Chapter 10
"Chúng ta nên mang theo Alan đi cùng." Red phấn khích nói, khiến Second lắc đầu. "Không, vậy quá nguy hiểm. Hay là hai đứa mình đi thôi? Chỉ là mua đồ tạp hóa, không cần phải kéo cả Alan vào." Second đáp lời, sự lo lắng của cậu tăng lên vì một lý do nào đó không rõ. Bên cạnh cậu, Alan bắt đầu chọc vào hông cậu để thu hút sự chú ý. "Tôi muốn đi :( Làm ơn OwO" Alan nài nỉ, khiến Red cười khúc khích.
"Cậu học cái đó ở đâu thế, Alan?" Red hỏi, thích thú. Alan vui vẻ lắc lư. "Tôi thấy nó từ điện thoại của Second khi cậu ấy đang nói chuyện với Blue :D" Alan trả lời. Second cắn môi và gãi đầu, suy ngẫm về tình hình. "Ý tôi là, có lẽ tôi có thể mang cậu đi, nhưng cậu thực sự không thể rời khỏi túi. Trung tâm thương mại đông lắm, nếu cậu ra ngoài thì bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy cậu." Second giải thích, giọng lo lắng. Red đặt một tay lên vai Second. "Anh bạn, cậu đang căng thẳng vô cớ đấy. Cậu đã từng đưa cậu ấy đến trường mà, giờ cũng có gì khác đâu?" Red hỏi, nhướng một bên mày.
Alan quay sang Second, hướng ứng câu hỏi của Red bằng vẻ mặt đầy mong đợi. Second nhún vai hờ hững, không thể xác định được lý do tại sao cậu lại cảm thấy đặc biệt căng thẳng vào ngày hôm đó. "Vậy thì mang theo cậu ấy đi. Tớ có thể bỏ cậu ấy trong túi. Tớ đặc biệt mang theo túi vì lý do này đấy." Red gợi ý, trượt cái túi rỗng khỏi vai và mở khóa kéo, cho phép Alan nhìn vào bên trong.
"Tốt rồi chứ?" Red hỏi, Alan vui vẻ lắc lư lên xuống đồng ý. "Được rồi, tôi có thể mang Alan giúp cậu." Red đề nghị, khiến Second nhướng một bên mày ngạc nhiên. "Thật sao? Ý là, tớ không nói rằng cậu không thể mang Alan. Chỉ là... mà, thôi kệ đi." Second nói, lắc đầu và ra hiệu bằng tay để chỉ rằng cậu ổn với việc để Red giữ Alan. "Yay! :D" Alan reo lên, nhảy múa quanh Second và Red.
"Được rồi, tớ đồng ý vì Alan cũng muốn thế, nhưng cậu phải luôn đảm bảo giữ cậu ấy trong túi." Second nhấn mạnh. Red giơ tay lên trán tuân lệnh Second một cách vờ vịt và gật đầu nghiêm nghị. "Tôi hiểu rồi, thưa đội trưởng!" Red trả lời, khiến Second bật cười. "Hãy đảm bảo là cậu thực sự làm thế." Second nói thêm, mỉm cười.
-------
Red khúc khích cười khi quan sát Alan nhìn qua lỗ nhỏ trên túi của cậu. "Cậu có thích trung tâm thương mại không?" Red hỏi khi cậu dừng lại trước những chiếc xe ô tô được trưng bày. Cậu có thể cảm thấy Alan run rẩy vì phấn khích bên trong túi, điều đó chỉ khiến cậu cười khúc khích hơn. "Red! Đừng mất tập trung!" Second gọi từ đám đông, thúc giục Red tiếp tục di chuyển. Red đỏ mặt xấu hổ và xin lỗi, cánh tay của cậu bị Second nắm lấy khi họ tiếp tục di chuyển qua đám đông nhộn nhịp. Số lượng lớn người chen lấn và va vào họ khiến Red tạm thời cân nhắc việc trở về nhà.
"Là cuối tuần mà Red. Dĩ nhiên là có đông người rồi." Second bình luận bên cạnh cậu khi họ cuối cùng cũng đi ra khỏi khu vực đông đúc. Red nhìn lại đám đông và thở dài. "Tớ không thể xử lý nổi mấy cái trung tâm thương mại, xin lỗi Second." Red thừa nhận, mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ. Second vỗ nhẹ vào lưng cậu để trấn an. "Đừng lo lắng, anh bạn. Tớ hoàn toàn hiểu. Không cần phải giải thích, chỉ cần đừng lạc đường." Second nhắc nhở, đề nghị hỗ trợ và thông cảm.
Red thở dài, quay đầu lại kiểm tra túi và phát hiện ra nó đang mở. Tim cậu đập loạn xạ khi cậu nhanh chóng chộp lấy túi và điên cuồng tìm kiếm bên trong. Không thấy Alan đâu cả! Second dừng lại trước mặt Red khi nhận thấy sự bấn loạn của cậu, vẻ mặt đầy bối rối. "Có chuyện gì vậy?" Second hỏi, nghiêng người qua vai Red. "Alan... Alan mất tiêu rồi!" Red kêu lên, khiến Second mở to mắt vì hoảng hốt. Cậu chộp lấy túi của Red và nhanh chóng kiểm tra đồ bên trong, xác nhận rằng Cursor thực sự đã biến mất.
"Mẹ kiếp! Chết tiệt thật, chúng ta phải quay lại!" Second kêu lên, giọng nói khẩn cấp. Không lãng phí một giây nào, cậu bắt đầu chạy về phía khu vực đông đúc, Red bám sát phía sau cậu, cố gắng hết sức để theo kịp.
-------
Alan run rẩy vì sợ hãi khi vô số đôi chân xuất hiện, suýt nữa thì giẫm phải anh. Anh không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Vừa mới đây, anh vẫn đang nhìn ra từ cái lỗ trên túi của Red, thế mà ngay sau đó đã có ai mở túi khiến anh ngã xuống nền gạch đá cẩm thạch cứng. Đám đông dường như phình ra xung quanh anh, Alan thấy mình bị bao quanh bởi một biển người que, gần như sắp bị giẫm đạp.
Tuyệt vọng muốn thoát khỏi sự hỗn loạn, Alan cố gắng luồn lách qua một rừng chân. Đột nhiên anh bị đá và ngã lăn xuống dưới một sân khấu vẫn đang được xây dựng. Run rẩy và đau đớn vì cú va chạm, Alan co ro dưới sân khấu, khuất tầm nhìn. Từ nơi ẩn núp, anh quan sát thấy nhiều người que hơn liên tục đi qua đi lại, giọng nói của họ hòa vào nhau thành một bản nhạc hỗn tạp không thể phân biệt được của những cuộc trò chuyện chồng chéo.
Alan điên cuồng quét mắt khắp đám đông, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của Second và Red. Anh tuyệt vọng mong rằng họ sẽ không bỏ anh lại phía sau. Anh quét mắt qua rừng chân trước mặt, mắt cố tìm kiếm màu cam và đỏ quen thuộc. Nỗi sợ hãi và lo lắng trong cơ thể run rẩy của anh tăng lên theo từng khoảnh khắc trôi qua. Họ có thể ở đâu?
Và rồi, một tia hy vọng lóe lên trong Alan. Anh phát hiện ra một cái chân màu cam giữa đám đông nhộn nhịp. Không chút do dự, anh lao ra từ bên dưới sân khấu đang xây dựng và khéo léo luồn lách qua rừng chân. Khi anh đến gần cái chân màu cam đó, sự nhẹ nhõm tràn ngập trong anh, nhưng anh vẫn còn đang run rẩy.
"Alan?" Giọng nói của Purple phá vỡ sự hỗn loạn khi cậu nhìn xuống Cursor đang run rẩy, sự lo lắng hiện rõ. Nhận thấy ánh mắt của Purple, King dõi theo cùng một hướng và mở to mắt vì ngạc nhiên. "Purple? Có chuyện gì vậy?" King hỏi, sự tò mò của anh trỗi dậy.
"Không phải Second." Alan nói, nỗi sợ hãi của anh vẫn còn rõ ràng. Purple phản ứng nhanh chóng, với tay xuống để bế Alan lên, ôm anh sát vào ngực mình. "Này, này, bình tĩnh nào. Là tôi đây, Purple." Purple trấn an anh, giọng nói nhẹ nhàng trong nỗ lực xoa dịu Cursor nhỏ đang hoang mang.
King ngơ ngác, không thể không nói ra sự bối rối của mình: "Cái này là sao đây? Là một Cursor thật à, hay là não của ta đang bị đánh lừa thế?" Anh hỏi, sự bối rối hiện rõ trong lời nói. Purple liếc nhìn đám đông đang nhộn nhịp, nhận ra rằng họ đang thu hút sự chú ý giữa sự đám náo loạn này.
"Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh đã rồi hãy nói chuyện. Con không biết làm sao Alan lại tới được đây, nhưng khá chắc là Second chỉ ở đâu đó gần đây thôi." Purple gợi ý với King, anh gật đầu đồng ý. Họ đi cùng nhau về phía một cửa hàng đóng cửa, tìm lấy một không gian an toàn và biệt lập hơn. Purple liếc nhìn King, vẻ bất an hiện rõ trên khuôn mặt. "Ở đây có an toàn không?" Cậu hỏi, giọng nói đầy lo lắng.
"Ta tin là vậy. Cửa hàng này đã đóng cửa rồi, hơn nữa cũng có rất ít người qua lại khu vực này." King trấn an cậu, quét mắt xung quanh để đảm bảo sự riêng tư của họ. Purple cẩn trọng mở rộng cánh tay, cho phép Alan lơ lửng ra khỏi vòng tay của cậu. Alan vẫn còn run rẩy, nhìn ra xung quanh một cách căng thẳng.
"Ừm, bố, đây là Alan. Alan, gặp bố của tôi. Tên ông ấy là King Orange, nhưng cậu có thể gọi là King." Purple ngượng ngùng giới thiệu hai bên với nhau, cả Alan và King đều tò mò quan sát đối phương. Đôi khi cơn run rẩy của Alan làm gián đoạn sự im lặng cho đến khi anh triệu hồi công cụ bàn tay của mình, đưa nó ra để bắt tay King.
"Xin chào, King." Alan nói, cơ thể run nhẹ. King đưa tay ra và bắt tay Alan. "Xin chào. Đây là điều cuối cùng tôi mong đợi được thấy..." King nhận xét, liếc nhìn Purple với vẻ rõ là ngạc nhiên.
"Con cũng không chắc lắm. Alan, Second đâu rồi?" Purple hỏi, nhưng Alan chỉ có thể nghiêng người đáp lại. "Tôi không biết, DX. Tôi ngã khỏi túi của Red trong đám đông. Tôi sợ lắm!" Alan căng thẳng bay vòng quanh đầu họ, khiến King cau mày bất an. Cảm thấy cần phải hành động, anh ra lệnh: "Bình tĩnh nào, hoảng loạn không giúp ích gì đâu. Purple, gọi cho bạn của con thử xem có thể tìm thấy Second không."
Cảm thấy bồn chồn, Alan quay sang người que màu cam tìm kiếm sự an ủi. "Nếu họ cũng bị lạc thì sao? :'(" Anh nói lên nỗi lo của mình, nhưng King chỉ khoanh tay tự tin. "Họ đã đến trung tâm thương mại này nhiều lần rồi, Alan. Họ biết đường đi lối lại. Giờ thì đừng lo lắng nữa và tự bình tĩnh lại đi."
Dần dần, những chuyển động điên cuồng của Alan lắng xuống. Anh lơ lửng một cách khó chịu bên cạnh đầu của King. Purple quay sang họ và báo tin tốt với họ bằng một nụ cười nhẹ nhõm: "Second đang trên đường đến." Cậu thông báo. Alan hạ thấp cơ thể xuống vì nhẹ nhõm. Tất nhiên, họ ổn! Second và Red rất mạnh mẽ và tuyệt vời! Suy nghĩ của Alan tràn ngập vui vẻ, tưởng tượng Second và Red có thể dễ dàng xử lý bất kỳ thử thách nào xảy đến với họ.
Alan đáp mình lên cánh tay Purple, cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập khắp người. Anh mệt mỏi chùng xuống, sự căng thẳng tan biến. Purple nhẹ nhàng chạm vào Cursor bé nhỏ, hỏi: "Cậu ổn chứ, Alan?" Alan hơi lắc người đáp lại, một cử chỉ truyền tải sự mệt mỏi nhưng hoàn toàn khẳng định.
King quan sát họ với sự thích thú, suy ngẫm về sự tồn tại của Cursor còn sống và việc nó chung sống với người bạn của Purple. "Nghĩ đến việc vẫn còn Cursor còn sống... Lại còn là sống với bạn của con." King nhận xét, giọng điệu của anh kèm theo một cái nhìn trừng trừng khiến Purple nuốt nước bọt một cách căng thẳng. "Ừm thì, Alan khá khác biệt mà, bố thấy đấy. Cậu ấy thực sự rất ngoan." Purple cố gắng giải thích, nhưng King chỉ nhướng một bên mày khiến cậu phải rụt người lại vì xấu hổ. "Và con nghĩ tốt nhất là không nên nói với ta về chuyện này?" King hỏi.
"Xin lỗi, chỉ là bọn con đã hứa sẽ không tiết lộ sự hiện diện của Alan cho bất kỳ ai." Purple thừa nhận, mặt đỏ hơn. King thở dài và gật đầu. "Không sao đâu. Ta không giận, ta chỉ ngạc nhiên thôi." anh trấn an Purple rồi hướng ánh mắt sắc lẹm về phía Alan, Cursor người dường như không hề để ý đến cuộc trò chuyện của họ. "Chà, ít nhất thì Cursor mà mấy đứa gặp không phải là kiểu ngược lại." King nhận xét với một cái nhún vai.
Purple cười toe toét và chen vào, muốn nhấn mạnh những phẩm chất tích cực của Alan: "Alan tuyệt lắm đó bố. Cậu ấy tốt bụng và thường hay bay loanh quanh, cố gắng làm người khác cười. Nhưng giờ thì có vẻ là cậu ấy hơi sợ hãi." Purple nói, sự lo lắng của cậu nổi lên khi cậu liếc nhìn Cursor đang im lặng bất thường.
"Chắc là nó còn sợ. Trông nó nhỏ hơn những gì ta mong đợi ở một Cursor." King quan sát, nghiêng người lại gần Purple hơn để nhìn rõ Alan. Purple lo lắng hỏi: "Bố có nghĩ là cậu ấy bị giẫm lên không?" Cậu nhẹ nhàng di chuyển Alan để kiểm tra cơ thể anh xem có dấu hiệu bị thương nào không. "Có thể lắm. Thử chạm nhẹ vào nó xem, nếu nó phản ứng thì có thể là nó bị thương rồi." King gợi ý. Purple gật đầu và xoay Alan lại rồi chạm nhẹ vào anh, khiến Cursor giật mình rõ rệt.
"Ui da :(" Alan kêu lên, tránh xa khỏi cánh tay của Purple. "Cậu bị thương!" Purple kêu lên, đầy lo lắng. " Purple! :D Cậu đang làm gì ở đây? Tôi đang ở đâu?" Alan kêu lên phấn khích, bay lượn xung quanh trong sự bối rối. Điều này làm cả King và Purple ngơ ngác, họ trao đổi với nhau những cái nhìn đầy quan ngại. "Alan, cậu ở đây vì bọn tôi tìm thấy khi cậu đi lạc." King giải thích, ra hiệu cho Cursor đến gần họ hơn. "Ồ, anh là ai?" Alan hỏi, nghiêng người nhìn chằm chằm vào King, khiến người que màu cam bối rối.
"Ý cậu là sao, Alan? Tôi đã giới thiệu King cho cậu rồi mà." Purple nói, bắt lo lắng hơn. Alan nhìn chằm chằm vào Purple một lúc trước khi tiếp tục điệu nhảy đầy năng lượng của mình quanh đầu King. "Xin chào, King! ;D Rất vui được gặp anh, tôi là Alan!" Alan vui vẻ kêu lên, cử động của anh tràn đầy sự phấn khích. Purple bối rối liếc nhìn King, người chỉ nhún vai đáp lại. Ngay cả anh cũng không thể giải thích tại sao Cursor lại cư xử như vậy.
"Purple! King! Bọn tôi đã đến nhanh nhất có thể!" Second hét lên, cúi xuống và cố gắng lấy lại hơi thở. "Second!" Alan kêu lên, phấn khích bay về phía Second và vòng quanh cậu. "Ôi, Alan, tôi sợ quá. Tôi nghĩ cậu đã bị bắt hoặc tệ hơn là bị thương." Second nói, nắm chặt Cursor và kéo anh vào một cái ôm. "Ý cậu là sao? Tôi ở với Purple mà." Alan hỏi, khiến Second nhướng mày rồi liếc nhìn Purple và King.
"Phải rồi... Chà, có vẻ Red đang chạy qua đây. Hay là cậu nói chuyện với cậu ấy một lúc nhé? Chỉ cần đảm bảo không đi lang thang, được chứ?" Second nói với vẻ lo lắng. Cậu đợi cho đến khi Red đã đứng thở hổn hển trước mặt mình rồi mới thả Alan ra. "Alan! Ôi, tôi lo lắng quá. Tôi xin lỗi!" Red khóc, ôm chặt Cursor. Alan triệu hồi công cụ bàn tay của mình và nhẹ nhàng vỗ lưng Red an ủi.
Second tiến lại gần King và Purple với vẻ mặt bối rối. "Chuyện gì đã xảy ra? À, mà cũng không quan trọng. Tôi nên cảm ơn cả hai người vì đã tìm thấy Alan và gọi điện cho tôi ngay lập tức." Second nói, bày tỏ lòng biết ơn. Purple lắc đầu. "Cậu là bạn thân của tớ mà, tất nhiên là tớ quan tâm đến mọi thứ quan trọng với cậu." Purple trả lời với một nụ cười toe toét.
"Có vẻ như con vật cưng Cursor bé nhỏ của cậu có vấn đề về trí nhớ đấy." King xen vào, khoanh tay. Second quay ánh mắt về phía King, mang vẻ mặt nghi vấn. "Chú có ý gì vậy?" Second hỏi.
"Chà, khi tớ tìm thấy Alan thì cậu ấy rất sợ và run rẩy luôn. Vậy mà đột nhiên cậu ấy im lặng hẳn. Tớ thử kiểm tra xem cậu ấy có bị thương không thì cậu ấy đột nhiên hành động như thể cậu ấy không biết tại sao mình lại ở đây, còn hỏi tên của King nữa dù tớ đã giới thiệu trước đó rồi." Purple giải thích. King gật đầu đồng ý, khiến Second nhíu mày và liếc nhìn Cursor đang ở trong vòng tay của Red.
"Cậu đang nói là cậu ấy quên mất những gì vừa mới xảy ra với mình?" Second hỏi, giọng điệu bối rối. Purple nhún vai bất lực, King ở sau cậu tiến lên một bước. "Có lẽ đó là phản ứng với chấn thương. Khi nó trải qua nỗi sợ hãi dữ dội thì nó quên mất. Dù sao thì trước đó nó đã vô cùng sợ hãi." King đưa ra lý thuyết của mình, khiến mắt Second mở to. "Tôi... cháu không ngờ tới điều đó." Second nói với một chút buồn bã. Tất nhiên là Alan sẽ có kiểu phản ứng như vậy. Và Second thậm chí còn chế giễu Alan vì là một kẻ nhát gan.
Second lắc đầu. "Sao các cậu không đưa Alan về nhà và kiểm tra xem cậu ấy có bị thương không? Tớ không chắc lắm nhưng tớ nghĩ cậu ấy có thể bị đá hoặc tệ hơn là bị giẫm lên." Purple đề nghị. Second gật đầu đồng ý. "Cảm ơn, Purple. Và cảm ơn chú nữa, King. Tôi mãi mãi mang ơn hai người." Second bày tỏ lòng biết ơn, chắp tay lại. King mỉm cười nhẹ với cậu, trong khi Purple đỏ mặt và cúi đầu.
Chẳng mấy chốc, King và Purple vẫy tay chào tạm biệt Second và Red trước khi bước đi. Red quay sang Second, nhận thấy vẻ mặt cau có của cậu. "Có chuyện gì vậy?" Red hỏi, chỉ ra biểu cảm của Second. Second lắc đầu và nhìn Alan đang vui vẻ ngọ nguậy trong vòng tay của Red. "Không có gì. Hay là để tôi mang Alan với cái túi rồi chúng ta về nhà nhé? Ngày mai tôi có thể đi mua đồ sau." Second gợi ý. Red gật đầu và tháo túi ra, giúp Alan đi vào trong.
"Chúng ta về nhà luôn à? :(" Alan hỏi, quay về phía hai người que. "Nhưng chúng ta vừa mới đến đây thôi mà! D:" Alan phản đối, khiến Red nhướng mày và nhìn Second với vẻ nghi ngờ. "Ờ, đông lắm, nên tôi nghĩ tốt hơn là về nhà." Second giải thích. Alan cúi xuống vì thất vọng nhưng vẫn cố giơ ngón tay cái lên để đáp lại.
*Notes:
Ôi không, Alan không phải chỉ là một đứa não rỗng vô tri sao? Thực ra đó là một phần lore hả? Điên rồ thật...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro