Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 30

"Vậy, phải có lý do gì đó thì chúng ta mới phải họp gia đình chứ ha." Dark bắt đầu, gãi gãi sau đầu. Mọi người ngồi quanh bàn ăn, Second sắp phải đối mặt với một ngày đi học sớm nên cậu sắp muộn tới nơi rồi. Họ cần phải đẩy nhanh tiến độ.

"Chà, vậy là có chuyện gì đây? Anh làm em tò mò lắm rồi đây này!" Second kêu lên, cười toe toét khi cậu gõ nhẹ vào bàn đầy mong đợi. Bên cạnh cậu, Chosen đang vật vạ để cố đừng ngủ gật.

Victim liếc nhìn Alan, anh đang háo hức lơ lửng phía trên họ. "Tôi có thể nói với họ ngay bây giờ không? :D Được không? Được không?" Alan hỏi, sự phấn khích của anh hiện rõ. Second và Dark trao đổi những cái nhìn bối rối trước khi nhún vai, trong khi Chosen, khoanh tay, nhắm mắt, có vẻ như đang ngủ gật nhưng hơi thở đều đặn của anh cho thấy anh thực sự đang lắng nghe. Anh chỉ đang cho đôi mắt mình được nghỉ ngơi thôi. "Được rồi, anh nói đi." Victim trả lời với một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng.

Alan đã phấn khích suốt cả ngày rồi. Vì Victim đã tâm sự với anh vào đêm qua, anh không thể ngồi yên, háo hức được nói cho mọi người điều anh vừa được biết. Trước đó, Second đã nhận thấy sự bồn chồn của Alan, cố hỏi thăm nguyên nhân. Sự phấn khích của Alan quá rõ ràng, anh thực tế đang rung lên vì vui mừng và mong đợi. Không gì có thể làm suy giảm tinh thần của anh.

"Alan, kể hết đi." Victim thúc giục, sự chú ý của cả nhóm đổ dồn vào Cursor, anh có vẻ như đang chìm đắm trong suy nghĩ. "Ồ, phải rồi!" Alan kêu lên, ngọ nguậy vì sung sướng, thoáng quên mất rằng thực ra anh phải nói gì đó vào lúc này. Ôi, Alan ngốc nghếch.

"Victim phát hiện ra rằng người sáng tạo của các cậu chính là tôi! Các cậu có tin được không? :D" Alan kêu lên, lao vụt qua đầu Chosen, đánh thức anh dậy.

Second hít vào một hơi kinh ngạc, đưa tay lên che miệng vì sốc, trong khi Dark lắc đầu không tin. "Khoan nha, cái gì cơ?!" Dark kêu lên, quay sang Victim, hy vọng có một lời giải thích rõ ràng và chi tiết hơn từ người que màu xám thay vì từ Cursor phấn khích đang bay quanh đầu Second. Victim gật đầu, một nụ cười nở rộng trên khuôn mặt.

"Những gì Alan nói là sự thật. Anh mới phát hiện ra, từ một bản ghi mà anh có được, rằng Alan chính là người sáng tạo của chúng ta. Anh thậm chí còn chứng kiến ​​cách mình được tạo ra. Thật kỳ lạ khi thấy ​​điều đó." Victim giải thích, xoa cằm, giọng nói có chút ngượng ngùng.

Dark nắm chặt đầu mình, sức nặng của việc này áp đảo suy nghĩ của anh, trong khi Chosen chớp mắt nhìn Victim trước khi quay sang Alan với một nụ cười ấm áp. "Tôi luôn có cảm giác anh là người đặc biệt đối với chúng tôi mà." Chosen nhận xét, lời nói của anh khiến Alan mềm lòng thấy rõ. "Thật sao? Ôi trời ơi <//3, cảm ơn cậu!" Alan đáp lại đầy cảm động khi Chosen nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào anh.

Second ở một bên cuối cùng cũng ngậm miệng lại, một nụ cười toe toét lan rộng trên khuôn mặt khi cậu đập mạnh nắm đấm xuống bàn một cách hăng hái. Cậu không quan tâm tiếng ồn có thể làm phiền một vài người hàng xóm hay không, khoảnh khắc này quá phấn khích để có thể kiềm chế.

"Thật không thể tin được! Alan, anh là người sáng tạo ra tôi! Đây là điều tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay!" Second hét lên, giơ nắm đấm lên trời vì phấn khích. Victim cười khúc khích trước sự nhiệt tình của người que màu cam trước khi quay sang người que màu đỏ, người dường như đang vật lộn với một cuộc khủng hoảng hiện sinh. 

Anh lặng lẽ lắc đầu, sau đó liếc nhìn Chosen đang tựa cằm vào ngực mà ngủ gật. Chosen điển hình, Victim nghĩ vậy và mỉm cười một mình.

Victim tin chắc rằng sẽ không có bất kỳ phản ứng tiêu cực nào, tất cả họ đều có tình cảm sâu sắc với Alan. Sự yêu mến của Victim dành cho Alan đã vượt qua vai trò người sáng tạo đó rồi. Alan đã mang đến một ánh sáng đặc biệt cho cuộc sống của họ, vô tình thắp lại mối liên kết của họ và đưa họ lại gần nhau hơn như một gia đình.

"Alan, có một điều tôi vẫn chưa chia sẻ." Second bắt đầu, thu hút sự chú ý của mọi người. Ngay cả Chosen, giờ đã tỉnh, cũng quay đầu về phía người que màu cam, tò mò muốn biết Second muốn nói gì.

Alan trôi gần hơn đến khuôn mặt Second, nghiêng người tò mò. "Có chuyện gì vậy? :00" Anh hỏi trước khi Second đột nhiên ôm chặt anh, ép vào ngực. "Tôi yêu anh, Alan. Anh là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với tôi, với tất cả chúng ta!" Second tuyên bố, trong khi Chosen cười khúc khích bên cạnh họ và Dark, mặc dù đảo mắt nhưng vẫn gật đầu đồng ý một cách tinh tế. "Thật sao?" Alan hỏi, rõ ràng là cảm động trước tình cảm đó.

"Chà, Second nói đúng đấy. Anh chắc chắn đã làm cho cuộc sống của chúng tôi thú vị hơn." Chosen nhận xét với một nụ cười toe toét. Ngược lại, Dark thở dài và đảo mắt. "Anh không thể nói vậy. Cuộc sống của anh đã thú vị rồi, anh là cảnh sát." Dark càu nhàu, khoanh tay. 

"Anh đồng ý với Cho. Anh toàn khiến chúng tôi phải tập trung cao độ." Victim bổ sung, hít một hơi thật sâu. Anh không muốn phải thừa nhận có tới bao nhiêu lần tim anh đã lỡ nhịp vì những trò hề hàng ngày của Alan.

"Tôi có thể nói Alan có hơi giống như một kẻ gây rối, nhưng đó là điều làm nên anh ấy, đúng không?" Dark nhận xét với một nụ cười nhếch mép, và Victim cười khúc khích đồng ý. Vai Second rung lên vì cười khi cậu gật đầu.

Đột nhiên, Alan bắt đầu run rẩy trong vòng tay Second, thu hút sự chú ý của người que màu cam. "Alan, anh ổn chứ?" Second hỏi, sự lo lắng xen lẫn trong lời nói của cậu. Alan tiếp tục run rẩy, rúc vào gần Second hơn.

Dark nhìn Second, sự lo lắng hiện rõ trên lông mày khi anh nhìn Alan. "Anh ấy ổn chứ?" Victim hỏi, vẻ mặt vừa lo lắng vừa bối rối. Alan có thể buồn vì những gì họ nói về anh không?

"Tôi vui quá đi! :D" Alan đột nhiên thốt lên, khiến mọi người có mặt đều sửng sốt. Victim cười khúc khích. "Tôi cũng yêu tất cả mọi người! Gấp một triệu lần luôn!" Alan tuyên bố trước khi nhanh chóng bay ra khỏi vòng tay Second. "Ôi, Alan, thật ngọt ngào!" Second trêu chọc, chọc vào Cursor, ngạc nhiên là anh không có vẻ gì là bận tâm khi bị gọi là đáng yêu trong khi anh thường không thích nghe điều đó.

"Tôi vui lắm luôn á!" Alan vui vẻ lặp lại, bay vòng quanh họ, khiến cả nhà đều bật cười.

----------

"Con iêu người!" Vic bày tỏ, duỗi cánh tay ngắn và mập mạp của mình về phía Cursor trước mặt cậu bé. Người que màu tím bên cạnh cậu cười khúc khích, rồi quay về phía Cursor đang kinh ngạc. "Cursor, anh phải nói 'tôi yêu bạn' lại nếu ai đó nói rằng họ yêu anh." Alan nói đùa với một tiếng cười nhẹ. Cursor quay về phía Vic rồi cúi xuống nhìn cậu bé trước khi từ từ trôi lại gần hơn. "Ta cũng yêu con." Cursor đáp lại, cảm thấy một hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể mình.

Đó là một cảm giác kỳ lạ, nhưng lại mang đầy sự an ủi. Cursor cảm thấy...hạnh phúc. Đó là cảm xúc cuối cùng mà anh mong đợi mình được trải qua, xét đến nỗi đau và nỗi buồn mà anh đã phải chịu đựng và gây ra. Ý nghĩ rằng có ai đó có thể yêu anh, chăm sóc anh—nó hoàn toàn bất ngờ.

Vic cười khúc khích và từ từ đứng dậy, tiến về phía Cursor và ôm lấy anh. "Con iêu người lắm." Vic cười khúc khích nói, ôm chặt Cursor. Cursor, với cảm giác không chắc chắn, ngập ngừng triệu hồi công cụ bàn tay của mình và nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mái tóc của người que nhỏ màu xám.

Bên cạnh họ, Alan mỉm cười. "Vic yêu anh, không phải chỉ vì anh là Đấng sáng tạo của thằng bé mà còn là vì anh là cha mẹ của nó nữa." Alan trầm ngâm.

"Cha mẹ? Tôi chỉ là người tạo ra cậu ấy thôi... Tôi không chăm sóc nó như anh làm. Tôi không cho nó ăn hay ru nó ngủ. Làm sao đứa trẻ này lại yêu tôi?" Cursor hỏi, tiếp tục vuốt tóc đứa trẻ, khiến Vic cười khúc khích nhiều hơn.

Alan lắc đầu và cười khẽ. "Cursor, tình yêu có thể là một thứ phức tạp. Nó không phải lúc nào cũng phải liên quan đến cho và nhận. Anh có thể được yêu bởi bất kỳ ai anh chọn để yêu. Thật khó để giải thích... Anh không cần phải cho đi bất cứ thứ gì chỉ để được yêu." Alan giải thích với một nụ cười buồn bã.

Cursor đã phải vật lộn để nắm bắt đầy đủ khái niệm về tình yêu trong thế giới của mình. Trong thực tế mà anh có, tình yêu thường bao gồm việc cho đi thứ gì đó, tuân theo mệnh lệnh để tránh bị tổn hại hoặc tạo ra thứ gì đó để tìm mục đích. Tình yêu đã là nguồn đau khổ của Cursor, một sự thật khiến Alan vô cùng buồn bã.

"Ồ." Cursor đáp, vẫn đang vật lộn với ý tưởng về tình yêu. "Vậy thì, anh cũng yêu mến tôi chứ?" Anh hỏi một cách do dự, khiến Alan bất ngờ. Đó là câu hỏi cuối cùng mà Alan mong đợi từ Cursor.

"Tôi cho là anh có thể nói như vậy. Sau cùng, chúng ta đã xây dựng được tình bạn này rồi mà, phải không?" Alan đáp lại với một nụ cười nhẹ.

Trong một khoảnh khắc, Cursor rùng mình, khiến Vic phải lùi lại rồi bước về phía Alan, ra hiệu để được bế. "Tất nhiên, tôi cũng yêu anh, tôi cho là vậy." Cursor nói. Alan cười khúc khích trước khi cúi xuống bế con trai vào lòng.

"Tình yêu không nhất thiết phải đến nhanh chóng. Anh luôn có thể từ từ mà tiến tới. Niềm tin cũng quan trọng. Đừng bao giờ vội vàng, Cursor ạ." Alan khuyên với một nụ cười nhẹ nhàng.

Cursor quay về phía Alan, nghiêng người. "Cảm ơn vì đã dạy tôi về cuộc sống. Anh có thể không nhận ra điều này, nhưng anh đã cho tôi một mục đích mới." Cursor thừa nhận khi anh trôi gần hơn đến Alan. Alan cười khúc khích trước khi vỗ nhẹ vào Cursor.

----------

Alan thức dậy với cảm giác buồn bã kỳ lạ, một sự thôi thúc không thể giải thích được khiến anh muốn rơi nước mắt như thể anh đã mất đi một người vô cùng quan trọng. "Alan?" Second lẩm bẩm bên cạnh anh, bị đánh thức bởi Cursor đang thúc vào hông cậu. Second cựa mình, đưa tay vuốt ve cơ thể Alan, trước khi lại ngủ thiếp đi với tiếng ngáy nhẹ.

Mình nằm mơ sao? Alan tự hỏi, suy nghĩ của anh trở nên hỗn loạn. Mơ là một điều hoàn toàn xa lạ với anh, anh chưa từng trải nghiệm nó trước đây. Ngay cả trong quá khứ, liệu có phải tất cả chỉ là một giấc mơ không? Alan vật lộn với sự bối rối không biết những gì anh chứng kiến ​​chỉ là một sự phóng chiếu hay một điều gì đó sâu sắc hơn.

Anh không nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào. Cuộc trò chuyện với Second cứ quanh co cho đến khi Second cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Alan thường đợi cậu thức dậy để họ có thể cùng nhau ngắm bình minh. Tuy nhiên, khi anh liếc về phía cửa sổ, mặt trời đã ló dạng qua tấm rèm, và Alan không nhớ được khoảnh khắc anh đã ngủ.

Buổi sáng đã đến, thêm một giờ nữa và Second sẽ thức dậy khỏi giấc ngủ, chuẩn bị đến trường. Alan được cho là sẽ ở bên cửa sổ, ngắm bình minh. Tuy nhiên, vào lúc này, Alan cảm thấy các chức năng cơ thể của mình dần trở lại—có vẻ như anh thực sự đã ngủ. Sự phấn khích trào dâng trong anh.

Cảm giác ngủ thiếp đi thật mới lạ đối với Alan. Liệu anh có cố ý làm vậy không? Khi ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, anh nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay Second, lướt về phía cửa sổ. 

Ngắm mặt trời mọc có vẻ là cách hay để giết thời gian cho đến khi anh có thể đánh thức Second khỏi giấc ngủ. Đúng, đó sẽ là một kế hoạch hay, Alan quyết định, khi anh mở rèm và ngồi lên bệ cửa sổ.

---------

*Notes:

Vậy là gần đây tôi đã quay lại với The Stanley Parable fandom và dành thời gian buổi tối để chơi game, rất là vui đó!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro