Chapter 9
"Alan, tôi nghĩ là Vic đã thích cậu rồi." Second thì thầm với tiếng cười khúc khích. Alan quay sang cậu, phấn khích. "Thật sao?! :D" Alan hỏi, ngọ nguậy vui vẻ. Second gật đầu, nở một nụ cười tinh nghịch. "Được rồi, nghiêm túc mà nói thì Vic thích tỏ ra mạnh mẽ, nhưng để tôi nói cho mà nghe, anh ấy thực sự là một người mềm yếu." Second nói khi Alan trôi đến gần cậu hơn. "Cậu chỉ cần tỏ ra dễ thương khi ở cạnh anh ấy, hiểu chưa?" Second khuyên nhủ, bỏ sách vào cặp và kéo khóa lại.
"Được rồi! :D Người que bị bệnh tận hai ngày có phải chuyện bình thường không?" Alan hỏi, đi theo Second khi người que màu cam đang điên cuồng dọn dẹp phòng của mình. "Thường thì là khoảng hai hoặc ba ngày, trừ khi là bị gì đó nặng hơn cảm. Biết Victim mà, rõ là anh ấy chỉ tốn hai ngày." Second đáp lại với một cái nhún vai, sau đó lại quay qua Alan. "Vì hôm qua cậu làm rất tốt, nên tôi giao phó Victim cho cậu một lần nữa đấy, được chứ?" Second nói, và Alan háo hức gật đầu đồng ý.
"Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy!" Alan đáp lại, triệu hồi công cụ bàn tay của mình và làm động tác chào trước trán như biểu hiện tuân lệnh với Second. Second cười khúc khích và tinh nghịch chọc vào Alan, khiến Cursor ngọ nguậy. "Không thể tin nổi là cậu dễ bị cù thế." Second nói với một tiếng cười. "Tôi không có >:(" Alan đáp lại, giả vờ phẫn nộ. Second đảo mắt rồi mở cửa, ra hiệu cho Alan đi theo cậu ra ngoài. Cả hai cùng đi đến phòng của Victim, gõ cửa trước khi bước vào.
"Victim?" Second gọi, thò đầu vào phòng. Victim vẫn nằm trên giường, đang ngủ say với chăn quấn chặt quanh người. "Tội nghiệp Vic, anh ấy chỉ làm việc quá sức thôi." Second buồn bã nói, vẻ mặt trở nên thông cảm. Alan nhìn chằm chằm vào người que màu xám, rồi quay sang Second. "Bây giờ cậu nên đi học đi! :D Tôi sẽ trông chừng Victim!" Alan kêu lên, loanh quanh trong phòng trước khi quay lại đối mặt với Second.
Second mỉm cười và gật đầu đồng ý. "Được rồi, tôi cảm thấy thoải mái hơn khi có cậu ở đây với anh ấy." Second nói trước khi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Alan chú ý trở lại về phía Victim, từ từ trôi đến gần hơn. Victim dường như đang gặp khó khăn khi thở, vì anh thở hổn hển và ho cứ sau vài giây. Alan suy nghĩ một lúc, sau đó lấy chiếc gối thứ hai bên cạnh Victim và đặt nó dưới đầu anh, điều chỉnh lại một chút để đầu anh được nâng lên thoải mái hơn một chút.
"Mhmm, Sec? À, Alan, cậu lại ở đây rồi." Victim lẩm bẩm, giọng nói líu ríu và mắt anh gần như không mở ra được. "Xin chào! :D Tôi lại tới trông chừng cậu đây." Alan đáp, lắc lư nhẹ trước mặt Victim. "À, được rồi, cậu có thể ở lại đây." Victim lẩm bẩm, vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh. "Chosen đã đưa thuốc cho tôi rồi, nên cậu không lấy thêm đâu." Victim bổ sung. Alan từ từ đáp xuống bên cạnh Victim và nhìn anh. "Cậu có muốn tôi nằm trên ngực cậu nữa không?" Alan hỏi. Victim nhìn anh chằm chằm một lúc, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Sau một lúc tĩnh lặng, Victim chậm rãi gật đầu. "Được rồi! :D" Alan vui vẻ kêu lên, đáp xuống trên ngực Victim. "Cảm ơn." Victim lầm bầm, bắt đầu vuốt ve Alan. Sự hiện diện của Cursor khiến ngực anh nhẹ hơn hẳn, đặc biệt là khi Alan lại bắt đầu rung nhẹ. Victim thở phào nhẹ nhõm. "Ngực cậu có đau không? :<" Alan hỏi, trông có vẻ lo lắng. Victim ậm ừ đáp lại. "Ừ, ho là bình thường thôi. Đừng lo lắng quá nhé, được không?" Victim trấn an anh.
"Được rồi :(. Cậu có chắc là tôi không giúp được gì nữa không?" Alan hỏi lại. "Cậu đang giúp tôi rất nhiều rồi." Victim đáp lại với một nụ cười nhếch mép, tiếp tục vuốt ve Alan đang ngọ nguậy vui vẻ dưới sự đụng chạm của anh, trông giống như một chú mèo thỏa mãn. Victim lại ho, rồi hắng giọng. "Tôi ghét bị ốm." Victim lẩm bẩm một cách cay đắng. "Cậu nên thử ngủ lại đi." Alan gợi ý. Victim ậm ừ đồng ý, chấp nhận lời gợi ý. "Được rồi, chỉ cần đánh thức tôi nếu có chuyện gì không ổn hoặc nếu mấy đứa kia về nhà." Victim nói. "Được rồi! :D" Alan vui vẻ đáp lại.
Victim ngân nga và nhắm mắt lại, sự rung động nhẹ nhàng của Alan trên ngực đưa anh trở lại giấc ngủ.
-------
Thấy gớm, mày là loại người que gì thế? Cơ mà cơ thể mày thì đẹp phết đấy...
Mày muốn tao đúng không? Nhìn tao kiểu đó thì rõ là đang cầu xin tao.
Victim thở hổn hển, đột ngột ngồi dậy, nước mắt chảy dài trên má. "Victim?" Alan lo lắng lơ lửng, bị hất ra khỏi giường bởi chuyển động đột ngột của Victim. Anh hít thở nặng nhọc khi quét mắt khắp phòng để tìm mối đe dọa vốn không hề có ở đó. "Cậu ổn chứ?" Alan hỏi, lơ lửng gần hơn với tầm nhìn của Victim, khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
"A-Alan, chỉ có mình anh thôi. Cảm ơn trời đất." Victim nói, lau nước mắt. Cơn hoảng loạn ban đầu của anh đã lắng xuống, để lại một nỗi bất an dai dẳng trong bụng. "Có chuyện gì vậy Victim? Cậu ổn chứ? :(" Alan hỏi đầy lo lắng, Victim run rẩy nắm lấy anh và ôm chặt vào ngực.
"Chỉ là một đoạn ký ức thôi." Victim lẩm bẩm, giọng run rẩy. Alan nhìn người que màu xám với vẻ lo lắng. "Cậu muốn nói về nó không?" Alan hỏi, nhớ lại cách Second nói chuyện với anh về ký ức đau buồn của chính anh. Nó đã giúp anh rất nhiều, vì vậy có lẽ nó cũng có thể giúp Victim, đúng không?
Victim thở ra một hơi run rẩy và từ từ dựa lưng vào gối. "Chỉ là một ký ức tồi tệ trong quá khứ thôi." Anh trả lời.
Victim do dự một lúc, không chắc mình có nên nói về chuyện đó không. "Dù sao thì tôi cũng đã quên mất rồi." Anh nói thêm. Alan vẫn khăng khăng: "Nhưng cậu rõ là vẫn còn nhớ mà. Có lẽ tôi sẽ giúp được cho cậu nếu cậu nói với tôi." Victim thở dài mệt mỏi. "Hồi đó, khi tôi chưa có việc làm, có một người đàn ông giúp việc trong trại trẻ mồ côi. Tôi là đứa lớn tuổi nhất trong số đám trẻ, vì vậy tôi đã làm việc với hắn rất nhiều." Victim bắt đầu, anh siết chặt Alan hơn một chút khi anh nhớ lại ký ức đáng lo ngại về hành động của người đàn ông đó.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Alan hỏi, lo lắng. "Tôi chỉ giúp hắn vì tôi được bảo làm vậy, nhưng hắn nghĩ rằng tôi thích hắn, vì vậy hắn đã tiến tới... và tôi không thích điều đó." Victim nói với giọng gầm gừ. "Hắn đã cố gắng... ừm, hắn đã cố gắng chạm vào tôi." Victim tiết lộ. Trong tay Alan, có thể thấy một phản ứng rõ ràng khi anh giật mình. "Cái gì?" Alan hỏi, mặc dù văn bản của anh đổi màu khiến Victim bối rối. Nó đã chuyển sang màu đỏ trước khi chuyển lại thành màu tím.
"Tôi... Tôi đấm hắn cho đến khi anh ta thâm tím, đá hắn, cắn hắn, cho đến khi tôi bị kéo ra khỏi hắn. Hắn không bao giờ có cơ hội làm gì cả. Tôi mất kiểm soát và chỉ trút hết cơn giận dữ của mình lên hắn." Victim nói với một tiếng thở dài nặng nề, lắc đầu. Alan trong tay anh vẫn đông cứng, đang xử lý sự thật.
"Cậu ổn không, Victim?" Alan hỏi, lo lắng. Victim chỉ nhắm mắt lại. "Có lẽ... Tôi chưa bao giờ thực sự kể với ai về chuyện này, ngay cả các em tôi. Tôi chưa bao giờ giải thích tại sao tôi đánh hắn ngay từ đầu. Tôi không muốn chúng thấy thế giới này tàn khốc đến thế nào." Victim thừa nhận, giọng nói nhuốm màu buồn bã.
"Tôi rất tiếc vì chuyện đó đã xảy ra với cậu, Victim." Alan nói một cách chân thành, nép chặt hơn vào Victim với cố gắng an ủi bất cứ phần nào mà anh có thể. Victim nhìn xuống Alan với một nụ cười yếu ớt. "Giờ thì chuyện đó đã là quá khứ rồi. Hơn nữa, tôi đã cho hắn một trận đòn mà hắn sẽ không bao giờ quên. Hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng tôi." Victim nói với một nụ cười khẩy. "Cậu rất ngầu, Victim." Alan chen vào, ngọ nguậy trong tay Victim.
Victim cười khúc khích, giọng nói có chút hoài niệm. "Hồi đó hắn làm tôi sợ lắm, nhưng có vẻ như cơn giận của tôi với thế giới này còn dữ dội hơn thế." Victim cười nói, chỉnh lại chăn đắp lên người. "Cậu định ngủ lại à?" Alan hỏi. Victim lắc đầu. "Chưa. Hay là cậu nói cho tôi biết cậu thích làm gì đi?" Victim gợi ý, nhìn xuống Cursor bắt đầu kêu rừ rừ khi Victim lướt tay qua vuốt ve.
"Tôi không biết, nhưng tôi thích ở đây :D" Alan đáp. Victim cười khúc khích với sự giản đơn trong câu trả lời của Alan. "Được rồi, hợp lý. Còn gì nữa không? Còn về việc cậu đã làm trước khi cậu gặp em trai tôi?" Victim thắc mắc. Alan suy nghĩ mất một lúc. "Tôi không thực sự biết :( Tôi nhớ rất ít về những gì tôi làm trước khi gặp Second." Alan buồn bã nói, khiến Victim nhíu mày.
"Cậu bị mất trí nhớ à?" Victim ngạc nhiên hỏi. Alan hơi ngọ nguậy. "Tôi không biết :(" Alan trả lời, sự không chắc chắn của anh hiện rõ. Victim xử lý thông tin, nhận ra rằng trí nhớ của Alan có vẻ lạ. "Được rồi... Tôi hiểu rồi. Được rồi. Hay cậu kể cho tôi nghe về nơi cậu đến nhé?" Victim gợi ý, cố gắng hiểu rõ hơn về nguồn gốc của Alan. Trong khi các bài học lịch sử đã dạy anh rằng mọi Cursor đều được tạo ra vì một mục đích, anh tự hỏi mục đích của Alan là gì.
"Tôi cũng không biết :(" Alan đáp, cơ thể hơi chùng xuống. Victim cau mày, cảm thấy vừa bối rối vừa lo lắng. Alan có ý gì khi nói rằng mình không biết? Anh muốn quên chuyện đó đi, hay anh vô tình quên mất? "Cậu nói 'Tôi không biết' nghĩa là sao? Cậu muốn quên hay là thực sự không nhớ?" Victim hỏi, muốn làm rõ vấn đề. "Tôi không nhớ, tôi xin lỗi, Victim X(" Alan trả lời.
Victim hít một hơi thật sâu, cố gắng xử lý tình huống. "Được rồi, không sao đâu. Nếu cậu nhớ ra thì chúng ta có thể nói về chuyện đó vào lúc nào khác, được chứ?" Victim đề nghị. "Được thôi :D" Alan đáp lại, ngọ nguậy vui vẻ trong vòng tay Victim. Khi Victim suy ngẫm về tình huống này, anh nhận ra Alan thực sự khá kỳ lạ. Về cơ bản, Cursor đã quên mất quá khứ của mình, hoặc có lẽ nó quá đau khổ đến mức anh đã chọn cách che giấu nó. Có lẽ anh đã trải qua một điều gì đó đau thương. Victim lắc đầu, quyết định rằng việc suy nghĩ quá nhiều về nó là không lành mạnh. Có lẽ Alan chỉ đơn giãn là một đứa não rỗng vô tri thôi.
---------
"Cậu làm tốt lắm, Alan!" Second khen ngợi Cursor, khiến Alan vui vẻ nhảy múa quanh đầu cậu. "Ừ, cậu ta là một người chăm sóc tốt, anh đoán vậy." Victim lẩm bẩm, mặt anh đỏ lên. "Aww, em biết là anh sẽ thích cậu ấy mà. Cậu ấy quá dễ thương để có thể từ chối. Đúng không, Alan?" Second nói, nắm lấy Alan trong tay và bắt đầu cù, khiến Cursor quằn quại bất lực.
Victim quan sát sự tương tác vui vẻ giữa Second và Alan, đảo mắt. Thật khó tin rằng chúng từng là những sinh vật của chiến tranh. Nhìn xem đây kẻ mạnh đã sa ngã như thế nào, Victim không khỏi trầm ngâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro