Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 24

Ngày 23 tháng 12 năm XXXX

Người que màu tím diễn đạt một cách sinh động: "Cursor biết nói! À, không hẳn là có miệng, nhưng có một hộp văn bản xuất hiện phía trên anh ấy, và những gì anh ấy nói sẽ hiển thị ở đó dưới dạng văn bản." Sự phấn khích của anh giảm dần khi anh tiếp tục: "Tôi vẫn chưa tìm thấy tên của anh ấy. Tôi bắt đầu nghĩ rằng anh ấy không có tên. Tôi đã hỏi, nhưng anh ấy cũng không biết." Anh thở dài với một chút buồn bã. "Tôi không chắc mình có nên đặt tên cho anh ấy không. Có lẽ tôi có thể hỏi anh ấy muốn có tên gì. Anh ấy không hẳn là thú cưng, tôi muốn anh ấy nhận ra rằng anh ấy có quyền tự quyết định." Người que màu tím nhận xét với một nụ cười cay đắng.

"Tôi đang dạy cho anh ấy cách mà mọi thứ hoạt động, nhưng có rất nhiều thứ mà anh ấy không hiểu." Anh bổ sung, giọng nói lộ rõ ​​sự lo lắng.

"Có vẻ như anh ấy cũng bị mất trí nhớ, rất có thể là do bị điện giật. Nó đã trở thành phản ứng chấn thương, khi anh ấy bị thương thì anh ấy quên mất." Người que màu tím giải thích, vẻ mặt anh u ám vì lo lắng. "Tôi vẫn chưa chắc chắn làm thế nào để chữa được, nhưng miễn là không làm anh ấy bị thương thì anh ấy sẽ không quên." Anh gật đầu một cách trầm ngâm. "Nhìn chung, không có gì đặc biệt thú vị xảy ra. Anh ấy không phải là người bạo lực bẩm sinh, điều đó khiến tôi tự hỏi liệu anh ấy có đúng là một trong các Cursor cũ trước kia không, vì họ được biết là rất quan tâm đến chiến đấu." Anh trầm ngâm không chắc chắn.

"Chà, vậy thôi. Tôi lẽ ra phải ở với gia đình hôm nay, nhưng có lẽ phải chờ dịp sau." Anh kết luận với nụ cười đau khổ trước khi lắc đầu, video đột ngột bị cắt.

----------

Ngày 14 tháng 3 năm XXXX

"Anh ấy thực sự tuyệt vời, anh ấy có thể làm rất nhiều thứ! Tôi gọi sức mạnh của anh ấy là 'Animation' vì anh ấy có thể thổi sự sống vào những vật thể vô tri, cũng như triệu hồi cây bút của anh ấy mình để tạo ra những bức vẽ sống động!" Người que màu tím tỏ ra vui mừng. "Tôi nghĩ bọn tôi đang có tiến triển rồi. Tôi có thể giúp anh ấy lấy lại một số ký ức về cách sử dụng khả năng của mình, mặc dù quá khứ của anh ấy vẫn còn là một bí ẩn." Anh nói thêm với một tiếng thở dài thất vọng. "Nhưng tôi... Tôi có linh cảm về việc anh ấy là ai. Khả năng của anh ấy gần giống như Cursor này, nhưng tôi không thể chắc chắn lắm." Người que màu tím chia sẻ.

"Nếu đó là sự thật, vậy thì Cursor chắc chắn gặp rắc rối lớn rồi. Tôi sợ phải tìm kiếm tên thật của anh ấy. Nếu chính phủ biết được, họ có thể sẽ khai thác anh ấy cho mục đích chiến tranh." Người que màu tím nhận xét, lắc đầu lo lắng. "Dù sao thì, thế là hết. Tôi cần phải đi sớm, tôi sẽ ra ngoài ăn tối với gia đình. Chúc tôi may mắn đi." Anh gật đầu, nở một nụ cười trước khi video đột ngột kết thúc.

----------

Ngày 3 tháng 3 năm XXXX

Trong đoạn video quay tại nhà, cây gậy màu tím nhợt nhạt và hơi run rẩy hướng về phía máy quay. "Xin chào, hôm nay tôi đang quay phim ở nhà. Không thể đi làm được-cảm thấy không khỏe, đại loại thế." Anh giải thích trước khi ho vào nắm tay che trước miệng. "Tôi nghĩ là sốt. Hôm kia trời mưa và tôi quên mang ô. Ồ, tội nghiệp tôi quá." Anh nói đùa với một cái nháy mắt.

"Dù sao thì cũng không có gì quan trọng xảy ra. Cursor đã học được cách thay đổi kích thước theo ý muốn. Hiện tại thì anh ấy khá to lớn, nhưng thỉnh thoảng anh ấy lại thu nhỏ khi muốn trò chuyện tử tế với mọi người xung quanh." Người que màu tím mô tả bằng tay, chỉ ra kích thước thay đổi của Cursor.

"Tôi tin là các đồng nghiệp của tôi thích anh ấy. Anh ấy là một Cursor kỳ lạ, thích nhảy múa, ghét bị cù-tôi vô tình phát hiện ra điều đó khi kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của anh ấy-và thích mang lại nụ cười cho khuôn mặt các đồng nghiệp của tôi." Người que màu tím nhận xét với một nụ cười. "Đôi khi, anh ấy rút lui và ẩn mình trong hộp. Tôi nghĩ anh ấy đang trở nên mệt mỏi vì bị giam cầm trong phòng thí nghiệm. Tôi đã yêu cầu cấp trên cho phép anh ấy ra ngoài, nhưng họ đã từ chối." Anh thở dài một lần nữa.

Đột nhiên, sự chú ý của người que màu tím bị thu hút bởi giọng nói của một người phụ nữ gọi anh ta. Người que màu vàng, có lẽ là vợ anh ta, bước vào khung hình, tay cầm một chiếc bát bốc hơi nghi ngút. "Anh yêu, anh cần nghỉ ngơi." Cô ấy khăng khăng. "À, xin lỗi, anh cần thứ này để không quên mất mọi thứ. Em biết đầu óc anh lơ đãng cỡ nào mà." Người que màu tím cười khúc khích khi anh điều chỉnh máy quay, để lộ một chiếc bàn gỗ đặt trên đùi anh với một chiếc bát để trên đó. Người que màu vàng nghiêng người vào và chào người xem. "Xin chào, tôi là vợ của Alan." Sau đó cô liền bị Alan trêu đùa vì đã tiết lộ tên của anh.

Alan giả vờ bĩu môi phản đối: "Này, tại sao em lại tiết lộ tên anh chứ? Anh phải xóa cái này đây." Rồi người que màu vàng vò rối tóc anh, và video kết thúc.

----------

Victim dừng video lại, tim đập loạn xạ vì không chắc chắn. Có thể nào người đàn ông tên Alan và Cursor mà anh vừa nhìn thấy có liên quan đến bạn anh không? Đang chìm đắm trong suy nghĩ, anh bị ngắt lời khi cánh cửa văn phòng mở ra, để lộ ra Agent vẫn mặc đồ chiến đấu của mình.

"Agent, anh quay lại rồi." Victim chào đón với một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng đóng laptop lại. "Ừ, hôm nay cũng không may mắn gì hơn. Phía trên kia đang hết kiên nhẫn rồi, họ đã đề cập đến việc đưa quân tiếp viện đến để tìm Cursor." Agent giải thích một cách mệt mỏi khi anh ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa cũ kỹ của Victim. "Được rồi, chết tiệt." Victim lẩm bẩm, đứng dậy khỏi ghế để đến gần Agent.

"Đây, để tôi giúp." Victim đề nghị khi anh ngồi xuống cạnh Agent, nhẹ nhàng giúp Agent cởi áo vest và áo khoác. Agent kêu lên một tiếng nhỏ lên nhẹ nhõm trước khi ngã trở lại ghế sofa. "Cảm ơn. Tôi có cảm giác hụt ​​hẫng rằng chúng ta có thể sẽ bị đuổi nếu không tìm thấy Cursor." Agent bày tỏ với đôi lông mày nhíu lại. Victim cắn môi, đặt áo vest và áo khoác lên chiếc bàn gần đó.

"Họ sẽ không làm thế đâu. Anh và nhóm của anh là những người giỏi nhất họ có mà. Họ sẽ không thể làm được nếu không có anh." Victim trấn an, ngón tay vuốt phẳng bộ vest của Agent và nới lỏng cà vạt của anh một chút, một cử chỉ an ủi và ủng hộ trước sự bất định.

"Chưa gì đã háo hức cởi đồ tôi rồi à?" Agent trêu chọc, khiến Victim đảo mắt. "Đồ ngốc, chỉ để anh thoải mái thôi. Giờ thì nằm xuống và nghỉ ngơi đi được chưa?" Victim gợi ý, đứng dậy và nhẹ nhàng đưa Agent nằm hẳn xuống ghế sofa. "Mhm, đúng rồi, cậu nói đúng đấy." Agent đồng ý với một nụ cười trước khi biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc. "Vic, nếu chúng ta tìm được Cursor, họ định làm gì với nó?" Agent hỏi.

Victim dừng lại, chuyển động của anh bị cản trở bởi sức nặng của câu hỏi. "Không chắc nữa. Chính phủ không đáng tin cậy, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu họ có ý định lợi dụng nó vì lợi ích ích kỷ của riêng họ." Victim nhận xét với vẻ khinh thường. Agent nhướng mày, bối rối trước cường độ phản ứng của Victim, trước khi gật đầu thừa nhận. "Nó khiến tôi tự hỏi liệu mình có đứng nhầm phe rồi hay không." Agent trầm ngâm trước khi nhắm mắt lại.

Victim quay lại đối mặt với Agent, lông mày nhíu lại vì lo lắng. Mặc dù anh có thể tiết lộ nơi ở của Cursor cho Agent, cuộc trò chuyện lần này ám chỉ rằng ngay cả Agent cũng e ngại về ý định của cấp trên. Nhưng anh vẫn do dự, không muốn Agent bị giằng xé bởi lòng trung thành cho hai bên khác nhau. Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ đặt Agent vào tình thế khó xử như vậy.

Victim nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Agent ra sau trước khi chuyển sự chú ý sang bàn làm việc. Có vẻ như công việc đòi hỏi anh phải quay lại, nhưng sức nặng của tình hình vẫn còn nặng nề trong không khí.

----------

Victim thở dài mệt mỏi khi bước vào căn nhà tối tăm, mọi người đã ngủ say. "Victim, cậu lại về muộn nữa rồi D:" Alan đón anh ở trước cửa, lơ lửng gần người que xám đang mỉm cười và lặng lẽ đóng cửa lại. "Thật không may là tôi phải đi làm. Thượng cấp đang lo lắng vì chúng tôi vẫn chưa tìm thấy cậu." Victim thừa nhận, sức nặng của tình hình hiện rõ trong giọng nói của anh khi anh nhớ lại đoạn video anh đã xem trước đó.

Alan trước mặt anh ta trông có vẻ buồn bã, cảm giác tội lỗi lan tỏa khắp người anh. "Alan." Victim gọi, khiến Alan phải ngẩng đầu lên và nhìn. "Cậu có nhớ tên của cậu từ đâu ra không?" Victim hỏi. "Tôi tự đặt tên cho mình :D" Alan vui vẻ trả lời.

Victim gật đầu trầm ngâm. "Là vậy sao? Cậu lấy cái tên đó từ đâu vậy?" Anh dò hỏi thêm. Alan dịch chuyển một cách khó chịu, lơ lửng từ bên này sang bên kia. "Tôi không chắc D:, nhưng nó có vẻ rất quen thuộc! Tôi thích nó ;D" Alan líu lo vui vẻ. Victim nhíu mày, rồi gật đầu. "Tôi hiểu rồi. Tôi cũng thích tên cậu, Alan." Victim khen ngợi với một nụ cười trước khi đi về phía phòng mình, Alan đi theo sau anh.

Victim đột nhiên dừng lại trên đầu bậc thang, quay lại. "Alan, cậu có sợ... điện không?" Anh chợt hỏi. Alan dừng lại, hơi run rẩy. "Tôi không chắc nữa, tôi nghĩ vậy." Alan trả lời một cách không chắc chắn. Victim nắm chặt tay trên lan can khi anh cân nhắc thông tin mới này.

"Tại sao? :<" Alan thắc mắc, bối rối vì câu hỏi đột ngột trước khi được Victim nhẹ nhàng bế lên, mang theo anh trở lại phòng. "Không có gì. Hay là cậu ngủ với tôi tối nay nhé?" Victim gợi ý với một nụ cười, Alan vui vẻ ngọ nguậy đồng ý. "Yay! :D" Alan reo lên vui vẻ, trong khi nụ cười của Victim chẳng hề thực sự vui vẻ, một cảm giác bất an dâng lên trong bụng anh.

Đóng cửa lại sau lưng, Victim tiến về giường, cho phép Alan di chuyển xung quanh trước khi nằm xuống gối. "Ở yên đó. Tôi sẽ thay quần áo." Victim thông báo với Alan khi anh lấy đồ ngủ và đi về phía phòng tắm riêng.

Bên trong phòng tắm, Victim bật đèn, đảm bảo rằng cánh cửa đã được đóng chặt sau lưng anh. Anh luôn nghi ngờ rằng Cursor có thể là Alan ngay từ đầu. Thế nhưng anh đã hy vọng rằng đó là một Cursor khác. Anh nắm chặt mép bồn rửa, cảm thấy tầm nhìn của mình mờ đi. Làm sao chính phủ có thể đối xử với Alan như vậy? Làm sao họ có thể? Một cơn buồn nôn ập đến với Victim khi anh nhận ra rằng anh đã vô tình làm việc cho cùng một chính quyền đã hành hạ Alan trong nhiều năm, đến mức Alan đã chọn xóa những ký ức đó khỏi tâm trí mình.

Victim lẩm bẩm một tiếng "Ôi, chết tiệt..." run rẩy khi anh lau đi những giọt nước mắt đang làm mờ mắt mình. Nhận ra rằng Cursor có thể là Alan, Alan của anh, đã khiến anh bị sốc đến mức anh không thể lờ đi điều đó. Có quá nhiều sự trùng hợp, đặc biệt là khi xét đến việc người que màu tím nhắc đến tên của chính anh ta là Alan. Có lẽ Cursor đã biết được tên anh ta và tự nhận lấy cái tên đó khi rời khỏi phòng thí nghiệm. Các mảnh ghép của câu đố đang khớp vào với nhau mà anh khó có thể lờ đi.

Hít một hơi thật sâu, run rẩy, Victim lấy lại bình tĩnh. Nếu đó thực sự là Alan của anh, thì người que màu tím trong video có thể đã chết khi Alan trốn thoát. Ý nghĩ đó đâm vào trái tim Victim với nỗi buồn, một cảm giác nặng nề lắng xuống trong lồng ngực anh.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, lau đi những giọt nước mắt, Victim tập trung vào việc thay đồ ngủ. Tê liệt, anh bước ra khỏi phòng tắm, thấy Alan đang nhảy lên nhảy xuống trên giường. "Sao cậu thay đồ lâu thế?" Alan hỏi, Victim đáp lại bằng một tiếng cười, ngã phịch xuống giường và khiến Alan nảy lên và xuống.

"Cần thói quen làm đẹp ban đêm của tôi." Victim nói đùa một cách vui vẻ. "Cậu thậm chí còn chẳng cần cái đó D:" Alan nhận xét, khiến Victim cười khúc khích khi anh trêu đùa Cursor. Alan lăn đi để đáp lại.

"Alan, đừng đi." Victim thì thầm, vỗ nhẹ vào giường bên cạnh mình như mời gọi. Alan, tràn đầy năng lượng, tiếp tục lăn lộn như một con mèo phấn khích trước khi cuối cùng nằm xuống bên cạnh Victim, dụi vào ngực anh.

----------

*Notes:

Alan gặp Alan, ai là Alan cơ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro