Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1

"Sec! Em bỏ cặp ở đây này!" Giọng của Vic vọng lên lầu khi anh nhặt cái cặp màu cam trên sàn. Anh nhìn lên bậc thang và gọi. "Tới đây! Em quên béng mất. Mà dù sao em cũng sắp phải tới trường rồi." Second vội vã đáp lại, chạy xuống cầu thang với đôi giày giữ trên tay.

"Em sẽ trễ đấy. Em muốn anh chở em tới trường không?" Vic đề nghị, để cặp của Second lên sofa.

Second nhanh chóng tóm lấy miếng bánh mì trên đĩa trước khi chạy vội về lại phòng khách và ngồi phịch xuống chiếc ghế dài. "Em nghĩ là em sẽ đi bộ thôi. Trường không xa lắm, mà dù gì thì anh cũng đi làm hướng ngược lại mà." Second trả lời, miệng đã nhét đầy bánh mì nướng.

Victim thở dài và chống tay trên hông. "Đâu có quan trọng nếu anh giúp em trai anh chứ?" Anh trêu chọc. Second nhìn lên người que màu xám, mặt cậu hơi đỏ lên. "Thôi, em ổn mà. Em tự lo được!" Cậu thở hắt ra, xoay mắt cá chân để kiểm tra xem giày của mình có vừa vặn chưa.

"Em đi giờ à?" Victim hỏi khi anh thu dọn đĩa trên bàn ăn. Second tóm lấy cái cặp và đeo qua vai. "Yep! Gặp anh sau, Vic." Cậu đáp lại trước khi chạy ào ra khỏi cửa. "Này! Em quên đóng cửa rồi!" Victim gọi với theo sau lưng cậu em trai, người cười khúc khích và chạy tiếp.

"Cái thằng nhóc đó." Victim lầm bầm khi anh thở hắt ra, sau đó đóng cửa lại. Second không thể không cười khúc khích khi cậu liếc nhìn lại từ trên phố. "Sec!" Một giọng nói vang lên. Second quay sang một bên và thấy Red vẫy tay, cũng đang chạy vội kẻo muộn.

"Red!" Second kêu lên, dừng lại. Red chạy theo cậu, thở hổn hển. "Sao cậu đimuộn thế?" Second hỏi, nghiêng đầu tò mò. Red nhìn cậu không tin nổi: "Chứ cậu thì không muộn  à?" Red đáp trả khi họ tiếp tục chạy tới trường.

"Lúc nào tớ cũng trễ hết mà Red." Second cười, khi họ cuối cùng cũng nhìn thấy trường học kịp lúc tiếng chuông reo. "Nhanh lên, chuông kêu rồi!" Red vội vã thúc giục, nắm lấy cánh tay Second và kéo cậu chạy về phía cánh cổng đang đóng. "Chúng ta sẽ không kịp đâu!" Second kêu lên khi họ nhảy qua.

Red vấp ngã, nhưng Second đã kịp kéo cậu lại, cả hai đều thở hổn hển. "Chúng ta làm được rồi!" Second kêu lên, giơ nắm đấm lên không trung. Red nắm lấy cánh tay Second và đứng thẳng dậy. "Không có đâu bạn ơi. Chúng ta vẫn phải nhanh lên. Lớp học sắp bắt đầu rồi!" Red nói, lại nắm lấy cánh tay Second, họ chạy nước lẹ về phía lớp học của mình.

Ngay lúc Second tới lớp học đầu tiên của cậu, giáo viên đã đứng trên bảng và viết phương trình mà họ cần trong tiếc họ. "Cậu Second, tôi không nghĩ đi trễ lần thứ mười lăm là tốt cho chuyên cần của cậu đâu." Người que màu nâu, cô Bronze, nói một cách cứng rắn.

Second cúi đầu hối lỗi. "Em xin lỗi, cô Bronze. Lần sau em sẽ cố đi sớm hơn." Bronze nhìn cậu, nhẹ nhàng lắc đầu. "Tôi cũng mong là thế. Giờ thì hãy về chỗ ngồi và chép lại phương trình trên bảng đi." Cô Bronze hướng dẫn. Second gật đầu và đi vội về phía chỗ ngồi của cậu ở sau lớp.

Yellow vẫy tay với cậu và nghiêng người thì thầm: "Lại trễ nữa hả? Lần này là lý do gì đây? Có phải có một tiểu hành tinh rớt xuống sân sau nhà cậu không?" Second cười khúc khích và đáp lại: "Không, tớ chỉ ngủ dậy rất rất trễ thôi." Cả hai đều lén lút cười. "Yellow và Second, hai cậu có phiền nói cho tôi biết là hai cậu nói chuyện gì dưới đó không?" Bronze hỏi, khiến cả Yellow và Second đều đứng thẳng dậy và ngừng nhìn nhau. "Không có gì ạ, cô Bronze." Yellow nói, chỉnh lại kính và gõ chân.

Bronze trừng mắt nhìn họ trước khi quay lại bảng. Những học sinh khác liền nhân cơ hội để lén lút quay qua nói chuyện với nhau về các chủ đề ngẫu nhiên. Yellow lại nghiêng người qua và thì thầm với Second: "Ở đây chẳng ai thực sự tôn trọng cô ấy hết." Second gật đầu hiểu biết. "Tội nghiệp cô Bronze." Second nhận xét trước khi cả hai cùng cười khúc khích.

Khi tiếng chuông cuối cùng cũng chịu kêu lên, Yellow và Second đi cùng với nhau tới căn tin, nơi mà những người khác đã ngồi sẵn ở chỗ ngồi thường lệ của họ. "Này, các cậu!" Green lên tiếng chào. Bên cạnh cậu, Purple đang dán mắt vào điện thoại, chắc là đang chơi trò gì đó.

"Này, anh bạn, chờ hai người lâu quá đấy." Blue nhận xét khi cậu uống nước trái cây một cách ồn ào, thu hút một vài ánh nhìn kỳ lạ từ những học sinh khác. Second không thể không cười khúc khích trước khi ngồi xuống cạnh Green, trong khi Yellow thở dài một cách kịch tính và tham gia cùng họ.

"Cậu sao thế?" Red hỏi, mắt dán vào Yellow đang nằm dẹp trên bàn. "Ở đây chán quá." Yellow trả lời với một tiếng thở dài. Purple tắt điện thoại và xen vào: "Anh bạn, cái thị trấn này có bao giờ là không chán đâu." Green gật đầu đồng ý với điều đó.

Second đảo mắt với họ. "Đừng nói với tớ là cậu không nghĩ vậy nha?" Purple hỏi, nhìn Second nhún vai. Đúng là nhàm chán thật, nhưng không phải cuộc sống vốn là vậy sao? Với cả, bọn họ chỉ là học sinh trung học thôi, việc mọi thứ có hơi tầm thường là chuyện tự nhiên rồi.

"Tớ đoán vậy." Second đồng ý, mặc dù cậu không cảm thấy đặc biệt quan tâm đến chủ đề này. Cậu đang nhớ lại cách cậu và các anh trai của cậu không có nhiều cơ hội để nói chuyện hoặc đi chơi vì cả ba người kia đều bận rộn với công việc của mình.

Second quyết định không nói chuyện với những người khác và tập trung ăn quả táo của mình, cảm thấy tốt hơn hết là nên tránh tham gia vào cuộc trò chuyện có phần buồn tẻ này. Cậu không muốn thảo luận về những cơ hội cậu đã bỏ lỡ và những kỳ vọng đặt lên trên cậu.

Khoảng 4 giờ chiều, Second về nhà với tiếng thở dài mệt mỏi. Chỉ còn lại cậu và ngôi nhà. Victim thường về nhà vào khoảng 9 giờ tối, trong khi Dark và Chosen thì về vào khoảng 7 giờ. Điều này có nghĩa là Second sẽ ở nhà một mình cho đến khi tất cả họ xong việc.

Second nhanh chóng lên phòng, vứt cặp sang một bên và thay quần áo thoải mái ở nhà. Cậu đổi sang mang dép lê rồi vội vã trở lại phòng khách, thả người xuống ghế sofa với một tiếng thở ra nhẹ nhõm.

Quyết định giết thời gian, Second bật TV và bắt đầu chuyển qua các kênh. Mặc dù không tìm thấy bất cứ điều gì đặc biệt thú vị, cậu thích bật TV cho có tiếng ồn trong khi cố gắng buông bỏ những lo lắng và thư giãn. Cậu ngả người ra sau ghế, sẵn sàng ngồi xem phim cho tới khi các anh về.

RẦM RẦM

Second đột nhiên mở mắt, ngồi dậy trên ghế dài. Sự chú ý của cậu hướng về phía cửa gara. Đó là gì vậy? Cậu tự hỏi, cảm thấy bất an. Có phải là có tiếng va chạm không? Không chút do dự, Second cầm lấy điều khiển từ xa và tắt TV. Cậu xỏ chân vào dép lê và đi về phía gara.

"Không phải lại là một con gấu mèo nữa đó chứ." Second lẩm bẩm, nhận ra rằng có khả năng một con gấu mèo đã lại chui vào gara của họ. Dark có thói quen để cửa sổ phía trên mở. Second thở dài và mở cửa, nhìn vào gara tối đen như mực.

Cậu đưa tay ra, vỗ nhẹ vào tường để tìm công tắc đèn. Khi tay cuối cùng cũng tìm thấy nó, cậu bật đèn lên, tập trung vào những gì ở phía trước.

"Ah–" Second bắt đầu, nhưng lời nói của cậu nhỏ dần khi cậu nhìn thấy... một... một "Cursor!" Cậu hét lên đầy sợ hãi. Một Cursor lớn đứng trước mặt cậu, phần nhọn của nó hướng về phía cậu đầy đe dọa. Mình sẽ chết sao? Mình sẽ bị đâm sao? Những suy nghĩ của Second chạy đua khi cậu nhìn chằm chằm vào Cursor đang lơ lửng, dường như đang chăm chú nghiên cứu cậu.

Second tim đập nhanh khi cậu quay lại và đóng sầm cửa gara, lồng ngực phập phồng vì sợ hãi. "Ôi, chết tiệt!" Cậu lẩm bẩm, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa. Cursor vẫn chưa có động thái hung hăng nào, nhưng những bài học lịch sử đã chứng minh điều ngược lại.

Hai tay run rẩy, Second lùi lại một bước, mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa. "Có lẽ mình chỉ đang mơ thôi." Cậu cố gắng trấn an bản thân, giọng nói pha lẫn tiếng cười lo lắng. Lấy hết can đảm, cậu đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa, từ từ mở cửa.

"Xin chào." Một dòng chữ nổi hiện ra trước mặt Second khi ánh mắt cậu lại bắt gặp Cursor. Nó đang cố chui qua cánh cửa nhỏ. "Nó... Nó biết nói!" Second hét lên lần nữa với giọng khó tin và ngã ngửa xuống sàn.

"Đừng sợ." Một dòng chữ trấn an xuất hiện phía trên Cursor, nhưng Second không để ý khi cậu cố gắng bò đi, chân cậu cứng đờ vì sợ hãi. Cursor quan sát người que màu cam trong giây lát trước khi một cái hộp 2D hiện ra, cùng với đó là một đường thẳng được vẽ ra. Với một chuyển động nhanh, Cursor nắm lấy đường thẳng và nhanh chóng phá vỡ bức tường để đi vào.

Cursor đột nhiên dừng lại, nhìn Second giãy trên sàn như cá mắc cạn với vẻ thích thú rõ ràng. Second lại hét lên khi nhìn thấy bức tường vỡ và Cursor cuối cùng cũng tiến vào và chăm chú nhìn cậu. "Ah! Đừng giết tôi!" Second hoảng sợ, cuộn tròn người lại trong tư thế phòng thủ.

Đột nhiên Second thấy mình được nhấc bổng khỏi mặt đất và đứng dậy. Một chiếc hộp trong suốt màu xanh lam bao quanh cậu trong chốc lát trước khi biến mất. "Cậu ổn chứ?" Một dòng chữ màu tím hiện ra trước mặt Second. Cậu nhìn nó trong sự kinh ngạc, rồi liếc nhìn Cursor, dường như đang di chuyển từ bên này sang bên kia, thể hiện thái độ gần như nhút nhát.

"Cá-Cái gì? Chắc là mình đang mơ. Có khi là mình chết mất tiêu rồi và đang ở thế giới bên kia." Second lẩm bẩm, vỗ tay vào trán. "Tôi không nghĩ là cậu đã chết đâu XD" một dòng chữ lại xuất hiện, và Cursor bay lên bay xuống như thể đang vui vẻ.

Thế giới của Second đột ngột tối sầm lại khi cậu ngã xuống sàn, bất tỉnh. Cursor giật mình, hoảng loạn trôi lại gần. "Ôi KHÔNG!" một dòng chữ xuất hiện bên cạnh Cursor.

-----

Khi Second từ từ lấy lại ý thức, cậu thấy mình lại nằm trên ghế sofa, với TV vẫn đang bật. Cậu nhìn vào TV với sự nhẹ nhõm khác thường. "Đó chỉ là một giấc mơ." Second nói, đặt một tay lên ngực tự trấn an mình.

"Giấc mơ là gì?" Một dòng chữ hiện ra trước mặt Second, Cursor đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng cậu.

"Ah! Ngươi là thật!" Second hét lên, lùi lại khỏi Cursor. Nó cũng lùi lại theo cậu. "Tôi nghĩ tôi rất thật nếu đây là thực tế :0" Cursor trả lời. Second nhìn chằm chằm vào Cursor trong sự kinh ngạc trước khi vỗ tay vào trán, không thể tin nổi.

Đột nhiên nhớ đến cánh cửa bị hỏng trong gara, Second kêu lên: "Ôi không!" Cậu đứng dậy, hơi nhích ra xa Cursor, còn nó thì chỉ theo dõi chuyển động của cậu. Second bước trở lại cánh cửa, chỉ để thấy nó được sửa chữa hoàn hảo. "Cái- Cái gì vừa xảy ra vậy? Không phải ngươi đã phá tường sao?" Second quay lại nhìn nơi Cursor đang ở, chỉ để thấy nó đã ở bên cạnh cậu, nhìn thẳng vào cậu.

"Tôi đã sửa rồi! Cậu có thích nó không? Tôi xin lỗi về bức tường lúc nãy. Tôi cũng hơi hoảng loạn." Cursor trả lời, những lời nó nói xuất hiện dưới dạng văn bản. Nó không có giọng nói, cũng chẳng có âm thanh nào phát ra từ nó trừ tiếng rít của cơ thể khi nó bay xung quanh. Second nhìn chằm chằm vào bức tường một lúc, rồi quay lại nhìn Cursor cũng đang nhìn chằm chằm vào tường.

"Cậu là cái gì vậy?" Second hỏi, và Cursor nhìn lại cậu. "Tôi là một Cursor, tôi tin vậy." Cursor trả lời. Second gãi đầu, rồi liếc ra ngoài cửa sổ và thấy một chiếc đèn pha màu vàng đang tiến lại gần. "Chết tiệt! Chosen về rồi!" Second nhanh chóng quay sang Cursor, nó tỏ ra thích thú và bắt đầu bay về phía cửa.

"Không! Không thể để anh tôi nhìn thấy cậu được!" Second kêu lên, nắm lấy đầu kia của Cursor. Cursor dừng lại và nhìn lại cậu, dường như đang trôi xuống thấp hơn như thể đang cảm thấy buồn. Trong một khoảnh khắc, Second cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng rồi cậu nghe thấy tiếng cửa gara mở. "Chết tiệt, làm sao tôi có thể giấu cậu được đây?" Second hỏi Cursor, mà nó chỉ đơn giản là chú ý đến âm thanh phát ra từ gara.

"Tôi có thể biến nhỏ lại, tôi nghĩ vậy." Cursor trả lời, thu nhỏ lại bằng kích thước đầu của Second. "Khoan đã, tại sao cậu không làm điều đó sớm hơn?" Second hỏi, bối rối.

"Sec? Em còn thức không?" Giọng của Chosen vang lên từ trong gara, khiến Second vội tóm lấy Cursor và chạy lẹ về phòng mình trên tầng.

"Ôi không, giờ mình làm gì đây?" Second hoảng loạn, đầu óc cậu quay cuồng. Cursor thoát ra khỏi tay cậu và bắt đầu khám phá căn phòng, thể hiện sự quan tâm đến mọi thứ nó gặp phải. Second nhanh chóng quan sát căn phòng của mình và phát hiện ra chiếc giường của cậu bừa bộn cỡ nào. Cậu túm lấy Cursor và ném chăn lên trên người nó. "Ở nguyên đó, đừng di chuyển." Second nói, chiếc chăn bên dưới Cursor đang bay lơ lửng.

"OK :D" Cursor đáp lại, nhảy cẫng lên vui vẻ giữa giường. Second ôm đầu hoảng loạn và một lần nữa túm lấy Cursor. "Đừng nhúc nhích!" anh la hét trong phạm vi thì thầm vào nó.

"Sec? Em làm sao thế?" Chosen hỏi, xông vào phòng Second, rõ ràng là lo lắng về hành vi kỳ lạ của em trai mình.

"Cho! Đừng xông vào phòng em như vậy chứ, gõ cửa giùm đi!" Second kêu lên, ôm chặt chăn trong tay. Chosen nghiêng đầu, nhìn Second với vẻ bối rối. "Được rồi, nếu em đã nói vậy." Chosen đáp lại với một tiếng thở dài. Second thả chăn xuống giường. "Khoan đã! Anh cần gì không?" Second hỏi khi anh trai cậu quay đi.

"À, ừ thì, anh định hỏi em có muốn nấu bữa tối với anh không. Dù sao cũng khá lâu rồi." Chosen nói. Second đỏ mặt và gật đầu háo hức. "Có! Em cũng muốn giúp." Second nhanh chóng đáp lại, phấn khích trước cơ hội hiếm có được làm gì đó với Chosen.

Chosen cười toe toét với cậu. "Được rồi, tuyệt. Xong việc thì xuống với anh nhé?" Chosen nói trước khi đóng cửa lại. Second mỉm cười. "Đó có phải là anh trai của cậu không? Nếu vậy thì sao hai người lại không cùng màu?" Cursor hỏi, triệu hồi một bàn tay nhỏ và nhặt lấy tấm chăn đang phủ lên người nó.

Second thở dài và nhìn vào văn bản, rồi lại nhìn Cursor đang nhìn chằm chằm cậu. "Tôi nên làm gì với cậu đây?" Second hỏi. Cursor ngọ nguậy và nhảy múa xung quanh cậu một cách phấn khích. Second cười khúc khích, thấy khó tin rằng cậu thực sự đang tương tác với một Cursor hàng thật giá thật.

Cursor ngừng nhảy nhót và trôi gần đến mặt Second. "Cậu nên nhanh lên, anh trai cậu đang đợi mà đúng không?" Cursor nói. Second mất một lúc để đọc văn bản rồi ôm đầu trong hoảng loạn.

"Cậu nói đúng! Cảm ơn... Ờm, tôi nên gọi cậu là gì? Tôi không thể cứ gọi cậu là Cursor mãi được." Second hỏi. Cursor lại triệu hồi bàn tay của mình và bắt chước động tác gõ vào cằm. "Tôi không có tên chính xác, nhưng có một cái tên mà tôi nhớ. Alan thì sao?" Cursor — Alan — gợi ý. Second đọc văn bản và gật đầu đồng ý.

"Đó là một cái tên bình thường khủng khiếp luôn ấy... ý tôi là với một Cursor như cậu. Nhưng rất vui được gặp cậu, Alan. Tôi là Second." Second nói, đưa tay ra để bắt tay. Alan điều khiển công cụ bàn tay của mình để chạm vào tay Second và lắc nhẹ. Second cười khúc khích khi nhìn thấy bàn tay dễ thương mà Alan đã triệu hồi.

"Cậu làm kiểu gì hay vậy?" Second hỏi. Alan trả lời bằng cách gõ vào công cụ cầm tay của nó như một cử chỉ cho biết nó đang suy nghĩ và sau đó triệu hồi một cái tay khác để nhún vai.

Lắc đầu thích thú, Second nói: "Được rồi, tốt thôi. Cậu có thể ở lại đây, nhưng nhớ là không được gây tiếng động, và không được ra khỏi phòng của tôi, hiểu chưa?" Alan giơ ngón tay cái lên và kêu lên: "Hiểu rồi! :D" Second cười với biểu tượng cảm xúc trước khi đi về phía cửa phòng.

Cậu liếc nhìn lại phía Alan. Nó đang bay lơ lửng quanh phòng, cuối cùng ngồi xuống ghế của Second và hạ mình ở đó. Second cười khúc khích và bước ra khỏi phòng, đảm bảo đóng cửa lại sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro