Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 26

"Alan, cậu lấy cho tôi cái lược được không?" Chosen hét lên, ném chiếc áo vest của mình lên ghế dài. Anh đang chạy lẹ đi làm kẻo muộn, lỡ giờ sau một đêm nhậu nhẹt say xỉn. "Được rồi!" Alan đáp lại, vội vã bay vào phòng tắm để lấy lược. Chosen nhanh chóng cài cúc áo và thắt chặt thắt lưng quanh eo khi Alan bay vội lại với chiếc lược. "Đây!" Alan kêu lên, đưa chiếc lược cho Chosen. "Ồ, cảm ơn Alan, cậu đúng là vị cứu tinh." Chosen bày tỏ lòng biết ơn trước khi chải lược qua tóc anh, nhăn mặt khi nó vướng vào một vài chỗ rối.

Sau khi đưa lược cho Chosen, Alan trôi bồng bềnh vô định trước khi rơi phịch xuống ghế sofa cạnh chiếc áo vest của Chosen. Lăn qua lăn lại một lúc, anh vô tình làm đổ chiếc áo vest xuống sàn, khơi dậy sự tò mò của anh. Alan nổi lên một chút và phát hiện ra một chiếc túi mở. Phấn khích vì một ý tưởng, anh thu mình lại và lẻn vào trong, định dọa Chosen.

"Alan?" Chosen gọi, nhìn quanh trong sự bối rối. Không thấy Cursor đâu cả, chắc là quay lại phòng Second rồi nhỉ? Nhún vai, Chosen nhặt chiếc áo vest của mình lên, nhận thấy túi áo mở nên liền đóng lại và mặc vào.

"Alan?" Chosen gọi một lần nữa khi anh hướng về phía cầu thang. "Cái gì... Tôi đi đây!" Chosen thông báo, chờ một lát, cho rằng Alan có thể không nghe thấy anh. Bực bội, Chosen thở dài và quay về phía cửa trước, nghĩ rằng Alan không có tâm trạng để tiễn anh đi. Anh tóm lấy chìa khóa, phải thừa nhận là mình đã muộn và không thể đợi Alan vào lúc này, nên anh vội vã ra ngoài.

----------

"Anh bạn, anh đến muộn rồi; sếp đang nổi điên." Maroon trêu chọc, xáo trộn giấy tờ trong tay khi Chosen càu nhàu, ném túi lên bàn trước khi ngồi phịch xuống ghế với một tiếng thở dài. Maroon nhìn qua bức tường văn phòng thấp ngăn cách các trạm làm việc của họ. "Sao lại đến muộn thế, Cho? Uống vài ly à?" Cô hỏi với một nụ cười khẩy. Chosen đảo mắt, cởi áo vest ra và vứt nó xuống dưới gầm bàn một cách thản nhiên.

"Ừ, cô bỏ tôi lại ở quán bar còn gì." Chosen càu nhàu. "Gì cơ? Anh nói anh có thể tự về nhà mà." Maroon phản đối với một cái bĩu môi. Chosen rên rỉ và bật máy tính của mình. "Cô biết là tôi không đáng tin khi say mà." Chosen nhận xét khi anh cảm thấy áo vest của anh chạm vào chân anh. Tò mò, anh cúi xuống nhìn dưới gầm bàn.

"Ờ thì, đúng thế thật, lỗi tôi." Maroon thừa nhận với một cái nhún vai. Chosen gạt nó đi và quan sát khi chiếc áo vest của anh—hay đúng hơn là túi áo vest của anh—bắt đầu chuyển động. Anh ấy với tay ra và mở túi, chỉ để thấy một Alan nhỏ xíu thò đầu ra. "Alan?" Chosen lẩm bẩm ngạc nhiên. "Anh đang nhìn gì vậy?" Maroon hỏi, khiến Chosen giật mình và đập đầu vào gầm bàn bàn làm mọi thứ rung chuyển. Anh rên rỉ, xoa sau đầu khi Maroon tỏ ra lo lắng.

"Whoa, anh bạn, có sao không? Đừng nói với tôi là anh còn say đấy nhé?" Maroon nói. Chosen bắn cho cô một cái lườm. "Được rồi, tốt thôi, tôi sẽ để anh yên." Maroon nhượng bộ, giơ tay đầu hàng và bỏ đi.

Chosen chú ý về lại Alan, Cursor đang ngọ nguậy để ra khỏi túi. "Alan, cậu làm gì ở đây thế?" Chosen giận dữ rít khẽ, đón lấy Cursor đã bị thu nhỏ. "Cậu nhốt tôi lại trong túi! D: Tôi định dọa cậu mà DX" Alan giải thích khi anh ngọ nguậy trong tay Chosen. Nhìn xung quanh một cách thận trọng, Chosen nghiêng người lại gần Alan. "Tôi sẽ đưa cậu về nhà, thế này rất nguy hiểm." Chosen quyết định, chuẩn bị nhét Alan trở lại túi thì tiếng báo động đột nhiên vang lên.

"Chết tiệt." Chosen chửi thề, nhanh chóng bỏ Alan vào túi và đóng chặt lại. Maroon đứng dậy, túm lấy áo vest. "Cho! Nhanh lên, có vụ cướp ở ngân hàng!" Maroon hét lên khi cô vội vã đi ngang qua bàn làm việc của Chosen.

Chosen lại chửi thề, mặc áo vest vào và chạy nhanh về hướng Maroon vừa chạy tới. Nhẹ nhàng vỗ vào túi nơi anh cảm thấy Alan đang di chuyển, anh lại lẩm bẩm chửi thề lần nữa.

----------

Chosen điều chỉnh lại tay cầm khẩu súng lục, thận trọng tiến vào ngân hàng. Dân thường đã được sơ tán thành công với sự hỗ trợ của các sĩ quan đồng nghiệp, nhưng bọn cướp đã thoát khỏi sự truy bắt. Ngân hàng lúc này im lặng đến kỳ lạ, Chosen cau mày, cảnh giác với bất kỳ chuyển động hoặc âm thanh nào có thể tiết lộ nơi ẩn náu của chúng.

Tai nghe của anh kêu rè rè, giọng nói khẩn thiết của Maroon cắt ngang bầu không khí căng thẳng. "Chosen, anh nghe rõ chứ? Chúng tôi đã bắt được ba tên trong số chúng, một tên vẫn còn đang lẩn trốn." Maroon báo cáo. "Ở yên đó, tôi đang trên đường đến chỗ anh." Cô nói thêm. Chosen dừng lại, một cảm giác thất vọng dâng lên. Giơ tay lên tai nghe và trả lời: "Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm. Cứ theo tôi mà làm." Sau đó anh tiếp tục tìm kiếm trong ngân hàng.

Từ phòng này đến phòng khác, không có dấu vết nào của tên cướp. Có thể nào dân thường đã đếm nhầm trong tình hình hỗn loạn này không? Đây là một kịch bản hợp lý khi xét đến hoàn cảnh căng thẳng cao độ. Đột nhiên, một tiếng động trong túi khiến anh chú ý. Là Alan, anh có vẻ đau khổ. Chosen nhanh chóng thả anh ra khỏi túi, nhìn anh lao ra ngoài một cách điên cuồng. "Tôi không thích ở đó D:" Alan nói, bay vòng quanh một cách thất thường.

Chosen cất súng vào bao và đưa cả hai tay ra, trấn an người bạn nhỏ bé của mình. "Bình tĩnh nào, Alan. Mọi thứ ổn cả thôi." Anh an ủi bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Dần dần, tốc độ bay của Alan chậm lại và anh mệt mỏi dựa vào bàn tay mở sẵn của Chosen. "Tôi xin lỗi, Alan. Tôi không nhận ra rằng không gian chật hẹp lại làm cậu khó chịu đến vậy." Chosen lẩm bẩm xin lỗi.

"Không sao, dù gì cũng tại tôi cả." Alan đáp lại. Chosen, với một nếp nhăn hằn trên lông mày, quan sát Alan từ từ phóng to bản thân một lần nữa và lơ lửng bên cạnh đầu anh.

"Chúng ta đang ở đâu đây?" Alan hỏi, nghiêng người tò mò. "Có một vụ cướp ở ngân hàng. Cậu phải trốn tiếp thôi. Cậu có thể chui vào giữa áo vest và đồng phục của tôi. Thế nào?" Chosen đề xuất, mắt anh quét khắp căn phòng tối mờ để tìm bất kỳ dấu hiệu rắc rối nào.

"Được rồi," Alan líu lo đáp với quyết tâm mới, thu nhỏ mình lại đến kích thước cho phép anh vừa khít với không gian ẩn trong trang phục của Chosen. "Tốt chứ?" Chosen hỏi, ánh mắt liếc xuống nơi Alan đang ở. Alan đáp lại bằng một cái ngọ nguậy thích thú, một sự khẳng định im lặng rằng anh đã sẵn sàng.

Chosen, với quyết tâm mạnh mẽ hơn, một lần nữa cầm lấy khẩu súng, sức nặng của vũ khí là sự đảm bảo quen thuộc khi anh thận trọng bước ra khỏi phòng, không khí đặc quánh vì căng thẳng và bất ổn định.

Mỗi căn phòng anh đi qua đều trống trải kỳ lạ, trái ngược hoàn toàn với sự hỗn loạn vừa diễn ra trước đó. Không có dấu hiệu nào của sự sống, khiến Chosen phải tự hỏi liệu có thực sự có tên cướp thứ tư hay không. Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra khỏi anh, pha lẫn sự lo lắng ngày càng tăng vì sự vắng mặt kéo dài của Maroon.

Một cơn rùng mình đột ngột chạy dọc sống lưng Chosen, những sợi tóc trên gáy dựng đứng khi một tiếng động nhẹ vang lên phía sau anh. Thời gian dường như chậm lại khi Chosen xoay người trên gót chân, chỉ để thấy một cảnh tượng siêu thực - tên cướp nằm dài trên mặt đất, Alan đứng phía trên hắn, cầm một chiếc ghế trên tay.

"Cái— Alan?" Giọng nói của Chosen run rẩy với sự pha trộn giữa ngạc nhiên và khó tin khi anh nhìn xuống ngực mình, nhận ra Alan đã xoay sở để trốn thoát mà không bị phát hiện. "Tôi bắt được hắn rồi! :D" Alan kêu lên phấn khích khi tên cướp rên rỉ và cố gắng đứng dậy, chỉ để gặp một cú đánh mạnh khác từ Alan bằng chiếc ghế, khiến hắn bất tỉnh một lần nữa. Chosen gãi gáy và liếc nhìn Alan đang ngọ nguậy vui vẻ phía trên tên cướp đã bị khuất phục, trông đến là vô tội. "Bình tĩnh nào Alan." Chosen càu nhàu, lấy còng tay để bắt tên cướp lại.

"Hắn ta định làm hại cậu >:(" Alan giận dữ phản đối, nhấc chiếc ghế lên như thể chuẩn bị đánh tiếp. "Không, dừng lại đi. Cậu sẽ giết hắn mất." Chosen can thiệp một cách kiên quyết, tước vũ khí của Alan và vứt chiếc ghế đi.

Alan rõ ràng là xẹp lép như bong bóng xì hơi, hỏi: "Tại sao D:? Hắn định làm hại cậu >:(" Liền đó Chosen đã nhanh chóng nắm lấy anh và nhét anh trở lại dưới áo vest của mình. "Alan, để tôi làm việc của mình. Cậu không cần phải bảo vệ tôi." Chosen trấn an Alan, rồi với tay tới tai nghe liên lạc. "Tôi đã bắt được nghi phạm cuối cùng ở đây." Anh báo cáo, lấy cánh tay kéo tên cướp bất tỉnh.

----------

"Em cái gì cơ?" Victim kêu lên khi anh nhìn Chosen đang lo lắng ngọ nguậy bàn chân. "Là lỗi của tôi! Tôi xin lỗi, tôi đã trốn trong túi áo vest của cậu ấy!" Alan giải thích, lơ lửng trước mặt Victim đang khoanh tay bực bội. "Alan..." giọng nói của Victim trở nên nguy hiểm. Alan giật mình và xìu xuống. "Tôi xin lỗi, Victim. Tôi sẽ về phòng Second ngay." Anh nói trước khi từ từ đi lên cầu thang.

Victim thở dài, véo sống mũi rồi quay lại nhìn Chosen đang cụp mắt xuống. "Không sao đâu. Em đã đưa cậu ấy về lại mà không bị ai để ý... Và may là cậu ấy có ở đó, không thì em đã bị bắn rồi." Victim nhận xét với một cái nhìn qua.

Chosen giật mình và nhún vai, nói với một nụ cười đau đớn. "Lúc đó em còn đang mặc vest." Victim chỉ cau mày, trừng mắt nhìn người que đen làm Chosen lại giật mình. "Được rồi, xin lỗi, xin lỗi. Em bị phân tâm vì Alan ở đó, mà trớ trêu là cậu ấy lại là người đã cứu em. Nào, em đã đưa cậu ấy trở lại rồi mà." Chosen giải thích với một tiếng thở dài.

Victim lắc đầu. "Được rồi, ổn thôi. Anh không giận cả hai đâu. Anh chỉ lo lắng thôi, với cả luôn phải để ý sau lưng mình, được chứ?" Anh nói với vẻ lo lắng, lông mày nhíu lại.

Chosen thở dài, đáp lại với một nụ cười: "Em hiểu rồi. Không cần phải lo lắng cho em đâu." Anh nói. "Anh lúc nào cũng lo lắng thôi." Victim lẩm bẩm, sự quan ngại của anh hiện rõ.

----------

Ngày 4 tháng 1 năm XXXX

Alan đứng buồn bã trước máy quay, vẻ mặt nghiêm trọng. "Xin chào, đã nhiều tháng trôi qua kể từ video cuối cùng của tôi. Hiện tại, tôi đã quay lại phòng thí nghiệm... Đã một thời gian rồi, vợ tôi... cô ấy không ở trong trạng thái tinh thần tốt vào lúc này..." Alan nói nhỏ dần, lắc đầu. "Ngoài ra, Cursor dường như nhớ tôi và hỏi tôi đã đi đâu. Tôi đã cố gắng giải thích với anh ấy những gì đã xảy ra, nhưng anh ấy không hiểu khái niệm về cái chết... Tôi không trách anh ấy. Rốt cuộc, anh ấy là một Cursor." Alan nói, đôi mắt anh tối lại vì lo ngại.

"Nhưng ngoài điều đó ra, thượng cấp rất vui mừng khi thấy tôi trở lại. Giờ họ đang gây áp lực buộc tôi và nhóm của tôi phải yêu cầu Cursor tạo ra những người que. Tôi đã thử, nhưng anh ta không muốn, mà tôi thì không muốn họ lại tra tấn anh ta nữa. Vì vậy, tôi đang cố gắng hết sức để xin thêm thời gian." Alan giải thích trong khi anh vuốt tóc. "Bây giờ thì thế thôi. Tôi phải quay lại làm việc. Tôi không có thời gian để ngồi yên và chờ mọi thứ tự giải quyết." Anh kết luận trước khi chỉnh lại kính. Video đột ngột kết thúc.

----------

Ngày 18 tháng 2 năm XXXX

"Xin chào lần nữa, tôi dự định sẽ quay phim mỗi tháng. Trước đây tôi ít nhất quán hơn vì tôi có xu hướng quên, nhưng bây giờ tôi phải siêng năng hơn." Alan nói trước khi hắng giọng và điều chỉnh máy ảnh. Đột nhiên, một Cursor lớn xuất hiện, lờ mờ phía trên anh. "Xin chào." Cursor chào. "Cursor đang nói xin chào, nếu bạn không thể đọc văn bản ở trên kia." Alan giải thích, điều chỉnh lại chế độ xem để hiển thị lại chính mình.

"Ừm, phải rồi... Vậy là vợ tôi muốn có thêm một đứa con nữa." Alan đột nhiên tiết lộ, vẻ mặt anh tối sầm lại. "Nhưng chúng tôi không thể... Tôi không thể. Tôi không hiểu làm sao cô ấy có thể dễ dàng muốn có thêm một đứa nữa... sau khi... ừm, bạn biết đấy." Alan nói nhỏ dần, lau mặt bằng cánh tay. Một Cursor nhỏ hơn trôi nổi gần bên anh. "Hử? Anh đang làm gì thế?" Alan hỏi, ngạc nhiên khi Cursor cuộn tròn quanh cổ anh. "Ồ, cảm ơn anh." Alan nói với một nụ cười nhỏ trước khi quay lại chú ý vào máy quay.

"Chà, giờ tôi lại ở đây, trút hết mọi vấn đề gia đình của mình trong khi đáng lẽ tôi phải dùng máy quay cho Cursor." Alan trầm ngâm với một chút hài hước, Cursor đeo quanh cổ khiến anh bật cười.

"Không có gì đặc biệt mới xảy ra trong vài ngày qua, nhưng có một số tin tốt, tôi cho là vậy. Thượng cấp đã đồng ý cho chúng tôi thời gian để tạo ra người que từ Cursor. Tuy nhiên, anh ấy vẫn có vẻ miễn cưỡng để tạo ra một người que. Tôi không chắc tại sao, anh ấy không bao giờ nói cho tôi biết." Alan nhận xét với vẻ cau có, nhận thấy Cursor được nhắc đến đang hơi di chuyển, như thể để đáp lại lời nói của anh. "Được rồi, xin lỗi, xin lỗi." Alan nói khi Cursor chọc vào cằm anh một cách tinh nghịch. "Cuối cùng chúng tôi sẽ tìm ra cách tạo ra những người que mà không gây hại cho anh ấy thôi." Alan đảm bảo.

----------

Ngày 10 tháng 3 năm XXXX

Sự phấn khích của Alan hiện rõ khi anh nói vào máy quay: "Được rồi, hãy nói với tôi rằng tôi bị điên đi, nhưng... Tôi đã thuyết phục được Cursor tạo ra người que rồi - không phải cho chính phủ, mà cho tôi và vợ tôi. Tôi sẽ giữ đứa trẻ tránh xa đám người thượng cấp đó, nhưng Cursor đã đồng ý!" Anh kêu lên, cầm lấy máy quay và chạy đi đâu đó, khiến cảnh quay rung chuyển. Anh ấy tiếp tục khi dừng lại: "Ngay bây giờ, tôi là người duy nhất trong phòng thí nghiệm, và tôi được chứng kiến ​​Cursor tạo ra một người que. Tôi là người đầu tiên trong thập kỷ này được chứng kiến ​​Cursor tạo ra sự sống! Kaori sẽ rất vui!" Alan nói, mắt anh lấp lánh niềm hạnh phúc khi anh nhanh chóng quay máy quay về phía Cursor, thứ đang phát sáng nhẹ.

"Anh đang bắt đầu rồi hả?" Alan háo hức hỏi, máy quay hơi rung. Cursor quay về phía anh và lắc nhẹ, hình dạng đồ sộ của nó tạo ra một luồng gió. Đột nhiên, một luồng sáng chói xuất hiện, làm chói mắt máy quay. "Ôi trời...!" Giọng nói của Alan cắt ngang ánh sáng. Máy quay vẫn bị chói khi một tiếng kêu lớn xuyên qua âm thanh, tầm nhìn bị xô đẩy khi ánh sáng dần mờ đi.

"Vãi cả... Tôi- Tôi..." Alan lắp bắp khi ánh sáng cuối cùng cũng tắt hẳn, để lộ Cursor và một đứa trẻ người que màu xám đang đậu phía trên, đầu nhọn của Cursor hướng về phía máy ảnh.

----------

Victim dừng video, tay run rẩy. "Cái quái gì thế..." Anh lẩm bẩm, ánh mắt dán chặt vào đứa trẻ—là đứa trẻ đó! Anh điên cuồng mở ngăn kéo và lấy ra một cuốn album cũ nát, lật từng trang cho đến khi tìm thấy một bức ảnh ố vàng. Bức ảnh mô tả anh khi còn là một đứa trẻ, một bức ảnh đã đi cùng anh đến trại trẻ mồ côi. 

Anh không nhớ nguồn gốc của nó, nhưng anh biết rằng nó đã ở bên anh từ những ký ức đầu tiên. Lật bức ảnh lại, anh đọc những dòng chữ nguệch ngoạc: "Vic, đứa con trai yêu dấu của tôi, vũ trụ của tôi." Đặt bức ảnh bên cạnh màn hình, anh nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trên màn hình với vẻ không tin nổi.

"Vãi cả..." Giọng nói của Victim nhỏ dần, anh đang vật lộn với điều anh vừa phát hiện. Đó đúng là anh. Đặt bức ảnh xuống, anh nắm chặt tóc trong tay, cố hiểu được tình huống siêu thực đang diễn ra trước mắt. Trong một vở kịch, anh có thể chỉ thốt lên "plot twist", thế nhưng đây là thực tế của anh, khiến anh không biết nói gì. "Thật điên rồ." Anh cố gắng diễn đạt, lồng ngực thắt lại. Anh nên bắt đầu xử lý thông tin mới tìm thấy này thế nào đây?

Đột nhiên, Alan xông vào phòng anh, Second chạy theo sát phía sau. Victim giật mình, vội vàng đóng laptop lại và hướng sự chú ý của mình về phía Second đang đuổi theo Alan khắp phòng. "Hai người đang làm cái quái gì thế?" Victim hỏi, trán giật giật khi anh nhìn cảnh hỗn loạn diễn ra, với Alan nhảy trên giường và Second nhảy theo anh, tạo ra một mớ hỗn độn trong quá trình đó.

----------

*Notes:

Các bạn... đã đến lúc tôi phải nghỉ ngơi rồi... Đùa thôi... Hay là không nhỉ... ehe, tận hưởng cái này đi ha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro