Chapter 11
"Ui da X(" Alan nhăn mặt đáp lại khi Second nhẹ nhàng thúc vào người anh. "Ôi, Alan, cậu bị thương rồi. Để tôi chườm đá vào chỗ đó nhé." Second lo lắng nói, thầm trách bản thân vì đã để Alan bị thương dễ dàng như vậy. "Không sao đâu, Second. Tôi lành nhanh hơn bình thường." Alan trấn an người que màu cam đang đứng dậy khỏi sàn và vào bếp lấy túi đá. "Không, để giảm đau nữa mà. Này, nằm lên đùi tôi đi." Second nói khi cậu quay lại phòng khách và ngồi phịch xuống sàn.
Alan từ từ thả mình lên đùi Second, cậu nhẹ nhàng đặt túi đá lên người anh làm anh run rẩy. "Lạnh :0" Alan kêu lên, khiến Second cười khúc khích. "Ừ lạnh đó. Cứ giữ nguyên như vậy đi." Second nói, tặng Alan một nụ cười. Trong một khoảnh khắc, họ ngồi im lặng, còn Second thì nhẹ nhàng vuốt ve Alan.
"Alan, cậu không nhớ chuyện gì xảy ra trước đó hả?" Second hỏi, giọng nói lộ rõ sự quan tâm. "Tôi không biết :( Tôi không nhớ là bị ai đá cả." Alan trả lời, khiến Second thở ra một hơi lo lắng. "Đúng như tôi nghĩ, cậu quên mọi thứ có chủ ý khi cậu đau. Tôi xin lỗi, Alan." Second nói buồn bã. "Sao lại xin lỗi? Cậu có làm gì đâu." Alan đáp lại, bối rối vì lời xin lỗi. Second thở dài. "Được rồi, cậu đỡ hơn nữa?" Cậu hỏi.
Alan khẽ ngọ nguậy trong lòng Second. "Đỡ rồi! X3" Alan vui vẻ đáp lại, khiến Second mỉm cười. "Alan, chỉ nói cho cậu biết thôi, khi nào cậu đau thì phải nói cho tôi đấy, được không?" Second nói. Alan nhìn cậu một lúc trước khi gật đầu. "Được rồi." Alan trả lời. "Cậu không đi mua đồ là tại tôi đúng không?" Alan đột nhiên hỏi. "Không, chỉ là đông quá thôi. Tốt hơn là đừng chen chúc làm gì. Tôi không muốn xếp hàng đâu." Second trấn an anh bằng một nụ cười.
Alan cúi xuống một lúc. "Tôi hiểu rồi." Alan đáp. "Bọn anh về rồi!" Dark hét lên khi anh đóng sầm cửa lại, làm Second giật mình ôm ngực. "Cái méo gì thế, Dark?" Second kêu lên, hơi khó chịu. Dark cười khúc khích. "Miệng mồm cẩn thận. Coi chừng Vic rửa mồm em bằng xà phòng với cái thứ ngôn ngữ đó đấy." Dark trêu chọc. Đằng sau Dark, Chosen bước vào và trông như thể anh sắp sửa ngất tới nơi.
Alan từ từ lơ lửng lên trên, đẩy túi chườm đá xuống. Second thở dài và lấy túi chườm đá từ chỗ anh. "Bây giờ cậu thấy khỏe hơn chưa?" Second hỏi, Alan vui vẻ gật đầu. "Khỏe rồi! :D" Alan trả lời. Trong khi đó, Chosen đi ngang qua họ và ngã xuống ghế dài với một tiếng thở dài, nhắm mắt lại. Alan lơ lửng quanh Dark, người que màu đỏ vuốt ve anh một cái rồi chạy biến về phòng để thay đồ.
"Anh ổn chứ?" Second hỏi khi cậu đứng dậy để bỏ lại túi đá vào tủ lạnh. Alan lượn lờ gần Chosen, người que màu đen rên rỉ và mở một mắt. "Không, chỉ là đuổi theo một tên nghiện trên phố, đâm vào thùng rác rồi té thôi. Đầu gối anh đau vãi." Chosen trả lời, vỗ tay lên mặt, cảm thấy xấu hổ về những gì đã xảy ra. "Đau đó, anh có bị trầy xước hay gì không?" Second hỏi. Chosen lắc đầu trước khi mỉm cười nhìn Alan ngã vào lòng anh. "Àaa, lợi ích của việc nuôi mèo." Chosen trầm ngâm, bắt đầu vuốt ve Alan. "Meo :3" Alan đáp lại, khiến Chosen bật cười.
Second cảm thấy mình nở một nụ cười, tất nhiên Alan sẽ cố để biến một ngày tồi tệ thành ra vui vẻ mà.
------
Sau khi ăn tối xong, Second và Alan quay về phòng Second và quyết định nằm dài trên giường. Second thở dài khi ngã xuống giường, vặn mình và quay người lại. "Cậu đang làm gì thế?" Alan hỏi, lơ lửng gần Second khi anh nhìn người que màu cam lăn tròn trên giường. "Tôi chỉ thấy thoải mái quá thôi. Tôi không biết phải làm gì nữa." Second lật người nằm úp lại.
Alan chậm rãi đáp xuống lưng cậu. Cậu chống đầu anh lên bằng tay, căng cổ ra để nhìn Alan. "Xin chào! :D" Alan chào, khiến Second bật cười trước khi lại im lặng. "Trên người cậu vẫn còn đau không?" Second hỏi khi cậu từ từ quay lại và bế Alan lên, đặt anh lên ngực mình. "Hết rồi! :D Bởi vì Second chăm sóc tôi rất tốt! X3" Alan đáp lại, nhún nhảy nhẹ trên ngực Second
"Pfft, dễ thương quá." Second nói, không giấu được sự thích thú khi đưa tay lên mặt. Alan nghiêng người đáp lại. "Cậu lúc nào cũng nói tôi như thế! Tôi không dễ thương! >:(" Alan phản đối, khiến Second lại cười khúc khích. "Được rồi, cứ tự nói với bản thân như vậy đi." Second trêu chọc, chọc Alan một cách tinh nghịch khiến anh ngọ nguậy.
Second chợt trầm ngâm. "Alan, cậu có nghĩ là ngoài kia còn có nhiều Cursor khác không?" Cậu hỏi, tò mò về sự tồn tại của những Cursor khác ngoài Alan. Liệu họ có tốt bụng và chu đáo như Alan không? Hay họ sẽ giống với những Cursor trong quá khứ?
"Vậy có thích hợp hơn không?" Alan hỏi. Second suy nghĩ một lúc trước khi trả lời: "Tôi không biết. Cursors và người que từng sống hòa thuận với nhau. Không biết chuyện gì đã thay đổi nữa." Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà, chìm trong suy nghĩ. "Không có chỗ nào nêu lên lý do sao?" Alan hỏi. "À, đoạn đó là đoạn khó hiểu á. Mỗi cuốn sách lại nói một lý do khác." Second giải thích. "Vậy là không ai thực sự biết lý do hả? :0" Alan trả lời, ngạc nhiên. Second nhún vai không cam kết. "Tôi không biết." Cậu thừa nhận. "Cậu đã nói 'Tôi không biết'! ;D" Alan chỉ ra. Second cười khúc khích và đảo mắt. "Thật trưởng thành làm sao." Cậu trêu chọc, lại chọc vào Alan một lần nữa.
"Cậu cứ chọc tôi thế! >:C" Alan phàn nàn, giả vờ khó chịu bằng cách quằn quại như một con cá trên ngực Second, khiến cậu bật cười không thể kiểm soát vì nó làm cậu hơi nhột. "Được rồi, được rồi, dừng lại!" Second cố gắng nói trong tiếng cười khi cậu giữ Alan trong tay. "Công bằng mà >:)" Alan đáp trả. Second chỉ mỉm cười trước khi nhẹ nhàng đặt Alan lên gối và kéo chăn qua vai. "Cậu ngủ giờ luôn à?" Alan hỏi, nhìn qua đầu Second. Second ậm ừ trước khi quay đầu lại đối mặt với Alan.
"Chỉ để cậu biết thôi, tôi không hối hận khi gặp cậu đâu. Chỉ cần nhớ điều đó thôi." Second nói, kèm theo một cái nháy mắt tinh nghịch. ":D" Alan đáp lại, không thể cưỡng lại cơ hội và chọc vào má Second bằng đầu nhọn của mình. "Này!" Second kêu lên, bật cười khi cậu ôm má. Cơ thể Alan rung lên vì thích thú, nếu anh có thể cười khúc khích thành tiếng thì hẳn là anh đang cười rồi.
----------
Second tắt điện thoại lại và liếc nhìn các nguyên liệu trước mặt. Chỉ là một chiếc bánh thôi mà, có thể nan giải tới cỡ nào? Second tự tin nghĩ. Cậu chưa từng thử làm bánh bao giờ, nhưng chắc không khó đến thế đâu, đúng không? Bên cạnh cậu, Alan lượn lờ quanh các nguyên liệu, dường như đang cố làm quen với tên gọi và hình dáng của chúng.
"Được rồi, Alan, chúng ta có thể làm được mà." Second nói, nghe như đang cố tự thuyết phục mình hơn là thuyết phục Alan.
"Cậu chắc không? Cậu cứ nhìn vào điện thoại và có vẻ không chắc lắm." Alan hỏi khi anh quay lại bên Second. Cậu bật ra tiếng cười khúc khích ngượng ngùng. "Cái gì? Ai cơ? Tôi á? Tôi lo được hết nhé. Nhìn đây." Second trả lời, cười khẩy. Alan chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, cơ thể nghiêng qua như thể anh đang cân nhắc xem có nên tin vào người que màu cam hay không.
Trông anh như kiểu đang đấu tranh tâm lý dữ lắm.
Cuối cùng, Alan đã đúng. Second không thể hiểu nổi tại sao cậu lại có thể làm hỏng một chiếc bánh chocolate dễ làm như vậy, đặc biệt là khi có video hướng dẫn từng bước. Khi cậu nhìn vào cái bàn hỗn độn, nơi các nguyên liệu bị đổ hoặc trộn lẫn với những nguyên liệu không đúng, cậu bắt đầu hoảng loạn và ôm đầu tuyệt vọng.
"Victim sẽ nổi giận với chúng ta đúng không?" Alan hỏi, quan sát đống hổ lốn. Mọi thành phần dường như đều trộn lung tung với nhau.
"Tôi chết chắc rồi." Second lẩm bẩm, đã chấp nhận lời mắng sắp tới từ anh trai mình. Thế rồi, từ khóe mắt, cậu nhận thấy Alan đang lơ lửng gần hơn với đống nguyên liệu. Với một tiếng pop nhỏ, mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu trước khi Second phá tan hoang tụi nó.
"Cái quái gì thế!" Second kêu lên, mắt mở to vì kinh ngạc khi nhìn Alan đảo ngược thiệt hại mà cậu đã gây ra. "Làm thế quái nào mà cậu làm được thế?" Second hỏi, ánh mắt dán chặt vào cái bàn sạch bóng. Bên cạnh cậu, Alan trông có vẻ tự hào.
"Tôi đã chọn chúng trước đó và tôi chỉ sử dụng Undo thôi :D" Alan giải thích, như thể những gì anh rất hiển nhiên. Second nghiêng đầu, lông mày nhướng lên vì bối rối. "Cái gì cơ?" Second hỏi, bối rối.
"Đây, nhìn này." Alan nói, lơ lửng gần hơn với bột mì. Đột nhiên có một hộp trong suốt màu xanh bao quanh nó, rồi một bản sao khác của túi bột mì xuất hiện. Alan sau đó kéo bản sao sang một bên. "Cái này tôi gọi là Copy và Paste :0" Alan tự hào tuyên bố, vui vẻ nhảy nhót.
Second cảm thấy hàm mình há hốc vì kinh ngạc. "Cái quái gì thế, Alan? Cái đó—Đó... Điên rồ thật đó! Cậu vừa sao chép bột mì ra à?" Second hỏi, cầm cả hai túi bột mì và kiểm tra chúng. Chúng giống hệt nhau!
"Phải! :D" Alan trả lời, lơ lửng gần đầu của Second.
"Thật đáng kinh ngạc." Second lẩm bẩm, ôm đầu kinh ngạc. Cậu quay sang Alan, Cursor đang chăm chú nhìn cậu.
"Alan, cái này xịn à nha!" Second thốt lên, không thể kiềm chế được sự phấn khích của mình khi cậu ta nắm lấy Cursor, phấn khích xoay vòng. "Thật hả? :0" Alan hỏi, trông ngạc nhiên trước phản ứng của Second.
"Thật đó thật đó!" Second xác nhận, trong mắt tràn đầy kính sợ. Đây chính là sức mạnh của một Cursor, đúng là chẳng lạ gì khi Alan sở hữu những khả năng đáng kinh ngạc đến vậy. Alan thực sự tuyệt vời.
"Cậu ngầu quá đi." Second khen ngợi, sự ngưỡng mộ của cậu hiện rõ. Alan vui vẻ ngọ nguậy trước mặt cậu. "Cậu làm tôi đỏ mặt đó >////<" Alan đáp lại, di chuyển từ bên này sang bên kia một cách ngại ngùng. Hành động của anh chỉ khiến Second cười lớn hơn.
----------
Second nhìn Alan sao chép cái bánh chocolate mà cậu làm mãi cũng xong. "Đây là... Cái này có vị giống bản gốc không?" Second hỏi, quay đầu về phía Alan. Cursor cố gắng bắt chước cử chỉ nhún vai nhưng cuối cùng lại thành nhún lên nhún xuống.
"Tôi nghĩ thế. Cậu thử không?" Alan hỏi, tò mò nhìn quanh.
"Tất nhiên rồi! Ý tôi là, trông giống thế thì chắc chắn vị cũng từa tựa, nhỉ?" Second trả lời, lấy nĩa ra và xem xét chiếc bánh.
"Tôi không biết, tôi không nghĩ vậy :/" Alan trả lời một cách do dự. Tuy nhiên, trước khi anh có thể nói thêm lời nào thì Second đã bốc đồng làm một miếng bánh.
"Thế nào?" Alan hỏi và tiến lại gần khuôn mặt Second.
Đột nhiên Second trông như mới ăn phải chanh, mặt mày nhăn nhúm che miệng chạy thẳng vào phòng tắm, nôn hết đống vừa ăn ra ngoài.
"Ôi không!" Alan hoảng sợ, nhanh chóng bay theo người que màu cam. Second đang miệng bên bồn rửa. "Thật là, không giống nhau tí nào. Trông y hệt vậy mà..." Lời nói của Second nhỏ dần khi cậu xanh mặt, lại lao về phía bồn cầu lại chuyển sang màu xanh quanh mang cá, lao về phía bồn cầu để nôn thêm lần nữa. Alan triệu hồi bàn tay của anh và bắt đầu vỗ lưng Second, cố gắng an ủi cậu.
"Nó không hề giống với cái thật." Second than vãn, rửa miệng lần nữa. Cậu loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm và quay lại chiếc bàn nơi chiếc bánh sao chép còn nằm cạnh chiếc bánh thật. "Có vẻ như cậu không sao chép thức ăn được." Second nhận xét, một lần nữa rùng mình trước hương vị của chiếc bánh. Cứ như thể cậu vừa trét bùn lên mặt ấy.
"Tôi đã nói với cậu là tôi không chắc nó có giống nhau không mà :'(" Alan nói, lơ lửng phía trên đầu Second với vẻ mặt lo lắng.
"Thôi thì coi như là tò mò giết chết con mèo đi... Giết hẳn hai lần." Second thở dài, ôm đầu vì thất vọng.
----------
*Notes:
Second tự hào vì bất cứ thứ gì Alan làm :0
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro