Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 31

Alan bồn chồn xoay tròn trên ghế dài, háo hức chờ Second quay lại. Bất cứ lúc nào nữa thôi! Anh nghĩ, liếc nhìn đồng hồ trên TV. Chỉ còn vài phút, Second sẽ quay lại và Alan sẽ không còn cô đơn nữa. Sự phấn khích của anh trào dâng, khiến anh nhảy lên trên ghế dài cho đến khi anh tỉnh táo lại và nghe thấy tiếng chìa khóa leng keng cùng với tiếng cười khúc khích đang tiến đến gần cửa trước.

Second về nhà rồi! Sự phấn khích của Alan tăng cao khi anh nhanh chóng bay ra khỏi phòng khách hướng về phía cửa trước. Anh quan sát với sự mong đợi khi cánh cửa rung lên và từ từ mở ra. "Rồi cuối cùng, thực ra Green là người giữ cây bút của Blue từ đầu! Cậu ấy đổ lỗi cho mọi người trừ Green, cậu có tin được không?" Red kể lại câu chuyện một cách sôi nổi, cử chỉ hoàn toàn thoải mái. Second cười khúc khích trước khi dừng lại ngay lúc Alan lao về phía cậu.

"Second! Red! Mừng về nhà!" Alan nhiệt tình chào đón, bay lượn xung quanh đầu họ trong điệu nhảy vui mừng.

Red tạm thời bị phân tâm khỏi câu chuyện của mình, quay sang Alan và cười. "Alan! Thật tuyệt khi được gặp lại anh!" Cậu thốt lên, sự phấn khích hiện rõ khi Second đóng cánh cửa lại sau lưng họ. "Cũng vậy luôn! Đã lâu rồi kể từ lần cuối cậu đến thăm. Nhưng sao chỉ có cậu thế? Những người khác đâu rồi?" Alan hỏi, nghiêng người tò mò. Anh đi theo hai người que khi họ tháo túi ra và ném lên ghế dài.

"Bọn tôi đang làm chung một dự án, lần này bọn tôi chung nhóm." Red giải thích với một nụ cười toe toét. "Ồ :O" Alan đáp lại, quan sát Second lấy sách ra và đặt xuống sàn. "Sao không nghỉ ngơi một chút trước khi bắt đầu?" Alan gợi ý, lo lắng rằng hai người que có thể đã mệt mỏi rồi. Alan không thể hiểu được bài tập về nhà quan trọng như thế nào, nhưng chắc chắn nghỉ ngơi cũng quan trọng không kém, nếu không muốn nói là quan trọng hơn.

Không phải người que cũng cần nghỉ sao? Alan băn khoăn suy nghĩ khi quan sát Second và Red thảo luận về dự án mà họ đang lên kế hoạch.

Tuy nhiên, cả Second và Red đều tỏ ra thực sự nhiệt tình khi bắt đầu dự án của họ. Họ có vẻ háo hức đến nỗi có lẽ họ không mệt mỏi như Alan đã lo sợ ban đầu. Quyết định tin tưởng vào sự phấn khích của họ, Alan chọn cách ngồi xuống ghế và quan sát họ. Có những lúc anh thấy vui khi quan sát hơn là tích cực tham gia. Điều đó khiến anh nhớ lại những lần anh từng làm như vậy khi ở một mình, tận hưởng niềm vui đơn giản khi chứng kiến ​​hoạt động của người khác.

Alan thường thấy mình đang quan sát những cá nhân ngẫu nhiên đang hối hả, luồn lách qua những điều phức tạp của cuộc sống. Anh đã tự hỏi từ lâu rằng sẽ như thế nào nếu sống như họ, một cuộc sống bị ràng buộc bởi trọng lực, không thể bay lượn tự do như anh. Bay dường như hấp dẫn hơn gấp nhiều lần so với đi bộ, đặc biệt là ở những nơi đông đúc mà Alan ghét. Sự hỗn loạn của đám đông, nguy cơ bị lạc hoặc bị thương—những suy nghĩ này đã choáng ngợp anh, việc không thể phân biệt được người này với người khác vừa đáng sợ vừa mất phương hướng.

Tuy nhiên, ý tưởng của việc có tay và chân đã mê hoặc anh. Khả năng điều khiển đồ vật bằng cách di chuyển các khớp dường như là một trải nghiệm đáng chú ý. Anh trầm ngâm suy nghĩ, rằng sẽ như thế nào khi được có cánh tay có thể ôm lấy Second, Victim, Dark và Chosen? Họ thích ôm Alan, nhưng hình dạng phi vật chất của anh lại thiếu tính vật lý để đáp lại. Anh luôn cố gắng tránh vô tình chọc vào họ. Nếu anh có một cơ thể giống như họ, anh hình dung mình sẽ mềm mại và dễ ôm, một khái niệm hơi kỳ lạ với sự nhạy cảm của anh.

Alan đã là một Cursor từ khi anh có thể nhớ, anh bất tử và sở hữu những khả năng độc đáo. Second đã từng khen Alan vì anh ngầu và mạnh mẽ, nhưng anh không hoàn toàn thấy mình trong cùng một góc nhìn như thế. Sau cùng, anh chỉ là Alan. Ý nghĩ trở nên giống như những người khác khiến anh phấn khích trong giây lát. Nếu anh có thể tạo ra các người que đầu rỗng, có lẽ anh cũng có thể tạo ra một cơ thể cho chính mình!

Thế nhưng viễn cảnh từ bỏ sự tồn tại của mình như một Cursor khiến anh phải dừng lại. Trong khi ý tưởng trở thành một trong số họ khiến anh thấy thích thú, thì việc sống trong một cơ thể mềm mại và dễ bị tổn thương lại làm dấy lên mối lo ngại. Nếu anh bị thương thì sao? Việc mất đi khả năng bay, thứ mà anh trân trọng, có vẻ như là một sự hy sinh đáng kể. Sự tiện lợi của việc bay hơn đi bộ là một thứ xa xỉ mà anh trân trọng.

Suy ngẫm về những hàm ý trong đó, Alan nhận ra rằng việc biến đổi thành một hình dạng vật lý có thể không phải là lựa chọn lý tưởng. Có lẽ một ngày nào đó, khi anh nắm bắt được đầy đủ khả năng của mình, anh có thể xem xét lại ý tưởng này với sự hiểu biết rõ ràng hơn.

Alan, sở hữu sức mạnh mà anh có thể sử dụng theo bản năng, suy đoán rằng anh có thể đã sử dụng chúng nhiều lần trước đây (anh không thể chỉ nhớ lại được), mặc dù anh vẫn chưa biết rõ các chi tiết lắm. Anh mơ hồ hiểu được rằng anh có thể sử dụng những khả năng đó mà không cần phải hiểu biết rõ ràng. Hiện tại, Alan đang cân nhắc ý tưởng làm điều gì đó thú vị cho Red và Second.

Khi anh tập trung vào hai người que trước mặt, anh không hề bỏ qua biểu cảm căng thẳng và mất tập trung của họ. "Sec, việc này có vẻ quá khó. Tớ không chắc chúng ta có thể làm được không." Red than thở, đặt tay lên mặt với tiếng rên rỉ than vãn. Bên cạnh cậu, Second khom người và xoa mặt một cách mệt mỏi. "Chúng ta có thể xử lý được. Không khó quá đâu, đúng không? Chúng ta chỉ cần sơn những quả bóng xốp." Second trấn an với một cái bĩu môi nhẹ. Cả hai đều quay lại nhìn tờ giấy, nơi Second đã phác thảo vị trí của các hành tinh mà họ cần sơn. Red chỉ nhún vai, tựa má vào lòng bàn tay.

Tò mò và háo hức muốn giúp đỡ, Alan bay đến gần hơn với sự phấn khích, sẵn sàng giúp một tay. "Second! Chúng ta có thể sử dụng bút chì! :D" Alan kêu lên, khiến Red nhướng mày và nhìn Second như đòi hỏi sự giải thích. Khuôn mặt Second sáng lên khi cậu thò tay vào túi, lấy ra một cây bút chì màu trắng và cười toe toét giơ nó lên cao. "Đó là gì vậy?" Red hỏi, nghiêng người về phía trước để chờ được giải thích.

"Đây, bạn tôi ơi, có sức mạnh để biến tranh vẽ của tôi thành thật!" Second tuyên bố trước khi nhanh chóng phác họa một con chim gõ kiến. Mắt Red mở to khi chứng kiến ​​con chim gõ kiến ​​giật mình và biến thành một sinh vật sống động, lắc mình trước khi bay vụt đi. "Cursor thiên địa ơi! Đó là cái gì vậy?" Red hít vào một hơi kinh ngạc, há hốc. Second cười khúc khích: "Là quà của Alan đấy! Chiếc bút chì này có khả năng đáng kinh ngạc là làm cho mọi bức vẽ trở nên sống động!"

"Cây bút này cũng có thể tạo ra các vật thể." Alan giải thích, chỉ tay về phía chiếc bàn cà phê bên cạnh họ—một món đồ kỳ lạ thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng khi nhìn kỹ hơn thì thấy sự phức tạp của nó. "Cái này được tạo ra bởi cây bút đó à?" Red hỏi, vuốt tay trên bàn, trong khi Second gật đầu xác nhận. "Vậy là cậu đang nói với tớ là chúng ta sẽ dùng cây bút chì... Thế là gian lận!" Red kêu lên, một nụ cười tinh quái xuất hiện trên mặt. "Tính cả tớ vào!" Cậu tuyên bố, nhấn mạnh câu nói của mình bằng một cú đấm tay.

"Được vãi!" Second hưởng ứng, sự phấn khích của cậu hiện rõ. "Ngôn ngữ! >:(" Alan xen vào, trêu đùa Second và Red, khiến hai người que bật cười khúc khích.

----------

"Như thế này ạ? Con làm đúng không, Cursor?" Vic hỏi, sự tập trung của cậu thể hiện rõ khi lưỡi cậu thè ra từ giữa hai môi. Nắm chặt cây bút chì màu trắng, cậu bé phác họa một quả bóng bay một cách thận trọng. "Làm tốt lắm, Vic. Thật hoàn hảo." Cursor khen ngợi, khiến người que màu xám nở một nụ cười rạng rỡ. Má Cursor ửng hồng, thấy vui sướng vô cùng khi động viên Vic, kể cả khi đó chỉ là một hành động nhỏ.

"Không phải vậy, con thực sự rất tuyệt vời, Vic." Cursor bổ sung, khiến Vic càng đỏ mặt hơn. "Con lỡ nói ra rồi hả?" Vic nói với một tiếng hít thở kinh ngạc, buông tay và che miệng vì xấu hổ. Làm sao mà những lời đó lại lọt ra ngoài được? Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ! Quan sát phản ứng của Vic, Cursor không khỏi thấy buồn cười trước sự đáng yêu đó.

"Đừng xấu hổ, Vic. Học cách vẽ cần thời gian. Hơn nữa, con có tài năng chơi piano rất đáng chú ý." Cursor trấn an Vic, chỉ về phía cây dương cầm lớn gần đó. Vic quay lại nhìn cây đàn, một thoáng cau mày trên khuôn mặt.

Vic bĩu môi nhìn lên Cursor và nói ra mong muốn của mình: "Con muốn học vẽ giống người cơ!" Cậu khoanh tay lại, cảm thấy bực bội vì Cursor dường như đang chuyển hướng sở thích của cậu. Mặc dù thành thạo chơi piano, Vic khao khát được thử sức với một kỹ năng mới, một kỹ năng có thể mang lại niềm vui và niềm tự hào cho Cursor. "Con đang nói gì vậy? Ta luôn tự hào về con." Cursor đáp lại, bối rối trước phản ứng của Vic. Vic lại đỏ mặt lần nữa, xấu hổ vỗ tay vào mặt. Cậu lại nói những gì cậu nghĩ nữa rồi!

"Ý con không phải thế!" Vic giải thích, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hình dạng của Cursor run rẩy vì thích thú, hoàn toàn vui vẻ với hành động của Vic. "Được rồi, chúng ta quay lại vẽ nhé?" Cursor gợi ý, thúc giục Vic gật đầu một cách do dự, má cậu vẫn còn ửng hồng.

----------

"Alan?" Second gọi, bối rối khi Cursor lại đóng băng trong giây lát như thế. "Cái gì? :0" Alan kêu lên, thoát khỏi trạng thái mơ màng. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Alan tự hỏi, sự chú ý của anh hướng về Red, người đang cần mẫn phác họa một vòng tròn. Mặc dù vòng tròn đó còn lâu mới  tính là hoàn hảo, Alan không khỏi cảm thấy tự hào và hạnh phúc khi chứng kiến ​​Red vung cây bút chì ma thuật.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Red với cái lưỡi thè ra trong lúc tập trung, Second không thể kìm nén sự thích thú. "Red, vòng tròn của cậu..." Second bắt đầu, cố gắng kìm nén tiếng cười trước những đường cong uốn lượn tạo nên hình dạng.

Thất bại, Red ngã vật xuống sàn thở dài. "Tớ dở cái này quá! Alan, giờ anh hẳn phải xấu hổ với tôi lắm. Tôi thậm chí còn không vẽ được một vòng tròn!" Red than thở, che mặt xấu hổ khi Second cười khúc khích.

"Không phải vậy đâu! Tôi rất tự hào về cậu! Mọi người đều phải bắt đầu ở đâu đó mà! >:(" Alan đáp trả, cảm thấy thất vọng vì Red nghi ngờ chính mình. "Thật sao?" Red hỏi, giọng cậu pha lẫn sự không chắc chắn khi cậu liếc nhìn lại vòng tròn không hoàn hảo mà cậu đã vẽ, suy ngẫm lại về sự tiến bộ của mình và những hỗ trợ mà cậu nhận được.

"Ý tôi là, Alan nói đúng đó. Ngay cả tôi cũng phải vật vã để vẽ ra nổi một vòng tròn hoàn hảo." Second thừa nhận với một cái nhún vai thản nhiên, khiến Red gật đầu ngượng ngùng. "Được thôi, nhưng tớ nghĩ hai người nên xử lý bản vẽ. Tớ sẽ lo phần tô màu vậy." Red gợi ý, một chút ửng hồng vẫn còn đọng lại trên má cậu. "Với tôi thì ổn thôi." Second đồng ý với một nụ cười toe toét, trong khi Alan lắc lư vì phấn khích.

Khi Alan tập trung trở lại hiện tại, một ký ức Bođột nhiên lóe lên trước mắt anh. Có phải là anh và Victim không? Victim trông trẻ quá! Alan nhận ra rằng Victim thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh, mặc dù không lớn như hiện tại. Alan bối rối, tự hỏi liệu giấc mơ có thể xảy ra khi anh thức không. 

Đây có phải là những gì người ta gọi là "nằm mơ giữa ban ngày" không? Alan chìm trong sự bối rối, suy ngẫm về những giấc mơ sống động của Second, nhớ lại một lần cậu đã chia sẻ một giấc mơ về Alan đang trông chừng cậu khi cậu còn nhỏ, một ký ức dường như phi lý vì họ chỉ mới quen nhau gần đây.

Suy ngẫm về lời giải thích của Second rằng giấc mơ không phải lúc nào cũng có ý nghĩa, Alan chấp nhận đây là câu trả lời cho những suy nghĩ khó hiểu của mình.

----------

*Notes:

Bão chap!!

Bộ truyện này sắp kết thúc rồi! Đây sẽ là AU thứ hai (không có ý chơi chữ) của tôi dành cho fandom này! X333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro