
AURIA 1-4
Tác giả: Thùy Dương
Phần 30: Ngọn Lửa Lựa Chọn
Sau khi bước qua cánh cửa lớn, Damian cảm thấy một luồng nhiệt bốc lên xung quanh. Cậu lập tức nhận ra mình không còn ở trong cung điện nữa-mà là một nơi hoàn toàn khác.
Một vùng đất cháy rực trải dài trước mắt. Những ngọn núi đá đỏ khổng lồ vươn lên, bầu trời như bị nuốt chửng bởi màu cam rực của lửa. Không khí nóng đến mức khiến cậu khó thở, mồ hôi nhanh chóng túa ra trên trán.
Tiếng lửa nổ lách tách, kèm theo những cơn gió nóng rát quất vào mặt. Damian nhíu mày, quay lại, nhưng cánh cửa phía sau đã biến mất. Cậu chỉ còn một con đường duy nhất: bước tiếp.
Một giọng nói trầm vang lên, không rõ đến từ đâu.
"Kẻ muốn bước tiếp phải vượt qua thử thách của ngọn lửa. Ngươi có dám đối mặt với chính bản thân mình không?"
Damian siết chặt nắm đấm. Cậu không có lựa chọn nào khác.
1. Cây Cầu Lửa
Trước mặt Damian, một cây cầu đá vươn dài qua một biển dung nham sôi sục. Những đợt sóng lửa bắn lên không trung, thiêu rụi mọi thứ trong tầm với. Cây cầu trông mong manh, có những vết nứt lớn như thể có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Cậu hít sâu, bước lên. Mỗi bước đi, nhiệt độ tăng lên gấp bội, lòng bàn chân như muốn bỏng rát dù cậu đã quen với điều kiện khắc nghiệt.
Rắc!
Một viên đá rơi xuống dung nham, bốc cháy ngay lập tức. Damian nghiến răng, tiếp tục bước, nhưng cảm giác có gì đó đang đè nặng lên vai cậu.
Tiếng cười vang lên-một tiếng cười quen thuộc.
Cậu quay lại và chết sững.
Một phiên bản khác của cậu đang đứng đó, nhưng không giống với cậu. Phiên bản này cao hơn một chút, mạnh mẽ hơn, và đôi mắt sắc bén hơn, nhưng không có sự ấm áp. Đó là Damian nếu cậu từ bỏ tất cả để theo đuổi sức mạnh.
"Ngươi biết ta là ai mà, đúng không?" kẻ kia cười nhạt. "Ngươi có thể trở thành ta. Mạnh hơn, nhanh hơn, không có ràng buộc, không có cảm xúc làm ngươi yếu đuối."
Damian nắm chặt nắm đấm. "Tao không cần thứ sức mạnh đó."
"Thật sao?" Phiên bản kia nhếch mép, tiến lại gần. "Ngươi đang chiến đấu vì cái gì, Damian? Ngươi tin rằng mình đang chiến đấu vì người khác, nhưng thực chất ngươi chỉ đang chứng minh với bản thân rằng ngươi không yếu đuối."
Lời nói đó như một lưỡi dao cứa vào tâm trí Damian.
Cậu biết bản thân có lúc nghi ngờ chính mình. Có lúc cậu cũng tự hỏi liệu mình có đang chiến đấu vì mục tiêu cao cả hay chỉ là để chứng minh bản thân mạnh mẽ.
Nhưng nếu cứ để bản thân bị lung lay bởi những suy nghĩ này, cậu sẽ không thể tiếp tục.
"Không." Damian siết chặt tay. "Tao không chiến đấu vì chứng minh điều gì cả. Tao chiến đấu vì tao chọn con đường này. Tao sẽ không để một phiên bản sai lầm của tao đánh lừa tao."
Cậu lao về phía trước.
Bản sao của cậu cũng lao lên, tung ra một đòn mạnh mẽ. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Damian chợt nhận ra một điều-hắn chỉ là ảo ảnh.
Cậu không cần phải chiến đấu với chính mình.
Cậu nhắm mắt, hít sâu, và bước qua hắn.
Ngay khoảnh khắc cậu làm điều đó, ảo ảnh tan biến thành tro bụi.
2. Ngọn Lửa Phán Xét
Băng qua cây cầu, Damian tiến vào một đấu trường bằng đá, nơi một ngọn lửa khổng lồ cháy rực ở trung tâm.
Một giọng nói trầm vang lên từ trong ngọn lửa.
"Ngươi đã vượt qua chính mình, nhưng ngươi có thể đối mặt với hậu quả không?"
Từ trong lửa, những hình bóng xuất hiện-những người cậu từng gặp trong cuộc hành trình, những người đã ngã xuống. Một chiến binh trẻ tuổi từng bảo vệ ngôi làng mà cậu không thể cứu. Một người bạn từng tin tưởng cậu, nhưng đã hy sinh trên đường đi.
Damian cảm thấy trái tim thắt lại.
Ngọn lửa bắt đầu biến đổi, tạo thành hình ảnh những lựa chọn cậu đã thực hiện. Những khoảnh khắc cậu đã mắc sai lầm. Những lần cậu đã do dự.
Cậu muốn quay đi. Nhưng cậu biết cậu không thể.
Cậu bước tới, nhìn thẳng vào những gương mặt đó. "Tôi biết tôi đã mắc sai lầm," cậu nói, giọng chắc nịch. "Tôi biết tôi không hoàn hảo. Nhưng tôi sẽ không để những sai lầm đó ngăn cản tôi. Tôi sẽ dùng chúng để trở nên mạnh mẽ hơn."
Ngọn lửa dần lụi tàn, những bóng ma mờ nhạt dần. Một lần nữa, cậu đã vượt qua thử thách.
3. Ngọn Lửa Sự Thật
Bước ra khỏi đấu trường, Damian đối mặt với một bức tường lửa cuối cùng. Một giọng nói vang lên:
"Ngươi đã vượt qua chính mình. Ngươi đã đối mặt với hậu quả. Nhưng ngươi có thể chấp nhận sự thật không?"
Một hình ảnh xuất hiện trong lửa-một người phụ nữ với mái tóc bạc, đôi mắt hiền từ nhưng mạnh mẽ.
Mẹ cậu.
Damian cứng người. Ký ức ùa về-hình ảnh mẹ ôm cậu vào lòng khi cậu còn nhỏ, giọng nói dịu dàng kể những câu chuyện về những anh hùng vĩ đại.
Giọng nói đó giờ vang lên trong đầu cậu.
"Damian, con có thể lựa chọn. Không ai ép con phải đi con đường này. Nhưng nếu con chọn, con phải chấp nhận trách nhiệm."
Damian nhắm mắt.
Cậu đã chọn con đường này. Không ai ép buộc cậu. Cậu không thể quay lại.
Cậu mở mắt, bước vào ngọn lửa.
Nó không thiêu đốt cậu.
Thay vào đó, nó bao trùm cậu trong một luồng sáng rực rỡ.
Cậu đã vượt qua thử thách.
Khi ngọn lửa biến mất, Damian thấy mình quay lại cung điện. Kaldir và Zedrin đứng đó, ánh mắt đầy sự tự hào.
"Kết thúc rồi sao?" Damian hỏi, giọng khàn đặc.
Kaldir khẽ cười. "Không, nhưng ngươi đã trưởng thành hơn rất nhiều. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ không còn là Damian của ngày trước nữa."
Zedrin đặt tay lên vai cậu. "Ngươi đã chứng minh mình xứng đáng với con đường ngươi đã chọn."
Damian hít sâu, nhìn ra xa.
Cậu đã vượt qua thử thách. Nhưng trận chiến thật sự vẫn còn phía trước.
Phần 30: Ngọn Lửa Lựa Chọn (Phần 2)
Cơn đau vẫn còn âm ỉ trong cơ thể Damian dù thử thách đã kết thúc. Cậu cảm thấy như mình vừa đi qua cả một cuộc chiến khốc liệt, không chỉ với ngoại cảnh mà còn với chính bản thân mình.
Kaldir nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm, như thể đang đánh giá sự thay đổi trong cậu.
"Ngươi có cảm thấy khác đi không?" ông hỏi.
Damian siết chặt tay, cảm nhận sức nóng còn vương lại trong lòng bàn tay. Một phần trong cậu đã thay đổi, nhưng cậu vẫn là cậu.
"Tôi không biết," cậu thành thật. "Nhưng tôi nghĩ tôi đã hiểu rõ hơn về bản thân."
Zedrin bật cười, khoanh tay. "Ngươi đã đối mặt với chính mình, vượt qua quá khứ và chấp nhận sự thật. Không phải ai cũng làm được điều đó."
Damian không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Cậu chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Kaldir đã nghiêm túc trở lại.
"Thử thách này không chỉ để thử lòng dũng cảm của ngươi," ông nói. "Mà còn là để ngươi lựa chọn."
Cậu cau mày. "Lựa chọn?"
Kaldir giơ tay, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay ông. Nhưng đó không phải ngọn lửa bình thường-bên trong nó có những ký tự kỳ lạ, như một dạng ngôn ngữ cổ xưa.
"Đây là ngọn lửa của sự kế thừa," ông giải thích. "Bất cứ ai bước qua thử thách đều có quyền lựa chọn: chấp nhận hoặc từ chối sức mạnh này. Nhưng một khi đã chấp nhận, ngươi không thể quay đầu."
Damian cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. "Nó sẽ làm gì với tôi?"
"Nó sẽ giúp ngươi mạnh hơn, nhưng đồng thời cũng sẽ đặt lên vai ngươi một trách nhiệm nặng nề hơn. Sức mạnh này không phải để tàn sát hay thống trị, mà là để bảo vệ."
Cậu nhìn vào ngọn lửa nhỏ, suy nghĩ.
Từ trước đến giờ, cậu chưa từng khao khát sức mạnh chỉ để thể hiện bản thân. Nhưng cậu cũng biết mình không thể mãi yếu đuối. Nếu muốn bảo vệ những người quan trọng, nếu muốn đánh bại Hắc Vương, cậu cần nhiều hơn những gì cậu có bây giờ.
"Nếu tôi chấp nhận, tôi sẽ thay đổi chứ?"
Kaldir gật đầu. "Không chỉ về sức mạnh, mà cả tâm hồn ngươi. Một ngọn lửa không thể tồn tại mà không thay đổi mọi thứ xung quanh."
Zedrin nhún vai. "Nhưng nếu ngươi từ chối, ngươi vẫn có thể tiếp tục con đường của mình. Không ai ép buộc ngươi phải trở thành anh hùng."
Damian im lặng.
Hình ảnh những gì cậu đã trải qua lướt qua tâm trí: hành trình đầy hiểm nguy, những người bạn đã ngã xuống, những lần cậu cảm thấy bản thân bất lực. Cậu nhớ lại khuôn mặt của những người đã tin tưởng cậu-những người cậu muốn bảo vệ.
Không, cậu không thể quay đầu.
Cậu hít sâu, bước tới và chìa tay ra.
"Tôi chấp nhận."
Kaldir mỉm cười. Ông để ngọn lửa rơi vào tay Damian.
Ngay lập tức, một cơn đau dữ dội bùng lên. Cậu cảm giác như ngọn lửa đang hòa vào máu thịt mình, thiêu đốt từng thớ cơ, từng mạch máu. Cậu quỳ xuống, nghiến chặt răng để không hét lên.
Ngọn lửa lan ra khắp người cậu, nhưng thay vì thiêu rụi, nó khắc sâu vào cậu thứ gì đó mạnh mẽ hơn.
Khi ánh sáng tắt đi, Damian thở hổn hển, toàn thân run rẩy. Nhưng cậu cảm nhận được một luồng sức mạnh mới chảy trong cơ thể.
Bàn tay cậu giơ lên, và lần đầu tiên, cậu có thể tự tạo ra một ngọn lửa-một ngọn lửa không tàn phá, mà bừng sáng như một biểu tượng của hy vọng.
Kaldir nhìn cậu với sự hài lòng. "Giờ thì, ngươi đã thực sự bước lên con đường của một chiến binh."
Damian siết chặt nắm tay, cảm nhận sức mạnh mới này. Cậu biết đây chỉ là khởi đầu.
Nhưng cậu đã sẵn sàng.
Phần 31: Ngọn Cờ Chiến Tranh
Damian đứng trên đỉnh ngọn đồi nhìn xuống vùng đất rộng lớn phía trước. Bầu trời xám xịt, báo hiệu một cơn giông sắp kéo đến, nhưng cậu biết rằng cơn bão thực sự vẫn còn ở phía xa hơn-trận chiến với Hắc Vương.
"Bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo?" Zedrin đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn về phía chân trời.
Damian siết chặt nắm tay. "Chúng ta cần một đội quân."
Kaldir gật đầu. "Đúng vậy. Nhưng không ai sẵn sàng chiến đấu chỉ vì một cậu nhóc mà họ chưa từng nghe danh. Cậu phải chứng minh rằng cậu xứng đáng dẫn dắt họ."
Cậu hít sâu. Đây là thử thách tiếp theo-không còn là những cuộc chiến cá nhân, mà là tập hợp sức mạnh của nhiều người.
Tìm Kiếm Đồng Minh
1. Tộc Người Sói ở Núi Sắt
Họ đi qua những cánh rừng già để đến Núi Sắt, nơi tộc người sói sinh sống. Những chiến binh người sói nổi tiếng với tốc độ, sức mạnh và sự trung thành tuyệt đối. Nhưng họ cũng rất kiêu hãnh-không dễ để khiến họ đi theo một con người.
Khi Damian và đồng đội tiến vào lãnh thổ của họ, ngay lập tức bị bao vây bởi những cặp mắt vàng rực trong bóng tối.
Một giọng nói trầm vang lên. "Kẻ ngoại lai, ngươi đến đây với mục đích gì?"
Damian không nao núng. "Ta đến để mời các ngươi tham gia cuộc chiến chống lại Hắc Vương."
Một người sói bước ra-cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt như thú săn mồi.
"Ngươi có gì để chứng minh rằng chúng ta nên chiến đấu vì ngươi?"
Damian không nói nhiều. Cậu rút kiếm ra, dùng ngọn lửa mới có được vẽ lên không trung một ký hiệu cổ đại-biểu tượng của vị anh hùng trong truyền thuyết. Ngọn lửa bùng lên, phản chiếu trong mắt người sói.
"Ta không yêu cầu các ngươi cúi đầu trước ta. Ta yêu cầu các ngươi chiến đấu vì thế giới này, vì tự do."
Người sói nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, rồi bật cười.
"Một con người có gan đứng trước chúng ta mà không run rẩy... thú vị đấy. Ta sẽ thử xem ngươi có xứng đáng hay không."
Một trận đấu diễn ra-Damian không cần thắng, cậu chỉ cần chứng minh rằng mình không yếu đuối. Và khi cậu đứng vững sau mọi đòn tấn công, những người sói đã công nhận cậu.
"Chúng ta sẽ chiến đấu cùng ngươi!"
2. Các Tiên Nhân Ở Thung Lũng Bạc
Tiên nhân là một trong những chủng tộc mạnh nhất, nhưng họ ít khi can thiệp vào thế giới phàm trần. Damian biết đây sẽ là một thử thách khó khăn.
Họ đến Thung Lũng Bạc, nơi ánh trăng luôn chiếu sáng trên những tán cây bạc khổng lồ.
Stephanie, nữ hoàng ánh sáng, bước ra từ giữa những luồng ánh sáng mờ ảo. "Lý do nào khiến ngươi nghĩ rằng tiên nhân sẽ tham gia vào cuộc chiến này?"
Damian cúi đầu. "Ta không đến đây để xin các người chiến đấu thay ta. Nhưng nếu Hắc Vương chiến thắng, ngay cả thung lũng này cũng không còn an toàn."
Nữ hoàng tiên nhân im lặng nhìn cậu.
Cuối cùng, bà mỉm cười. "Ta sẽ xem ngươi có đủ tư cách hay không."
Một thử thách khác bắt đầu-lần này không phải chiến đấu, mà là chứng minh sự khôn ngoan của Damian. Cậu phải vượt qua mê cung ánh sáng, nơi những ảo ảnh sẽ thử thách trí tuệ và lòng dũng cảm của cậu.
Và khi cậu bước ra khỏi mê cung, ánh mắt nữ hoàng đã thay đổi.
"Ngươi đã chứng minh được bản thân. Tiên nhân sẽ đồng hành cùng ngươi trong trận chiến sắp tới."
3. Những Chiến Binh Loài Người
Cuối cùng, Damian cần có một đội quân từ loài người-những người không có sức mạnh siêu nhiên, nhưng có lòng dũng cảm.
Cậu trở về các vương quốc từng bị tàn phá bởi Hắc Vương, kêu gọi những chiến binh đứng lên.
"Các người có thể tiếp tục sợ hãi, hoặc có thể đứng lên chiến đấu. Ta không hứa rằng chúng ta sẽ chiến thắng dễ dàng. Nhưng ta hứa rằng nếu chúng ta không làm gì, thế giới này sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối."
Từng người, từng người một, họ bước lên. Những kẻ từng là nông dân, thợ rèn, thợ săn-tất cả họ đều cầm vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.
Lá Cờ Được Giương Cao
Và rồi, khi ngày hội quân đến, Damian đứng trên một mỏm đá, nhìn xuống đội quân của mình-người sói, tiên nhân, loài người, tất cả đều tập hợp dưới một ngọn cờ duy nhất.
Zedrin đứng bên cạnh, mỉm cười. "Giờ thì, ngươi đã có đội quân của mình rồi, chỉ huy."
Damian siết chặt nắm tay. "Hắc Vương sẽ không biết chuyện gì sắp ập đến đâu."
Trận chiến đã đến gần. Và cậu đã sẵn sàng.
Phần 31: Tôi Luyện Thành Chiến Binh
Sau khi tập hợp được một đội quân từ nhiều chủng tộc khác nhau, Damian nhận ra rằng sức mạnh cá nhân không đủ-cậu phải biến họ thành một lực lượng thống nhất, kỷ luật, và sẵn sàng đối mặt với đội quân tà ác của Hắc Vương. Nhưng làm sao để huấn luyện một đội quân gồm cả người, tiên nhân và người sói, những chủng tộc có bản tính, lối sống và cách chiến đấu khác nhau?
"Một đội quân không chỉ mạnh vì số lượng, mà mạnh vì tinh thần." Damian lẩm bẩm khi nhìn hàng trăm chiến binh đang tập trung tại khu trại huấn luyện.
1. Trại Huấn Luyện - Nơi Rèn Giũa Ý Chí
Damian và đồng đội quyết định dựng trại huấn luyện tại một thung lũng rộng lớn, được bao quanh bởi những dãy núi cao và rừng già-vừa là nơi trú ẩn an toàn, vừa là môi trường lý tưởng để rèn luyện sức mạnh và kỹ năng chiến đấu.
Buổi sáng đầu tiên, Damian đứng trên một tảng đá lớn, quan sát đội quân của mình.
"Tất cả các ngươi đều có lý do để chiến đấu. Nhưng để chiến thắng, ta cần các ngươi trở thành những chiến binh thực thụ. Và điều đó bắt đầu từ hôm nay!"
Một vài người phía dưới lẩm bẩm. Một người sói với bộ lông đen sẫm gầm gừ. "Ta không cần huấn luyện. Ta đã săn mồi từ khi còn nhỏ."
Một chiến binh loài người khoanh tay, hất hàm. "Chúng tôi không phải binh lính chuyên nghiệp, nhưng ai cũng biết cầm kiếm. Chúng tôi cần gì phải luyện thêm?"
Damian mỉm cười, mắt ánh lên tia sắc bén. "Vậy để ta cho các ngươi thấy."
Cậu bước xuống khỏi tảng đá, rút kiếm ra. "Một người có thể mạnh, nhưng một đội quân không thể chỉ là tập hợp của những cá nhân mạnh. Đội quân của Hắc Vương không chiến đấu đơn lẻ, và nếu các ngươi không học cách chiến đấu cùng nhau, các ngươi sẽ thất bại ngay từ đầu."
2. Chia Đội - Hợp Lực
Damian cùng Kaldir, Zedrin và một số chiến binh kỳ cựu quyết định chia quân đội thành các nhóm nhỏ để rèn luyện theo sở trường của từng chủng tộc:
Người sói: Học cách chiến đấu đồng đội thay vì chỉ dựa vào bản năng cá nhân.
Tiên nhân: Nâng cao khả năng bắn cung và ma thuật hỗ trợ, tránh bị lạm dụng phép thuật một cách lãng phí.
Loài người: Huấn luyện thể lực, kiếm thuật, kỹ năng chiến đấu phối hợp và chiến thuật quân sự.
Mỗi ngày, họ phải trải qua những bài tập cực khổ, từ leo núi, chạy bền, đến đấu tập và thử thách chiến thuật. Damian giám sát tất cả, không cho phép bất kỳ ai lười biếng.
Một buổi chiều nọ, khi tất cả đã thấm mệt, Damian đi kiểm tra các nhóm.
Zedrin khoanh tay, nói nhỏ. "Này, đám này chưa từng bị ai ép tập luyện kiểu này đâu. Nếu cậu còn đẩy mạnh hơn, có khi họ bỏ trốn đấy."
Damian nhếch môi. "Nếu họ bỏ trốn, nghĩa là họ chưa sẵn sàng cho trận chiến thật sự."
Cậu quay lại nhìn quân đội. "Các ngươi nghĩ chiến tranh là gì? Là chỉ cầm vũ khí lên và vung vẩy? Không! Nếu không có sự chuẩn bị, các ngươi sẽ chết trên chiến trường! Nếu bây giờ còn không chịu nổi, vậy thì hãy về nhà đi!"
Không ai rời đi. Tất cả đều im lặng, nắm chặt vũ khí của mình.
Một chiến binh con người, gương mặt đầy bùn đất, quệt mồ hôi trên trán rồi đứng thẳng dậy. "Chúng tôi... sẽ không bỏ cuộc."
Một người sói gầm gừ, nhưng thay vì phàn nàn, hắn chỉ hất mái tóc ướt mồ hôi và nói cộc lốc. "Tiếp tục đi."
Damian hài lòng.
3. Tinh Thần Thép
Những ngày tiếp theo, các bài huấn luyện ngày càng khó khăn hơn.
Tiên nhân luyện bắn cung trong gió lớn, thử thách khả năng tính toán quỹ đạo.
Người sói tập đánh cận chiến với kiếm, thứ mà họ thường không sử dụng.
Con người học cách phối hợp với cả tiên nhân và người sói, vượt qua sự khác biệt giữa các chủng tộc.
Dần dần, họ không còn tranh cãi nữa. Khi một chiến binh loài người ngã xuống vì kiệt sức, một người sói giúp hắn đứng dậy. Khi một tiên nhân bị thương trong lúc đấu tập, một chiến binh con người đưa nước cho cô ấy.
Damian quan sát sự thay đổi này, cảm thấy một niềm tự hào dâng lên trong lòng. Đây không còn là một nhóm những cá thể riêng lẻ nữa-họ đang trở thành một đội quân thực sự.
Một buổi tối nọ, khi tất cả đang nghỉ ngơi, Kaldir ngồi xuống bên cạnh Damian, nhìn ra đống lửa.
"Cậu làm tốt lắm. Nhưng chỉ luyện tập thôi là chưa đủ. Cậu cần làm cho họ tin tưởng cậu nữa."
Damian gật đầu. "Ta biết. Và ta sẽ không chỉ là người ra lệnh. Ta sẽ chiến đấu cùng họ."
4. Ngày Kiểm Tra Cuối Cùng
Sau một tháng huấn luyện, Damian quyết định tổ chức một bài kiểm tra thực chiến.
Họ chia quân đội thành hai phe và để họ đấu với nhau-không dùng phép thuật gây chết người, nhưng đủ để thử nghiệm chiến thuật và tinh thần.
Trận đấu kéo dài hàng giờ liền. Những chiến binh từng là kẻ xa lạ giờ đây chiến đấu như một thể thống nhất.
Và khi tiếng tù và vang lên báo hiệu trận đấu kết thúc, Damian đứng giữa chiến trường, nhìn những người đồng đội của mình-đã sẵn sàng hơn bao giờ hết.
Cậu siết chặt nắm tay, giọng vang lên mạnh mẽ.
"Chúng ta đã sẵn sàng. Đây không còn là một nhóm quân rời rạc nữa. Chúng ta là một đội quân thực sự-một đội quân sẽ đánh bại Hắc Vương!"
Những tiếng hò reo vang lên khắp thung lũng.
Chiến tranh đã đến gần, nhưng giờ đây, Damian đã có một đội quân đủ sức đối mặt với nó.
Phần 32: Hội Đồng Chiến Lược
Sau những ngày huấn luyện khắc nghiệt, đội quân của Damian cuối cùng cũng sẵn sàng. Nhưng có sức mạnh thôi chưa đủ-để đánh bại Hắc Vương, họ cần một kế hoạch chiến lược hoàn hảo.
Tối hôm đó, trong lều lớn đặt giữa trại huấn luyện, Damian triệu tập tất cả các thủ lĩnh của các chủng tộc tham gia vào cuộc chiến.
1. Hội Đồng Chiến Lược
Trong lều, một tấm bản đồ khổng lồ của Fairona trải rộng trên bàn gỗ. Những ngọn nến lung lay theo làn gió, phản chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của từng người có mặt.
Kaldir, thủ lĩnh loài người, dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực.
Zedrin, chiến binh người sói, đứng chống tay lên bàn, đôi mắt sắc lạnh.
Elara, đại diện của tiên nhân, ngồi yên lặng nhưng ánh mắt đầy suy tư.
Roghar, một chiến binh của tộc rồng, đôi cánh gấp lại phía sau, gõ nhẹ những móng vuốt lên mặt bàn.
Damian chống hai tay lên bàn, ánh mắt quét qua mọi người.
"Tình hình của chúng ta như thế nào?"
Elara là người lên tiếng trước. "Chúng ta đã có quân đội, nhưng Hắc Vương có lợi thế về số lượng. Đội quân của hắn không chỉ đông hơn, mà còn có quái vật, xác sống và bóng tối hỗ trợ."
Zedrin cười khẩy. "Bọn ta có thể xé xác đám đó, nhưng nếu không có chiến thuật hợp lý, chúng ta sẽ bị tiêu diệt trước khi kịp đến gần hắn."
Kaldir gật đầu. "Chúng ta cần biết điểm yếu của Hắc Vương."
2. Thông Tin Từ Nội Gián
Damian ra hiệu cho một người đang đứng ở góc lều bước lên.
Một nhân vật bịt kín mặt bằng áo choàng đen gỡ mũ trùm xuống, để lộ khuôn mặt của một nữ sát thủ. "Ta mang tin tức từ trong thành của Hắc Vương."
Mọi ánh mắt dồn về phía cô.
"Thành trì của hắn được bao quanh bởi bức tường bóng tối, chỉ có thể phá vỡ từ bên trong. Đội quân của hắn mạnh, nhưng chỉ có thể hoạt động hiệu quả trong bóng tối. Nếu chúng ta có thể tạo ra ánh sáng mạnh mẽ, chúng ta có thể làm suy yếu chúng."
Elara cau mày. "Ánh sáng... có thể là phép thuật của tiên nhân."
Roghar lên tiếng, giọng trầm như sấm. "Tộc rồng của ta có thể tạo ra ngọn lửa thần, thứ có thể xuyên qua bóng tối."
Damian gõ ngón tay lên bản đồ. "Vậy chúng ta cần hai mũi tấn công. Một nhóm sẽ đánh trực diện để thu hút sự chú ý của Hắc Vương, trong khi một nhóm khác sẽ lẻn vào bên trong để phá vỡ bức tường bóng tối."
Kaldir nheo mắt. "Và ai sẽ là người lãnh đạo hai nhóm này?"
3. Phân Chia Nhiệm Vụ
Damian nhìn quanh, rồi cất giọng dứt khoát.
"Ta sẽ dẫn nhóm đột nhập vào thành."
Zedrin gật đầu. "Vậy ta sẽ lãnh đạo nhóm đánh trực diện."
Elara và Roghar trao đổi ánh mắt, rồi gật đầu. "Tiên nhân và rồng sẽ hỗ trợ phép thuật ánh sáng."
Kaldir đập tay xuống bàn. "Vậy là đã có kế hoạch. Chúng ta có thời gian bao lâu?"
Damian nhìn lên ánh trăng bên ngoài, mắt trầm ngâm.
"Năm ngày. Trong năm ngày tới, chúng ta sẽ hoàn thiện đội quân, chuẩn bị phép thuật, vũ khí và chiến lược. Đến khi mặt trăng tròn xuất hiện lần nữa-chúng ta sẽ xuất quân."
Cuộc hội thảo vẫn tiếp tục với những chi tiết về kế hoạch tấn công, nhưng lúc này, không khí trong lều đã trở nên nặng nề hơn. Tất cả đều biết rằng, sau năm ngày nữa, trận chiến sinh tử sẽ bắt đầu.
4. Chuẩn Bị Quân Lực
Damian đứng dậy, bước đến gần bản đồ, chỉ vào khu vực trung tâm của thành trì Hắc Vương. Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt cậu, làm nổi bật vẻ nghiêm túc.
"Chúng ta cần phải nhanh chóng tập hợp mọi thứ: binh lính, vũ khí, phép thuật. Zedrin, ông sẽ cùng đội quân của mình chiếm lĩnh các tuyến đường chính để thu hút lực lượng của Hắc Vương. Roghar và Elara, các bạn sẽ tập trung vào việc chuẩn bị phép thuật ánh sáng và ngọn lửa. Tôi sẽ dẫn đội đột kích vào trung tâm thành trì."
Zedrin gật đầu, bàn tay vỗ nhẹ lên thanh kiếm ở bên hông. "Được, tôi sẽ dàn quân, chuẩn bị để tấn công bất kỳ lúc nào. Bọn chúng sẽ không ngờ tới sự tấn công của chúng ta từ mặt đất."
Roghar lên tiếng, giọng trầm như đất. "Ngọn lửa của chúng ta sẽ là chìa khóa. Chúng ta có thể tiêu diệt bóng tối, nhưng sẽ cần thời gian và sự chính xác."
Elara nhìn vào Damian, ánh mắt sắc bén. "Tộc tiên nhân sẽ giữ vững phép thuật ánh sáng. Chúng ta sẽ cần một nguồn năng lượng mạnh mẽ để làm suy yếu Hắc Vương, nhưng ta không thể làm điều đó một mình. Cậu phải chuẩn bị cho chúng tôi một đội chuyên về phép thuật."
Damian gật đầu, nghiêm túc trả lời. "Mọi thứ sẽ được sắp xếp. Tôi sẽ tìm kiếm những phù thủy có thể hỗ trợ Elara. Họ phải biết cách điều khiển ánh sáng theo cách hiệu quả nhất."
5. Cuộc Đột Kích
Damian nhìn qua lại giữa các thủ lĩnh. Mỗi người đều nắm vững trọng trách của mình. Nhưng cậu biết rằng, nếu không có sự đoàn kết giữa các chủng tộc, họ sẽ không thể chiến thắng.
"Kế hoạch là như thế này: nhóm của Zedrin sẽ tấn công từ phía đông, đánh lừa quân của Hắc Vương rằng chúng ta chỉ có một đội quân yếu. Trong khi đó, nhóm của Roghar và Elara sẽ chuẩn bị phép thuật ánh sáng tại khu vực phía tây. Sau đó, tôi và đội đột kích sẽ thâm nhập vào bên trong thành trì."
Kaldir, từ phía cuối bàn, nhướng mày. "Cậu sẽ làm thế nào để vào được bên trong khi bức tường bóng tối còn đó?"
Damian nhìn vào mắt Kaldir, không ngần ngại. "Chúng ta sẽ tận dụng bóng tối. Bức tường bóng tối chỉ có thể bị phá vỡ khi nó bị tấn công từ bên trong. Vì vậy, chúng ta sẽ thâm nhập qua những con đường bí mật trong thành, có thể là những hang động, những vết nứt trong cấu trúc của thành trì."
Zedrin nghiêng đầu. "Nghe có vẻ mạo hiểm, nhưng nếu cậu chắc chắn... chúng tôi sẽ theo kế hoạch."
"Chắc chắn," Damian khẳng định, và không có sự do dự trong giọng nói. "Một khi chúng ta vào được, sẽ không có đường lui."
6. Phát Triển Kế Hoạch
Cuộc họp tiếp tục với việc phân công các nhiệm vụ chi tiết hơn. Zedrin bắt đầu xây dựng đội quân từ những binh lính tinh nhuệ nhất của mình, những người có khả năng đối phó với các loại quái vật mà quân đội của Hắc Vương có thể triệu hồi.
Elara và Roghar cùng Damian ra ngoài để tổ chức nhóm phù thủy. Họ cần tìm những người có khả năng điều khiển ánh sáng và ngọn lửa mạnh mẽ, nhưng không dễ dàng gì. Những phù thủy mạnh mẽ nhất trong Fairona đã bị Hắc Vương săn lùng từ lâu.
Còn về phía Damian, cậu phải tìm cách liên lạc với những nhóm chiến binh từ các vùng đất xa xôi, những người chưa bị ảnh hưởng bởi Hắc Vương, nhưng lại sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ Fairona. Cậu quyết định đi đến các ngôi làng nhỏ, tìm kiếm những chiến binh ẩn dật, những người không còn bị ràng buộc bởi pháp lệnh của Hắc Vương.
7. Cuộc Hành Trình Tìm Kiếm
Ngày hôm sau, Damian lên đường, với mục tiêu tìm kiếm những chiến binh giàu kinh nghiệm. Cậu đã quyết định đi về phía Bắc, nơi những ngôi làng nằm dưới bóng của những dãy núi cao.
Khi cậu đến một trong những ngôi làng, không khí ở đây có vẻ trầm lắng. Những người dân ở đây có vẻ như đã quen với cuộc sống giản dị, nhưng ánh mắt của họ, khi nhìn thấy một người lạ đến, lộ rõ sự nghi ngờ. Damian biết rằng mình không thể giấu kín quá lâu. Cậu phải mở lời, không chỉ để thu thập thông tin, mà còn để tìm kiếm sự giúp đỡ.
8. Đội Quân Đầu Tiên
Với sự hỗ trợ của một số chiến binh làng quê, Damian thành công trong việc tập hợp một đội quân nhỏ, tuy không lớn nhưng đầy quyết tâm và kỷ luật. Những người này có thể không mạnh mẽ như quân đội chính quy, nhưng họ có một ưu thế lớn - họ chiến đấu vì gia đình, vì những gì đã mất.
Cùng với nhóm của Zedrin, Elara, và Roghar, đội quân của Damian dần dần hình thành. Mọi người bắt đầu thấy rõ rằng trận chiến sắp tới không chỉ là một cuộc chiến về sức mạnh, mà là cuộc chiến về lòng kiên cường và sự đoàn kết giữa các chủng tộc.
9. Kết Thúc Hội Đồng
Cuộc họp cuối cùng kết thúc khi Damian tuyên bố rằng quân đội sẽ sẵn sàng trong ba ngày nữa. Cậu nhìn vào từng người trong hội đồng, và sự quyết tâm của cậu lan tỏa như một ngọn lửa cháy bùng.
"Đến lúc rồi. Chúng ta sẽ chiến đấu không chỉ vì Fairona, mà vì tương lai của tất cả chúng ta. Nếu không hành động ngay bây giờ, tất cả sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Hãy nhớ, chúng ta không đơn độc. Chúng ta chiến đấu cùng nhau."
Mọi người trong lều đứng dậy, ánh mắt họ sáng lên như thể được tiếp thêm sức mạnh. Khi họ rời đi, trong lòng họ đều thấm nhuần một niềm tin mới, rằng dù thế nào, họ sẽ không bỏ cuộc.
Phần 33: Bất Đồng Quan Điểm
1. Mâu Thuẫn Trong Quân Đoàn
Cả khu trại huấn luyện bỗng dưng trở nên im lặng đến lạ thường. Dù là một chiến binh dày dặn kinh nghiệm, Damian cũng không thể không cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. Sau bao ngày chuẩn bị, cậu đã cuối cùng vạch ra kế hoạch tấn công chia quân từ ba hướng khác nhau, hi vọng có thể bất ngờ áp sát và đánh bại Hắc Vương. Nhưng giờ đây, mọi thứ bắt đầu không như dự tính.
Zane, người lãnh đạo một trong các đội quân kỳ cựu, là người đầu tiên lên tiếng phản đối. Không giống như những chiến binh khác, Zane không bao giờ nói lời nào mà không suy nghĩ kỹ. Hắn vốn nổi tiếng lạnh lùng và ít khi thể hiện cảm xúc, nhưng hôm nay, sự bực bội lộ rõ trên mặt hắn.
"Tôi không hiểu lý do vì sao chúng ta phải chia quân như vậy," Zane nói, nhưng giọng hắn không hề nhẹ nhàng. Hắn bước lên phía trước, nhìn vào mặt Damian, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. "Nếu các người không thấy rõ cái sai trong kế hoạch này, thì tôi không biết nói gì thêm. Chúng ta không phải quân đội của Hắc Vương để đi đánh lén như thế này."
Binh lính xung quanh nghe thấy vậy, họ bắt đầu xì xào, ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ. Dù họ không dám phản đối trực tiếp, nhưng những lời của Zane đã khiến không ít người bối rối. Những chiến binh giàu kinh nghiệm như Thorne, người đứng gần đó, cũng lắc đầu.
"Zane nói đúng," Thorne lên tiếng, giọng ấm áp nhưng cứng rắn. "Chia quân chỉ khiến chúng ta dễ bị vỡ trận. Nếu thất bại, quân đội sẽ bị kẹp vào giữa, không có đường lui."
Damian nhìn Thorne, ánh mắt cậu có chút khó chịu nhưng không để lộ ra. Cậu biết Thorne là người có lý, nhưng nếu không thử một lần, thì sẽ chẳng bao giờ biết kết quả ra sao. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh và lên tiếng, nhưng giọng nói của cậu bị cắt ngang ngay lập tức.
"Các người đang làm gì vậy?" Một chiến binh trẻ, tên là Garrett, gắt lên. "Chúng ta có cơ hội chiến thắng mà lại sợ hãi sao?"
Garrett là một chiến binh mới, đầy nhiệt huyết và ít kinh nghiệm chiến trường. Những lời của anh ta vừa phát ra, đám đông lập tức có hai phe rõ rệt. Một số người trong quân đoàn cứng rắn như Zane và Thorne lập tức phản đối. Trong khi đó, những người trẻ tuổi, không biết gì về chiến tranh thật sự, lại ủng hộ Garrett, không ngừng kêu gọi sự táo bạo, muốn chiến đấu hết mình.
"Im đi!" Zane quát lớn, khuôn mặt hắn bỗng chốc đỏ bừng vì tức giận. "Chúng ta đang bàn về mạng sống của mọi người, chứ không phải là trò chơi!"
Một binh sĩ khác, tên là Roderick, bước lên, mặt đầy sự không hài lòng. "Vậy nếu chúng ta không thử, làm sao biết được? Chúng ta đã quá lâu sống trong sợ hãi rồi. Đến lúc phải mạnh mẽ hơn, nếu không muốn bị nghiền nát!" Giọng của Roderick nặng nề, và cơn giận của hắn đã bắt đầu lan tỏa. "Nếu không tin tưởng vào kế hoạch này, thì sao không ra đi ngay bây giờ?"
Cả không khí như sôi lên, sự căng thẳng giữa các chiến binh bắt đầu đẩy lên mức cao nhất. Những người phía sau Zane và Thorne đồng loạt bước lên, mặt đầy sự lo lắng và lo sợ về kế hoạch chia quân này. Họ lo lắng rằng quân đội sẽ không đủ mạnh để đương đầu với Hắc Vương nếu không chiến đấu cùng nhau.
"Mọi người im hết đi!" Một tiếng hét vang lên từ phía cuối khu huấn luyện, là Eldrin. Lúc này, một trong những vị tướng lâu năm của quân đội, với vẻ mặt đầy kiên quyết, bước lên phía trước. Mái tóc bạc của ông thổi trong gió như thể muốn che đi vẻ mệt mỏi trong ánh mắt. "Bình tĩnh lại nào! Chúng ta có thể thảo luận về kế hoạch mà không cần phải chỉ trích nhau!"
Eldrin cố gắng can ngăn cuộc tranh cãi đang dâng lên như sóng biển. Nhưng lời ông lại không đủ sức để dập tắt ngọn lửa giận dữ trong đám đông. Zane quay sang Eldrin, mặt hắn đỏ bừng, tay siết chặt, không thể kiềm chế được sự phẫn nộ.
"Bình tĩnh?" Zane gằn giọng. "Cái này không phải là chuyện bình tĩnh nữa, Eldrin! Nếu chúng ta không thay đổi ngay lập tức, thì quân đội này sẽ không thể chiến thắng! Những chiến binh thiếu kinh nghiệm sẽ là gánh nặng, và chúng ta không thể mang theo gánh nặng ấy vào chiến trường!"
Một chiến binh khác, là nữ tướng Mirna, nhanh chóng lên tiếng: "Zane, cậu đang nói gì vậy? Chúng ta đã có quá nhiều năm chiến đấu, và chưa bao giờ có một chiến lược nào làm vừa lòng tất cả mọi người. Nhưng chúng ta phải tin tưởng vào Damian, bởi cậu ấy là người dẫn dắt quân đội này."
Sự căng thẳng giữa Zane và Mirna càng lúc càng lên cao, đôi mắt của hai người như thiêu đốt nhau, mỗi lời đều như dao cắt. Các chiến binh khác đứng xung quanh bắt đầu phân vân, họ không biết phải đứng về phía ai. Quân đoàn chia thành hai nửa, những người cứng rắn, những người mới mẻ, những người giàu kinh nghiệm, tất cả họ đều muốn bảo vệ cách nhìn của mình.
Damian đứng nhìn cuộc tranh cãi ngày càng gay gắt. Cậu có thể cảm nhận được sức ép lớn dần đè lên vai mình. Đây không chỉ là việc của một mình cậu nữa, mà là sự sống còn của tất cả. Cậu phải đưa ra quyết định, nhưng mỗi quyết định lại dường như có thể khiến một bên phải hy sinh. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán Damian, cậu biết rằng thời gian không còn nhiều, nhưng với cái nhìn từ các chiến binh, cậu hiểu rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu của một cuộc chiến trong lòng quân đội.
"Cứ để chúng tôi tự giải quyết!" Zane đột ngột quát lên, như muốn thách thức cả thế giới. "Nếu muốn sống sót, phải học cách tin tưởng vào bản thân mình!"
Cả trại như bùng nổ.
Không khí trong trại trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Những ánh mắt bừng bừng giận dữ, những lời lẽ gay gắt không ngừng vang lên. Các chiến binh, những người đã trải qua bao trận chiến, giờ đây lại trở thành những đối thủ của nhau trong một cuộc tranh cãi không hồi kết. Zane, Thorne, và Roderick đều kiên quyết với quan điểm của mình, trong khi những người khác bắt đầu nghi ngờ, đùn đẩy trách nhiệm. Nhưng điều đáng sợ nhất là sự chia rẽ giữa các chiến binh - những người đồng đội đã chiến đấu cùng nhau trong nhiều năm, giờ đây lại không thể thống nhất được một chiến lược.
"Nếu không tin tưởng vào chiến lược này, thì chúng ta sẽ mãi đứng yên một chỗ!" Garrett lại tiếp tục bức xúc, giọng anh ta gần như hét lên. "Mỗi lần có cơ hội, các anh lại sợ hãi. Làm sao mà chiến thắng được nếu cứ mãi do dự như vậy?"
Câu nói của Garrett như một lời thách thức, làm bùng lên sự căng thẳng giữa những người ủng hộ chiến lược tấn công mạnh mẽ và những người hoài nghi. Một số chiến binh lắc đầu, không thể hiểu được lý do tại sao Garrett lại quá nhiệt huyết đến mức này, trong khi Zane và Thorne lại không ngừng chỉ trích chiến lược chia quân của Damian.
"Chúng ta không phải lũ ngốc!" Zane gằn giọng, đôi tay siết chặt, không thể nào kiềm chế được sự căng thẳng trong cơ thể. "Chia quân là tự đẩy mình vào nguy hiểm! Nếu quân đội của chúng ta bị chia nhỏ, thì làm sao ta có thể bảo vệ nhau? Làm sao có thể hỗ trợ nhau khi cần?"
Lời Zane vang lên, như một tiếng chuông cảnh tỉnh. Nhưng một người khác, Roderick, lại bất ngờ lên tiếng phản bác.
"Vậy phải làm gì? Đứng yên và chờ đợi đến lúc bị nghiền nát?" Giọng Roderick đầy sự mỉa mai, như thể đang chế nhạo những kẻ vẫn còn lo sợ. "Lúc nào cũng vậy, các anh cứ chờ đợi một sự cứu rỗi nào đó, nhưng chẳng bao giờ tự mình làm gì cả!"
Một lần nữa, cuộc tranh cãi lại nổ ra, và các chiến binh đứng quanh đều bắt đầu phân vân. Họ đứng đó, mắt nhìn nhau, không biết phải nghe ai, phải làm gì. Zane, Thorne và Roderick là những người có sức ảnh hưởng lớn trong quân đội, nhưng giờ đây, sự mâu thuẫn giữa họ đang tạo ra một vết nứt sâu trong lòng quân đoàn.
"Nếu các người muốn thách thức ý tưởng này, thì hãy thử đương đầu với cái giá phải trả!" Zane nói, giọng hắn lạnh như băng. "Nhưng đừng có hối hận khi chúng ta thất bại!"
Đám đông bắt đầu lặng đi, những lời của Zane như những viên đá ném vào mặt hồ, tạo ra những gợn sóng trong lòng các chiến binh. Mỗi người trong quân đội bắt đầu nhìn nhau, tự hỏi liệu mình có thể tin tưởng vào kế hoạch này hay không. Những nghi ngờ đã bắt đầu len lỏi vào trong tâm trí mỗi người, và dù họ có nói gì đi nữa, sự chia rẽ đã bắt đầu.
Đúng lúc này, Eldrin lại bước lên phía trước, nhưng lần này ông không còn dịu dàng như trước. Sự cứng rắn và kiên quyết trong ánh mắt của ông khiến không ai dám cãi lại.
"Các người không hiểu gì cả." Eldrin nói, giọng ông trầm xuống, mỗi từ đều như một lời cảnh báo. "Mỗi quyết định trong chiến tranh đều có cái giá của nó. Nhưng những chiến lược như của Damian không phải là sự mạo hiểm vô lý, mà là sự dám thử thách để không bị hủy diệt. Các người đang đứng ở đây, chỉ trích nhau trong khi cuộc chiến vẫn đang tiến gần."
Cả khu trại bỗng dưng im bặt. Eldrin nhìn qua từng chiến binh một, và mọi người đều cảm nhận được sức nặng trong lời nói của ông. Nhưng rồi, không khí lại bắt đầu căng thẳng khi một tiếng nói khác vang lên.
"Vậy các anh định bảo chúng tôi phải nghe theo mọi thứ mà không có quyền nghi ngờ?" Một giọng nữ vang lên, là Mirna, nữ tướng nổi tiếng với sự dũng cảm và trí tuệ của mình. "Nếu không có nghi ngờ, thì làm sao ta có thể làm tốt hơn? Có phải vì chúng ta tin tưởng vào Damian mà bỏ qua những hiểm nguy hay không?"
Mirna luôn là người biết đứng giữa và nhìn mọi chuyện một cách khách quan, nhưng lúc này bà cũng không giấu được sự tức giận. Những câu hỏi của bà như mũi dao nhọn, đâm vào tâm trí từng chiến binh. Rồi, một chiến binh khác, là Aldric, đứng lên, ông là người nổi tiếng bình tĩnh và ít khi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.
"Mirna nói đúng," Aldric lên tiếng, ánh mắt đầy sự lạnh lùng. "Chúng ta không phải những con rối để nghe theo mệnh lệnh một cách mù quáng. Kế hoạch có thể có những lỗ hổng mà chúng ta chưa thấy, và nếu cứ nhắm mắt mà tiến về phía trước, chúng ta sẽ rơi vào cái bẫy của sự tự mãn."
Lời Aldric như một cú đánh mạnh vào lòng các chiến binh, khiến họ bắt đầu suy nghĩ lại. Dù là những người nhiệt huyết, nhưng họ đều hiểu rằng không phải lúc nào cũng có thể chỉ đi theo cảm xúc. Họ cần phải nhìn nhận thực tế, cần phải xem xét mọi khía cạnh của kế hoạch.
Damian đứng im, mắt nhìn về phía trước, trong lòng tràn đầy sự bất lực. Cậu hiểu rằng không dễ dàng để thuyết phục ai đó tin vào mình, đặc biệt là trong một tình huống căng thẳng như thế này. Nhưng cậu không thể để sự phân tán này ảnh hưởng đến cả đội quân. Cậu không thể để chiến lược của mình tan vỡ vì sự nghi ngờ này.
"Chúng ta cần phải quyết định ngay bây giờ," Damian lên tiếng, giọng cậu kiên quyết, nhưng cũng đầy sự mệt mỏi. "Chúng ta không thể tiếp tục tranh cãi nữa. Nếu không, chúng ta sẽ chỉ làm cho Hắc Vương cười nhạo."
Nhưng sự chia rẽ vẫn còn đó. Những chiến binh đứng đó, mỗi người đều giữ lấy niềm tin riêng của mình. Cuộc tranh luận chưa có hồi kết, và không ai biết liệu sẽ có một giải pháp hợp lý được tìm ra trong đêm nay hay không.
Phần 2: Cuộc Đối Thoại Nảy Lửa
Cuộc đối thoại ngày càng trở nên căng thẳng, mỗi lời nói đều mang theo sự tức giận, sự thất vọng và những mâu thuẫn không thể xóa nhòa. Những chiến binh đứng thành vòng tròn, đôi mắt họ long lanh như muốn lao vào nhau, và không khí ngột ngạt vì những lời công kích, sự bất mãn đang dâng trào.
"Các anh có biết không?" Garrett đột nhiên đứng dậy, giọng anh vang lên như tiếng sấm giữa trời quang. "Tôi không thể tin được rằng mình đang đứng đây, trong quân đội của Damian, và nghe những lời sợ hãi như vậy!"
Anh ta bước tới, từng bước một, mắt nhìn thẳng vào những người còn lại, như thể muốn bức ép họ phải đối mặt với sự thật. "Các anh sợ gì? Sợ thất bại? Hay sợ rằng mình sẽ phải chịu trách nhiệm nếu thất bại?" Garrett bật cười khẩy, giọng anh ngập tràn sự mỉa mai. "Chẳng phải chính các anh đã từng đi theo lời chỉ huy, chiến đấu vì lý tưởng sao? Giờ thì sao? Các anh chỉ muốn đứng bên lề và quan sát?"
Ánh mắt của Zane sáng lên như lửa. "Tôi không sợ hãi, Garrett!" hắn gầm lên, giọng cao vút. "Tôi chỉ sợ rằng chúng ta sẽ tự đâm đầu vào sự chết chóc, nếu cứ mù quáng nghe theo những chiến lược như thế!"
Zane chỉ tay về phía kế hoạch chiến đấu mà Damian đã đề xuất, một tấm bản đồ rải rác trên bàn gỗ. "Chia quân để tấn công, chia quân để phòng thủ, rồi sau đó làm gì? Cứ như vậy là muốn quân đội ta tan rã à?" Hắn cười nhạt, sự thất vọng rõ rệt trong ánh mắt. "Làm sao chúng ta có thể chiến thắng nếu không đứng cùng nhau?"
"Có phải các anh muốn nói rằng chúng ta chỉ có thể chiến đấu theo một cách duy nhất?" Garrett nhếch môi, sắc mặt đỏ bừng vì giận dữ. "Nếu vậy thì chúng ta đã không đi đến đây, đã không có những trận chiến vĩ đại, đã không thắng những kẻ mạnh hơn gấp nhiều lần!"
Roderick, người đứng gần đó, cũng không thể im lặng. "Garrett, chiến tranh không phải là trò chơi." Anh ta trầm giọng, đôi mắt nghiêm nghị. "Tôi hiểu sự nhiệt huyết của cậu, nhưng không phải mọi cuộc chiến đều có thể giành chiến thắng bằng cách này. Lòng dũng cảm thôi là chưa đủ. Chúng ta phải suy nghĩ kỹ càng."
"Vậy các anh muốn gì?" Garrett gầm lên, đôi mắt như bừng cháy. "Muốn ngồi đó và đợi Hắc Vương đến rồi quỳ xuống dưới chân hắn sao?"
Sự căng thẳng dâng cao trong không khí, mỗi lời của Garrett như một lời khiêu khích không thể bỏ qua. Zane bước đến gần Garrett, giọng hắn nghiêm nghị và đầy sát khí.
"Im đi, Garrett!" Zane nói nhỏ, nhưng từng từ của hắn như đấm vào ngực đối thủ. "Cậu nghĩ tôi sợ không? Tôi đã chứng kiến đủ những cảnh tượng chết chóc và hy sinh rồi. Tôi không cần lời nói đầy nhiệt huyết của cậu để làm tôi sợ."
Garrett và Zane đối mặt nhau, không khí như thể sắp nổ tung. Những chiến binh đứng xung quanh bắt đầu rì rầm, bàn tán, có người còn bắt đầu bước lùi, dường như sợ rằng cuộc tranh cãi sẽ không chỉ dừng lại ở những lời lẽ.
Trong khi đó, Mirna và Aldric đứng im lặng một bên, ánh mắt của họ đầy lo lắng. Mirna nhìn thấy sự mất bình tĩnh trong mắt Garrett và Zane, nhưng bà cũng hiểu rằng họ chỉ là những chiến binh đang bị áp lực. "Các anh không thể giải quyết mọi chuyện bằng cách này." Mirna lên tiếng, giọng bà vừa mạnh mẽ nhưng cũng đầy kiên quyết. "Các anh đã từng là đồng đội của nhau, vậy mà giờ đây lại muốn đấu đá như thế này?"
"Tôi không đấu đá!" Zane thẳng thắn trả lời, nhưng giọng hắn đã dịu lại, ít căng thẳng hơn. "Tôi chỉ muốn làm điều đúng đắn. Và tôi không thể thấy những chiến lược này có thể dẫn đến thành công. Chúng ta cần phải đồng lòng, không chia rẽ."
Mirna nhìn vào mắt Zane, rồi quay sang Garrett. "Các anh đều đúng và sai một phần. Nhưng nếu các anh cứ tiếp tục như vậy, sẽ chẳng ai thắng được gì cả." Bà nói, giọng trầm, nhưng đầy sự quả quyết. "Đây là lúc chúng ta cần sự đoàn kết, không phải sự chia rẽ."
Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên: "Nếu các người không thể đoàn kết, thì làm sao có thể đối đầu với một kẻ mạnh như Hắc Vương?"
Tất cả quay lại, thấy Eldrin đứng đó, ánh mắt của ông sắc lạnh nhưng cũng mang theo sự khắc khổ. Ông bước đến gần và tiếp tục. "Mỗi người trong các ngươi đều có lý do của mình, nhưng sự chia rẽ sẽ chỉ mang lại thất bại. Hãy nhớ rằng, trong chiến tranh, không có chỗ cho sự yếu đuối hay sự kiêu ngạo."
Ánh mắt của Eldrin quét qua đám đông, khiến mọi người im lặng. "Tôi sẽ không đứng đây mãi để nghe những cuộc cãi vã vô ích. Các người phải tự quyết định, có muốn tiếp tục chiến đấu cùng nhau hay không."
Câu nói của Eldrin như một tiếng chuông vang lên, đánh thức mọi người khỏi cơn giận dữ. Họ nhìn nhau, ánh mắt bây giờ không còn đầy sự căng thẳng mà có một chút gì đó là sự suy nghĩ, như thể những lời nói của ông đã làm họ tỉnh ngộ.
Damian đứng một bên, nhìn vào cuộc tranh cãi, lòng cậu dâng lên một cảm giác lo lắng. "Chúng ta không thể để sự chia rẽ này phá hủy tất cả." Cậu thì thầm, tự nhủ, nhưng cậu biết rằng việc thống nhất quân đội không phải là điều dễ dàng. Cậu cần phải có sức mạnh của những người khác, và đó là điều quan trọng nhất lúc này.
Trong khi sự căng thẳng dâng cao, không ai dám lên tiếng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Eldrin, người vừa lên tiếng. Ông ta không phải là người dễ chịu khi đã quyết định can thiệp vào một cuộc tranh cãi như vậy, nhưng không ai có thể phủ nhận sự nghiêm khắc và quyền lực mà ông mang đến. Sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng thở nặng nề của những chiến binh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
"Các người nghĩ sao về việc này?" Eldrin tiếp tục, không để cho không khí trở nên quá ngột ngạt. "Cái gì đang xảy ra? Các ngươi là những chiến binh, những người đã chiến đấu suốt bao năm. Nhưng giờ thì sao? Chỉ vì một kế hoạch mà các ngươi có thể ném bỏ tất cả những gì đã làm nên chiến thắng trước đây sao?"
Giọng nói của Eldrin tuy nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, khiến không ai có thể coi thường. Garrett và Zane trao nhau ánh mắt, như muốn xem ai sẽ là người lên tiếng đầu tiên, nhưng cuối cùng, Zane lại là người cất lời.
"Tôi không phủ nhận những chiến thắng trước đây, Eldrin. Nhưng lần này khác. Chúng ta đối mặt với một kẻ thù mạnh hơn, một kẻ thù mà chúng ta không thể chỉ dùng những chiến thuật xưa cũ để đối phó." Hắn hạ thấp giọng, có vẻ như đã bình tĩnh hơn một chút. "Mọi chiến thuật của Damian đều dựa vào giả định rằng chúng ta có thể chiến thắng bằng cách chia quân tấn công, nhưng chúng ta không biết hắn sẽ phản ứng thế nào."
"Vậy theo ngươi, chúng ta nên làm gì? Chờ đợi đến khi Hắc Vương kéo quân đến và dẫm nát chúng ta?" Garrett đáp lại, giọng châm chọc. "Còn gì khác ngoài sự yếu đuối và sợ hãi nữa? Chúng ta đã đi đến đây, và giờ lại đi theo những nghi ngờ vô căn cứ."
Zane nghiến răng, có vẻ không thể chịu đựng nổi nữa. "Mày muốn chúng ta chết sao? Lý thuyết của mày là tự mãn. Cái mày gọi là 'dũng cảm' chỉ là sự ngu dốt mà thôi!"
"Đủ rồi!" Mirna hét lên, cắt đứt cuộc cãi vã. "Chúng ta không phải đang tranh cãi về sự dũng cảm hay yếu đuối, chúng ta đang nói về cách chiến đấu. Nếu không tìm được tiếng nói chung, chúng ta sẽ thất bại trước khi trận chiến bắt đầu."
Mirna bước về phía Garrett và Zane, vẻ mặt kiên quyết. "Chúng ta đã từng chiến đấu bên nhau, vì một lý tưởng chung. Nhưng nếu cứ chia rẽ, thì chẳng ai có thể cứu chúng ta đâu."
"Chúng ta cần phải chọn con đường rõ ràng hơn," Roderick nói, bước lên phía trước, tay vung vẩy như muốn khẳng định sự quan điểm của mình. "Damian có lý do của cậu ấy khi đưa ra chiến lược này, và tôi không muốn chỉ vì vài mâu thuẫn nhỏ mà chúng ta rơi vào sự phân tán. Nhưng Zane có lý. Chúng ta không thể đánh bại Hắc Vương nếu cứ tiếp tục theo cách này."
Damian, đứng lặng lẽ một bên, nhíu mày lắng nghe từng lời nói của những người xung quanh mình. Cậu biết sự mệt mỏi đang tràn ngập trong mắt họ, và điều đó khiến cậu càng thêm lo lắng. Nhưng trong sâu thẳm, cậu biết mình phải hành động nhanh chóng, và càng không thể để sự chia rẽ này phát triển.
"Hãy nghe tôi," Damian cất giọng, khiến mọi người im bặt. "Tôi hiểu các bạn lo lắng. Chúng ta không phải đang đối đầu với một quân đội bình thường, mà là Hắc Vương - một kẻ có sức mạnh vượt qua mọi giới hạn. Nhưng nếu không có sự thống nhất, nếu không có lòng tin vào kế hoạch, chúng ta sẽ không thể nào chiến thắng. Các bạn phải hiểu, chiến lược này là vì một lý do."
Cậu tiến lên một bước, đôi mắt sáng lên đầy quyết tâm. "Chúng ta không thể để kẻ thù chia rẽ mình. Mỗi người trong chúng ta đều có vai trò, và mỗi vai trò đó có thể thay đổi cục diện của trận chiến. Còn các bạn... Các bạn không chỉ là những chiến binh đơn độc, các bạn là một đội quân, và một đội quân mạnh mẽ không thể bị chia rẽ."
Từng lời nói của Damian khiến mọi người im lặng, như thể những từ ngữ của cậu thấm vào trái tim họ, làm họ nhận ra sự quan trọng của sự đoàn kết. Nhưng không phải ai cũng dễ dàng thay đổi.
"Vậy chúng ta sẽ làm gì?" Zane hỏi, nhưng lần này giọng hắn đã dịu lại. "Chúng ta sẽ không chờ đợi mãi, Damian. Tôi muốn thấy hành động."
"Chúng ta sẽ thống nhất quân đoàn, chọn ra những chiến lược phù hợp với tình hình," Damian nói, giọng cậu đầy kiên định. "Và chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau, không phải vì lý do của một người mà là vì sự tồn tại của Fairona."
Cả không gian chìm vào im lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ của những chiến binh, mỗi người như đang suy nghĩ lại về những gì vừa nghe. Những lời của Damian rõ ràng đã khơi dậy trong họ một cảm giác khác biệt, một ý thức về sự đoàn kết mà họ chưa từng nghĩ tới.
Cuối cùng, Eldrin lên tiếng, đôi mắt ông sắc lạnh như những tia sét. "Tốt. Hãy hành động."
Damian gật đầu, quyết tâm trong ánh mắt cậu không thể nào lay chuyển được. Cậu biết đây là thời điểm quan trọng. Cùng với những người này, cậu sẽ xây dựng một đội quân mạnh mẽ, đoàn kết, và đủ sức mạnh để đối đầu với Hắc Vương.
"Hãy chuẩn bị." Cậu nói nhẹ nhàng, nhưng đủ để mọi người hiểu rằng giờ là lúc để hành động, không phải còn đứng đây mãi với những cuộc tranh cãi vô ích.
Cuộc đối thoại nảy lửa đã kết thúc, nhưng cái giá của sự chia rẽ không phải là cái mà họ muốn phải trả. Họ đã hiểu rằng, chiến thắng không chỉ đến từ sự mạnh mẽ mà còn từ sự đoàn kết, và giờ là lúc để họ chứng minh điều đó.
Chương 34: Sự Can Ngăn Của Các Thủ Lĩnh
Khi cuộc tranh cãi giữa các chiến binh leo thang đến mức không thể kiểm soát, những thủ lĩnh của các đội quân khác nhau bắt đầu nhận ra rằng nếu không nhanh chóng can thiệp, toàn bộ kế hoạch có thể sụp đổ ngay lập tức. Mặc dù mối bất đồng này xuất phát từ sự căng thẳng tự nhiên của một đội quân phải đối mặt với một cuộc chiến quan trọng, nhưng nếu không kịp thời dập tắt, sự chia rẽ sẽ có thể làm yếu đi sức mạnh của họ.
Mirna, thủ lĩnh của đội chiến binh Rừng Xanh, bước lên trước, giọng nói của cô trầm lắng nhưng kiên định. "Hãy dừng lại!" Cô không quát lên, nhưng giọng nói của cô đủ mạnh để kéo mọi ánh mắt về phía mình. "Chúng ta đang đứng ở đây, không phải để cãi nhau về lý thuyết chiến đấu. Chúng ta là một đội. Một đội chỉ có thể chiến thắng khi biết đoàn kết. Nếu các người còn muốn chia rẽ, vậy các người đã đánh mất những gì đáng giá nhất trong cuộc chiến này rồi."
Từng lời của Mirna như mũi tên bắn vào trái tim những chiến binh đang đứng xung quanh. Những cái nhìn đầy nghi ngờ dần dần thay đổi thành sự xấu hổ, như thể họ vừa nhận ra sự sai lầm của mình. Tuy nhiên, những mâu thuẫn trong tâm trí họ không thể giải quyết chỉ qua vài lời nói của Mirna.
"Tôi hiểu những gì các bạn đang cảm thấy," Roderick, thủ lĩnh của đội quân Hải Quân, cất tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy kiên quyết. "Tôi biết rằng khi đứng trước một kẻ thù mạnh như Hắc Vương, sự sợ hãi là điều dễ dàng xảy đến. Nhưng nếu chúng ta để cho sợ hãi chi phối, thì sao có thể chiến thắng được?"
Roderick tiến lên một bước, ánh mắt của anh như muốn xuyên qua từng người lính đang đứng đây. "Tất cả những gì chúng ta đã làm đến giờ đều để xây dựng một quân đội mạnh mẽ, không phải chỉ để chiến đấu cho ngày mai mà là cho tương lai của cả vùng đất này. Mỗi chiến binh đều có giá trị, mỗi chiến thuật đều có tầm quan trọng riêng."
Zane, thủ lĩnh của đội quân Bão Đêm, nhướng mày, có vẻ như không thật sự đồng tình, nhưng vẫn im lặng lắng nghe. Roderick quay sang Zane, ánh mắt dịu dàng hơn nhưng vẫn kiên quyết. "Zane, tôi biết cậu không dễ dàng chấp nhận mọi thứ chỉ vì lý thuyết. Nhưng nếu chúng ta không thể thống nhất về một mục tiêu chung, thì bất kể kế hoạch của Damian hay ai khác sẽ chỉ là mớ lý thuyết suông. Hãy nhớ rằng chúng ta không phải là những cá thể riêng biệt. Chúng ta là một đội quân!"
Zane im lặng, nhưng rõ ràng là sự bối rối đang hiện hữu trong đôi mắt hắn. "Vậy theo anh, chúng ta làm sao để đưa mọi người về một mối?" Zane hỏi, giọng hắn không còn căng thẳng như trước.
"Chúng ta làm theo từng bước," Mirna đáp lại ngay lập tức. "Chúng ta phải bắt đầu từ việc tin tưởng lẫn nhau. Đầu tiên là phải hiểu rằng không có chiến thuật nào hoàn hảo. Nhưng nếu không cùng nhau đứng vững, chúng ta không thể tiến lên được."
"Còn chúng ta thì sao?" Garrett, thủ lĩnh của đội quân Cung Thủ, bước lên phía trước. "Tôi đã luôn tin vào chiến thuật của Damian, nhưng rõ ràng là không phải tất cả các chiến binh đều có thể dễ dàng chấp nhận chúng. Chúng ta phải làm gì để giải quyết mâu thuẫn này?"
"Chúng ta cần một cuộc họp chiến lược toàn quân," Damian lên tiếng, sự kiên nhẫn trong giọng nói của cậu không hề giảm sút. "Một cuộc họp mà tất cả các thủ lĩnh, tất cả các chiến binh sẽ có thể bày tỏ ý kiến của mình. Chúng ta phải lắng nghe và trao đổi với nhau. Và từ đó, một chiến lược chung sẽ được hình thành."
"Đúng vậy," Roderick gật đầu. "Chúng ta không thể để cho sự thiếu hiểu biết hoặc tự cao dẫn đến sai lầm. Mỗi người đều có vai trò quan trọng, từ chiến binh đơn lẻ cho đến các thủ lĩnh. Và chiến thắng không chỉ đến từ sức mạnh của quân đội, mà còn đến từ sự thống nhất trong ý chí."
Trong không khí trầm lắng của buổi họp, một giọng nói khác cất lên, không phải của một thủ lĩnh, mà là của một chiến binh trẻ, người mà trước đó chưa hề lên tiếng. "Nếu mọi người đều sợ Hắc Vương, thì tại sao chúng ta lại đi chiến đấu với hắn?" Cậu ta nhìn vào mắt từng người, sự lo lắng và bất an hiện rõ trên gương mặt non nớt của mình. "Nếu chúng ta không tin vào nhau, thì sao có thể tin vào chính mình để đánh bại hắn?"
Câu hỏi của cậu ta như một cú sốc đối với những người xung quanh. Trong khi những chiến binh khác nhìn nhau, im lặng, một bầu không khí căng thẳng lại tiếp tục bao trùm. Nhưng không ai có thể phủ nhận sự thật trong những lời nói đó. Không chỉ là chiến lược hay kế hoạch, mà chính sự tin tưởng lẫn nhau, sự đoàn kết mới là yếu tố quan trọng nhất trong trận chiến này.
Damian nhìn vào chiến binh trẻ, gật đầu nhẹ. "Cảm ơn vì lời nhắc nhở. Các bạn đã nói đúng. Chúng ta không thể thắng nếu thiếu lòng tin. Hãy nhớ, chiến thắng là của chung, và thất bại cũng vậy. Đoàn kết, hiểu nhau, và cùng chiến đấu vì một mục tiêu duy nhất."
Cuối cùng, không khí trong phòng dần dần được làm dịu lại. Dù những mâu thuẫn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng ít nhất các thủ lĩnh đã có thể đưa ra một hướng đi rõ ràng hơn, một hướng đi mà họ có thể đi cùng nhau.
"Vậy, giờ chúng ta bắt tay vào công việc," Roderick nói, giọng hắn đầy quyết tâm. "Không có chỗ cho sự yếu đuối hay chia rẽ nữa. Chúng ta chiến đấu vì Fairona, vì tất cả những gì chúng ta yêu quý."
Từng chiến binh lặng lẽ gật đầu, quyết tâm trong mắt họ đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Câu chuyện về sự đoàn kết này sẽ còn tiếp tục, nhưng hôm nay, họ đã lấy lại được sức mạnh của mình.
Phần 35: Chuẩn Bị Cho Cuộc Chiến
Ánh sáng của buổi sáng sớm chiếu rọi lên toàn bộ khu trại binh. Những ngọn cỏ rung lên trong gió nhẹ, nhưng không khí xung quanh lại đầy căng thẳng. Quân đội đã sẵn sàng cho một ngày tập luyện khốc liệt, và mặc dù không ai nói ra, nhưng rõ ràng mỗi người đều cảm nhận được sự nặng nề của trách nhiệm sắp tới.
Damian đứng trên một tảng đá lớn ở giữa khu luyện tập, quan sát tất cả binh lính đang chuẩn bị cho ngày luyện tập. Mỗi đội quân được phân công một khu vực riêng biệt, và không khí nơi đây hoàn toàn khác biệt so với những ngày đầu. Những chiến binh, dù là lính mới hay đã có kinh nghiệm, đều cảm thấy có một sự thay đổi trong cách họ nhìn nhận trận chiến sắp tới.
"Tất cả, chú ý!" Damian hô lớn, khiến mọi người lập tức ngừng lại và hướng ánh mắt về phía cậu. Cậu bước xuống khỏi tảng đá, ánh mắt sắc bén, nhưng cũng đầy quyết tâm. "Hôm nay, chúng ta sẽ tập luyện không chỉ để cải thiện kỹ năng cá nhân mà còn để tạo ra một sức mạnh đoàn kết. Không có chỗ cho sai sót, không có chỗ cho sự lơ là. Tất cả chúng ta đều phải chuẩn bị để đối mặt với Hắc Vương."
Cậu đưa tay chỉ về phía các đội quân đang tập trung. "Mỗi đội sẽ bắt đầu với bài tập riêng của mình. Rừng Xanh sẽ luyện tập chiến đấu tầm gần, Hải Quân sẽ cải thiện chiến thuật thủy chiến, và Cung Thủ sẽ rèn luyện sự chính xác. Còn các đội binh lính khác, chúng ta sẽ luyện tập phối hợp tác chiến."
Mirna, thủ lĩnh của đội Rừng Xanh, ngay lập tức ra hiệu cho đội của mình bắt đầu. Những chiến binh trong đội Rừng Xanh, với tốc độ và sự linh hoạt của mình, nhanh chóng bắt đầu những bài tập chiến đấu tầm gần. Những thanh kiếm được vung lên với sự chính xác tuyệt đối, những cú đánh mạnh mẽ, những cú đỡ nhanh như chớp. Các chiến binh của cô, dù mệt mỏi, nhưng ai nấy đều thể hiện sự tập trung cao độ. Mỗi cú đánh, mỗi bước di chuyển đều không chỉ là để cải thiện kỹ năng, mà là để chuẩn bị cho một trận chiến sinh tử.
"Chúng ta phải làm chủ không gian xung quanh, làm chủ mọi động tác," Mirna quát lên, theo dõi sát sao từng động tác của các chiến binh. "Đừng chỉ đánh vì đánh, hãy để ý đến đối phương, đoán được mọi hành động của hắn."
Roderick, thủ lĩnh đội Hải Quân, đã phân chia đội quân của mình thành từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm sẽ làm việc với nhau để luyện tập các chiến thuật trên mặt nước. Các chiến binh của đội Hải Quân là những người dày dặn kinh nghiệm trong chiến đấu thủy chiến, nhưng dù vậy, Roderick vẫn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc kết hợp các kỹ thuật mới vào trận chiến.
"Chúng ta sẽ không chỉ chiến đấu với tàu chiến của Hắc Vương," Roderick nói trong lúc chỉ đạo các chiến binh. "Chúng ta sẽ phải chiến đấu trên đất liền, dưới nước, và ngay trên các con thuyền. Chúng ta phải thành thạo cả hai loại hình chiến đấu. Hãy chắc chắn rằng các bạn biết cách sử dụng vũ khí và chiến thuật trong mọi tình huống."
Trong khi đó, Garrett và đội Cung Thủ của anh ta đang luyện tập sự chính xác. Những mũi tên bay vút qua không trung, mỗi mũi tên đều cắm vào mục tiêu chính xác đến từng milimet. Garrett kiên nhẫn quan sát từng người trong đội, đưa ra những chỉ dẫn nhỏ nhưng rất hữu ích.
"Nhớ rằng, không chỉ tốc độ mới quan trọng," Garrett nói khi nhìn vào một chiến binh trẻ đang loay hoay với mũi tên của mình. "Sự ổn định và bình tĩnh mới là yếu tố quyết định. Tốc độ có thể mang lại sự hiệu quả tức thời, nhưng chính sự chính xác mới mang lại chiến thắng lâu dài."
Dưới sự chỉ đạo của các thủ lĩnh, các đội quân bắt đầu hòa nhập với nhau, trao đổi chiến thuật, thử nghiệm các chiến thuật mới, phối hợp nhuần nhuyễn hơn. Sự khác biệt trong các phong cách chiến đấu dần dần được lấp đầy bằng sự đồng lòng và sự tin tưởng lẫn nhau. Từng đội hình, từng nhóm nhỏ làm việc với nhau, không chỉ vì chiến thắng, mà vì một tương lai chung.
Damian nhìn quanh, không thể giấu được niềm tự hào trong lòng. Cậu nhìn thấy những binh lính không còn là những người xa lạ, mà là những chiến hữu đồng cam cộng khổ. Cậu biết rằng mình cần phải giữ vững tinh thần đoàn kết này nếu muốn chiến thắng cuộc chiến với Hắc Vương.
Một vài tiếng động mạnh vang lên từ phía đội quân Cung Thủ, khi một chiến binh không may trượt chân và bị ngã. Damian vội vã bước đến, giúp đỡ chiến binh kia đứng dậy. "Chạy không phải là điều quan trọng nhất trong chiến tranh, mà là khả năng đứng dậy sau mỗi lần ngã."
Cậu nhìn thẳng vào mắt chiến binh, khích lệ anh ta. "Một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp những thử thách còn khó khăn hơn. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải luôn đứng lên, luôn vững bước. Chỉ khi chúng ta tin tưởng vào bản thân và đồng đội, chiến thắng mới trở nên khả thi."
Binh lính xung quanh, dù mệt mỏi, đều cảm nhận được sự ấm áp từ những lời động viên của Damian. Cậu không chỉ là thủ lĩnh, mà là nguồn cảm hứng, là người dẫn đường cho tất cả. Họ không chỉ luyện tập vì bản thân mình, mà còn vì những người đang chiến đấu cùng họ, vì một tương lai mà họ vẫn tin tưởng.
Khi ánh hoàng hôn buông xuống, buổi tập luyện kết thúc. Mặc dù mệt mỏi, nhưng các chiến binh đều cảm thấy hạnh phúc. Họ đã sẵn sàng cho cuộc chiến, và hơn bao giờ hết, họ tin vào nhau, tin vào mục tiêu chung.
Damian đứng giữa khu luyện tập, ánh mắt của cậu vẫn sắc bén nhưng cũng tràn ngập hy vọng. "Ngày mai," cậu tự nhủ, "chúng ta sẽ sẵn sàng. Và một ngày không xa, chúng ta sẽ đánh bại Hắc Vương."
Phần 36: Những Ký Ức Cũ
Trại quân nằm yên tĩnh dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà. Những tiếng rì rào của gió xào xạc qua tán cây, mang theo hương đất ẩm và mùi cỏ xanh. Các binh lính đã mệt mỏi sau một ngày luyện tập căng thẳng, giờ chỉ còn lại không khí yên bình, vắng lặng, nơi mỗi người tìm lấy cho mình một chút bình an trước khi bước vào cuộc chiến sinh tử sắp tới.
Damian rời khỏi trại, bước vào khu rừng phía bên ngoài, nơi mà anh đã từng đặt chân trong những ngày đầu tiên của hành trình. Những chiếc lá vàng rơi lả tả trên mặt đất, tạo thành một tấm thảm mỏng mềm mại dưới đôi chân của cậu. Cảm giác bước đi trên đất mẹ làm Damian bỗng thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng mang đến cho cậu những nỗi niềm khó tả.
Cậu ngồi xuống bên một dòng suối nhỏ, nhìn những con cá nhỏ lượn lờ dưới làn nước trong vắt. Tiếng nước chảy róc rách, âm thanh thật thanh thản, dễ chịu. Damian ngước lên trời, nơi mặt trời đang dần khuất sau những đám mây mờ, tạo nên một không gian mơ màng, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Cảm giác này, sự tĩnh lặng này, khiến cậu không thể không nhớ lại những ngày xưa cũ, khi mọi thứ còn đơn giản. Khi cậu chỉ là một chàng trai bình thường, sống cuộc sống không phải lo lắng về những trận chiến hay số phận của một thế giới rộng lớn.
"Nếu như mọi thứ chỉ đơn giản như ngày ấy..." Damian thầm nghĩ, bàn tay chạm vào viên đá lạnh dưới chân. Nhưng những ký ức ấy không thể xóa nhòa, dù cậu có muốn hay không. Cậu nhớ về những lần cùng gia đình, những lần cùng bạn bè trong những ngày yên bình.
Ngày ấy, cậu chỉ là một đứa trẻ không biết gì về chiến tranh, về những cuộc đối đầu với kẻ thù, về những trách nhiệm nặng nề mà người ta phải gánh vác khi trở thành thủ lĩnh. Chỉ nghĩ đến việc bảo vệ ngôi làng nhỏ của mình, về những nụ cười vô tư của bạn bè, là đủ.
Nhưng rồi, khi thế giới dần tối tăm đi, khi bóng tối của Hắc Vương lan tỏa khắp nơi, Damian không thể chỉ đứng nhìn. Cậu nhớ về lần đầu tiên khi cậu nhận thức được trọng trách của mình. Là lần đó, khi những lời tiên tri về cậu bắt đầu được nhắc đến. Cảm giác sợ hãi ban đầu, sự hoang mang khi thấy mình phải gánh vác quá nhiều thứ, quá nhiều hy vọng, làm cậu cảm thấy nặng nề.
"Mình không biết mình có thể làm được không," cậu thầm nghĩ, tay vuốt qua những cánh hoa nhỏ mọc ven bờ suối. Nhưng rồi cậu nhận ra một điều, rằng không ai có thể làm mọi thứ một mình. Không ai có thể đi qua cuộc đời mà không cần đến sự giúp đỡ từ những người xung quanh. Chính vì thế, cậu không thể thất bại, dù cho thế nào đi nữa.
"Cái giá phải trả cho sự yếu đuối chính là sự mất mát," cậu nhớ lại lời của Garrett - một trong những người bạn đầu tiên dạy cậu về lòng dũng cảm. Câu nói ấy lúc đầu làm Damian chao đảo, nhưng giờ đây, nó như một chân lý mà cậu không thể quên.
Cậu cũng nhớ những bài học từ Roderick, thủ lĩnh đội Hải Quân. "Chiến đấu không phải là việc của cá nhân. Đó là sự phối hợp của tất cả. Cần phải biết hy sinh, đôi khi là cả những điều quan trọng nhất, vì lợi ích chung." Những lời đó luôn văng vẳng trong đầu cậu mỗi khi đối diện với những khó khăn, khi cậu cảm thấy mệt mỏi và muốn từ bỏ.
Những chiến binh mà cậu dẫn dắt bây giờ không phải là những người lính yếu ớt, không phải là những kẻ sợ hãi đối mặt với thử thách. Họ đã trưởng thành, đã hiểu rằng không thể có chiến thắng nếu không có sự hy sinh và đồng lòng. Và cậu, Damian, là người sẽ phải dẫn dắt họ, không chỉ với vũ khí mà còn bằng trái tim kiên định.
"Chúng ta sẽ không chỉ chiến đấu vì chiến thắng," Damian tự nhủ, tay nắm chặt lại. "Chúng ta chiến đấu vì tương lai của thế giới này. Vì không ai trong chúng ta có thể quay lại, không ai có thể sống trong bóng tối mãi mãi."
Cậu đứng dậy, ánh mắt sắc bén như chưa bao giờ. "Mình đã chuẩn bị đủ rồi. Cái gì cũng có cái giá của nó. Và mình sẵn sàng trả cái giá đó."
Những lời ấy vang vọng trong tâm trí cậu, giống như một lời thề nguyện. Damian hiểu rằng cuộc chiến phía trước sẽ không dễ dàng. Sẽ có những lúc tưởng như không thể vượt qua, nhưng cậu sẽ không bao giờ từ bỏ. Cậu đã từng hoài nghi về bản thân, nhưng bây giờ, cậu biết mình có thể làm được. "Không ai có thể thay thế được mình."
Cậu quay lưng bước về trại, bước chân vững vàng hơn bao giờ hết. Bước vào trận chiến sắp tới, Damian không chỉ mang theo vũ khí và chiến thuật, mà còn mang theo cả quyết tâm và sự kiên cường đã được tôi luyện trong những tháng ngày luyện tập gian khổ. Cậu sẽ chiến đấu không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì những người bạn, những chiến binh đang đứng bên cạnh cậu, và vì thế giới mà cậu yêu thương.
"Đây chỉ là khởi đầu," cậu thầm nói, ánh sáng của mặt trời dần tắt phía xa xa, để lại một không gian đầy hy vọng và quyết tâm.
Phần 37:Lời Tuyên Bố Của Một Thủ Lĩnh
Ánh sáng của buổi sáng sớm chiếu xuyên qua lớp mây mỏng, phủ lên trại quân một màu vàng nhẹ, báo hiệu một ngày mới đầy thử thách và hy vọng. Cái không khí của sự chuẩn bị, của những chiến binh sẵn sàng cho trận chiến lớn nhất trong đời, bao trùm khắp nơi. Các binh lính tập trung trong khu vực luyện tập, không khí yên tĩnh và căng thẳng. Những chiếc khiên sáng loáng, những thanh kiếm cứng cáp, và những bộ giáp nặng nề đã sẵn sàng.
Damian đứng ở đó, dưới một tán cây lớn, mắt hướng ra xa xa, nơi những đỉnh núi xa xôi hiện ra mờ ảo trong sương mù. Cậu cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong chính bản thân mình. Những tháng ngày luyện tập, những trận chiến khó khăn, những lời khuyên của các thủ lĩnh... Tất cả đều đã tôi luyện cậu thành một con người khác, một con người đã sẵn sàng đương đầu với vận mệnh.
Cậu không còn là một đứa trẻ ngây ngô, mơ hồ về trách nhiệm và tầm quan trọng của cuộc chiến này. Cậu là một thủ lĩnh, là người dẫn dắt những chiến binh này, là người mà tất cả đều trông chờ vào.
"Các chiến binh của tôi!" Damian bước ra khỏi đám đông binh lính, tiếng bước chân vững vàng vang lên. Những người lính đang luyện tập chợt dừng lại, ánh mắt hướng về cậu, chờ đợi những lời sắp tới. Cậu đứng đó, trên nền đất cứng, ánh mắt đầy quyết tâm và nghiêm nghị, nhưng cũng tràn ngập niềm tin vào những người đang đứng quanh mình.
"Hôm nay, chúng ta không chỉ chuẩn bị cho một trận chiến thông thường. Chúng ta chuẩn bị cho cuộc chiến với chính bóng tối. Bóng tối không chỉ bao trùm thế giới này, mà còn bao trùm trong mỗi trái tim của chúng ta, khi chúng ta nghi ngờ khả năng của chính mình, khi chúng ta sợ hãi đối diện với thử thách." Damian dừng lại, đôi mắt của cậu quét qua những gương mặt của các chiến binh, mỗi người đều có vẻ mặt đầy lo âu nhưng cũng đầy quyết tâm.
"Tôi đã từng như các bạn. Tôi đã từng nghi ngờ bản thân mình. Nhưng giờ đây, tôi đã hiểu rằng, không có gì là không thể. Chỉ cần chúng ta đoàn kết, chỉ cần chúng ta chiến đấu vì những điều tốt đẹp, vì những người thân yêu và vì thế giới này, không gì có thể ngăn cản chúng ta."
Cậu hít một hơi thật sâu, bước lên một bước nữa, làm cho giọng nói của cậu vang dội hơn. "Hãy nhớ rằng, không ai chiến đấu một mình. Chúng ta là một đội, và chỉ có cùng nhau, chúng ta mới có thể đánh bại bóng tối này. Mỗi chiến binh trong chúng ta đều là một phần quan trọng trong đội quân này. Không có ai yếu đuối, không có ai vô dụng. Mỗi người đều có một vai trò, và mỗi người đều có sức mạnh riêng của mình."
Một sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua những tán lá. Những chiến binh đứng im, không một ai lên tiếng, nhưng ánh mắt họ dõi theo Damian, sự kiên cường trong đôi mắt đó làm họ cảm thấy phấn chấn, tràn đầy hy vọng.
"Chúng ta sẽ đứng lên, và chúng ta sẽ chiến đấu. Không phải vì vinh quang, không phải vì danh tiếng, mà vì chính chúng ta, vì những người sẽ đến sau chúng ta, vì những người mà chúng ta yêu thương. Cùng nhau, chúng ta sẽ bảo vệ thế giới này. Và khi trận chiến này kết thúc, chúng ta sẽ là những người còn lại, những người sống sót và vươn lên từ đống tro tàn của một thời đại đen tối."
Damian ngừng lại một lúc, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng đầy lòng quyết tâm. Cậu nhìn tất cả các chiến binh xung quanh, những người mà cậu đã và đang dẫn dắt, và cậu biết, giờ đây họ đã hoàn toàn tin tưởng vào mình.
"Chúng ta sẽ thắng!" Damian tuyên bố, giọng nói vang vọng giữa rừng núi, mạnh mẽ như chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy. "Vì chúng ta không chiến đấu một mình. Chúng ta chiến đấu vì tất cả."
Một tiếng hò reo vang lên, mạnh mẽ và dồn dập, đáp lại lời tuyên bố của Damian. Các chiến binh đều đứng thẳng người, ánh mắt sáng rực, tràn đầy sức mạnh và lòng quyết tâm.
Damian mỉm cười, một nụ cười đầy tự tin. Cậu biết, đây chính là lúc mình trở thành thủ lĩnh thật sự. Và dù trước mắt là thử thách gian nan, nhưng cậu không còn sợ hãi. Cậu sẽ chiến đấu, và dẫn dắt họ đến chiến thắng.
"Hãy chuẩn bị sẵn sàng," Damian nói, tay nắm chặt lại, đôi mắt sáng rực đầy quyết tâm. "Cuộc chiến của chúng ta bắt đầu từ hôm nay!"
Với lời tuyên bố đó, không khí xung quanh bỗng trở nên khác biệt. Các chiến binh không còn chỉ là những người lính bình thường. Họ là những người sẵn sàng chiến đấu với tất cả những gì họ có. Và họ sẽ chiến thắng.
Phần 38: Chặn Đường Tới Vương Quốc Cô Độc
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây rừng dày đặc, ánh sáng lọt qua chỉ đủ để làm dịu đi sự ẩm ướt của buổi sáng trong khu rừng rậm. Damian và đội quân của mình đang tiến bước, chuẩn bị cho một chặng đường đầy thử thách để tới Vương Quốc Cô Độc. Đây là vùng đất bị bỏ hoang, được bao phủ bởi những dãy núi cheo leo và những khu rừng đen đặc, nơi ít ai dám đi qua. Đó là nơi cuối cùng trước khi đối mặt với vùng đất của Hắc Vương, nơi đang nằm dưới sự kiểm soát của bóng tối.
Cả đoàn quân đi qua từng bước chân kiên trì, đôi mắt của họ nhìn về phía trước với quyết tâm. Các chiến binh vẫn chưa hết hồi hộp, họ biết rằng trong hành trình này không chỉ có thiên nhiên nguy hiểm mà còn cả những kẻ thù tiềm tàng. Mặc dù đã chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra, nhưng mỗi bước đi vẫn khiến lòng họ thắt lại.
Damian dẫn đầu đoàn quân, một bàn tay nắm chặt thanh kiếm đã được rèn luyện qua bao nhiêu trận chiến. Dù cậu không muốn thể hiện sự lo lắng, nhưng trong lòng vẫn có một chút bồn chồn, cảm giác rằng con đường này không hề đơn giản như họ tưởng. "Cẩn thận," cậu dặn dò các binh lính, giọng trầm nhưng chắc nịch, "Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi phía trước."
Dù đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, tất cả đều cảm nhận được cái không khí u ám, nặng nề xung quanh họ. Những cây cổ thụ lớn vươn lên cao ngút, tán lá che khuất bầu trời, làm cho ánh sáng ngày càng yếu đi. Âm thanh của thiên nhiên dường như bị bóp nghẹt, chỉ còn lại tiếng bước chân và tiếng thì thầm của gió rít qua từng kẽ lá.
"Đoàn quân này đi vào một lãnh thổ chưa được chinh phục," một thủ lĩnh trung đội, Eldon, lên tiếng, mắt nhìn vào con đường mịt mù phía trước. "Không có dấu hiệu gì của kẻ thù, nhưng chúng ta không thể chủ quan."
Damian gật đầu, chỉ ra hiệu để các binh lính duy trì đội hình chặt chẽ. Dù không có dấu hiệu tấn công, cậu vẫn có một linh cảm kỳ lạ. Một cảm giác như thể có thứ gì đó ẩn nấp, chờ đợi. "Giữ đội hình, cảnh giác cao độ. Chúng ta đang tiến vào vùng đất không ai dám bước vào. Nếu có kẻ thù, chúng ta phải đối phó nhanh chóng."
Đoàn quân tiếp tục tiến bước, mỗi bước đi của họ càng thêm nặng nề. Rừng rậm dường như không bao giờ có điểm dừng, nhưng sau mỗi khúc quanh, mọi người lại nhận thấy mình đang tiến gần hơn đến vùng đất huyền bí. Vương Quốc Cô Độc không chỉ là nơi đen tối và lạnh lẽo mà còn là nơi nhiều sinh vật kỳ dị sinh sống.
Đột nhiên, một tiếng rít sắc nhọn vang lên từ xa, như thể có một cái gì đó rất lớn đang di chuyển nhanh trong rừng. Mọi người đều dừng lại ngay lập tức, mắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Những chiến binh chuẩn bị sẵn sàng, tay nắm chặt kiếm và khiên, trong khi Damian bước tới trước một chút, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh.
"Tổ chức lại đội hình!" Damian ra lệnh, giọng mạnh mẽ, nhưng trong ánh mắt cậu là sự lo lắng khẽ thoáng qua. Đây không phải là một tiếng động bình thường. Cậu đã nghe qua về những sinh vật nguy hiểm sống trong khu vực này - những con quái vật có thể ẩn mình dưới lớp đất, trong những bụi cây rậm rạp.
"Thấy gì không?" Eldon hỏi, nhưng mắt vẫn không rời khỏi khu rừng tăm tối. Anh cảm nhận được căng thẳng đang dâng lên, mọi giác quan đều được cảnh giác cao độ.
"Chưa có gì, nhưng đừng để mất cảnh giác," Damian trả lời, mắt không rời khỏi con đường phía trước. "Chúng ta cần di chuyển nhanh hơn."
Nhưng khi vừa quay lại để ra lệnh, một tiếng gầm lớn vang lên từ phía sau - một tiếng gầm khiến lòng người sởn gai ốc. Đoàn quân lập tức quay đầu lại, chuẩn bị sẵn sàng.
Một con quái vật khổng lồ, thân thể to lớn phủ đầy lông đen và đỏ như lửa, bước ra từ trong bóng tối. Con quái vật có ba cái đầu, mỗi cái đầu đều có đôi mắt sáng rực đỏ như lửa, nhìn chằm chằm vào đoàn quân. Những chiếc vuốt sắc nhọn kéo dài và những chiếc răng sắc nhọn khiến bất kỳ ai cũng phải rùng mình.
"Là... là một Con Quái Thú Đa Đầu," Eldon thốt lên, vẻ mặt sợ hãi. "Chúng rất khó đối phó, và cực kỳ mạnh mẽ."
"Tất cả chuẩn bị chiến đấu!" Damian hét lên, nhưng ngay lập tức, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Con quái thú gầm lên lần nữa, vẫy những chiếc vuốt lớn, lao về phía đoàn quân. Những chiến binh không kịp phản ứng, và trong nháy mắt, con quái vật đã tấn công. Cả một đám chiến binh bị đẩy lùi bởi sức mạnh khủng khiếp của nó.
"Chạy!" Damian gầm lên, nhưng cậu biết rằng không thể chỉ bỏ chạy. Cậu đứng vững, tay nắm chặt thanh kiếm và chuẩn bị đón đỡ.
Một trận chiến nảy lửa bắt đầu.
Các chiến binh lao vào, tấn công con quái vật bằng tất cả sức mạnh. Nhưng đối mặt với sinh vật to lớn này, tất cả đều cảm thấy sự bất lực. Dù đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng cậu vẫn không thể ngờ rằng những thử thách trên con đường này lại khó khăn như vậy.
"Tất cả, lùi lại!" Damian hô lớn, chỉ đạo mọi người.
Nhưng con quái vật không buông tha. Nó tấn công như điên cuồng, đôi mắt đỏ quắc phát ra tia lửa nóng. Nó lao về phía Damian, và một cú tấn công mạnh mẽ đã khiến Damian bị văng ra, nhưng cậu nhanh chóng đứng dậy.
Ánh mắt của Damian đã không còn sự sợ hãi, mà thay vào đó là sự kiên quyết. Cậu không thể để mình và đoàn quân thất bại ngay trước mắt những thử thách đầu tiên này.
"Chúng ta sẽ thắng, mọi người!" Damian hét lớn, tay vung thanh kiếm mạnh mẽ. Cậu bước lên, dẫn đầu trong trận chiến, không hề sợ hãi.
Tiếng gầm của con quái vật vang vọng trong rừng rậm, lấn át tất cả âm thanh xung quanh. Đoàn quân của Damian, dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, giờ đây đang phải đối mặt với một thử thách thật sự. Con quái vật với ba cái đầu đang tiến tới, mỗi cái đầu đều phun ra những tia lửa đỏ rực, tạo ra một màn ánh sáng ma mị giữa bóng tối rừng già. Đôi mắt đỏ như lửa của nó nhìn chằm chằm vào các chiến binh, khiến lòng người tê liệt.
"Tất cả, chuẩn bị chiến đấu!" Damian hô lớn, giọng nói của cậu đầy quyền uy, không hề có dấu hiệu của sự sợ hãi. Cậu đứng vững, tay cầm chặt thanh kiếm sắc bén, đôi mắt của cậu tập trung vào con quái vật.
Con quái thú đột ngột lao về phía đoàn quân, những bước chân khổng lồ của nó dẫm xuống đất, tạo ra những tiếng ầm ầm rung chuyển không khí. Những chiếc vuốt sắc nhọn, dài tới cả mét, vung mạnh về phía những chiến binh đang đứng gần nhất.
"Tránh ra!" Eldon hét lên, và trong giây phút ấy, những chiến binh lập tức phân tán, tránh được cú tấn công đầu tiên của con quái vật. Tuy nhiên, con quái vật không dừng lại. Nó quay đầu, đôi mắt đỏ như máu nhìn chăm chăm vào những chiến binh.
Một trong ba cái đầu của nó há miệng, phát ra một tiếng gào vang dội, âm thanh chói tai khiến các chiến binh không khỏi bối rối. Bỗng nhiên, từ trong miệng con quái thú, những làn sóng lửa mạnh mẽ phụt ra, bao trùm tất cả mọi thứ trong tầm nhìn. Những chiếc lá cháy rực lên, không khí nóng ran lên như thiêu đốt.
"Nước! Nhanh lên, chuẩn bị nước!"
Damian quát lớn, mắt không rời khỏi con quái vật. Cậu biết rằng nếu không có cách nào dập tắt đám lửa này, đoàn quân sẽ không thể tiến gần và tấn công.
Ngay lập tức, những chiến binh mang theo vại nước lớn bắt đầu dội nước lên những ngọn lửa đang bùng lên. Trong khi đó, Damian không ngừng quan sát, chờ đợi cơ hội tấn công
Một trong ba cái đầu của con quái vật quay lại, phóng về phía cậu. Cái đầu này, với hàm răng sắc nhọn như dao cạo, há miệng ra định cắn lấy cậu. Damian không kịp tránh, nhưng bằng phản xạ nhanh chóng, cậu sử dụng thanh kiếm chắn lại cú tấn công của con quái thú. Tiếng kim loại vang lên, nhưng thanh kiếm của cậu không hề bị gãy, chỉ bị cong nhẹ vì sức mạnh kinh hoàng của cú tấn công.
"Không thể chống lại thế này mãi!"
Damian nghĩ thầm, đôi mắt cậu sắc như dao. Cậu biết rằng chỉ có một cách duy nhất để chiến thắng - phải tấn công vào điểm yếu của con quái vật.
Một cái đầu của con quái vật ngoảnh lại, và Damian nhận ra ngay lúc đó. Cái đầu bên trái, phía gần nhất với cậu, có một vết thương nhỏ, hằn rõ ràng trên lớp da sừng thô cứng. Đó là điểm yếu duy nhất mà con quái vật không thể che giấu.
"Đó là cơ hội!" Damian hét lên, và không chút do dự, cậu lao về phía con quái vật, thanh kiếm vung lên cao.
Những chiến binh khác thấy thế cũng nhanh chóng phối hợp, tạo thành một hàng rào bảo vệ, thu hút sự chú ý của hai cái đầu còn lại. Những mũi tên bay vút, những lưỡi kiếm chém mạnh mẽ, tất cả đều nhắm vào những điểm yếu của con quái vật.
"Lùi lại, tất cả lùi lại!" Damian ra lệnh khi thấy cơ hội đến gần. Cậu nhảy lên, lấy đà từ một tảng đá lớn, và lao về phía cái đầu bên trái của con quái vật.
"Hả?" Con quái vật ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức lao về phía Damian. Với một cú vẫy vuốt khổng lồ, con quái vật định chộp lấy cậu, nhưng Damian đã kịp nghiêng người tránh. Cậu tiếp tục lao thẳng vào đầu con quái vật.
Cùng lúc đó, một chiến binh, Garrett, lao tới từ bên trái, gây chú ý cho cái đầu còn lại. "Đừng để nó đụng vào Damian!" Garrett hô lớn. Những chiến binh khác lập tức chạy tới, lao vào con quái vật, dồn tất cả sức lực vào việc tấn công.
Damian cảm nhận sự căng thẳng trong không khí. Cậu vung thanh kiếm về phía điểm yếu của con quái vật, từng nhát chém mạnh mẽ và chuẩn xác. Mỗi lần kiếm chạm vào lớp da sừng của nó, con quái vật lại gào lên đau đớn. Cứ như vậy, những đòn tấn công mạnh mẽ của Damian dần dần khiến lớp vảy sừng của con quái vật bắt đầu vỡ vụn.
"Một nhát nữa!" Damian gầm lên, trong lòng đầy sự quyết tâm. Cậu biết rằng nếu không đánh bại con quái vật này, con đường tới Vương Quốc Cô Độc sẽ càng thêm nguy hiểm. Không thể để một sinh vật như thế này cản đường họ.
Cậu vung kiếm mạnh mẽ, nhắm thẳng vào vết thương đã hằn trên đầu con quái vật. Lưỡi kiếm vút qua không khí, chém mạnh vào da sừng của nó. Một tiếng rách rưới vang lên, và một tia sáng lóe lên. Đúng lúc đó, một cú đòn cực mạnh từ con quái vật làm cho Damian bị văng ngược lại, nhưng cậu không hề chùn bước.
"Lần này!" Damian gầm lên và lao tới, lần này, nhát kiếm của cậu chính xác chém vào vết thương của con quái vật.
Con quái vật rít lên một tiếng cuối cùng, gầm gừ trong đau đớn. Với một cú vẫy cuối cùng của ba cái đầu, con quái vật gục xuống, chết ngay tại chỗ. Không khítrong rừng rậm như lắng lại, chỉ còn lại tiếng thở gấp của những chiến binh.
Damian đứng thở hổn hển, mắt không rời khỏi con quái vật đã gục xuống. Cậu nhìn xung quanh, thấy những chiến binh của mình cũng đã thở phào nhẹ nhõm. Một trận chiến khó quên đã kết thúc, nhưng cậu biết rằng đây chỉ mới là bắt đầu.
"Chúng ta đã chiến thắng." Damian thở dài, rồi quay lại nhìn mọi người. "Nhưng đừng quên, chúng ta vẫn còn con đường dài phía trước."
Mọi người gật đầu, quyết tâm chiến đấu không ngừng nghỉ. Họ biết rằng trong cuộc chiến này, dù có khó khăn thế nào, họ sẽ luôn đứng bên nhau.
Phần 39: Thử Thách Đầu Tiên Trên Con Đường Đến Vương Quốc Cô Độc
Sau khi chiến đấu với con quái vật, đoàn quân của Damian tiếp tục lên đường, nhưng thử thách tiếp theo đang chờ đợi họ. Mặc dù họ đã vượt qua một cơn nguy hiểm, con đường phía trước vẫn không dễ dàng. Những chiến binh không khỏi cảm thấy lo lắng khi biết rằng họ chỉ mới bắt đầu hành trình đến Vương Quốc Cô Độc, nơi mà không ai dám đến, nơi mà sự cô đơn và tăm tối luôn bao trùm.
Đoàn quân của Damian đã đi sâu vào khu vực rừng rậm tối tăm, nơi ánh sáng mặt trời hầu như không thể xuyên qua được. Không khí lạnh lẽo và nặng nề khiến mọi người cảm thấy như bị bao phủ bởi một lớp bóng đen u ám. Nhưng họ không thể dừng lại, vì chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước để hoàn thành mục tiêu của mình.
"Cẩn thận," Damian nói, giọng điềm tĩnh nhưng có phần căng thẳng. "Chúng ta sắp đến một khu vực nguy hiểm. Hãy luôn cảnh giác."
Đúng như lời cậu, ngay khi họ đi được thêm một đoạn nữa, bỗng nhiên một tiếng rít lạ vang lên trong không trung. Các chiến binh ngay lập tức dừng lại, mọi người đều cảnh giác, tay nắm chặt vũ khí. Cả đoàn quân như đóng băng, không ai dám thở mạnh.
Từ trong bóng tối, một đám mây khói đen bắt đầu tràn ra, mù mịt và đầy bí ẩn. Một thứ gì đó đang đến gần.
"Cái gì thế này?" Garrett, một trong những chiến binh, thì thào. Mắt anh ta không rời khỏi đám khói đen đang cuồn cuộn kéo đến.
Bất ngờ, những bóng hình lờ mờ xuất hiện trong màn khói. Hình dáng chúng lạ lùng, giống như những bóng ma, không có khuôn mặt rõ ràng, chỉ là những bóng dáng mờ ảo, vô hình và cực kỳ nhanh nhẹn.
"Những linh hồn bóng tối..." một chiến binh khác thốt lên, giọng run rẩy. "Họ là những linh hồn bị giam cầm ở đây, không thể giải thoát. Đừng để họ chạm vào bạn!"
Đoàn quân của Damian đã gặp phải thử thách đầu tiên - những linh hồn bóng tối. Chúng không có hình dạng cụ thể, nhưng cực kỳ mạnh mẽ, có thể chiếm đoạt cơ thể con người nếu họ không đề phòng.
"Giữ vững trận hình!" Damian hô lớn. "Chúng ta không thể để họ lấn át mình!"
Các chiến binh lập tức đứng thành một vòng tròn, vũ khí trong tay đã sẵn sàng chiến đấu. Nhưng dù họ đã chuẩn bị, vẫn có sự lo lắng trong ánh mắt của mọi người. Những linh hồn này không thể đánh bại bằng kiếm hay mũi tên thông thường. Họ là những thực thể từ cõi âm, không thể bị tổn thương bằng vũ khí thông thường.
"Hãy giữ vững tinh thần! Không thể để chúng kiểm soát!" Damian gầm lên, không cho phép sự sợ hãi len lỏi vào lòng quân đội. Cậu bắt đầu dồn hết sức lực vào bản thân, sử dụng phép thuật ánh sáng mà cậu đã học được từ những ngày đầu trong cuộc hành trình. Một tia sáng mạnh mẽ phát ra từ tay cậu, chiếu sáng không gian xung quanh, xua tan phần nào bóng tối.
Tuy nhiên, những linh hồn bóng tối không dễ dàng bị đánh bại. Chúng bắt đầu di chuyển nhanh hơn, quanh quẩn, tạo ra những tiếng rít sắc lạnh khiến tất cả chiến binh phải căng thẳng. Một trong những linh hồn bóng tối lao về phía Damian, định áp sát cậu. Nhưng cậu kịp thời giơ tay lên, một ánh sáng rực rỡ phát ra từ lòng bàn tay, chiếu thẳng vào linh hồn đó.
Linh hồn bóng tối bị chiếu sáng, nhưng nó không biến mất. Thay vào đó, nó rít lên một tiếng lớn, rồi bắn ra một luồng khí đen bao trùm, tấn công lại Damian. Cậu phải lùi lại, cảm thấy sức nóng từ luồng khí đó, nhưng vẫn không cho phép mình bỏ cuộc.
"Cần phải tìm cách kết liễu chúng!" Damian suy nghĩ nhanh. Đoàn quân đang bị bao vây, và nếu không nhanh chóng giải quyết, họ sẽ bị tấn công liên tục.
"Chúng ta cần tập trung!" Cậu nhìn về phía những chiến binh. "Hãy dồn tất cả sức mạnh vào một điểm. Tinh thần đoàn kết là chìa khóa!"
Các chiến binh bắt đầu hành động theo lệnh của Damian. Họ cùng nhau tạo ra một vòng tròn ánh sáng, mỗi người tạo ra một ánh sáng nhỏ từ vũ khí của mình, kết hợp lại thành một khối sáng lớn. Ánh sáng này khiến bóng tối xung quanh bị tan biến, dần dần đẩy lùi những linh hồn bóng tối.
Nhưng những linh hồn bóng tối không dễ dàng bị đánh bại. Chúng tiếp tục di chuyển quanh vòng tròn, cố gắng phá hủy những ánh sáng. Một linh hồn bất ngờ lao vào một chiến binh, suýt chút nữa đã chiếm đoạt thân xác anh ta.
"Không!" Damian hét lên. Cậu lao về phía chiến binh đó, dùng phép thuật ánh sáng để bảo vệ anh ta. Một tia sáng mạnh mẽ bắn ra, làm linh hồn bóng tối giật mình rút lui.
Cuối cùng, sau một hồi chiến đấu căng thẳng, những linh hồn bóng tối bắt đầu yếu dần. Sức mạnh của ánh sáng từ đoàn quân không ngừng dâng lên, cuối cùng đã đẩy lùi được tất cả. Những bóng hình mờ ảo ấy từ từ tan biến vào không khí, trả lại sự yên tĩnh cho khu rừng.
"Chúng ta đã làm được!" Garrett thở phào nhẹ nhõm. "Nhưng không thể coi thường chúng. Đây mới chỉ là thử thách đầu tiên."
Damian đứng thẳng người, cảm nhận được sự kiệt sức trong cơ thể, nhưng lòng cậu đã tràn đầy quyết tâm. "Chúng ta phải tiếp tục. Mỗi thử thách là một bài học. Và chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc."
Đoàn quân tiếp tục tiến lên, biết rằng thử thách kế tiếp sẽ khó khăn hơn. Nhưng một điều đã chắc chắn: họ đã vượt qua thử thách đầu tiên và họ sẽ tiếp tục chiến đấu, không chỉ vì mục tiêu của mình, mà vì sự tồn tại của Vương Quốc Cô Độc, và vì tất cả những người mà họ yêu quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro