Chapter 18
Prom mở túi xách tìm thuốc giảm đau, nhìn thấy tiền các loại được xếp theo thứ tự đóng thành cọc nhỏ cất bên trong, đoán biết Wanee tối hôm qua đã đem nó lên cho mình. Nàng nghiêng lọ đỏ thuốc ra tay. Cái lọ trước kia cầm lên đã nghe được tiếng thuốc lăn bên trong, giờ chẳng còn nghe được tiếng gì. Yoko nhìn một viên lăn ra ngoài, Prom còn cố đổ thêm nhưng không còn gì ngoài cái lọ rỗng.
"Không được uống nhiều!"
Yoko đem lọ thuốc lấy lại, giấu nó vào trong túi quần. Prom nâng khóe miệng, xoa đầu em.
"Chị biết rồi. Em muốn ăn sáng rồi ngủ, hay ngủ dậy mới ăn?"
"Ăn sáng?"
Cái bụng rỗng kêu lên đáp án thay Yoko. Prom dắt Yoko xuống dưới tầng. Bánh ăn sáng làm riêng cho Yoko là loại bánh có vỏ mềm, bên trong có nhân socola chảy. Loại bánh này không thể làm từ ngày hôm trước rồi hôm sau đem vào lò nướng.
Yoko như thường ngày, nhìn Prom làm bánh, rồi lại cùng Prom ngẩn ngơ nhìn bánh được nướng trong lò. Yoko trong lúc như này, thường không nghĩ gì ngoài đợi hình dạng bánh khi ra khỏi lò. Còn Prom thì cứ lưu luyến mãi cơn ác mộng ngày hôm qua.
Nàng cố nhớ lại cái cảnh hôm qua là cảnh gì, có phải là quá khứ hay chỉ là sản phẩm do bộ não tạo nên? Cơn đau đầu của nàng mỗi lúc một lớn. Từ một viên, rồi hai viên. Prom ngày hôm nay muốn dùng tới ba viên thuốc để chặn cơn đau đầu này lại, uống một viên khiến nàng cảm thấy bản thân như thiếu thuốc, càng uống càng đau!
Prom đưa một tay lên day trán, hít thở mỗi lúc một nặng nề. Yoko quay sang nhìn chị, đôi mắt to tròn chậm rãi đánh giá tình hình. Prom đưa tay ôm ngực, thở gấp.
"P'Prom? Chị ổn không?" Yoko đứng thẳng người, tay cọ xát vào nhau.
"Chị ổn. Lấy cho chị cốc nước!"
"Lấy cho chị cốc nước!"
Yoko nói theo rồi nhanh chóng chạy đi lấy nước. Prom nhận lấy, tay run rẩy như cầm phải vật nặng, vài giây sau mất lực, đánh rơi cốc xuống sàn, nước cùng mảnh vỡ văng tung tóe.
Ký ức ngày đó theo mảnh vỡ kia ghép lại, hiện trong mắt Yoko, tua nhanh trong đầu nàng. Đồ đạc bay tứ tung. Mảnh vỡ của kim loại, đồ sứ, chiếc cốc nhỏ trên bàn cũng bị ném đi. Âm thanh của tiếng nứt vỡ chói tai.
Hai mắt Yoko ửng đỏ, bị phủ một màng nước đầy. Tay nàng run rẩy đập liên tục vào đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Phải chú ý đến chị! Phải quan tâm chị! Phải chú ý đến chị!"
Yoko thở gấp, hai má đỏ bừng.
"Phải chú ý đến chị! Phải quan tâm chị! Phải chú ý đến chị!"
Tay Yoko đập nhanh hơn, như cố đẩy những hình ảnh kia ra khỏi đầu. Nàng tự ôm lấy mình, hít thở thật sâu. Prom ở bên cạnh muốn ôm lấy em, nhưng cái đầu đau khiến mọi thứ quanh cuồng trong mắt, chỉ còn tiếng Yoko rên rỉ bên tai.
Yoko nắm tay thành nắm đấm, siết chặt. Hít sâu thở đều. Vài nhịp Yoko đã bình tĩnh lại. Em ôm lấy chị, đỡ ra ngoài. Yoko tìm điện thoại di động, nhớ ra đã để điện thoại trên tầng. Em tiến tới quầy tính tiền, lấy điện thoại bàn, bấm số gọi. Đầu bên kia qua hai tiếng thì bấm nghe.
"Alo?"
"P'Lux! Chị Prom sắp ngất... Ngất rồi! Chị Prom ngất rồi! Ngất rồi!"
"Chị tới đây!"
Lux vẫn còn ở trên xe bus, vài phút nữa tới bến. Cô đứng sẵn trước cửa xuống, cửa vừa mở ra liền lao đi. Chạy tới nơi thì thấy trước cửa tiệm bánh có chiếc xe cứu thương sáng đèn. Cứu hộ từ bên trong đưa người đi.
"Lên xe đi!"
Cứu hộ đẩy nhẹ Yoko. Nàng né tránh rồi nhẹ từng chân bước vào trong. Lux nhanh chân trèo lên. Cứu hộ đóng cửa lại.
"Chị ấy bị sao vậy?"
"Bệnh nhân hiện tại đã ổn định. Chỉ số không có gì đáng lo!"
Cứu hộ lên tiếng trấn an. Lux nhìn Yoko, nàng không có chút biểu cảm lo lắng trên gương mặt, nhưng đôi mắt kia lại long lanh nước. Lux vỗ vai nàng thay lời quan tâm.
...
Mí mắt nhẹ bẫng. Đây là giấc ngủ ngon nhất mà Prom có được trong mấy ngày gần đây. Nàng đưa mắt nhìn quanh, nơi này không phải phòng nàng. Đây là đâu?
Bàn tay được phủ một hơi ấm áp, mềm mịn. Vẫn là giọng nói đó, trước đây đem lại nỗi sợ cùng sự tức giận, giờ là nơi yên bình cuối cùng dành cho nàng.
"Chị bị ngất!"
"Yoko... Chị đang ở đâu?"
"Bệnh viện! Chị bị ngất!"
Prom chống tay ngồi dậy. Yoko lấy gối phía sau dựng lên cho chị ngồi. Em mở đôi mắt to tròn nhìn chị. Gương mặt chị bắt đầu xuất hiện sắc hồng, đôi mắt trong trẻo với nụ cười nhẹ trên môi. Chị đang cười như em muốn.
"Chị ngất bao lâu rồi?"
"4 tiếng 35 phút 16, 17, 18, 19, 20,..."
"Được rồi!" Prom giơ tay muốn em dừng lại.
"...Giây." Yoko nhỏ giọng. "P'Prom..."
"Sao thế?" Prom đưa tay xoa đầu em, ánh mắt chị ấm áp trìu mến.
Nếu chị không nói em nghe, liệu em có biết chị sau ngày đó đã hối hận nhiều như nào? Liệu em có cảm nhận chị hiện giờ yêu em gấp trăm lần ngày nhỏ? Liệu em có nhìn ra... chị ghét em nhiều đến mức nào?
"Bác sĩ nói, nồng độ salicylat trong máu chị là 450 microgam/ml. Chị đã bị ngộ độc salicylat! Chị đã uống quá nhiều aspirin! Em không biết điều đó! Từ bây giờ, chị nên cho em biết chị đã uống gì!"
Yoko nói với tông giọng bình tĩnh, đôi mắt nhìn ra cửa sổ ở đối diện, bầu trời đang thay đổi từ xám sang đen. Trời có lẽ mưa tiếp. Nhiệt độ sẽ giảm xuống và thời tiết lại lạnh thêm.
Prom đối với Yoko, luôn có cảm giác có thứ gì đó ngăn cách giữa hai người. Có thể là kể từ ngày đen tối ấy, hoặc cũng có thể nó luôn tồn tại vô hình giữa hai người. Prom biết bản thân không rộng lượng như Đức Phật, cũng không nhân từ như Thánh Nhân, chị có đủ mọi thất tình lục dục, luôn ích kỷ với em. Tình cảm chị dành cho em, muốn tỏ ra yếu đuối một chút lại không thể nhận được chút tín hiệu thấu hiểu nào từ em. Suốt một quãng thời gian dài gồng cứng, cơ thể mỏi mệt cuối cùng cũng gục ngã.
Trước kia dù gió nổi giông, mưa nổi bão, dằn vặt ấm ức bao nhiêu cũng sẽ vượt qua mùa đông khắc nghiệt. Vậy mà giờ, gió ngược mới thổi, chỉ vì câu nói của em đè nặng lên tim chị, chị đã muốn dựa vào em một chút? Có thể không?
"Em đang quan tâm chị, đúng không?'
Yoko gật đầu chắc nịch. "Em không giỏi quan tâm, nhưng em sẽ học quan tâm chị. Tuy hơi muộn!"
"Giỏi lắm! Giờ chị phải xuất viện thôi. Tiệm bánh cần chị vào buổi tối!"
"Không được. Chị cần ở lại theo dõi nồng độ salicylat còn lại trong máu. Nó cần được hòa tan hết!"
Yoko đứng dậy, muốn chặn không cho chị bước xuống giường. Prom nhìn thái độ Yoko kiên quyết, đành nghe lời em ở lại đây một ngày để theo dõi.
Bên tai vang lên tiếng động gì đó kỳ lạ. Yoko mở đôi mắt to tròn, nghiêng đầu về hướng đó. Tiếng kêu lại phát ra. Yoko hạ thấp người, ghé tai lên bụng Prom, nói to như phát hiện ra điều lớn lao.
"Chị đói rồi!"
"Chị biết!"
Yoko lấy điện thoại dây gắn trên tường, bấm số cho ai đó, đầu bên kia nhanh chóng nhấc máy.
"Xin chào?"
"P'Lux, chị Prom đói rồi!"
"Chị biết rồi. Chị tới đây!"
"Yoko, em gọi Lux đem đồ ăn tới hả?" Prom mở to mắt ngạc nhiên.
"Vâng!" Yoko gật đầu.
"Sao không xuống dưới mua đồ? Trời bên ngoài mưa rồi, như vậy Lux sẽ thấy phiền đấy!" Prom đánh mắt nhìn ra ngoài, hạt mưa lớn đã bám đầy cửa kính. Nàng đang lo cho Lux?
"Em không đem theo tiền, cũng không đem theo điện thoại. Chị cũng vậy!"
Yoko nâng khóe miệng. Prom đoán, Yoko chắc hẳn đang tự hào với khả năng ứng biến tình huống của bản thân, cảm thán vô cùng. Điều này làm chị nhớ đến ngày nhỏ, mỗi lần Yoko làm gì, bất kể chuyện gì, chị đều xoa đầu em khen ngợi. Tim chị dâng lên một loại cảm giác, vừa hoài niệm, vừa man mác buồn.
Lux sau đó đã đến, hai tay cầm túi bên trong đầy đồ ăn. Mùi thơm nức mũi bay khắp căn phòng, làm cái bụng rỗng của Yoko còn kêu to hơn của Prom vừa rồi.
"Không cho đậu!"
"Cơm trộn của em không có đậu!"
Yoko kéo bàn bệnh lên, Lux đặt hai phần cơm trộn xuống, còn tận tay trộn cơm cho cả hai người. Prom nhìn Lux quan tâm mình, nghĩ lại chuyện tối qua, vừa tội lỗi vừa ái ngại. Lux cảm nhận được ánh mắt Prom đặt lên người mình không có ý định rời đi, lòng vô cùng ngại ngùng.
"Chị... Chị ăn đi."
Tên nàng, Lux cũng không dám gọi. Prom hôm qua tức giận như vậy, một hai lời xin lỗi cô cảm giác vẫn chưa đủ để khiến nàng lành lại. Prom cũng cảm thấy không khí ở đây không ổn, ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm.
Yoko ăn một lúc là xong. Bụng no căng làm đôi mắt chùng xuống. Nàng há miệng ngáp một hơi dài. Ngồi từ tối qua đến giờ cuối cùng cũng biết mỏi mệt. Prom nhìn Yoko hai mắt híp lại, gật gù lên xuống, môi chu ra vô cùng đáng yêu. Ngồi lùi sang một bên, vỗ nhẹ lên người Yoko.
"Yoko. Em lên đây nằm đi."
"Không thể ngủ được như vậy!"
"Vậy chị ra ngồi ghế nhé?"
"Không được!"
"Hay em về nhà ngủ?"
"Nguy hiểm!"
"Vậy em thức đi!"
Lux ngồi xem không nhịn được bật cười. Yoko khó chiều như thế, nói Faye sau này phải làm sao?
---------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro