Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4

"Cậu đang làm gì thế?" Alan Alan hỏi, lơ lửng phía trên đầu Second rồi nhẹ nhàng đáp xuống.

"Chỉ làm bài tập thôi." Second trả lời, với tay lên và cẩn thận đặt Alan lên đùi mình. "Nhưng chán lắm D: Cậu còn làm gì khác nữa không?" Alan hỏi, lắc lư trên đùi Second như thể đang nổi cơn thịnh nộ. Second nhướng mày nhìn Cursor năng động, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã viết xong vài từ cuối cùng của bài luận và nhanh chóng đóng cuốn vở lại.

"Tôi thường xem TV. Vì chỉ có chúng ta ở nhà nên chính xác là có thể xem được." Second đề cử. Alan lại nổi lên, nhấp nhô lên xuống đầy phấn khích. "Được rồi :D Đi thôi!" Alan kêu lên, nhanh chóng bay về phía cửa và đợi Second mở.

"Cái- Cậu có tay mà." Second thở dài nhận xét, đứng dậy khỏi ghế và mở cửa để thỏa mãn sự nhiệt tình của Alan.

Alan nhanh chóng bay xuống cầu thang trong khi Second thì thong thả bước xuống. Khi cậu bước vào phòng khách, cậu thấy Alan đang ngồi trên gối háo hức chờ cậu.

"Chúng ta xem gì vậy?" Alan hỏi, đưa cho Second chiếc điều khiển từ xa trên bàn cà phê. Cậu ngã phịch xuống ghế và tựa đầu vào chiếc gối mà Alan đang nằm.

"Để coi có gì hay." Second đáp lại, mở TV lên. Cậu bắt đầu đổi kênh, tìm xem có gì thú vị để xem không. Sau một lúc, cậu chọn một bộ phim kinh dị rồi thả điều khiển sang một bên và khoanh tay trước ngực.

"Đáng sợ quá! DX" Alan kêu lên, bay lên rồi rơi xuống ngực Second. Second cười khúc khích và đảo mắt, hiểu được Alan đang sợ. Anh để Cursor trốn dưới cánh tay bảo vệ của mình.

"Cậu nhát gan quá. Cái này không có thật đâu, đừng sợ." Second trấn an Alan, cảm thấy Cursor dưới cánh tay hơi run rẩy.

"Quá đáng sợ, không chịu nổi! X(" Alan kêu lên, thể hiện khả năng đối phó yếu kém của mình với bộ phim kinh dị. Second không nhịn được cười và cầm lấy điều khiển để chuyển sang kênh khác. Cậu tìm thấy một chương trình nấu ăn và thở dài thỏa mãn trước khi đặt điều khiển lên bàn cà phê. Second đưa tay ra và cẩn thận kéo Alan ra khỏi chỗ của anh dưới tay cậu.

"Đây, tôi đổi kênh rồi." Second nói, để cho Alan quay lại đáp lên trên ngực cậu. Alan lắc lư vui vẻ, sự chú ý của anh giờ đã bị thu hút bởi người phụ nữ trong chương trình nấu ăn khi cô ấy hướng dẫn người xem cách làm bánh.

"Cậu đã từng thử nướng bánh chưa, Second?" Alan tò mò hỏi. Second nhún vai đáp lại. "Không hẳn là rồi." Cậu thừa nhận.

Mắt Alan sáng lên với một ý tưởng. "Hay chúng ta nướng bánh đi? :D" Alan gợi ý, sự phấn khích của anh hiện rõ. Second hướng ánh mắt về phía Cursor đang mong đợi, cân nhắc đề xuất.

"Chà, chúng ta có thể thử, nên được thôi." Second đồng ý, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên mặt. Alan nhảy nhót vui vẻ trên ngực Second. "Yay!" Anh phản hồi trước khi đáp xuống, tập trung lại vào chương trình.

Second thở ra một hơi thỏa mãn, tay vô thức vuốt ve Alan trên ngực mình. Đây là một cử chỉ an ủi, Alan không hề bận tâm. Trên thực tế, anh rất thích điều đó đến nỗicảm thấy buồn bã khi Second dừng lại.

"Lần nữa, lần nữa." Alan yêu cầu, vỗ nhẹ vào tay Second để khuyến khích cậu tiếp tục vuốt ve.

Với một cái ngáp nhỏ, Second lại giơ tay lên và bắt đầu vuốt ve Alan, lần này với nhịp điệu chậm hơn. Cậu vừa vuốt ve vừa lơ đãng so sánh, cảm thấy Alan giống như một con mèo, trừ những phần nhọn. Về cơ bản, anh là một Cursor giống mèo, lạ là điều đó có vẻ hoàn toàn phù hợp với anh.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Second nghĩ rằng cậu cảm thấy Alan rung nhẹ trên ngực mình. Alan có đang kêu rừ rừ như một con mèo không? Second nhướn cổ nhìn xuống Cursor, một nụ cười tinh nghịch hiện lên trên khuôn mặt. "Alan, cậu đang kêu rừ rừ đấy à? Cậu nghe như một động cơ vậy." Second trêu chọc, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve Cursor.

"Tôi không biết, nhưng tôi thích nó!" Alan nói, có vẻ tràn đầy sự thích thú. Cuối cùng, anh hạ xuống và nằm thẳng trên ngực Second, hoàn toàn thư giãn.

"Không thể tin nổi là mình lại nhặt được một con mèo." Second lẩm bẩm với chính mình, giọng nói pha lẫn sự thích thú và tình cảm. Cậu không thể không cười khúc khích khi nghĩ đến điều đó.

-----

"Tôi có nên tiếp tục gọi cậu dậy ngắm mặt trời mọc không?" Alan hỏi, đang ngồi trên đầu Second khi màn đêm buông xuống. Căng da bụng thì chùng da mắt, Second dần cảm thấy buồn ngủ.

"Hwmfmm, chắc hôm nay thì thôi đi. Tôi muốn dậy muộn hơn chút." Second đáp lại với một tiếng ngáp, vươn tay ra tóm lấy Cursor trên đầu mình và đặt xuống bên cạnh. "Sao cậu không thử ngủ đi, Alan?" Cậu lầm bầm ngái ngủ, quay người qua để đối mặt với Cursor.

"Bằng cách nào?" Alan thắc mắc, nhưng Second chỉ đáp lại bằng một tiếng ngáp và ra hiệu cho Alan lại gần hơn trong vòng tay cậu. "Tôi không biết, đó là một điều vô thức mà chúng tôi làm khi mệt mỏi. Cậu không thấy mệt sao?"

Alan từ từ tiến lại gần hơn, rúc vào vòng tay của Second. Cậu lấy chăn và phủ lên người anh, tạo thành một cái kén ấm áp.

"Tôi không biết :((" Alan nói, trong khi anh tiến gần Second hơn một chút.

Second buồn ngủ ậm ừ, giọng nói mang theo chút thích thú. "Cậu không biết nhiều thứ ha." Cậu nhận xét, đưa tay lên Cursor. "Cậu hơi nhọn. Rất khó để ôm cậu." Second nhanh chóng rụt tay lại khi cậu cảm thấy một cú đâm nhẹ vào ngực mình. "Aw :((" Alan buồn bã kêu lên. "Khoan đã, để tôi thử một chút." Alan đáp lại.

Anh đột nhiên biến toàn bộ cơ thể mình thành một Cursor gần như cảm giác giống nhồi bông. "Cái quái gì thế?" Second kêu lên, ngồi bật dậy trong sự ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào Cursor. "Hehe :D" Alan đáp lại. Second thận trọng đưa tay đến đầu nhọn của Alan, nó mềm nhũn trong tay cậu. "Thật tuyệt! Cậu giống như một con thú nhồi bông vậy. Tôi không biết là cậu cũng có thể thay đổi ngoại hình nữa. Cậu trông gần giống một món đồ chơi." Second nói, một nụ cười sáng lên trên khuôn mặt khi cậu ngã phịch xuống giường.

"Giờ cậu có thể biến tôi thành cái gối rồi XD" Alan đề cử. Second bật cười, đưa tay lên Cursor và không còn cảm thấy thứ gì đâm vào ngực nữa. "Tuyệt quá." Cậu lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy mí mắt nặng trĩu.

"Cậu nên ngủ đi, tôi sẽ ở đây đến khi cậu thức dậy." Alan đề nghị, Second lại ngáp và rúc vào gần hơn. "Đã lâu rồi không có ai ngủ chung giường với tôi." Second nói, giọng có chút buồn.

Alan vẫn giữ im lặng, sự chú ý của anh hoàn toàn tập trung vào những lời Second nói. "Victim từng ngủ với tôi vì tôi sợ tối." Second tiếp tục. "Nhưng Chosen mua cho tôi một cái đèn ngủ, nên giờ tôi phải ngủ một mình. Tôi từng nép người vào Vic, như tôi với cậu bây giờ vậy. Anh ấy nói tôi giống như một con gấu vậy, nép vào rồi là không chịu thả ra." Second cười khúc khích một cách nhẹ nhàng, sau đó thở ra một tiếng thở dài buồn bã.

"Không sao đâu. Cậu ôm tôi bao nhiêu cũng được. Kể cả khi cậu không sợ tối nữa thì tôi vẫn sẽ ở lại." Alan trấn an, khiến Second mỉm cười. "Cậu thật ngọt ngào. Chưa từng có ai nói thế với tôi. Thật tuyệt khi biết rằng cậu sẽ ở đây cho đến khi tôi thức dậy." Second nói, giọng cậu tràn ngập niềm vui.

"Tôi sẽ trông chừng và dọa những con quái vật muốn ăn thịt cậu >:D" Alan đáp lại, hơi ngọ nguậy dưới cánh tay Second.

Second khẽ cười khúc khích. "Không, cậu mới là người sợ ấy, và dù sao thì tôi cũng phải là người bảo vệ cậu." Cậu lẩm bẩm.

"Không đúng >:0" Alan phản đối.

Second lại cười khúc khích trước khi nhắm mắt lại. "Ngủ ngon, Alan." Cậu lầm bầm.

"Ngủ ngon, Second." Alan đáp lại, mặc dù  Second không thể đọc được lời nhắn của anh khi đã nhắm mặt lại.

Alan nhích lại gần, khiến vòng tay của Second quanh anh siết chặt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro