Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2

Second chạy vội vào bếp và thấy Chosen đang mải mê cắt rau. "Ồ, Sec, đây. Sao em không gọt tiếp mấy củ khoai tây này đi?" Chosen ra hiệu cho Second tới gần, cậu nở một nụ cười rạng rỡ khi háo hức bước lại gần và cầm lấy con dao.

"Được rồi." Cậu đáp, sự nhiệt tình của cậu hiện rõ khi cậu bắt đầu gọt khoai tây. Khi Chosen rửa cà rốt, anh nhẹ nhàng ngân nga vài giai điệu, tạo nên bầu không khí dễ chịu trong bếp. Sau đó sau đó anh thấy thớt ra và cầm lấy một một con dao khác.

Second vừa chăm chú làm việc vừa cố bắt chuyện: "Anh định nấu món gì vậy?" Cậu hỏi, sự chú ý vẫn dồn vào mấy củ khoai tây.

Chosen rời mắt khỏi công việc một lúc, trả lời với vẻ phấn khích: "Cà ri". Sau đó anh tập trung lại vào việc thái thịt, các động tác của anh đều thật khéo léo và chính xác.

Second lo lắng cắn môi, phân vân giữa mong muốn có một cuộc trò chuyện có ý nghĩa hơn với anh trai và nhiệm vụ trước mắt. Sau một lúc, cậu lấy hết can đảm để nói tiếp. Cậu nhìn xuống những củ khoai tây trước khi chuyển ánh mắt trở lại Chosen. "Vậy, ừm, công việc của anh thế nào?" Second hỏi, giọng nói pha chút ngượng ngùng. 

Chosen ngước lên khỏi việc đang làm dở và nở một nụ cười ấm áp. "Ồ, ừ thì, không có gì thay đổi nhiều. Mệt thì có mệt thật, nhưng anh vẫn thích công việc anh đang làm." Anh trả lời. Second gật đầu, thực sự vui mừng khi nghe điều đó. "Th-thật tuyệt! Em biết các anh đều đang làm việc rất chăm chỉ." Second nói, hơi lắp bắp. Chosen nhìn em mình tò mò trước khi cầm một cái bát và đổ những củ cà rốt mới cắt vào đó. "Chà, nếu là vì gia đình thì anh chắc chắn là cắm đầu vào làm rồi." Chosen nhận xét với vẻ quyết tâm.

Second hơi đỏ mặt, cầm lấy chiếc bát mà Chosen đưa cho và cẩn thận đặt những miếng khoai tây đã cắt vào trong. "Phải phải." Second đồng ý, giọng nói có chút không chắc chắn. "Nhưng nghỉ ngơi thì sao? Anh đã làm việc rất chăm chỉ. Nghỉ ngơi một ngày cũng không phải là ý tồi đúng không?" Second hỏi, vừa xoay ngón tay cái một cách lo lắng. Chosen ậm ừ suy nghĩ, rồi cầm lấy mấy cái chén chung với một chiếc chảo, ra hiệu rằng anh đã sẵn sàng để bắt đầu nấu ăn.

"À thì, anh sẽ nghĩ thêm." Chosen đáp lại, đổ nước vào chảo trong khi anh quay lưng về phía Second. Cậu cau mày rồi lắc đầu thất vọng. "Em đã từng nói anh trước rồi mà phải không? Anh cũng nói để anh nghĩ, nhưng anh chả bao giờ nghĩ." Second nói, sự thất vọng hiện rõ. Chosen liếc nhìn cậu một cái rồi tập trung lại vào cái chảo.

Second vừa định nói tiếp thì có một tiếng động lớn vang lên từ phía trên thu hút sự chú ý của cả cậu và Chosen. Cả hai dán mắt lên trần nhà, tiếng động trên tầng lớn hơn và có vẻ như có đồ vật rơi xuống. "Hình như là từ phòng em thì phải?" Chosen hỏi, lau tay vào chiếc khăn gần đó.

Second giật thót, nhanh chóng chặn đường Chosen. "Yeah! Ờm, em nghĩ chắc chỉ là sách đổ thôi. Em thử xếp lại ấy mà... haha..." Second cười khúc khích ngượng ngùng, cố gắng để giảm mức chú ý của tình huống. Nhưng Chosen nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi, rõ ràng là anh không tin. "Em có chắc là em không để cửa sổ mở rồi có con chim nào bay vô phòng không?" Chosen hỏi, cố đi qua Second để đi điều tra nguồn gốc của sự náo động.

Second túm lấy tay Chosen và bật cười. "Em sẽ đi em thử!" Cậu kêu lên, đẩy Chosen ra sau trước khi lao về phía cầu thang. Anh gần như trượt chân nhưng đã kịp lấy lại thăng bằng. Second vội vã đi về phòng mình và mở cửa với một tiếng động lớn.

"Second! :D Xem tôi tìm thấy gì này!" Alan reo lên, lơ lửng với một đống sổ phác thảo. Second liếc nhanh qua điệu nhảy hào hứng của Alan trước khi chú ý vào đống sổ phác thảo trước mặt cậu. "C-Cậu tìm đống này ở đâu ra thế?" Second hỏi, cảm thấy vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên. Cậu mạnh mẽ lấy đống sổ ra khỏi chỗ Alan.

Với vẻ bất lực trong mắt, Second đóng sầm cửa lại và vặn khóa. Rồi cậu quay qua nhìn cái tủ trông như bị lục tung của mình, quần áo thì bị vứt khắp sàn. "Cậu làm hỏng đồ của tôi rồi." Second nói một cách thất vọng, liếc nhìn Alan đang cúi đầu ngượng ngùng. Các ngón tay trên công cụ hình bàn tay của nó vặn vẹo một cách lo lắng.

"Tôi xin lỗi, Second. Tôi chỉ tò mò thôi, tôi tìm thấy tranh của cậu khi đang khám phá." Alan xin lỗi. Second thở dài và để sổ phát thảo của cậu lên bàn trước khi bắt đầu thu dọn đống quần áo bị vứt lung tung.

"Tôi thực ra không còn vẽ nữa." Second lầm bầm, tập trung vào việc nhặt quần áo trên sàn. Alan trôi nổi tới gần đầu cậu, lơ lửng trên không khí. "Ồ... Nhưng tôi thực sự thích tranh của cậu! Sao cậu lại không vẽ nữa?" Alan hỏi, chữ xuất hiện gần rìa tầm nhìn của Second. Cậu phân tâm một chút khi cuối cùng cũng chú ý tới những dòng chữ của nó.

Sau một lúc im lặng, Second nhìn lên và bắt gặp cái nhìn của Alan. "À thì, vẽ không hẳn là một sở thích thực tế." Cậu giải thích, giọng nói pha lẫn chút cam chịu. Alan nhìn cậu chằm chằm.

Cảm nhận được sự do dự của Second, nó trôi trở lại chỗ mấy cuốn sổ phác thảo và triệu hồi các công cụ hình bàn tay tay của nó, cẩn thận nhặt mấy cuốn sổ lên trước khi mang chúng trở lại cạnh Second. "Cậu nên cho việc vẽ một cơ hội nữa. Tôi tin rằng nó có giá trị! :((" Alan nói với sự quan tâm thực sự.

"Bằng cách nào?" Second hỏi, nhét lại mấy cuốn sổ phác thảo của mình vào dưới mấy cái áo hoodie và áo khoác. Alan trôi nổi thành vòng tròn sống động quanh đầu Second, hình dạng xung quanh đường viền của nó tràn đầy sự nhiệt tình. "Thì nghệ thuật là niềm vui mà! Việc vui vẻ không phải cũng quan trọng sao?" Alan chèn tới, văn bản của nó đột nhiên nảy lên. Second không thể không cười khúc khích, mặc dù cậu nhanh chóng làm một cái ho giả ngượng ngùng để che đậy. "Đ-Đúng vậy, được rồi, đủ rồi." Second lại cười khúc khích, nhưng lần này có chút bối rối khi Alan tiếp tục nhảy múa quanh đầu cậu.

Alan lại vui vẻ trôi nổi tới phía trước Second. "Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ về điều đó." Cậu nhượng bộ, suy ngẫm về ý tưởng khám phá lại khả năng nghệ thuật của mình. Đột nhiên, sự chú ý của cậu chuyển sang tình trạng của cái tủ quần áo. "Không thể tin là cậu đột nhập vào tủ quần áo của tôi! Cậu phải sửa nó lại. Tại sao cái trụ tủ của tôi lại bị hỏng thế hả?" Second chỉ vào cái cột kim loại để treo quần áo đã đổ xuống.

"Ồ... Xin lỗi, Second. Tôi không nhận ra sự quan trọng của cái trụ đó. Tôi cố dẹp nó đi vì tôi nghĩ nó lẽ ra không nên ở đó." Alan giải thích, buồn bã hạ thấp xuống. Second thở dài, hiểu ý định của Alan và tiến hành gỡ hẳn cái trụ ra, đặt nó sang một bên của cái tủ. "Không sao đâu. Tôi thường dùng nó để treo mấy thứ trang phục trang trọng, nhưng cậu cũng thấy rồi đó, tôi không có trang phục trang trọng nào cả." Second giải thích khi cậu đóng cửa tủ.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến Second giật mình. "Sec? Vic đây. Bữa tối xong rồi, xuống đây đi!" Giọng của Vic vang lên từ sau cánh cửa. "Được rồi! Em xuống liền." Cậu đáp lớn, sau đó quay lại phía Alan. "Được rồi, tôi phải đi ăn tối đây. Là lần thứ hai rồi... Làm ơn đừng đụng vào bất cứ thứ gì khi tôi không có mặt, được chứ?" Second căn dặn, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc đừng có đụng gì vào đồ của cậu.

Alan phấn khích di chuyển qua hai bên. "Được rồi! :D Tôi hiểu rồi!" Alan đáp, trôi về phía giường của Second và bắt đầu nhún nhảy trên đó. Second nhướng mày, khoanh tay nhìn Cursor đang nhảy trên giường. "Đảm bảo là đừng đụng vào thứ gì đấy." Second nhắc nhở Alan một lần nữa cho chắc chắn. Cursor dừng nhảy và trả lời: "Được rồi mà!"

-----

"Vậy, ở trường học thế nào?" Victim hỏi khi Second cắm muỗng đào vào số thức ăn trước mặt. "Ờm, tốt, em nghĩ thế." Second đáp lại, sự chú ý của cậu tạm thời chuyển hướng. Bên cạnh cậu, Dark đang mải mê bấm điện thoại, hình như đang trò chuyện với ai đó. "Dark, đừng chơi điện thoại nữa. Chúng ta phải ăn chứ." Chosen cảnh cáo với một tiếng động than vãn. Dark đảo mắt và miễn cưỡng đặt điện thoại úp xuống bàn.

"Được rồi, đừng xoắn xuýt lại như thế, Cho." Dark đáp trả với một nụ cười khẩy, khiến Victim bật cười và Chosen lại gầm gừ nhỏ vì khó chịu. Second quan sát cuộc nói chuyện phiếm của họ, cảm thấy hơi lạc lõng. Cậu lại cúi đầu và tập trung vào đồ ăn của mình. Sau đó, Chosen quay sang Victim và hỏi: "À, còn anh thì sao, Vic? Hôm nay anh thế nào?" Người que màu xám thở dài mệt mỏi. "Mệt mỏi." Victim rên rỉ.

"Chà, tóm tắt ngày của em luôn đấy, anh không cô đơn." Dark xen vào, cố gắng an ủi Victim. Ánh mắt của Second đảo qua lại giữa họ, cảm thấy như một người ngoài cuộc giữa cuộc trò chuyện sôi nổi của các anh mình. Cậu quyết định giữ im lặng. "Em ăn xong rồi, em lên lầu đây. Chúc các anh ngủ ngon." Second lẩm bẩm, bước trở lại cầu thang và rút lui về phòng mình.

Cậu thở hắt ra nhẹ nhõm khi vào phòng, nhìn thấy Alan lại một nữa tới trước mặt mình và nhảy múa vui vẻ. "Second! Cậu quay lại rồi!" Alan reo lên, tiếp tục cái điệu nhảy sống động của nó. Second cười khúc khích, đóng và khóa cửa lại. "Tôi mới ở đây lúc nãy thôi mà. Cậu hành động như kiểu tôi đi cả ngày không bằng." Second bật cười thành tiếng khi ngồi phịch xuống giường. Alan cũng đi theo, lơ lửng trên đầu cậu cách vài feet.

Second hài lòng ngân nga và gọi Alan tới, nó trôi qua và hơi nghiêng người như muốn hỏi có chuyện gì. "Cậu giống như, dùng xưng hô là nam, nữ hay là nó vậy?" Second thắc mắc. "Có quan trọng không?" Alan đáp lại, tỏ vẻ bối rối. Second nhún vai, suy ngẫm thêm về lời nói của mình. "Tôi không biết. Có vẻ hơi lạ khi gọi cậu là 'nó', vì cậu không phải là đồ vật mà." Second giải thích.

"Ohhhh :D" Alan kêu lên, bay cao hơn một chút và trôi quanh như thể đang suy nghĩ sâu sắc. "Hay là dùng 'anh ấy' đi? Tôi cũng không chắc lắm XC" Alan đề cử, cuối cùng đáp xuống trên gối của Second, di chuyển xung quanh một cách chậm rãi để tìm một vị trí thoải mái, trông cứ như một con mèo thỏa mãn. Second bật cười trước cảnh tượng đó. "Không thể tin là tôi thực sự gặp một Cursor. Cứ như là mơ vậy." Second lẩm bẩm kinh ngạc.

Alan vẫn im lặng, ánh mắt anh hướng về Second. "Cursor có ngủ không?" Second hỏi, nhìn lại trên ngực mình và dán mắt vào Alan. "Tôi không biết. Tôi không thấy mệt, nên có lẽ là không? ://" Alan trả lời. "Ồ, tôi hiểu rồi. Chắc là tệ lắm." Second nhận xét, ngả đầu xuống gối. "Không hề nha! Mặt trời mọc trông đẹp lắm. Tôi thích ngắm cảnh đó." Alan trả lời, dòng chữ của anh mang cảm giác ngạc nhiên.

"Ồ? Cái đó thì tuyệt thật. Tôi không thường dậy sớm, heh." Second cười khẽ. "Tôi có thể gọi cậu dậy khi mặt trời mọc." Alan đề nghị. Second đơn giản là ậm ừ đáp lại và nhắm mắt. "Cậu ngủ hả?" Alan hỏi, mặc dù Second không thể thấy chữ của anh bật lên. Alan nhìn vào người que trước mặt một lúc trước khi trôi nổi ngược lại và nhẹ nhàng nhặt cái chăn dưới chân Second lên. Anh cẩn thận kéo nó che phủ lên người của người que màu cam, khiến cho Second thở ra một hơi vui vẻ.

"Ngủ ngon." Alan nói, trôi lại gần Second hơn trước khi di chuyển tới trước cửa sổ, kiên nhẫn đợi mặt trời một lần nữa mọc vào đầu ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro