Chapter 5
Second giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch khi cậu nghe thấy tiếng hét. Sự bối rối tràn ngập trong mắt cậu khi cậu ngồi dậy, cố gắng hiểu tình hình. "Cái- Chuyện gì vậy?" Cậu lẩm bẩm với giọng còn ngái ngủ khi cậu nhìn lên và thấy Victim đang đứng trước mặt mình.
"Vic, anh làm gì ở đây thế?" Second hỏi, đầu óc vẫn còn đang cố bắt kịp. Nhưng cậu không để ý đến trong tay Victim đang cầm chặt thứ gì đó.
"Second, cái quái gì đây?!" Victim la lên, giọng của anh đầy giận dữ và sợ hãi, lắc mạnh Cursor trong tay. Mắt Second mở lớn khi cậu nhận ra. Cậu loạng choạng đứng dậy, vội vàng với tay ra nắm lấy cánh tay Victim.
"K-Khoan đã, em có thể giải thích!" Second lắp bắp, giọng tuyệt vọng khi cố giành lấy Alan ra khỏi tay Victim. Nhưng Victim giật ra, tay anh siết chặt Cursor đang run rẩy.
"Không! Đây... Đây con mẹ nó là một con Cursor!" Victim kêu lên, giọng run rẩy vì sợ hãi và không tin nổi.
"Khoan đã! Vic, cậu ấy không giống những Cursor khác. Làm ơn, thả cậu ấy ra. Anh đang làm cậu ấy đau đấy." Second tuyệt vọng cầu xin, đôi mắt đầy lo lắng. Victim liếc nhìn cậu với vẻ kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt, rồi chuyển ánh mắt trở lại Cursor đang vùng vẫy trong tay.
"Anh phải tin em. Đ-Đây là Alan." Second khăng khăng, giọng cậu run rẩy. "Second, anh trai cậu giữ tôi chặt quá XC" Alan xen vào, vẫn đang vật lộn để thoát ra. Victim nới lỏng tay vì ngạc nhiên, cuối cùng thả Cursor ra.
"Ng-Ngươi nói à? Cái đéo gì thế? Chúng ta cần gọi cho chính quyền!" Victim kêu lên, giọng nói lộ rõ sự hoảng loạn khi anh ôm đầu vì không tin nổi.
"Gì?! Không! Anh không thể làm thế, Alan không nguy hiểm!" Second phản đối, giọng nói đầy tức giận và lo lắng. Alan nhanh chóng bay về bên Second, tìm nơi trú ẩn dưới cánh tay cậu như một chú cún con sợ hãi.
Victim nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, lắc đầu. "Cursor nào cũng đều nguy hiểm, Second. Chẳng phải điều này đã được dạy cho em trong lớp lịch sử rồi sao?" Anh hỏi một cách khó tin.
"Em-... Ừ, đúng là vậy, nhưng anh không thể giao Alan cho chính quyền được. Cậu ấy không làm gì sai cả." Second đáp trả một cách giận dữ. Victim thở dài mệt mỏi và xoa xoa thái dương. "Em không thể nghiêm túc được. Cái 'thứ' đó không phải là chó cưng hay gì đâu!" Victim kêu lên, sự thất vọng hiện rõ.
Second nghiến chặt răng, cơn giận dữ tỏa ra qua lời nói: "Nếu anh đưa cậu ấy đi, em sẽ bỏ nhà đi cho mà xem." Cậu tuyên bố, giọng nói đầy quyết tâm. Đằng sau cậu, Alan vẫn tiếp tục run rẩy vì sợ hãi, tìm kiếm an ủi trong sự hiện diện của Second.
Đôi mắt của Victim mở to trước sự dữ dội trong lời nói của Second. "Em không nghiêm túc." Anh nói, giọng anh đầy vẻ không tin. "Đó chỉ là một Cursor, mà em lại sẵn sàng rời bỏ bọn anh, gia đình của em, vì nó ư?" Anh hỏi, chỉ về phía Cursor đang run rẩy và lại ẩn núp sau Second.
"Thì sao? Ít nhất cậu ấy tốt hơn các anh, cậu ấy sẵn sàng ở lại với em. Ít nhất em không cảm thấy lạc lõng khi ở với cậu ấy." Second đáp trả, giọng cậu đầy sự thất vọng và tổn thương. Cậu có thể cảm thấy nước mắt trong lời nói của mình, Alan lơ lửng trên đầu cậu và nhẹ nhàng đáp xuống vai cậu một cách an ủi.
Victim đứng đó nhìn Second, trái tim anh chùng xuống. "Anh... Em không thể có ý đó được." Anh khẽ nói, giọng anh chứa đầy sự pha trộn giữa buồn bã khi anh hiểu ra. Second tức giận quệt cánh tay ngang mắt, khiến Alan dụi đầu vào cổ cậu tỏ ý an ủi.
"Tốt thôi. Không một ai, anh nhắc lại, không một ai được thấy... thứ đó." Victim nói, giọng ra lệnh. "Cậu ấy có tên. Là Alan. Chẳng mất gì nếu anh gọi cậu ấy bằng tên." Second lầm bầm giận dữ khi cậu vươn tay lên, nhẹ nhàng ôm Alan vào lòng và siết chặt anh trong lồng ngực.
"Tên á? Thật luôn hả Second?" Victim thở dài, vẻ khó chịu hiện rõ khi anh véo sống mũi. "Em đặt tên cho nó hay gì đó à? Nó không phải là thú cưng."
"Không, cậu ấy có tên riêng của mình." Second trả lời, giọng nói hơi trầm xuống khi cậu bĩu môi và cúi đầu. Victim nhìn cậu một lúc, rồi lắc đầu và thở dài.
"Thật không thể tin nổi. Tốt thôi, em được giữ nó lại." Victim nhượng bộ, vẫn còn giận dữ. "Nhưng em phải nói với các anh của em về Alan, còn phải đảm bảo nó tránh xa đồ đạc của chúng ta." Anh nói thêm một cách nghiêm khắc trước khi bước nhanh ra khỏi phòng, tiếng bước chân nện lên sàn gỗ phát ra những âm thanh rất lớn.
"Chà, tôi đoán là mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp! :D" Alan thốt lên, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Second. Second nhìn anh, vẫn đang xử lý mọi thứ trước khi cậu nhận ra. "Làm sao anh ấy tìm thấy cậu?" Second hỏi, mắt cậu mở to khi cậu liên kết mọi chuyện lại với nhau. Alan nghiêng đầu một chút, quan sát sự Second nhận ra tình hình. Tất nhiên là Alan không thể vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của cậu được...
"Ồ, tôi xin lỗi, Alan." Second nói, giọng nói có chút tội lỗi. Alan lại nhảy quanh đầu Second một lần nữa, khiến người que màu cam bật cười khúc khích. "Không sao đâu! Ít nhất thì cậu không cần phải giấu tôi nữa =D" Alan vui vẻ đáp lại.
"Cậu nói đúng, Victim có vẻ không thích cậu lắm. Tôi không biết về Dark và Chosen sẽ thấy sao nữa." Second buồn bã lẩm bẩm, gánh nặng của sự thiếu chắc chắn đè lên cả hai. Alan dừng lại, nhận ra rằng anh không biết hai người anh của Second kia sẽ phản ứng với anh như thế nào. Second sau đó nhanh chóng phấn chấn trở lại, cảm thấy nên lạc quan.
"Dù sao cũng không quan trọng! Cậu rất dễ mến, Alan. Victim rồi sẽ sớm thay đổi thôi." Second trấn an, giữ chặt Cursor trong tay khi họ rời khỏi phòng.
"Thật không? :<" Alan hỏi, tìm kiếm sự xác nhận thêm khi họ đi xuống cầu thang và nhìn thấy Victim đang lau sàn. Second quan sát anh trai mình đang lau dọn một cách bực bội, nhận ra rằng anh ấy đang làm việc này chỉ vì căng thẳng. "À, anh ấy đang lau dọn vì đang căng thẳng." Second tự nghĩ, lặng lẽ quan sát trước khi bước ra.
"Anh nghỉ làm à?" Second hỏi, cố gắng bắt chuyện. Victim quay sang nhìn cậu và thở dài. "Ừ, phải, anh định đưa em đi công viên, nhưng..." Giọng Victim nhỏ dần khi anh chú ý đến Cursor được Second giữ chặt trong tay.
"E-Em... Chúng ta vẫn có thể đi mà." Second lắp bắp, hy vọng vẫn cứu vãn được kế hoạch đó. Victim thở dài trước khi gật đầu. "Chosen nói với anh là em muốn nó nghỉ một ngày. Nó không thể nghỉ làm, em biết nó là cảnh sát mà. Cảnh sát thì khó mà rời xa công việc được. Vậy nên anh sẽ nghỉ một ngày để đưa em đi chơi." Victim giải thích với một nụ cười.
Tuy nhiên, biểu cảm của anh nhanh chóng chuyển thành cau mày khi anh nhận thấy Alan thoát khỏi vòng tay Second và bay vòng quanh nhà. "Kiểm soát nó đi. Nếu nó làm vỡ đĩa sứ của anh thì anh sẽ giết nó đấy." Victim cảnh báo một cách cáu kỉnh trước khi cất cây lau nhà vào tủ đồ.
"Sao em không ăn trưa trước đi?" Victim gợi ý, cố gắng sắp xếp lại tình hình. Second gật đầu đồng ý. "Alan, đừng đi quá xa." Second nói với Cursor đang nhảy nhót vui vẻ trên ghế dài.
Second bật cười với trò hề của Alan, rồi tiến đến ngồi vào bàn. Cậu quan sát Victim chuẩn bị bữa trưa, cảm thấy vừa biết ơn vừa hối hận. "Ừm... Em xin lỗi vì những gì đã nói với anh trước đó." Second chân thành xin lỗi. Victim quay sang và nở một nụ cười ấm áp. "Không sao đâu, Second. Anh xin lỗi vì để em cảm thấy như vậy. Anh biết là công việc của bọn anh đã khiến bọn anh không dành nhiều thời gian cho em, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để có nhiều thời gian hơn. Như vậy được không?" Victim hỏi. Khuôn mặt Second sáng lên, nhẹ nhõm và biết ơn sự thông cảm của anh trai mình.
"Second! Cậu đang ăn gì thế?" Alan hỏi, lơ lửng gần Second hơn, tò mò về bữa ăn của cậu. "Chỉ là xúc xích thôi." Second lẩm bẩm, ăn một miếng rồi lại xúc một muỗng nữa. Ở phía bên kia bàn, Victim khoanh tay, ánh mắt hướng về Alan. Cursor đáp lại cái nhìn chằm chằm của anh bằng một lời chào vui vẻ: "Xin chào, Victim!" Alan nói, lơ lửng gần hơn với người que màu xám, nhưng Victim đáp lại bằng một cái nhìn trừng trừng thể hiện sự khó chịu vẫn còn dai dẳng của anh.
Alan nghiêng người bối rối khi Victim không đáp lại lời chào của anh. "Xin chào! :D" Alan lặp lại, nhảy múa vui vẻ quanh Victim, nhưng anh chỉ nhận được một tiếng thở dài đáp lại. Victim hất anh ra, Alan hạ mình xuống với sự chán nản. Anh trôi trở lại Second, người nhìn anh với vẻ thông cảm. "Sẽ mất thời gian, đừng lo. Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ thay đổi và thích cậu thôi." Second trấn an anh. Alan rơi phịch xuống đùi Second, tư thế hơi buồn bã.
"Em ăn xong thì lên lầu chuẩn bị sẵn sàng đi." Victim bảo, phá vỡ sự yên lặng. Second gật đầu hiểu ý. "Em biết rồi." Cậu đáp, sự chú ý quay lại cái đĩa trên bàn và tiếp tục ăn.
-----
"Sao em lại cứ phải mang nó theo?" Victim hỏi với một tiếng thở dài, liếc mắt lườm xuống cánh tay của anh nơi Alan đang trốn đằng sau áo khoác. "Xin lỗi, Alan sẽ buồn lắm nếu em không mang cậu ấy theo. Cậu ấy trốn tạm ở đó cũng được mà đúng không?" Second nài nỉ, xoay tròn những ngón tay một cách lo lắng. Victim nhìn em trai mình một cách mệt mỏi. "Em cố tình làm thế này à?" Victim hỏi, cảm thấy Alan ngọ nguậy dưới cằm khi anh cố gắng ló ra khỏi chiếc áo khoác.
"Có lẽ." Second cười khúc khích tinh nghịch. Victim lắc đầu, nhướn cổ ra để nhìn Alan rõ hơn. "Xin chào! :D" Alan nói, ngọ nguậy trong áo khoác của Victim, đầu nhọn của anh thò ra để quan sát công viên.
Victim thở dài và miễn cưỡng đi theo Second khi họ đi dạo quanh công viên, ngắm nhìn cảnh tượng trẻ em và người lớn đang vui chơi. "Ở đây đẹp quá." Second nhận xét, cảm thấy làn gió nhẹ thổi qua họ. Victim chỉ đơn giản là ậm ừ và thở ra. "Đã lâu rồi anh không đến công viên. Có vẻ như họ đã thêm một số băng ghế quanh đây." Victim trả lời, quay đầu lại để chú ý vào những chiếc ghế dài ở bên cạnh.
"Kia là cái gì thế?" Alan hỏi, triệu hồi công cụ hình bàn tay của anh và chỉ về phía con chó đang vui vẻ nô đùa gần đó.
Second hướng sự chú ý của cậu vào dòng chữ của Alan trước khi nhìn vào con chó. "Đó là một con chó." Second giải thích. "Chúng thường được nuôi làm thú cưng." Cậu nói thêm. Victim chuyển mối quan tâm sang con chó và khom người xuống để gọi nó. Nhưng Alan đang nép mình trong ngực anh thì lại bắt đầu run rẩy. "Có chuyện gì với ngươi vậy?" Victim hỏi một cách khó chịu, sau đó đưa tay ra vuốt ve con chó và nó đáp lại bằng tiếng sủa vui vẻ. Second tham gia và cũng bắt đầu vuốt ve con chó.
"Đáng sợ! >_<||" Alan đáp lại, thể hiện sự sợ hãi của mình và trốn xuống dưới áo khoác của Victim. Bị giật mình bởi chuyển động đột ngột của Alan, con chó bắt đầu gầm gừ. "Này này." Victim cảnh báo, theo bản năng đưa tay che trước ngực nơi Alan đang run rẩy ở đó. Con chó tiếp tục gầm gừ và bắt đầu sủa với anh. "Này, bình tĩnh nào!" Second kêu lên, hoảng loạn khi vẫy tay trước mặt con chó, cố gắng xoa dịu tình hình.
Victim đứng dậy, thở dài bực bội và xua đuổi con chó. Alan lại thò ra từ dưới cằm anh một lần nữa, thể hiện nỗi sợ hãi của mình: "Đáng sợ quá :'(" Alan than thở, buồn bã cúi xuống. Second không thể không bật cười. "Cậu đúng là một con mèo nhát gan, Alan." Second trêu chọc. Victim đảo mắt trước trò đùa vui vẻ của họ. "Tôi chưa bao giờ nghe nói một Cursor lại sợ một con chó vô hại. Tất cả các ngươi từng là sinh vật của chiến tranh." Victim nhận xét.
"Chà, em nói với anh rồi phải không? Alan khác, đúng không Alan?" Second xen vào, vui vẻ chọc vào Alan khiến anh ngọ nguậy vì thích thú. Victim thở dài lần nữa, vừa vặn tránh được mũi nhọn của Alan chọc vào cằm anh. "Thì dù sao Alan cũng là cá thể cuối cùng trong giống loài của mình. Vậy nên không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy không biết tổ tiên của mình đã làm gì." Second giải thích.
"Tốt cho nó và tốt cho cả chúng ta nữa." Victim trả lời, khiến Second nhìn anh với vẻ khó chịu. "Anh cư xử tử tế hơn với Alan thì đâu có mất gì đâu. Anh không thể đổ mọi tội lỗi lên cậu ấy khi cậu ấy chẳng làm gì sai cả." Second nói với vẻ cau có. "Dù sao thì vẫn chưa." Victim đáp trả, khoanh tay. Alan nhìn chằm chằm vào Victim một lần nữa trước khi rút lui vào trong áo khoác.
"Giờ thì anh làm tổn thương cảm xúc của cậu ấy rồi." Second tỏ ra thất vọng và nhìn Victim với vẻ không tán thành. "Gì?" Victim đáp lại, giơ tay lên như thể anh chẳng làm gì cả. "Chỉ nói xin lỗi thôi Vic. Thật là thô lỗ đó anh biết không." Second chỉ ra, khiến Victim đảo mắt. Anh vỗ lên ngực nơi anh có thể cảm nhận Alan ở đó. "Được rồi, tôi không có ý đó đâu. Giờ thò ra và chọc vào cằm tôi để chúng ta có thể hòa nhau đi." Victim nói với một nỗ lực chuộc lỗi.
Alan không di chuyển trong chốc lát, sau đó đó lại ngọ nguậy và nhô ra một chút, mặc dù anh không có động thái nào để chọc vào Victim. ":D" Alan đáp lại, ngọ nguậy vui vẻ trong ngực Victim. Second cười khúc khích trước sự thỏa mãn quá dễ dàng của Alan. "Alan quá dễ chiều." Second nhận xét, quan sát những cái ngọ nguậy vui vẻ của Alan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro