Boy alone 1
Có lẽ đường phố quá đông đúc/ Nên hạnh phúc tắc đường không đến được .
Ngồi khóc dưới cơn mưa/ Mới biết đâu là chạm đáy nỗi đau.
Em hệt như ngân hà xa xôi/ Chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm.
Màn đêm buông xuống / Căn phòng lặng lẽo/ Anh thấy cô đơn/ Anh thấy mỏi mệt
Nếu nỗi buồn là của cải thì tôi chắc là người giàu nhất thế gian.
Anh là một họa sĩ tồi/ Vẽ cầu vồng thì thiếu nắng/ Vẽ hạnh phúc thì thiếu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro