Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 6

"Ngầu vãi cả chưởng!" Dark thốt lên, nhìn Alan nhảy múa quanh đầu mình với sự thích thú. Mặt khác, Chosen thở dài và mở to mắt. "Đây là một Cursor. Chúng nổi tiếng vì... ừm, giết rất nhiều đồng loại của chúng ta." Chosen nói, liếc nhìn Second một cái. "Đó cũng là điều anh đã nói với thằng bé." Victim thở dài chêm vào, ngả người ra sau trên ghế dài.

"Alan khác mà các anh." Second khăng khăng, giọng điệu có vẻ khó chịu. Dark chỉ mỉm cười và để Alan đáp xuống đầu mình. "Ờ... nếu Dark thấy ổn với chuyện đó, thì anh cũng ổn. Nhưng... về cơ bản là anh đang đi ngược lại công việc của mình ở đây." Chosen ngượng ngùng nói. Second bĩu môi với anh, khiến Chosen thở dài và đảo mắt. "Tốt thôi! Được rồi, được rồi." Chosen nhượng bộ, giơ tay lên ra hiệu đầu hàng.

Victim thở dài thất vọng và trừng mắt nhìn về phía Chosen, nhưng Chosen chỉ nhún vai và chỉ ra rằng Dark cũng thích Cursor. Anh không muốn từ chối hạnh phúc của họ. "Nhìn này, cậu ấy thực sự dễ thương. Nhìn đi này." Dark nói, nắm lấy Alan và cho những người khác xem Cursor. Alan ngọ nguậy vui vẻ trong tay Dark. "Xin chào :D" Alan chào ba người que. Second cười khúc khích sau bàn tay che trước miệng và vẫy tay đáp lại.

Chosen cười khúc khích trong khi Victim lại thở dài một lần nữa. "Được rồi, những ai không muốn Alan ở lại đây, giơ tay lên." Victim nói, giơ tay lên. Ba người kia nhìn chằm chằm vào anh nhưng không giơ tay. Victim lại thở dài và đưa tay lên mặt. "Được rồi, được rồi. Nó có thể ở lại." Victim tuyên bố, đảo mắt. Anh đẩy mình ra khỏi ghế và đi vào bếp.

Second và Dark đập tay, khiến Chosen lắc đầu trước sự nhiệt tình của họ. "Thật điên rồ, anh bạn! Hãy nghĩ mà xem, có một Cursor. Hãy tưởng tượng xem chúng ta có thể làm gì với Alan." Dark thốt lên với một nụ cười toe toét. "Chính xác là như thế nào?" Alan hỏi, vẫn được Dark giữ chặt vì người que màu đỏ vẫn chưa muốn buông anh ra ngay lúc này. "Được rồi." Dark cười khúc khích, có vẻ đen tối khiến người khác chú ý và mong đợi.

"Không, em không dùng Alan để gây hỗn loạn đâu." Chosen tuyên bố chắc nịch, khoanh tay lại. "Alan là một con mèo nhát gan nên sẽ chẳng làm được gì đâu." Second xen vào, cười khúc khích. "Không đúng >:(" Alan phản đối, cơ thể run lên bực tức. "Em mượn cậu ấy một lúc được không?" Dark hỏi, nở một nụ cười gian xảo. Chosen thở dài mệt mỏi như một lời đáp lại cho yêu cầu tinh nghịch của đứa em sinh đôi.

-----

"Second?" Alan lơ lửng gần người que màu cam đang ngồi ở bàn làm việc và đọc sách. "Ừ? Có chuyện gì thế?" Second đáp lại, rút ​​ra một tờ giấy nhỏ và đặt lên trang giấy trước khi đóng cuốn sách lại. "Tôi có một câu hỏi :00" Alan nói, từ từ lơ lửng gần hơn đến bàn làm việc của Second và dừng lại cách cuốn sách vài inch.

"Ồ, chuyện gì thế?" Second hỏi, nghiêng đầu xuống tò mò nhìn Cursor. "Sao các cậu là anh anh em nhưng không có chung màu? Không phải màu sắc của các cậu là đến từ cha mẹ sao?" Alan hỏi, nghiêng người sang một bên.

Second hơi ngân nga, gõ cằm suy nghĩ. "Tôi không nhớ nhiều, nhưng điều tôi nhớ là Victim luôn giống như là phụ huynh của bọn tôi vậy. Bọn tôi đều đến từ cùng một trại trẻ mồ côi, và bọn tôi đều trông giống nhau vì chúng tôi đều là đầu rỗng. Một số đứa trẻ không thích bọn tôi vì chúng nói bọn tôi kỳ lạ các thứ." Second giải thích.

Alan cúi đầu buồn bã. "Nhưng tại sao? Cậu không kỳ lạ. Cậu rất ngầu :DD" Alan bày tỏ, nhấp nhô lên xuống. Second cười và gãi nhẹ để cù Alan, khiến anh ngọ nguậy như một con cá. "Ờ thì, mọi người có xu hướng làm thế khi họ không hiểu rõ về điều gì đó. Nhưng vì bọn tôi đều trông giống nhau, nên giờ bọn tôi là anh em thôi! Victim là người lớn tuổi nhất trong số bọn tôi. Đến khi anh ấy 18 tuổi, anh ấy đã có việc làm và bắt đầu làm việc để đưa bọn tôi rời khỏi trại trẻ mồ côi." Second giải thích.

"Victim ngầu quá đi!" Alan kêu lên. Second thở ra một hơi và gật đầu. "Phải, Vic ngầu thật nhỉ? Anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ vì bọn tôi. Tôi ước gì tôi chưa từng nói những lời đó với anh ấy. Đó thực sự là một hành vi rất hỗn láo." Second thừa nhận, phát ra âm thanh chán nản, vòng tay lại và gục đầu. Alan nhanh chóng bay lên lơ lửng để tránh bị đè bẹp.

"Vậy sao cậu không làm hòa với cậu ấy!" Alan hỏi. Second thở ra một hơi. "Làm cách nào?" Cậu hỏi lại, ngẩng đầu lên và nhìn vào Cursor đang tò mò. "Tôi không biết :D" Alan trả lời, khiến Second bật cười. "Tôi xin lỗi, tại buồn cười quá. Cậu không biết rất nhiều thứ luôn ấy." Second vừa cười vừa nói. Alan nghiêng người, bối rối trước tiếng cười của Second.

":<" Anh đáp lại, Second lau nước mắt trước khi cẩn thận cầm lấy Cursor. "Thế này thì sao!" Alan thốt lên, triệu hồi ra một cây bút chì màu trắng. Second nhìn nó với vẻ bối rối trước khi từ từ lấy nó từ bàn tay đang chìa ra của Alan.

"Một cây bút chì?" Second hỏi khi nhìn chằm chằm vào đó. "Là bút chì của tôi! Nhanh lên, thử vẽ gì đó lên không khí đi." Alan hướng dẫn, lơ lửng cách xa Second để chừa lại một khoảng không trống. Second quay ghế và làm theo Alan. "Làm sao? Như thế này à?" Second quẹt cây bút chì trong không khí, đột nhiên một đường thẳng xuất hiện. "Woah!" Second kêu lên, chọc vào đường thẳng và nhìn nó biến mất.

"Cậu phải vẽ thứ gì đó giống như một con mèo! Nó sẽ di chuyển. Tôi có thể làm cho nó di chuyển, như thế này!" Alan giải thích, triệu hồi thêm một cây bút chì và dễ dàng vẽ một con rắn. Second quan sát độ chính xác trong các nét vẽ của Alan, bị mê hoặc bởi kết quả.

"Quào." Second thốt lên khi cậu quan sát con rắn từ từ sống dậy, kể cả khi nó chỉ được làm từ những nét vẽ. Con rắn rít lên với Second và bắt đầu trườn quanh các bức tường. "Thấy không?" Alan nói, nhảy nhót phấn khích. "C-Cậu không nói với tôi là cậu cũng biết vẽ!" Second thốt lên, nhặt lấy con rắn và kinh ngạc trước chi tiết đáng kinh ngạc mà Alan đã tạo ra.

Alan lượn lờ gần Second, nhấp nhô lên xuống vì phấn khích. "Cậu nên thử xem." Alan gợi ý, con rắn trong tay Second biến mất. "Uhmm, để tôi nghĩ thử." Second nói, gõ nhẹ đầu bút chì vào cằm. Sau đó cậu cười và vẽ một con dơi. Chẳng mấy chốc, con dơi sống dậy rồi vỗ cánh và bay khắp phòng.

Second cười khúc khích và bắt đầu vẽ một con thỏ, ngắm nó nhảy quanh giường. Chẳng mấy chốc, căn phòng của cậu tràn ngập những bức vẽ sống động. "Thật tuyệt vời!" Second thốt lên khi nhìn Alan chơi đùa với những con vật mà cậu đã vẽ, lượn lờ và đuổi theo một vài chú chim. Cuối cùng, Alan lơ lửng trở lại bên Second, người đang ngắm nhìn những chú chim đậu trên bàn làm việc của mình. "Vậy, cậu có thích không?" Alan hỏi. Second gật đầu và nhìn xuống cây bút chì. "Thật tuyệt vời. Đây có phải là sức mạnh của một Cursor không?" Second hỏi.

Alan lại nghiêng người. "Tôi không biết, nhưng cậu có thể lấy cây bút chì đó :D" Alan nói, nhảy múa xung quanh khiến những chú chim trên bàn nhìn lên và lại bắt đầu bay loạn. "Thật sao? Cậu chắc chứ?" Second hỏi, ngạc nhiên trước lời đề nghị. Alan nhún nhảy lên xuống. "Tất nhiên rồi! Tôi luôn có thể làm một cây khác nếu tôi muốn :3" Alan trả lời trước khi từ từ hạ mình xuống đùi Second.

"Cậu luôn có thể thu lại hình vẽ của mình vào cây bút chì. Chỉ cần hướng đầu tẩy vào chúng, chúng sẽ bị hút vào." Alan giải thích, triệu hồi cây bút chì của mình và gõ đầu tẩy. Second nhìn Alan rồi lại nhìn cây bút chì, hướng nó về phía những con vật đang lang thang trong phòng mình. Đột nhiên, như một cơn gió mạnh, tất cả chúng đều bị hút trở lại bên trong cây bút chì.

"Woah, chúng vẫn còn ở đây à?" Second hỏi, nhìn xuống đầu tẩy của cây bút. "Không hẳn. Cái đó có nghĩa là cậu đã xóa chúng, nhưng cậu luôn có thể vẽ lại chúng nếu cậu thích." Alan giải thích. Second gật đầu và ngân dài một âm thanh có vẻ trầm ngâm. "Thật tuyệt." Cậu nhận xét. Alan cười rạng rỡ vì phấn khích. "Nó luôn có thể hữu ích với cậu! Miễn là cậu đủ sức sáng tạo, cậu có thể làm bất cứ điều gì!" Alan kêu lên.

"Bất cứ điều gì? Như vũ khí đồ ấy hả?" Second bỏ lửng câu nói mà nhìn xuống Alan, anh đang nhìn lại cậu một cách ngây thơ.

"Tôi nghĩ vậy ;D" Alan vui vẻ đáp lại. Second nhăn mặt một chút và hỏi: "Và cậu đã đưa nó cho tôi dễ dàng như vậy. Tại sao?" Alan nhảy lên đùi Second rồi dừng lại. "Tất nhiên là tôi tin cậu rồi! Nó cũng có thể giúp cậu quay lại với việc vẽ :D" Alan đáp, cơ thể anh rung lên vì phấn khích. Second không nhịn được cười và nhẹ nhàng chọc vào Cursor. "Được rồi được rồi." Second đáp lại.

"Cậu có thể dùng bút chì của tôi cho rất nhiều việc." Alan nói, khiến Second hơi cau mày, mặc dù Cursor không để ý. Alan có lẽ là một Cursor mạnh, nhưng anh lại có vẻ quá dễ tin tưởng. Điều đó khiến Second lo lắng. Cậu thở dài và từ từ vuốt ve con trỏ.

"Alan." Second gọi, khiến Cursor quay người về phía cậu. "Gì thế? :D" Alan hỏi. Second nhìn anh một lúc, rồi lắc đầu và cười khúc khích. "Không có gì, cậu chỉ đang kêu gừ gừ nữa thôi." Second chỉ ra khi cậu cảm thấy tay và chân mình rung lên.

-----

Victim thức dậy vì một tiếng động nhỏ và cảm thấy một chiếc chăn được đặt lên vai mình. "Cho?" Victim gọi, ngẩn cổ ra để nhìn ra sau chỉ để thấy Alan đang lơ lửng bên cạnh anh. "Alan? Mi đang làm gì ở đây vậy?" Victim lẩm bẩm khi anh tháo kính ra và dụi mắt. Anh lại ngủ quên khi đang kiểm tra giấy tờ sao? Anh có quá nhiều báo cáo phải viết, mà anh hầu như chả làm được gì cả.

"Xin chào, Victim :D. Tôi thấy cậu ngủ quên ở bàn ăn :(" Alan trả lời. Victim thở dài và quay lại nhìn Cursor. "Và tại sao mi lại thức? Không phải mi đang ở với Second sao?" Victim hỏi. "Second đang ngủ, cậu ấy đã cố đè bẹp tôi!! X0" Alan kêu lên, hơi cúi xuống. Victim không thể không cười khúc khích. "Chà, Second là thế đấy. Thằng bé di chuyển rất nhiều trong khi ngủ." Victim nói khi anh với tay lấy những tờ giấy nằm rải rác trên bàn.

Anh ta phát ra âm thanh chán nản khi một chồng giấy trượt xuống từ trên bàn. "Tôi nhặt được!" Alan kêu lên và chui xuống gầm bàn để nhặt những tờ giấy. "Cảm ơn." Victim lẩm bẩm. Alan lại gần hơn và đưa mấy tờ giấy cho anh. Victim lại lẩm bẩm cảm ơn và lấy tập tài liệu từ bên cạnh, đặt giấy tờ mình vào bên trong.

"Giờ cậu định nghỉ ngơi à?" Alan hỏi khi anh lơ lửng gần hơn trên đầu Victim. "Chưa. Tôi phải dọn nhà trước đã." Victim lẩm bẩm, đặt tập hồ sơ sang một bên. "Nhưng muộn lắm rồi :<" Alan đáp, nhìn Victim đứng dậy khỏi ghế. Người que màu xám túm lấy tấm chăn quanh vai, gấp lại trước khi đặt lên bàn. "Thì, việc cần làm vẫn phải làm." Victim nói một cách mệt mỏi khi anh bước về phía tủ đồ và cầm lấy một cây chổi. Alan lơ lửng gần hơn. "Tôi có thể giúp!" Anh nói, triệu hồi công cụ hình bàn tay của mình và ra hiệu cho Victim đưa chổi cho anh.

Victim nhướng mày. "Được rồi... Mong là mi không làm loạn lên." Victim nói, đưa cây chổi cho Cursor. Alan vui vẻ lấy cây chổi từ tay Victim. "Tôi nên bắt đầu từ đâu?" Alan hỏi. "Trong phòng khách." Victim trả lời. "Được rồi :D" Alan đáp lại và bay đi, để lại Victim ở phía sau lắc đầu.

-----

*Notes:

#Alan-"ÔnghoàngTôikhôngbiết"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro