Chapter 20
Alan lang thang vô định quanh nhà, không biết phải làm gì khi chỉ còn một mình. Victim đã nói là anh có thể tự do sử dụng TV, nhưng Alan thấy chẳng thấy thú vị gì khi không có Second bên cạnh. Không chịu nổi, anh nhảy nhót trên giường Second, làm xáo trộn ga trải giường và chăn. Anh biết Second sẽ khó chịu vì điều này, nhưng trong cơn buồn chán, Alan không quan tâm nổi điều đó. Anh cảm thấy cô đơn sâu sắc khi không có ai để tương tác.
Điều này nhắc anh nhớ đến khoảng thời gian trước khi anh gặp Second, khi anh ẩn núp và quan sát mọi người đi qua, khao khát được giống họ với tay chân và có thể nói chuyện. Anh thường ước mình có thể tự diễn đạt mọi thứ, để được ôm Second an ủi khi cậu buồn hoặc được trò chuyện với Victim. Có những ham muốn mà Alan ấp ủ nhưng không thể thực hiện được, như việc anh không thể nhớ lại quá khứ của mình. Tuy nhiên, như Victim đã từng nói, đắm chìm vào quá khứ là vô ích.
Alan với sự tin tưởng tuyệt đối vào sự khôn ngoan của Victim, đã quyết định mặc kệ mọi sự tò mò về quá khứ của mình. Điều quan trọng nhất là hiện tại của anh với Second, bất kỳ danh tính nào trước đó cũng có vẻ không đáng kể so với những mối quan hệ mà anh đã hình thành hiện tại. Alan lý luận rằng nếu quá khứ của anh có bất kỳ ý nghĩa nào, thì ngay từ đầu anh đã không quên nó.
Thừa năng động, Alan vui vẻ lăn lộn trên giường, tận hưởng niềm vui giản đơn của khoảnh khắc này. Mặc dù biết Second có thể sẽ không hài lòng với sự bừa bộn, Alan vẫn tận hưởng sự thích thú của riêng mình. Sau một lúc, anh rời khỏi giường và lướt ra khỏi phòng, tìm kiếm cái gì khác để giải trí.
Khi trôi xuống cầu thang, Alan suy nghĩ về việc làm gì tiếp theo. Một ý tưởng lóe lên trong đầu anh, và anh ngọ nguậy vì phấn khích – có lẽ anh có thể giúp bằng cách dọn dẹp nhà cửa. Tối qua Victim đã không thể dọn dẹp do anh về nhà muộn, và trước đó anh phải vội vã quay lại làm việc khiến mọi thứ trở nên lộn xộn. Alan cảm thấy tội lỗi vì vô tình gây thêm căng thẳng cho Victim, vì anh biết Victim đã phải chịu áp lực phải bắt một "Cursor" rất cụ thể. Mặc dù hối hận, Alan vẫn quyết tâm chuộc lỗi bằng cách bắt tay vào dọn dẹp.
Phấn khích với cảnh tượng có thể giúp đỡ Victim bằng cách dọn dẹp nhà cửa, Alan trôi tới gần tủ đựng đồ dọn nhà của Victim. Hàng loạt đồ dùng vệ sinh bên trong thật ấn tượng, cho thấy sở thích sạch sẽ của Victim khi bị căng thẳng. Trong số những đồ vật đó, sự chú ý của Alan hướng đến một thiết bị kỳ lạ. Anh triệu hồi hai công cụ bàn tay, cẩn thận kiểm tra vật thể, cố gắng giải mã mục đích của nó.
"Chắc đây là thứ hút bụi bẩn!" Alan nghĩ, chăm chú nhìn vào lỗ mở ở dưới cùng của thiết bị. Ánh mắt anh chuyển sang phần dường như kết nối với ổ cắm. Bối rối nhưng tò mò, Alan dừng lại. Mặc dù anh chưa bao giờ thấy Victim sử dụng chiếc máy này, nhưng sự hiện diện của nó trong tủ đồ cho thấy tầm quan trọng và việc sử dụng thường xuyên của nó.
Suy nghĩ một lúc, Alan tự hỏi liệu anh có nên thử sử dụng nó không. Victim thường dựa vào chổi và cây lau nhà, tránh xa các thiết bị vệ sinh khác. Tuy nhiên, sự hiện diện của máy trong tủ đồ đã ám chỉ tầm quan trọng của nó. Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa tủ, Alan trôi trở lại phòng khách. Ánh mắt anh dừng lại trên một bức tường nơi có một ổ cắm điện ẩn sau TV. Quyết tâm, Alan tiến đến ổ cắm điện và cắm thiết bị vào.
Trong một diễn biến kỳ lạ của sự kiện, Alan đứng trước thiết bị vệ sinh bí ẩn, suy nghĩ về động thái tiếp theo của mình. Với cảm giác tò mò và một chút phấn khích, anh cẩn thận đặt máy xuống, tự hỏi làm thế nào để kích hoạt nó. Lơ lửng xung quanh cỗ máy, anh kiểm tra các mặt của nó cho đến khi ánh mắt anh dừng lại ở một nút màu đỏ nổi bật.
"Chắc là bấm nút đỏ nhỉ?" Alan nghĩ, sự tò mò đã chế ngự anh. Anh dùng tay gạt nhẹ công cụ, nhấn nút. Ngay lập tức, cỗ máy gầm lên, phát ra tiếng động ầm ầm lớn khiến Alan giật mình, lùi lại vì ngạc nhiên. Tiếng ồn đó có bình thường không? Trước khi anh kịp lấy lại bình tĩnh, cỗ máy bắt đầu rung chuyển và quay ngoắt lại đối mặt với Alan, trong cơn hoảng loạn đột ngột anh lập tức bay đi, vô tình hất đổ bàn cà phê.
Cỗ máy dường như bị ám, cứ truy đuổi Alan không ngừng và gây ra hỗn loạn trên đường đi. Trong nỗ lực điên cuồng để trốn thoát, lực chuyển động đột ngột của cỗ máy vô tình giật phích cắm khỏi tường, khiến chiếc TV rơi xuống với tiếng động lớn, màn hình vỡ tan khi va chạm. "Ôi không!" Alan kêu lên, nhận ra hậu quả không mong muốn của hành động của mình. Quá hoảng loạn, anh chạy vòng quanh phòng, không biết làm thế nào để khắc phục tình huống mà anh ta vô tình tạo ra.
Sau sự hỗn loạn mà anh vô tình gây ra, Alan thấy mình đang phải đối mặt với một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Sợ hãi về phản ứng của Victim đối với chiếc máy bị hỏng và chiếc TV vỡ, anh đấu tranh với cảm giác về ngày tận thế sắp xảy ra. Nhận ra rằng anh không thể "Hoàn tác" hành động của mình khiến anh lo lắng hơn, bỏ lại anh với cảm giác đầy bất lực.
Với trái tim nặng trĩu và dáng vẻ run rẩy, Alan trả lại chiếc máy bị hỏng vào tủ, mặc dù tay cầm cong vênh là lời nhắc nhở liên tục về lỗi lầm của anh. Khi anh hướng sự chú ý của mình đến màn hình TV vỡ, anh cố gắng cứu vãn những gì còn lại, cẩn thận nhặt những mảnh vỡ. Bất chấp nỗ lực của anh, vết nứt lớn vẫn chế giễu anh, một minh chứng rõ ràng cho sự lộn xộn mà anh đã vô tình gây nên.
Khi nỗi tuyệt vọng đe dọa nhấn chìm anh, ánh mắt của Alan chuyển sang chiếc bàn cà phê bị gãy, một nạn nhân khác của cuộc phiêu lưu không may của anh. Quyết tâm chuộc lỗi, anh cố gắng lắp lại chiếc bàn, vật lộn để cân bằng nó với cái chân bàn gãy. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, nó trông như vẫn còn nguyên, nhưng rồi lại sụp đổ một lần nữa khi cái chân bàn trượt ra.
Thất bại và không chắc chắn về bước đi tiếp theo của mình, Alan ngồi phịch xuống ghế sofa, vật lộn với hậu quả của hành động mình gây ra và khả năng bị đuổi ra ngoài vì sự hủy diệt vô ý của mình. Trong khoảnh khắc không chắc chắn, anh chờ đợi số phận dành cho mình, suy nghĩ về cách để sửa lại mọi thứ.
----------
Victim véo sống mũi, nhìn chằm chằm vào cảnh hỗn loạn trước mắt với vẻ không tin nổi. Một cái bàn cà phê bị vỡ, một chiếc TV hỏng, thậm chí cả máy hút bụi của anh cũng nằm trong đống đổ nát. Second đứng gần đó, trông có vẻ không chắc chắn, với Alan nhìn trộm ra từ dưới áo khoác.
"Alan, chuyện quái quỷ gì đã xảy ra ở đây vậy?" Victim cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, không muốn bộc lộ sự bực bội đang dâng trào trước mặt Second. "Chắc chắn là có lý do cho tất cả chuyện này, Alan?" Second xen vào, nhẹ nhàng thúc giục Alan giải thích. Alan vẫn im lặng, nhìn Victim với vẻ vừa tội lỗi vừa ương bướng.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu đã nghĩ gì cái mẹ thế?" Sự kiên nhẫn của Victim cạn kiệt khi anh thầm chửi thề. Kiệt sức sau một ngày dài làm việc, trở về một ngôi nhà đổ nát là điều cuối cùng anh muốn thấy.
"Tôi đã giao phó cho cậu ở lại đây, hy vọng cậu có chút trách nhiệm, và đây là những gì tôi nhận lại hả?" Giọng nói của Victim cao hơn trong sự giận dữ, vung tay chỉ về phía đống hỗn độn. Cảm nhận được tình hình căng thẳng, Second cố gắng xoa dịu tình hình: "Vic, đừng vội kết luận vậy..." Những lời của Second bị phớt lờ khi Victim bật ra một tiếng cười cay đắng.
Ngày hôm nay còn chẳng thể tệ hơn. Đầu tiên là một cuộc gọi về Cursor nào đó, sau đó là một cuộc tìm kiếm vô ích quanh thị trấn, vì mục tiêu săn đuổi của họ chính xác đang sống chung với Victim. Rồi giờ đây, chính Cursor đó đã tàn phá đồ đạc trong nhà anh. Ai mà không tức giận trước cảnh tượng như vậy chứ?
Alan vẫn giữ im lặng, trốn dưới áo khoác của Second né tránh cái nhìn của Victim. "Vic, chúng ta có thể thay thế mọi thứ mà." Second đề nghị, vẻ mặt vẫn còn bối rối. Sự thất vọng của Victim dâng lên cao hơn. "Ồ, tuyệt quá. Em làm thế cũng chỉ có thể dạy cho Alan rằng chúng ta sẽ xử lý mọi thứ sau khi cậu ta làm mọi thứ rối tung lên mà thôi. Giờ thì cậu ta tự mãn tới mức thậm chí chẳng còn buồn quan tâm nữa đây này." Victim đáp trả, sự bối rối của Second hiện rõ trên khuôn mặt.
"Victim, vậy là không công bằng. Alan không có ý xấu. Anh bình tĩnh lại đi mà." Second nói trước khi Victim ngắt lời cậu bằng một cử chỉ. "Cứ lên lầu đi. Anh sẽ xử lý mớ hỗn độn của Alan, như mọi khi." Victim mệt mỏi xác nhận, cơn tức giận đã tan biến trở thành sự kiệt sức. Second gật đầu đồng ý một cách miễn cưỡng.
Ôm Alan trong vòng tay, Second bước lên cầu thang về lại phòng, chỉ để thấy giường mình cũng là một đống lộn xộn. "Cái quái gì thế này?" Second lẩm bẩm, quay sang Alan để yêu cầu một lời giải thích. Cursor đáp lại ánh mắt của cậu bằng một biểu cảm khó hiểu. "Cậu làm cái này hả Alan?" Second hỏi, giọng nói có chút bực bội. Alan, hiểu lầm sự bực bội của Second là tức giận, liền thoát khỏi tay Second và ngập ngừng tiến đến gần giường. "Tôi sẽ chỉnh lại!" Alan tuyên bố (trong trạng thái hoảng loạn), giơ tay ra để nhanh chóng sắp xếp lại giường của Second trước khi Second kịp trả lời.
Alan tỏa sáng: "Đó, sạch sẽ :D" và trôi đi rồi đáp trên chiếc ghế của Second. Cậu tiến đến giường và ngồi xuống. "Alan, tôi không giận về những gì đã xảy ra, nhưng đôi khi cậu thực sự nên suy nghĩ trước khi hành động." Second khuyên một cách mệt mỏi. Alan, không biết phải phản ứng thế nào, vẫn im lặng. Anh biết mình thường hành động bốc đồng mà không cân nhắc đến hậu quả.
Không nhận được hồi âm từ Alan, Second bắt đầu lo lắng. "Alan, cậu ổn chứ? Đừng lo về Victim, ngày mai anh ấy sẽ bình thường lại thôi. Anh ấy thậm chí có thể xin lỗi vì mất bình tĩnh—anh ấy chỉ kiệt sức vì công việc thôi." Second trấn an, cố gắng làm dịu sự căng thẳng.
Trong cuộc trao đổi lặng lẽ giữa Second và Alan, một nhận thức quan trọng lơ lửng trong không khí. Alan tự hỏi: "Mệt mỏi vì mình ư?". Nhưng anh đã không nói ra câu hỏi ấy.
"Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát? Đến nằm xuống cạnh tôi đi, tôi hết cả hơi rồi." Second đề nghị với một cái ngáp vờ vịt. Alan trôi trở lại và nằm xuống cạnh Second. "Được thôi." Alan đồng ý, bắt chước tư thế của Second. Second liếc nhìn Alan, ánh mắt vừa lo lắng vừa bối rối. Alan đã quên những sự kiện trước đó rồi sao? Trông anh chẳng hề nao núng gì, như thể sự việc chưa từng xảy ra vậy.
Second muốn làm rõ vấn đề, nên thận trọng hỏi: "Alan, cậu có quên mất những gì mới xảy ra không, hay là...?" Sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói của cậu, Second lo là sự giận dữ của Victim có thể kích hoạt chứng mất trí của Alan.
"Không, tôi vẫn nhớ :D" Alan trấn an, thái độ vui vẻ của anh khiến Second bối rối. Cậu đã mong đợi một phản ứng nghiêm túc hơn từ Alan, có lẽ là một chút hối hận hoặc yêu cầu chỉ dẫn. Thay vào đó, Alan vẫn lạc quan một cách bất thường, kiềm chế không tìm kiếm lời khuyên khi anh nép mình vào ngực và cánh tay của Second.
Đôi lúc cậu chẳng thể nào hiểu nổi Alan... Second thở dài trước khi thầm thì: "Ngủ ngon, Alan." Và Alan đáp lại: "Ngủ ngon, Second :D"
----------
Ánh mắt Alan nán lại trên cánh cửa, không biết mình đã nhìn chằm chằm vào nó bao lâu. Second đã chìm vào giấc ngủ, thiếp đi trong lúc không để ý. Bây giờ, với quyết tâm sửa chữa lỗi lầm của mình, Alan cân nhắc bước qua cánh cửa đó để sửa chữa những gì anh đã phá hỏng. Tuy nhiên, một nỗi nghi ngờ dai dẳng len lỏi trong anh—nếu anh chỉ làm mọi thứ tệ hơn thì sao? Nỗi sợ hãi bao trùm suy nghĩ của Alan. Tại sao anh lại cảm thấy mình hoàn toàn bất lực như vậy? Sự thật đau đớn; Alan, một Cursor, không thể phủ nhận được là một kẻ vô dụng.
Một khoảnh khắc tuyệt vọng tràn ngập Alan, tinh thần anh tụt xuống thấp hơn trước. Anh có thể nói ra những lời xin lỗi, anh biết, nhưng Alan hiểu những hạn chế của chúng. Chỉ nói xin lỗi sẽ không làm mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn được. Anh cần phải sửa chữa thiệt hại cho đồ đạc của Victim chỉ khi đó Victim mới tha thứ cho anh.
Alan lặng lẽ rời khỏi phòng, hành lang đang chìm trong bóng tối, cho thấy Victim đã đi ngủ rồi. Tim Alan chùng xuống khi nhận ra điều đó. Có lẽ anh đã ấp ủ một hy vọng thoáng qua rằng Victim vẫn còn thức. Anh tự hỏi mình, không chắc chắn liệu sự hiện diện của anh có được chào đón hay không. Tuy nhiên, việc cố gắng tìm kiếm Victim có thể gây hại gì? Lấy lại bình tĩnh, Alan gạt bỏ những nghi ngờ của mình. Anh có thể đối mặt với cơn thịnh nộ của Victim một lần nữa không? Liệu sẽ có bàn tay nào giơ lên chống lại anh không? Alan dừng lại, một khoảnh khắc lo lắng ập đến, trước khi tự trấn an mình rằng Victim sẽ không bao giờ dùng đến hành vi như vậy.
Những lời lẽ cay nghiệt của Victim vang vọng trong tâm trí Alan, nỗi đau khi bị gọi là 'đồ ngu ngốc' vẫn còn đó khi anh dừng lại, lấy lại quyết tâm trước khi chậm rãi bước xuống cầu thang. Lướt qua những mảnh vỡ còn sót lại của chiếc TV, một tia quyết tâm lóe lên trong anh. Anh đã sửa được gara trước đó, chắc chắn là anh cũng có thể khôi phục lại cái này. Với sự chắc chắn kèm theo phần nào do dự, Alan bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ chiếc TV bị hỏng, biết rằng không có tùy chọn 'Hoàn tác' nào, nhưng anh có thể cố gắng tạo lại nó bằng cây bút của anh.
Lấy ra cây bút của mình, anh bắt đầu làm việc, tỉ mỉ phác họa một bản sao của chiếc TV trên sàn nhà. Khi hoàn thành, anh cẩn thận sử dụng khả năng 'Select' của mình trên chiếc TV bị hỏng, thay thế nó bằng bản sao do anh vẽ tay. Tiến về phía bàn, Alan lặp lại quá trình này với sự tập trung cao độ.
Sự kiệt sức đè nặng lên anh khi anh hoàn thành bản vẽ máy hút bụi, dáng vẻ mệt mỏi của anh hiện rõ khi anh chìm xuống ghế dài. Những tia nắng đầu tiên của bình minh len lỏi qua cửa sổ, thúc giục anh nhanh chóng đặt bàn cà phê mới vẽ trước ghế dài và cất máy hút bụi vào tủ, sau đó đóng cửa tủ lại bằng một cú chạm nhẹ. Sự nhẹ nhõm tràn ngập anh; lần này, anh đã thành công mà không gây ra hỗn loạn.
Trong khoảnh khắc chiến thắng lặng lẽ, Alan ăn mừng bằng cách nhảy múa xung quanh, chiến thắng của anh không kéo dài được lâu khi anh quay lại chú ý đến những món đồ bị vỡ. Suy ngẫm về số phận của chúng, anh quyết định cất chúng vào clipboard, một nơi mà chúng có thể không bị động đến cho đến khi anh cho là cần thiết. Với ánh mắt đầy suy tư, anh quan sát những món đồ biến mất vào clipboard của mình, một lời nhắc nhở về hậu quả của hành động của anh và tầm quan trọng của việc cân nhắc kỹ lưỡng.
Alan mỉm cười tự hào khi anh lượn lờ xung quanh—anh đã đạt được một điều thực sự đáng chú ý! Anh nhảy múa vui vẻ, sau đó bay lên cầu thang trở lại phòng Second. Sự phấn khích khi chia sẻ thành tích của mình với Second khiến anh tràn đầy mong đợi. Nằm cạnh Second, Alan nghĩ, cậu hẳn sẽ vui lắm khi nhìn thấy những gì anh đã làm!
Một cảm giác mãn nguyện tràn ngập Alan khi anh nhận ra gánh nặng của lỗi lầm đã được trút bỏ, anh đã sửa chữa mọi thứ. Tuy nhiên, một vấn đề khác vẫn còn tồn tại trong tâm trí anh. Liệu Victim có tha thứ cho anh khi anh sửa chữa những gì anh làm hỏng không? Alan tự hỏi. Suy ngẫm về hành động của mình, anh thừa nhận rằng đúng là anh là một đứa ngốc. Thực lòng mà nói, anh biết phán đoán của Victim thường đúng, và anh tin tưởng vào những hiểu biết sâu sắc của Victim mà không chút do dự.
Alan xích lại gần Second, tâm trí chạy đua với những suy nghĩ khi anh chờ đợi bạn mình thức dậy để đi học khi một ngày mới lên. Hy vọng là Victim sẽ phản ứng bớt giận dữ hơn vào ngày hôm sau, Alan ước rằng những bản sao của anh là đủ để thay thế ở đó.
----------
*Notes:
Ôi Alan, chú chuột nhỏ bé đáng thương của tôi (đùa thôi, tôi thích chú chuột nhỏ này lắm)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro