Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 8

Second thở phào nhẹ nhõm khi nằm xuống giường, nhắm mắt lại và thở ra một hơi dài vui vẻ. Cậu hé mắt ra và nhận thấy Alan đang lơ lửng gần hơn, cuối cùng đáp xuống ngực cậu. "Tôi thực sự thích bạn bè của cậu :D" Alan bày tỏ, nằm dài trên ngực Second với thái độ vui vẻ.

Second theo bản năng đặt tay lên người Alan và bắt đầu lướt những ngón tay dọc theo hình dạng của Con trỏ. "Ừ, thật tuyệt khi cuối cùng cậu cũng gặp được họ, phải không?" Second đáp lại với một nụ cười toe toét. Cậu cảm thấy Alan lại bắt đầu rung lên, giống như lại kêu rừ rừ, khiến cậu khẽ cười khúc khích. "Bạn bè của cậu thực sự tuyệt vời! Nhưng họ có thể hơi thô lỗ :(" Alan nhận xét. Biểu cảm của Second trở nên lo lắng. "Tại sao? Cậu bị thương hả?" Cậu hỏi, sự lo lắng của cậu hiện rõ khi anh nhẹ nhàng nhấc Alan ra khỏi ngực mình, giơ cậu lên không trung.

"Không :D Tôi ổn." Alan đáp lại, ngọ nguậy trong tay Second. "Được rồi, vậy thì tốt." Second nói với tiếng thở ra nhẹ nhõm, ôm Alan lại trước ngực. Sự tò mò bắt đầu thắng thế trong cậu, khiến cậu hỏi: "Cậu có bao giờ bị thương không?"

"Tôi có :0" Alan phản hồi, khiến Second ngạc nhiên nhướng mày. "Thật hả? Khi nào?" Second hỏi, chờ Alan trả lời. Thế nhưng Alan vẫn giữ im lặng thêm một lúc, khiến Second nhìn xuống Cursor đang lơ lửng.

"Alan? Cậu còn nghe chứ?" Second hỏi, lo lắng. Alan bay lên khỏi vòng tay của Second và rơi xuống chiếc gối bên cạnh đầu cậu. Cơ thể Alan rũ xuống, Second nhíu mày và quay đầu lại đối mặt với Alan. "Có chuyện gì vậy? Tôi đã nói gì không ổn à?" Second hỏi, nhẹ nhàng chọc vào Alan.

"Không hẳn. Tôi chỉ nhớ lại lần cuối tôi bị thương." Alan nói. Second cau mày và thở dài. "Nếu cậu không muốn nói thì thôi." Second trấn an, ôm má nhìn Alan.

"Được rồi, chỉ là có người thấy tôi, tôi cứ nghĩ là không sao nhưng họ lại trói tôi lại :'(" Alan nói, run rẩy sợ hãi. Second tóm lấy Cursor và kéo anh lại gần hơn, cho phép anh nép vào cánh tay và ngực cậu.

"Họ cầm một sợi dây và đuổi tôi chạy khắp nơi. Cuối cùng thì họ cũng buộc được nó vào người tôi, nhưng tôi sợ làm họ bị thương nên tôi để họ kéo tôi chạy vòng quanh." Alan giải thích.

"Đúng là một lũ khốn nạn. Làm sao mà cậu thoát ra được?" Second hỏi, lại nhẹ nhàng vuốt trên Cursor lần nữa. Alan im lặng một lúc, như thể đang cố lại chi tiết. "Tôi không biết D:" Alan trả lời, sự bối rối hiện rõ khi anh cố gắng ghép nối các ký ức của mình.

Second thở ra một hơi đầy rối loạn và nhìn xuống Alan với vẻ quan ngại. "Cậu không biết?" Second hỏi, rõ là lo lắng. Alan chỉ có thể run rẩy đáp lại: "Tôi xin lỗi, Second. Có quá nhiều thứ tôi không biết. Tôi hẳn là một sự thất vọng so với những Cursor khác. Tôi ước mình tuyệt vời như họ và có thể bảo vệ cậu." Alan nói, cơ thể anh buồn bã rơi xuống, khiến Second thở dài thông cảm.

"Không phải vậy đâu. Cậu không phải là sự thất vọng gì cả, tôi thực sự nghĩ là cậu rất tuyệt rồi." Second khẳng định với giọng nghiêm túc, cảm thấy một sự bảo vệ dâng trào đối với Cursor đang bắt đầu ngọ nguậy vui vẻ trong vòng tay của cậu.

"Thật sao? :D" Alan hỏi. Second gật đầu khẳng định và mỉm cười. "Chắc chắn rồi." Cậu trả lời, khiến Alan càng thêm phấn khích. "Cảm ơn, Second. Cậu thật tuyệt vời!" Alan reo lên và nhảy lên vui mừng.

Second cười và cù vào con trỏ, khiến Alan quằn quại thích thú. "Được rồi, được rồi." Second cười khúc khích, trước khi ngồi lên. Cậu tiếp tục vuốt ve Alan nhẹ nhàng, trong khi tâm trí cậu chạy đua với những suy nghĩ. Có lẽ câu trả lời cho câu hỏi của Yellow nằm ngay tại đây. Alan chắc chắn không an toàn ở thế giới bên ngoài, xét đến việc anh dịu dàng như thế nào. Không phải Second coi Alan là yếu đuối, mà là lòng tốt của Alan có thể khiến anh không thể tự vệ.

Second thở dài, nhận ra rằng có lẽ Alan thực sự cần sự giúp đỡ của họ.

-------

"Alan, cậu sẽ ở lại với Victim. Anh ấy bị ốm, cậu cần trông chừng anh ấy." Second chỉ dẫn, nhìn xuống về hướng anh mình đang mệt mỏi ném một cái lườm để đáp trả. "Anh không có ốm nặng tới độ phải cần một Cursor chăm sóc đâu. Anh tự lo được." Victim phản đối, đảo mắt.

"Ừm! Tôi làm được mà! :D" Alan xen vào, tới gần Victim hơn, háo hức hoàn thành chức trách làm người trông nom của mình. Victim thở ra một hơi mệt mỏi, cam chịu số phận của mình.

"Cảm ơn cậu, Alan. Để mắt tới Vic thật kỹ nha. Đừng cho anh ấy làm việc công ty hay việc nhà gì hết.  Anh ấy phải ở yên trên giường, cậu hiểu chưa?" Second nhắc nhở Cursor, nhận lại một ngón trỏ giơ lên từ Alan. Second thở ra một hơi nhẹ nhõm. "Vậy được rồi. Tôi đến trường đây. Chăm sóc tốt cho Vic nhé?" Second nói.

"Tôi lo được àm!" Alan đáp lại với một cái lắc lư vui vẻ. Second mỉm cười với cả hai người và rời khỏi phòng, đi ra khỏi nhà.

Victim trừng mắt nhìn Alan, Cursor cuối cùng cũng quay qua phía anh. "Ta không bị tàn tật, Alan. Hay là mi cứ ở yên trong phòng của Second đi và để ta yên." Victim lớn tiếng, rồi cảm thấy một chút tội lỗi khi Alan rời khỏi phòng. Tuy nhiên, cảm giác tội lỗi của anh không kéo dài được lâu khi Alan quay lại với một cốc nước và thuốc.

"Tôi đã trở lại! :D Second để quên thuốc trên bàn ăn, nên tôi đi lấy!" Alan phấn khích kêu lên. Victim ngồi dậy và cầm lấy cốc mà Alan đưa cho, cũng như lọ thuốc mà Alan vui vẻ mở ra cho anh.

"Um... Cảm ơn." Victim lẩm bẩm, cảm thấy hơi nóng lan tỏa trên mặt. Anh hy vọng đó chỉ là cơn sốt khiến anh đỏ mặt. Alan sau đó lấy cốc nước từ tay anh và đặt lên bên giường. "Cậu còn cần gì nữa không?" Alan hỏi, lơ lửng gần đầu Victim hơn. Anh lắc đầu và nằm xuống. "Không, tôi ổn." Anh trả lời trước khi ho nhẹ và nghiến răng vì cơn đau đầu sắp xảy ra.

Alan càng lo lắng hơn khi anh quan sát sự khổ sở của Victim, không biết làm thế nào để giúp người que màu xám giảm cơn đau đầu. "Có chuyện gì vậy?" Alan hỏi, lo lắng. Victim chỉ lắc đầu. "Chỉ là đau đầu thôi. Tôi đã bị vậy vô số lần trước đây rồi. Tôi sẽ ổn thôi." Victim trấn an, nhắm mắt lại và cố gắng ngủ lại.

"Ôi không." Alan trả lời, cảm thấy bất lực khi nhìn Victim siết chặt chăn, rõ ràng là đang vật lộn với cơn đau. Alan lơ lửng xung quanh trong cơn hoảng loạn nhất thời trước khi hạ xuống gần đầu Victim. Triệu hồi hai công cụ hình bàn tay của mình rồi nhẹ nhàng bắt đầu xoa bóp trán Victim. Lúc đầu, Victim giật mình và mở mắt ra, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng Alan chỉ đang cố gắng làm dịu cơn đau của anh.

Victim thở ra một hơi nhẹ nhõm khi cơn đau đầu giảm xuống. "Cảm ơn, Alan. Tôi rất cảm kích." Anh lẩm bẩm, cảm thấy hơi ấm lại xuất hiện trên khuôn mặt. Alan thu lại công cụ hình bàn tay và vui vẻ lắc lư trước mặt anh. "Tôi rất vui khi được giúp đỡ! :D Hãy cho tôi biết nếu cậu cần bất cứ thứ gì khác, tôi sẽ lấy cho cậu." Alan trả lời. Victim lại lắc đầu một lần nữa.

"Tôi đi ngủ tiếp đây. Cậu có thể nghỉ ngơi ở đây nếu muốn." Victim đề nghị, vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh anh.

Alan vui vẻ rơi mình xuống bên cạnh Victim, chăm chú nhìn anh. Victim thở ra một hơi và nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Mọi nỗ lực của anh đều vô ích khi anh thấy mình rõ là không ngủ được. Bực bội, Victim rên rỉ và đưa tay vuốt mặt. Alan lại trôi nổi trên không khí, vẻ lo lắng hiện rõ. "Có chuyện gì vậy?" Alan hỏi, khiến Victim hơi quay đầu lại nhìn anh.

"Không có gì, chỉ là... còn nhiều việc phải làm quá. Giờ tôi không thể nghỉ ngơi được." Victim thừa nhận, tay nắm chặt chiếc chăn.

Alan nhìn chằm chằm vào Victim một lúc trước khi từ từ hạ mình xuống ngực Victim. "Cậu đang làm cái gì thế?" Victim hỏi, tay anh theo bản năng đưa ra để chạm vào Cursor trên ngực mình. Anh chợt cảm thấy những rung động nhẹ nhàng truyền tới. "Second thường buồn ngủ khi tôi làm thế này." Alan đáp lại, khiến Victim bật cười khúc khích.

"Như kiểu mèo kêu rừ rừ hay sao?" Victim hỏi, thận trọng đưa tay lại gần Cursor cho đến khi Alan tiến lại gần hơn, cho phép Victim vuốt tay lên người anh. "Second gọi thế, nhưng tôi không phải là mèo :3" Alan trả lời.

"Chà, tôi cho là nó cũng có tác dụng làm dịu. Giống như có một cái máy mát-xa trên ngực hay gì đó vậy." Victim lẩm bẩm khi anh tiếp tục vuốt ve Alan như thể đang vuốt ve một con mèo. Vì một lý do nào đó, Victim thấy mình đang cười thầm vì cảnh này trông đến là buồn cười. "Second nói rằng cậu làm việc quá nhiều :( Thỉnh thoảng cậu cũng nên nghỉ ngơi. Có lẽ đó là lý do tại sao cậu bị ốm." Alan đột nhiên nhận xét, khiến Victim phát ra tiếng ậm ừ bối rối.

Alan giải thích thêm: "Second nói rằng cậu là người đi làm trước tiên và giúp họ rời khỏi cô nhi viện." Victim thở ra một hơi thườn thượt. Tất nhiên là Second sẽ chia sẻ chuyện đó với Alan rồi. "Chà, cậu biết đây, cô nhi viên cũng chẳng phải nơi sống lý tưởng gì." Victim nhận xét. Alan giữ im lặng, nhưng Victim có thể cảm nhận được sự hiện diện từ vẻ chuyên chú của Cursor.

"Tôi đã 35 tuổi rồi, dù không già gì nhưng bắt đầu làm việc từ hồi mười tám tuổi cũng để lại vài hậu quả." Victim nói tiếp. "Tôi chắc là Second đã nói với cậu rằng tôi bắt đầu làm việc hồi tôi mười tám tuổi. Lúc đó Second ba tuổi, còn Chosen và Dark thì mười ba. Sống trong cô nhi viện chẳng dễ dàng gì, mấy đứa nhỏ liên tục bị bọn trẻ trong đó bắt nạt. Tôi biết đó không phải cuộc sống mà chúng nên sống." Victim giải thích, cảm thấy một cảm giác nóng rát trong mắt.

Kể cả bây giờ, anh vẫn còn cảm thấy y nguyên nỗi sợ hãi và bất an mà anh từng thấy khi còn nhỏ. Nhưng vì những đứa em của mình, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì, thậm chí là lên núi đao xuống biển lửa. "Vậy nên khi tôi đủ mười tám, tôi bắt đầu tìm việc làm nào đó có thể nhận một người như tôi. Cậu biết sao không? Tôi tìm thấy một công việc. Tôi đã làm ở đó cho tới giờ. Có thể xem như tôi là một nhân viên kỳ cựu được rồi đó." Victim khẽ cười khúc khích. Alan tiếp tục rung nhẹ trên ngực anh, mang lại cảm giác dễ chịu neo giữ anh.

"Mmm, chà, cuộc sống của tôi khá là bình lặng. Tôi chưa bao giờ thực sự cố tìm cha mẹ của mình. Tôi cho là chuyện đó cũng chẳng quan trọng gì nữa, phải không? Tôi đã cống hiến hết mình để làm việc vì một tương lai tốt đẹp hơn cho mấy đứa em, và giờ đây chúng ở đây, là niềm tự hào và niềm vui của tôi." Victim vui vẻ nói, mí mắt anh hơi nặng nề. "Dark and Chosen đã từng nói với tôi rằng tôi nghỉ hưu cũng được. Ý tôi là, tôi đã làm việc trong mười bảy năm rồi nên đó là một điểm công bằng. Nhưng tôi đã quá quen với việc có một công việc và cảm thấy hữu ích. Tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được việc chỉ quanh quẩn và không làm gì cả." Victim lẩm bẩm với một tiếng thở dài.

"Nhưng không có nghĩa rằng nghỉ ngơi không phải một lựa chọn :)" Alan phản hồi. Victim bật ra một tiếng cười khúc khích trước khi lắc đầu. "Đúng vậy, cậu nói đúng. Cậu bắt đầu nghe giống Second rồi đấy. Thằng bé đã làm gì anh vậy?" Victim hỏi, giọng có chút thích thú. "Tôi không biết :0" Alan trả lời, khiến Victim bật cười.

Victim thở dài lần nữa, cảm thấy vừa biết ơn vừa thích thú trước tình huống này. Có vẻ như may mắn đã đưa họ đến với một "Dịch vụ Cursor". Thật trớ trêu. "Alan?" Victim gọi, nhận thấy Cursor trên ngực mình hơi dịch chuyển để thể hiện rằng Alan vẫn đang lắng nghe. "Tôi xin lỗi vì đã đối xử tệ với cậu. Tôi không có lý do gì để làm vậy. Cậu có thể tha thứ cho tôi không?" Nạn nhân nói một cách chân thành.

"Không có gì để tha thứ cả :) Vì cậu chẳng làm gì sai hết!" Alan đáp lại. Victim không thể không đảo mắt đáp lại Cursor. "Cậu nghiêm túc đấy à? Cậu là loại Cursor gì thế hả Alan? Quá là mềm mỏng." Victim lẩm bẩm, giọng nói có hơi phật ý. Nhưng thật sự thì trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Sau rất nhiều năm không có ai để tâm sự hay chia sẻ vấn đề của mình, cuối cùng anh cũng có một người sẵn sàng lắng nghe và hiểu anh. Gánh nặng trên ngực anh dường như được trút bỏ, và anh cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên Alan.

Victim không thể không thừa nhận rằng Second đã đúng về Alan. Anh thở dài và nói: "Được rồi, trò rung của cậu đã có tác dụng. Nó khiến tôi trút hết cảm xúc và những thứ khác." Alan đáp lại bằng một cái ":D" vui vẻ , khiến Victim bật cười khúc khích. Nhắm mắt lại, Victim cảm thấy sức nặng của sự mệt mỏi đang ập đến. "Tôi nghĩ giờ tôi thấy mệt rồi. Cậu không cần phải rời khỏi ngực tôi đâu. Cứ vậy cũng được." Victim lẩm bẩm, giọng anh ta líu ríu vì buồn ngủ. Alan vẫn nằm im, tiếp tục kêu rừ rừ trên ngực Victim, trong khi bàn tay Victim nhẹ nhàng đặt lên trên anh. Cuối cùng, người que màu xám chìm vào giấc ngủ, để tiếng rừ rừ của Alan cũng ngừng lại.

-----------

Khi Victim thức dậy, anh để ý rằng Alan không còn ở trên ngực anh nữa. Có vẻ như Alan đã rời đi lúc tay của Victim rơi xuống bên cạnh. Anh cố gắng kìm nén cảm giác thất vọng, nhưng rồi anh thấy Alan quay lại, đi cùng với Chosen. Victim quyết định nhắm mắt lại và giả vờ vẫn đang ngủ. "Có vẻ như anh ấy còn ngủ." Chosen nói với một chút buồn bã. Victim không thể nhìn thấy phản ứng của Alan, nhưng anh cảm nhận được Cursor làm gì qua tiếng cười khúc khích của Chosen.

"Chúng ta quay lại sau đi. Lúc nào đánh thức anh ấy cũng được mà, giờ anh ấy cần ngủ. Anh ấy đã không nghỉ nhiều một thời gian rồi." Chosen lầm bầm. Có một khoảng lặng ngắn, khiến Victim cứ nghĩ rằng họ đã rời đi. Nhưng rồi manh cảm thấy bàn tay để một bên của mình nhẹ nhàng di chuyển. Sức nặng quen thuộc lại đáp xuống trên ngực anh, còn tay anh thì được đặt lên trên người Alan. "Vậy được chưa?" Victim nghe Chosen hỏi Alan, kèm theo đó là sự im lặng.

"Được rồi, tôi đi đây. Khi nào Vic dậy thì gọi bọn tôi, được chứ?" Giọng nói của Chosen nghe xa hơn khi tiếng bước chân nhỏ dần. Victim mở một mắt và liếc xuống, thấy Alan đã trở lại ngực mình và kiên nhẫn chờ anh tỉnh dậy. Một nụ cười nở trên môi Victim trong giây lát trước khi anh nhắm mắt lại. Có lẽ là anh sẽ ngủ thêm một chút nữa. Dù sao thì Alan vừa mới quay lại đấy mà, bảo Cursor rời đi ngay thì không ổn lắm.

---------

*Notes:

Alan tội nghiệp, anh ấy bị thương và thậm chí còn không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa LOL

Dù sao thì, Victim bị bệnh!! Anh chàng đã làm việc hẳn mười bảy năm rồi, cần phải nghỉ ngơi thôi. Cứ để Alan chăm sóc cho 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro