Chapter 19
Victim thở dài khi mở cửa trước, điều cuối cùng anh mong đợi cho hôm nay là biết được Alan đang bị chính tập đoàn mà anh đang làm việc săn đuổi.
"Victim! Cậu về muộn :(" Alan chào người que màu xám, anh đáp lại với một nụ cười nhỏ mệt mỏi. "Ừ thì, công việc của tôi là vậy mà... Mấy đứa kia ngủ hết rồi à?" Victim hỏi khi anh nhận thấy ánh đèn mờ nhạt. Alan lắc lư lên xuống, trông hơi buồn bã. "Đúng vậy :(. Nhưng tôi đợi cậu về đó :D" Alan hào hứng đáp lại, bay quanh đầu Victim.
"Alan, chúng ta cần nói chuyện." Victim nói khi anh đưa tay ra và ôm Alan vào lòng.
"Ồ, có chuyện gì thế?" Alan hỏi, tò mò Victim định nói gì. Victim bước vào phòng khách, mở đèn lên và ngồi xuống ghế dài với một tiếng thở dài.
"Alan, camera giám sát của Rocket Corp đã chụp được hình của anh. Anh giải thích cho tôi làm sao lại vậy được không?" Victim nói khi anh khoanh tay, Alan rơi xuống. "Ôi không, tôi xin lỗi Victim." Anh nói.
Victim cảm thấy mềm lòng trước dáng vẻ đó. Đây không phải lỗi của Alan mà là lỗi của anh. Nhưng biết là Rocket Corp đang tìm kiếm Alan khiến anh lo lắng về việc họ sẽ làm gì nếu họ tìm thấy.
"Alan, giờ việc ra ngoài là cực kỳ nguy hiểm, cậu hiểu không?" Victim nói, giọng đầy lo lắng.
"Ồ :(" Alan đáp lại, rõ ràng là thất vọng. Victim thở dài và đưa tay qua bắt lấy Alan. "Lỡ như họ bắt được cậu thì..." Victim im lặng trước khi lắc đầu.
"Chính phủ đã để mắt đến cậu, Alan. Tôi không thể tưởng tượng được họ định làm gì với cậu." Anh nói, cắn môi. Anh thực sự lo lắng kể từ khi nhận được tin cấp trên đã để mắt đến Alan.
Anh đã cố gắng lý luận với họ, nhưng một khi họ thực sự quan tâm, họ sẽ không dễ dàng buông tay, mà có lẽ sẽ không buông tay trong một thời gian dài. Bây giờ khi họ đã để mắt đến Alan, Victim rất sợ những gì họ có thể làm.
"Victim? Cậu định giao tôi cho họ à?" Alan ngây thơ hỏi. "Cái gì? Không, không đời nào, Cursor trên cao, tôi sẽ không để họ làm vậy đâu..." Victim nói, cảm thấy tim mình thắt lại. "Nhưng nếu họ phát hiện ra cậu giữ tôi thì sao? Chẳng phải điều đó có nghĩa là cậu có thể mất việc sao?" Alan hỏi. "Không quan trọng. Chuyện liên quan đến gia đình thì họ có đuổi việc tôi cả triệu lần cũng được, miễn là tôi giữ được cậu an toàn." Victim trấn an khi anh cho phép Alan rúc vào ngực mình gần hơn.
"Ồ." Alan đáp lại, rồi im lặng. "Alan, cậu ổn chứ?" Victim hỏi khi anh nhìn xuống Cursor. "Vâng :D" Alan trả lời, mặc dù cơ thể anh đang run rẩy. "Alan, có chuyện gì vậy?" Victim hỏi, ngày càng lo lắng. Anh nhanh chóng nâng Alan lên ngang tầm mắt mình và quan sát cơ thể run rẩy của anh. "Đừng sợ, Alan." Victim nói.
"Tôi không sợ, tôi vui mà!" Alan nói. Victim nhướng một bên mày, bối rối trước phản ứng của Alan. "Cái gì cơ?" Anh hỏi. "Tôi vui vì cậu gọi tôi là gia đình và rằng tôi quan trọng :). Tôi chưa bao giờ nghe ai khác chính miệng nói với tôi điều đó." Alan nói trước khi thoát khỏi vòng tay của Victim và cuộn tròn quanh cổ anh.
"Ôi Alan, cậu biết là bọn tôi đều quan tâm cậu mà." Victim nói khi anh khẽ cù Cursor. "Phải, tôi cũng quan tâm các cậu nữa :)" Alan nói. Victim bật cười khúc khích. "Tôi chỉ lo cho cậu thôi, Alan. Tôi muốn cậu ở lại trong nhà, không ra ngoài chơi với Second một thời gian. Cậu có nghĩ mình làm được không?" Victim hỏi.
"Có :)" Alan đáp lại.
"Được rồi, tốt. Giờ thì tôi phải nghỉ ngơi đây. Tôi cần một giấc ngủ ngon, thế nào?" Victim nói với một nụ cười nhỏ. Alan ngọ nguậy quanh cổ anh trước khi bay đi. "Tôi có một yêu cầu." Alan nói. Victim đang định đứng dậy thì ngồi lại. "Được rồi, nói đi." Victim nói. Alan ngọ nguậy trong không khí, hành động hơi rụt rè.
"Tôi muốn cậu thử tiến xa hơn với Agent! :D" Alan nói. Victim liền lườm Cursor một cái. " Cậu sử dụng cuộc trò chuyện của chúng ta như một chiến thuật để hạ thấp cảnh giác của tôi và khiến tôi nói đồng ý với những gì cậu muốn sao?" Victim nói, nhìn Alan với ánh mắt nghiêm khắc. Nhưng Alan chỉ ngọ nguậy lần nữa, cố tỏ ra dễ thương. ":D Đi mà?" Alan cầu xin khi anh bay vòng quanh Victim. "Alan, điều cậu đang yêu cầu ở tôi... thực sự khó đấy." Victim thở dài nói.
"Nó chỉ khó vì cậu làm nó khó thôi >:(" Alan phản bác.
Victim chỉ đảo mắt và cười khúc khích.
"Nghe này, Agent là một người đàn ông tốt, tôi không muốn anh ấy phải tổn thương vì một người như tôi. Với cả, dù sao tôi cũng không thích anh ta tới vậy." Victim nói. Alan nhìn anh một lúc rồi bay tới gần. "Cậu quan tâm đến cậu ta nhiều tới mức cậu không muốn làm cậu ta tổn thương. Điều đó không phải có nghĩa là cậu thích cậu ta đến mức cậu bắt đầu quan tâm sao?" Alan hỏi, nghiêng người.
Trong chốc lát, Victim dường như không hiểu được những gì Alan vừa nói, cho đến khi anh cảm thấy mặt mình nóng lên.
"Alan, cái quái gì thế?" Victim nói khi giấu mặt sau hai tay. "Tôi nói đúng mà phải không?" Alan nói, hào hứng di chuyển lên xuống quanh Victim. "Cậu có đúng thì sao chứ..." Victim chợt im bặt, khuôn mặt đỏ bừng. "Tôi chỉ muốn cậu thử thôi :D. Second nói với tôi là lúc nào cậu cũng lo lắng cho họ hết. Có lẽ nên thử lo lắng cho bản thân nữa và làm những gì mà chính cậu muốn." Alan nói. Victim cảm thấy trái tim anh mềm đi.
"Alan, có ai từng nói với cậu là cậu đang giúp chúng tôi rất nhiều về mặt hỗ trợ tinh thần không?" Victim nói đùa. "Hehe :D, tôi nói đúng mà phải không?" Alan tự hào nói. Victim lắc đầu. "Tốt thôi, tôi sẽ thử vì cậu đã yêu cầu tôi tử tế như vậy. Tôi là ai mà có thể nói không với một Cursor đáng yêu thế này chứ?" Victim nói và cù Alan, khiến Cursor bất lực ngọ nguậy.
"Nhưng tôi không dễ thương DX" Alan phản đối khi anh dễ dàng bị tóm lấy và bị cù không thương tiếc. "Không, làm ơn!" Alan nói khi anh ngọ nguậy trong khi Victim cù anh.
"Cậu quá dễ thương, Alan. Cậu làm tôi nhớ đến Second khi thằng bé còn nhỏ, nó ghét bị cù và bị gọi là dễ thương." Victim nói với một nụ cười nhỏ. "Hai người gần như y hệt nhau." Anh nói thêm với một hơi thở ra vui vẻ. Alan chỉ vui vẻ ngọ nguậy trong tay anh ấy.
"Đừng thay đổi gì nhé, Alan." Victim lầm bầm trước khi cù anh một lần nữa. "Đừng cù nữa!" Alan cầu xin.
----------
"Vãi cả chưởng, tin xấu đấy, Rocket Corp giờ truy lùng Alan hả?" Dark kêu lên, miệng đầy trứng rán.
"Không may là vậy. Sau khi Alan lẻn vào thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên nếu cậu ta bị camera quanh đó bắt được. Lẽ ra anh nên kiểm tra lại trước." Victim nói với một tiếng thở dài thất vọng.
"Không phải lỗi của anh đâu Vic. Đâu ai ngờ Alan sẽ chui đầu vào Rocket Corp đâu." Chosen an ủi. "Nhưng tại sao Rocket Corp lại nhắm mục tiêu vào Alan? Không phải ở đó chỉ làm TV tủ lạnh đồ điện gì đó hả?" Second hỏi, đang vuốt ve Alan thõa mãn nằm trên đùi cậu.
"À thì..." Victim dừng lại trước khi lắc đầu.
"Rocket Corp được... ờm, được sở hữu bởi chính phủ. Tất nhiên là bọn anh sẽ... hành động theo mong muốn của bên đó... Ừ thế đấy." Victim lúng túng đáp, nhận được cái lắc đầu không tán thành từ Chosen. Chosen biết rõ về công việc của Victim và có phần chấp nhận nó. Victim nổi tiếng với tài chế tạo vũ khí, Chosen đã từng thử nghiệm một trong những sáng tạo của anh và kết thúc bằng việc bị bắn vào tường, khiến anh phải vào phòng cấp cứu.
Dark cũng đã được nói về công việc của Victim trong ngành vũ khí. Anh đã luôn dè dặt về việc Victim thường xuyên sử dụng những công cụ như vậy kể từ khi mới 18 tuổi, khiến anh chủ yếu là phản đối. Tuy nhiên, lập trường của anh đã dịu lại thành trung lập khi Victim giới thiệu những phát minh của mình. Dark không thể phủ nhận sự ấn tượng trong những sáng tạo của Victim, ngay cả anh cũng khó tránh đôi lúc phải miễn cưỡng thừa nhận sự tuyệt vời của chúng.
Cho tới bây giờ, Second là người duy nhất mà Victim chưa từng tiết lộ chi tiết về công việc của mình. Anh tin là Second nếu đủ tuổi và hiểu biết thì sẽ có thể nắm bắt được sự phức tạp của vũ khí hiện đại và các ứng dụng của nó. Tuy nhiên hiện tại điều tốt nhất là Second không nên biết. Mặc dù Dark và Chosen đã biết một phần công việc của Victim với vũ khí, nhưng toàn bộ khả năng của anh vẫn là một bí ẩn đối với họ.
"À... Chà, lạ thật đấy. Họ muốn Alan để làm gì chứ?" Second thắc mắc, rõ bối rối. Victim chỉ nhún vai, cũng chìm trong u ám. Nhưng sớm hay muộn thì anh cũng sẽ tìm hiểu được lý do thôi. Victim hy vọng nó không liên quan đến việc kích động xung đột hoặc khai thác sức mạnh của Cursor.
Mặc dù Victim đã làm việc cho Rocket Corp trong nhiều năm, anh vẫn giữ thái độ dè dặt với những người cấp cao hơn. Họ tham nhũng, một đặc điểm thường thấy ở các viên chức chính phủ. Tuy nhiên, nếu hành động của họ duy trì được trật tự trong quốc gia, Victim không dám phản đối họ.
Giờ thì anh chỉ có thể hy vọng là sự hứng thú của Rocket Corp chỉ xuất phát từ sự tò mò về Cursor, thay vì mong muốn khai thác sức mạnh của nó cho mục đích ích kỷ. Lý tưởng nhất là họ chỉ bị hấp dẫn bởi điều gì đó mới mẻ chứ không phải âm mưu điều gì đó đen tối hơn.
"Vậy giờ chúng ta làm sao đây?" Second hỏi, căng thẳng cào một miếng cháy trên cái bánh mì nướng của cậu.
"Alan phải ở nhà thôi." Victim tuyên bố chắc nịch.
"Được thôi, em nghĩ chúng ta có thể đồng ý về điều đó." Second đáp lại với nụ cười, ăn nhanh miếng bánh mì nướng và nhẹ nhàng vuốt ve Alan.
"Được rồi, chà, hiện thì chỉ có nhiêu đó thôi. Anh chỉ muốn tóm tắt cho mấy đứa để chuẩn bị sẵn sàng nếu cần." Victim nói, vỗ hai tay trước mặt. Chosen gật đầu hiểu ý.
"Second, hãy đảm bảo bạn bè của em thận trọng với những gì họ thảo luận, đặc biệt là về Alan. Chúng ta không muốn bất kỳ sự chú ý không mong muốn nào nhắm vào họ." Victim khuyên nhủ, lo ngại về sự tham gia của một nhóm thanh thiếu niên trong tình huống này. Second gật đầu khẳng định: "Họ rất cẩn thận, nhưng em sẽ nhắc lại với họ."
"Tốt tốt. Chỉ cần đảm bảo danh tính của Alan vẫn được giữ kín. Đừng ám chỉ đến sự tồn tại của Cursor. Có thể có những đôi mắt và đôi tai tò mò xung quanh chúng ta lúc này." Victim cảnh báo, thừa nhận chứng hoang tưởng nhẹ của mình. Tuy nhiên, anh tin rằng việc chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là một cách tiếp cận thận trọng.
*Notes:
Alan là một cậu bé thích thao túng (Second đã dạy anh cách cư xử dễ thương để mọi chuyện diễn ra theo ý mình ;) )
* Dù sao thì, chiếc xe tôi lái đã bị hỏng lúc trước và tôi rất mệt vì phải đợi hai tiếng bên lề đường :(( Nên Chap 20 có thể sẽ được đăng muộn hơn hoặc ngày mai (Rất có thể là muộn hơn :D)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro