Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

AURIA 1-3

Tác giả: Thùy Dương

Phần 20: Cuộc Đối Đầu Tại Cung Điện

Damian bước vào một không gian rộng lớn, khác xa với những gì cậu tưởng tượng về cung điện này. Không có sự hào nhoáng, không có ánh sáng chói lóa, chỉ có một không gian lạnh lẽo, u tối. Những bức tường đá cao vút bao quanh, những ánh đèn mờ ảo tỏa ra từ những ngọn đuốc gắn trên các vách tường. Mỗi bước đi của Damian đều vang vọng trong không gian trầm lắng này.

Cậu nhìn quanh, không thấy một ai, nhưng cậu biết rằng những thử thách không bao giờ dễ dàng như vẻ ngoài của chúng. Cảm giác căng thẳng bao trùm, khiến không khí như đặc quánh lại.

Chợt, từ một góc tối, một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực.

"Cuối cùng cũng đến," giọng nói ấy có sự khinh bỉ pha lẫn sự thách thức. "Ta đã chờ đợi ngươi từ rất lâu, Damian."

Damian không giật mình, mà chỉ đứng vững, đôi mắt lạnh lùng quan sát xung quanh. Cậu biết đây không phải là lúc để do dự. "Ai đang nói?"

Một bóng người bước ra từ bóng tối. Đó là một người đàn ông cao lớn, với bộ giáp đen bóng, đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn. Khuôn mặt ông ta không lộ rõ cảm xúc, nhưng từng cử động đều mang vẻ đầy kiêu ngạo. Ông ta không phải là kẻ mà cậu đã nghĩ sẽ đối diện trong khoảnh khắc này, nhưng cậu không thể để bản thân bị phân tâm.

"Ta là Kẻ Thử Thách," người đàn ông đáp, giọng nói đều đều, nhưng lại vang vọng như một lời thách thức. "Ta là người bảo vệ cung điện này, và ngươi phải vượt qua ta nếu muốn đi tiếp."

Damian không trả lời ngay lập tức. Cậu nhận ra rằng mọi thử thách cho đến giờ đều là để kiểm tra lòng dũng cảm và sức mạnh của mình. Và giờ là lúc để cậu chứng minh rằng mình không chỉ là một cậu bé yếu đuối nữa.

"Được thôi," Damian nói, giọng chắc chắn. "Tôi không lùi bước."

"Ngươi không thể tưởng tượng được những gì ta sẽ làm ngươi phải đối diện," Kẻ Thử Thách nói, và ngay lập tức, không gian xung quanh biến hóa.

Cánh cửa phía sau Damian đóng sầm lại, không gian xung quanh bắt đầu thay đổi. Bức tường đá biến mất, thay vào đó là một sân đấu rộng lớn, với những cột đá dựng đứng bao quanh, giống như một đấu trường cổ xưa. Trên bầu trời, những đám mây đen kéo đến, che lấp mọi ánh sáng.

Kẻ Thử Thách giơ tay lên, và ngay lập tức, những hình bóng mờ ảo xuất hiện xung quanh Damian. Chúng giống như những chiến binh bóng tối, khuôn mặt bị che khuất bởi những chiếc mũ bảo hiểm, vũ khí trong tay, sẵn sàng chiến đấu.

Damian không hoảng sợ. Cậu đã quen với những thử thách như thế này. Cậu không lùi bước.

"Để tôi dạy ngươi bài học về sự kiên cường," Kẻ Thử Thách nói, và ngay lập tức những chiến binh bóng tối lao tới.

Damian nhanh chóng rút thanh kiếm của mình, ánh sáng từ lưỡi kiếm tỏa ra, phá vỡ bóng tối xung quanh. Cậu đánh trả những đòn tấn công mạnh mẽ, từng bước di chuyển, tránh né và phản công. Mỗi cú chém đều mang theo sức mạnh và sự chính xác, nhưng mỗi chiến binh bóng tối đều có những chiêu thức khác nhau, khiến cuộc chiến trở nên gay cấn và khó khăn hơn.

Cậu không chỉ chiến đấu với kẻ thù, mà còn phải chiến đấu với chính sự mệt mỏi của bản thân. Nhưng cậu không dừng lại. Cậu nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua, những người đã tin tưởng vào mình, những bài học mà cậu đã học được từ bạn bè và thầy giáo. Cậu không thể thất bại, không thể để họ thất vọng.

Cuối cùng, sau một hồi chiến đấu căng thẳng, Damian đã đánh bại tất cả những chiến binh bóng tối. Nhưng Kẻ Thử Thách không có ý định bỏ cuộc. Ông ta giơ tay lên lần nữa, và từ trong bóng tối, một bóng đen khổng lồ xuất hiện, lớn gấp nhiều lần so với những chiến binh trước đó.

"Ngươi nghĩ mình đã thắng?" Kẻ Thử Thách cười khẩy. "Ta còn có một con quái vật trong tay."

Damian không sợ hãi. Cậu đã quen với việc đối diện với những thử thách lớn hơn mình. Cậu vươn thanh kiếm lên cao, ánh sáng từ thanh kiếm chiếu rọi ra, tạo thành một vầng hào quang. Một cảm giác mạnh mẽ dâng trào trong lòng cậu, và cậu biết rằng đây là lúc cậu phải chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình.

"Chúng ta sẽ kết thúc cuộc chiến này ngay hôm nay," Damian nói, giọng đầy quyết tâm.

Con quái vật khổng lồ lao về phía cậu, nhưng Damian đã sẵn sàng. Cậu vung kiếm, một cú chém mạnh mẽ khiến con quái vật bị chém rách, và cuối cùng, con quái vật gục ngã xuống đất.

Kẻ Thử Thách đứng im lặng, không nói gì, nhưng ánh mắt ông ta đầy sự tôn trọng. "Ngươi đã vượt qua thử thách, Damian."

Damian thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chiến thắng dâng lên trong lòng. Cậu đã chứng minh được rằng mình đủ mạnh mẽ để đối diện với mọi thử thách. Giờ là lúc bước tiếp, để đối mặt với những thử thách tiếp theo.

"Đây mới chỉ là bắt đầu," cậu thì thầm với chính mình, ánh sáng từ thanh kiếm vẫn rực rỡ trong bóng tối.

Phần 20: Cuộc Đối Đầu Tại Cung Điện (Tiếp)

Damian đứng vững giữa đấu trường, hơi thở hổn hển nhưng đầy tự tin. Cậu đã đánh bại những chiến binh bóng tối và con quái vật khổng lồ, nhưng Kẻ Thử Thách vẫn đứng đó, ánh mắt trầm ngâm. Ông ta không tỏ ra bất ngờ, chỉ lạnh lùng quan sát Damian.

"Không dễ dàng như vậy đâu," Kẻ Thử Thách nói, giọng trầm ấm nhưng có chút cay nghiệt. "Ngươi chỉ mới bắt đầu. Mọi thử thách cậu phải đối mặt sẽ không bao giờ đơn giản."

Damian không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Kẻ Thử Thách với đôi mắt quyết đoán. Cậu biết mình chưa thể lùi bước, và cũng không thể dừng lại khi đã đi quá xa. Từng bước cậu đã vượt qua những rào cản lớn, những thử thách mà trước đây cậu không nghĩ mình có thể làm được. Nhưng giờ, mọi thứ mới thực sự bắt đầu.

Kẻ Thử Thách vẫy tay một cái, và ngay lập tức, không gian xung quanh lại thay đổi. Những bức tường đá bỗng biến mất, nhường chỗ cho một cánh đồng rộng lớn, nơi những cơn gió mạnh mẽ thổi qua, những cây cối khô cằn vươn lên như những ngọn giáo. Trước mặt Damian, xuất hiện một con rồng đen khổng lồ, đôi mắt đỏ ngầu như những ngọn lửa địa ngục, lưỡi thè dài phun ra hơi nóng.

Damian không hề hoảng sợ. Cậu rút thanh kiếm, cảm nhận sự nhiệt huyết từ vũ khí trong tay. "Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi sẽ đánh bại ngươi, và không có gì có thể ngăn cản tôi."

Con rồng gầm lên, đôi cánh đập mạnh, khiến không khí xung quanh vặn vẹo. Nó lao về phía Damian với tốc độ kinh hoàng, miệng há rộng, phun ra ngọn lửa dữ dội. Cậu nhanh chóng nhảy qua bên phải, tránh được cú tấn công đầu tiên, nhưng không may cậu bị vướng lại trong một vòng xoáy của bụi và đá văng ra từ những cú đập của đôi cánh.

Damian đứng dậy, thở dốc, nhưng ánh mắt cậu không hề run sợ. Cậu đã chuẩn bị đối phó với những con quái vật khổng lồ trong những thử thách trước. Cậu biết sức mạnh không phải là tất cả. Để chiến thắng, phải có trí tuệ và khả năng tính toán.

Con rồng quay lại và lao vào lần nữa. Damian vung kiếm lên, lần này không phải để tấn công trực tiếp, mà là để phản công. Cậu tập trung vào động tác của con rồng, dự đoán nó sẽ tấn công từ đâu. Khi con rồng mở miệng để phun ra lửa, Damian lách người sang một bên, và từ trong bóng tối, một luồng ánh sáng từ thanh kiếm của cậu chém mạnh vào cổ con rồng.

Con rồng quằn quại, gầm lên đau đớn, nhưng vẫn chưa chịu buông tha. Nó quay lại, cặp mắt đỏ rực trừng trừng nhìn Damian, thể hiện sự căm phẫn. Con rồng không chịu thua, nhưng mỗi lần tấn công, nó lại càng trở nên mệt mỏi hơn.

Damian biết, con rồng này không phải là đối thủ mà chỉ là một phần trong thử thách mà cậu phải vượt qua. Cậu tập trung hết sức vào việc đánh trả mỗi cú tấn công của nó, một lần nữa vung kiếm và tạo ra một vết thương sâu trên người con rồng.

Với một tiếng thét dữ dội, con rồng ngã xuống đất, máu đen chảy ra từ vết thương, nhuộm đỏ cả mặt đất xung quanh. Những tiếng động tắt dần, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của Damian và tiếng vỗ cánh yếu ớt của con rồng đang chết dần.

Kẻ Thử Thách nhìn cậu một cách thán phục. "Ngươi đã làm được," ông ta nói, nhưng không có vẻ gì là vui mừng. "Nhưng ngươi vẫn chưa hoàn thành tất cả."

Damian thở dốc, đôi tay run rẩy nhưng kiên định. "Tôi sẽ không dừng lại. Còn gì nữa?"

Kẻ Thử Thách không trả lời ngay lập tức. Ông ta chỉ đứng đó, ánh mắt lướt qua Damian một cách sâu sắc. Cuối cùng, ông ta bước lại gần, đưa tay ra như thể muốn chạm vào vai cậu.

"Ngươi đã đủ mạnh, đủ kiên cường. Nhưng sức mạnh thực sự không chỉ nằm ở những chiến thắng trên chiến trường. Sức mạnh thực sự đến từ khả năng đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Ngươi đã vượt qua thử thách này, nhưng thử thách lớn hơn sẽ còn chờ đợi."

Damian gật đầu, nhận ra rằng đây là lời cảnh báo thật sự. Cậu không chỉ cần sức mạnh thể chất mà còn phải có khả năng đứng vững trong tâm hồn và tinh thần.

"Vậy, tôi sẽ tiếp tục. Dù có khó khăn đến đâu, tôi sẽ không bỏ cuộc," Damian đáp lại, giọng đầy quyết tâm.

Kẻ Thử Thách im lặng trong giây lát, rồi một nụ cười nhẹ lướt qua khuôn mặt ông ta. "Tốt. Ta sẽ dẫn ngươi đến nơi tiếp theo."

Ngay lúc đó, không gian lại thay đổi. Cánh cửa phía trước mở ra, lộ ra một lối đi dài, dẫn sâu vào bóng tối. Damian nhìn vào con đường phía trước, không còn sợ hãi mà chỉ có sự kiên định. Cậu đã sẵn sàng cho thử thách tiếp theo.

"Đi nào," Kẻ Thử Thách nói, và cùng Damian bước vào bóng tối.

Đây mới chỉ là bắt đầu của hành trình, và Damian biết rằng mỗi bước đi sẽ là một thử thách mà cậu phải đối mặt. Nhưng cậu không sợ hãi. Cậu đã chứng minh được rằng mình có thể đứng vững dù cho bao nhiêu khó khăn, và cậu sẽ tiếp tục đi cho đến khi chạm đến mục tiêu cuối cùng.

Phần 20: Cuộc Đối Đầu Tại Cung Điện (Tiếp)

Damian tiến vào lối đi tối tăm, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ những viên đá phát sáng dưới chân. Không gian xung quanh đầy bí ẩn và u ám, như thể mỗi bước đi của cậu là một cú chạm vào những bí mật chưa được khám phá. Cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực vô hình đang theo dõi mọi động thái của mình.

Kẻ Thử Thách vẫn bước đi bên cạnh cậu, không nói gì nhưng ánh mắt của ông ta đầy nghiêm túc, như thể ông đang quan sát và đánh giá từng bước đi của Damian. Không khí nặng nề, chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Một lúc sau, họ đến một cánh cửa lớn, được khắc đầy những biểu tượng kỳ lạ. Những vạch sọc ánh sáng lấp lánh chạy dọc theo các khía cạnh của cánh cửa, tạo thành một hình ảnh như thể một bức tranh sinh động đang kể lại một câu chuyện cổ xưa. Damian không thể không cảm thấy một sự kì bí, như thể cánh cửa này không chỉ là một ngưỡng cửa vật lý, mà còn là một bước ngoặt lớn trong hành trình của cậu.

Kẻ Thử Thách đứng bên cạnh cánh cửa, nhìn Damian một cách nghiêm nghị.

"Đây là thử thách cuối cùng," ông ta nói, giọng trầm và nặng nề. "Trước khi vào, ngươi phải trả lời một câu hỏi. Câu hỏi này sẽ xác định ngươi là ai, và ngươi sẽ phải đối diện với nó một cách chân thành."

Damian nhìn vào cánh cửa, tay nắm chặt chuôi kiếm. "Câu hỏi gì?"

Kẻ Thử Thách nhìn cậu với ánh mắt sâu sắc, như thể nhìn thấu tận tâm hồn cậu. "Ngươi đã đi qua bao nhiêu thử thách, đã vượt qua bao nhiêu khó khăn, nhưng câu hỏi này không thể trả lời bằng sức mạnh hay chiến thắng. Câu hỏi này là về chính ngươi. Ngươi phải hỏi bản

thân mình: 'Ngươi muốn trở thành ai? Một anh hùng vĩ đại, hay một người bình thường, biết chấp nhận thất bại và học hỏi từ đó?'"

Damian đứng lặng, câu hỏi như một cú giáng mạnh vào tâm trí cậu. Cậu đã trải qua quá nhiều cuộc chiến, đã chiến đấu với mọi kẻ thù, nhưng chưa bao giờ cậu phải đối diện với câu hỏi này. Anh hùng vĩ đại... liệu có phải là thứ cậu thực sự muốn?

Cậu nhớ lại những khoảnh khắc khó khăn, khi cậu đã ngã xuống nhưng vẫn đứng dậy. Cậu nhớ đến những người đã đi cùng cậu, những người đã giúp đỡ và khích lệ cậu. Những người đó không phải là anh hùng vĩ đại, mà là những người bình thường, giống như cậu.

"Không phải lúc nào cũng phải là anh hùng," Damian thì thầm, đôi tay siết chặt thanh kiếm. "Chỉ cần tôi sống đúng với chính mình."

Cánh cửa mở ra, một luồng sáng chói lòa bao trùm lấy Damian. Cậu bước vào, và ngay lập tức, mọi thứ thay đổi. Trước mặt cậu là một không gian rộng lớn, giống như một hội trường khổng lồ, với một ngai vàng cao ngất nằm ở trung tâm. Không gian này rộng lớn và tráng lệ, nhưng không mang lại cảm giác của sự vinh quang, mà là sự im lặng, lạnh lẽo.

Ở đó, đứng đối diện với Damian, là một hình bóng quen thuộc. Đó là người mà cậu không ngờ sẽ gặp. Một người mà cậu tưởng đã rời xa cuộc đời mình từ lâu.

"Đã đến lúc rồi, Damian," giọng nói trầm ấm, nhưng lại có chút lạnh lùng vang lên từ bóng tối.

Damian đứng sững, không tin vào mắt mình. "Ngươi là...?"

Người đó bước ra khỏi bóng tối, nở một nụ cười nhẹ. "Ta là người mà ngươi đã gặp, và cũng là người mà ngươi sẽ đối đầu."

Damian hít một hơi sâu, cảm giác căng thẳng và bất ngờ đang dâng trào trong lòng. Người đó là một nhân vật quan trọng trong hành trình của cậu, nhưng không phải là một đồng minh. Đó chính là người đã từng đứng giữa sự lựa chọn giữa quyền lực và tình bạn.

"Vậy thì hãy cho tôi thấy ngươi thực sự là ai," Damian đáp, tay nắm chặt kiếm, ánh mắt kiên định.

Người đó chỉ mỉm cười. "Đây là lúc ngươi phải quyết định, Damian. Sự lựa chọn này không chỉ quyết định tương lai của ngươi, mà còn là tương lai của cả thế giới này."

Không gian xung quanh bắt đầu thay đổi, những bức tường đá mờ ảo biến thành một cảnh vật sống động. Những bóng ma chiến đấu, những cuộc chiến không hồi kết bắt đầu diễn ra xung quanh họ. Damian không còn thấy rõ mọi thứ, chỉ còn cảm nhận sự tồn tại của bóng hình kia - người đã khiến cậu phải suy nghĩ về chính mình.

"Ngươi có thể trở thành bất cứ ai mà ngươi muốn," giọng nói vang lên một lần nữa, nhưng lần này có một sự lạnh lẽo đáng sợ. "Một anh hùng vĩ đại hay một kẻ thống trị, tất cả tùy thuộc vào ngươi."

Damian nắm chặt kiếm, một lần nữa, nhìn thẳng vào người đó. "Tôi đã quyết định. Tôi sẽ không để những thử thách này làm tôi thay đổi. Tôi sẽ là Damian, chính tôi."

Cảnh vật xung quanh bỗng chốc thay đổi, và cậu thấy mình đứng giữa một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi.

Phần 21: Cuộc Đối Đầu Cuối Cùng

Damian đứng vững trong không gian hỗn loạn, thanh kiếm trong tay sáng lên một cách kỳ lạ. Cậu biết rằng cuộc đối đầu này không chỉ là một trận chiến thể xác, mà còn là cuộc chiến nội tâm, giữa những sự lựa chọn, giữa cái đúng và cái sai, giữa sự hy sinh và quyền lực.

Người kia, hình bóng quen thuộc, vẫn đứng đối diện với cậu, ánh mắt lạnh lùng và đầy thách thức. "Ngươi nghĩ rằng chỉ với lòng quyết tâm có thể thay đổi được số phận sao? Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được sự thật cho đến khi ngươi phải đối mặt với nó."

Damian nheo mắt, nắm chặt kiếm hơn. "Tôi không cần phải hiểu tất cả. Tôi chỉ cần biết điều duy nhất quan trọng: Tôi sẽ chiến đấu để bảo vệ những gì tôi yêu thương, dù cho kết quả có như thế nào."

Người kia bước lại gần hơn, từng bước chân vang lên trong không gian tĩnh lặng. "Vậy ngươi sẽ chiến đấu với cái gì? Với sự thật mà ngươi chưa bao giờ biết đến, hay với chính bản thân ngươi?"

Câu hỏi của người đó như một nhát dao cắt vào tâm trí Damian. Nhưng cậu không để cho sự nghi ngờ chiếm lấy mình. "Tôi sẽ chiến đấu với bất cứ điều gì ngăn cản tôi làm điều đúng đắn."

Một cơn gió mạnh thổi qua, làm tán loạn những bóng ma chiến đấu xung quanh. Bầu trời tối sầm, rồi bất ngờ sáng lên bởi một tia chớp, tạo nên một không khí căng thẳng, như thể trời đất đang chứng kiến cuộc chiến không chỉ của hai người, mà của cả thế giới.

"Vậy thì ngươi đã chuẩn bị cho điều này chưa?" Người kia hỏi, giọng điệu lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự hứa hẹn của một trận chiến quyết liệt. "Ngươi nghĩ ngươi có thể chiến thắng tôi sao?"

Damian không trả lời ngay. Cậu chỉ bước tới một bước, tay vung kiếm lên cao. "Tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ không để thế giới này rơi vào tay những kẻ chỉ biết khát vọng quyền lực."

Ngay khi lời nói vừa dứt, không gian quanh họ dường như nổ tung. Một trận chiến bùng nổ giữa hai người, từng cú đụng độ mạnh mẽ, khiến không khí xung quanh như sôi lên. Damian cảm nhận rõ ràng sức mạnh và sự quyết tâm trong mỗi đòn tấn công của đối phương. Nhưng cậu không lùi bước. Mỗi lần thanh kiếm của cậu chạm vào đối thủ, cảm giác như tất cả những khó khăn, những đau đớn trong cuộc hành trình này đều đang được giải thoát.

Mọi thứ xung quanh như bị cuốn vào cuộc chiến. Những bức tường đá vỡ vụn, những bóng ma xung quanh cũng bắt đầu hoà vào trận chiến, tạo ra một không gian hỗn loạn, đầy nguy hiểm và hỗn loạn. Damian vẫn đứng vững, đôi mắt đầy quyết tâm.

"Cậu thật mạnh mẽ," người kia nói, giọng lạnh lùng. "Nhưng cậu không thể thay đổi số phận. Ngươi không thể cứu thế giới này."

Damian không thể để lời nói đó làm lung lay ý chí của mình. "Thế giới này không phải là của ngươi để cướp đoạt. Tôi sẽ chiến đấu cho những gì tôi tin tưởng."

Cuộc chiến kéo dài, không chỉ bằng kiếm mà còn bằng ý chí. Người kia tấn công mạnh mẽ, mỗi chiêu thức đều có mục đích, nhưng Damian dần dần nhận ra rằng không chỉ có sức mạnh, mà còn là niềm tin và lòng kiên cường mới là thứ quyết định. Cậu đã chiến đấu với rất nhiều kẻ thù trong suốt cuộc hành trình của mình, nhưng chưa bao giờ phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn như thế này.

Mỗi bước đi, Damian cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên. Những bài học từ bạn bè, những người đã giúp đỡ cậu trong suốt hành trình, tất cả đều giúp cậu đứng vững.

Một đòn tấn công mạnh mẽ từ đối phương khiến Damian ngã xuống đất, nhưng cậu không dừng lại. Cậu đứng dậy, lau vết máu trên môi, rồi lại lao vào cuộc chiến, không chùn bước.

Người kia nhìn cậu, ánh mắt có vẻ ngạc nhiên. "Cậu... cậu không từ bỏ sao?"

"Không," Damian đáp, giọng cậu kiên quyết. "Không bao giờ."

Đột nhiên, một luồng sáng mạnh mẽ phát ra từ thanh kiếm của Damian. Cậu cảm nhận được sức mạnh mới trong người, một sức mạnh mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến. Đó không phải là sức mạnh của thanh kiếm, mà là sức mạnh của niềm tin, của sự lựa chọn cậu đã đưa ra.

Cậu vung thanh kiếm về phía đối phương. Mọi thứ xung quanh bùng nổ. Một làn sóng ánh sáng và sức mạnh đẩy lùi mọi thứ xung quanh, và cuối cùng, người kia bị đánh bay, rơi xuống mặt đất.

Damian đứng thở hổn hển, tay cầm kiếm, ánh mắt vẫn không rời khỏi đối thủ. Một khoảnh khắc dài trôi qua trong im lặng. Cậu cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, như thể cuộc chiến đã kết thúc. Nhưng không phải với sự chiến thắng hoàn toàn, mà là với một bài học sâu sắc.

"Cậu đã thắng," người kia nói, giọng trầm và yếu dần. "Nhưng nhớ, chiến thắng không phải lúc nào cũng mang lại hạnh phúc. Cậu đã lựa chọn con đường của mình, và giờ đây, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm với nó."

Damian nhìn vào người kia, không có sự thù địch, chỉ là sự kiên định. "Tôi đã chọn. Và tôi sẽ bảo vệ sự lựa chọn của mình."

Người kia biến mất trong không gian, để lại Damian đứng đó, một mình, nhưng không còn cảm thấy cô đơn. Cậu đã chiến đấu và giành chiến thắng không chỉ trong trận chiến này, mà còn trong cuộc hành trình tìm kiếm chính mình.

Đó là một chiến thắng không phải của sức mạnh, mà là của ý chí và niềm tin vào bản thân.

Phần 22: Lựa Chọn Cuối Cùng

Damian đứng vững trong cung điện hoang tàn, những âm thanh cuối cùng của trận chiến đang tan dần trong không gian yên tĩnh. Mặc dù người kia đã biến mất, nhưng sự căng thẳng trong không khí vẫn không hề giảm đi. Cảm giác của Damian giống như khi cậu đứng trên một ngưỡng cửa của thế giới, nơi mọi thứ đều có thể thay đổi chỉ với một bước tiếp theo.

Zedrin và Kaldir xuất hiện từ trong bóng tối, ánh mắt của họ đầy trầm tư. Họ im lặng bước đến bên cạnh Damian, như thể chờ đợi điều gì đó từ cậu.

"Ngươi đã làm được," Zedrin nói, giọng ông nhẹ nhàng nhưng đầy sự tôn trọng. "Nhưng mọi thứ chưa kết thúc."

Damian quay sang Zedrin, ánh mắt vẫn kiên quyết. "Tôi biết. Cảm giác như tôi chỉ vừa mới bắt đầu."

"Đúng vậy," Kaldir lên tiếng, "Cuộc hành trình này không chỉ là về sức mạnh. Đó là về việc lựa chọn con đường mình sẽ đi. Và mỗi lựa chọn sẽ dẫn cậu đến một kết quả khác biệt."

Damian hít một hơi sâu, rồi quay lại nhìn về phía cung điện. Mặc dù đã chiến thắng trong cuộc đối đầu với người kia, cậu biết rằng vẫn còn nhiều thử thách đang chờ đợi phía trước. Những cuộc chiến không chỉ với kẻ thù, mà còn với chính bản thân mình, với sự lựa chọn của cậu, với tương lai mà cậu phải đối mặt.

Cậu nhớ lại những lời của người kia, về chiến thắng và sự hy sinh. Cậu không thể phủ nhận rằng một phần trong lòng cậu vẫn còn luyến tiếc, không phải vì chiến thắng, mà vì những điều cậu phải từ bỏ để có được nó. Nhưng cậu cũng hiểu rằng, nếu không chiến đấu, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được mình có thể đạt được gì.

"Chúng ta đi thôi," Damian nói, giọng cậu vững vàng. "Không còn gì để chờ đợi nữa."

Zedrin và Kaldir gật đầu, họ không nói thêm gì, nhưng ánh mắt của họ đầy sự tôn trọng. Họ biết, Damian đã sẵn sàng.

Cả ba người rời khỏi cung điện, ánh sáng bên ngoài dần dần chiếu rọi qua những cánh cửa, xua tan bóng tối và đem lại sự hy vọng. Họ bước ra ngoài, nơi không gian vẫn đầy sự im lặng, nhưng không phải là sự tĩnh lặng của nỗi buồn, mà là của những quyết định sắp tới.

Damian dừng lại trước cánh cổng lớn, quay lại nhìn lần cuối về phía cung điện. "Cuối cùng, tôi cũng đã hiểu," cậu thì thầm. "Không phải tất cả mọi thứ đều có thể thay đổi ngay lập tức. Nhưng nếu tôi không bắt đầu, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được."

Zedrin và Kaldir không nói gì, chỉ đứng cạnh cậu, như thể sẵn sàng đón nhận mọi thứ xảy ra. Mỗi bước đi tiếp theo của họ sẽ quyết định con đường mà họ đi, và dù có khó khăn đến đâu, họ đều biết rằng họ không hề đơn độc.

Câu chuyện của Damian, cuộc hành trình của cậu, chỉ mới bắt đầu. Nhưng không có gì phải sợ hãi, vì cậu đã học được rằng, dù cho những thử thách có lớn lao đến đâu, chỉ cần có niềm tin và sự quyết tâm, tất cả đều có thể vượt qua.

Phần 23: Lời Tiên Tri và Con Đường Phía Trước

Cảnh vật xung quanh dần thay đổi khi nhóm ba người tiến vào khu rừng bao quanh cung điện. Mọi thứ yên tĩnh, nhưng không phải sự yên tĩnh của bình yên, mà là sự yên tĩnh trước một cơn bão đang đến gần. Những cành cây vươn dài như những cánh tay mờ ảo của quá khứ, như thể đang dõi theo từng bước đi của họ. Ánh sáng buổi chiều hắt xuống những tia sáng yếu ớt, làm cho bóng tối dần dần bao phủ mặt đất. Damian cảm thấy nặng nề, nhưng không phải vì mệt mỏi. Cảm giác này như thể có điều gì đó đang đợi cậu ở phía trước, điều gì đó quan trọng, mà cậu chưa thể hiểu hết.

Zedrin đi bên cạnh, không nói gì, nhưng ánh mắt của ông sắc bén và đầy suy tư. Còn Kaldir thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, như thường lệ, nhưng có thể thấy rõ ông cũng đang cảm nhận được sự kỳ lạ trong không khí.

"Cậu có cảm thấy không?" Damian hỏi, không quay lại nhìn họ, nhưng giọng cậu vẫn vang lên rõ ràng giữa không gian tĩnh mịch. "Có gì đó đang đợi phía trước, phải không?"

Zedrin ngừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu. "Đúng vậy, Damian. Có một lời tiên tri cổ xưa về cậu, về con đường mà cậu phải đi. Nhưng lời tiên tri này không phải là một con đường dễ dàng. Nó sẽ thử thách mọi điều cậu từng tin tưởng."

Damian quay lại, đôi mắt cậu tràn đầy sự tò mò và đôi chút lo lắng. "Lời tiên tri? Về tôi sao?"

"Lời tiên tri đã được nhắc đến trong suốt lịch sử của thế giới này," Kaldir lên tiếng, giọng ông vang vọng trong không gian mờ ảo của khu rừng. "Nhưng không phải ai cũng biết về nó. Cậu là người duy nhất mà lời tiên tri ấy đã nhắc đến. Và cũng chỉ có cậu mới có thể giải mã được nó."

"Giải mã?" Damian hỏi lại, giọng có chút bối rối. "Nhưng tôi làm sao có thể hiểu được một lời tiên tri đã được truyền lại từ bao đời nay?"

Zedrin nhìn vào mắt Damian, ánh mắt ông dịu dàng nhưng cũng đầy quyết đoán. "Lời tiên tri không phải lúc nào cũng rõ ràng. Nó được viết bằng những hình ảnh mơ hồ, những dấu hiệu khó hiểu. Nhưng tất cả sẽ sáng tỏ khi cậu đối diện với những thử thách mà mình phải vượt qua."

Cậu im lặng một lúc, tựa như đang suy ngẫm. Những lời của Zedrin và Kaldir như một tảng đá nặng nề đặt trên đôi vai của cậu. Cậu không thể phủ nhận rằng một phần trong lòng cậu

lo sợ về những gì sẽ đến. Tuy nhiên, một phần trong cậu cũng đầy quyết tâm. Cậu đã đi quá xa để quay lại.

"Vậy lời tiên tri đó nói gì?" Damian hỏi lại, giọng kiên quyết.

Zedrin hít một hơi sâu, rồi nhìn về phía xa. "Lời tiên tri nói rằng: 'Trong bóng tối của thế giới này, sẽ có một chiến binh trẻ đứng lên, mang trong mình sức mạnh của quá khứ và tương lai. Nhưng trước khi chiến thắng, cậu phải đối mặt với chính mình. Cậu sẽ phải đưa ra lựa chọn, và lựa chọn đó sẽ quyết định số phận của cả thế giới.'"

"Đưa ra lựa chọn?" Damian lặp lại, cố gắng tìm hiểu những gì mà lời tiên tri đang muốn nói. "Lựa chọn gì? Và tại sao tôi lại phải đối mặt với chính mình?"

Kaldir tiến lại gần và nhìn Damian bằng ánh mắt nghiêm nghị. "Lựa chọn là về những gì cậu muốn trở thành. Chúng ta đều có thể lựa chọn con đường của mình, nhưng không phải ai cũng nhận ra rằng mỗi lựa chọn sẽ dẫn chúng ta đến một kết quả khác biệt. Cậu sẽ phải quyết định xem mình muốn là người anh hùng hay kẻ thất bại, và điều này sẽ ảnh hưởng đến tất cả những gì xung quanh cậu."

Damian nhìn vào mắt Kaldir, không biết phải nói gì. Cảm giác của cậu giống như đang đứng giữa hai ngã rẽ, và dù cho con đường nào cũng có thể dẫn đến chiến thắng, cậu biết rằng chỉ có một con đường mới thực sự là con đường của mình.

"Vậy còn cái phần về quá khứ và tương lai thì sao?" Cậu hỏi, lòng vẫn chưa thoát khỏi những suy nghĩ rối bời.

Zedrin lắc đầu nhẹ nhàng. "Đó là phần mà cậu sẽ phải khám phá. Quá khứ của cậu, những người đã đến trước cậu, tất cả đều có một ảnh hưởng nhất định. Và tương lai, là những gì cậu sẽ tạo ra từ những lựa chọn hôm nay. Cậu sẽ thấy mình là ai khi đối diện với thử thách. Và qua từng bước đi, cậu sẽ dần dần hiểu được những điều mà lời tiên tri đã nói."

Damian không trả lời ngay, mà chỉ đứng đó, nhìn vào khoảng không gian trước mặt. Lời tiên tri ấy như một lời nhắc nhở rằng không phải mọi thứ đều có thể được dự đoán. Mỗi quyết định cậu đưa ra sẽ quyết định không chỉ vận mệnh của mình mà còn là vận mệnh của thế giới này.

Cậu quay lại, nhìn Zedrin và Kaldir. "Tôi không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì, nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Dù có phải là cái gì đó tôi chưa hiểu, tôi sẽ học cách đối mặt và vượt qua."

Kaldir gật đầu, đôi mắt của ông ánh lên một tia tự hào. "Đó là điều tôi muốn nghe. Cậu đã sẵn sàng, Damian. Giờ là lúc để bắt đầu bước tiếp con đường của mình."

Zedrin mỉm cười nhẹ nhàng, như thể vừa trao cho Damian một phần sức mạnh vô hình. "Hãy nhớ rằng, đôi khi, việc lựa chọn là sự khởi đầu cho một câu chuyện lớn hơn. Và cậu chính là người viết nên câu chuyện của chính mình."

Damian hít một hơi sâu, đôi mắt cậu sáng lên với sự quyết tâm. Cậu đã đi xa, và cậu sẽ không dừng lại. Cảm giác về lời tiên tri vẫn còn đâu đó trong tâm trí, nhưng cậu không để nó làm mình sợ hãi. Dù có những thử thách phía trước, cậu sẽ bước qua tất cả với niềm tin vào bản thân.

"Chúng ta đi thôi," Damian nói, giọng đầy tự tin. Và cả ba người tiếp tục bước vào những con đường mới, nơi mà những câu hỏi cũ đã được đặt ra và những lựa chọn quan trọng đang chờ đón.

Phần 23: Lời Tiên Tri và Con Đường Phía Trước (tiếp)

Nhóm ba người tiếp tục bước vào khu rừng, không gian xung quanh dường như trở nên im lặng hơn bao giờ hết, chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng trong màn sương mờ ảo. Dù đã nhận thức được lời tiên tri và những thử thách mà Damian sẽ phải đối mặt, cả ba vẫn cảm thấy có điều gì đó mơ hồ, một cảm giác như mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Damian không thể ngừng suy nghĩ về những gì Zedrin và Kaldir vừa nói. Lời tiên tri về sức mạnh của quá khứ và tương lai, về sự lựa chọn sống còn mà cậu sẽ phải đưa ra... tất cả như một tấm gương phản chiếu chính bản thân cậu, một phần trong cậu vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận.

"Zedrin," Damian lên tiếng, giọng trầm và đầy suy tư. "Quá khứ của tôi là gì? Tại sao nó lại quan trọng như vậy?"

Zedrin dừng lại, quay lại nhìn Damian bằng ánh mắt thấu hiểu. "Quá khứ không chỉ là những gì đã qua. Nó là phần nền tảng của những gì cậu trở thành. Những sự kiện, những người mà cậu đã gặp, tất cả đều có ảnh hưởng đến cậu. Chúng ta không thể quên quá khứ, nhưng cũng không thể để nó quyết định tương lai. Điều quan trọng là cậu hiểu được bài học mà quá khứ dạy cho cậu."

Kaldir đi bên cạnh, không quay lại, nhưng lời nói của ông cất lên nhẹ nhàng như một sự nhắc nhở. "Và tương lai... tương lai là một con đường mà cậu sẽ tự tạo ra từ những quyết định hôm nay. Cậu không thể nhìn thấy toàn bộ nó, nhưng chỉ cần bước đi một cách kiên quyết, con đường sẽ dần mở ra."

Damian khẽ gật đầu. Cậu cảm nhận được sự mơ hồ, nhưng trong sâu thẳm, một phần trong cậu lại thấy bình yên. Dù mọi thứ có vẻ khó hiểu, cậu biết mình không thể dừng lại. Cậu phải tiếp tục bước tới.

Khi họ tiến sâu hơn vào khu rừng, không khí xung quanh trở nên dày đặc. Những tán cây cao vút như những ngọn giáo, đâm xuyên qua ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn. Và đột nhiên, họ dừng lại. Trước mặt họ, một cây cổ thụ khổng lồ hiện ra, tán lá của nó rộng lớn, che phủ cả một khoảng không gian rộng lớn. Cây này có một vẻ ngoài kỳ lạ, những vết nứt trên thân cây như những ký tự cổ xưa, như thể chúng đang kể một câu chuyện đã mất đi theo thời gian.

Zedrin nhìn cây cổ thụ và thì thầm: "Đây là Cây Tri Thức. Nó là nơi lưu giữ những lời tiên tri và những bí mật"

Phần 23: Lời Tiên Tri và Con Đường Phía Trước (tiếp)

Damian, Zedrin và Kaldir đứng trước cây cổ thụ, một bức tường thiên nhiên khổng lồ, với những nhánh cây vươn lên cao, tỏa ra những tia sáng yếu ớt từ những khe hở trong tán lá. Cây Tri Thức không chỉ là một cây lớn, mà là một biểu tượng của sự kết nối giữa quá khứ và tương lai, của những quyết định sẽ định hình vận mệnh của cả thế giới. Từ những vết nứt trên thân cây, ánh sáng lạ kỳ như phát ra từ sâu trong lòng đất, như thể có một lực lượng vô hình đang kiểm soát mọi thứ.

Zedrin cất tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng trong đó chứa đầy sự kính trọng: "Cây này đã chứng kiến biết bao thế hệ, bảo vệ những lời tiên tri. Nếu chúng ta muốn hiểu được số phận của Damian, chúng ta phải tìm ra lời tiên tri ấy."

Damian cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cậu không còn là cậu bé ngây thơ ban đầu. Những sự thật đã dần được hé lộ, và cậu không thể quay lại. Cậu cần biết rõ hơn về những thử thách mà mình phải đối mặt. Cậu tiến lên gần cây, cảm nhận được nguồn năng lượng kỳ bí đang tỏa ra. Mỗi bước đi, mỗi lần chạm vào mặt đất dưới chân, Damian cảm thấy có một thứ gì đó như lôi kéo cậu, khiến cậu không thể dừng lại.

"Chúng ta cần phải lắng nghe," Kaldir nói, giọng ông trầm xuống, đôi mắt ông vẫn nhìn chằm chằm vào cây. "Cây Tri Thức chỉ tiết lộ lời tiên tri cho những ai sẵn sàng nhận lấy trách nhiệm."

Damian không nói gì. Cậu chỉ ngước nhìn lên, ánh mắt sâu thẳm như đang tìm kiếm một dấu hiệu, một sự chỉ dẫn nào đó.

Đột nhiên, một tiếng động nhẹ nhàng vang lên từ cây, giống như một tiếng thì thầm. Cây cổ thụ bắt đầu rung động, và từ trong những vết nứt trên thân cây, một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu ra, bao trùm cả không gian. Ánh sáng ấy kéo dài rồi tụ lại, từ từ hiện ra một hình ảnh mờ mờ.

"Người sẽ đến, người mang trong mình hai dòng máu, cả ánh sáng và bóng tối. Sẽ là người đứng giữa, đưa thế giới này vào ánh bình minh mới hay dẫn dắt nó vào bóng tối vĩnh cửu," một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng, như thể đến từ sâu trong cây. "Chỉ khi người đó đối diện với bản ngã của mình, sức mạnh thật sự sẽ thức tỉnh."

Damian không thể kìm nén được cảm giác nghẹt thở khi nghe những lời này. Cậu quay lại nhìn Zedrin và Kaldir, nhưng cả hai đều im lặng, đôi mắt của họ có vẻ đang trầm tư suy nghĩ.

"Đó là tôi sao?" Damian hỏi, giọng nói của cậu vang lên trong không gian rộng lớn. "Tôi mang trong mình 'hai dòng máu'... nhưng ý nghĩa là gì?"

Zedrin cúi đầu, đôi mắt ông nhắm lại, như thể ông đang nghiền ngẫm từng lời nói. "Lời tiên tri không bao giờ đơn giản. Hai dòng máu... có thể là những khả năng tiềm ẩn trong chính cậu. Ánh sáng và bóng tối. Điều đó có nghĩa là cậu phải đối mặt với sự đối lập trong chính mình, cái thiện và cái ác, và chọn con đường mà mình muốn đi."

Kaldir bước lên phía trước, đôi tay ông đặt lên cột đá gần đó như để trấn an. "Cậu sẽ phải học cách hòa hợp giữa chúng, Damian. Đôi khi, cái ác không phải là kẻ thù duy nhất. Cái thiện cũng có thể là thử thách, nếu như cậu không đủ mạnh mẽ để vượt qua chính những phẩm hạnh của mình."

Damian cảm thấy như có một sức nặng đè lên tâm trí. Cậu đã từng nghĩ rằng mình chỉ cần chiến đấu chống lại cái ác, nhưng giờ đây, cậu nhận ra rằng điều quan trọng hơn là phải hiểu và chấp nhận bản thân mình. Làm sao để cậu có thể chiến thắng nếu không biết được mình thật sự là ai?

Từ trong sâu thẳm, những hình ảnh từ quá khứ bắt đầu hiện lên trong đầu Damian. Những ký ức mờ nhạt về gia đình, những trận chiến mà cậu đã trải qua, và những quyết định mà cậu đã phải đối mặt. Một cơn sóng cảm xúc cuộn lên trong lòng cậu, nhưng cậu biết, đây chính là lúc cậu phải quyết định.

"Vậy tôi phải làm gì?" Damian hỏi, giọng cậu trở nên cứng rắn, nhưng vẫn ẩn chứa sự lo lắng.

Zedrin đặt tay lên vai cậu, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. "Cậu sẽ không đi một mình. Nhưng con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Để có thể chiến thắng, cậu phải hiểu rõ bản thân, cả điểm mạnh và điểm yếu của mình. Không phải lúc nào chiến đấu cũng là con đường duy nhất."

Cây Tri Thức lại phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, như thể đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Luồng ánh sáng từ cây dần tắt, và không gian trở lại yên tĩnh. Nhưng lời tiên tri vẫn văng vẳng trong tâm trí của Damian, như một lời nhắc nhở về những thử thách khủng khiếp mà cậu sẽ phải đối mặt trong tương lai.

Damian cảm nhận được sức mạnh từ cây, nhưng cũng hiểu rằng đó là một thử thách cam go, một lời nhắc nhở rằng cậu phải sẵn sàng đối diện với chính bản thân mình.

"Chúng ta phải tiếp tục, không thể lùi bước," Damian nói, giọng cậu đầy quyết tâm.

Zedrin và Kaldir gật đầu, và nhóm ba người lại tiếp tục bước đi, hướng về phía trước, nơi mà những câu hỏi chưa có lời giải đáp sẽ dần được sáng tỏ, nơi mà Damian sẽ đối diện với chính mình và quyết định số phận của thế giới.

Phần 24: Giữa Ánh Sáng và Bóng Tối

Damian và hai người bạn đồng hành của mình, Zedrin và Kaldir, tiếp tục cuộc hành trình vào sâu trong khu rừng rậm rạp, nơi mà ánh sáng từ cây Tri Thức dần dần tắt đi, nhường chỗ cho bóng tối. Không khí trong rừng trở nên nặng nề, như thể không có gì ngoài sự im lặng chết chóc vây quanh. Những tiếng côn trùng kêu vang trong đêm, nhưng lại không mang lại cảm giác yên bình. Có một thứ gì đó khác biệt, một cảm giác không thể tả được đang đè nặng lên không gian này.

Damian nhìn về phía trước, nơi ánh sáng mờ mờ từ những tia sáng yếu ớt xuyên qua những tán cây rậm rạp, như những mảnh vụn nhỏ bé của hi vọng. Nhưng bên trong tâm trí cậu, vẫn văng vẳng lời tiên tri mà cây Tri Thức đã thì thầm vào tai cậu. Hai dòng máu, ánh sáng và bóng tối. Làm sao cậu có thể mang trong mình cả hai, khi mà mỗi lựa chọn đều dẫn đến những con đường khác nhau?

Zedrin bước lên phía trước, dừng lại ở một ngã ba nhỏ giữa rừng. "Cậu cảm thấy thế nào, Damian?" ông hỏi, đôi mắt ông nhìn vào cậu với một sự quan tâm sâu sắc.

Damian không trả lời ngay lập tức. Cậu chỉ đứng đó, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh tâm trí. Rồi, cậu quay lại nhìn Zedrin, đôi mắt đầy sự quyết tâm lẫn lo lắng. "Tôi cảm thấy như mình đang đứng giữa hai thế giới. Một bên là những gì tôi biết, cái thiện, cái tốt, và bên kia là bóng tối, là những điều mà tôi không muốn thừa nhận... Nhưng tôi không thể chỉ đứng im và nhìn thế giới này bị hủy hoại."

"Đó chính là thử thách," Kaldir nói, bước lên gần cậu. "Chúng ta không bao giờ hoàn toàn chỉ là ánh sáng hay bóng tối. Mỗi người chúng ta đều có những khía cạnh khác nhau, và đôi khi, chính sự đối lập ấy sẽ giúp chúng ta mạnh mẽ hơn."

Damian cảm thấy trong lòng một sự thôi thúc mãnh liệt. Cậu không thể cứ mãi đi theo con đường cũ, với những suy nghĩ dễ dàng về thiện và ác. Cậu phải hiểu rằng, đôi khi, sự mạnh mẽ đến từ việc đối diện với chính bóng tối bên trong mình.

"Chúng ta phải đến nơi này," Damian nói, ánh mắt sáng lên khi cậu nhìn về phía trước, nơi bóng tối vẫn bủa vây. "Nếu lời tiên tri là sự thật, thì tôi cần phải đối mặt với những thử thách lớn nhất trong cuộc đời mình. Tôi phải tìm ra cách để hòa hợp với bóng tối bên trong mình."

Zedrin mỉm cười, như thể ông đã biết trước sự quyết tâm này. "Đúng vậy. Và đôi khi, những con đường mà chúng ta không muốn đi lại chính là những con đường giúp chúng ta trưởng thành."

Những bước chân của họ vang lên trong không gian tĩnh lặng, mỗi bước đi như một lời thề không quay lại. Họ biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng họ cũng biết rằng đây là lựa chọn duy nhất. Không có con đường nào khác ngoài việc tiếp tục tiến lên, dù cho tương lai có u ám đến đâu.

Bất chợt, một tiếng động vang lên từ phía xa. Cây cối xung quanh bắt đầu rung lên, như thể có một thế lực vô hình đang di chuyển. Những cánh chim đen xung quanh bay lên, vút qua bầu trời đêm.

"Chúng ta không còn thời gian nữa," Zedrin nói, giọng ông trở nên nghiêm trọng. "Đến lúc cậu phải đối diện với thực tại. Bóng tối đang đến gần."

Damian không hề nao núng. Cậu biết, lúc này cậu phải đối mặt với bản thân mình, với tất cả những yếu tố mà trước đây cậu từng né tránh. Bóng tối, những yếu tố xấu trong con người, sẽ là thứ cậu phải vượt qua nếu muốn trở thành người mà cậu thực sự muốn là.

Cả ba người tiếp tục đi, tiến về phía nơi ánh sáng mờ dần, và bóng tối đang dần dần nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Họ biết rằng, chẳng bao lâu nữa, những thử thách mà Damian phải đối mặt sẽ hiện ra, và cậu sẽ phải lựa chọn con đường của mình.

Nhưng có một điều cậu biết chắc chắn: con đường này sẽ không dễ dàng. Nó sẽ đòi hỏi tất cả những gì cậu có, cả sức mạnh và trí tuệ, và quan trọng nhất là sự hiểu biết về chính bản thân mình.

Phần 25: Con Đường Thử Thách

Damian, Zedrin và Kaldir tiếp tục bước sâu vào khu rừng, không gian quanh họ càng lúc càng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Những cánh cây rậm rạp quấn quanh, che khuất cả bầu trời, chỉ để lại những tia sáng yếu ớt chiếu qua những kẽ lá, như những giọt nước mắt của đất trời. Mỗi bước đi của họ dường như lại đưa họ càng gần hơn đến một thử thách mà Damian không thể nào đoán trước.

"Damian," Kaldir lên tiếng, giọng ông trầm hơn bao giờ hết. "Cậu đã sẵn sàng chưa?"

Damian quay lại nhìn ông, đôi mắt đầy sự quyết tâm và một chút do dự. "Tôi... không chắc. Nhưng tôi biết rằng tôi không thể lùi bước. Bóng tối không chỉ là thứ ở ngoài kia. Nó còn ở trong tôi. Nếu tôi không đối diện với nó, tôi sẽ mãi không thể trở thành người mà tôi cần phải là."

Zedrin mỉm cười, ánh mắt đầy sự tin tưởng. "Đó chính là điều chúng ta cần ở cậu, Damian. Sự can đảm không phải là không có sợ hãi, mà là dám đối diện với nó."

Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, nhưng lại không mang lại cảm giác dễ chịu mà thay vào đó là một sự bức bối, như thể không gian này đang chờ đợi một điều gì đó. Bất chợt, một tiếng động vang lên từ phía xa. Một tiếng xào xạc kỳ lạ, như thể có gì đó đang di chuyển trong bóng tối.

Damian dừng lại, đôi tai cậu căng lên để nghe ngóng. Nhưng không có gì rõ ràng. Dù vậy, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng cậu.

Zedrin và Kaldir cũng nhận ra sự thay đổi trong không khí. Họ đứng lại, không nói lời nào, chỉ nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía trước.

"Chúng ta gần đến rồi," Kaldir thì thầm, "Không lâu nữa, thử thách đầu tiên sẽ đến."

Damian gật đầu, nắm chặt lấy thanh kiếm bên hông. Mặc dù cậu đã chuẩn bị tinh thần, nhưng trong lòng vẫn còn một nỗi lo sợ không thể lý giải. Thử thách này không phải chỉ là một trận chiến thông thường. Cậu phải đối diện với những bóng ma của quá khứ, với những nỗi sợ hãi mà cậu luôn tránh né.

"Chúng ta không thể chờ lâu hơn nữa," Zedrin lên tiếng. "Đã đến lúc."

Cả ba tiếp tục bước đi, tiến vào một khu vực có vẻ kỳ lạ hơn cả. Những cây cối ở đây không giống bất kỳ cây nào họ từng thấy. Chúng có những cành uốn cong kỳ quái, như thể chúng đang vươn ra để bắt lấy bất cứ ai dám đi vào. Bất chợt, những bóng đen xuất hiện, từ những cái cây, từ mặt đất, từ trong không khí. Những bóng đen ấy dường như đang vây quanh họ, mắt chúng đỏ rực, như thể đang quan sát từng cử động của họ.

Damian cẩn thận rút thanh kiếm của mình ra, tay cầm chặt, nhưng không tấn công ngay. Cậu biết rằng không phải lúc nào chiến đấu cũng là lựa chọn tốt nhất. Những bóng đen này không phải là kẻ thù đơn giản.

"Đừng tấn công," Zedrin nói, giọng ông thấp như thì thầm. "Chúng không phải là kẻ thù thật sự."

Damian nhìn Zedrin với ánh mắt khó hiểu. "Vậy chúng là gì?"

"Chúng là những ảo ảnh," Kaldir trả lời. "Những bóng tối mà cậu phải đối mặt. Chúng không phải là thứ có thể bị đánh bại bằng vũ lực. Chúng chỉ có thể bị xua đi bằng sự kiên định trong tâm hồn."

Một bóng đen tiến lại gần Damian, mắt nó sáng rực, phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ cánh rừng. Một giọng nói vọng ra từ trong bóng tối, nhẹ nhàng nhưng đầy sự áp đảo.

"Damian, cậu thực sự nghĩ mình có thể vượt qua tất cả? Cậu có đủ sức mạnh để đối mặt với chính mình không?"

Giọng nói ấy như xé toạc tâm hồn cậu, khiến Damian cảm thấy một làn sóng sợ hãi dâng lên. Cậu cảm nhận được sự hiện diện của chính những bóng ma trong quá khứ - những lỗi lầm, những nỗi sợ hãi, những quyết định sai lầm mà cậu đã từng bỏ qua.

"Không," Damian thì thầm, nhưng giọng nói đó vẫn cứ văng vẳng trong đầu cậu.

Zedrin bước tới gần, đặt tay lên vai cậu. "Đừng để những bóng tối trong lòng làm mờ đi sự quyết tâm của cậu. Những ảo ảnh này chỉ là sự phản chiếu của nỗi sợ hãi mà cậu không muốn đối diện. Nhưng chúng không có quyền kiểm soát cậu."

Damian nhìn về phía bóng đen, lòng đầy quyết tâm. "Tôi không sợ nữa."

Cậu bước về phía bóng tối, không còn do dự, không còn sợ hãi. Và khi Damian bước vào trung tâm của bóng tối, mọi thứ xung quanh cậu dường như sụp đổ, những ảo ảnh vỡ tan ra như những mảnh vỡ thủy tinh.

Cả khu rừng im lặng, chỉ còn lại âm thanh của hơi thở của họ.

"Chúng ta đã vượt qua thử thách đầu tiên," Zedrin nói, giọng ông trầm xuống. "Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Còn rất nhiều thử thách đang chờ đợi."

Damian đứng đó, cảm nhận được sự thay đổi trong không gian xung quanh mình. Cậu không cảm thấy mạnh mẽ hơn, nhưng lại cảm thấy... bình yên. Vì cậu biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất cậu đã bước qua một thử thách lớn đầu tiên.

Chưa biết thử thách tiếp theo sẽ là gì, nhưng Damian hiểu rằng, mỗi bước đi, mỗi sự lựa chọn, đều đang dần tạo ra con đường của chính mình.

Phần 25: Con Đường Thử Thách (Tiếp)

Damian đứng giữa khu rừng, hơi thở của cậu hòa cùng không khí tĩnh lặng. Ánh sáng yếu ớt từ những tia nắng lọt qua những tán cây già cỗi, chiếu rọi lên những bức tường đá và những bóng cây đen sì, như thể tất cả đều đang giám sát từng cử động của cậu. Đôi mắt cậu vẫn nhìn về phía trước, nơi mà bóng tối từng vây quanh, giờ đây đã biến mất như chưa từng tồn tại.

Cảm giác lạ lẫm lẫn sự nhẹ nhõm len lỏi trong lòng cậu. Những bóng đen mà cậu đã đối mặt không chỉ là hình ảnh bên ngoài, mà còn là phản chiếu của chính cậu, của những nỗi lo sợ và sự do dự mà cậu đã dồn nén trong lòng. Nhưng giờ đây, cậu cảm thấy như mình đã trút bỏ được phần nào gánh nặng đó.

Zedrin và Kaldir đứng bên cạnh, không nói lời nào. Họ quan sát Damian, đôi mắt họ như đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt của cậu. Cả ba im lặng một lúc, trước khi Zedrin bước lên phía trước và lên tiếng.

"Đó là thử thách đầu tiên," ông nói, giọng ông không còn nghiêm trọng như trước. "Không phải là chiến đấu, mà là đối diện với những yếu điểm bên trong mình. Cậu đã vượt qua được. Nhưng con đường phía trước còn dài, và thử thách tiếp theo sẽ không đơn giản như vậy."

Damian gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng cậu đã nhận ra một điều. Thử thách này không chỉ dạy cậu về sức mạnh hay khả năng chiến đấu, mà là sự hiểu biết về bản thân, về những giới hạn mà cậu phải vượt qua. Cậu không thể chỉ chạy trốn mãi, phải đối diện với những gì cậu đã từ chối thừa nhận.

Kaldir nhìn vào mắt Damian, nụ cười của ông nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. "Cậu đã sẵn sàng để tiếp tục chứ? Thử thách tiếp theo đang đợi."

"Chắc chắn," Damian đáp, giọng cậu chắc chắn và mạnh mẽ. Cậu cảm thấy như mọi thứ trong cậu đã được điều chỉnh lại. Không phải vì cậu trở nên mạnh mẽ hơn, mà là vì cậu biết mình phải làm gì để không bị bóng tối chi phối nữa.

Họ tiếp tục bước đi. Mỗi bước đi của họ như một nhịp đập của trái tim, càng lúc càng gần với điều không thể tránh khỏi. Khu rừng xung quanh họ im lìm, nhưng cậu có thể cảm nhận được một điều gì đó khác lạ đang đến gần. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng cậu, không phải vì những gì cậu thấy, mà vì những gì cậu cảm nhận được.

Càng đi sâu, khu rừng càng trở nên lạ lẫm hơn. Những cây cổ thụ dày đặc dường như đã sống hàng nghìn năm, với những vết sẹo của thời gian in rõ trên vỏ cây. Dưới mặt đất, rễ cây uốn lượn như những con rắn khổng lồ, bao quanh họ như những sợi xích vô hình, như thể muốn giam giữ họ lại.

"Đây là nơi thử thách thứ hai bắt đầu," Zedrin lên tiếng, giọng ông trầm thấp, như thể đang nói với chính mình.

Damian dừng lại, nhìn quanh. Trái tim cậu đập nhanh hơn khi nhận ra một điều kỳ lạ: không khí ở đây trở nên lạnh lẽo, nặng nề, như thể mọi thứ đều đang dồn lại một điểm nào đó. Bất chợt, những bóng tối lại bắt đầu xuất hiện quanh họ, nhưng lần này, chúng không phải là ảo ảnh mà cậu có thể xua tan bằng sức mạnh ý chí.

Cả ba đứng lại, Zedrin và Kaldir chăm chú quan sát những bóng tối ấy. Những bóng đen này không giống như trước. Chúng không di chuyển theo cách bình thường, mà như đang bám lấy không khí, như những vết mực đen nhọ nhoẹt, không thể xóa đi.

"Đây là thử thách của lòng dũng cảm và sự kiên trì," Kaldir nói, không chút do dự. "Chúng ta phải vượt qua những bóng tối này, không phải chỉ bằng vũ lực, mà bằng cách đối diện với những điều mà chúng đại diện."

Damian hiểu ngay. Những bóng tối này không phải là những sinh vật ngoài thân, mà là biểu tượng của những thứ mà cậu phải đối mặt trong chính bản thân mình. Những thất bại, nỗi lo sợ, những quyết định sai lầm, tất cả những điều này đã trở thành hình bóng, và giờ đây chúng lại quay trở lại đe dọa cậu.

"Những gì các bóng tối này muốn là sự hoài nghi," Zedrin giải thích, "nếu cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân, những bóng tối này sẽ tiêu diệt cậu."

Damian hít một hơi sâu, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Những bóng tối không còn là những hình ảnh mơ hồ, mà chúng đang bao vây họ, lấp đầy không gian. Cậu có thể cảm nhận được chúng đang kéo cậu lại gần, từng chút, từng chút một.

Nhưng thay vì hoảng sợ, Damian chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Cậu biết điều này không phải là cuối cùng, và cậu sẽ không để mình rơi vào bẫy của bóng tối.

"Ta sẽ không để chúng chiến thắng," Damian nói, giọng cậu vang lên như một lời thách thức. "Nếu bóng tối không rời đi, ta sẽ đối mặt với nó."

Cậu bước về phía trước, từng bước đi vững chãi. Mỗi bước đi như một lời khẳng định, không chỉ với những bóng tối này mà còn với chính mình. Bước đi mạnh mẽ, kiên định, Damian không còn nhìn vào bóng tối nữa, mà nhìn vào ánh sáng phía trước, dù cho đó chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi.

Và rồi, như một điều kỳ diệu, những bóng tối bắt đầu vỡ ra. Chúng không thể duy trì hình dạng của mình trước sức mạnh của niềm tin và quyết tâm mà Damian đang mang trong lòng. Từng bóng tối tan biến trong không khí, và không gian xung quanh trở lại bình yên.

Damian không quay lại nhìn, cậu chỉ tiếp tục bước về phía trước, mỗi bước vững vàng, và cảm giác trong lòng ngày càng rõ ràng hơn: Cậu đã đi đúng con đường.

Zedrin và Kaldir đi theo sau, một sự tán thưởng nhẹ nhàng trong ánh mắt họ. "Cậu đã làm được," Zedrin nói, "Nhưng con đường chưa kết thúc. Còn nhiều thử thách khác đang chờ đợi."

Damian gật đầu, đôi mắt cậu lấp lánh sự tự tin. "Cứ đến đi. Tôi đã sẵn sàng."

Cả ba tiếp tục bước đi trong bóng tối, không sợ hãi, không do dự. Vì họ biết, thử thách lớn nhất vẫn còn đang chờ đợi ở phía trước.

Phần 26: Ánh Sáng Và Bóng Tối

Rừng già vẫn im lìm, như thể mọi sinh vật trong khu vực này đều đã quên đi sự tồn tại của thời gian. Không khí mát lạnh, hơi thở của thiên nhiên trong lành nhưng nặng nề, như đang ép buộc mỗi bước đi của Damian và các bạn phải chậm lại để cảm nhận sự thiêng liêng của nơi này.

"Chúng ta sẽ đi qua một thung lũng," Kaldir lên tiếng, giọng ông nhẹ nhàng nhưng có chút nghiêm trọng. "Tại đó, cậu sẽ gặp thử thách thứ ba. Nhưng đừng lo, đây là một thử thách khác-không phải về sức mạnh, mà là về lòng kiên nhẫn và sự tha thứ."

Damian nhìn sang Zedrin, nhưng ông chỉ im lặng, ánh mắt sâu thẳm, không tiết lộ điều gì. Cậu hơi mơ hồ về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng rồi cậu lại gật đầu quyết tâm. Dù thử thách có ra sao, cậu đã sẵn sàng đối mặt.

Cả ba tiếp tục đi vào sâu hơn trong khu rừng. Đột nhiên, không gian trước mặt bỗng mở ra, và họ bước vào một thung lũng rộng lớn. Khung cảnh xung quanh khiến Damian phải ngước nhìn-những ngọn núi bao quanh như bức tường thiên nhiên, và dòng suối chảy róc rách dưới những cây cầu đá cũ kỹ. Dòng nước trong vắt phản chiếu bầu trời xanh thẳm, tạo thành một cảnh tượng bình yên đến lạ.

"Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một lúc," Zedrin nói, vẫy tay về phía một khu vực rộng rãi bên cạnh dòng suối. "Dành chút thời gian để lấy lại sức trước khi bước tiếp."

Damian ngồi xuống bên bờ suối, để nước mát lạnh xoa dịu đôi chân mỏi. Cậu cảm thấy sự yên tĩnh ở đây như một sự chờ đợi, và không gian xung quanh như dồn nén cảm giác bất an trong lòng cậu.

Và rồi, khi sự yên tĩnh gần như chạm tới đỉnh điểm, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đằng sau:

"Ngươi nghĩ rằng ngươi đã sẵn sàng chưa?"

Damian quay lại, và ngay lập tức, một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối-là một phụ nữ, với làn da trắng như tuyết và đôi mắt đen sâu thẳm. Đôi cánh đen lớn của cô ấy vươn ra sau lưng, lấp lánh như những viên đá quý trên nền trời đêm. Cảm giác của bóng tối bao quanh cô ấy, như thể sự hiện diện của cô đã làm thay đổi không gian xung quanh.

"Ngươi là ai?" Damian hỏi, giọng cậu vẫn vững vàng, mặc dù trong lòng cảm thấy sự lo sợ đang dâng lên.

Cô gái cười khẽ, nụ cười không mang một chút ấm áp nào. "Ta là Ánh Sáng, hay cũng có thể gọi ta là Bóng Tối-tùy vào cách ngươi nhìn nhận. Ta đến đây để thử thách ngươi một lần nữa. Nhưng lần này, thử thách không phải về sức mạnh hay trí tuệ, mà là về khả năng tha thứ."

Damian chau mày, cảm giác khó hiểu đột nhiên xâm chiếm. Tha thứ? Cậu không chắc mình hiểu hết ý nghĩa của lời nói đó. Nhưng rồi, Ánh Sáng bắt đầu bước đến gần cậu, đôi mắt đen sâu thẳm như hút lấy sự chú ý của cậu.

"Ngươi có thể tha thứ cho kẻ đã khiến ngươi khổ đau không?" Cô ta hỏi, giọng nói như xuyên thấu vào tâm trí của cậu. "Ngươi có thể tha thứ cho chính mình không? Và ngươi có thể tha thứ cho những ai đã làm tổn thương ngươi?"

Damian lặng im. Cậu không biết trả lời sao. Những kỷ niệm của quá khứ ùa về-những lần cậu bị phản bội, những đau đớn và thất vọng mà cậu đã phải trải qua. Cậu đã từng nghĩ rằng tha thứ là sự yếu đuối, là sự đầu hàng trước những kẻ xấu. Nhưng giờ đây, những lời của Ánh Sáng như khiến cậu phải suy ngẫm.

"Ta đã không tha thứ cho chính mình, cho những gì ta đã làm trong quá khứ," Damian thừa nhận, giọng cậu khẽ run rẩy. "Và ta không thể tha thứ cho những người đã phản bội ta."

Ánh Sáng mỉm cười, nhưng lần này nụ cười của cô ta có chút gì đó đầy thấu hiểu. "Không có gì sai khi cảm thấy như vậy. Nhưng tha thứ không phải là cho người khác, mà là cho chính mình. Khi ngươi tha thứ cho người khác, ngươi mới có thể giải thoát chính mình khỏi sự trói buộc của quá khứ."

Damian nhìn xuống đôi bàn tay mình, cảm nhận từng cơn sóng nỗi đau từ quá khứ vỗ về. Cậu không biết mình có đủ mạnh mẽ để tha thứ không, nhưng dường như cậu có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh nào đó đang dâng lên trong lòng mình.

"Nhưng nếu ta tha thứ... không có nghĩa là ta quên đi những gì đã xảy ra," Damian nói, giọng cậu mạnh mẽ hơn trước. "Tha thứ không phải là để quên, mà là để tự do."

Ánh Sáng im lặng nhìn cậu một lúc lâu, rồi từ từ vươn đôi cánh đen của mình ra, như thể bảo vệ cậu. "Ngươi đã hiểu. Tha thứ là sự giải thoát-cho bản thân ngươi, không phải cho kẻ khác."

Cô gái từ từ biến mất trong bóng tối, chỉ để lại một lời thì thầm trong không khí, như một lời hứa. "Hãy luôn nhớ, Damian. Con đường này là của ngươi, và chỉ có ngươi mới có thể quyết định nó."

Damian ngồi yên, suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể một phần của tâm hồn mình đã được giải thoát. Ánh sáng từ phía xa chiếu rọi xuống khu rừng, và một cảm giác bình yên lạ kỳ bao trùm lấy cậu.

Zedrin và Kaldir nhìn nhau, rồi quay sang Damian.

"Ngươi đã vượt qua thử thách," Zedrin nói, ánh mắt ông đầy sự tán thưởng. "Nhưng đừng quên, vẫn còn những thử thách khác đợi phía trước. Con đường này chưa kết thúc."

Damian mỉm cười, một nụ cười đầy tự tin. "Tôi sẽ đi tiếp. Bất kể phía trước là gì."

Và họ tiếp tục bước đi, không chỉ trong khu rừng mà còn trong cuộc hành trình dài đầy thử thách, với niềm tin và sự kiên định dẫn lối.

Phần 27: Thử Thách Mới

Mặt trời đã khuất sau những ngọn núi xa xa, chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt phản chiếu qua kẽ lá, tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Damian và các bạn tiếp tục đi trong bóng tối của khu rừng, lòng cậu tràn đầy sự quyết tâm mới mẻ. Những lời của Ánh Sáng vẫn vang vọng trong tâm trí cậu-tha thứ không chỉ là sự giải thoát cho người khác, mà là cho chính mình.

Mỗi bước đi dường như nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng đầy thận trọng. Cậu biết rằng, dù đã vượt qua thử thách của Ánh Sáng, hành trình phía trước vẫn đầy rẫy những khó khăn chưa thể lường trước được. Cảm giác về sự nguy hiểm vẫn luôn vây quanh, và cậu không thể lơ là.

"Chúng ta sắp đến rồi," Kaldir cất lời sau một quãng im lặng, giọng ông mang theo sự nghiêm trọng. "Trước khi đến được nơi cần tới, sẽ có một thử thách cuối cùng mà cậu phải vượt qua. Đây là thử thách của chính trái tim cậu."

Damian không thể không cảm thấy một chút băn khoăn. "Thử thách của trái tim? Làm sao tôi có thể chuẩn bị cho điều đó?"

Zedrin quay lại, ánh mắt của ông sáng lên dưới ánh sáng mờ ảo từ đằng xa. "Không phải lúc nào ta cũng chuẩn bị sẵn sàng cho những thử thách đến từ trái tim mình, Damian. Đôi khi, chúng ta phải đối diện với cảm xúc, với tình yêu và nỗi đau. Cậu sẽ phải lựa chọn, giữa việc bảo vệ những gì mình yêu thương và làm những điều đúng đắn."

Câu nói của Zedrin khiến Damian cảm thấy một nỗi lo lắng lạ kỳ. Cậu đã từng chiến đấu với rất nhiều thứ-sức mạnh, kẻ thù, sự phản bội-nhưng làm sao để chiến đấu với chính trái tim mình, nơi mà những cảm xúc có thể làm mờ mắt lý trí?

Họ tiếp tục đi sâu vào khu rừng, bước chân nhẹ nhàng hơn, nhưng trái tim Damian như nặng trĩu vì câu hỏi không lời đáp. Đúng lúc ấy, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo một mùi hương lạ-nó khiến cậu cảm thấy khó thở, như thể có điều gì đó đang đến gần.

Và rồi, từ trong bóng tối, một bóng người xuất hiện. Đó là một phụ nữ, nhưng cô ta không giống bất kỳ ai mà Damian đã từng gặp. Làn da của cô ấy sáng như ngọc, nhưng ánh mắt lại chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm, như thể cô ta mang trong mình một câu chuyện không lời.

Tóc cô ấy dài, đen nhánh và lấp lánh như được nhuộm bằng ánh trăng. Cô nhìn Damian với ánh mắt đượm buồn.

"Chào, Damian," giọng cô ấy nhẹ nhàng, nhưng lại có một sự lạ lẫm. "Ta là người đã chờ đợi cậu, từ rất lâu rồi."

Damian cảm thấy bối rối, không thể định hình được người phụ nữ này là ai. "Cô là ai? Cô có muốn tôi làm gì không?"

Cô gái không trả lời ngay lập tức, chỉ nhìn Damian một cách sâu sắc, như thể muốn đọc thấu tâm hồn cậu. "Ta là hình bóng của những điều cậu đã mất, Damian. Ta là tình yêu, là hy vọng, là tất cả những gì cậu từng mơ ước."

Damian bất ngờ. "Mất? Tôi chưa mất gì."

Cô gái mỉm cười, nụ cười đầy ưu tư. "Cậu nghĩ thế à? Nhưng thật ra, Damian, cậu đã mất đi những phần quan trọng nhất trong trái tim mình rồi. Những điều cậu từng yêu thương, những hy vọng cậu đã trao đi... Cậu có biết cậu đang đánh đổi chúng để chiến đấu không?"

Damian không thể không cảm thấy một sự chua xót. Cậu đã chiến đấu suốt chặng đường dài, không ngừng đối diện với thử thách và mất mát. Nhưng liệu mình có thực sự hiểu được những mất mát đó?

Cô gái tiếp tục, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng đầy ẩn ý: "Giữa chiến đấu và tình yêu, cậu sẽ chọn cái gì? Cậu có dám từ bỏ sức mạnh mà mình đã cố gắng xây dựng để bảo vệ những người mình yêu thương không?"

Damian đứng im, lòng cậu quay cuồng với những câu hỏi không lời đáp. Cậu đã sống một đời đầy những quyết định khó khăn, nhưng chưa bao giờ cậu phải đối diện với lựa chọn này-bảo vệ sức mạnh của mình hay bảo vệ những người mình yêu thương?

"Không ai có thể trả lời câu hỏi này cho cậu, Damian," cô gái nói thêm. "Nhưng nếu cậu không đối mặt với nó, cậu sẽ không bao giờ thực sự biết mình là ai."

Lời nói của cô ấy như một gáo nước lạnh dội vào tâm trí cậu. Cậu biết rằng mình phải đưa ra một quyết định-và đây sẽ là một quyết định thay đổi tất cả. Nhưng câu hỏi vẫn quay cuồng trong lòng cậu: Liệu tình yêu có thể mạnh mẽ hơn sức mạnh? Và liệu cậu có đủ can đảm để lựa chọn đúng đắn?

Cả khu rừng như ngừng lại, không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy từng hơi thở. Damian nhìn vào mắt cô gái, và trong khoảnh khắc ấy, cậu hiểu rằng những gì cậu lựa chọn bây giờ sẽ quyết định không chỉ cuộc đời mình, mà cả số phận của những người cậu yêu thương.

"Ta sẽ chọn," Damian nói, giọng cậu đầy quyết tâm. "Ta sẽ chọn bảo vệ những người quan trọng với ta."

Cô gái mỉm cười, lần này là nụ cười đầy sự hiểu biết. "Vậy thì, Damian, cậu đã sẵn sàng. Hãy tiếp tục đi con đường của mình. Nhưng nhớ, con đường này không bao giờ dễ dàng. Nó sẽ thử thách cậu nhiều hơn nữa."

Và khi cô gái biến mất vào bóng tối, Damian biết rằng, bất kể thử thách gì phía trước, cậu đã sẵn sàng để đối mặt với nó-vì cậu đã tìm thấy câu trả lời trong chính trái tim mình.

Phần 28: Con Đường Không Lối Quay

Dưới bóng tối của rừng, những ngôi sao trên bầu trời không thể che lấp sự mờ mịt của đêm. Damian và nhóm của mình, mặc dù đã vượt qua rất nhiều thử thách, giờ đây lại phải đối diện với một thử thách mới, một thứ mà họ không thể lường trước được.

"Chúng ta sắp đến rồi," Zedrin lên tiếng, sự nghiêm trọng trong giọng nói của ông không thể bị bỏ qua. Ông quay lại nhìn Damian, ánh mắt sâu thẳm như muốn truyền tải một thông điệp quan trọng. "Cậu đã chọn con đường này, nhưng con đường này không có lối quay lại. Đến lúc cậu phải đối mặt với những gì mà mình sẽ gặp phải."

Damian gật đầu, nhưng trong lòng cậu vẫn dấy lên những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Lựa chọn vừa rồi có phải là đúng đắn? Liệu cậu có thực sự sẵn sàng để bảo vệ những người mình yêu thương, dù cho giá phải trả là gì đi nữa?

Đoàn người tiếp tục đi trong im lặng, không gian xung quanh dường như càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Càng đi sâu vào trong khu rừng, không khí càng đặc quánh, như thể mỗi bước đi của họ đều đang tiến gần hơn đến một bí mật nào đó mà cậu chưa thể hiểu được.

"Đó là cái gì?" Damian chợt hỏi khi nhìn thấy một ánh sáng kỳ lạ đang phát ra từ xa, ánh sáng xanh nhạt phát ra từ một khe núi hẹp. Cả nhóm đứng lại, chờ đợi chỉ dẫn từ Zedrin.

Zedrin quan sát một lúc rồi nói, "Cậu cần phải hiểu rằng không phải lúc nào sự xuất hiện của ánh sáng là dấu hiệu của hy vọng. Đôi khi, đó là một thử thách, một cái bẫy giăng ra để dẫn dụ những người yếu đuối."

Damian cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Cậu đã quá mệt mỏi với những trò chơi của bóng tối và ánh sáng. Nhưng chính sự tò mò và sự khát khao tìm hiểu đã thôi thúc cậu tiến về phía ánh sáng đó. "Tôi không thể đứng đây mãi. Chúng ta phải đi tiếp."

Zedrin không ngăn cản, nhưng ánh mắt ông chứa đầy sự lo ngại. "Cậu là người quyết định, Damian. Nhưng nhớ, khi đã đi vào con đường này, không có lối quay lại."

Cả nhóm bước tới gần khe núi, nơi ánh sáng xanh kỳ lạ bắt đầu chiếu rọi xuyên qua từng kẽ đá. Bất ngờ, một làn sương mù mỏng manh phủ lên họ, như thể muốn ngăn cản họ tiến bước. Damian không lùi lại. Cậu đã đi quá xa, không thể quay lại nữa.

"Đây là nơi," Damian nói nhỏ, nhìn vào khe núi sâu thẳm.

Đột nhiên, từ trong bóng tối, một giọng nói vang lên, sắc bén và lạnh lẽo. "Cậu đã đến rồi sao, Damian?"

Cả nhóm giật mình, nhìn quanh tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói. Bóng tối như sống dậy, và từ trong bóng tối ấy, một hình bóng xuất hiện-một bóng hình cao lớn, đầy u ám.

Đó là một sinh vật kỳ dị, có làn da đen bóng, đôi mắt đỏ rực lấp lánh như lửa. Nó bước ra từ bóng tối như một con quái vật đã chờ đợi từ lâu. Một nụ cười lạnh lùng hiện ra trên gương mặt của nó, và giọng nói của nó vang lên một lần nữa, sâu thẳm như tiếng vọng của vực thẳm.

"Chào mừng cậu đến với thử thách cuối cùng, Damian. Ta là người đã chờ đợi cậu. Chúng ta sẽ xem thử liệu cậu có đủ sức mạnh để vượt qua bóng tối trong lòng mình."

Damian bước lên phía trước, cảm giác sự lo lắng dâng lên nhưng cũng có một sự kiên quyết mới mẻ. "Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi sẽ vượt qua tất cả."

Ánh mắt của sinh vật kia lóe lên vẻ thích thú. "Thật sao? Vậy thì hãy chứng minh đi."

Ngay lập tức, từ trong bóng tối, những bóng hình kỳ dị khác bắt đầu xuất hiện-những sinh vật tăm tối, những bóng ma đáng sợ, tất cả đều nhìn Damian với ánh mắt thách thức. Cậu có thể cảm nhận được một áp lực vô hình đang dồn về phía mình.

"Không dễ dàng đâu, Damian," sinh vật kia nói, và nở một nụ cười lạnh lùng. "Những thử thách mà cậu phải đối diện sẽ không chỉ là sức mạnh hay trí tuệ. Đó là khả năng đối diện với chính bóng tối trong lòng mình."

Damian nhìn quanh, cảm giác như những sinh vật đó không chỉ là những kẻ thù thể xác. Chúng đại diện cho những nỗi sợ hãi, những bóng ma trong tâm trí cậu, những nỗi đau mà cậu đã cố gắng che giấu bấy lâu nay.

Nhưng Damian đã không còn là cậu bé trước kia nữa. Cậu không còn là một người chỉ biết chạy trốn khi đối mặt với khó khăn. Cậu đã học được cách đối diện, đối mặt với nỗi đau và sợ hãi để tiếp tục chiến đấu.

"Được thôi," Damian nói kiên định. "Tôi sẽ đối mặt với chúng. Cứ đến đây đi."

Ánh sáng từ cơ thể cậu bắt đầu phát ra, như thể một nguồn sức mạnh chưa từng thấy trỗi dậy trong cậu. Cậu cảm nhận được sự tràn đầy năng lượng trong người, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng đây là một thử thách không chỉ đánh vào thể xác mà còn vào tâm hồn cậu.

Khi những bóng ma lao về phía Damian, cậu không né tránh. Mỗi lần chúng đến gần, cậu lại đối mặt và đánh trả. Cậu biết rằng, nếu muốn chiến thắng, cậu phải vượt qua không chỉ những kẻ thù ngoài kia, mà cả những bóng tối trong chính trái tim mình.

Cảnh tượng này như một trận chiến nội tâm khốc liệt, nhưng Damian không lùi bước. Cậu đã tìm thấy sức mạnh của chính mình, và lần này, cậu sẽ không để bất kỳ thử thách nào làm mình chùn bước.

Phần 28: Đối Mặt Với Bóng Tối

Bóng tối bao trùm mọi thứ xung quanh, như thể nuốt chửng cả ánh sáng từ đôi mắt của Damian. Những sinh vật quái dị xuất hiện, mỗi bước chân của chúng đều khiến không khí xung quanh nặng nề hơn. Chúng không đơn thuần là những kẻ địch mà Damian có thể đánh bại bằng kiếm hay phép thuật-chúng là hiện thân của nỗi sợ hãi, của những ký ức mà cậu đã cố chôn giấu suốt thời gian qua.

Damian nắm chặt thanh kiếm, dù tay đã run lên vì áp lực vô hình. Cậu không thể quay đầu, không thể bỏ chạy.

"Ngươi có chắc mình muốn tiếp tục không?" Giọng nói của sinh vật bóng tối vang lên, đầy mỉa mai. "Ngươi có biết mình đang đi đến đâu không?"

Damian hít một hơi thật sâu. "Ta biết. Và ta không lùi bước."

Vừa dứt lời, một trong những bóng ma lao tới. Nó có hình dạng kỳ lạ, như một thực thể mờ nhạt nhưng lại mang một sức mạnh áp đảo. Damian giơ kiếm lên chém, nhưng lưỡi kiếm chỉ lướt qua như thể nó không tồn tại.

"Chúng không thể bị đánh bại bằng cách thông thường đâu." Zedrin cảnh báo, ánh mắt lão già đầy nghiêm trọng. "Ngươi phải tìm ra cách khác."

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Damian. Cậu lùi lại, cố giữ bình tĩnh. Những bóng ma này không đơn thuần là sinh vật vật lý-chúng là ảo ảnh, là những nỗi ám ảnh mà cậu phải đối mặt.

Bất ngờ, một trong số chúng biến đổi. Hình dạng nó mờ dần, rồi tái hiện lại một khuôn mặt quen thuộc-khuôn mặt của cậu, nhưng với một ánh mắt trống rỗng.

"Kẻ mạnh ư?" Bản sao của Damian cất tiếng, giọng nói vang vọng khắp không gian. "Ngươi thật sự nghĩ mình mạnh mẽ sao? Ngươi nghĩ mình có thể cứu tất cả mọi người sao?"

Damian siết chặt nắm tay. "Đừng có giở trò tâm lý với ta."

Bản sao của cậu nhếch môi, rồi tiếp tục. "Ngươi không nhớ sao? Những lần ngươi thất bại. Những người ngươi không thể cứu. Những sai lầm ngươi đã mắc phải."

Hình ảnh chớp qua trong tâm trí Damian-những lần cậu bất lực, những người đã rời xa cậu vì cậu quá yếu đuối.

Một nhát dao vô hình như đâm xuyên qua lồng ngực cậu.

Không. Cậu không thể bị cuốn vào những thứ này.

Damian nhắm mắt, hít thở thật sâu.

"Ngươi nghĩ có thể xua đuổi ta chỉ bằng cách lờ ta đi sao?" Bản sao lại lên tiếng, giọng đầy thách thức. "Ngươi không thể chiến thắng khi chính ngươi còn không chấp nhận bản thân mình."

Damian mở mắt. "Chấp nhận?"

Cậu nhìn vào bản sao của mình, lần đầu tiên không né tránh. Cậu thấy được những đau khổ, những nỗi sợ, những thất bại của mình-nhưng đồng thời, cậu cũng thấy những gì cậu đã vượt qua, những gì cậu đã làm được.

Cậu không hoàn hảo. Cậu đã mắc sai lầm. Nhưng điều đó không khiến cậu yếu đuối.

"Ngươi nói đúng." Damian gật đầu. "Ta không thể cứu tất cả mọi người. Ta không thể luôn luôn chiến thắng. Nhưng ta sẽ không để những thất bại đó trói buộc ta."

Bản sao của cậu nhìn chằm chằm, đôi mắt dần thay đổi. Nó không còn sắc bén như trước, mà dần dần mờ đi.

Bóng tối xung quanh Damian cũng bắt đầu tan rã.

Zedrin khẽ mỉm cười. "Tốt lắm, nhóc."

Damian nhìn quanh. Những sinh vật khác cũng đang dần biến mất, như thể chúng chưa từng tồn tại.

Sinh vật bóng tối đứng phía xa nheo mắt. "Ngươi đã qua được thử thách này, nhưng cuộc hành trình của ngươi vẫn chưa kết thúc đâu."

Nó biến mất vào màn đêm, để lại Damian và nhóm của cậu đứng giữa một vùng đất hoang tàn, nơi ánh sáng cuối cùng cũng có thể chiếu rọi.

Cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.

Phần 28 : Lối Đi Giữa Bóng Tối

Damian nhìn quanh, hơi thở vẫn còn gấp gáp sau trận đối đầu với bóng tối trong tâm trí mình. Mặc dù cậu đã vượt qua, nhưng một cảm giác kỳ lạ vẫn đọng lại trong lòng. Bóng tối ấy chưa biến mất hoàn toàn, nó chỉ rút lui, chờ đợi một thời điểm khác để quay lại thử thách cậu.

Kaldir bước tới, đôi mắt ông trầm ngâm. "Ngươi đã làm tốt, nhưng đừng tự mãn. Chấp nhận bóng tối không có nghĩa là ngươi đã chiến thắng nó."

Damian gật đầu, không nói gì. Cậu hiểu rõ điều đó hơn ai hết.

Zedrin khoanh tay, giọng có chút hài hước nhưng vẫn đầy ẩn ý. "Thế nào? Đánh nhau với chính bản thân mình có vui không?"

Damian đảo mắt. "Vui chết đi được."

Cả nhóm bắt đầu di chuyển tiếp. Con đường phía trước giờ đã rõ ràng hơn, không còn bị che phủ bởi bóng tối dày đặc. Nhưng cảm giác nặng nề vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Họ đi qua một khu rừng chết, nơi những thân cây xoắn lại như bị ai đó tra tấn. Không khí ở đây không có sự sống, chỉ toàn là sự im lặng đáng sợ.

Bất ngờ, một giọng nói vang lên.

"Các người tưởng có thể đi qua đây dễ dàng sao?"

Từ trong bóng tối, một nhóm người xuất hiện. Họ mặc áo choàng đen, che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo.

Damian ngay lập tức rút kiếm. "Lại thêm một đám cản đường?"

Người đứng đầu nhóm lạ mặt nhếch môi. "Chúng ta không phải là những kẻ cản đường. Chúng ta là những người giữ cánh cổng. Và chỉ những ai xứng đáng mới được đi tiếp."

Kaldir thở dài. "Lại là thử thách nữa à? Các ngươi không chán sao?"

Gã áo choàng không trả lời mà giơ tay lên. Một biểu tượng phát sáng trên lòng bàn tay hắn-hình ảnh của một vòng tròn với ba đường thẳng cắt ngang, như một phong ấn cổ đại.

Zedrin lẩm bẩm. "Đây là..."

Damian liếc qua lão. "Ông biết thứ này?"

"Không chỉ biết." Zedrin hạ giọng. "Đây là dấu hiệu của những người canh giữ lời tiên tri."

Damian hơi khựng lại. "Lời tiên tri?"

Gã áo choàng cười nhạt. "Vậy ra các người cũng biết về nó. Tốt. Vậy hãy chứng minh rằng ngươi thực sự là người mà lời tiên tri nhắc đến."

Damian siết chặt thanh kiếm. Cậu chưa bao giờ thích những thứ liên quan đến "số phận" hay "tiên tri". Nhưng nếu đây là điều cậu phải đối mặt, thì cậu sẽ không lùi bước.

"Thử thách thế nào?" Damian hỏi, ánh mắt không hề nao núng.

Người canh giữ giơ tay, và mặt đất dưới chân Damian bắt đầu rung chuyển. Từ lòng đất, một vòng tròn ma thuật xuất hiện, bao trùm lấy cậu.

"Ngươi sẽ phải bước vào và đối mặt với sự thật."

Damian cau mày. "Lại là mấy trò tâm lý à?"

"Không." Gã áo choàng nhếch môi. "Lần này, ngươi sẽ đối mặt với chính tương lai của mình."

Vừa dứt lời, ánh sáng từ vòng tròn bùng lên, nhấn chìm Damian vào một không gian hoàn toàn khác.

Damian mở mắt. Cậu đang đứng giữa một chiến trường. Những tòa tháp đổ nát, những ngọn lửa bùng cháy, và bầu trời xám xịt không còn chút ánh sáng nào.

Ở trung tâm của sự hỗn loạn, một bóng người đứng đó, lưng quay về phía cậu. Một thanh kiếm đen sì trong tay hắn, phản chiếu ánh sáng đỏ rực từ đống tro tàn.

Damian cảm thấy tim mình đập mạnh. Người kia... có gì đó rất quen thuộc.

Hắn từ từ quay lại.

Và Damian đông cứng tại chỗ.

Đó là chính cậu.

Nhưng không phải là cậu của hiện tại. Đôi mắt bản sao đó tràn ngập bóng tối, khuôn mặt lạnh lẽo như đã đánh mất toàn bộ cảm xúc. Lưỡi kiếm trong tay hắn phát ra một nguồn năng lượng đáng sợ-nó không chỉ là một vũ khí, mà còn là thứ tượng trưng cho một tương lai đã bị bóng tối nuốt chửng.

Bản sao của cậu nhếch môi.

"Thấy gì chưa?" Giọng hắn vang lên, lạnh như băng. "Đây là điều sẽ xảy ra nếu ngươi thất bại."

Damian cảm thấy cơ thể mình cứng đờ.

Không. Điều này không thể là thật.

Nhưng bản sao của cậu không để cậu có thời gian suy nghĩ.

Hắn lao đến, thanh kiếm vung xuống với một sức mạnh khủng khiếp.

Và Damian chỉ vừa kịp giơ kiếm lên đỡ lại.

Trận chiến giữa Damian và chính tương lai của mình bắt đầu.

Phần 28: cuộc chiến với chính mình

Damian nghiến răng, lưỡi kiếm của cậu rung lên khi chạm vào thanh kiếm đen sì của bản sao kia. Một luồng lực khủng khiếp truyền từ lưỡi kiếm xuống cánh tay cậu, khiến cậu phải lùi lại vài bước.

Bản sao của cậu không cho cậu thời gian nghỉ ngơi. Hắn lao tới với tốc độ kinh hoàng, từng đòn tấn công đều dứt khoát và không có chút do dự.

Hắn mạnh quá!

Damian xoay kiếm đỡ lấy đòn tiếp theo, nhưng lực đánh quá lớn khiến cậu bị hất văng ra xa, lưng đập mạnh vào nền đá nứt nẻ của chiến trường. Cậu nhăn mặt, cảm giác đau rát lan khắp cơ thể.

Bản sao bước tới chậm rãi, đôi mắt hắn vẫn vô cảm. "Thấy không? Đây chính là điều sẽ xảy ra nếu ngươi không đủ mạnh. Ngươi sẽ gục ngã. Ngươi sẽ bị bóng tối nuốt chửng."

Damian cắn môi, chống kiếm xuống đất để đứng dậy. "Không. Ta không giống ngươi."

Bản sao cười nhạt. "Ngươi không giống ta sao? Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát khỏi số phận này ư?"

Hắn giơ tay lên, và bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại. Những tia sét đen xé toạc không trung, tạo thành những vết rạn đầy đáng sợ.

Damian hít một hơi sâu. Cậu không thể để hắn điều khiển trận chiến. Nếu cậu cứ tiếp tục bị động, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh bại.

Cậu siết chặt thanh kiếm, đôi mắt sáng lên sự quyết tâm.

"Dù có thế nào đi nữa... ta sẽ không để mình trở thành một con rối của bóng tối."

Và rồi cậu lao vào, lần này là cậu chủ động tấn công.

Lưỡi kiếm của Damian chém thẳng xuống, nhưng bản sao của cậu vẫn dễ dàng đỡ lấy. Hai thanh kiếm va vào nhau, tạo ra những tia lửa rực sáng giữa khung cảnh hoang tàn.

Nhưng lần này, Damian không lùi bước.

Cậu nhanh chóng đổi hướng, xoay người tung một cú đá mạnh vào bụng bản sao, khiến hắn lùi lại vài bước.

Có cơ hội rồi!

Damian không bỏ lỡ khoảnh khắc đó. Cậu nắm chặt chuôi kiếm, cảm nhận từng dòng năng lượng chảy qua cơ thể mình. Rồi cậu lao tới, tung ra một đòn chém mạnh nhất có thể.

Lưỡi kiếm của cậu đâm thẳng vào bản sao kia-

Nhưng ngay khi chạm vào hắn, cơ thể hắn tan thành bóng tối, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

Damian thở dốc, đôi mắt mở to.

Mình... thắng rồi sao?

Cậu nhìn xung quanh. Chiến trường hỗn loạn ban nãy giờ cũng biến mất. Thay vào đó, cậu lại đứng trong vòng tròn ma thuật, nơi những người canh giữ đang quan sát cậu.

Người dẫn đầu gật đầu. "Ngươi đã vượt qua thử thách. Nhưng hãy nhớ... trận chiến thực sự vẫn chưa bắt đầu."

Damian không trả lời. Cậu vẫn còn đang suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.

Cậu đã chiến đấu với chính tương lai của mình. Và cậu biết rõ... đó chưa phải là lần cuối cùng.

Phần 29: Lựa Chọn Cuối Cùng

Damian vẫn còn cảm thấy dư âm của trận chiến vừa rồi. Mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở cậu còn chưa ổn định hẳn, nhưng ánh mắt thì sắc bén hơn bao giờ hết. Cậu nhìn về phía trước, nơi những người canh giữ vẫn đứng trong vòng tròn ma thuật.

Một người trong số họ-có lẽ là người đứng đầu-tiến lên một bước. Ông ta khoác một tấm áo choàng dài màu bạc, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt chứa đựng sự thấu hiểu.

"Ngươi đã vượt qua thử thách," ông ta nói, giọng trầm vang vọng khắp không gian. "Nhưng chặng đường phía trước vẫn còn dài. Giờ đây, ngươi phải đưa ra một quyết định."

Damian cau mày. "Quyết định gì?"

"Ngươi có hai con đường," người canh giữ tiếp tục. "Một là tiếp tục tiến lên, đối mặt với số phận đã được định sẵn, chấp nhận trọng trách mà ngươi đang mang. Hai là quay lưng lại, rời khỏi nơi này, từ bỏ tất cả."

Damian nhíu mày. "Từ bỏ á? Không đời nào."

"Đừng trả lời vội," người canh giữ giơ tay, ra hiệu cho cậu suy nghĩ kỹ hơn. "Lựa chọn này không chỉ ảnh hưởng đến ngươi, mà còn đến cả thế giới này. Nếu ngươi tiếp tục, ngươi sẽ không còn đường lui."

Damian im lặng. Cậu biết điều đó. Cậu biết ngay từ khoảnh khắc cậu đặt chân vào hành trình này, cậu đã không thể quay lại như một đứa trẻ bình thường nữa. Nhưng... cậu thực sự có lựa chọn nào khác sao?

Cậu nhìn xuống đôi bàn tay mình. Chúng vẫn còn run nhẹ sau trận chiến. Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy sức mạnh đang chảy trong người. Cậu đã đi xa đến mức này rồi, không thể chỉ vì sợ hãi mà lùi bước.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người canh giữ. "Tôi chọn tiếp tục."

Người canh giữ không ngạc nhiên. Ông ta chỉ gật đầu. "Tốt. Nhưng trước khi đi tiếp, ngươi cần thêm sức mạnh."

Damian nhướng mày. "Ý ông là sao?"

Người canh giữ không trả lời ngay. Ông ta giơ tay lên, và một cánh cửa đá lớn từ từ mở ra sau lưng ông. Một luồng sáng xanh kỳ lạ phát ra từ bên trong.

"Ngươi sẽ phải bước vào đó," ông ta nói. "Bên trong là nơi thử thách cuối cùng dành cho ngươi trước khi ngươi có thể tiến lên chiến trường thực sự."

Damian nuốt khan. "Thử thách gì nữa đây?"

Người canh giữ nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm. "Ngươi sẽ phải đối mặt với chính tâm trí mình. Nếu ngươi thất bại... ngươi sẽ không thể rời khỏi đó."

Cậu nắm chặt chuôi kiếm, rồi hít một hơi sâu.

"Được thôi," cậu nói, và bước thẳng vào cánh cửa.

Phần 29 (tiếp tục): Thử Thách Cuối Cùng

Ngay khi Damian bước qua cánh cửa đá, một luồng sáng chói lòa bao trùm lấy cậu. Không khí xung quanh thay đổi hoàn toàn-không còn cung điện cổ kính, không còn những người canh giữ. Cậu đang đứng giữa một không gian vô tận, trống rỗng, chỉ có một màn sương mờ dày đặc bao quanh.

Một giọng nói vang lên, không rõ phát ra từ đâu, nhưng lại vang vọng ngay trong tâm trí cậu.

"Ngươi nghĩ mình đã sẵn sàng sao?"

Damian nheo mắt, quay đầu tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói. "Ai đó?"

Không có câu trả lời. Nhưng khi cậu nhìn lại, sương mù dần tan, và một cảnh tượng hiện ra trước mắt.

Một ngọn đồi quen thuộc. Một ngôi nhà nhỏ. Và... cậu thấy chính mình-một phiên bản trẻ hơn, khoảng 10 tuổi, đang ngồi trên bậc thềm, tay cầm một thanh kiếm gỗ cũ kĩ.

Damian nhíu mày. Đây là quê nhà của cậu. Đây là quá khứ của cậu.

Bất chợt, phiên bản nhỏ tuổi của cậu ngước lên, đôi mắt sáng rực nhưng đầy đau đớn. "Tại sao lại từ bỏ?"

Damian sững người. "Cái gì?"

"Anh đã hứa mà," cậu bé-chính là phiên bản nhỏ tuổi của Damian-nói, giọng run run. "Anh đã hứa sẽ không bao giờ quên chúng ta. Nhưng anh đã bỏ lại mọi thứ, chạy trốn khỏi chính mình."

"Không... không phải vậy!" Damian phản bác. "Tôi không bỏ chạy. Tôi đang chiến đấu vì mọi người!"

Cậu bé đứng dậy, tiến về phía Damian. "Nhưng có phải vì mọi người không? Hay chỉ vì chính anh?"

Damian cảm thấy tim mình đập mạnh. Đây không chỉ là một thử thách thể chất-đây là thử thách về chính niềm tin của cậu. Cậu biết điều này. Nhưng cậu không thể để nó lay động cậu.

"Tao không phải là đứa trẻ yếu đuối đó nữa," Damian nói, nhìn thẳng vào bản thân thời thơ ấu. "Tao đã lớn lên. Tao đã mạnh hơn."

Cậu bé cười buồn. "Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em."

Damian cứng đờ.

Cậu chưa bao giờ thực sự suy nghĩ về điều này. Liệu cậu có đang chiến đấu vì chính nghĩa, hay chỉ đang cố gắng chứng minh điều gì đó với bản thân? Liệu cậu có thực sự hiểu lý do tại sao mình tiếp tục con đường này?

Giọng nói kia lại vang lên, lần này nhẹ nhàng hơn.

"Hãy tìm ra câu trả lời, Damian. Chỉ khi đó, ngươi mới có thể bước tiếp."

Cậu siết chặt nắm đấm. Cậu cần phải tìm ra câu trả lời. Cậu không thể dừng lại ở đây.

Damian hít sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt của chính mình trong quá khứ. "Tao không chiến đấu vì bản thân. Tao chiến đấu vì những người đã tin vào tao. Vì những người tao muốn bảo vệ. Và tao sẽ không để bất kỳ ai lấy đi điều đó."

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Rồi, cậu bé mỉm cười-một nụ cười nhẹ nhàng, như thể cuối cùng cũng hài lòng với câu trả lời.

Xung quanh Damian, ánh sáng bùng lên. Không gian bắt đầu tan biến.

Trước khi cảnh tượng biến mất hoàn toàn, cậu nghe thấy chính bản thân mình thì thầm:

"Vậy thì hãy tiếp tục, Damian. Nhưng đừng bao giờ quên chính mình."

Khi Damian mở mắt ra, cậu đã quay lại cung điện. Người canh giữ vẫn đứng đó, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa.

"Ngươi đã tìm thấy câu trả lời chưa?" ông ta hỏi.

Damian gật đầu, không còn do dự. "Tôi đã tìm thấy."

Người canh giữ mỉm cười, rồi giơ tay lên. Một luồng sáng bao trùm lấy Damian, truyền vào cậu một nguồn sức mạnh mới.

"Khi thời khắc đến," ông ta nói, "ngươi sẽ biết phải làm gì."

Cánh cửa sau lưng mở ra. Con đường phía trước đã sẵn sàng.

Và Damian, lần này không còn một chút do dự nào, bước tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro