Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 28

Agent thở dài khi anh quan sát Victim cắn móng tay, một dấu hiệu rõ ràng của sự lo lắng. Victim đã vô tình bấm vào laptop trong vài phút qua, sau đó lại nhấn mạnh bằng những cử chỉ lo lắng này. Agent, cảm thấy có điều gì đó không ổn, quyết định đã đến lúc giải quyết những dấu hiệu rõ ràng của sự căng thẳng đó.

"Vic," Agent gọi (lần thứ 3, lần đầu tiên và thứ hai Victim thậm chí còn không nhìn hay trả lời anh) khi anh đứng dậy khỏi ghế và tiến về phía người que đang lo lắng. Ban đầu vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ nên Victim chỉ ngẩng đầu lên trong sự bối rối khi Agent gọi lại lần nữa. "Ồ, xin lỗi, lần đầu tiên tôi không nghe thấy anh." Victim trả lời, má hơi ửng hồng khi anh hạ tai nghe xuống và đóng máy tính xách tay.

"Tôi lo lắng. Cậu ổn chứ?" Agent hỏi, nghiêng người gần hơn về phía bàn làm việc. Victim nhướng mày và cười khúc khích. "Tất nhiên, tôi ổn. Sao anh lại hỏi?" Victim trả lời, trông có vẻ bối rối. Agent chế giễu và đảo mắt, không tin vào vẻ ngoài điềm tĩnh đó. "Một dấu phẩy cũng không tin. Nói cho tôi biết, cậu đang lo nghĩ gì đấy? Cậu đã lo lắng và căng thẳng rõ ràng không chỉ hôm nay, mà còn trong vài ngày qua nữa." Agent bày tỏ, sự lo ngại hiện rõ trong giọng nói của anh.

Victim cau mày và lắc đầu. "Không có gì..." Giọng của anh nhỏ dần, nhìn Agent với vẻ do dự trước khi tập trung trở lại màn hình. "Tôi không chắc mình có thể chia sẻ điều này với anh không." Victim nói với một cái lắc đầu. Anh tin tưởng Agent và biết lập trường của anh ấy về các vấn đề liên quan đến Cursor. Thế nhưng Victim vẫn còn nghi ngờ về lòng trung thành của Agent. Mặc dù đã hợp tác nhiều năm, Agent vẫn duy trì mối quan hệ với phía bên thượng cấp, và Victim lo ngại anh sẽ vô tình đặt anh ấy vào tình thế nguy hiểm.

Agent đáp lại ánh mắt của Victim bằng một tiếng thở dài. "Được rồi, bất cứ khi nào cậu muốn nói chuyện, cứ cho tôi biết. Nghe thế nào?" Agent gợi ý với một nụ cười nhẹ nhàng. Victim mở to mắt trong giây lát trước khi lắc đầu, một tiếng cười khúc khích nhỏ thoát ra khỏi anh. Anh đánh giá cao bản chất thấu hiểu của Agent—anh ấy rất chu đáo. Victim trầm ngâm khi thấy Agent duỗi người trước mặt mình, thở dài.

"Cậu nên về nhà đi, muộn rồi phải không?" Agent nhận xét, liếc xuống đồng hồ đeo tay với đôi lông mày nhíu lại.

Victim gật đầu, nhận ra giờ đã muộn. Đã đến lúc về nhà rồi. Anh đã tránh mặt Alan, nhưng thật lòng anh đã biết Cursor sẽ kiên nhẫn chờ anh. Alan chính là kiểu người như vậy—bản tính luôn tốt bụng và tuyệt vời. Victim khó tránh khỏi cảm thấy day dứt tội lỗi vì giữ khoảng cách với Alan. Thật khó để tỏ ra bình thường khi anh phát hiện ra rằng Cursor mà anh từng rất gần gũi thực chất lại là người tạo ra anh.

Ngay cả bây giờ, Victim vẫn phải vật lộn để đối phó với những gì anh vừa tìm ra được. Alan thực sự đáng chú ý, nhưng anh ấy không phù hợp với hình ảnh của một Cursor có khả năng tạo ra những người que (không phải Victim nghĩ Alan yếu đuối hay gì cả, Victim chỉ nghĩ là Alan có đầu óc đơn giản, thế thôi). Thật khó để tưởng tượng Alan tạo ra bất cứ thứ gì sống, chứ đừng nói đến loại của Victim. 

Sự phức tạp trong câu chuyện của Alan vượt xa mọi thứ mà Victim dự đoán. Anh đã mong đợi Alan có một quá khứ, đặc biệt là với những ký ức bị lãng quên của chính Cursor. Bây giờ, khi đối mặt với kiến ​​thức mới này, Victim nhận ra rằng Alan thực sự có nhiều điều hơn những gì mắt anh thường thấy.

Gần đây, Victim đã thực hiện nhiệm vụ tìm hiểu về Alan "khác"—người que màu tím, người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện. Cursor có thể đã tạo ra họ nhưng ông ta... có thể là cha ruột của Victim, cả những đứa em mà giờ anh không còn nghi ngờ gì là có chia sẻ chung dòng máu với anh.

Tuy nhiên, ngay cả khi họ không có quan hệ huyết thống, tình cảm của Victim dành cho họ vẫn không thay đổi. Có khác mẹ thì đã sao? Không liên quan đến anh.

Các mảnh ghép bắt đầu khớp lại với nhau khi Victim đào sâu hơn, tất cả đều được làm ra bởi Alan, người que màu tím đó. Họ được người que màu tím ấy ủy quyền để lấp đầy khoảng trống mà đứa con gái đã khuất của hai vợ chồng ông ta để lại. Victim đồng cảm với hành động của người que, nhưng điều khiến anh day dứt là câu hỏi chưa có lời giải đáp: Rốt cuộc cha mẹ họ ở đâu?

Mặc dù đã lục tung mọi nguồn thông tin có sẵn, anh vẫn không tìm thấy dấu vết nào về nơi ở của họ. Ngay cả các băng ghi âm cũng không có manh mối nào. Khả năng người que màu tím có thể biến mất không một dấu vết hiện ra rất rõ ràng. Ông ta hẳn phải tồn tại ở đâu đó, và Victim quyết tâm truy tìm ông ta. Còn sống, mặc dù đã già, bóng hình đó chắc chắn đã cư trú ở đâu đó ngoài kia.

Có những lúc Victim khao khát việc Alan nhớ lại quá khứ của mình. Một tiết lộ như vậy chắc chắn sẽ đơn giản hóa vấn đề cho tất cả mọi người liên quan. 

Trong khi Victim tin rằng việc đào sâu vào quá khứ có thể không phải là điều nên làm, anh quyết tâm đảm bảo rằng các anh em của mình có cơ hội gặp cha mẹ ruột của họ. Họ xứng đáng được như vậy, đặc biệt là sau khi lớn lên với suy nghĩ rằng họ đã bị bỏ rơi vì sự khác biệt của mình.

Victim đã bị thuyết phục, chỉ bằng cách xem các băng ghi âm, rằng Alan, nhà khoa học đó, thực sự quan tâm đến họ. Ngay cả Alan thời đó, được gọi là Cursor, đã thể hiện nhiều lần trong các bản ghi rằng anh ấy cũng có cảm giác quan tâm sâu sắc đến họ.

Có vẻ như không có gì thay đổi về Cursor (Alan, Cursor, thực sự quan tâm đến họ). Victim tự ngẫm nghĩ với một nụ cười trước khi đóng máy tính xách tay lại. Có lẽ đã đến lúc nói chuyện, mặc dù Alan có thể không nhớ quá khứ của mình, Victim không muốn lừa dối anh về sự thật và lịch sử của chính mình. 

"Được rồi, tôi sẽ về nhà," Victim tuyên bố khi anh ta cẩn thận cất laptop vào túi. Agent nhướng mày và cười khẩy. "Tình huống này mới đây. Hay là tôi chở cậu về nhé?" Agent đề nghị với một nụ cười.

Victim liền tươi tỉnh lại: "Chắc chắn rồi, điều đó thật tuyệt." Anh trả lời, lấy áo khoác từ ghế và đứng dậy. Agent mỉm cười ấm áp với anh. "Tốt. Tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi biết cậu đã về nhà an toàn." Agent thú nhận với một tiếng cười khúc khích.

Victim đảo mắt. "Tôi không phải là thiếu nữ gặp nạn, nếu có thì chính là anh mới là người luôn chạy trốn—" Lời trêu chọc của Victim bị ngắt quãng bởi một nụ hôn trên môi. "Khi nào thì cậu mới bỏ trò đó đây hả?" Agent hỏi, làm một cái bĩu môi tinh nghịch khiến Victim bật cười.

"Không bao giờ." Victim trêu chọc đáp trả, trao cho Agent một nụ hôn nhanh trên môi. Agent khoanh tay, giả vờ tỏ vẻ bướng bỉnh trước trò đùa vui vẻ.

----------

*Notes:

Được rồi, tôi sẽ thực sự tập trung trở lại đây XDD, nếu các bạn chưa đọc loạt truyện one-shot của tôi, các bạn nên xem thử vì đó là nơi tôi chuyển hướng tập trung của mình XDD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro