Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 27

"Victim ổn chứ?" Alan hỏi, sự quan tâm của anh hiện lên rõ ràng cho người que màu xám đã tự cô lập mình trong phòng trong vài ngày qua. Hành vi này là bất thường đối với Victim, người thường thích dành thời gian với Alan. Victim có vẻ khép kín và tránh nói chuyện với anh. Second liếc nhìn Cursor đang lơ lửng bên cạnh, thở dài khi cậu đóng cuốn sách lại.

"Đôi lúc khó mà hiểu cảm giác của Vic lắm, nhưng tôi tin là anh ấy vẫn ổn. Chắc là chỉ bận rộn gì đó thôi." Second trấn an bằng một nụ cười, mặc dù điều đó có vẻ không làm giảm bớt nỗi lo lắng của Alan. Alan nhìn cậu với một chút buồn bã. "Tôi chắc là anh ấy không giận cậu đâu, Alan." Second nói, nhẹ nhàng cầm Cursor lên. Alan vẫn im lặng, khiến Second khẽ thì thầm khi cậu bắt đầu lo lắng: "Alan..."

"Hay là tôi thử nói chuyện với anh ấy khi anh ấy về nhà nhé?" Second gợi ý với một nụ cười. Alan tươi tỉnh hẳn lên và ngọ nguậy trong tay cậu. "Vâng, làm ơn! :D" Alan đáp lại, tâm trạng của anh đã khá hơn. Second cười khúc khích khi nhìn Alan bay khỏi tay cậu, xoay tròn vì phấn khích trước khi lao ra khỏi phòng. Với một tiếng cười khác, Second quay lại chú ý vào cuốn sách của mình, mở nó ra một lần nữa cho đến khi anh nghe thấy Dark hét lên ở tầng dưới.

"Alan! Trả lại đây!" Giọng Dark vang lên, kèm theo tiếng bước chân thình thịch. Second lại cười khúc khích vì cậu biết chính xác Alan đang định làm gì, sau đó đóng sách lại. Cậu đứng dậy, bước ra khỏi phòng và vội vã xuống cầu thang. Ở đó, cậu thấy Dark đang đuổi theo Alan, Cursor đang mặc áo khoác và bay lượn trên trần nhà, vừa đủ xa tầm với của Dark.

"Hehe :D" Alan nói, vẫn treo mình trên trần nhà, vui vẻ lắc chiếc áo khoác của Dark bên ngoài tầm với của người que màu đỏ trước khi bay trở lại. Dark quay sang Second, người que màu cam người đang đưa tay che miệng cố nhịn cười. "Second, nào, giúp anh với coi." Dark cầu xin, nhảy lên một lần nữa để cố gắng túm lấy chiếc áo khoác của mình, nhưng cái áo khoác lại bị kéo ra lần nữa.

"Là tại anh lùn đó." Second trêu chọc, khiến Dark tỏ ra bị xúc phạm mà hít vào một hơi trừng mắt.

"Em vừa nói gì đấy?" Dark gầm gừ, nghiến chặt răng. Second nhanh chóng giơ hai tay lên đầu hàng, giả vờ khép chặt môi và lắc đầu trong cử chỉ vô tội.

"Cái đồ bé nhỏ khốn nạn." Dark lẩm bẩm, liếc nhìn Alan đang chăm chú nhìn anh. "Nếu cậu không xuống ngay bây giờ, tôi sẽ đảm bảo cù cậu cho đến khi mày không thể di chuyển được nữa!" Dark đe dọa, trong giây lát thu hút sự chú ý của Alan. Tận dụng cơ hội, Dark nhảy lên ghế dài và với lấy áo khoác. Vô tình, chiếc áo khoác đã vướng vào Alan, khiến Cursor rơi thẳng vào mặt Dark.

Phản ứng theo bản năng, Dark cố gắng né cú va chạm sắp xảy ra, mất thăng bằng và ngã xuống đất với Alan bị kẹt trong chiếc áo khoác. "Alan!" Second hét lên khi chứng kiến ​​Dark ngã đè lên Cursor. "Ôi không." Dark kêu lên khi anh nhanh chóng đứng dậy, lấy áo khoác và thấy Alan nằm trên sàn, mềm oặt như một túi khoai tây.

Second vội vã chạy đến bên Dark và nắm lấy Cursor. "Ôi không, ôi không." Dark lẩm bẩm, giọng nói nhuốm màu hoảng loạn. Second cố gắng hồi sinh Cursor, anh dường như đã ngất đi. "Ôi không, tôi đã giết cậu ấy hả?" Dark lo lắng, quan sát Second nhẹ nhàng lắc Cursor, khiến Alan yếu ớt di chuyển trong tay Second.

----------

"Xin chào lần nữa." Vic chào lại bằng tiếng cười khúc khích, đưa tay về phía The Cursor. Nó trôi gần hơn, cho phép Vic chạm vào nó. "Phẳng mịn." Vic nhận xét, lại cười khúc khích. Alan cau mày. "Cursor, tôi cần sự giúp đỡ của anh." Alan cầu xin khi The Cursor liếc nhìn lại anh, rồi nhìn xuống Vic lại đang cười khúc khích. "Được rồi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho họ." The Cursor đáp lại, đã biết Alan sẽ yêu cầu anh làm gì. Alan mỉm cười biết ơn. "Cảm ơn anh. Anh đã làm rất nhiều cho chúng tôi, mà tôi thì cảm thấy như mình chưa làm gì cho anh cả." Alan bày tỏ. The Cursor nghiêng người. "Anh đã cứu tôi khỏi họ, điều đó có ý nghĩa rất lớn." The Cursor trả lời.

...

"Cứ đi đi, nhanh lên!" Alan hét lên gấp gáp. "Khoan đã, bố, còn bố thì sao?" Vic hỏi, đưa tay ra nắm lấy tay Alan. Alan nhẹ nhàng rút tay lại và thay vào đó vuốt ve má Vic. "Đừng lo, bố sẽ đuổi kịp." Alan trấn an với một nụ cười đau đớn.

...

"Khi nào thì người sẽ quay lại?" Vic hỏi, nắm chặt lấy đầu nhọn của Cursor, không muốn buông ra. "Sớm thôi." Cursor trả lời. Dark và Chosen tiến lại gần, vẻ mặt đầy buồn bã và sợ hãi. "Còn mẹ thì sao? Người cũng sẽ đưa bà ấy trở về chứ?" Chosen hỏi, nắm chặt cánh tay Dark.

...

"Vô ích thôi, tôi đã là một người chết rồi." Alan thốt lên với một nụ cười đau đớn. Chẳng mấy chốc, máu phun ra từ miệng anh, và The Cursor nhìn anh trong đau buồn. "Làm ơn, hãy trông chừng những đứa con của tôi. Làm ơn." Alan cầu xin, đôi mắt anh đờ đẫn nhưng đầy quyết tâm khi anh đấu tranh với bóng tối đang xâm chiếm làm mờ tầm nhìn của mình. The Cursor quan sát khi đôi mắt của người que màu tím từ từ mờ đi. "Alan?" The Cursor gọi lớn, cố gắng lay động người que màu tím. "Alan?" The Cursor thử lại một lần nữa trước khi rút lui, lơ lửng trở lại với trái tim nặng trĩu.

"Ở đó! Bắt lấy Cursor!" Một giọng nói lớn xuyên qua, đánh thức Cursor khỏi cơn mê muội. Một tiếng nổ chói tai vang lên, khiến Cursor cuối cùng cũng bay đi, bỏ lại thi thể bất động của người bạn mình... Alan... Alan!

----------

"Alan!" Second hét lên lần nữa, khiến Cursor cựa quậy trong vòng tay cậu. Sự bối rối bao trùm tâm trí anh khi anh cảm thấy sự khó chịu dai dẳng trong cơ thể từ... giấc mơ? Ký ức? Thứ gì đó đã đột nhiên ùa về. "Tại sao cơ thể tôi lại đau? D:" Alan thắc mắc, hơi ngọ nguậy trong tay Second. Dark nghiêng người vào, vẻ mặt đầy đau đớn và hối hận. "Chết tiệt thật, tôi vô tình ngã đè lên người cậu." Dark thừa nhận, khiến Alan từ từ thoát khỏi vòng tay của Second.

"Alan?" Second gọi, giọng cậu pha lẫn sự bối rối và lo lắng khi Alan nhìn họ với vẻ ngơ ngác. "Tôi nghĩ mình vừa mơ thấy một giấc mơ :0" Alan đột ngột nói, khiến cả Dark và Second đều mơ hồ. Họ trao đổi ánh mắt trước khi Dark lắc đầu. "Đừng bận tâm đến điều đó. Tôi gần như đã đè bẹp cậu, Alan. Cậu ổn chứ?" Dark hỏi, ra hiệu cho Alan đến gần hơn.

"Tôi nghĩ vậy, nhưng cơ thể tôi đau DX" Alan nhận xét khi Dark nhấc anh lên và nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của Cursor. Second quan sát với sự lo lắng trước khi bật ra tiếng cười khúc khích nhẹ khi Alan bắt đầu ngọ nguậy—vô tình bị nhột bởi sự đụng chạm vào của Dark. "Nhột! XD" Alan kêu lên, ngọ nguậy trong tay Dark.

----------

*Notes:

Ahh cuối cùng tôi cũng quay lại với cái này XDDD Dù sao thì tôi cũng sẽ cố gắng đăng nhiều hơn, nhưng! Tôi đang hơi bệnh, tôi vừa vẽ vừa viết nhưng tôi cho là thực sự rất khó khăn để làm mấy cái đó khi bị ốm DX. Thuốc làm tôi hơi buồn ngủ và tôi đang chiến đấu hết mình đây vì bây giờ mới 3 giờ chiều, ai mà ngủ vào giờ này chứ DX

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro