Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 24

Vài vị khách đứng dậy rời đi. Tiếng ồn bên ngoài vội ùa vào rồi lại bị ngăn lại bởi cánh cửa bằng kính được lau chùi sáng bóng bởi nhân viên làm thêm.

Kanya đặt bánh mới vào trong tủ kính, rồi nhanh chân chạy ra lau bàn của những vị khách mới rời đi. Dạo này không có nhiều khách đến, Lux nghĩ là do tiếng vang đã giảm. Giảm như này cũng tốt, Prom vào mùa đông không thích ồn ào náo nhiệt.

Lúc đầu Lux nghĩ, đó là vì Yoko, nhưng hiện giờ Prom chấp nhận mở thêm tối nhưng đôi lúc nàng vẫn hay than phiền với cô, rằng không thích quán đông. Không phải vì lười, mà là vì tiếng ồn khiến nàng càng thêm nặng đầu.

Anton rót nước nóng vào giấy, bên trên phủ đầy hạt cà phê đã được xay, ngắm nhìn từng giọt chậm rãi rơi xuống.

Cậu nhìn chủ quán, rồi lại nhìn sang quản lý. Anton không chắc Lux là quản lý hay Wanee là quản lý, vì Prom chưa bao giờ nói về vấn đề này. Nhưng nhìn cái cách Prom giao quán lại cho hai người họ, đủ để cậu biết hai người vô cùng quan trọng.

Lux đang loay hoay làm gì đó ở quầy pha chế. Tiếng nước sôi sùng sục được vài phút, cái đèn trên bình tắt đi, báo hiệu nước đã đun xong.

Anton để ý, nước bên trong không phải là nước lọc. Hơi nước mang theo mùi gừng cay nồng.

Lux đem ly đặt lên bàn, từ từ rót nước vào trong, rồi thêm hai cục đường, khuấy lên.

Anton đem ly cà phê mới pha bỏ vào khay, quay sang nói với Lux. "Em lên đưa cà phê cho khách trên tầng nhé?"

"Thêm một phần bánh ngọt nữa, loại mới ra ấy."

"Vâng."

Anton đem miếng bánh ngọt mới ra lò để vào cái đĩa sứ, lại đặt cẩn thận lên khay, lễ phép nói lại với Lux. "Em đi đây."

"Ừ."

Lux không rời mắt nhìn về phía Prom, nàng mỗi lúc lại thở dài, tâm trạng xem như muốn cùng nàng hòa làm một, ảo não, nặng nề.

...

Anton đem đồ lên tầng hai. Gió thổi như muốn hóa khô da thịt. Cậu có nhiều tò mò về vị khách đặc biệt này. Nghe nói là bạn của cô chủ nhỏ, mỗi buổi chiều, vào khoảng thời gian trời dần ngả về tối, đều đặn mỗi ngày tới nơi này.

Anton chưa được chứng kiến điều này. Nhưng nghe nói, ngày hôm qua cũng đến vào giờ này, quả thật vô cùng đặc biệt.

Ba tiếng gõ cửa. Một lúc sau có người ra mở. Là vị khách đặc biệt ấy. Không khó để Anton biết sau khi dùng vài bước loại trừ. Cậu mất vài giây ngẩn ngơ, cúi đầu, nở nụ cười, nâng cao tay đỡ khay.

"Xin chào! Tôi mang cà phê và bánh đến."

Faye nhận lấy, gật đầu. "Cảm ơn nhé. Chút tôi sẽ mang xuống."

"Chúc chị ăn ngon miệng!"

Cửa đóng lại. Anton vẫn không hết ngỡ ngàng. Người ở đây đều là mỹ nhân.

...

Lux đặt cốc trà gừng vẫn còn bốc khói trước mặt Prom. Prom gật đầu cảm ơn. Thần sắc nàng hôm nay đặc biệt tệ, quầng mắt thâm, môi tái nhợt, mặt bạc trắng, không thể nhận ra Prom của những ngày tươi đẹp.

Prom dùng hai tay ôm lấy chiếc cốc. Lux vội mở miệng nói: "Nước nóng!"

Prom lắc đầu. Nàng không cảm nhận được độ nóng đến mức đấy, không biết nó có phải là sự ấm áp hay không, chỉ cảm nhận được sự tỏa nhiệt bên trong lòng bàn tay.

"Cảm ơn." Prom thổi một hơi làm khói bốc lên, nàng nhắm mắt lại để hơi nước không bay vào mắt.

"Chị lại mơ ác mộng sao? Chị có đau đầu không?"

Prom lắc đầu. "Không. Vẫn còn, nhưng nó chỉ hơi nhức khi thức dậy. Có đau chị cũng không uống thuốc. Yoko không thích như vậy."

"Wanee nói..."

Prom thở dài. "Ừ... Anh ta lại xuất hiện."

Lux nắm tay Prom. "Chị... không sao chứ?"

Prom gật đầu. "Đã qua lâu rồi. Mọi thù hận đều đã qua. Chỉ sợ không biết lần này đột nhiên xuất hiện là vô tình hay cố ý. Sợ Yoko..."

Lux cao giọng, có vẻ như cô vẫn còn nổi giận. "Chị lo cho chị trước đi!"

"Chị thật sự không sao!"

"Nếu không sao, tại sao hôm qua chị lại như vậy? Tại sao hôm nay chị như vậy? Cả ngày ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Chị khóc trong phòng, em chỉ cần đứng ở cửa là nghe thấy! Tại sao luôn phải tỏ ra lo lắng cho người khác đầu tiên? Trong khi chị lại bỏ rơi chính bản thân mình." Chị làm như vậy, em muốn ôm chị vào lòng, cũng không thể ôm tới nỗi đau chị bọc kín!

...

Faye đem bánh vào phòng. Yoko đang ngồi thẳng lưng trên ghế đợi Faye xuất hiện.

"P'Faye, chị nói hôm qua có chuyện gì?"

Faye nhất thời không biết trả lời như nào về câu hỏi đột ngột này của Yoko. Dù có nghĩ đến hàng trăm, hàng nghìn lần cái khoảnh khắc cô nắm tay Yoko, nói cô thích nàng, nhưng thực tế lại khó để mở lời.

Faye cảm thấy có chút khó thở, cầm ly cà phê bước tới cửa sổ, cố hít thở đều rồi nuốt xuống vài ngụm đắng.

Yoko bước tới, tròn mắt nhìn Faye, chớp vài lần chờ đợi câu trả lời.

"Chị ra đây làm gì?"

"Hít thở một chút. Không khí nơi này tốt."

"Nhưng cửa sổ đã mở đâu?"

Yoko nhìn ra cái cửa sổ nhỏ được đính đầy hoa thơm. Hoa hôm nay đã héo đi ít nhiều, vì nhiệt độ nóng khô trong phòng dễ làm hoa mất nước.

Faye chạm tay lên cánh hoa mỏng màu trắng, đuôi mắt có nhiều buồn bã. "Em để nó héo mất rồi."

"Không sao. Đó là cách thế giới này vận hành. Sớm hay muộn thì hoa cũng sẽ héo. Đúng mùa hoa sẽ lại nở. Những bông hoa này được cắt đem đi bán, số mệnh của chúng đã sớm được chọn."

Faye lại thêm một lần ngạc nhiên, suy nghĩ liền hiện lên nhiều nghi vấn. Yoko trước kia trong mắt cô là một người thông minh, ngây thơ, nhưng sao giờ cô lại có cảm giác, nàng có quá nhiều thực tế trong suy nghĩ.

Faye thoáng chững lại. Cô tìm đến Yoko, vì say đắm thế giới trong mắt nàng, hay vì đang muốn trốn chạy, tìm một nơi yên bình, tránh xa hiện thực tẻ nhạt của bản thân? Rồi đột ngột nhận ra, thế giới của nàng không phải là thế giới thần tiên để cô mộng mơ.

Thế giới này vận hành trong mắt nàng như nào, Faye thật sự nghiêm túc muốn tìm hiểu.

Đôi lông mày giãn ra, môi hơi mím lại. Faye đặt ly cà phê lên chiếc bàn bên cửa sổ, nắm lấy tay Yoko. Yoko lúc đầu giật mình muốn rút tay, nhưng vì quyến luyến hơi ấm cùng sự mềm mịn của da thịt chạm nhau, nàng kiên quyết ở lại.

Nàng nhìn vào mắt Faye, thoáng một giây rồi nhìn ra ngoài phía cửa sổ, trong tâm trí in đậm ánh mắt lấp lánh ấm áp ấy. Faye quan sát thật lâu khuôn mặt trắng hồng, muốn hôn lên đó một nụ hôn thật chậm, muốn ôm lấy nàng lâu thật lâu.

"Yoko... Chị thích em."

Yoko gật đầu. "Em biết."

"Không phải là loại tình cảm chị em như em với Prom."

Yoko kéo tay lại, quay người đi đến giữa phòng, nơi đặt khung tranh, trên đó có một bức tranh nàng vẽ dở từ sáng. Nàng nhìn vào đó trầm ngâm, chớp mắt suy nghĩ.

"Không phải là loại tình cảm chị em như em với Prom? Chị thích em, không phải là loại tình cảm chị em như em với chị Prom! Chị thích em?"

Faye sợ nàng bị kích động vì câu tỏ tình đột ngột, tiến tới cạnh nàng, để lại khoảng cách hai bước chân giữa hai người. "Chị chỉ muốn nói tình cảm này cho em biết. Chị không muốn em hiểu lầm như hôm qua, không phải như em và Prom."

"Chị không muốn em xem chị giống như chị Prom?"

Faye gật đầu. Cô mong nàng hiểu ý cô muốn nói. "Em không cần phải đáp lại tình cảm của chị. Chỉ cần em không từ chối gặp mặt chị là được. Mỗi ngày gặp nhau vào giờ này, là đủ với chị rồi."

Yoko phát hiện, khi Faye nói những lời này, đầu mũi Faye ửng đỏ, đuôi mắt đọng nước như muốn khóc. Tại sao Faye lại muốn khóc? Người nói dối không thành thạo, ở khóe miệng sẽ giật giật như muốn bật cười. Người nói thật, con ngươi sẽ mở rộng và lấp lánh như ánh sao. Vậy tại sao, Faye lại muốn khóc?

Yoko trở nên luống cuống trước mấy tình huống không thể ngẫm ra. Chân tay nàng bối rối hoạt động loạn xạ, tay ôm đầu, chân cứ ngập ngừng muốn đi. "Faye... P'Faye! Chị đi... đi về. Em... Em có chuyện gấp!"

Yoko nói xong liền mở cửa phòng chạy ra ngoài. Faye hụt hẫng một nhịp, sau đó nhanh chân đuổi theo nàng. Nhưng vừa mở cửa ra, không còn thấy bóng dáng của nàng đâu. Faye đi xuống tiệm bánh, thấy Lux đang ngồi một bên nói chuyện với Prom, liền tới đó hỏi chuyện.

"Hai người có biết Yoko đâu không?"

Prom giữ nguyên tư thế tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thái độ thờ ơ với lời của Faye. Lux mở miệng trả lời: "Yoko? Em ấy không có ở trên tầng hả?"

Faye thở dài, Lux có thể thấy đôi vai kiêu ngạo của Faye chùng xuống. "Yoko vừa rồi chạy ra ngoài. Tôi đuổi theo thì không thấy em ấy nữa. Tôi sợ..."

Lux vội đứng dậy, nhìn Prom rồi lại nhìn Faye, cô kéo Faye ra ngoài hỏi chuyện.

"Có chuyện gì? Yoko tại sao lại chạy ra ngoài? Em ấy lại bị kích động? Em ấy làm sao?"

"Tôi không chắc. Em ấy nhìn vẫn bình thường. Yoko nói có việc gấp nên đi trước."

"Chuyện gấp? Em ấy lại định làm gì? Hai người đã nói chuyện gì?"

"Chuyện là... Tôi nói... thích em ấy!"

"Gì?" Lux ôm đầu, há miệng ngạc nhiên. "Cô nói thật? Cô thích em ấy? Từ bao giờ? Tại sao? Cô có ý định gì với em ấy?"

Lux nghĩ thế nào cũng không hiểu được, Faye sao có thể? Cô không biết câu chuyện của hai người họ thường nói là gì, nhưng Faye rất có thể đã nhầm lẫn giữa tình thương và tình yêu. Đối với người bình thường, hai điều này nhầm lẫn sẽ là nỗi đau lớn, còn đối với Yoko, nỗi đau sẽ nhân lên vạn lần. Lux không muốn nghe người ta nói Yoko và Prom là hai đứa trẻ đáng thương thêm lần nào nữa.

"Tôi nói thật. Tôi không trêu đùa em ấy. Tôi không biết tình cảm này có từ bao giờ, nhưng tôi thật sự rất thích em ấy. Không có ý định gì khác! Nhưng sao tôi lại phải giải thích với cô?"

"À... Tôi sẽ nói lại với P'Prom chuyện này, phòng trường hợp em ấy lại muốn nổi loạn. Nếu em ấy có việc bận thì cô cứ về trước, mai lại đến. Vậy chào cô."

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro