Chapter 33
Chúng đã giết anh ấy... Alan đã đi rồi, anh ấy đã chết, đã chết rồi! Tất cả là vì anh... Tại sao anh lại không ở yên đó mà chịu đựng sự tra tấn, nỗi đau và những thống khổ đó đi? Anh thật ích kỷ! Quá ích kỷ! Anh được tạo ra để gây đau đớn cho những người chăm sóc anh mà thôi. Tại anh mà Alan mới chết, tất cả là lỗi của anh.
Cursor lơ lửng yếu ớt trên trại trẻ mồ côi nơi những đứa con của Alan đang cư trú, có lẽ đang chờ cha của chúng. Nhưng Cursor không thể đối mặt với chúng. Chúng sẽ nói gì? Chúng sẽ phản ứng thế nào khi anh nói với chúng rằng cha chúng đã mất, rằng anh đã không cứu được cha chúng? Tất cả là lỗi của anh, và chúng sẽ khinh thường anh vì điều đó. Cursor như bị thiêu đốt bởi tự sự căm ghét bản thân.
Anh ước gì mình có thể đổi chỗ và chết thay cho Alan.
Cursor đông cứng, suy ngẫm về cái chết. Nhưng anh biết mình không thể chết. Ngay cả khi hình dạng của anh bị vỡ thành từng mảnh, anh vẫn sẽ tái sinh. Những sinh vật duy nhất có khả năng kết thúc sự tồn tại của anh là chính đồng loại anh. Bây giờ, anh là Cursor duy nhất còn sống, bị kết án phải tồn tại vô tận trong một thế giới không có ai đứng bên cạnh anh. Anh hoàn toàn cô đơn...
Cursor lơ lửng một cách bồn chồn trước tòa nhà trước khi lướt sang phía bên kia, nơi có một bãi cỏ rộng lớn trải dài, để lộ người que màu xám đang ngồi trên băng ghế. Đó là Vic. Cursor do dự trước khi từ từ tiến lại gần hơn, cho đối phương biết sự hiện diện của mình. Vic quay lại khi nghe thấy tiếng vù vù, khuôn mặt cậu sáng lên khi nhận ra Cursor.
"Người trở lại rồi!" Vic reo lên với một nụ cười, hào hứng đứng dậy khỏi băng ghế. Biểu cảm của cậu chùng xuống khi Cursor lặng lẽ tiến đến gần cậu. "Cursor? Bố đâu?" Vic hỏi, quét mắt xung quanh, mong đợi sự xuất hiện của người que màu tím.
"Vic, cha của con... Ta đã quá muộn..." Cursor nói, cơ thể run rẩy. Đôi mắt Vic mở to, siết chặt áo sơ mi khi một làn sóng bất an tràn qua cậu. "Ý người là gì? Nói rõ cho con biết!" Vic yêu cầu, giọng nói có phần bực bội.
"Ý người là gì, trễ ư? Trễ vì cái gì? Bố con đâu?" Giọng Vic vỡ ra vì tuyệt vọng, nước mắt trào ra. Cursor vẫn im lặng, cố gắng tìm đúng từ ngữ. "Cursor! Làm ơn, giải thích đi!" Vic cầu xin, giọng cậu run rẩy.
"Cursor!" Victim gọi một cách gay gắt, làm Cursor giật mình khỏi dòng suy nghĩ của mình. "Cha của con đã bị giết." Cursor cuối cùng cũng nói được. Vic rơi vào im lặng sửng sốt. "Là sự thật ư? Cha thực sự đã chết rồi sao?" Giọng Vic run rẩy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cha của cậu đã chết rồi. Đã chết! Ông ấy sẽ không bao giờ quay trở lại. Tại sao? Tại sao chứ? Suy nghĩ của Vic chạy đua khi hơi thở của cậu trở nên bất thường. Cursor đưa công cụ bàn tay của mình ra, cố gắng ôm lấy người que màu xám, để rồi anh bị đẩy ra. "Tránh xa con ra!" Vic quát, khiến Cursor giật mình và lùi lại. "Con ghét người! Người là một Cursor, người có sức mạnh! Tại sao người không cứu cha con?" Victim gầm gừ, nắm chặt tay trong tức giận.
Không thể lờ đi cảm giác tội lỗi đang dâng lên, lời nói của Vic pha lẫn cơn thịnh nộ không hề che giấu. "Vic, ta xin lỗi, ta đã cố gắng hết sức, ta đã quá—" Cursor bắt đầu, chỉ để bị người que màu xám ngắt lời nhanh chóng. "Đi đi. Con không muốn gặp lại người nữa. Con không muốn nhớ đến người nữa." Vic gầm gừ, đôi mắt nhắm chặt vì đau khổ.
Cursor rơi vào im lặng, cơ thể cứng đờ. Rời đi? Vic muốn anh đi sao? Có thực sự là lỗi của anh không? Có phải anh là nguyên nhân của tất cả những đau khổ này không? Tâm trí của Cursor chạy đua khi anh run rẩy, trong khi trước mặt anh ta, Vic cố gắng ngăn nước mắt bằng cách lau mắt bằng cánh tay.
"Làm ơn, Cursor, đi đi. Con không bao giờ muốn nhìn thấy người lần nữa." Giọng nói của Vic căng thẳng, ánh mắt sắc bén. Cursor cảm thấy một luồng khí lạnh buốt tràn qua người, một cảm giác cô lập sâu sắc lắng xuống khi những lời của Vic vang vọng trong tâm trí anh.
"Con không... muốn nhớ về người nữa. Làm con quên đi, làm cho con và các em con quên hết mọi thứ đã xảy ra đi." Giọng Vic run rẩy vì đau buồn khi cậu nói, trái tim cậu nặng trĩu khi nghĩ đến việc phải báo tin cho các em mình về cái chết của cha, và có thể là cả mẹ nữa. Chỉ riêng ý nghĩ đó đã khiến hơi thở của Vic nghẹn lại trong cổ họng. "Con muốn quên đi mọi thứ sao?" Cursor hỏi một cách ngập ngừng. Vic quay đi, không thể thốt ra thêm lời nào nữa. "Làm ơn, con không thể chịu đựng được khi nhìn thấy các em mình đau đớn. Chúng không đáng phải chịu đựng điều này." Vic thì thầm nhẹ nhàng.
Cursor nhìn Vic, một nỗi đau nhói xuyên qua anh. Làm sao Vic có thể dễ dàng muốn xóa Alan và Kaori khỏi ký ức của họ? Vic cũng muốn quên cả anh luôn sao? "Được rồi, ta sẽ xóa ký ức của con và em trai con. Tất cả các con đều xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc." Cursor hứa.
Vic mở to mắt trước khi cậu nhìn xuống lần nữa. "Rồi sau đó hãy rời khỏi đây đi. Tìm một nơi an toàn mà không ai có thể tìm thấy người. Con sẽ tự chăm sóc các em của con." Vic lẩm bẩm, giọng điệu cay đắng. "Không, ta sẽ tiếp tục trông chừng các con. Đó là điều mà cha con muốn." Cursor đáp trả, cảm thấy hơi thất vọng.
Vic tiếp tục im lặng, quay lại nhìn vào mắt Cursor. "Con ghét người." Vic thì thầm, lời nói nặng trĩu cảm xúc. Cursor chỉ có thể run rẩy vì xấu hổ và tội lỗi.
Tất cả là lỗi của anh... Anh được tạo ra để gây ra khổ đau, để bị tổn thương và làm tổn thương người khác.
----------
Alan cựa mình khi thấy chuyển động bên cạnh, một làn sóng tổn thương và buồn bã tràn qua khi anh tỉnh dậy. "Alan? Ồ, tôi đánh thức anh à?" Dark hỏi, nhìn xuống Cursor đang nằm trên ghế dài. "Tôi hẳn đã ngủ gật." Alan nói khi anh đứng dậy và trôi gần hơn về phía người que màu đỏ. Dark nhướng mày và bật TV. "Tôi không biết là anh có thể ngủ được. Second nói là anh không ngủ, đúng không?" Dark hỏi, bối rối. "Nhưng tôi không nhớ là mình đã ngủ D:" Alan trả lời, mệt mỏi, trước khi nằm xuống bên chân Dark.
Cơ thể anh vẫn hơi mất phương hướng sau giấc ngủ, tâm trí còn lơ lửng trong cơn mơ màng. Giống như cơ thể anh đang lội qua nước, bị đè nặng bởi sự kiệt sức.
Dark liếc xuống Alan với vẻ lo lắng. "Anh có ổn không, Alan?" Anh hỏi, nhẹ nhàng vuốt tay lên người Alan. "Tôi ổn mà! :D" Alan đáp, thái độ của anh giờ đã điềm tĩnh và bớt chán nản hơn. Dark chỉ gật đầu. "Được rồi, tôi tạm chấp nhận câu trả lời đó. Có gì không ổn là báo cho tôi ngay nhé, được không?" Dark nói với một nụ cười khi anh ngồi xuống xem chương trình truyền hình, lười biếng bắt chéo chân. "Victim đã về nhà chưa?" Alan đột nhiên hỏi, háo hức muốn nhìn thấy người que màu xám.
Niềm khao khát được gặp Victim của Alan được thúc đẩy bởi những gì còn sót lại của giấc mơ kỳ lạ của anh, làm dâng lên một luồng cảm xúc khiến anh gần như muốn khóc. Nhưng vì không có đôi mắt thực sự để rơi nước mắt, anh không thể nào diễn tả được nỗi hỗn loạn bên trong mình. Cái nhíu mày của Dark sâu hơn vì lo lắng. "Chưa đâu, có thể trễ hơn đó. Anh ổn chứ, Alan?" Sự lo lắng của Dark đọng lại trong giọng nói.
Đột nhiên Alan rùng mình, một hỗn hợp cảm xúc cuộn trào trong anh. Bất chấp thái độ bình tĩnh hiện tại, một cảm giác bất an đang lớn dần, một hố sâu hình thành trong lòng của anh. Nỗi sợ hãi và buồn bã bủa vây xung quanh, phản ánh những cảm xúc bất an từ giấc mơ của anh. Tại sao giấc mơ của anh lại khó hiểu đến vậy? Và tại sao Victim nhỏ đó lại tức giận với anh như thế?
"Tôi không biết... Tôi nghĩ là tôi buồn," Alan thú nhận. Dark nhẹ nhàng bế anh vào tay mình. "Anh gặp ác mộng hả?" Dark hỏi, nở một nụ cười trấn an. Alan không chắc thế nào là "ác mộng". Giấc mơ anh trải qua thực sự khó chịu. Nếu nó khiến anh cảm thấy buồn lúc này, thì có lẽ đó thực sự là một giấc mơ xấu. "Chắc là thế, vì tôi thấy buồn." Alan đáp, vẫn đang vật lộn với cảm xúc của mình. Dark thở ra nhẹ nhàng và xoa tay lên người Alan, cố gắng an ủi anh theo cách của riêng mình.
"Không sao đâu, giấc mơ có thể gây hoang mang, đặc biệt là với an. Vì anh chưa từng mơ trước đây, đúng không?" Dark nhận xét, và Alan gật đầu đồng ý. Khái niệm giấc mơ thực sự kỳ lạ, chuyển đổi từ cảm xúc dễ chịu sang đau khổ trong khoảnh khắc là một trải nghiệm khó hiểu. Giấc mơ của anh có cảm giác rất sống động, gần giống như thật vậy, nó kéo anh đắm mình vào trong cái thực tại thay thế ấy. "Cảm thấy giấc mơ của mình là có thật có bình thường không?" Alan hỏi.
Dark suy nghĩ một lúc trước khi trả lời: "Về cơ bản thì giấc mơ vốn là vậy mà. Nó làm mờ ranh giới giữa thực tế và trí tưởng tượng." "Nghe có vẻ khủng khiếp D:" Alan nhận xét, cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc không thể phân biệt được đâu là thực và đâu là không.
Dark khẽ cười khúc khích. "Giấc mơ thường vô nghĩa, Alan. Đôi khi, anh sẽ cảm thấy đó không phải là hiện thực, và đó là lúc anh nhận ra mình đang trong mơ." Dark giải thích, một nụ cười nở trên môi.
"Tất cả những giấc mơ của tôi đều có vẻ thật, điều đó có nghĩa là gì?" Alan hỏi, lo lắng. "Có lẽ anh vẫn chưa quen với việc mơ, đó là lý do tại sao chúng lại có cảm giác hệt như thật." Dark trả lời một cách thản nhiên, nhún vai. Không giống như những người anh em của mình, Dark không có các trải nghiệm về những giấc mơ sống động.
Theo như Dark biết thì Second là người quen thuộc hơn với những giấc mơ sáng suốt hơn. Cậu thường kể lại những trải nghiệm trong mơ kỳ ảo cho Dark, như bay lên trời, mặc dù điều đó không thể thực hiện được trong thực tế, nhưng lại khiến người ta bật cười trước sự sáng tạo tuyệt đối trong trí tưởng tượng của cậu bé.
"Nghe có vẻ đáng sợ mà. Nếu tôi không phân biệt được giữa tỉnh và mơ thì sao?" Alan bày tỏ sự lo lắng của mình trước viễn cảnh bị mắc kẹt trong những giấc mơ đáng sợ, nỗi bất an của anh rất rõ ràng. "Điều đó sẽ không xảy ra đâu." Dark trấn an với một tiếng cười khúc khích. "Nhưng làm sao cậu có thể chắc chắn được? " Alan nhấn mạnh, sự bất an của anh vẫn còn đó. Đôi mắt Dark mở to vì ngạc nhiên, anh đã không lường trước được nỗi sợ mơ của Alan. Suy cho cùng, giấc mơ thường được coi là những tưởng tượng vô hại và xa rời thực tế.
"À, thì, tôi không biết, nhưng tin tôi đi, không ai bị kẹt trong mơ cả. Điều đó là không thể. Đừng lo lắng quá nhiều nữa, Alan. Hay là chúng ta xem chương trình này nhé? Có lẽ nó sẽ giúp anh thư giãn." Dark gợi ý, mỉm cười ấm áp. "Được rồi :((" Alan trả lời, mặc dù cảm giác bất an vẫn tiếp tục lớn dần trong anh, phủ bóng lên suy nghĩ của anh.
Đó thực sự chỉ là mơ thôi sao?
-----------
*Notes:
Tội nghiệp cho Alan quá khứ, có vẻ như Victim hay tức giận trước khi suy nghĩ thấu đáo về điều đó XDD tôi cho là đó là đặc điểm chính của gia đình họ LMAO (tưởng tượng xem nếu điều đó xảy ra lần nữa XDD, tôi đang đùa ai thế này, không đời nào điều đó có thể xảy ra lần nữa....)
Alan, cơ thể anh đang cảnh báo cho anh về những điều sắp xảy ra đấy, thế nên anh mới bắt đầu hồi tưởng!!! ÔI KHÔNGGGGG
Tôi đùa thôi các bạn ạ, tôi sẽ không làm cuộc sống của họ khó khăn hơn mức cần thiết đâu, tôi có đạo đức mà....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro