Chapter 12
Second ngân nga một giai điệu ngẫu nhiên khi cậu lật trang sách. Cuối cùng thì cậu cũng bắt tay vào việc tìm hiểu thêm về Cursor, cậu đã mượn sách từ cả Victim và Chosen, những người đã từng nghiên cứu về lĩnh vực này trong quá khứ.
"Cậu đang làm gì thế?" Alan hỏi khi anh tò mò lơ lửng bên cạnh Second. Cậu đã cắm mặt vào quyển sách vài tiếng rồi, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm và ghi chép gì đó vào sổ tay. Cậu liếc nhìn lên và đối mặt với Cursor.
"À, Alan. Tôi đang đọc sách thôi. Sau khi với chuyện với cậu tối qua về Cursor, tôi thấy tò mò về giống loài của cậu." Second giải thích khi cậu ngả người ra sau, cho phép Alan đọc những gì mà anh mải mê nãy giờ.
"Wow!" Alan thốt lên, nhìn xuống cuốn sổ tay có một Cursor phác họa trên đó, giống hệt anh. Tất cả các Cursor đều có cùng một hình dạng, mặc dù có một số con đặc biệt thường được phân biệt bằng màu sắc hoặc đặc điểm độc đáo khiến chúng nổi bật.
"Đừng tỏ vẻ ngạc nhiên thế. Vẽ Cursor dễ lắm." Second cười nói. Alan chuyển sự chú ý của anh qua cuốn sách lớn bên cạnh cuốn sổ tay.
"Cái này thì sao? Là về các Cursor hết hả?" Alan thắc mắc, tỏ ra tò mò về những gì anh có thể biết thêm về giống loài của mình. Second nghiêng người nhìn qua và gật đầu, "Chà, đúng là vậy. Nó ghi chép tất cả về cuộc chiến kéo dài 400 năm liên quan đến các Cursor." Second giải thích khi cậu lật sang trang, dừng lại ở hình ảnh mô tả một anh hùng người que đã đánh bại được nhiều Cursor trong suốt cuộc đời mình.
"Thật đáng sợ D:" Alan nhận xét, thể hiện sự lo lắng của mình. Second nhún vai và gật đầu. "Chiến tranh mà. Thật may mắn khi cậu không phải là một phần của thời đại đó, đúng không?" Second nói, đưa ra một chút trấn an. Alan quay sang và gật đầu đồng ý. Rõ ràng Alan không phải là một sinh vật của chiến tranh như các Cursor trong quá khứ.
Second lại tập trung về cuốn sách, lật sang phần mô tả chi tiết một số Cursor nổi tiếng. "Có cái này thu hút sự chú ý của tôi, về các Cursor." Second nói, khiến Alan nghiêng người về phía trước với sự quan tâm cao độ.
"Cái gì thế?" Alan háo hức hỏi. Second chỉ vào tên của Cursor trong cuốn sách.
"Cậu thấy cái này không? Mỗi Cursor được biết đến rộng rãi thì đều được gán một chữ cái, như thể chúng không có tên đã biết hoặc chúng đã chọn không tiết lộ nó. Nhưng chỉ có một trong số đó có tên." Second giải thích, chỉ vào cái tên quen thuộc một lần nữa. Noogai, cùng một Cursor mà họ đã đọc được trong thư viện trường.
"Ồ, như vậy nghĩa là sao?" Alan tò mò hỏi. Second nhún vai.
"Tôi không chắc. Có lẽ Noogai nổi tiếng vì sự tàn phá và hỗn loạn mà hắn gây ra?" Second gợi ý, gõ nhẹ vào cằm khi cậu suy ngẫm về ý nghĩa của quy ước đặt tên độc đáo này.
"Dù sao thì, đó là điều tôi vừa mới nhận ra, nhưng tôi thấy thứ này ở bên dưới đây." Second chỉ vào những từ bên dưới tên của Noogai. "Nó nói ở đây rằng Noogai có thể tạo ra những người que khác với thông thường. Chà, tôi không chắc vậy nghĩa là sao nữa." Second lặp lại, đọc to văn bản.
"Mặt khác, tất cả Cursor đều có khả năng tạo ra nhiều loại người que khác nhau. Một số là pixel, một số là 2D, tất cả đều đến từ những người sáng tạo khác nhau, mặc dù số lượng của họ ít hơn số lượng người que fullhead." Second nhận xét với một cái nhún vai, không coi trọng lắm đến dòng đó.
"Còn cậu thì sao? Cậu đến từ Cursor nào?" Alan hỏi, quay sang Second.
"À, cái đó thì ai biết đâu. Có thể hồi đó đã có một Cursor còn sống nào đó tạo ra bọn tôi." Second trả lời, giọng điệu có chút không chắc chắn.
"Giờ nghĩ lại thì cậu nói đúng!" Second thốt lên, đập tay xuống bàn trong khoảnh khắc cậu nhận ra gì đó. Bên cạnh cậu, Alan cũng vui vẻ lúc lắc thể hiện sự đồng ý.
"Nhưng lạ thật đó. Các Cursor thường được biết đến là có thể tạo ra hàng trăm người que theo kiểu riêng của chúng, vì vậy chúng có thể dễ dàng nhân lên và cứ thế tiếp tục." Second trầm ngâm trước khi quay lại nhìn cuốn sách để tìm hiểu thêm.
Sau đó cậu thở dài: "Cơ mà Victim đã nói với tôi là tốt nhất đừng bận tâm quá khứ nhiều mà cứ tập trung vào tương lai thôi." Second nói, cười khẽ với Alan đang chậm rãi hạ xuống trên đùi cậu.
"Tôi nghĩ Vic nói đúng. Dù sao thì, quay lại với nghiên cứu của tôi thôi." Second nói, gõ nhẹ vào đầu mình khi cậu nhìn xuống Alan, Cursor đang nhìn cậu một cách tò mò.
"Tốt thôi :D" Alan đáp lại, khiến Second bật cười. "Được rồi, được rồi, tập trung nào." Second nói, chuyển sự chú ý của mình trở lại cuốn sách.
"Cursor có thể làm được rất nhiều thứ và thậm chí tất cả chúng đều khác nhau." Second nhận xét khi nhìn Alan với ánh mắt đầy suy tư, suy ngẫm về sự đa dạng giữa các Cursor.
Khi cậu đào sâu vào nội dung của cuốn sách, cậu tình cờ tìm thấy một đoạn văn thu hút sự chú ý của mình. "Đây, Cursor này có thể tạo ra ảo ảnh, nhiều người que đã gặp kết cục tồi tệ dưới tay nó." Cậu kể lại, nhận thấy Alan bay lên một chút để nhìn rõ cuốn sách hơn.
"Đáng sợ thế :'0" Alan đáp lại bằng một cái hít vào kinh ngạc.
"Chà, đó là phần đen tối của chiến tranh; những điều này không may cứ xảy ra thôi." Second nhận xét với một chút buồn bã, vỗ nhẹ vào Alan để trấn an. Ánh mắt cậu trở lại phần về Noogai, hé lộ danh sách dài những khả năng đáng sợ của Cursor bí ẩn này.
"Cái quái gì vậy." Second lẩm bẩm, cúi gần hơn để đảm bảo cậu đã đọc đúng mọi khả năng của Noogai.
"Sao thế?" Alan thắc mắc, cảm nhận được sự bồn chồn của Second.
"Noogai là một loại quái vật khác hẳn. Theo như trong này viết, hắn có thể khiến những vật thể vô tri trở nên sống động, thậm chí đốt cháy cơ thể mình trong cơn tức giận, cùng nhiều thứ khác nữa..." Giọng Second nhỏ dần, một cảm giác bất an dâng trào.
"Nó còn nhắc tới ở đây là không ai từng biết nhiều hơn về hắn từ khi hắn biến mấy. Hắn... chưa hề bị giết?" Giọng của Second vang lên đầy hỗn loạn.
"Cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra? D:" Alan hỏi, nhẹ nhàng chạm vào cằm Second với vẻ quan tâm. Second lắc đầu, nhìn vào mắt Alan.
"Thế này nghĩa là Noogai đã biến mất mà không bao giờ chịu hậu quả gì cho những việc hắn gây ra... Có thể có việc gì được đây..." Giọng Second run rẩy, mồ hôi lạnh chảy trên cổ cậu
"Đáng sợ quá X(" Alan đáp lại, biểu tượng cảm xúc của anh phản ánh sự bất an trong căn phòng. Đột nhiên, cánh cửa của Second mở ra với một động lớn. "Này Secon–" Dark bắt đầu, nhưng lời nói của anh bị cắt ngang khi Second hét lên một tiếng thét kinh hoàng.
----------
"Cursor trên cao, em làm anh chảy cả máu tai luôn rồi này." Dark kêu lên với một cái lườm, khiến Second đỏ mặt, xấu hổ vùi mặt vào hay lòng bàn tay và chà xát. Cậu bị giật mình, nhưng cậu cảm thấy phản ứng của mình là đúng. Sao Dark lại không gõ cửa trước khi vào chứ? Không phải lỗi của cậu!
"Anh không gõ cửa! Em hết hồn là bình thường mà!" Second phàn nàn, trừng mắt nhìn người que màu đỏ, trong khi Alan vẫn ngồi đó, quan sát cảnh tượng đang diễn ra.
"Thừa nhận đi, em đúng là đồ yếu đuối, la hét như con gái vậy." Dark trêu chọc, tiếng cười khúc khích của anh khiến mặt Second đỏ bừng vì xấu hổ.
"Dark, sao em lại chọc Sec nữa rồi?" Chosen xen vào khi anh ngồi cùng cả hai trên ghế sofa, tay cầm một tách cà phê. "Thật đấy Cho, lại cà phê à?" Dark phát ra âm thanh chán ngán, dịch chuyển để nhường chỗ cho Chosen ngồi cạnh anh. Chosen chỉ thở dài mãn nguyện khi nhấp một ngụm cà phê. "Cà phê là tuyệt nhất." Anh tuyên bố, lờ đi lời phàn nàn của Dark.
"Rồi anh sẽ tự giết mình vì điều đó đấy." Second nhận xét, lắc đầu tỏ ý không đồng tình với thói quen uống cà phê của Chosen.
Ngồi trên đầu Second, Alan tiếp tục quan sát cảnh tượng đang diễn ra với sự thích thú, dường như thích xem hơn là tham gia tích cực. Second liếc lên và nhận thấy đầu nhọn của Alan đang lắc lư, khiến cậu bật cười khúc khích. Alan nhìn xuống với vẻ mặt bối rối.
"Gì thế? :0" Alan thắc mắc, tò mò về phản ứng của Second. Second cười khúc khích một tiếng nữa.
"Không có gì, chỉ là cậu rất dễ thương thôi." Second trìu mến nhận xét, cố gắng chọc vào Alan nhưng không thành công vì cậu không thể xác định được vị trí chính xác của anh.
"Tôi không có >:(" Alan đáp lại, lật úp lại lên đầu Second và đập nhẹ vào trán của người que màu cam.
"Pfft-" Dark dùng bàn tay nắm lại để ngăn tiếng cười, cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh khi anh nhìn qua hướng khác. Chosen khẽ cười khúc khích khi anh quan sát sự tương tác giữa hai người, cảm thấy vui vì Second đang trở nên hòa đồng và dễ gần hơn. Anh nghi ngờ rằng Alan có thể đã đóng một vai trò trong sự thay đổi tích cực này, và anh không thể không cảm thấy biết ơn vì ảnh hưởng của Cursor nhỏ bé.
Mặc dù có rất nhiều bạn ở trường, nhưng Second thường chỉ lui về nhà một mình và tự cô lập mình trong phòng cho đến ngày hôm sau khi cậu lại phải rời khỏi nhà. Đó là một chu kỳ lặp đi lặp lại khiến Chosen chỉ có thể thở dài trong sự cam chịu. Anh thừa nhận vai trò của họ trong vòng lặp này—họ đã không dành đủ thời gian cho Second, dẫn đến sự chia rẽ vô hình trong gia đình. Tuy nhiên, kể từ khi Alan xuất hiện, có vẻ như khoảng cách này đã được thu hẹp.
Sự hiện diện của Alan đã có tác động biến đổi Second, giúp cậu thoát khỏi vỏ bọc của mình và mang lại niềm vui cho cuộc sống của cậu. Dù có là Cursor hay không, Chosen cũng nhận ra và trân trọng tác động tích cực mà Alan đã mang lại cho Second, ngay cả khi tất cả đều là vô tình.
"Alan, dừng lại đi!" Second khúc khích cười khi Cursor chọc vào má cậu một cách tinh nghịch, khiến cậu cố gắng tóm anh. Cursor nhanh chóng bay sang phía bên kia khuôn mặt cậu để lặp lại cử chỉ đó.
Ở một bên, Dark cười khúc khích khi anh chứng kiến, có vẻ rất thích thú với cảnh tượng đó. Trong khi ấy, Chosen chỉ mỉm cười, biết ơn sự nhẹ nhàng và các kết nối mới mà Alan đã mang đến cho cuộc sống của họ.
--------
Trong sự tĩnh lặng của căn phòng, Second thở dài nặng nề, sự thất vọng hiện rõ khi nghiên cứu của cậu chỉ mang lại những hiểu biết ít ỏi về những Cursor bí ẩn. Sự cấp bách để hiểu chúng tăng lên—chỉ khi cậu hiểu rõ thì cậu mới có thể giúp Alan được. Ánh mắt cậu hướng về phía Cursor đang nằm dài trên giường, thỏa mãn đắm chìm vào điện thoại. Một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng thoát ra từ Second trước khi cậu tập trung lại vào tài liệu nghiên cứu của mình.
Không thứ gì có thể cung cấp cho cậu có đủ kiến thức cần thiết, khiến Second phải suy ngẫm về bí ẩn việc mất trí nhớ của Alan. Sự kiện nào đã gây ra sự thay đổi mạnh mẽ như vậy ở người bạn của cậu đây?
Trong khi tâm lý học cơ bản ám chỉ đến phản ứng chấn thương, Second lại tìm kiếm nhiều hơn. Nếu Alan đã quên mất nguồn gốc của mình, liệu chính sự sai sót đó có thể là nguyên nhân gốc rễ không? Cậu phát ra tiếng động ngân dài đầy bối rối trong cổ họng. Liệu có thể có những Cursor còn sống khác có khả năng chịu trách nhiệm cho hoàn cảnh của Alan không? Những điều không chắc chắn xoay vòng, khiến Second cảm thấy cảnh giác hơn với những mối đe dọa đang rình rập.
Giữa sự bất định này, có hy vọng nào đó lóe lên trong trái tim Second. Cậu thực lòng cầu mong là không có Cursor độc ác nào đang ẩn núp và ấp ủ ý định hồi sinh trận chiến 400 năm đẫm máu đó cả.
Second duỗi tay qua đầu và đẩy ghế lại gần giường. "Cậu đang xem gì thế?" Cậu hỏi với nụ cười ấm áp, khiến Alan háo hức quay về phía cậu.
"Tôi đang ngắm mèo! Chúng nó dễ thương quá." Alan thốt lên, sự phấn khích của anh hiện rõ khi anh ngọ nguậy vì vui sướng và háo hức chỉ cho Second màn hình. Second không thể không cười khúc khích. "Tôi nghĩ là cầu dễ thương hơn nhiều." Cậu trêu chọc, khiến Alan phản ứng lai ngay.
"Không dễ thương! Không dễ thương!" Alan phản đối, nhún nhảy quanh giường giả vờ tức giận, điều này chỉ khiến Second càng cười lớn hơn.
----------
*Notes:
Second: *mình phải giúp bạn mình mới được.*
Alan: *Xem video về mèo.*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro