Chapter 35
Anh cảm thấy một luồng cảm xúc dâng trào, một luồng cảm xúc dường như đưa anh lên một tầm cao mới. Sự hỗn loạn xung quanh anh, mặc dù gây khó chịu, nhưng lại mang đến một cảm giác phấn khích kỳ lạ. Tiếng kêu tuyệt vọng vang vọng, một lời nhắc nhở ám ảnh về nỗi đau mà họ phải chịu đựng trước khi khuất phục trước số phận. Noogai thấy mình bị cuốn vào một cơn lốc mâu thuẫn—sự tức giận, chính nghĩa và ý thức về mục đích.
Trong thâm tâm, anh tin rằng họ đáng phải chịu hậu quả, một niềm tin rằng công lý đòi hỏi sự trừng phạt. Noogai chấp nhận mục đích này, quan niệm rằng sự tồn tại của anh xoay quanh việc phá hủy sự sống, dập tắt hơi thở. Gánh nặng của nghĩa vụ đè lên anh—họ phải trả giá đắt nhất, vì số phận của anh là phải trừng phạt, thách thức những quy tắc và niềm tin sai lầm của họ.
Hồi tưởng về quá khứ, Noogai suy ngẫm về hành động của những Cursor khác. Họ không biết mệt mỏi mà tạo ra ngày càng nhiều người que, không bận tâm đến hậu quả sẽ xảy ra. Những sáng tạo mà họ nuôi dưỡng cuối cùng đã nổi loạn, một sự phản bội để lại một vị đắng trong miệng. Giống loài của anh đã ban tặng mục đích, nuôi dưỡng sự sống, nhưng họ đã gặp phải sự vô ơn và tham vọng quyền lực. Anh đau đớn khi chứng kiến những ham muốn ích kỷ như vậy làm lu mờ những món quà của lòng tốt và sự hướng dẫn mà giống loài của anh đã trao tặng.
Các Cursor cứ phớt lờ những lời cảnh báo của Noogai, không ai chú ý đến mối quan tâm của anh về hậu quả tiềm tàng trong những ham muốn và niềm tin. Bất chấp những nỗ lực cảnh báo của anh, họ vẫn tiếp tục tạo ra nhiều người que hơn cho đến khi hành động của họ dẫn đến một kết cục thảm khốc. Sự hỗn loạn xảy ra sau đó, hậu quả của những tham vọng không được kiểm soát, đã biện minh cho số phận mà họ phải chịu trong mắt Noogai.
Các người que, được trao quyền lực bởi sức sáng tạo của Cursor, đã chống lại những người tạo ra chúng, thậm chí bắt những Cursor khác làm nô lệ để thực hiện mục đích phá hoại của mình.
Chứng kiến cảnh hỗn loạn diễn ra, Noogai cảm thấy vừa ghê tởm vừa thỏa mãn khi thấy những hình người que vật lộn trên mặt đất, hành động của chúng phản ánh khía cạnh đen tối trong bản chất của chúng.
Noogai ấp ủ một niềm tin sâu sắc rằng sự ra đi của tất cả những ai có liên quan sẽ là dấu chấm hết, để lại cơ hội để sửa chữa cho những sai lầm đã mắc phải. Giá như những Cursor khác cho phép anh can thiệp và sửa chữa mọi thứ. Bất chấp sự phản đối mà anh phải đối mặt từ một số đồng loại không chấp thuận phương pháp của anh, Noogai vẫn kiên quyết với niềm tin của mình rằng mối đe dọa do những người que gây ra cần phải được giải quyết một cách quyết đoán.
Nhiều Cursor ngần ngại đối đầu trực tiếp với những người que, lựa chọn cách tiếp cận thụ động hơn khi đối mặt với nguy hiểm. Noogai, thất vọng vì sự miễn cưỡng trong hành động của họ, đã đặt câu hỏi về sự bàng quang đó khi đối mặt với nguy hiểm sắp xảy ra. Cách tự vệ miễn cưỡng trước những sáng tạo của chính họ khiến anh bối rối, khi mối đe dọa tiếp tục leo thang, cướp đi sinh mạng mà không có sự kháng cự.
Noogai giận dữ với chính đồng loại của mình, kinh hoàng trước sự thờ ơ của họ đối với cái chết của chính họ. Trong mắt anh, họ chẳng khác gì những người que mà họ khinh thường!
Quyết tâm và kiên quyết, Noogai, quen với sự cô độc, quyết định tự mình giải quyết vấn đề. Anh thề sẽ đích thân thực thi công lý đối với những sinh vật này. Từng người trong số họ sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của anh, buộc phải đối mặt với hậu quả của việc phản bội chính người tạo ra chúng.
...
"Làm ơn! Tôi không thể chết được, tôi còn vợ và con trai ở nhà. Tôi không bao giờ muốn chiến đấu." Người que màu hạt dẻ nài nỉ, giọng nói tuyệt vọng khi anh ta cầu xin lòng thương xót. Nhưng lời nói của anh ta bị phớt lờ khi một tảng đá lớn lao đến, kết thúc cuộc sống của anh ta trong chớp mắt. Noogai nhìn vũng nước đỏ thẫm trải dài trước mắt, lặng lẽ quay đi và gạt sang một bên những suy nghĩ về người que mà anh vừa giết. Mặc dù cảm giác tội lỗi ngày càng gặm nhấm, anh biết rằng việc suy nghĩ về điều đó là vô ích.
"Đằng kia! Bắn hạ nó!" Giọng nói cấp bách vang lên phía sau khiến Noogai giật mình trở về hiện thực, cảnh tượng những bóng người que tụ lại về phía anh khiến anh thoát khỏi cơn mơ màng.
Kìm nén cảm giác tội lỗi đang dâng trào, Noogai chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến khác. Sự mệt mỏi đè nặng lên cơ thể anh, len lỏi vào từng chút hình dáng của anh. Tuy nhiên, chiến đấu là chuyên môn duy nhất của anh, nơi ẩn náu duy nhất của anh. Và anh sẽ chiến đấu...
...
"Nó rơi xuống rồi! Lấy lưới!" Một giọng nói vang lên khi Noogai thấy mình đang trong tình trạng suy yếu, đang cố gắng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Anh vừa mới ở trên họ, vậy mà một lúc sau anh đã nằm dài trên mặt đất.
Một tấm lưới kim loại phủ xuống người anh, khiến anh mất phương hướng hơn nữa. Khi anh cố gắng hiểu tình cảnh của mình, một người que tiến đến và ấn một chân lên người anh.
"Nhìn này, mọi người! Chúng ta đã bắt được Noogai rồi!" Người que tuyên bố, sự phấn khích hiện rõ trong mắt. Noogai yếu ớt cố gắng di chuyển, nhưng bị cản trở bởi sự ràng buộc của lưới, nhận ra rằng các cạnh của lưới đã được cố định chắc chắn xuống đất.
"Các anh em, đảm bảo mang nó về trụ sở. Có vẻ như chúng ta đang chiến thắng trong cuộc chiến này." Người que tuyên bố với một nụ cười nhếch mép.
Những người que khác xung quanh anh bùng nổ trong tiếng reo hò khi ý thức của Noogai dần trôi đi, cảm thấy sức mạnh của mình đang cạn kiệt. Chẳng mấy chốc, thế giới mờ dần vào bóng tối xung quanh anh.
"Thật tuyệt vời, ngươi không thấy sao, người que này có khả năng triệu hồi băng!"
"Chúng ta cần Noogai còn sống, hắn sẽ cho chúng ta chiến thắng trong cuộc chiến này."
"Noogai có thể tạo ra nhiều hình người que hơn mà chúng ta có thể sử dụng!"
Đau quá.
Thật đau đớn.
Noogai...
Ai là Noogai?
Tất cả mọi thứ đều đau...
Cứu tôi...
Làm ơn...
LÀM ƠN!
.
.
.
Alan giật mình tỉnh dậy, một cảm giác bất an bao trùm lấy anh. Cơ thể anh run rẩy khi anh liếc nhìn Second đang lẩm bẩm gì đó trước khi quay đi, quay mặt vào tường. Giấc mơ đó là gì vậy? Alan tự hỏi, một làn sóng sợ hãi đột ngột tràn qua anh. Tại sao anh lại cảm thấy sợ hãi đến vậy?
Alan vô thức run rẩy, không thể hiểu được nguồn gốc nỗi sợ hãi của mình. Cảm giác như thể có điều gì đó đáng ngại đang lờ mờ hiện ra ở phía chân trời, nếu anh có một trái tim vào lúc này thì chắc chắn nó đang thình thịch trong lồng ngực anh. Thế nhưng nguyên nhân thì vẫn trốn đâu không rõ.
Alan từ từ đứng dậy khỏi giường, lướt về phía cửa và hy vọng thấy Victim vẫn còn thức. Anh mong Victim có mặt, ngần ngại chuyện làm phiền Second chỉ vì một cơn ác mộng. Victim luôn có cách hiểu được mong muốn và những gì Alan cần.
Alan đi xuống cầu thang một cách lặng lẽ, phấn chấn hơn khi nhìn thấy ánh sáng tràn ra từ khu vực ăn uống. Victim vẫn còn thức! Tim Alan đập nhanh vì mong đợi, anh đã mong được gặp Victim mà không biết sao lại ngủ quên. Anh không thể hiểu nổi chuyện đó đã xảy ra như thế nào.
Alan, bị ám ảnh bởi sự kỳ lạ trong giấc mơ, cảm thấy một sự thôi thúc tuyệt vọng muốn chia sẻ nó với Victim, hy vọng có thể được giải thích rõ ràng hoặc an ủi.
Alan trôi về phía khu vực ăn uống, phát hiện ra Victim đang ngồi ở bàn. Đôi tay của Victim di chuyển một cách lo lắng. Tiếng động từ Alan tiến đến khiến Victim quay đầu về phía anh. Thay vì nụ cười mong đợi, Alan lại nhìn thấy một cái nhìn lạnh lẽo. "Victim! Này, sao cậu vẫn còn thức?" Alan hỏi khi anh trôi gần hơn đến người que màu xám.
Khi Alan đến gần, Victim hơi dịch chuyển, ánh mắt anh hướng xuống tay mình. Alan nhận thấy một miếng băng cá nhân trên ngón tay cái của Victim, làm dấy lên mối lo ngại. "Chuyện gì đã xảy ra với ngón tay cái của cậu vậy? D:" Alan hỏi, cố gắng tiếp cận tay Victim chỉ để rồi anh bị đẩy lùi, lần này mạnh hơn một chút. Đau đớn, Alan lùi lại, lơ lửng phía sau.
"Đừng." Victim lạnh lùng nói. Alan do dự, thoáng tự hỏi liệu mình có đang mơ không. Trong mơ, Victim thường tức giận với anh, nhưng Victim thực sự của anh sẽ không bao giờ đẩy anh ra! Điều đó thật không thể tưởng tượng nổi! Victim của anh sẽ không bao giờ làm hại anh.
Alan bồn chồn lơ lửng, nhìn Victim quay sang anh với vẻ cau mày sâu sắc. "Khi nào thì anh định nói với tôi rằng tên anh là Noogai vậy?" Giọng Victim rít lên vì tức giận. Alan run rẩy vì sốc. Làm sao Victim biết về giấc mơ của anh? Đó chính là điều anh muốn hỏi! Nhưng anh không phải là Noogai, đúng không? Alan là Alan!
"Ý cậu là sao? Tôi là Alan D:" Alan phản đối, cố gắng tiến lại gần Victim lần nữa, hy vọng rằng người que màu xám sẽ ôm lấy anh và nói rằng tất cả chỉ là một trò đùa đáng sợ.
Alan ghét những trò đùa đáng sợ. Anh không thể phân biệt được đâu là trò đùa và đâu không phải. Victim gầm gừ và đập tay xuống bàn, kéo Alan ra khỏi cơn choáng váng. "Dừng mấy cái biểu tượng cảm xúc đó lại đi, cố tỏ ra dễ thương cũng chẳng thay đổi được sự thật rằng tên anh là Noogai đâu. Anh đã giấu chúng tôi chuyện này suốt thời gian qua sao?" Lời buộc tội của Victim khiến Alan bàng hoàng.
"Tôi không phải Noogai! Tôi không hiểu." Alan đáp lại, một cảm giác rùng rợn lan tỏa khắp người anh. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy anh, anh chỉ mong Victim ôm anh, đảm bảo với anh rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Anh vẫn đang mơ sao? Alan tự hỏi khi ánh mắt của Victim nhìn anh. "Tôi phát hiện ra rằng tên anh đã từng là Noogai, rằng anh đã từng nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ. Anh đã giấu điều này, rồi hy vọng chúng tôi sẽ không phát hiện ra à? Anh đã giả vờ vô tội để chúng tôi mất cảnh giác sao?" Những lời nói sắc bén của của Victim thốt lên như muốn đâm xuyên qua trái tim Alan.
"Tôi không biết cậu đang nói gì cả, xin hãy tin tôi Victim." Alan cầu xin, co rúm người lại. Những lời của Victim làm anh choáng ngợp. Victim có ý gì khi nói "dưới tay chính quyền"? Anh đã từng sống ở đó chưa? Anh có gia đình ở đó không? Alan hoàn toàn bối rối, không thể hiểu được điều Victim đang cố truyền đạt. Tại sao Victim lại không tin anh?
Đột nhiên, Alan cảm thấy buồn nôn. Liệu giấc mơ của anh có thể trở thành hiện thực không? Anh có thực sự là Noogai không? Có vẻ hợp lý! Quá khứ của anh là một màn sương mù, những ký ức chỉ nằm ngoài tầm với của anh. Nếu lời của Victim luôn đúng, thì Alan hẳn là Noogai, đúng không?
"Mèo cắn mất lưỡi anh rồi à? Cuối cùng anh cũng chịu đối mặt với bí mật của mình hả?" Victim chế giễu, một chút tội lỗi dâng trào trong ruột. Anh cau mày, cố kìm nén cảm giác tội lỗi đó trào lên. Alan—không, Noogai—không đáng để anh cảm thấy tội lỗi. Anh ta là một tên tội phạm, chịu trách nhiệm cho cái chết của rất nhiều người vô tội trong quá khứ, và Victim từ chối chấp nhận ý tưởng Noogai gây nguy hiểm cho chính những người đứa em của mình.
"Tôi muốn anh rời đi." Lời nói của Victim nặng nề trên không khí, khiến cả chính anh cũng phải ngạc nhiên. Anh không có ý định ép Alan—Noogai—phải rời đi, kế hoạch của anh là để anh ta tự nguyện rời đi, có lẽ là để ngăn chặn bất kỳ sự bùng nổ tiềm tàng nào. Nhưng mệnh lệnh đột ngột vuột ra, khiến Victim giật mình vì hành động của chính mình.
Trong một khoảnh khắc thoáng qua, cảm giác sợ hãi bao trùm Victim khi anh dự đoán một phản ứng bùng nổ có thể xảy ra từ Ala—Noogai. Anh vội vàng với tới khẩu súng giấu dưới gầm bàn, một biện pháp phòng ngừa trong trường hợp Noogai trở nên thù địch. Nhưng Alan vẫn đứng yên, đông cứng trước mặt Victim, sự hỗn loạn của anh thể hiện rõ ràng trong cơ thể anh.
Thực tế của tình huống này ập xuống Alan như một cơn sóng thần. Những giấc mơ, những nghi ngờ, sự không chắc chắn của anh—tất cả đều là sự thật. Alan cảm thấy cảm xúc dân lên đột ngột, một sự thôi thúc tuyệt vọng muốn khóc, muốn cho Victim thấy rằng anh không phải là Noogai. Anh không muốn gây nguy hiểm cho họ, anh yêu tất cả họ sâu sắc.
Anh sẵn sàng hy sinh bản chất của mình, từ bỏ sức mạnh, đánh đổi hình dạng siêu nhiên thành hình dáng phàm trần, chỉ để sống cùng họ, trở thành một phần trong thế giới của họ, trở thành một người que giống như họ.
Nhưng dựa trên cách Victim nhìn anh, Alan nghi ngờ liệu điều đó có thể xảy ra hay không. Anh là Noogai, một con quái vật. Điều này đã giải thích được cơn phẫn nộ mà anh cảm thấy... Sẽ ra sao nếu anh lỡ làm tổn thương Victim và những người khác? Second? Chosen? Và Dark? Sẽ ra sao nếu anh đột nhiên làm hại họ? Không, điều đó không được xảy ra. Victim đã đúng! Alan phải rời đi.
Anh có thể rời đi khi anh trở nên tốt hơn, khi anh có thể trở trở thành người tốt! Anh cần phải thoát khỏi những suy nghĩ đó. Victim vẫn luôn đúng mà. "Tôi sẽ đi" Alan trả lời, một sự bình tĩnh lạ lùng bao trùm lấy anh. Bây giờ anh đã có một kế hoạch, anh có thể tự thay đổi mình! Anh có thể làm được! Anh không cần phải là Noogai, anh có thể là Alan, luôn luôn là Alan. Alan sẽ làm việc đó! Anh phải thuyết phục Victim rằng anh thực sự là Alan! Noogai giờ đã là một phần của quá khứ.
Biểu cảm của Victim chuyển sang ngạc nhiên, tay anh nới lỏng khẩu súng lục. Ala-Noogai chấp nhận dễ dàng như vậy sao? Victim suy nghĩ, mong đợi sự phản kháng, một cuộc chiến để chứng minh ai đúng. Thay vào đó, Ala-Noogai chỉ đơn giản chấp nhận quyết định của Victim mà không đấu tranh.
"Anh—" Victim bật thốt, rồi đột ngột đứng dậy và đi về phía cửa trước. Tay anh run rẩy, một làn sóng tội lỗi mới cuộn trào trong ruột anh. Đây là điều tốt nhất, Victim tự thuyết phục mình, trấn an quyết định của bản thân khi anh nắm chặt tay nắm cửa.
Tại sao nó lại có cảm giác như anh đang đẩy Alan-Noogai... Alan đi đến chỗ diệt vong? Tại sao anh lại có thấy tội lỗi tràn ngập này vào lúc này? Victim thở gấp khi trái tim anh nặng trĩu, ý nghĩ không còn nhìn thấy Alan nữa khiến anh cảm thấy không thể chịu đựng được. "Victim?" Alan-Noogai nói, nhìn chằm chằm vào người que màu xám và bối rối.
Có thể là Victim không muốn anh rời đi? Alan hy vọng, một tia lạc quan lóe lên, chỉ để bị dập tắt khi Victim quay lại với vẻ cau có, mở cửa. "Đi đi. Tôi không muốn gặp lại anh nữa." Victim lẩm bẩm, lời nói của anh khiến Alan rùng mình khi anh trôi ra khỏi nhà, đau đớn. Liếc nhìn lại Victim, người tránh ánh mắt của anh, Alan cảm thấy cơ thể mình đau nhói.
Khi cánh cửa đóng lại, một làn sóng đau buồn tràn qua anh. Victim còn chẳng nhìn anh lấy một cái.
Nhưng Alan không chịu thua. Anh phải chứng minh với Victim rằng anh không phải Noogai! Anh sẽ thể hiện được rằng anh không phải người bạo lực bẩm sinh!
Alan bay khỏi ngôi nhà với sự quyết tâm tràn ngập, cảm giác chán nản và sợ hãi xoắn lại trong anh. Anh có thể làm được điều này! Anh đã ở một mình trước khi gặp Second, anh có thể tự mình sống sót trong một thời gian. Khi anh chứng minh được bản thân, khi anh cho Victim thấy bản chất thực sự của mình, có lẽ khi đó anh có thể trở về nhà. Alan bám víu vào hy vọng rằng một ngày nào đó, anh sẽ được chào đón trở lại trong vòng tay của họ.
Về lại chốn an toàn.
----------
*Notes:
Alan cứ như một chú chó, kể cả khi bị đá đi thì vẫn sẽ quay trở lại XDDD
Đúng là quá khớp Kid!Vic rồi! Người ta bảo lịch sử hay lặp lại mà XD
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro