Chapter 36
Lux đem bức vẽ hoàn chỉnh đưa cho Prom. Cô không vẽ khuôn mặt người trong tranh, thay vào đó là vẽ phong cảnh. Bên trong là bầu trời đêm với đầy sao sáng, đối lập với bên ngoài màu xanh của bầu trời.
"Em vẽ chị?"
"Ừm. Người mà em nhắc đến là chị, không phải Yoko."
Prom nghe vậy liền ngại ngùng cúi mặt, giấu đi hai má ửng hồng. Nàng không biết tại sao mình lại nghĩ lệch sang hướng đó, chỉ là khi không chắc chắn điều gì đó, nàng sẽ nghĩ linh tinh.
"Prom, chị yêu em từ lúc nào vậy?"
Lux đổi chủ đề, ngồi xuống cạnh nàng, đem tranh để sang một bên, kéo nàng lại gần với mình, nếu được, cô muốn bản thân và nàng hoà vào với nhau, không chút khoảng cách.
"Chị không rõ."
"Vậy, chị sao lại yêu em?"
"Chị không biết."
"Chị yêu em nhiều không?"
"Chị không biết nữa."
"Chị khi yêu, muốn làm gì nhất?"
"Như bình thường là được rồi!"
"Chị thích hôn không? Hay chị thích nắm tay?"
"Chị... không biết."
Prom có lẽ vì mối quan hệ đột ngột thay đổi, nên trong người vẫn còn chút gượng gạo, mấy câu hỏi của Lux như muốn đánh trực tiếp vào tim nàng, nàng chỉ còn cách chạy trốn, nhưng càng chạy, càng không thấy đường lui.
Còn Lux được đáp lại tình cảm, vui mừng khôn siết, hận không thể hét lớn, đem khoe cho cả thế giới biết, Prom đã yêu cô. Cô hỏi nàng đủ, chỉ vì không dám tin vào hiện thực. Đôi lúc phải dùng tay tự véo mình, thấy đau lại cười một cách ngu ngốc.
...
"Này Lux, nhà cậu đâu ở hướng đó?"
Wanee cố ý nhắc nhở khi thấy Lux quay người đi cùng Prom và Yoko về nhà. Lux thì như tên trộm bị bắt, cái hành động lén lén lút lút đi sau lưng cũng bị Prom và Yoko phát hiện, cô luống cuống nhìn qua Wanee rồi nhìn lại Prom, bất đắc dĩ gãi đầu cười gượng.
"À ừ... Bên này nhỉ! Chào mọi người!"
Lux xấu hổ, cắm đầu chạy một mạch không quay lại, Wanee thấy vậy, tiếc nuối không thể quay lại bộ dạng của Lux để sau này mang ra trêu, Lux Điềm tĩnh trầm tính cũng có lúc vì tình yêu mà loạn cả đầu óc.
"P'Prom với Yoko về nhà an toàn nhé!"
"À ừ..."
Prom vẫn còn ngại ngùng chuyện kia, không biết phải nói sao, hành động vô cùng gượng gạo. Yoko đứng một bên suy nghĩ gì đó, nhìn về phía xa nơi đoạn giao với đường lớn, vẫn có một hy vọng về việc Faye sẽ xuất hiện vào tối muộn. Nhưng điều đó không thể, tay em đã bị Prom ngẩn ngờ kéo về nhà.
Cả ngày nay Prom cứ như sống trong mộng, đặt lưng xuống giường vẫn cứ lửng lơ như trên mây. Hành động của Prom sáng nay có lẽ đã quá vội vàng, nàng không định bước đi nhanh như vậy, chưa nói đến việc trực tiếp bước vào mối quan hệ với ai đó.
Bên cạnh nàng vẫn còn một Yoko không biết lúc nào nàng sẽ mang giông bão về lại. Bên trong nàng vẫn còn một quá khứ, không biết lúc nào sẽ quay lại giày vò nàng. Lux chưa nhìn được hết mọi thứ xảy ra, điều kinh khủng nhất vẫn chưa tới, khi mọi thứ đạt đến giới hạn của nó, mọi thứ trong nàng vỡ tan, nàng không muốn Lux phải chịu đau đớn.
Trong nàng là cả một thế giới phức tạp, nơi lốc luôn xoáy tan mọi thứ. Liệu Lux có còn muốn ở bên nàng khi biết con người thật sự của nàng? Liệu Lux có hối hận khi yêu nàng?
Nàng nghiêng người, trằn trọc trăn trở ngược xuôi. Buông không nỡ, tiếp tục lại nhiều lo âu. Mối quan hệ này rồi cũng như nó đã từng xảy ra!
Yoko bên phòng chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại có người gọi tới, là Faye. Nàng nhấc máy nhanh đến mức đầu dây bên kia cũng bất ngờ.
"P'Faye!"
"Yoko à, em đang ở nhà hả?"
"Đúng."
"Em bật định vị lên được không?"
"Định vị?" Yoko mở máy, gửi cho Faye vị trí hiện tại của mình. "Rồi, để làm gì?"
"Em đang làm gì vậy?"
"Em chuẩn bị ngủ."
"Em có thời gian không? Một chút thôi."
"Em có."
"Vậy... em mặc áo khoác ấm, quấn khăn đi."
"Để làm gì?"
"Chị đợi em ngoài cửa!"
Yoko tắt máy, lập tức vơ vội áo trên móc mặc vào, khăn cũng nghe lời quấn quanh cổ. Nàng đi thật nhanh, giày xỏ cũng vội, cứ vậy ra ngoài. Nàng nhìn thấy Faye rồi, dù mặt cô ẩn dưới lớp khẩu trang và cổ áo cao dày, Yoko chắc chắn đó là Faye.
Yoko mở khoá cửa, nhào đến ôm lấy Faye. Một, hai, ba giây. Nàng muốn lâu hơn nữa, nàng có thể chịu đựng lâu hơn nữa. Sáu, bảy, tám giây. Lâu hơn nữa!
Faye ôm chặt Yoko trong vòng tay, cảm giác xung quanh có thể toả ra hào quang hình trái tim bay phấp phới. Cảm xúc rộn ràng trong lòng ngực, cô thật muốn hôn nàng một cái thật lâu. Hít một hơi thật sâu, để hương thơm nàng tràn vào phổi, lan ra khắp mạch máu, khắc ghi vào từng tế bào, loại mùi hương lưu luyến mỗi khi phải rời đi.
"Yoko à, được rồi."
Faye buông nàng ra, hai mắt nàng như mắt của mèo nhỏ, lấp lánh nũng nịu muốn đòi thêm. Nàng như vậy làm sao cô nỡ rời xa?
"Chị đến đây! Tại sao?"
Yoko tròn xoe mắt nhìn Faye, rồi lại đảo mắt nhìn ra nơi khác. Faye đưa tay xoa đầu nàng, hôn nhẹ lên trán nàng. "Mai chị phải đi công tác ngoài đảo Koh Samet một tuần, chị sẽ nhớ em chết mất!"
Faye lại ôm Yoko, đôi mắt buồn ủ rũ. Yoko nghe được tin, bản thân như ngã nhào vào một căn phòng, cửa khoá trái, tối tăm mù mịt, mắc kẹt nhưng lì lợm không chịu gọi tên ai.
"Chị đi rồi sẽ về. Công việc là trên hết. Đều tốt. Không đi gặp Wanee, cũng tốt!"
Yoko nhắc đến Wanee, Faye cũng nhớ ra cuộc hẹn với cô ấy vào ngày mai, nhưng lịch trình đột xuất nên cũng không thể tới. Yoko biết cô có hẹn với Wanee? Là Wanee nói?
"Em không nhớ chị sao?"
"Em không biết!"
Yoko trả lời không lấy một giây suy nghĩ. Cái cách trả lời bình tĩnh của nàng khiến Faye mang nhiều bận tâm. Nàng nghĩ gì, cô không thể biết, nàng không biểu hiện ra cho coi biết. Nó khiến cô cứ mãi rối bời không biết phải làm sao cho đúng.
"Nếu em nói nhớ chị, chị sẽ về sớm với em."
"Em sẽ không nói."
"Tại sao?"
"Em không chắc bản thân sẽ nhớ chị. Em phải vẽ tranh, phải tìm phòng tranh. Em... không biết."
Yoko nhún vai, quay người sang chỗ khác, nhìn cây đào trồng cạnh cửa đã rơi gần hết lá, bỏ lại mấy cành khẳng khiu thiếu sức sống. Liệu có nên để nó ấm áp một chút, hay cứ như vậy trải qua mùa đông lạnh lẽo?
"Được rồi. Em vào trong đi. Trời lạnh rồi, mai nhớ phải mặc ấm nhé!"
Faye hôn lên trán Yoko lần cuối, nhìn nàng vào nhà mới quay người bước đi. Cô hít một hơi thật sâu rồi thở dài, khói từ miệng đi ra toả vào trong không khí khiến bóng lưng cô thêm cô độc. Câu trả lời của nàng không nằm ngoài dự tính, nhưng nghe rồi, tim cô vẫn nhói lên, lệch đi vài nhịp.
Faye có tra mạng tìm hiểu, người tự kỷ rất khó để bày tỏ cảm xúc, đơn thuần là họ không hiểu những cảm xúc đó là gì, và chọn bỏ qua nó.
Những người giống Yoko, có khả năng giao tiếp xã hội như người bình thường là điều vô cùng tuyệt vời, Prom vì thế cũng không mong gì hơn. Thỉnh thoảng dạy nàng thêm về cách bộc lộ cảm xúc, nhưng Yoko áp dụng rất máy móc, có lúc nhìn đáng yêu, nhưng có lúc lại khiến Prom hay Faye cảm thấy buồn lòng.
...
Lux lại lên xe rời thành phố mộng mơ, trở về đối diện với gương mặt thật của bản thân. Cái cuộc sống tù túng chết tiệt đang dần đè chết mầm sống nhỏ nhoi trong cô.
Khu Lux sống, dạo gần đây người ta bắt đầu phát thông báo tái phát triển, yêu cầu mọi người di chuyển sang khu vực khác sống. Tiền bồi thường ở nhà dân có vẻ cao, nhưng chỗ chung cư ẩm thấp tồi tàn này, mỗi hộ dân chỉ được vài chục ngàn bath, còn chẳng đủ để đặt cọc nơi ở mới.
Vì cái cuộc sống nghèo nàn này mà mẹ cô với cô càng khắc nhau. Bà cảm thấy mệt mỏi, khi cố làm cũng chẳng đủ nuôi thân, không có đủ tiền để dành, cho nên buông bỏ. Mỗi về trở về nhà đều say, tình trạng say này ngày càng nhiều hơn, Lux nhìn thấy là muốn phát bệnh thay bà, cô còn muốn phát điên lên!
Ổ khoá mới thay, không biết sẽ dùng thêm được bao lâu, Lux tra ổ khoá, mở ra. Bên trong không ngoài dự đoán, cái mùi hỗn tạp bay ra làm cô khó thở ho khan. Mẹ cô hôm nay không ngủ say, mà ngồi trên ghế, đầu tóc rối bời, thẫn thờ nhìn vào bức tường mốc phía trước.
"Con về rồi."
Lux lên tiếng, rồi cũng đi một mạch vào trong, tránh mặt mẹ càng lâu càng tốt. Cô không muốn vì bà mà phá hỏng cảm xúc một ngày tuyệt vời như hôm nay. Nhưng cuộc đời này, máu mủ ruột thịt luôn nối liền với nhau, cô mãi sẽ không thể trốn khỏi bà mẹ ấy.
"Lux, ra đây!"
Lux dừng chân, thở dài. "Con mệt rồi. Con muốn nghỉ ngơi."
"Bao giờ mày mới nghỉ làm ở cái tiệm bánh cỏn con đó? Mày vẫn giấu tao vẽ tranh ở đó đúng không? Mày không nhìn thấy cuộc sống mày tệ hại như thế nào à? Cái mơ tưởng nghệ thuật tầm thường đó của mày có nuôi nổi mày không? Cuộc đời mày không đủ khốn nạn sao? Mày định sống mộng mơ như vậy đến khi nào?"
Mẹ cô lớn tiếng, gần như là gào thét, khản cổ khiến giọng lạc đi, hình như bà lại khóc. Lux không biết mẹ mình khóc vì gì nữa. Nhiều lúc cô chỉ mong, mẹ mình say xỉn ở bên ngoài bị ai đó tông chết, hoặc cô mong bà bệnh nặng, đột ngột lên cơn đau tim qua đời.
Thật khốn nạn! Nhưng nó khiến cô nhẹ lòng hơn nhiều, cái cảnh mỗi ngày như này!
"Mẹ lại say rồi à?"
"Tao cũng muốn say! Tao cũng muốn quên đi! Tao ước mày không phải con tao! Ngày đó, đáng ra mày nên chết cùng ông ta! Tao sẽ không phải đau khổ như vậy!"
Mỗi lần như vậy, bà lại rủa Lux chết cùng chồng của bà. Làm sao có thể đây? Đó là lựa chọn của bà lúc ấy, giờ lại thành mọi tội lỗi của Lux khiến cuộc đời bà thêm khổ. Chỉ những lúc như này, bà mới chịu nhắc đến bố của cô, theo cách tệ hại đến thế!
Lux nắm chặt tay đến mức trắng bệch, răng cắn môi chặt đến mức bật máu tanh tràn vào trong khoang miệng. Nỗi uất ức, thù hận gói trọn vào dòng nước mắt, rồi như tiếng lòng tan vỡ xuống nền sàn cũ.
Chết tiệt! Cô cũng ước một ngày cô chết đi! Ngủ một giấc không tỉnh lại nữa! Nhưng cô nghĩ đến thứ ánh sáng từ nơi tiệm bánh níu kéo cô lại.
Lux ngã gục xuống sàn, co mình lại, lấy tay ôm miệng, ngăn không cho tiếng nức nở phát ra ngoài. Cô sẽ không để bà ta phát hiện ra, cô cũng trải qua đau khổ, một cuộc đời khốn nạn như bà ta!
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro