Chapter 37
Victim thở dài khi nhìn Second, người đang quay lưng lại với. Second đã nằm liệt giường gần ba ngày, kiệt sức. Biết được khả năng Alan có thể mất tích đã khiến Second rơi vào trạng thái uể oải, khiến cậu phải nghỉ học. Victim, nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, quyết định nghỉ làm để hỗ trợ Second thoát khỏi sự tuyệt vọng đó.
Second đã dựa vào Alan rất nhiều, cũng giống như Alan đã dựa vào anh. Họ chia sẻ một mối liên kết không thể phá vỡ, có lẽ là hiểu nhau quá rõ.
Chứng kiến Second vô tình với tới khoảng trống bên cạnh mình, Victim cắn môi, cảm thấy một nỗi bất lực gặm nhấm. Hít một hơi thật sâu, anh mệt mỏi đưa tay lên mặt. Chosen và Dark đã tự mình đi tìm kiếm khắp thị trấn. Tuy nhiên, khi Alan đã đi, Victim không thể rũ bỏ được cảm giác tội lỗi và xấu hổ đè nặng lên mình. Anh tự trách mình về tình huống này, biết rằng Alan chính là chất keo gắn kết họ lại với nhau.
Gia đình họ không phải là bất hòa, nhưng mỗi thành viên lại có cuộc sống riêng biệt, khiến họ khó có thể vun đắp mối quan hệ sâu sắc hơn.
Khi Victim quan sát sự hỗn loạn cảm xúc của em trai mình, một làn sóng tội lỗi tràn qua anh. Alan đã vô tình giải quyết nhiều vấn đề của gia đình họ chỉ bằng cách có mặt. Nhìn Second sụt sịt lần nữa, Victim cảm nhận được sức nặng của những cảm xúc bị kìm nén của em trai mình. Second, mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được những giọt nước mắt. Victim biết rõ Second, người que màu cam có lẽ là đã khóc vì buồn nhiều lắm.
"Sec?" Victim gọi một cách dịu dàng, tiến lại gần chỗ em trai mình đang nằm.
"Mhm?" Second ậm ừ đáp lại, giọng khàn khàn vì lâu không nói chuyện và vì cậu đã khóc. Victim nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của Second, một dấu hiệu trực quan cho thấy Second đang lơ là việc chăm sóc bản thân. Sự lo lắng hằn trên khuôn mặt anh không thể che giấu. "Em ăn trưa với anh nhé?" Anh nhẹ nhàng gợi ý.
Second nặng nề thở ra trước khi cậu từ chối. "Không, em không muốn ăn." Giọng cậu nghẹn lại khi cậu chôn mình dưới chăn, siết chặt chúng cho đến khi nắm đấm cậu run rẩy. Victim chán nản lắc đầu, ánh mắt anh cụp xuống.
Tình huống này không hề lý tưởng. Second đã quá phụ thuộc vào Alan, có lẽ Victim cũng vậy.
Có những buổi sáng khi Victim thức dậy, khao khát sự hiện diện của Alan, chỉ để được nhắc nhở về thực tế khắc nghiệt buộc anh phải rút lui vào phòng tắm, rơi nước mắt trong cô đơn. Không có lý do gì để đau buồn vì Alan. Anh ta là một Cursor nguy hiểm, một tên tội phạm, một kẻ tàn bạo và tâm thần. Những hành vi phạm tội của anh ta nằm ngoài sự hiểu biết của Victim. Tuy nhiên, có những lúc Victim ước Alan không phải là Noogai. Tất cả chỉ gói gọn trong điều đó, phải không? Victim đã đuổi anh ta ra khỏi nhà chỉ dựa trên sự thật duy nhất đó. Nếu Alan không phải là Noogai, anh ta đã không bị đuổi ra ngoài. Anh ta vẫn sẽ ở đây bên cạnh Second, anh ta sẽ có mặt để làm phiền Dark....
Victim đã mong đợi Alan sẽ trở về, bị giày vò bởi cảm giác tội lỗi gặm nhấm lương tâm anh. Anh không thể ngủ được khi suy nghĩ ám ảnh anh, rằng anh biết Alan đang vật lộn ở ngoài kia. Alan đã quá quen với sự thoải mái trong ngôi nhà của họ. Giống như một con vật cưng, Alan sẽ không thể sống sót bên ngoài, Alan đã quá phụ thuộc vào gia đình của Victim.
Những suy nghĩ này giày vò Victim, khiến anh chẳng thể nhắm mắt. Nghỉ ngơi sau giờ làm đã mang lại cho anh một khoảng thời gian nghỉ ngơi tạm thời, với Crimson có thể sẽ quản lý mọi thứ khi anh vắng mặt. Victim tin tưởng Crimson sẽ không chiếm đoạt quyền lãnh đạo của anh, Rocket Corp là lãnh địa của anh, được mẹ của Crimson trao cho anh để thúc đẩy tiến trình chế tạo vũ khí.
Bước ra khỏi phòng của Second, Victim vẫn luẩn quẩn với hy vọng rằng Crimson sẽ không tìm thấy Alan. Anh ước Alan đã rời đi, rời xa thị trấn, bỏ lại họ phía sau. Mặc dù Alan, từng là Noogai, Victim vẫn coi anh là Alan. (Với Victim, anh vẫn là Alan, không thể chỉ coi anh là một kẻ giết người trong quá khứ, nhưng đã quá muộn để thừa nhận điều đó..).
Khi anh ta đóng cửa Second trong dòng suy nghĩ, một câu hỏi lởn vởn trong tâm trí anh: Alan có còn là Alan nếu anh ta nhớ lại quá khứ của mình không? Sự không chắc chắn làm nhăn mày Victim khi anh suy ngẫm về câu hỏi sâu sắc này.
Người ta sẽ thay đổi... Điều gì làm Victim tin rằng Cursor thì sẽ không thay đổi? Victim suy nghĩ về câu hỏi này, nắm chặt tay khi sự hối tiếc dâng trào trong anh. Không có ích gì khi cứ mãi nghĩ về những hành động trong quá khứ, anh đã đuổi Alan ra khỏi nhà rồi. Alan có thể đã rời khỏi thị trấn, một viễn cảnh mà Victim có vẻ thích hơn. Nó sẽ giúp anh không phải đối mặt với Alan một lần nữa, một nhiệm vụ mà anh cảm thấy không đủ khả năng để xử lý vì cảm giác tội lỗi tràn ngập tâm trí anh.
Khi đang đi xuống cầu thang, điện thoại của Victim đột nhiên reo lên. Công việc gọi đến à? Anh tự hỏi, cầm điện thoại lên và ngồi xuống ghế. Liếc nhìn vào ID người gọi, nó hiển thị tên của Agent. Có lẽ Agent cần anh hỗ trợ hoặc đang hỏi thăm sức khỏe của anh. Không biết lý do Victim nghỉ làm, anh đã thông báo với họ rằng anh cần nghỉ để chăm sóc Second, với lý do là bị ốm.
"Chào?" Victim trả lời, đưa điện thoại lên tai. "Vic, chào, cậu khỏe không?" Giọng nói của Agent vang lên, mang lại một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt của Victim. Mặc dù đã nói chuyện với Agent vào đêm hôm trước, nhưng nghe lại giọng nói của anh ấy khiến anh cảm thấy an ủi. Victim trả lời: "Ổn cả, còn anh?"
Agent thở dài trước khi hỏi: "Em trai cậu ổn chứ?" Trái tim của Victim chùng xuống trong giây lát. Anh biết Second sẽ không thực sự khỏe nếu không có Alan.
"Không, thằng bé vẫn còn bệnh." Victim nói dối, nghiến chặt răng. Giọng nói trầm buồn của Agent vang vọng qua đường dây. "Cậu có chắc là anh không cần đưa nó đến bệnh viện không?" Sự lo lắng của Agent là rõ ràng. Victim thở dài đáp lại, gánh nặng của sự lừa dối đè nặng lên lương tâm anh.
Sự im lặng đọng lại giữa họ, sau đó bị phá vỡ bởi tiếng nói chuyện yếu ớt từ phía Agent. "À Vic, có điều này tôi phải nói với cậu." Agent đột nhiên xen vào, như thể đang nhớ lại một vấn đề quan trọng. Victim phát ra tiếng ậm ừ không cam kết, thể hiện rằng anh đang lắng nghe.
"Crimson bảo tôi đừng nói cho cậu, nhưng chẳng ai thực sự nghe lệnh cô ta cả." Agent tiết lộ, khiến Victim bật cười. "Chuyện gì thế?" Victim hỏi với sự tò mò trong giọng nói.
"À, Cursor ấy mà. Bọn tôi cuối cùng đã bắt được nó rồi. Xem ra chúng ta thoát kiếp rồi nhỉ?" Agent nói với một tiếng cười khẽ. Đột nhiên một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Victim. Họ đã bắt được Alan... Cú sốc gần như khiến anh đánh rơi điện thoại, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh để che giấu.
"Vic? Cậu còn nghe không đấy?" Giọng nói của Agent kéo Victim trở lại từ cơn choáng váng nhất thời, thúc giục anh siết chặt điện thoại. "Có." Victim trả lời, giọng anh ngập ngừng trước khi anh hắng giọng.
"Tôi nghĩ cậu nên ghé qua khi Second thấy khỏe hơn. Tôi không biết Crimson định làm gì với Cursor, nhưng tôi cược là không có gì tốt đẹp đâu." Agent khuyên một cách nghiêm túc. Victim nín thở, một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy anh.
Tất nhiên Crimson sẽ làm gì đó với Alan rồi... Không, đó không phải Alan. Victim nghĩ vậy, cố nhắc nhở bản thân về sự khác biệt này. "Cô ta đã làm gì chưa?" Victim hỏi, giọng nói của anh pha lẫn sự lo lắng. Agent dừng lại một lúc trước khi trả lời. "Không chắc. Tôi đã nghe cô ta đề cập đến việc muốn cố gắng khiến Cursor phục tùng cô ấy, nhưng lạ là Cursor có vẻ tuân thủ, vì vậy tôi không nghĩ đó là vấn đề."
Victim cắn môi, vị máu thấm vào miệng. Sự tất yếu của tình huống này đè nặng lên anh, làm tăng thêm cảm giác tội lỗi đang cuộn trào trong ruột anh.
Nghĩ đến việc Cursor ở ngoài kia, có khả năng bị thao túng hoặc tệ hơn là bị tra tấn, khiến anh phải nhăn mặt. Victim nhắm chặt mắt, cảm thấy thất bại. Anh ta không thể chịu đựng được sức nặng của việc này.
"Victim? Cậu không sao chứ? Cậu im lặng quá." Giọng nói lo lắng của Agent phá vỡ sự hỗn loạn trong tâm trí Victim. Mở mắt ra, Victim thở ra một cách run rẩy. "Tôi ổn. Cố gắng để mắt đến những gì Crimson làm, được chứ? Đừng để cô ta đến quá gần Cursor... Cô ta có thể bị thương." Victim chỉ thị, che giấu ý định thực sự của mình. Sâu thẳm bên trong, anh hy vọng rằng sự cảnh giác của Agent sẽ vô tình ngăn Crimson gây hại cho Alan.
"Được rồi? Tôi có thể chú ý." Agent khẳng định, mặc dù bối rối trước tình hình nhưng anh đã chuẩn bị thực hiện theo chỉ thị của Victim. "Ngăn cô ta lại nếu cô ta làm bất cứ điều gì gần giống với tra tấn. Tôi không muốn điều đó xảy ra bên trong Rocket Corp." Lời nói của Victim run rẩy vì tội lỗi. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến anh cảm thấy buồn nôn, một phản ứng bản năng mà anh phải đấu tranh để kiềm chế.
"Cảm ơn. Second đang gọi tôi rồi. Hãy gọi cho tôi nếu có bất kỳ thông tin cập nhật nào." Victim thông báo với Agent, giọng nói có vẻ cấp bách. "Được rồi, đừng quên nghỉ ngơi nữa." Agent nhắc nhở, thể hiện sự quan tâm thực sự đến sức khỏe của Victim. Victim đáp lời với một nụ cười đau đớn: "Tất nhiên rồi, thân yêu." Với những lời chia tay đó, Victim kết thúc cuộc gọi, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới.
----------
Alan dịch chuyển một cách khó chịu khi anh nhìn thấy người que đỏ đang nhìn chằm chằm vào anh. Bị mắc kẹt tại chỗ với những sợi dây lạ bám vào cơ thể, anh không thể phân biệt được mục đích của chúng, mặc dù chúng không gây cho anh nhiều đau đớn. "Cursor, ngươi có hiểu ta đang nói gì không?" Người que đỏ hỏi, một nụ cười khó chịu hiện trên môi cô ta.
Alan thấy mình ít phản ứng với người que đỏ hơn so với những người que đầu rỗng. Nỗi sợ hãi siết chặt lấy anh, anh không thể phủ nhận là mình rất sợ cô ta. Sự hiện diện của cô ta tỏa ra một luồng khí đe dọa, thầm cảnh báo Alan về hậu quả nếu anh dám thách thức cô ta—anh sẽ bị đe dọa và chịu đau khổ.
Alan run rẩy trong vô thức, phản ứng bất giác đó khiến người que cười thỏa mãn. "Vậy là ngươi hiểu ta. Ta biết ngươi có thể giao tiếp, qua tin nhắn đúng không? Đến đây, nói chuyện với ta đi." Cô ta thúc giục, gõ vào vỏ hộp. Alan lùi lại, những rung động từ chiếc hộp khiến anh bối rối. Lòng anh chùn xuống ý tưởng trò chuyện với cô ta. Tất cả những gì anh mong mỏi lúc này là sự hiện diện của Victim. Rốt cuộc thì đây không phải là Rocket Corp sao?
Bên cạnh Crimson là tình yêu của Victim, Agent, Alan có thể nhận ra mặc dù chỉ mới gặp anh ta một lần trước đó. Trí nhớ về khuôn mặt của Alan đã giúp anh rất nhiều trong việc xác nhận sự hiện diện của Agent. Nếu Agent ở đây, điều đó có nghĩa là Victim cũng ở gần đúng không? Alan suy nghĩ với hy vọng, khi người que đỏ gõ vào kính một lần nữa.
"Ah, xem ra nó không có tâm trạng nói nhảm nhỉ?" Người que đỏ, được biết đến là Crimson, nhận xét với giọng điệu thất vọng. Bên cạnh cô ta, Agent lắc đầu nhẹ nhàng. "Có lẽ chúng ta nên thử lại vào ngày mai, cô Crimson." Agent đề nghị.
Crimson rên rỉ trong sự thất vọng như một đứa trẻ. Alan quan sát cô ta đi đi lại lại quanh cái lồng đang giữ anh, mắt nhìn chằm chằm vào anh như thể anh chỉ là một món đồ chơi. "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Cursor." Crimson trầm ngâm nói, dừng lại trước mặt Alan. "Đến đây, nói chuyện với ta đi. Ta bắt đầu thấy buồn rồi." Cô thúc giục với một nụ cười toe toét. Tuy nhiên, Alan vẫn im lặng, chỉ run rẩy đáp lại lời nhắc nhở của cô ta.
Crimson ngâm nga một cách trầm ngâm, xoa cằm khi cô ta suy nghĩ về động thái tiếp theo để thuyết phục Cursor.
"Ta biết ngươi có thể hiểu ta, Cursor. Chúng ta đã trò chuyện với nhau được vài ngày rồi, đúng không? Ngươi không coi ta là bạn sao?" Lời nói của Crimson kèm theo một cái bĩu môi, ánh mắt cô ta vẫn dán vào Cursor. Thế nhưng Cursor tiếp tục không phản ứng, không di chuyển và cảnh giác với bất kỳ nguy hiểm tiềm tàng nào mà Crimson có thể gây ra.
"Ngươi khá là bướng bỉnh, đúng không? Ngươi không thấy chán sự im lặng này sao?" Crimson nhận xét, nở một nụ cười để lộ hàm răng nanh sắc nhọn, một cảnh tượng khiến Alan rùng mình.
Alan sợ hãi co rúm lại, hy vọng rằng sự thiếu phản ứng của mình sẽ ngăn cản Crimson. Có lẽ nếu anh im lặng, cuối cùng cô ta sẽ rời đi. Trước khi anh kịp suy nghĩ thêm, chiếc hộp đột nhiên rung chuyển dữ dội, khiến Alan va vào bức tường kính.
"Cô Crimson..." Giọng nói của Agent nhỏ dần, biểu cảm của anh đầy sự lo lắng khi anh quan sát hành động của Crimson. "Sinh vật nhỏ bé bướng bỉnh này từ chối tham gia. Nó bắt đầu có vẻ khá vô dụng." Crimson gầm gừ trong sự thất vọng, đập mạnh chiếc hộp trở lại bàn kim loại với tiếng thở dài khó chịu. Sự căng thẳng trong căn phòng có thể cảm nhận được, nỗi sợ hãi của Alan tăng cao khi anh nhận ra tình huống bấp bênh mà mình đang gặp phải.
"Cô Crimson, xin đừng làm hỏng tài sản. Nó vẫn rất quan trọng đối với cấp trên. Mặc dù nó có thể không có ý nghĩa gì với cô, nhưng chúng tôi cần Cursor." Agent xen vào với vẻ mặt nghiêm nghị và thận trọng nói.
Thế nhưng Crimson đã gạt bỏ mối lo ngại của Agent bằng cách đảo mắt. "Đừng xoắn xuýt như thế, Agent. Nhiêu đó không đủ để giết một Cursor đâu. Với cả, chúng là một sinh vật kiên cường." Crimson đáp trả bằng tiếng gừ gừ, hình dáng của cô ta lờ mờ hiện ra trên Cursor đang run rẩy.
Alan co ro trong góc hộp, giật mình khi thấy Crimson ở gần, một nỗi sợ chạy khắp cơ thể anh. Tuyệt vọng và mong muốn sự can thiệp của Victim, anh khao khát được thoát khỏi cơn ác mộng này, được trở về nhà nơi anh cảm thấy an toàn và bảo đảm. Niềm hy vọng được giải cứu là ngọn hải đăng duy nhất trong hoàn cảnh hiện tại của anh.
----------
*Notes:
Mọi người ơi, có thể tôi sẽ hoàn thành fic trong hôm nay hoặc có thể là ngày mai, NHƯNG TÔI CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC, vì các bạn :DDD. Tôi trân trọng hạnh phúc của các bạn (mặc dù câu chuyện không thực sự vui vẻ... hãy tạm dừng ở đó đi TT)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro