và sau đó em ấy thở dài và ôm tôi trở lại. Đó thực sự là cảm giác tuyệt vời nhất mà tôi từng trải nghiệm trước đây.

"Cảm ơn em," tôi nói vào tai em ấy nhưng trước khi em ấy có thể trả lời ai đó gõ cửa. Wales như bay ra khỏi tôi nhanh đến nỗi em ấy đập đầu vào giường. Thậm chí sau đó em ấy liền đi đến bàn làm việc để đảm bảo có đủ khoảng cách giữa chúng tôi để không nghi ngờ gì. Wales vừa mới đến bàn thì cánh cửa mở ra và Wales bỗng nhiên bắt đầu cười.

Lúc đầu, tiếng cười của em ấy có vẻ hơi gượng ép nhưng sau đó nó chuyển sang tiếng cười thực sự và chẳng mấy chốc tôi cũng tham gia và giữ chặt lấy hai bên. "Chuyện gì đang xảy ra vậy," Houshou thất vọng hỏi, như thể cô ấy đang mong đợi bước vào một thứ gì đó khác biệt Và cô ấy gần như đã làm.

"Tất cả chỉ là một trò đùa vui thôi," Wales nói khi gạt nước mắt tưởng tượng.

"George?" Houshou hỏi một nụ cười trên khuôn mặt của cô ấy. Wales liền đóng băng nên tôi nói, "Chỉ là hai chúng tôi đùa vui ấy mà." Tôi cười

"Là vậy sao?" Cô ấy nghi ngờ nhìn hai chúng tôi.

"Đúng," Wales nói và cả hai chúng tôi gật đầu chắc chắn.

"Vậy thì," Cô nói và lông mày của cô vẫn còn nghi ngờ. "Wales, hãy thử và tìm thứ gì đó cho George mặc."

"Được," Wales trả lời và đi về phía tủ quần áo của mình để bắt đầu lục lọi quần áo.

"Tôi sẽ quay lại ngay," Houshou cảnh báo với một nụ cười trước khi ra khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng cô.

Ngay khi bước chân cô ấy biến mất trên hành lang, cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm. "Đúng là may thật," tôi nói và sau đó dừng bản thân mình nhận ra những gì tôi đang ngụ ý. "Xin lỗi," tôi xấu hổ nói.

"Không sao đâu," Wales nói không quay lại nhìn tôi. "Tai nạn xảy ra phải không?" Vậy, em ấy nói điều đó như là một tai nạn? Một sự thúc đẩy của thời điểm? Vì một số lý do mà suy nghĩ thực sự làm tổn thương tôi. Tôi lặng lẽ quan sát khi em ấy đào qua các ngăn kéo quá đau và sững sờ đáp lại.

Wales lôi ra một chiếc áo sơ mi trắng dài và đưa nó cho tôi. "Đây thử cái này." Wales dừng lại một lúc rồi nói, "Em sẽ bước ra ngoài một phút"

Tôi liền cầm cổ tay em ấy trong tay thay vì nắm lấy tay áo Wales. "Có gì không ổn sao?" Tôi hỏi em ấy, cảm thấy bối rối và đau đớn.

"Không có gì," em ấy nói nhưng không nhìn mắt tôi.

"Em đang nói dối phải không?" Tôi muốn xem mặt em ấy.

"Vâng, không, em không biết!" Wales kêu.

"Vậy nói với chị," tôi nói, cảm thấy tuyệt vọng và rồi tôi nhận ra tại sao. Tôi không muốn phá vỡ mối quan hệ mong manh này mà chúng ta có ngay bây giờ.  Sau đó, tôi cảm thấy mắt mình mở to khi tôi nhớ kết luận mà tôi đã đưa ra trước đó. "Làm ơn, Wales," tôi hỏi, hơi siết chặt cổ tay em ấy.

Em ấy quay lại và nhìn tôi và tôi thấy nỗi buồn trong mắt em ấy đang cố che giấu. "Em không thể làm điều này", Wales thì thầm.

"Làm gì?" Tôi hỏi không rời mắt khỏi em ấy dù chỉ một lát.

Wales liền kéo cổ tay em ấy ra khỏi tay tôi và trong một lúc tôi không hiểu tại sao và rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống sảnh. "Xin lỗi," em ấy nói bắn cho tôi một cái nhìn xin lỗi khi cô ấy đi đến cửa và đi ra ngoài.  "Hãy thử chiếc áo trên và sau đó em sẽ xem liệu em có thể tìm cho chị vài chiếc quần hay váy không."

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng lại một lúc trong cơn sốc và rồi tôi thở dài. Tôi đứng và kéo cởi áo của tôi và kéo cái khác lên và cài nút. Nó hơi chật so với thân hình tôi nhưng nó không đến nỗi tệ. Trượt nó ra, tôi kéo chiếc áo khác của mình lại và mở cửa và thấy Wales đang dựa vào tường chờ tôi.

"Nó có vừa không?" Em ấy hỏi nhìn tôi.

"Nó một chút hơi chật nhưng không phải là không mặc được", tôi nói rồi nhìn nét mặt của em ấy khi tôi nói.

"Được rồi," Wales nói. "Em sẽ thử và tìm cho chị một chiếc quần hay váy ngay bây giờ." Em ấy mỉm cười và tôi thư giãn một chút. Em ấy đi ngang qua tôi trở lại phòng cô ấy để thử và tìm cho tôi một chiếc quần hoặc váy. Tôi theo sau cô ấy không thực sự muốn nổi bật trên hành lang một mình.

Chỉ sau một hoặc hai phút, cô ấy lôi ra một chiếc quần trông có vẻ hợp. "Đây thử cái này," Wales nói đưa chúng ra.  "Nó có vẻ hợp, chị có thể thử."

Lần này khi em ấy đi ra khỏi phòng tôi không ngăn em ấy lại, tôi có thể nghe thấy Houshou đến. Tôi nhanh chóng cởi váy ra và kéo quần lên và thật ngạc nhiên là chúng vừa khít hoàn hảo.

"Chúng vừa rồi," tôi nói khi tôi mở cửa.

"Thật tuyệt vời," Houshou nói vỗ tay hai lần và nở một nụ cười. "Tôi khá chắc chắn rằng cô ấy đã tìm thấy thứ gì đó. Bây giờ hãy đến với hai bạn đã đến lúc tắm rồi đấy."

"Gì?!" Cả hai chúng tôi kêu lên cùng một lúc.

To be continue

Au: Mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ mình :((( Mất công mình viết mấy cái bản thảo giờ bị mất :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro