SS : tội lỗi
- 2 năm về trước -
*Rầm*
" Ông ơi cháu xin lỗi *
*Rầm*
"Bà ơi cháu xin lỗi"
*Rầm*
"Cha ơi , con xin lỗi"
*Rầm*
"Mẹ ơi , con xin lỗi"
*Rầm*
"Dì ơi , cháu xin lỗi"
*Rầm*
"Mẹ nó , anh xin lỗi"
*Rầm*
"Sadaru, eliz , bố xin lỗi 2 con"
*Rầm*
Âm thanh đó cứ vang trong nơi đó , 1 nơi đã đổ nát , hoang vắng , xác siren và những người lính nằm la liệt , chỉ có duy nhất 1 người đàn ông , trên tay là 1 chiếc pile bunker, anh ta sử dụng nó đập và đập , trước mặt anh là xác của 1 con siren , anh ta phẫn nộ , anh ta căm thù , anh ta tàn bạo , anh ta tội lỗi , anh ta vô tâm , anh ta ... đang làm gì , anh ta không biết nhưng trước khung cảnh ấy với anh ta không quan trọng , dù gì anh ta cũng đã quá khinh khủng với quy chuẩn của một con người rồi, anh ta bỏ mặc những con người vô tội ấy , mặc kệ họ gào thét , đau đớn , đau khổ chỉ để làm nguyên liệu cho sức mạnh của anh ta , anh ta mù quáng tin rằng có sức mạnh này , anh ta sẽ có thể báo thù nhưng rồi anh ta tự hỏi , tự chất vấn , tự dằn vặt , rốt cuộc điều anh ta làm có đúng không , câu hỏi đó cứ vang trong đầu trước khi người đàn ông đó tới
Người đàn ông trung niên đó xuất hiện và nói :" nhóc à , nhóc đã thay đổi đến mức này rồi à "
Ông ta đang nói gì vậy , ông ta là ai , ông ta làm gì ở đây
Câu hỏi đó cứ vang trong đầu cậu liên tục
Hình dáng màu đen , đôi mắt màu đỏ máu nhìn ông già kia đầy sát khí
Ông già ấy nói :" mà dù sao thì ta đây có chút chuyện với nhóc đấy , Kitaro à"
Nói xong ông ta chuyển hoá thành dạng break shell của bản thân
Và 1 trận chiến đã xảy ra
Michinaga Kitaro một lần nữa lạc lối trong chính địa ngục của sự dằn vặt do anh tạo ra cho đến tận bây giờ , ân hận vì đã giấu bà việc tham gia dự án mà bà anh căm ghét , vì việc giấu 2 đứa con thơ dại bản thân và vì bản thân đã quá là tội lỗi rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro