Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 32

Victim thở dài thất vọng khi anh luồn ngón tay qua tóc, một lần nữa gặp phải ngõ cụt trong cuộc tìm kiếm của mình. Nơi ở của người que màu tím và thậm chí cả họ của ông ta vẫn là một bí ẩn, không có manh mối nào được tìm thấy trong các băng ghi âm hoặc tài liệu—tất cả đều được che giấu bằng các đường kẻ đen. Dù có nỗ lực cỡ nào thì Victim vẫn không thể tiến triển trong việc khám phá danh tính thực sự của Alan, buộc anh phải đối mặt với một bế tắc khó chịu khác.

Đã nhiều ngày trôi qua mà không có đột phá đáng kể nào, trong khi Agent và nhóm của anh vẫn kiên trì tìm kiếm. Victim không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi ngày càng đè nặng lên mình. Việc chứng kiến ​​Agent trở về trong tình trạng kiệt sức và vô cùng cần được nghỉ ngơi sau mỗi nỗ lực vô ích đã khiến lương tâm Victim day dứt. Mỗi lần như vậy, Agent lại mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.

Victim khinh thường cảm giác bất lực, vật lộn với sự hỗn loạn bên trong khi cân nhắc xem có nên tiết lộ sự thật với Agent hay không. Có lẽ anh có thể bịa ra một câu chuyện về cuộc tìm kiếm của Cursor để cứu Agent khỏi sự kiệt sức hơn nữa. Những tên thượng cấp kia có sự yêu thích đặc biệt đối với Agent, gần như ở mức độ đáng lo ngại. Ánh mắt của Victim cứng lại trong giây lát trước khi anh thở ra một hơi. Trong khi những người cấp cao hơn thiên vị Agent, thì lòng tin không lay chuyển của họ vào anh ấy có thể là một lợi thế. Giả vờ tìm kiếm Cursor có thể chỉ là một kế hoạch khả thi nếu Victim tiết lộ sự thật với Agent.

Mặc dù đã cân nhắc quyết định này trong một thời gian, Victim vẫn còn mâu thuẫn. Anh chuyển ánh mắt về phía Agent đang ngủ trên ghế dài, một nếp nhăn nhẹ hiện rõ trên môi ngay cả khi đang nghỉ ngơi. Chứng kiến ​​một người mà anh quan tâm phải chịu đựng sự căng thẳng về thể chất như vậy để theo đuổi một Cursor mà bản thân anh đã che giấu, điều đó khiến trái tim anh nặng trĩu. Cảnh tượng Agent, người mà anh yêu, hy sinh sự an toàn của mình vì một sự thật anh mãi che đậy, đã khơi dậy một cảm giác tội lỗi sâu sắc trong Victim.

Victim lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế và tiến đến gần người que đang ngủ. Quay về phía tủ kim loại nằm ở phía bên kia phòng, anh nhớ lại những chiếc chăn được cất giữ bên trong. Trước đây, anh từng ngủ trong cơ sở này, nhưng thói quen đó đã giảm dần kể từ khi Alan đến. Có lẽ Alan thực sự đã mang lại điều gì đó tích cực vào cuộc sống của họ, Victim tự nhủ như vậy, một cảm giác ấm áp bao trùm lồng ngực anh.

Anh cẩn thận lấy một chiếc chăn mềm từ trong tủ ra, nhẹ tay hết mức để tránh làm phiền giấc ngủ của Agent. Với những động tác nhẹ nhàng và thận trọng, Victim quay lại bên cạnh Agent và nhẹ nhàng phủ chiếc chăn lên người anh, đảm bảo từng inch da được che chắn khỏi cái lạnh trong văn phòng của anh. Căn phòng lạnh lắm, anh không thể chịu đựng được ý nghĩ Agent sẽ bị ốm vì nhiệt độ.

Agent cựa quậy và chớp mắt nhìn Victim một cách mơ màng. "Vic?" Agent lẩm bẩm, bối rối trước hành động của người que màu xám. Tay anh nhanh chóng chạm vào lớp vải mềm mại của tấm chăn. "Chỉ để làm anh thoải mái hơn thôi." Victim trả lời, mỉm cười khi anh quan sát sự bối rối của Agent, rồi nhanh chóng chuyển thành một nụ cười nhẹ. "Cảm ơn, người chồng chu đáo của tôi." Agent trêu chọc, khiến Victim đỏ mặt. "Cái gì? Đừng nói với tôi là cậu không thích được gọi như vậy nhé." Agent nói với một nụ cười khẩy khi anh dịch chuyển, tựa má vào tay mình.

Victim hừ khẽ và cúi xuống vuốt tóc Agent. "Đúng là vậy thật. Sao anh không quay lại nghỉ ngơi đi? Anh đã có một ngày mệt mỏi rồi." Victim nói với một nụ cười nhẹ, một nỗi đau nhói trong tim khi anh nhận thấy sự mệt mỏi trong mắt Agent, một dấu hiệu cho thấy anh ấy đã không được nghỉ ngơi đầy đủ. Agent ậm ừ trước khi dịch sang một bên. "Còn cậu thì sao?" Agent hỏi, nhìn lên Victim với đôi mắt đầy hy vọng.

"Chúng ta không nằm vừa ở đó đâu." Victim khẽ cười khúc khích khi anh nhìn vào khoảng không nhỏ mà Agent đang vỗ nhẹ. Agent thở hừ khẽ trước khi dịch chuyển đến mép ghế dài, tạo ra một chỗ vừa vặn giữa anh và ghế dài. "Ở đây thì sao? Cậu sẽ không ngã đâu." Agent gợi ý với cái bĩu môi, vỗ vào khoảng không ở giữa một cách mạnh mẽ, khiến Victim bật cười.

"Được rồi, nếu anh nói thế. Nhưng tôi cần đứng dậy nếu anh lại ngủ tiếp, tôi còn phải làm việc." Victim nói khi anh cẩn thận chen mình vào giữa Agent và chiếc ghế dài. Agent rên rỉ một chút khi Victim vô tình quỳ gối vào hông anh trước khi nắm lấy eo anh và kéo anh lại gần hơn.

"Thật không công bằng, cậu cũng cần nghỉ mà." Agent lẩm bẩm với vẻ cau có khi Victim ngồi xuống, vắt chân qua eo Agent. Có lẽ trông buồn cười, nhưng Victim thấy thoải mái. Đánh giá qua biểu cảm của Agent, anh cũng thích sự gần gũi này. Victim chỉ đơn giản là ngân nga và vòng tay qua eo Agent. "Tôi nghĩ anh xứng đáng được nghỉ hơn nhiều, xét đến việc anh đã ở bên ngoài bao lâu." Victim lẩm bẩm, nhẹ nhàng vuốt ve má Agent.

Agent chỉ đơn giản là ngân nga và nhắm mắt lại, nghiêng người gần hơn vào cổ Victim. "Ở lại đi." Agent thì thầm, hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ Victim khiến Victim rùng mình không tự chủ. Victim luồn tay qua mái tóc mềm mại của Agent trước khi cười khúc khích và đảo mắt. Anh cảm thấy môi Agent nhăn lại trước khi người kia nhẹ nhàng vòng tay qua eo Victim, giữ chặt vị trí của họ. "Giờ thì cậu không thể trốn thoát được nữa rồi." Agent cười khẩy, trong khi Victim chỉ đảo mắt. "Được rồi, được rồi, tôi sẽ ở lại, chỉ vì anh thôi." Victim nói với một tiếng cười khúc khích trước khi đặt một nụ hôn nhỏ lên má Agent.

Agent cười khẽ rồi tựa đầu vào đầu Victim, thở ra một hơi mãn nguyện.

-----------

"Ah, Cho." Victim ngượng ngùng nói khi bước vào nhà, lặng lẽ đóng cửa trước trong khi tìm Alan, người mà anh đã nghĩ là đang đợi anh. Chosen quay sang anh. "Em ở đây chờ anh về nên em bảo Alan về phòng Second rồi." Chosen nói với một nụ cười, sau đó quay về phía phòng khách rồi vươn vai. Victim ậm ừ khi cả hai đi đến phòng khách và ngồi phịch xuống ghế sofa. "Anh nghĩ là em ngủ rồi chứ." Victim lẩm bẩm khi anh cởi áo khoác và lười biếng ném nó lên tay vịn của ghế sofa.

Chosen thở dài và dùng chân kéo bàn cà phê lại gần hơn rồi gác cả hai chân lên đó. "Không ngủ được." Chosen thừa nhận, vẻ mặt anh tối sầm lại. Victim quay sang anh, lo lắng. "Có chuyện gì vậy, công việc à?" Victim hỏi khi anh nghiêng người lại gần em trai mình. Chosen cau mày trước khi gật đầu. "Đúng vậy, buôn người. Họ nói rằng có người có quyền lực đang chỉ đạo toàn bộ vụ việc. Bây giờ bọn em thậm chí không thể làm gì được vì sếp em sợ nên không thể xử lý vụ án." Chosen thở dài nói, ngả người ra sau.

Victim phát ra âm thanh khẽ trong cổ họng để đáp lại. Anh không ngạc nhiên khi nghe Chosen kể về những vụ án như vậy. Suy cho cùng, Chosen là cảnh sát và đã làm cảnh sát nhiều năm rồi. Có rất nhiều trường hợp một Chosen trẻ hơn, với cặp mắt to hơn đã nhờ anh giúp đỡ, không thể xử lý một vụ án mạng. Victim không thể quên được vẻ sợ hãi của Chosen ngày hôm đó. Anh đã hối hận vì để Chosen làm công việc này, biết rằng nó có thể nguy hiểm và gây căng thẳng về mặt tinh thần như thế nào. Tuy nhiên, Chosen là một người đàn ông kiên cường, rõ ràng là có thể tự chăm sóc bản thân.

"Anh sẽ không hỏi về vụ án này, anh biết nó hoàn toàn bí mật. Nhưng em có muốn nói về nó không?" Victim hỏi, giọng nói lộ rõ ​​sự lo lắng. Chosen quay sang anh, cau mày trước khi lắc đầu. "Không... chỉ là em tức giận thôi. Làm sao ai đó có thể làm điều này chỉ vì họ có tiền? Quyền lực? Tại sao? Họ thấy thích thú với điều này sao?" Chosen lẩm bẩm, tránh giao tiếp bằng mắt với Victim.

"Ôi, Chosen, thật khó để hiểu những người như vậy. Có lẽ họ thấy thích thú với điều đó." Victim nói nhỏ dần, nhớ lại một số điều đáng ngờ trong quá khứ mà anh chưa từng chia sẻ với các em mình. Nó chẳng thú vị chút nào, anh làm những gì anh cần làm vì công việc. Chosen chỉ đơn giản là ngân nga, luồn tay qua tóc trước khi buông nó ra sau với một tiếng thở dài. "Được rồi, nói về em thế là đủ rồi đó. Còn anh thì sao? Chuyện gì đã xảy ra trong cuộc sống bí mật của anh vậy?" Chosen nói với một nụ cười khẩy, khiến Victim đảo mắt và ngả người ra sau với một tiếng thở dài mệt mỏi.

"Chẳng vui chút nào, anh thề với em luôn." Victim nói với vẻ cau có, suy nghĩ của anh lại trôi về dạt về người que màu tím mà anh đang cố tìm. Cả hai đều chìm vào im lặng trầm ngâm. "Anh biết đấy," Chosen bắt đầu, thu hút sự chú ý của Victim. "Anh chưa bao giờ thực sự nói với bọn em là anh biết Alan là người sáng tạo ra chúng ta." Chosen nói, nhướng mày. Victim gật đầu. "Ờ thì, anh không thể nói rằng nó không bí mật, nhưng—" Victim bắt đầu trước khi một ý tưởng lóe lên.

Là một cảnh sát, Chosen có quyền truy cập vào cơ sở dữ liệu của mọi người, điều đó có nghĩa là Chosen có khả năng xác định vị trí của nhà khoa học kia. "Nhưng?" Chosen hỏi, bối rối trước sự dừng lại đột ngột của Victim. "Cho, em có quyền truy cập vào cơ sở dữ liệu của mọi người không?" Victim đột nhiên hỏi. Chosen nhìn anh một cách bối rối trước khi miễn cưỡng gật đầu. "Em có. Ngoài các quan chức chính phủ, em có thể kiểm tra cơ sở dữ liệu của bất kỳ ai nếu cần." Chosen giải thích, và khuôn mặt của Victim sáng lên. "Em giúp anh điều tra một người được không?" Victim háo hức hỏi. "Em chưa bao giờ sử dụng cơ sở dữ liệu cho các vấn đề cá nhân trước đây, Vic." Chosen do dự, nhíu mày.

Victim đảo mắt, biết rằng điều đó không hoàn toàn đúng. "Nghe là biết xạo. Anh khá chắc em đã đào thông tin của cô gái đó chỉ để em có thể—" Victim bắt đầu trước khi một chiếc gối được ném vào mặt anh. "Được rồi, đủ rồi! Em hiểu anh muốn gì rồi." Chosen cắt ngang, hơi đỏ mặt. Anh khoanh tay khi Victim cười khúc khích. "Là ai vậy? Đừng nói với em là một người lạ nào đó trên phố." Chosen càu nhàu, trong khi tiếng cười của Victim chuyển thành tiếng khúc khích.

"Không, không phải đâu, ông ta thực ra là một người quan trọng. Anh nghĩ anh nên giải thích trước." Victim đề cập, khiến lông mày Chosen nhướng lên trước khi anh gật đầu. "Chúng ta hãy bắt đầu với mấy băng ghi hình anh có..." Victim đề nghị.

----------

"Chết tiệt, vậy là Alan đã bị chính phủ kiểm soát trong suốt thời gian qua, và họ đã tra tấn anh ấy sao? Thật là tệ hại..." Chosen nói, tay anh run rẩy khi luồn qua tóc. Cursor ơi... Và anh cũng làm việc cho họ nữa! Chosen nghĩ, anh luôn thấy họ đáng ngờ. Chính phủ nào mà chẳng có vài hành tung bí ẩn, đúng không?

"Đúng vậy. Và Alan - nhà khoa học đã làm việc trên dự án về Alan của chúng ta, là người chúng ta phải tìm ra. Alan của chúng ta có thể là người tạo ra chúng ta, nhưng nhà khoa học này đã chăm sóc chúng ta khi chúng ta còn nhỏ." Victim giải thích.

Chosen gật đầu trầm ngâm, xoa cằm. "Em sẽ thử. Có thể mất một thời gian, nhưng với thông tin chúng ta có về cha mẹ mình, em sẽ cố gắng hết sức." Chosen nói với vẻ mặt buồn bã. "Nhưng Vic... Chuyện này nghiêm trọng lắm, phải không? Nếu chúng bắt được Alan của chúng ta, chúng định làm gì với anh ấy?" Chosen hỏi, giọng nói đầy sợ hãi.

"Họ sẽ không thể tìm được anh ấy đâu, anh đảm bảo với em. Đó là lý do tại sao chúng ta cũng cần tìm nhà khoa học đó để có thêm sự hỗ trợ." Victim trấn an Chosen.

Chosen lắc đầu, "Điều gì khiến anh nghĩ ông ta vẫn còn sống vậy? Chúng ta đang nói đến chính phủ đấy..." Anh cau mày nói. "Hãy hy vọng kết quả khả quan nhất thôi." Victim đáp lại bằng một tiếng thở dài. Đúng là khả năng Alan đã chết đã thoáng qua trong tâm trí anh. Dù gì thì cũng đã nhiều năm trôi qua. Tuy nhiên, vẫn có khả năng là ông ta đang ẩn náu hoặc đang lấy một danh tính mới.

"Mai anh sẽ gửi em một số hồ sơ về ông ta." Victim nói. Chosen gật đầu đồng ý. "Được thôi, điều đó chắc chắn sẽ giúp việc tìm kiếm dễ dàng hơn." Chosen đáp lại, một nụ cười nhỏ hiện lên trên khuôn mặt.

Victim vươn vai và ngáp một cái. "Anh nghĩ tốt nhất là giờ nên đi nghỉ thôi." Anh mệt mỏi nói, liếc nhìn đồng hồ trên TV. Chosen cũng ngáp cùng một lúc rồi đứng dậy, đảm bảo rằng bàn cà phê đã trở lại vị trí của nó. "Chúc ngủ ngon, Vic." Chosen nói với một nụ cười. Victim vẫy tay. "Ngủ ngon, Cho. Mơ đẹp nhé." Anh đáp lại với một nụ cười yếu ớt. Chosen ngáp một lần nữa, gật đầu và hướng về phía cầu thang.

----------

*Notes:

Ahh Agent và Victim, hai patooties đáng yêu của tôi, tôi yêu họ. Tôi hy vọng là sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra... Tôi chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra... đúng không? Đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro